Hô Nhĩ Xích được Thanh Ly đến đỡ, cả hai người lảo đảo ra khỏi cốc.

Tuy hắn đã phong bế tất cả đại huyệt toàn thân, nhưng bởi vì trước khi thụ thương chân khí đã dịch chuyển mãnh liệt, dù cho lúc bị trúng độc đã lập tức thu lại, nhưng cũng khó tránh được độc xâm nhập phế tạng.

May là Hô Nhĩ Xích đã có chuẩn bị từ trước, sớm sắp đặt người ở bên ngoài cốc tiếp ứng.

Khi hắn vừa phóng tín hiệu, hai người lập tức được đưa tới một nhà trọ.

Độc trên Dược Thi mặc dù lợi hại, nhưng dù sao thì Thanh Ly cũng là đệ tử sau cùng của Triển Cửu Giang, muốn giải độc cũng không phải là không thể.

Bày ra ngân châm, cấp tốc tìm dược liệu đun thành thuốc đặc, để Hô Nhĩ Xích ngâm mình vào đó, lặp đi lặp lại nhiều lần, cuối cùng thì tính mệnh hắn cũng không còn nguy hiểm.

Mấy canh giờ sau trời đã sáng tỏ.

Trong tấm chăn, cả người Hô Nhĩ Xích đổ mô hôi, nóng rực không sao chịu được.

Thanh Ly cho hắn uống rất nhiều nước lạnh, nhưng vẫn không hiệu quả.

Thân thể tựa như có hàng ngàn hàng vạn con kiến con trùng ra vào không ngớt.

“Không đúng, Thanh Ly… Khó chịu quá… Chuyện gì vậy…”

Hô Nhĩ Xích biết đây không phải do trúng độc, nhưng còn khổ sở hơn trúng độc hàng ngàn hàng vạn lần.

Thanh Ly ấp úng, cuối cùng cũng phải đỏ mặt tía tai mà giải thích.

“Đây… Đây là tác dụng phụ sau khi giải độc… Sẽ làm khí huyết con người ta dâng lên… Hức… Nói cách khác… Chỉ có ân ái mới có thể giải quyết được…”

Cặp mắt Hô Nhĩ Xích đều mau thiêu cháy.

“Con mẹ nó, không ngờ thứ độc này lại ti tiện như vậy…”

Vì chăm sóc cho Hô Nhĩ Xích nên mái tóc vốn được búi chỉnh tề của Thanh Ly lúc này lại rơi xuống, tóc đen chạm vai. Khi giúp đỡ Hô Nhĩ Xích ngâm mình, chính bản thân y cũng bị nước nóng xông vào, sắc mặt ửng đỏ, đôi mắt ướt nước.

Dù cho Hô Nhĩ Xích có không trúng độc thì nhìn thấy tình cảnh này cũng khó có thể không động tình, huống hồ hiện giờ lại bị dư độc gây khốn đốn, càng cảm thấy dù trước mắt có hiện thần tiên cũng không thèm đổi.

Hô Nhĩ Xích lắc lắc đầu.

“Mau nghĩ cách giải dư độc này đi!”

Thanh Ly quen thói cắn cắn môi dưới.

“Đây không phải là độc, làm sao giải được!”

“A!” Hô Nhĩ Xích thống khổ kêu lớn.

Trông thấy hắn không ngừng túa mồ hôi lạnh, lòng Thanh Ly cũng thắt lại.

“Ta đi tìm nữ nhân cho ngươi…”

Không muốn nói hết lời, Thanh Ly liền cúi đầu đứng lên, định bước ra khỏi phòng.

Nhưng vừa nhích chân, y đã bị Hô Nhĩ Xích kéo về.

Dù cho trúng độc có làm nội lực tạm mất, nhưng khí lực của hắn tuyệt không giảm.

Hô Nhĩ Xích chống tay xuống giường nhích người ngồi dậy.

“Ai cho phép ngươi ra ngoài tìm nữ nhân cho ta!”

Gần như hắn đã nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời này.

Thanh Ly thoáng khựng lại.

“Không sao, các nàng ấy không bẩn đâu, hay ta tìm một tiểu quan cho ngươi…”

Chịu sức nóng lan tỏa toàn thân, Hô Nhĩ Xích nghiến răng, cong phần thân trên lên.

“Nếu thế thà cứ mang ta quăng về Dược Thi cốc đi cho rồi!”

Hắn nói như dỗi.

“Vậy, ta tới giúp ngươi…”

Thanh Ly thấy Hô Nhĩ Xích khó chịu như vậy, vết thương phía sau lại nứt toác ra, chảy ra máu tươi, trong lòng không nỡ, liền run rẩy vươn tay, tham tiến hạ khố của hắn.

Hạ thân Hô Nhĩ Xích to lớn mà nóng rực, cự vật như mãnh thú bừng bứng hưng phấn, gân xanh chợt hiển.

Được Thanh Ly vỗ về mân mê, thật ra Hô Nhĩ Xích đã rất nhanh liền xuất tinh, nhưng cái cảm giác khô nóng khiến người ta phải căm phẫn kia vẫn không hề lùi bước.

“Không, không được!” Trong cổ họng hắn phát ra tiếng rên như dã thú,,Thanh Ly cũng biết hắn đang nhẫn nại đến cực điểm.

Thanh Ly lúng túng đến nỗi trên mặt sắp nhỏ máu đến nơi rồi.

“Thực, thực sự không cần nói, ta, ta cũng có thể…”

“Thanh Ly!”

Bị Hô Nhĩ Xích quát một tiếng, Thanh Ly lại càng hoảng sợ.

“Trói ta lại! Mau!”

Thanh Ly chưa lấy lại tinh thần, chỉ có thể làm theo lời hắn nói, dùng tấm nệm buộc chặt hắn lại.

Lúc này hạ thân hắn đã cứng rắn như thép, liên tục đổ mồ hôi, tựa như lý trí đã tới mức cực hạn.

“Không… không sao… Thanh Ly ngươi ra ngoài đi… Chỉ chút giày vò đó, không chết được đâu…”

Thanh Ly khẽ nói, “Nhưng còn vết thương trên lưng ngươi…”

Y xấu hổ chuyển ánh mắt sang chỗ khác, “Ngươi tội gì…”

Hô Nhĩ Xích cười khổ nói, “Ta không muốn, không muốn sau này ngươi lại nói, ta có cảm giác với ngươi, hoàn toàn là vì trúng động mà thôi…”

Hắn không dám nhìn Thanh Ly nữa, sợ bản thân không thể khống chế được chính mình.

Nhưng một lát sau vẫn chưa nghe thấy tiếng y rời đi.

Hô Nhĩ Xích mở ra đôi mắt chứa đầy dục hỏa.

Đã thấy thân thể tựa bạch ngọc của Thanh Ly, trần trụi hiện ra trước mắt hắn.

Trong khoảnh khắc này, Hô Nhĩ Xích tựa hồ không sao tìm được hơi thở của mình.

Thân thể thon thả gầy gò không một chút thừa thãi, hai trái anh đào tròn trịa tô điểm trước ngực, mái tóc dài buông phía sau lưng bay nhẹ về phía trước, thoáng che đi nơi tình ái, nhưng lại mang cho người ta cảm giác vừa như cự tuyệt lại như mời gọi.

Vì Hô Nhĩ Xích bị thương nên trên người chỉ có quấn băng vải, Thanh Ly chỉ cần nhẹ nhàng cởi là có thể kéo xuống những y phục trên người hắn rồi.

Thanh Ly không ngừng tự nói với chính mình, phải vứt bỏ đi hai chữ thẹn thùng, nhưng mặt vẫn không nhịn được mà nóng rần lên.

Y bước lên giường, ngồi xuống trên đùi Hô Nhĩ Xích.

Chỉ động tác này thôi đã khiến hầu kết của hắn bất giác dịch chuyển.

Một tay Thanh Ly nhẹ nhàng đỡ vai hắn, tay kia lại lấy ra Bạch Ngọc cao sau lưng hắn, rồi tìm kiếm chính hậu đình của mình.

Khi chất cao lạnh lẽo kia chạm vào thân thể, Thanh Ly chỉ rùng mình một chút.

Nhưng cảm nhận được da thịt mình đang cận kề cơ thể nóng hổi của Hô Nhĩ Xích, lại khiến cho y không thể tiếp tục tự hỏi thêm nữa.

Chỉ qua loa cắm vào hậu huyệt hai ngón tay, Thanh Ly thực sự không có dũng khí để đưa ngón thứ ba vào mở rộng hết mức.

Tay phải y mở rộng hai chân, khởi động cái mông, nỗ lực nhét cự vật kia vào thân thể mình.

Nơi đó của Hô Nhĩ Xích vốn không giống người thường. Hơn nữa từ khi Thanh Ly nhập vào thân thể Thủy Ngọc vẫn chưa trải qua chuyện hoan ái, hậu đình nhỏ hẹp không thể nuốt cự vật vào, lại theo huyệt khẩu trượt ra ngoài.

Cả hai đều phát ra tiếng thở dốc.

Môi dưới Thanh Ly bị cắn đến trắng bệch, lại hít một hơi thật sâu, nâng lên cự vật kia, muốn thử lại lần nữa.

Vốn dĩ Thanh Ly trúc trắc, thì làm sao thích ứng được với tư thế khó khăn kia.

Thử nghiệm lần hai lại thật bại.

Hô Nhĩ Xích vốn nóng lòng như lửa đốt, bị Thanh Ly khiêu khích như vậy, càng thêm khó chịu.

Mồ hôi nóng hổi rơi trên trán, chảy xuống mu bàn tay Thanh Ly đang đặt trên vai hắn.

Khóe mắt Thanh Ly đỏ ửng, hiển nhiên cũng đã động tình, nhưng không biết phải làm thế nào với tình cảnh này cả.

Hai tay y đặt trên cổ Hô Nhĩ Xích, phát ra tiếng nói thất bại như chực khóc, “Hô Nhĩ Xích, xin lỗi, ta…”

Thanh âm này không sai không lệch, vừa có chút bất an, vừa có chút ngượng ngùng, giống như bị lông vũ mơn trớn trái tim, làm sao có nam nhân nào chịu nổi.

Hô Nhĩ Xích bị sự khiêu khích vô ý của Thanh Ly làm cho huyết mạch phun trương, khóe mắt đầy tơ máu.

Chỉ biết hắn hoàn toàn mặc kệ vết thương sau lưng, thô bạo xé toạch tấm đệm, chỉ kéo tay Thanh Ly lại một cái, Thanh Ly liền bị hắn đè xuống dưới thân.

“Ngươi có thể hiểu rõ, sau này sẽ không oán ta chứ?”

Hô Nhĩ Xích nghiến chặt răng giữ lại tia lý trí cuối cùng.

Thanh Ly không trả lời, chỉ nâng tay chạm tới mặt hắn, ngẩng đầu, đặt trên môi hắn một cái hôn thật nhẹ.

Giống như hòm thuốc nổ bị châm ngòi, Hô Nhĩ Xích cả người bạo phát.

Hắn biết hành vi của mình cường bạo như vậy sẽ khiến người dưới thân bị thương tổn.

Nhưng làm sao hắn có thể khống chế chính mình đây? Yêu một người say đắm đã lâu, chia ly thống khổ, hai năm nhung nhớ, tuyệt đối không xa không rời mặc cho trước mắt có là cái chết kề cận…

Thật nhiều yếu tố cùng hợp lại, Hô Nhĩ Xích chỉ biết, hắn muốn dốc hết sức lực để giữ lại người đang nằm dưới thân này.

Hắn muốn in xuống dấu ấn của mình, dấu ấn chứng tỏ y chỉ thuộc về hắn.

Hai chân Thanh Ly bị mở lớn, đầu gối bị ép tới chạm xuống giường.

Nơi tư mật giơ lên cao, hòa cùng thân thể Hô Nhĩ Xích.

Hô Nhĩ Xích vùi cự vật kia thật sâu trong cơ thể y, dường như muốn xuyên thấu nơi bí ẩn ấy, chiếm đoạt tất cả con người y.

Hô Nhĩ Xích dùng tốc độ cực nhanh ra vào nơi hậu phương của y.

May là thể chất Thủy Ngọc vốn mềm dẻo, nếu không thì với tư thế này Thanh Ly cũng ăn không ít khổ.

Thanh Ly không dám mở mắt.

Chỉ cần mở mắt một cái là có thể thấy cảnh tượng Hô Nhĩ Xích đang rong ruổi nơi hậu huyệt của mình.

Nhưng dù không nhìn thì hai thân thể vẫn phát ra âm thanh rõ ràng như thế, giống như một dòng nước xoáy thật lớn, khiến người ta không thể nào thoát được, chỉ có thể chọn cách trầm luân.

Phần thắt lưng Hô Nhĩ Xích càng động mạnh thì vết thương vốn hé miệng từ lâu, giờ máu tràn ra băng vải, dọc theo đường cong cơ thể chảy xuống nơi hai người kết hợp.

Mùi máu tươi khiến cho hương vị tình dục càng nồng, cảm giác huyết nhục giao hòa khiến hai người muốn ngừng cũng không ngừng được.

Nếu như Thanh Ly biết, sự hy sinh của mình đổi lấy vết thương phía sau lưng Hô Nhĩ Xích càng thêm nghiêm trọng, có đánh chết hắn cũng không làm ra trò xấu hổ này.

Thể lực của Hô Nhĩ Xích vốn là hơn người, phải trải qua tình trạng dư độc thì càng thêm dũng mãnh.

Thanh Ly bị đổi đủ loại tư thế, không thể nhận rõ là bao lâu, cũng không thấy có dấu hiệu nào rằng Hô Nhĩ Xích sẽ ngưng lại cả.

Ý thức cuối cùng của y, là dừng lại ở hình ảnh hai chân mình bị đặt trên vai Hô Nhĩ Xích.

Khi trong đầu phát ra một đạo bạch quang, khiến y hoàn toàn mất đi tri giác.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện