Đêm lạnh như nước, hơn nữa tại biên giới Thương Liêu rét lạnh này, người vốn dĩ sợ lạnh nhất hiện tại lại ngồi ở trên sườn núi, ngẩng đầu nhìn lên trời, đối với ánh trăng sáng tỏ trở nên si ngốc.

Ánh trăng chiếu vào trên người nàng, càng làm cho nàng vốn đã nghiêng nước nghiêng thành trên mặt càng thêm một tầng mĩ thần bí, cả người thoạt nhìn như hư ảo, tựa hồ sắp biến mất. Làm cho Cẩn Hiên đang ở xa xa nhận thấy như vậy bất giác trong lòng căng thẳng, chân lại không chịu được khống chế đi về phía nàng.

Ai, dưới ánh trăng Ngạo Quân đột nhiên phát ra một tiếng thở dài, này thật sự là trăm năm khó gặp a! Hướng đến kẻ đối với loại sự tình gì bất luận như thế nào đều chỉ có một bộ ‘Sự việc không liên quan đến ta, tự cao tự đại’, nếu theo lời Tuyết nói về Lăng Ngạo Quân nàng chính là không có lương tâm nhưng lại ở đây ngắm trăng mà thở dài, nếu bị Tuyết biết, nàng nhất định lập tức nhìn Ngạo Quân giống như nhìn người ngoài hành tinh, sau đó tuyệt đối sẽ hỏi một câu ‘Ngươi có phải phát sốt không ?’, ngẫm lại Ngạo Quân bất giác ha ha cười rộ lên .

“Cử đầu vọng Minh Nguyệt, đê đầu tư cố hương.”[*] Dưới ánh trăng sáng Ngạo Quân thản nhiên truyền ra những câu thơ đầy cô đơn, trơ trọi, một trận gió lạnh thổi qua, làm cho nàng bất giác buộc chặt cánh tay.

Áo choàng ngay sau đó liền phi đến trên người nàng, cảm giác được trên người ấm áp, Ngạo Quân không quay đầu lại, chính là cười cười nói:“Oánh nhi, đã trễ thế này tại sao còn chưa ngủ a?” Tay cầm áo choàng ngừng một chút, Ngạo Quân cũng không để ý.

Người ở phía sau nửa ngày cũng không phản ứng, Nguyệt Oánh khi nào thì trở nên trầm lặng như vậy? Ngạo Quân nghi hoặc quay đầu, lại ngoài ý muốn chống lại một đôi ngươi đen thâm thúy, thâm trầm, rất nhanh hiện lên một tia kinh ngạc, bất quá Ngạo Quân vẫn rất nhanh lấy lại bình tĩnh, quay đầu lại, nhìn ánh trăng trên trời, thản nhiên nói:“Vương gia, là ngươi a?”

Lạnh lùng của Ngạo Quân làm cho hắn có điểm bị thương, không phải đã muốn hòa hảo rồi sao? Như thế nào còn lạnh nhạt với hắn như thế? Là tính cách của y không cho phép? Không đúng, y đối với Mạc Nguyệt Oánh cùng Ngụy Tử Tề cũng sẽ không như vậy, cho dù là với Triệu Chi Dương, cũng hảo hơn so với hắn, xem ra y còn chưa tha thứ cho sự hoài nghi của hắn, không tín nhiệm của hắn.

Trầm mặc, trừ bỏ trầm mặc vẫn là trầm mặc, Ngạo Quân cũng không để ý tới người đứng bên cạnh đường đường là Vương gia, vẫn như cũ ‘Ngắm trăng’, mà Cẩn Hiên lại mang theo ánh mắt phức tạp nhìn ‘Trích tiên’ trước mắt đang đắm chìm dưới ánh trăng.

“Thực xin lỗi.” Rốt cục, vẫn là Cẩn Hiên đánh phá trầm mặc, xem ra vẫn là Ngạo Quân ‘Công phu’ hơn một chút.

“Cái gì?” Ngạo Quân đang đắm chìm trong nỗi nhớ nhà liền bị ba chữ này chấn động kéo lại suy nghĩ, vẻ mặt ‘Là ta nghe lầm , cũng là ngươi nói sai rồi’ biểu tình ở dưới ánh trăng có vẻ càng thêm mê người.

“Thực xin lỗi.” Cẩn Hiên lại một lần nữa lập lại, biểu tình thành khẩn mãnh liệt truyền đạt ‘Ngươi không có nghe lầm, ta cũng chưa nói sai’.

“Ách? Vương gia vì sao lại giải thích với Mạc Quân?” Ngạo Quân cảm thấy lẫn lộn hỏi.

Trong lòng càng thêm khẳng định một ý tưởng: nam nhân này có bệnh, hơn nữa bệnh cũng không nhẹ. Có phải bị Tuyết ‘Vứt bỏ’ đả kích quá lớn hay không, biến hắn thành thần kinh không bình thường . Bằng không để làm chi trong lúc nàng hảo hảo ‘Ngắm trăng’, đột nhiên lấy áo choàng cho nàng, còn kỳ lạ nói ‘Thực xin lỗi’ với nàng, nàng mặc dù không phải người Long Hiên hoàng triều, nhưng cũng biết ở cổ đại, đừng nói giống như hắn là một Vương gia tay cầm trọng binh, chính là tùy tiện một hoàng thất nào đó chỉ sợ cũng không có người nào ‘Nhận được’ ba chữ này? Nhưng hắn lại nói với nàng đến hai lần da, này không phải có bệnh là cái gì? “Lúc trước là ta không phân tốt xấu liền hoài nghi quân sư.” Thực hiển nhiên, Cẩn Hiên cũng không biết giờ phút hắn giải thích, đối tượng này đang suy nghĩ cái gì, bằng không, phỏng chừng không phải Ngạo Quân bị cắt đứt cổ, chính là Cẩn Hiên bị tức chết.

“Về phần này, Mạc Quân đã nói qua, ta không trách bọn ngươi.” Ngạo Quân bình thản vô ba trả lời. Nội tâm lại buồn bực đến chết: Nguyên lai là vì chuyện này a! Người này như thế nào so với lão bà còn muốn dong dài hơn, đã nói với bọn họ trăm ngàn lần, tha thứ, tha thứ, tha thứ…… Hắn rốt cuộc có mang theo lỗ tai hay không ?

“Thật sự tha thứ ?” Hỏi lại một lần. Trời ạ! Hắn đường đường là một Vương gia mặt lạnh, nhưng lại vì một quân sư có tha thứ cho hắn hay không, tại đây tâm lại bất an không yên nói, sợ y không phải thiệt tình tha thứ hắn, hắn không phải bị bệnh rồi sao?

“Thật sự.” Gật đầu thật mạnh, khẩu khí tựa hồ có điểm nghiến răng nghiến lợi . Hỏi lại một lần, nếu hắn hỏi lại một lần, nàng nhất định dùng triệt quyền đạo của nàng mà hảo hảo tiếp đón hắn, không quản là hắn võ công cao cường.

“Nếu quân sư đã không hề trách bổn vương, kia vì sao đối với bổn vương lãnh đạm như thế?” Cẩn Hiên đi đến bên người nàng tọa hạ hỏi. Nếu không phải trách hắn, thì sao lại chán ghét hắn ? Hắn thật sự để ý thái độ y đối với hắn, cảm giác này tương tự như lúc trước để ý Vũ Tình đối với hắn ra sao.

“Lãnh đạm? Có sao?” Ngạo Quân nghi hoặc hỏi lại. Như thế nào nghe lời nói của hắn, làm nàng tự giác nghĩ đến một trượng phu hội chất vấn lão bà vì cái gì vắng vẻ hắn? Vẫy vẫy đầu, như thế nào hội nghĩ như vậy?

“Không có sao? Vừa nãy nhìn thấy bổn vương xuất hiện không phải rất lãnh đạm sao? Cũng không để ý tới bổn vương.” Cẩn Hiên như trước lên án nói.

“Vương gia hiểu lầm , Mạc Quân trời sanh tính đã như thế, cũng không phải nhằm vào Vương gia.” Ngạo Quân xúc động có điểm muốn nhu nhu huyệt Thái Dương, đây là Cẩn Vương gia mà Vũ Tình nói trầm mặc ít lời, hỉ giận không hiện ra mặt sao?

“Trời sanh tính như thế? Bằng không đi? Lúc quân sư gặp Mạc cô nương, không phải thực vui vẻ sao!” Cẩn Hiên ngữ khí có điểm là lạ nói. Lời vừa ra khỏi miệng, Cẩn Hiên liền thấy không ổn, ngữ khí này như thế nào nghe như có hương vị ê ẩm. Nhưng chính là hắn khó chịu Mạc Quân đối đãi Mạc Nguyệt Oánh so với hắn hảo hơn, đừng tưởng rằng vừa nãy y không xoay người, hắn sẽ không biết y đang cười, vừa quay đầu lại nhìn thấy người đến là hắn, lại lập tức lãnh nghiêm mặt, đãi ngộ cần khác biệt lớn như vậy không?

“Oánh nhi là muội muội Mạc Quân, nhìn muội muội của mình, vui vẻ có gì không đúng?” Ngạo Quân càng ngày càng mê hoặc nói. Này lại cùng Oánh nhi có quan hệ gì, người này như thế nào dùng ngữ khí có chút là lạ nói chuyện, nàng cũng không hiểu được hắn rốt cuộc đang nói cái gì? [ Ai, quả nhiên là ngu ngốc tình thương.]

“Ha ha, không có gì không đúng , bổn vương chỉ là tùy tiện hỏi thôi.” Cẩn Hiên cười cho qua. Y nói đúng, đó là muội muội của y, hắn khó chịu vì cái gì.

Ngạo Quân nhìn Cẩn Hiên kia đang pha trò càng thêm không rõ nam nhân này rốt cuộc muốn biểu đạt ý tứ gì. Không biết cũng đừng quản , đây là nguyên tắc Lăng Ngạo Quân luôn luôn xử sự, trừ phi tất yếu, nếu không nàng quyết không như ‘Cục cưng tò mò’ kia truy hỏi kỹ càng sự việc.

Thấy Ngạo Quân lại trầm mặc ngẩng đầu nhìn lên trời, Cẩn Hiên cũng học theo bộ dáng của nàng, nhìn ánh trăng trên trời. Trăng như vậy, thật sự thực dễ dàng làm cho người ta nhớ tới chuyện cũ: Vũ Tình, nữ tử đầu tiên làm cho hắn động tâm, hiện tại? Hẳn là sắp sinh rồi! Thật không biết thai nhi trong bụng có giống nàng tốt như vậy hay không? Chuyện cũ một màn nảy lên trong lòng, có ngọt ngào , có chua sót …… Nhưng vô luận là điểm nào, đều là Vũ Tình gây cho hắn .

“Trên trời sao tựa hồ rất nhiều ?” Lời nói giống như hỏi lại giống như tự nói nhẹ nhàng mà dật ra từ miệng Ngạo Quân, thanh âm tuy nhỏ lại đủ để đánh vỡ trầm mặc của hai người trong lúc đó.

“Ngôi sao?” Lời nói của Ngạo Quân làm Cẩn Hiên đang trong hồi tưởng bị kéo về hiện tại, nhìn về phía bầu trời đầy sao, không rõ y nói những lời này là có ý gì.

“Đúng vậy! Có người nói, người sau khi mất đi sẽ biến thành ngôi sao, ở trên trời nhìn chúng ta.” Ngạo Quân đột nhiên có chút thương cảm nói.

Nghe được Ngạo Quân nói như vậy, Cẩn Hiên quay đầu lại, nhìn Ngạo Quân hỏi:“Quân sư ở đây vì các huynh đệ tử trận hôm nay cảm thấy khổ sở sao?”

Ngạo Quân không có trực tiếp trả lời, chính là từ từ thở dài nói:“Chiến tranh thật sự thực tàn khốc, bất luận là binh lính Long Hiên hay binh lính Thương Liêu, bọn họ đều có người nhà chờ bọn họ trở về. Nhưng từ hôm nay trở đi, bọn họ trở về không được. Ha ha……‘Đáng thương vạn dặm quan ải nói, hàng năm chiến cốt nhiều thu thảo’ a!”

“Đáng thương vạn dặm quan ải nói, hàng năm chiến cốt nhiều thu thảo……. Từ xưa có quốc gia là có chiến tranh, đây là điều không thể tránh, quân sư không cần thương cảm như thế.” Cẩn Hiên an ủi nói, hắn không muốn nhìn y thương cảm như thế.

Kỳ thật hắn cũng chán ghét chiến tranh, nhưng không có biện pháp, ta không đáng nhân, nhân lại phạm ta, vì Long Hiên hoàng triều, hắn không thể không mặc giáp thượng chiến, vì bảo hộ càng nhiều người vô tội. Nhưng hắn không thể tưởng được nhìn y lạnh lùng vô tình như thế lại có một tâm địa thiện lương, là một người từ bi như thế. Y binh pháp mưu lược hơn người, điểm ấy hắn sớm đã lĩnh giáo rồi, nhưng chỉ dùng một câu thơ ngắn ngủn đã đem chiến tranh tàn khốc miêu tả rõ ràng như thế, tài hoa tự nhiên cũng không nhiều lời, nhất định có thể trở thành Trạng Nguyên đương triều. Y còn có bao nhiêu tài năng hắn không biết, y còn chuẩn bị mang đến cho hắn nhiều kinh hỉ, nhiều kinh ngạc!

“Ta không giết bá nhân, bá nhân lại vì ta mà chết, điều này sao có thể làm cho ta dường như không có việc gì!” Nàng tự nhận không phải là người thiện lương gì, nhưng hơn hai vạn người, liền vì một mưu kế của nàng mà ly khai nhân thế, điều này làm cho nàng vốn thừa hưởng nền giáo dục của thế kỷ hai mươi mốt vẫn khó có thể chấp nhận .

“Mạc Quân sư, nhân từ với địch nhân chính là tàn nhẫn với chính mình, đồng tình địch nhân, không đành lòng, ở trên chiến trường là điều tối kỵ.” Cẩn Hiên đột nhiên nghiêm mặt nói, thân là một quân sư, một chủ soái, nếu ở thời điểm quyết chiến tâm không đành lòng, chết không chỉ có mình, còn có nhiều huynh đệ vào sinh ra tử, có lẽ hắn lãnh khốc vô tình chính là luyện được ở trên chiến trường như vậy.

“Ha ha…… Điểm ấy, ta hiểu được, ngươi cũng yên tâm, người không đánh ta, ta không đánh người, một khi giao chiến, ta sẽ không nhân từ nương tay .” Ngừng một chút, lại kiên định nói:“Ta sẽ không cho bất luận kẻ nào xúc phạm tới nàng, bất luận kẻ nào.” Cho dù muốn lấy mạng của nàng, nàng cũng không cho bất luận kẻ nào xâm phạm Long Hiên hoàng triều , không cho Tuyết trở thành hoàng hậu mất nước, không cho nàng bị thương.

“Nàng? Là người rất trọng yếu của quân sư sao?” Cẩn Hiên giống như đang hỏi Ngạo Quân, lại giống như đang tự hỏi mình.

“Ân, trọng yếu, rất trọng yếu, nàng là người tối trọng yếu đối với ta trên thế giới này.” Cũng là người đối với ngươi rất trọng yếu, Ngạo Quân trong lòng bổ sung nói.

“Là Mạc cô nương sao?” Trong lòng ê ẩm .

“Nàng đối với ta cũng rất trọng yếu, nhưng, không phải nàng.” Một khi nghĩ tới Tuyết, Ngạo Quân đôi mắt bình tĩnh nổi lên ánh sáng nhu hòa, Thời gian vui vẻ lúc còn thơ ấu dần dần hiện lên.

“Kia……” Trong mắt y chưa bao giờ thấy qua ánh sáng nhu hòa như thế làm cho hắn cảm thấy thập phần chói mắt, cũng làm cho hắn tỉnh táo lại, cho dù y là quân sư của hắn, hắn cũng không có tư cách hỏi y vấn đề tư nhân — ai là người tối trọng yếu? Ngược lại dùng ngữ khí thoải mái để che dấu nội tâm chua xót của mình:“Nói vậy người nọ là hồng nhan tri kỷ của quân sư!”

Ngạo Quân cười mà không đáp, lại làm cho Cẩn Hiên nghĩ đến y đang cam chịu , trong lòng càng khó chịu , nhưng ngữ khí cũng càng trêu tức :“Mạc Quân sư biết lúc trước ngươi cấp bổn vương ấn tượng như thế nào không?”

————————————————————————————————————————————————————————-

[*] Đây là hai câu thơ trong bài thơ “Tĩnh Dạ Tứ” (Xúc cảm đêm trăng) của Lý Bạch:

Tĩnh Dạ Tứ

Sàng tiền minh nguyệt quang

Nghi thị địa thượng sương

Cử đầu vọng minh nguyệt

Đê đầu tư cố hương.

Dịch thơ:

Xúc Cảm Đêm Trăng

Đầu giường trăng tỏ rạng

Đất trắng ngỡ như sương

Ngẩng đầu nhìn trăng sáng

Cúi đầu nhớ cố hương.

Sơ lược về Lý Bạch: Lý Bạch là nhà thơ lớn thời Đường. Là thiên tài trong những bài thơ Tuyệt Cú (4 câu 5 chữ) ngắn gọn, nhưng cô đọng, hàm súc. Người ta thường gọi ông là Thi Tiên (Trích Tiên Lý Bạch). Ông là người có tài nhưng lại không may mắn trên con đường công danh.Ông đã để lại hơn một ngàn bài thơ có ảnh hương sâu sắc trong văn học Trung Quốc lúc bấy giờ.Thơ của Ông rất tự nhiên, không chải chuốt, gọt dũa mà ý thơ sâu sắc, có sức truyền cảm quyến rũ một cách lạ lùng. Bài thơ Tĩnh Dạ Tứ (Xúc Cảm Đêm Trăng) của Lý Bạch là một kiệt tác tuyệt vời trong thế giới Đường Thi trùng trùng điệp điệp
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện