“Sáng nay Vũ Lâm quân lôi Cảnh Trác xuống, sau đó không thấy thả đi. Hoàng Thượng cho người tới hỏi hắn có biết sai hay không, cũng không biết như thế nào, giờ đã hạ chiếu tống hắn vào ngục.” Thái Dịch lau mồ hôi trán, lo lắng không thôi.
Cái gọi là chiếu ngục có nghĩa là bị tống giam mà không trải qua các bước thẩm vấn của Đại Lý tự và Hình bộ, trực tiếp bị hạ chỉ tống vào ngục.
Tiêu Thừa Quân ngồi vào bàn, trầm giọng hỏi: “Đã có thượng thư nào cầu tình chưa?”
“Cũng có không ít người dâng tấu nhưng Hoàng Thượng đều ném sang một bên, căn bản là không buồn nhìn.” Thái Dịch gấp đến độ xoay quanh, “Cửa cung đã khóa lại, tả tướng muốn vào cầu tình nhưng cũng bị ngăn cản.”
Hiện tại, chiếu ngục là phạm vi thế lực của nội thị tỉnh, hôm nay Cảnh Trác đắc tội với Thẩm Liên, vào nơi đó chính là dữ nhiều lành ít! Đáng nói ở đây là hành vi của quân vương, cho dù Thái tổ có tính cách khá táo bạo nhưng cũng không động đến một đầu ngón tay của ngôn quan, nếu hôm nay ngự sử có gì sơ xuất, chỉ sợ sẽ chọc giận bách quan, hậu quả khó lường.
Tiêu Thừa Quân trầm mặc một lát, chậm rãi thở dài, đứng dậy: “Ta đi bái kiến phụ hoàng.” Thân là Thái tử một nước, trái phải đã rõ ràng, y cần đến khuyên nhủ Hoàng Thượng.
“Điện hạ đi gặp Hoàng Thượng là thích hợp nhất.” Thái Dịch cũng bình tĩnh trở lại, “Chính là hiện tại Hoàng Thượng còn đang nổi nóng, điện hạ đừng để ảnh hưởng đến bản thân mình.”
Tiêu Thừa Quân thật sâu mà nhìn thoáng qua phó chiêm sự mới hơn ba mươi tuổi, chậm rãi gật gật đầu. Mặc dù Thái Dịch là người nóng nảy, nhưng lại có cái nhìn và cách phân tích lợi hại cực chuẩn đối với hướng đi của sự việc. Y đích xác không thể thẳng thắn mà khuyên nhủ trực tiếp, nếu không nhất định sẽ bị phụ hoàng nghi kỵ.
“Bẩm Thái tử phi, Thái tử nhắn ngài dùng cơm trước, không cần chờ đợi đâu ạ.” Thường Ân cho người đem thức ăn đặt ở gian ngoài điện Bát Phượng, sau đó tiến vào thông bẩm.
“Đã biết.” Lâu Cảnh khoát tay, từ trên giường đứng lên, ngồi vào bàn cơm, nâng bát cơm lên, chợt nhớ tới cái thìa nhỏ hồi trưa Thái tử thả vào bát hắn, trong lòng nói không ra tư vị gì.
“Liễn xe của điện hạ đã rời khỏi Đông Cung, nghe nói là phải đi bái kiến Hoàng Thượng.” Nhạc Nhàn đứng bên cạnh chia thức ăn, thấp giọng nói.
Lâu Cảnh cười như không cười liếc Nhạc Nhàn một cái, tiểu thái giám này không chỉ nhìn rất thuận mắt mà còn khá thông minh, “Phân phó tiểu phòng bếp hâm nóng cháo, chờ Thái tử trở về là có thể dùng được ngay.”
“Dạ!” Nhạc Nhàn vui vẻ đáp lời, Thái tử phi bắt đầu sai bảo hắn làm việc, đây chính là chuẩn bị dùng hắn. Chỉ cần hắn có biểu hiện thật tốt, tương lai Thái tử phi chủ trì sự vụ của Đông Cung, hắn có thể làm đến phó tổng quản đấy.
Tiêu Thừa Quân đi đến tẩm điện của Hoàng Thượng —— điện Bàn Long, nhận được tin Thuần Đức đế không còn ở đây mà đã đi cung Loan Nghi rồi.
Còn sớm như vậy mà phụ hoàng đã đến hậu cung rồi sao? Thái tử điện hạ nhíu mày, y có thể đến hậu cung, nhưng y tuyệt đối không muốn đến tẩm cung của Trần quý phi, bởi vì mặc kệ y có khuyên phụ hoàng cái gì, chắc chắn Trần quý phi cũng sẽ gây bất lợi cho y.
“Ngươi đến cung Loan Nghi thông bẩm một tiếng, nói ta có chuyện quan trọng muốn gặp phụ hoàng.” Đuổi An Thuận đi thông bẩm, liễn xe của Tiêu Thừa Quân chuyển hướng ngự thư phòng. Việc quốc gia đại sự, nói ở ngự thư phòng vẫn là tốt hơn.
Khoảng cách giữa ngự thư phòng và điện Bàn Long không xa, giờ này cung nhân đã bắt đầu đốt đèn, bên trong đèn đuốc sáng trưng, chỉ là không có một bóng người.
Tiêu Thừa Quân bước vào trong, nhìn chồng tấu chương trên bàn, khẽ thở dài.
Trên bức tường đằng sau chiếc ghế chạm khắc hình rồng vẫn còn treo hai hàng chữ của Duệ tông hoàng đế —— làm việc siêng năng, hết lòng vì lẽ phải. Tiên đế nhân đức, hơn bốn mươi năm tại vị chưa từng vận dụng chiếu ngục, phàm là kẻ phạm tội, cần phải có chứng cứ vô cùng xác thực mới ấn luật mà hạ ngục. Nhưng Thuần Đức đế tại vị mười năm, số đại thần chết ở chiếu ngục không ít hơn hai mươi người.
“Khởi bẩm Thái tử điện hạ, Hoàng Thượng tuyên điện hạ đến Loan Nghi cung diện thánh.” Thanh âm ôn hòa mang theo ý cười, đúng là đại thái giám bên người Thuần Đức đế —— Hoài Trung.
Đang khoanh tay mà đứng, Tiêu Thừa Quân xoay người lại, nhìn thoáng qua nét cười tủm tỉm trên gương mặt Hoài Trung, trong lòng thầm than một tiếng, tốt xấu gì thì phụ hoàng còn biết để đại thái giám đến gọi y chứ không tùy tiện sai một tiểu thái giám chạy chân. Nghĩ như vậy, trong lòng y liền sinh ra vài phần bi thương, “Đi thôi.” Không cần phải nhiều lời nữa, Tiêu Thừa Quân dẫn dầu rời khỏi ngự thư phòng.
Cung Loan Nghi vừa được tu sửa lúc đầu xuân, xa xa nhìn lại đã thấy một mảnh tráng lệ, so với cung Phượng Nghi thì xa hoa, lộng lẫy hơn nhiều lắm.
Chính điện cung Loan Nghi, Thuần Đức đế nhìn thấy Thái tử, mở miệng hỏi: “Có chuyện gì?” Hoàng đế vừa dùng xong bữa tối, cung nữ cung kính dâng trà nóng lên.
“Phụ hoàng! Nhi thần nghe nói, ngự sử Cảnh Trác…” Tiêu Thừa Quân còn chưa nói xong đã bị một tiếng hừ lạnh của Thuần Đức đế đánh gãy.
“Hừ, hắn dám nói năng lỗ mãng với trẫm. Chẳng lẽ một tên thần tử tam phẩm trẫm cũng không được phép phạt?” Hiển nhiên là Thuần Đức đế đã xem qua những tấu chương trong ngự thư phòng rồi.
“Phụ hoàng!” Tiêu Thừa Quân hít sâu một hơi, tận lực dùng ngữ khí ôn hòa nói: “Ngự sử cũng là thần tử, phụ hoàng tự nhiên là phạt được. Chỉ là trước giờ ngôn quan đều rất thẳng thắn, phụ hoàng cần gì phải so đo với hắn.”
“Trẫm cũng không cùng hắn so đo.” Thuần Đức đế đặt mạnh chén trà lên bàn, “Chỉ cần hắn nhận sai, việc này liền cho qua, nhưng hắn không chịu nhận sai, chẳng lẽ muốn trẫm phải nhận sai với hắn?”
“Năm thứ ba Kiến Nguyên, Thái tổ từng tầm hoan với Dạ Trì trong đình bên hồ. Ngự sử Trương Thước xâm nhập vào cung, đứng ở bên cạnh hồ mắng to một canh giờ, Thái tổ và Dạ Trì ở bên trong nghe xong, thưởng mười bảy cuộn gấm vóc, còn nói ‘Không sợ ngự sử, chỉ e cái được viết trong sách sử’.” Ngữ điệu của Tiêu Thừa Quân vẫn bình tĩnh, trầm ổn như trước: “Phụ hoàng! Ngự sử không nhất định sẽ đúng, nhưng phụ hoàng phạt ngự sử, sách sử sẽ viết phụ hoàng nói năng lỗ mãng. Ngự sử chỉ là một người, không đủ tiếc, nhưng chỉ vì một người chết mà phá hủy thánh dự của phụ hoàng là mất nhiều hơn được.”
Một phen nói hết lời, Thái tử cũng không có quỳ xuống cầu Hoàng Thượng nghĩ lại, chỉ khom người đứng, tựa hồ chính là đưa ra một đề nghị.
Thuần Đức đế trầm mặc thật lâu, cuối cùng lên tiếng: “Thôi, ngày mai trẫm sẽ thả Cảnh Trác.”
“Phụ hoàng thánh minh!” Lúc này Tiêu Thừa Quân mới quỳ xuống dập đầu với Thuần Đức đế.
Lâu Cảnh đợi Thái tử hai canh giờ cũng không thấy người trở về, nhàm chán mà lăn qua lăn lại trên giường, bỗng nhiên phát hiện trên đầu giường có những ngăn tủ khảm chìm vào bên trong, đây là chỗ Tiêu Thừa Quân lấy thuốc mỡ cho hắn tối qua đi? Không biết bên trong còn đặt những gì nhỉ? Những ngăn tủ ngày cũng không lớn, đặt so le chằng chịt với nhau, gồm có chín ô vuông nhỏ, trong đó có ba cái có cánh cửa và khắc hoa. Những ô vuông không được thiết kế cửa đóng mở thì đặt vài vật trang trí, các bệ đều được khảm sâu vào trong để phòng ngừa các vật này rơi vào người.
Mấy thứ này nằm trong phòng của hắn, vậy là có thể tùy tiện tìm kiếm rồi! Lâu Cảnh liền nhỏm dậy, hưng trí bừng bừng mà mở một cánh cửa tủ ra, bên trong là vài cái hộp khắc hoa mai, cầm một cái thưởng thức, thứ này là thuốc tiêu viêm, giảm sưng, thông khí huyết rất hiệu quả, về sau phải ra chiến trường cứ mang theo vài hộp phòng thân vẫn hơn.
Thả hộp thuốc xuống, Lâu Cảnh lại mở một ô khác ra. Ô này to hơn ô trước, nhưng hình như bên trong không có gì cả. Lâu Cảnh với tay vào sờ sờ, lúc này mới phát hiện ra không phải là không có, bên trong đặt một quyển sách nằm ngay dưới đáy, nhìn thoáng qua thật giống như không có gì. Hơi bị tò mò nha, quyển sách gì mà lại được đặt ở đây ta?
Lâu Cảnh thuận tay cầm quyển sách ra ngoài, bìa màu xanh, trên mặt viết hai chữ “Dương cung”. Hắn tò mò lật một trang, nhất thời hai mắt trợn tròn, bên trong không phải là sổ sách ghi chép xuất nhập tiền bạc, tài vật, cũng không phải bí sử thâm cung gì, mà đây là một bức họa được vẽ tỉ mỉ bằng bút lông sói, trong bức họa là hai nam tử đang….
Đúng lúc này, tiếng đẩy cửa chợt vang lên, Thái tử điện hạ đã trở lại.
Lâu Cảnh không nhanh không chậm mà khép sách lại, thả vào trong ô vuông, đóng cửa tủ.
“Vẫn chưa ngủ sao?” Trăng đã lên cao từ lâu, Tiêu Thừa Quân vốn cho rằng Thái tử phi của y đã ngủ rồi, nguyên bản nghĩ về điện Sùng Nhân, lại cảm thấy hôm nay mới là ngày thứ hai tân hôn, nếu không về cung của Thái tử phi thì Lâu Cảnh sẽ gặp bất lợi nên trở lại đây, ai biết người này vẫn tinh thần sáng láng mà ngồi trên giường chờ y.
“Bẩm Thái tử phi, cháo nóng đã sẵn sàng.” Không đợi Lâu Cảnh nói gì, thanh âm của Nhạc Nhàn đã vang lên ngoài cửa.
Lâu Cảnh nhếch môi cười, tiểu thái giám này thật đúng là biết làm việc: “Bưng vào đi.”
Nhạc Nhàn đặt một chén cháo táo đỏ, một đĩa thức ăn lót dạ và một chén trà ở trên bàn, khom người lui ra ngoài.
“Sao ngươi lại biết ta chưa ăn tối?” Tiêu Thừa Quân nhìn đồ ăn trên bàn, trong lòng cảm thấy ấm áp lạ thường.
“Điện hạ đi vội vàng như vậy, tất nhiên là không kịp dùng bữa.” Lâu Cảnh cười cười bước xuống giường, đưa tay giúp điện hạ tháo ngân quan trên đầu, “Nhanh đi tắm rửa đi.”
Sau khi tắm rửa xong, bát cháo nóng hầm hập vừa kịp nguội bớt, vừa vặn ăn. Hiện tại đã muộn, ăn nhiều sẽ làm dạ dày khó chịu, nhưng nếu không ăn thì đêm sẽ đói, uống một chén cháo lót dạ vẫn tốt hơn.
Tiêu Thừa Quân vốn có tâm tình nặng nề, bị chén cháo nóng này vực dậy tinh thần không ít.
“Ngày mai là ngày hồi môn, ngươi nên đi ngủ sớm.” Thái tử điện hạ đi đến trên giường, nhìn sắc mặt vẫn tái nhợt của Lâu Cảnh, trong lòng có chút băn khoăn.
“Chẳng phải là thần đang chờ điện hạ trở về bôi thuốc cho thần sao?” Lâu Cảnh tủm tỉm cười lấy hộp thuốc mỡ “tiêu viêm, giảm sưng, giúp lưu thông máu” kia ra, nhét vào tay Tiêu thừa Quân.
Nhìn cái hộp nhỏ khắc hoa mai, Tiêu Thừa Quân có chút xấu hổ: “Ngươi còn muốn dùng cái loại thuốc này à?”
Lâu Cảnh cười hắc hắc, thoát nội sam gục xuống: “Ta còn chưa thấy qua loại thuốc mỡ nào tốt hơn cái này đâu. Nếu nó có thể trị thương cực tốt thì ai quản nó vốn dùng làm cái gì.”
Tiêu Thừa Quân do dự một chút, vẫn mở nắp hộp ra, quả thật loại thuốc này còn hữu dụng hơn cả thuốc trị thương thông thường, huống hồ dùng nó sẽ không khiến ai hoài nghi, càng giảm bớt không ít phiền toái. Ngón tay Tiêu Thừa Quân mang theo thuốc mỡ xẹt qua những vệt đỏ đỏ tím tím trên lưng Lâu Cảnh, quả thật tốt hơn đêm hôm qua một chút, cứ theo đà này, hẳn là mấy ngày nữa là có thể khỏi hẳn.
Ngày thứ ba chính là ngày lại mặt hồi môn, cho nên ngày mai còn có rất nhiều việc phải làm, hai người thoa thuốc xong liền rửa tay, tắt đèn nghỉ ngơi .
Trên lưng Lâu Cảnh có thương tích, phải nằm úp sấp mà ngủ suốt nửa tháng nay, mỗi ngày cổ đều đau nhức, hôm nay thật không muốn tiếp tục nằm úp sấp mà ngủ, liền miễn cưỡng nằm nghiêng. Hắn chợt phát hiện ra mắt Thái tử điện hạ vẫn mở, thẳng tắp mà nhìn đỉnh giường.
Để Cảnh Trác ở lại chiếu ngục một đêm, kì thật Tiêu Thừa Quân vẫn vô cùng lo lắng, nhưng y cũng chỉ làm được có vậy.
“Không ngủ được sao?” Nhích người lại gần Tiêu Thừa Quân, một tay Lâu Cảnh chống đầu, an ủi: “Đừng lo lắng, lão trượng sẽ không làm khó ngươi, hắn còn phải dập đầu với… nhi tế ấy chứ!” Vốn định nói là nhi tức, nhưng Thái tử điện hạ đứng đắn như vậy, không cẩn thận đem người chọc giận thì rắc rối to, thôi thì cứ thành thật một chút, Lâu Cảnh tỏ ra rất thức thời.
Tiêu Thừa Quân quay đầu nhìn hắn: “Vì sao phụ thân lại đánh ngươi?”
“Điện hạ, hiện tại ngài hỏi cái này, không phải là muốn trị tội ta đấy chứ?” Lâu Cạnh lại dán sát vào một chút, trưng ánh mắt sợ hãi đầy tội nghiệp nhìn Thái tử điện hạ, nguyên nhân Lâu Kiến Du đánh hắn, không phải là muốn gả hắn cho Thái tử hay sao?
“Không trị tội ngươi.” Tiêu Thừa Quân bất đắc dĩ nói: “Ta chỉ là tò mò, tại sao An quốc công lại đồng ý đem ngươi gả cho ta? Kỳ thật chỉ cần hắn không muốn, phụ hoàng cũng sẽ biết thời biết thế mà thay đổi người khác.”
Nụ cười trên mặt Lâu Cảnh lập tức cứng lại.
=================================
Tiểu kịch trường:
Giấy lớn: Vì sao cha ngươi đem ngươi gả cho ta?
Tiểu Cảnh: Hắn vui.
Giấy lớn: [⊙_⊙] Vậy sao ngươi không phản kháng một chút?
Tiểu Cảnh: … [⊙v⊙] vì về sau ta cũng rất vui.
(1) hồi môn: Người con gái sau khi lấy chồng, cùng chồng về nhà cha mẹ mình để bái kiến gọi là hồi môn. => khụ cho nên ở đây là 2 anh rủ nhau về phủ An quốc công nhà Lâu Cảnh để dằn mặt bố “vợ” và mẹ “vợ” kiêm luôn họ hàng nhà mẹ vợ.
(2) lão trượng: có 2 nghĩa, 1: ông già, 2: tiếng tôn xưng của người thân lớn tuổi, ý ở đây là bố vợ á
(3) nhi tế: con rể
(4) nhi tức: Con dâu (tiếng gọi vợ của con trai)
Cái gọi là chiếu ngục có nghĩa là bị tống giam mà không trải qua các bước thẩm vấn của Đại Lý tự và Hình bộ, trực tiếp bị hạ chỉ tống vào ngục.
Tiêu Thừa Quân ngồi vào bàn, trầm giọng hỏi: “Đã có thượng thư nào cầu tình chưa?”
“Cũng có không ít người dâng tấu nhưng Hoàng Thượng đều ném sang một bên, căn bản là không buồn nhìn.” Thái Dịch gấp đến độ xoay quanh, “Cửa cung đã khóa lại, tả tướng muốn vào cầu tình nhưng cũng bị ngăn cản.”
Hiện tại, chiếu ngục là phạm vi thế lực của nội thị tỉnh, hôm nay Cảnh Trác đắc tội với Thẩm Liên, vào nơi đó chính là dữ nhiều lành ít! Đáng nói ở đây là hành vi của quân vương, cho dù Thái tổ có tính cách khá táo bạo nhưng cũng không động đến một đầu ngón tay của ngôn quan, nếu hôm nay ngự sử có gì sơ xuất, chỉ sợ sẽ chọc giận bách quan, hậu quả khó lường.
Tiêu Thừa Quân trầm mặc một lát, chậm rãi thở dài, đứng dậy: “Ta đi bái kiến phụ hoàng.” Thân là Thái tử một nước, trái phải đã rõ ràng, y cần đến khuyên nhủ Hoàng Thượng.
“Điện hạ đi gặp Hoàng Thượng là thích hợp nhất.” Thái Dịch cũng bình tĩnh trở lại, “Chính là hiện tại Hoàng Thượng còn đang nổi nóng, điện hạ đừng để ảnh hưởng đến bản thân mình.”
Tiêu Thừa Quân thật sâu mà nhìn thoáng qua phó chiêm sự mới hơn ba mươi tuổi, chậm rãi gật gật đầu. Mặc dù Thái Dịch là người nóng nảy, nhưng lại có cái nhìn và cách phân tích lợi hại cực chuẩn đối với hướng đi của sự việc. Y đích xác không thể thẳng thắn mà khuyên nhủ trực tiếp, nếu không nhất định sẽ bị phụ hoàng nghi kỵ.
“Bẩm Thái tử phi, Thái tử nhắn ngài dùng cơm trước, không cần chờ đợi đâu ạ.” Thường Ân cho người đem thức ăn đặt ở gian ngoài điện Bát Phượng, sau đó tiến vào thông bẩm.
“Đã biết.” Lâu Cảnh khoát tay, từ trên giường đứng lên, ngồi vào bàn cơm, nâng bát cơm lên, chợt nhớ tới cái thìa nhỏ hồi trưa Thái tử thả vào bát hắn, trong lòng nói không ra tư vị gì.
“Liễn xe của điện hạ đã rời khỏi Đông Cung, nghe nói là phải đi bái kiến Hoàng Thượng.” Nhạc Nhàn đứng bên cạnh chia thức ăn, thấp giọng nói.
Lâu Cảnh cười như không cười liếc Nhạc Nhàn một cái, tiểu thái giám này không chỉ nhìn rất thuận mắt mà còn khá thông minh, “Phân phó tiểu phòng bếp hâm nóng cháo, chờ Thái tử trở về là có thể dùng được ngay.”
“Dạ!” Nhạc Nhàn vui vẻ đáp lời, Thái tử phi bắt đầu sai bảo hắn làm việc, đây chính là chuẩn bị dùng hắn. Chỉ cần hắn có biểu hiện thật tốt, tương lai Thái tử phi chủ trì sự vụ của Đông Cung, hắn có thể làm đến phó tổng quản đấy.
Tiêu Thừa Quân đi đến tẩm điện của Hoàng Thượng —— điện Bàn Long, nhận được tin Thuần Đức đế không còn ở đây mà đã đi cung Loan Nghi rồi.
Còn sớm như vậy mà phụ hoàng đã đến hậu cung rồi sao? Thái tử điện hạ nhíu mày, y có thể đến hậu cung, nhưng y tuyệt đối không muốn đến tẩm cung của Trần quý phi, bởi vì mặc kệ y có khuyên phụ hoàng cái gì, chắc chắn Trần quý phi cũng sẽ gây bất lợi cho y.
“Ngươi đến cung Loan Nghi thông bẩm một tiếng, nói ta có chuyện quan trọng muốn gặp phụ hoàng.” Đuổi An Thuận đi thông bẩm, liễn xe của Tiêu Thừa Quân chuyển hướng ngự thư phòng. Việc quốc gia đại sự, nói ở ngự thư phòng vẫn là tốt hơn.
Khoảng cách giữa ngự thư phòng và điện Bàn Long không xa, giờ này cung nhân đã bắt đầu đốt đèn, bên trong đèn đuốc sáng trưng, chỉ là không có một bóng người.
Tiêu Thừa Quân bước vào trong, nhìn chồng tấu chương trên bàn, khẽ thở dài.
Trên bức tường đằng sau chiếc ghế chạm khắc hình rồng vẫn còn treo hai hàng chữ của Duệ tông hoàng đế —— làm việc siêng năng, hết lòng vì lẽ phải. Tiên đế nhân đức, hơn bốn mươi năm tại vị chưa từng vận dụng chiếu ngục, phàm là kẻ phạm tội, cần phải có chứng cứ vô cùng xác thực mới ấn luật mà hạ ngục. Nhưng Thuần Đức đế tại vị mười năm, số đại thần chết ở chiếu ngục không ít hơn hai mươi người.
“Khởi bẩm Thái tử điện hạ, Hoàng Thượng tuyên điện hạ đến Loan Nghi cung diện thánh.” Thanh âm ôn hòa mang theo ý cười, đúng là đại thái giám bên người Thuần Đức đế —— Hoài Trung.
Đang khoanh tay mà đứng, Tiêu Thừa Quân xoay người lại, nhìn thoáng qua nét cười tủm tỉm trên gương mặt Hoài Trung, trong lòng thầm than một tiếng, tốt xấu gì thì phụ hoàng còn biết để đại thái giám đến gọi y chứ không tùy tiện sai một tiểu thái giám chạy chân. Nghĩ như vậy, trong lòng y liền sinh ra vài phần bi thương, “Đi thôi.” Không cần phải nhiều lời nữa, Tiêu Thừa Quân dẫn dầu rời khỏi ngự thư phòng.
Cung Loan Nghi vừa được tu sửa lúc đầu xuân, xa xa nhìn lại đã thấy một mảnh tráng lệ, so với cung Phượng Nghi thì xa hoa, lộng lẫy hơn nhiều lắm.
Chính điện cung Loan Nghi, Thuần Đức đế nhìn thấy Thái tử, mở miệng hỏi: “Có chuyện gì?” Hoàng đế vừa dùng xong bữa tối, cung nữ cung kính dâng trà nóng lên.
“Phụ hoàng! Nhi thần nghe nói, ngự sử Cảnh Trác…” Tiêu Thừa Quân còn chưa nói xong đã bị một tiếng hừ lạnh của Thuần Đức đế đánh gãy.
“Hừ, hắn dám nói năng lỗ mãng với trẫm. Chẳng lẽ một tên thần tử tam phẩm trẫm cũng không được phép phạt?” Hiển nhiên là Thuần Đức đế đã xem qua những tấu chương trong ngự thư phòng rồi.
“Phụ hoàng!” Tiêu Thừa Quân hít sâu một hơi, tận lực dùng ngữ khí ôn hòa nói: “Ngự sử cũng là thần tử, phụ hoàng tự nhiên là phạt được. Chỉ là trước giờ ngôn quan đều rất thẳng thắn, phụ hoàng cần gì phải so đo với hắn.”
“Trẫm cũng không cùng hắn so đo.” Thuần Đức đế đặt mạnh chén trà lên bàn, “Chỉ cần hắn nhận sai, việc này liền cho qua, nhưng hắn không chịu nhận sai, chẳng lẽ muốn trẫm phải nhận sai với hắn?”
“Năm thứ ba Kiến Nguyên, Thái tổ từng tầm hoan với Dạ Trì trong đình bên hồ. Ngự sử Trương Thước xâm nhập vào cung, đứng ở bên cạnh hồ mắng to một canh giờ, Thái tổ và Dạ Trì ở bên trong nghe xong, thưởng mười bảy cuộn gấm vóc, còn nói ‘Không sợ ngự sử, chỉ e cái được viết trong sách sử’.” Ngữ điệu của Tiêu Thừa Quân vẫn bình tĩnh, trầm ổn như trước: “Phụ hoàng! Ngự sử không nhất định sẽ đúng, nhưng phụ hoàng phạt ngự sử, sách sử sẽ viết phụ hoàng nói năng lỗ mãng. Ngự sử chỉ là một người, không đủ tiếc, nhưng chỉ vì một người chết mà phá hủy thánh dự của phụ hoàng là mất nhiều hơn được.”
Một phen nói hết lời, Thái tử cũng không có quỳ xuống cầu Hoàng Thượng nghĩ lại, chỉ khom người đứng, tựa hồ chính là đưa ra một đề nghị.
Thuần Đức đế trầm mặc thật lâu, cuối cùng lên tiếng: “Thôi, ngày mai trẫm sẽ thả Cảnh Trác.”
“Phụ hoàng thánh minh!” Lúc này Tiêu Thừa Quân mới quỳ xuống dập đầu với Thuần Đức đế.
Lâu Cảnh đợi Thái tử hai canh giờ cũng không thấy người trở về, nhàm chán mà lăn qua lăn lại trên giường, bỗng nhiên phát hiện trên đầu giường có những ngăn tủ khảm chìm vào bên trong, đây là chỗ Tiêu Thừa Quân lấy thuốc mỡ cho hắn tối qua đi? Không biết bên trong còn đặt những gì nhỉ? Những ngăn tủ ngày cũng không lớn, đặt so le chằng chịt với nhau, gồm có chín ô vuông nhỏ, trong đó có ba cái có cánh cửa và khắc hoa. Những ô vuông không được thiết kế cửa đóng mở thì đặt vài vật trang trí, các bệ đều được khảm sâu vào trong để phòng ngừa các vật này rơi vào người.
Mấy thứ này nằm trong phòng của hắn, vậy là có thể tùy tiện tìm kiếm rồi! Lâu Cảnh liền nhỏm dậy, hưng trí bừng bừng mà mở một cánh cửa tủ ra, bên trong là vài cái hộp khắc hoa mai, cầm một cái thưởng thức, thứ này là thuốc tiêu viêm, giảm sưng, thông khí huyết rất hiệu quả, về sau phải ra chiến trường cứ mang theo vài hộp phòng thân vẫn hơn.
Thả hộp thuốc xuống, Lâu Cảnh lại mở một ô khác ra. Ô này to hơn ô trước, nhưng hình như bên trong không có gì cả. Lâu Cảnh với tay vào sờ sờ, lúc này mới phát hiện ra không phải là không có, bên trong đặt một quyển sách nằm ngay dưới đáy, nhìn thoáng qua thật giống như không có gì. Hơi bị tò mò nha, quyển sách gì mà lại được đặt ở đây ta?
Lâu Cảnh thuận tay cầm quyển sách ra ngoài, bìa màu xanh, trên mặt viết hai chữ “Dương cung”. Hắn tò mò lật một trang, nhất thời hai mắt trợn tròn, bên trong không phải là sổ sách ghi chép xuất nhập tiền bạc, tài vật, cũng không phải bí sử thâm cung gì, mà đây là một bức họa được vẽ tỉ mỉ bằng bút lông sói, trong bức họa là hai nam tử đang….
Đúng lúc này, tiếng đẩy cửa chợt vang lên, Thái tử điện hạ đã trở lại.
Lâu Cảnh không nhanh không chậm mà khép sách lại, thả vào trong ô vuông, đóng cửa tủ.
“Vẫn chưa ngủ sao?” Trăng đã lên cao từ lâu, Tiêu Thừa Quân vốn cho rằng Thái tử phi của y đã ngủ rồi, nguyên bản nghĩ về điện Sùng Nhân, lại cảm thấy hôm nay mới là ngày thứ hai tân hôn, nếu không về cung của Thái tử phi thì Lâu Cảnh sẽ gặp bất lợi nên trở lại đây, ai biết người này vẫn tinh thần sáng láng mà ngồi trên giường chờ y.
“Bẩm Thái tử phi, cháo nóng đã sẵn sàng.” Không đợi Lâu Cảnh nói gì, thanh âm của Nhạc Nhàn đã vang lên ngoài cửa.
Lâu Cảnh nhếch môi cười, tiểu thái giám này thật đúng là biết làm việc: “Bưng vào đi.”
Nhạc Nhàn đặt một chén cháo táo đỏ, một đĩa thức ăn lót dạ và một chén trà ở trên bàn, khom người lui ra ngoài.
“Sao ngươi lại biết ta chưa ăn tối?” Tiêu Thừa Quân nhìn đồ ăn trên bàn, trong lòng cảm thấy ấm áp lạ thường.
“Điện hạ đi vội vàng như vậy, tất nhiên là không kịp dùng bữa.” Lâu Cảnh cười cười bước xuống giường, đưa tay giúp điện hạ tháo ngân quan trên đầu, “Nhanh đi tắm rửa đi.”
Sau khi tắm rửa xong, bát cháo nóng hầm hập vừa kịp nguội bớt, vừa vặn ăn. Hiện tại đã muộn, ăn nhiều sẽ làm dạ dày khó chịu, nhưng nếu không ăn thì đêm sẽ đói, uống một chén cháo lót dạ vẫn tốt hơn.
Tiêu Thừa Quân vốn có tâm tình nặng nề, bị chén cháo nóng này vực dậy tinh thần không ít.
“Ngày mai là ngày hồi môn, ngươi nên đi ngủ sớm.” Thái tử điện hạ đi đến trên giường, nhìn sắc mặt vẫn tái nhợt của Lâu Cảnh, trong lòng có chút băn khoăn.
“Chẳng phải là thần đang chờ điện hạ trở về bôi thuốc cho thần sao?” Lâu Cảnh tủm tỉm cười lấy hộp thuốc mỡ “tiêu viêm, giảm sưng, giúp lưu thông máu” kia ra, nhét vào tay Tiêu thừa Quân.
Nhìn cái hộp nhỏ khắc hoa mai, Tiêu Thừa Quân có chút xấu hổ: “Ngươi còn muốn dùng cái loại thuốc này à?”
Lâu Cảnh cười hắc hắc, thoát nội sam gục xuống: “Ta còn chưa thấy qua loại thuốc mỡ nào tốt hơn cái này đâu. Nếu nó có thể trị thương cực tốt thì ai quản nó vốn dùng làm cái gì.”
Tiêu Thừa Quân do dự một chút, vẫn mở nắp hộp ra, quả thật loại thuốc này còn hữu dụng hơn cả thuốc trị thương thông thường, huống hồ dùng nó sẽ không khiến ai hoài nghi, càng giảm bớt không ít phiền toái. Ngón tay Tiêu Thừa Quân mang theo thuốc mỡ xẹt qua những vệt đỏ đỏ tím tím trên lưng Lâu Cảnh, quả thật tốt hơn đêm hôm qua một chút, cứ theo đà này, hẳn là mấy ngày nữa là có thể khỏi hẳn.
Ngày thứ ba chính là ngày lại mặt hồi môn, cho nên ngày mai còn có rất nhiều việc phải làm, hai người thoa thuốc xong liền rửa tay, tắt đèn nghỉ ngơi .
Trên lưng Lâu Cảnh có thương tích, phải nằm úp sấp mà ngủ suốt nửa tháng nay, mỗi ngày cổ đều đau nhức, hôm nay thật không muốn tiếp tục nằm úp sấp mà ngủ, liền miễn cưỡng nằm nghiêng. Hắn chợt phát hiện ra mắt Thái tử điện hạ vẫn mở, thẳng tắp mà nhìn đỉnh giường.
Để Cảnh Trác ở lại chiếu ngục một đêm, kì thật Tiêu Thừa Quân vẫn vô cùng lo lắng, nhưng y cũng chỉ làm được có vậy.
“Không ngủ được sao?” Nhích người lại gần Tiêu Thừa Quân, một tay Lâu Cảnh chống đầu, an ủi: “Đừng lo lắng, lão trượng sẽ không làm khó ngươi, hắn còn phải dập đầu với… nhi tế ấy chứ!” Vốn định nói là nhi tức, nhưng Thái tử điện hạ đứng đắn như vậy, không cẩn thận đem người chọc giận thì rắc rối to, thôi thì cứ thành thật một chút, Lâu Cảnh tỏ ra rất thức thời.
Tiêu Thừa Quân quay đầu nhìn hắn: “Vì sao phụ thân lại đánh ngươi?”
“Điện hạ, hiện tại ngài hỏi cái này, không phải là muốn trị tội ta đấy chứ?” Lâu Cạnh lại dán sát vào một chút, trưng ánh mắt sợ hãi đầy tội nghiệp nhìn Thái tử điện hạ, nguyên nhân Lâu Kiến Du đánh hắn, không phải là muốn gả hắn cho Thái tử hay sao?
“Không trị tội ngươi.” Tiêu Thừa Quân bất đắc dĩ nói: “Ta chỉ là tò mò, tại sao An quốc công lại đồng ý đem ngươi gả cho ta? Kỳ thật chỉ cần hắn không muốn, phụ hoàng cũng sẽ biết thời biết thế mà thay đổi người khác.”
Nụ cười trên mặt Lâu Cảnh lập tức cứng lại.
=================================
Tiểu kịch trường:
Giấy lớn: Vì sao cha ngươi đem ngươi gả cho ta?
Tiểu Cảnh: Hắn vui.
Giấy lớn: [⊙_⊙] Vậy sao ngươi không phản kháng một chút?
Tiểu Cảnh: … [⊙v⊙] vì về sau ta cũng rất vui.
(1) hồi môn: Người con gái sau khi lấy chồng, cùng chồng về nhà cha mẹ mình để bái kiến gọi là hồi môn. => khụ cho nên ở đây là 2 anh rủ nhau về phủ An quốc công nhà Lâu Cảnh để dằn mặt bố “vợ” và mẹ “vợ” kiêm luôn họ hàng nhà mẹ vợ.
(2) lão trượng: có 2 nghĩa, 1: ông già, 2: tiếng tôn xưng của người thân lớn tuổi, ý ở đây là bố vợ á
(3) nhi tế: con rể
(4) nhi tức: Con dâu (tiếng gọi vợ của con trai)
Danh sách chương