Triệu Hằng nhặt lên bức họa tú nữ trên bàn, ánh mắt vô cùng tự nhiên rơi vào một tờ phía trên cùng, nữ nhân trong bức họa nga mi tú mục (mày ngài đôi mắt thanh tú), khóe môi hơi nhếch lên, lộ ra thập phần đoan trang thục uyển. hắn nhìn từ cái trán tới cái cằm, lại liếc mắt nhìn tổng thể, sau đó trong cái nhìn chăm chú tìm tòi nghiên cứu của Tuyên Đức Đế, nhét tờ đang xem xuống dưới cùng, tiếp tục xem tờ thứ hai.

Vì vậy Tuyên Đức Đế cứ như thế nhìn Tam nhi tử của ông, một tờ một tờ lật đến cuối cùng, thời gian ánh mắt dừng lại trên mỗi một bức tranh vẽ chân dung cũng không sai biệt lắm, trên khuôn mặt trắng nõn thanh tuyển (1) từ đầu đến cuối không có toát ra bất kỳ cảm xúc kinh diễm gì, nói một cách khác, mười mỹ nhân cực kỳ xuất sắc này, nhi tử một người cũng không vừa ý.

(1) Thanh tuyển (清隽): cũng có nghĩa là “thanh tuấn”, có 3 nghĩa cơ bản là: 1. thanh cao vượt trội, 2. trong sạch, sâu sắc, 3. tuấn tú, khôi ngô.

Tuyên Đức Đế còn tưởng rằng nhi tử sẽ tiếp tục lựa chọn, kết quả chỉ thấy thiếu niên lang hai tay thả bức họa lại trên bàn, lắc đầu với ông.

Tuyên Đức Đế khuôn mặt chìm xuống. thật ra ông có thể tự mình làm chủ chọn một người tứ hôn cho nhi tử, nhưng ông muốn đưa cho nhi tử một nữ nhân mà hắn thích, đây là vinh sủng, nhưng lão Tam không biết suy xét, không quý trọng phần thể diện này. Tuyên Đức Đế rất bất mãn, nhưng, nếu bày ra thái độ từ phụ, nếu như ông nói bóng gió trước chuyện này có thể thương lượng, ông không thể bởi vì nhi tử cự tuyệt mà phẫn nộ.

"Mười người này là tú nữ có dung nhan tốt nhất đấy, ngươi nhìn lại một cái đi?" Tuyên Đức Đế lộ ra một nụ cười từ ái.

Triệu Hằng rủ mắt, nói thẳng: "không thích."

Đơn giản dứt khoát, không chút nào uyển chuyển.

Tuyên Đức Đế một hơi nghẹn ở cổ họng, nhi tử không biết điều, ông cũng không muốn giả bộ từ phụ, âm thanh lạnh lùng nói: "Hoàng hậu Quý Phi nghìn chọn vạn chọn ngươi không thích, vậy ngươi thích là hình thức gì?"

Triệu Hằng bình tĩnh nói: "không biết."

Tuyên Đức Đế lý giải nhi tử cà lăm không thích nói chuyện, nhưng bình thường đều là thần tử phi tần tranh lên trước nịnh nọt ông, hôm nay nhi tử nóihai chữ hai chữ, kiêu căng vô lễ, Tuyên Đức Đế lửa giận bừng bừng, nhìn chằm chằm vào nhi tử vẻ mặt hờ hững trong chốc lát, bỗng nhiên đứng lên, vừa trầm mặt đi ra ngoài vừa cả giận nói: "Vậy liền đợi ngươi biết, trẫm lại tứ hôn cho ngươi."

Lời này hoặc ít hoặc nhiều đều có chút xúc động, sau khi Tuyên Đức Đế vòng qua nhi tử bước chân liền chậm lại, nghĩ thầm chỉ cần nhi tử nhận sai cầu xin ông, ông liền không so đo, dù sao cũng là nhân sinh đại sự, ông lần này hao chút tâm tư giải quyết xong, sau này nhi tử có Vương Phi chiếu cố, phụ hoàng ông đây đây liền không cần phân tâm cho lão Tam. Nhưng Tuyên Đức Đế tuyệt đối không ngờ tới...

"Tạ phụ hoàng, thành toàn."

Ánh mắt xéo qua bên trong, thiếu niên lang mặc cẩm bào màu thiên thanh, cúi đầu hành lễ bái tạ.

Nghiệt tử chấp mê bất ngộ, Tuyên Đức Đế sắc mặt tái xanh, cũng không quay đầu lại rời đi.

Đầu tháng chín, ý chỉ tứ hôn của Tuyên Đức Đế được ban ra, trong bốn tháng chiêu cáo thiên hạ phải vì tam vương chọn phi, hôm nay lại chỉ ban Vương Phi cho Sở Vương, Duệ Vương, trên chiếu thư nửa chữ cũng không có nói tới Thọ vươngBách quan xôn xao, biết rõ Hoàng Thượng bình thường không chào đón Tam hoàng tử Thọ vương, không người nào dám chất vấn, Sở Vương xúc động dễ dàng nóng nảy, miễn cưỡng chịu đựng đến hạ triều, lập tức đuổi tới Sùng Chính điện chất vấn: "Phụ hoàng, người sao lại quên Tam đệ?"

Tuyên Đức Đế và ba đứa con lạnh nhạt, không sủng cũng sẽ không dễ dàng trách cứ, nhưng đối với trưởng tử Sở Vương được sủng ái nhất, ông cũng bớt đi một tầng cố kỵ, lập tức phát tiết tức giận từ chỗ lão Tam lên trên người trưởng tử, trợn mắt khiển trách: "Ai nói trẫm quên nó? Trẫm đầu tiên là phái ngươi đi hỏi thăm nó thích kiểu nữ nhân như thế nàp, còn gọi nó tới đây cho nó tự chọn mỹ nhân, là nó không biết suy xét chướng mắt người trẫm chọn cho nó!"

Sở Vương khó có thể tin trợn tròn đôi mắt.

"Cút!" Tuyên Đức Đế nắm lên một đạo tấu chương ném ra ngoài.

Sở Vương oan uổng phụ hoàng, rời khỏi Sùng Chính điện liền đi tìm Thân Đệ Đệ, xông vào Cảnh Bình Cung, chỉ thấy đệ đệ sai người chuyển cái bàn vào trong viện, đối diện lấy một gốc cây mai vẽ tranh, rất nhàn nhã. Thấy huynh trưởng, Triệu Hằng buông bút vẽ, xa xa chắp tay với huynh trưởng: "chúc mừng đại ca, đạt được ước muốn."

không hổ là thân huynh đệ cảm tình tốt, đối với Tuyên Đức Đế Thọ vương gia chỉ nói hai chữ, trước mắt nói một hơi tám chữ.

Nhưng Sở Vương một chút cũng không cảm thấy vinh hạnh, trừng mắt đệ đệ nói: "Ngươi không muốn thành hôn?"

Triệu Hằng lạnh nhạt nói: "không gặp được giai nhân."

Sở Vương lại không phản bác được, bay bổng năm chữ, trước khi gặp được Phùng Tranh, hắn đại khái sẽ không để ý, nhưng bây giờ, hắn giống như có thể hiểu được tâm tình của đệ đệ. Vương Phi Vương Phi, nữ nhân gần nhau cả đời, nếu như không gặp được người mình thích, vậy thà thiếu chứ không ẩu, cũng không thể tùy tùy tiện tiện tìm một người, cho dù là vì để nịnh nọt phụ hoàng.

Trầm mặc sau nửa ngày, Sở Vương thở dài, vỗ vỗ bả vai thân đệ đệ, trịnh trọng nói: "Lúc nào gặp, nói với đại ca, đại ca thay ngươi làm chủ."

Triệu Hằng gật đầu.

~

Vệ Quốc Công phủ, vừa vừa đúng tuần ngày nghỉ, Tống Gia Ninh mãn nguyện ngủ một hơi lấy lại sức, sau đó đi Tiền viện gặp mẫu thân.

Lâm thị bất quá tầm một tháng nữa sẽ sinh, bụng phình to, bởi vì sau khi có thai sức ăn lớn, người so với năm trước vừa gả vào phủ đẫy đà hơn chút ít, mắt như thu thuỷ, hai gò má hồng nhuận phơn phớt, thiếu đi hương vị mỏng manh vừa thấy đã thương, nhiều hơn quyến rũ xinh đẹp của mỹ nhân, khiến cho Quách Bá Ngôn mê đắm vừa hạ triều liền chạy về nhà, có thể thoái thác xã giao tuyệt đối không đi, ước gì có thể từng giây từng phút canh giữ bên cạnh thê tử.

Khi Tống Gia Ninh đi tới, Quách Bá Ngôn đang ngồi xổm trước mặt Lâm thị, lỗ tai dán lên bụng Lâm thị nghe động tĩnh bên trong của hài tử, gian ngoài bọn nha hoàn thỉnh an Tứ cô nương, hắn mới lưu luyến mà chuyển đến cái ghế đối diện Lâm thị ngồi xuống. Lâm thị nhìn hắn, trong lòng là yên ổn trước nay chưa có, theo nhiệt tình chờ đợi của Quách Bá Ngôn đối với đứa bé này, chỉ cần nàng và bọn nhỏ không phạm sai lầm lớn, ngày sau thậtsự có thể an toàn trôi qua.

"Nương, tối hôm qua ngủ có ngon không?" Tống Gia Ninh bước vào nhà chính, trước thỉnh an kế phụ, thỉnh an cười quan tâm mẫu thân.

Lâm thị gật gật đầu, ánh mắt ôn nhu.

Tống Gia Ninh sáp đến đến bên cạnh mẫu thân, sờ sờ bụng mẫu thân, cùng đệ đệ muội muội sắp sinh ra trò chuyện, rồi một mình đi Sướng Tâm Viện. Mỗi ngày nghỉ trong tuần, Quốc Công Phủ tam phòng đều tề tụ một chỗ, sau khi mẫu thân cả người nặng, Thái phu nhân dặn dò mẫu thân trước không cần phải đi, kế phụ liền ở lại Lâm Vân Đường cùng mẫu thân ăn cơm.

Cuối thu không khí dễ chịu, nhớ lại kế phụ đối với mẫu thân săn sóc, Tống Gia Ninh rất là vui mừng dùm mẫu thân, mặc dù có chút xin lỗi cha đẻ chết sớm, nhưng so với mẫu thân buồn bực không vui kiếp trước, Tống Gia Ninh càng thích mẫu thân bây giờ hơn, như một đóa hoa nở vừa lúc, trôi qua thoải mái thanh thản.

"An An!"

Xa xa có người gọi nàng, Tống Gia Ninh quay đầu, trông thấy ba thiếu niên lang chi lan ngọc thụ, Quách Phù Quách Thứ mặc cẩm bào cùng màu, nhanh hơn bước chân đi về phía nàng, phía sau Quách Kiêu tiếp tục không nhanh không chậm mà đi, mặt không thay đổi nhìn nàng một cái. Tống Gia Ninh nhanh chóng dời ánh mắt, hướng cặp song sinh cười: "Nhị ca Tam ca."

Quách Phù, Quách Thứ một trái một phải vây quanh nàng, huynh muội ba người vừa đi vừa nói, nháy mắt liền tới Sướng Tâm Viện. một nhà ăn xong điểm tâm, các trưởng bối tụ họp cùng một chỗ, Tống Gia Ninh và ba tỷ tỷ muốn đi hoa viên tản bộ, đôi song sinh hôm nay không ra khỏi cửa, nhất định muốn vô lại với các nàng, Quách Kiêu không biết sao cũng đi theo qua.

Thu quang ấm ấm áp áp, mấy huynh muội ngồi ở bên hồ ngắm cảnh cho cá ăn.

"Đúng rồi, Vương Phi của Sở Vương, Duệ Vương đã định xuống rồi, các ngươi biết không?" Quách Phù ngồi chung một chỗ trên tảng đá, đắc ý hỏi.

Tống Gia Ninh và ba cô nương cũng không biết, bốn ánh mắt cũng tò mò nhìn qua hắn, các cô nương đơn giản không ra khỏi cửa, thích nhất nghe chuyện mới mẻ.

Quách Thứ cướp lời nói: "Sở Vương phi là cô nương nhà Thái Y Viện Phùng đại nhân..."

hắn chưa nói xong, bốn vị cô nương cùng lúc hít một hơi, Vân Phương kinh hãi nhất: "Phùng tỷ tỷ lại có thể làm Vương Phi!"

Tống Gia Ninh rất thích Phùng Tranh thích ăn cây tể thái giống nàng, nghe được tin tức này, thật không biết nên cao hứng hay lo lắng thay Phùng Tranh. Vương Phi hiển nhiên tôn quý, hãy nhìn vẻ mặt ngày ấy của Phùng Tranh, dường như cũng không thích Sở Vương.

Bốn chị em xì xào bàn tán một phen, nhiệt tình mới mẻ qua, thúc giục huynh trưởng nói tiếp. Quách Phù liền nói: "Duệ Vương Phi là cô nương Tri Huyện Dương Châu Lý phủ, nghe nói rất xinh đẹp, là tú nữ đẹp nhất trong nhóm này đấy... Đương nhiên, tuy đẹp cũng kém hơn bốn người các ngươi."

Đình Phương, Lan Phương cúi đầu cười, Tống Gia Ninh cũng rụt rè cười, chỉ có Vân Phương một bộ dáng tình lý đương nhiên, hưng phấn hỏi: "Thọ vương phi đâu? Chúng ta và Thọ vương phủ kế nhau, sau này nói không chừng sẽ thường xuyên giao tiếp."

Tống Gia Ninh mở to một đôi mắt hạnh ngập nước nhìn qua đường huynh, thật sự là hiếu kỳ cực kỳ, kiếp trước nàng ngẫu nhiên nghe nói Thọ vương "Mưu hại huynh trưởng mới đoạt được ngôi vị hoàng đế", cũng đồng thời từ trong miệng mấy dân chúng biết được Tân Đế cũng không có cưới vợ, hôm nay cũng chọn phi rồi, chẳng lẽ Thọ vương hai đời cũng không giống nhau? Nàng nhìn không chuyển mắt chờ đợi đáp án, Quách Kiêu âm thầm liếc nàng, môi mỏng mấp máy.

Quách Phù thở dài: "Thọ vương điện hạ đáng thương của chúng ta, không có Vương Phi."

Tống Gia Ninh giật mình há miệng ra, tại sao có thể như vậy?

Ba cô nương cũng đứa nào đứa nấy khiếp sợ, nhao nhao truy vấn, Quách Phù nhìn có chút hả hê nói: "Các ngươi hỏi ta ta hỏi ai? Đại Bá Phụ có thể cũng không biết chuyện, trên thánh chỉ không có nói tới Thọ vương gia, dù sao chính là Sở Vương, Duệ Vương sang năm đại hôn, chúng Thọ vương gia đáng thương của chúng ta phải một mình chuyển qua đây rồi."

Trong đầu hiện ra Thọ vương Triệu Hằng phong thái giống như thần tiên, Tống Gia Ninh cúi đầu, trong lòng không khỏi có chút không có mùi vị. đãnói tam vương chọn phi, Tuyên Đức Đế vì sao chỉ ban hôn cho hai Vương Gia được sủng ái? Thọ vương không có Vương Phi, là Tuyên Đức Đế bất công quá mức, hay là các tú nữ không muốn gả cho hắn?

Tống Gia Ninh vắt hết óc cũng nghĩ không thông.

Nàng nhìn không thấu, Quách Kiêu cũng nhìn không thấu, hắn chỉ biết là, Vương Phi của Thọ vương chưa có, vậy mấy muội muội này của hắn cách Thọ vương quá gần, khả năng sẽ nguy hiểm, đặc biệt là...

Ánh mắt ở trên mặt Tống Gia Ninh dạo qua một vòng, Thế tử gia mới nhìn kế muội thuận mắt nửa năm, đột nhiên lại phát hiện, kế muội giống như không có khả ái như nửa trước năm nữa.

~

Thọ vương không có Vương Phi, chuyện này ở phố lớn ngõ nhỏ kinh thành quả thực thịnh truyền một hồi, ngay cả hài đồng bốn năm tuổi chơi đùa đầu đường cũng biết Hoàng Đế không thích đứa con cà lăm thứ ba, chơi đùa với nhau, đứa bé nào bị lão cha dạy dỗ, đồng bọn nhỏ liền chê cười nó: "Lại không nghe lời, trưởng thành không cho ngươi cưới vợ..."

Lời này không biết sao truyền đến trong tai Sở Vương, tự mình dẫn người tuần tra một ngày, hễ là đối bất kính với Thọ vương đều áp giải, v mấy ngày tù lại thả ra, thịnh uy phía dưới, lúc này mới ngăn chặn tin đồn đầu đường cuối ngõ.

Tống Gia Ninh đối với chuyện bên ngoài hoàn toàn không biết gì cả, mắt thấy thời gian mẫu thân chuyển dạ càng ngày càng gần, Tống Gia Ninh càng ngày càng khẩn trương, nhiều lần nửa đêm cũng từ trong cơn ác mộng tỉnh lại, mộng thấy mẫu thân khó sinh gặp chuyện không may. Nàng khôngdám nói với mẫu thân, một người len lén lo lắng, lo sợ bất an mà nhịn nửa tháng, mùng tám tháng mười ngày hôm đó, Tống Gia Ninh đang cùng các tỷ tỷ học nữ công, Song nhi vội vàng hấp tấp chạy tới: "cô nương, cô nương, phu nhân sắp sinh!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện