Mặt trăng trôi giữa lưng trời.
Thanh Ly và Nhị Tử đã thúc ngựa chạy gần hai canh giờ.
Thảo nguyên về đêm dù mới đầu thu nhưng nhiệt độ đã xuống tới mức đáng sợ. Không giống như Nhị Tử đã quen sống ở thảo nguyên, nhiệt độ hạ liên tục và việc chạy đi không ngừng nghỉ đã khiến thân thể Thanh Ly tới gần cực hạn.
Nhị Tử theo sát phía sau thấy thân ảnh Thanh Ly trên ngựa đã thoáng lung lay, tuy rằng chỉ trong chớp mắt, nhưng hắn cũng đoán được y sắp không chịu được tiếp rồi.
Để Thanh Ly dừng ngựa lại, Nhị Tử bèn khuyên y nghỉ ngơi một chút. Y chỉ ngồi trên ngựa lắc đầu.
Một là, y rất rõ thực lực kỵ binh của Hô Nhĩ Xích, dù cho họ không ngừng chạy về phía trước nhưng không thể nào chạy ra khỏi lòng bàn tay hắn.
Hai là, nếu như chút khó khăn đó mà bản thân y còn chịu không nổi thì nói gì đến việc quay về Thiên triều gặp Tống Việt một lần đâu.
Nhị Tử thấy Thanh Ly quật cường như vậy cũng chẳng biết làm gì hơn, chỉ có thể kẹp bụng ngựa lần nữa, chạy theo Thanh Ly mà thôi.
Hai người chạy tiếp đoạn đường nữa thì mơ hồ phát hiện trước mắt tản ra ánh lửa chập chờn. Thanh Ly thấy ánh sáng trước mặt thì không khỏi hiếu kỳ. Ai ngờ Nhị lại vội vàng kêu Thanh Ly ghìm ngựa quay đi. Thanh Ly đang không hiểu vì sao thì Nhị Tử vội la lên, “Khi có kẻ hạ trại ở nơi xa xôi heo hút này, nếu không phải là dân chăn thả gia súc bần hàn thì chỉ có thể là bọn cướp ở sa mạc thôi.”
Mặt Thanh Ly biến sắc. Bọn cướp sa mạc kinh khủng mức nào y cũng đã từng được nghe nói đến. Nếu bị chúng bắt thì không phải chỉ dùng một từ “rủi ro” để hình dung đâu, mà đó chính là “tai họa”! Thanh Ly phát hiện ra thể chất của mình chính là luôn gặp phải tai nạn. Dù có tránh thế nào thì y luôn đụng trúng những chuyện chẳng tốt lành gì.
Trực giác nói cho y biết, lều trại trước mặt tán chin phần chính là hang ổ của lũ cướp. Vội vàng giật cương quay đầu ngựa, nhưng tiếc là hai người vừa chạy được vài bước thì phía sau lập tức vang lên tiếng vó ngựa dồn dập, đi kèm với đó là tiếng gào thét cuồng bạo.
Thật sự là cái thứ linh cảm chết tiệt mà!
Lòng Thanh Ly nóng như lửa đốt.
Sao y lại đụng phải bọn cướp sa mạc cơ chứ!
Thanh Ly kẹp chặt bụng ngựa, vừa quất roi vừa cúi rạp trên mình ngựa. Thậm chí y còn không dám liếc ngang liếc dọc, chỉ thấy tiếng kêu gào thét càng lúc càng gần hơn.
Đột nhiên y cảm giác eo căng thẳng, cúi đầu nhìn xuống, thì ra đã bị một sợi roi dài cuốn lấy. Y còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị sức mạnh to lớn kéo tuột xuống ngựa.
Đối với hai con dê béo dâng tới tận miệng này rồi thì bọn cường đạo kia sao còn chút thương hại nào chứ.
Với tốc độ nhanh như thế té khỏi ngựa, Thanh Ly không dám tưởng tượng kết cục của mình như thế nào nữa.
Cách Thanh Ly một thân ngựa, Nhị Tử thấy vậy vội vàng vận khinh công, đồng thời rút con dao bên hông ra cắt đứt sợi dây cuốn lấy Thanh Ly.
Dù việc Nhị Tử ra tay làm thời gian có dừng lại đôi chút, nhưng khi hai người đáp xuống mặt cỏ vẫn phải quay cuồng vài vòng, mặt mũi tái xám.
Nhị Tử bất chấp đau đớn trên người lập tức nhảy lên rút ra trường kiếm bảo vệ Thanh Ly phía sau. Bọn cường đạo kia có năm, sáu tên đã đuổi tới, mỗi thằng đều cưỡi một con ngựa to cao. Bọn chúng ghìm cương vây lấy hai người họ. Những con ngựa tung vó làm bụi đất bay mù mịt. Thanh Ly và Nhị Tử vốn đã yếu thế, giờ lại chịu cái nhìn từ trên cao xuống của lũ cướp lại càng chột dạ.
Bọn chúng dùng ngôn ngữ Hung Nô càn quấy cười nhạo hai người không biết tự lượng sức mình. Trong mắt chúng, Thanh Ly và Nhị Tử chẳng qua chính là hai chủ tớ trốn nhà đi chơi. Dù Nhị Tử một thân võ công nhưng dù sao cũng còn trẻ, chưa đủ kinh nghiệm. Bản thân hắn có thể đối phó với chúng rồi chạy đi, nhưng giờ còn đeo thêm Thanh Ly, Nhị Tử cảm thấy đầu mình phồng ra như cái đấu rồi.
Bọn cường đạo này vốn vô cùng ác độc, chẳng bao giờ quan tâm đến sinh mạng kẻ khác cả. Mãi mới gặp được một thằng nhãi không chịu bó tay chịu trói, lại còn liều lĩnh xông tới, càng khơi gợi tính cuồng bạo của chúng.
Vốn định chèn ép thằng nhỏ một phen, kéo nó chạy sau ngựa chơi, ai dè hắn lại có thể thủ vững lâu như thế dưới sự vây công của bọn chúng, khiến lũ cướp dần thu lại sự khinh địch ban đầu, chuyên chú đối phó với Nhị Tử. Khi một tên cướp bị Nhị Tử đâm trọng thương thì chúng đã nhìn Nhị Tử với con mắt khác. Lúc đó có kẻ đã tìm được điểm trọng yếu, liền kéo Thanh Ly đang được Nhị Tử bảo vệ phía sau lên ngựa. Một khi kiếm đã kề vào cổ Thanh Ly thì Nhị Tử chẳng biết làm gì hơn, đành thúc thủ chịu trói.
Bọn cường đạo phát ra tiếng cười chói tai, mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi khiến Thanh Ly buồn nôn vô cùng.
Mất chút sức lực thôi chúng đã trói gô hai người mang về đại doanh.
Nhìn thoáng qua có thể thấy được lũ cướp này thực sự lão luyện, bên trong doanh tự động có sự phân công, bên ngoài lại có kẻ được cắt cử trông nom cẩn thận. Thảo nào ngựa của Thanh Ly vừa tiếp cận nơi này đã bị chúng phát hiện. Quả thật đối với những kẻ kiếm ăn bằng lưỡi kiếm thì tính cảnh giác luôn là cao nhất.
Những vật dụng trong bao bị trút xuống, những thứ đáng giá thì không nói làm gì, đến vài bộ y phục làm từ thứ vải bình thường cũng bị giành giật không còn. Bọn chúng thấy hai người ăn mặc bình thường nhưng ngựa rồi đồ đặc đều giá trị xa xỉ, nói ngắn gọn chính là dê béo.
Lũ cướp hả hê liền cho tay chân lục soát hai người họ. Kẻ tới đương nhiên chả có gì là nhã nhặn, hơn nữa chúng đã sớm biết Thanh Ly không có võ công rồi. Chẳng để ý việc Thanh Ly giãy dụa, một tên cởi dây thừng của y ra, xoạt một tiếng xé rách y phục y đang mặc, đưa tay thăm tìm tài vật trước ngực y. Trong lúc lôi kéo, áo Thanh Ly chảy xuống làm lộ ra làn da như bạch ngọc. Mọi ánh mắt lập tức đổ tới.
Lúc trước vì Thanh Ly ngã ngựa mà mặt đầy đất cát, không trông thấy diện mạo của y, chỉ nhìn thân hình rồi đoán rằng y là một nam nhân gầy yếu. Chúng thì chẳng hứng thú gì với nam nhân cả, nhưng trong doanh thực sự thiếu nữ nhân, ngẫu nhiên bắt được một người thì đều phải dâng cho thủ lĩnh hưởng trước, làm gì đến lượt đám râu ria. Hơn nữa nơi phương Bắc với gió bão đại mạc, khí hậu khô hanh vô cùng, da thịt nữ nhân cũng chỉ là loại thô ráp, sao có cơ hội nhìn thấy là da phương Nam điển hình này được.
Thanh Ly chỉ lo triền đấu với tên cường đạo lột áo mình chú chẳng để ý ánh mắt của những kẻ khác.
“Tránh ra!” Một tiếng thô lỗ vang lên.
Bọn cường đạo lập tức gọi hồn trở về, lui lại chừa một con đường.
Đêm nay thực sự rất náo nhiệt, ngay cả đầu lĩnh của bọn chúng cũng bị kinh động.
Thanh Ly chỉ thấy từ giữa đám người đi ra là một gã nam nhân râu quai nón có thân hình gấp đôi người y, trên mặt hiện rõ nét hung tàn. Tên thủ lĩnh liếc mắt nhìn Thanh Ly một cái liền bưng chậu nước cách đó không xa, tạt một cái về phía y. Lập tức bụi đất trên mặt Thanh Ly chảy xuống, lộ ra dung mạo tuấn tú. Giọt nước man theo nét mặt chảy xuống thân mình. Phần áo bị ướt lại dính chặt vào người y. Nước rất lạnh lại thêm gió nơi thảo nguyên, Thanh Ly không tự chủ mà run lên.
Bọn cướp nhất thời xao động. Đây chính là một nam nhân còn đẹp hơn nữ nhân bội phần!
Tên thủ lĩnh cười lớn, bước hai bước liền khiêng Thanh Ly lên vai.
Nhị Tử thấy thế vội đến đỏ mắt, nhưng hai tay lại bị trói chặt sau lưng, chẳng thể làm gì khác ngoài chửi ầm lên. Bọn cường đạo sao có thể chấp nhận cho Nhị Tử càn rỡ như thế, hơn nữa vưu vật còn bị thủ lĩnh cướp đi, trong lòng ai nấy đều rầu rĩ không vui bèn đem tất cả lửa giận trút lên người Nhị Tử.
Thanh Ly bị mang tới lều chính giữa, bên trong nặng mùi da thú, hơn nữa mấy lời tên kia nói y chẳng hiểu được mấy. Thanh Ly bị ném trên chiếc giường êm được trải da dê, tên thủ lĩnh kia dùng chút sức lực đã xé mở trang phục của y, bàn tay thô ráp xoa trên thân thể. Thanh Ly cố sức giãy dụa, nhưng thể lực khác nhau nên tên thủ lĩnh liền coi đó là trò tán tỉnh của tiểu tình nhân. Tên đầu sỏ thấy Thanh Ly chống trả quyết liệt thì vô cùng hưng phấn, bèn lấy bình rượu mạnh trên bàn rưới lên người y, sau đó dùng đầu lưỡi liếm rượu trên làn da y.
Thanh Ly chỉ cảm thấy trên người như có hàng ngàn côn trùng bò lên, cảm giác dính dính đó khiến y cảm thấy ghê tởm muốn ói. Thanh Ly bỗng dừng giãy dụa khiến tên thủ lĩnh tưởng y đã từ bỏ nên động tác càng thêm bỉ ổi. Đến khi gã chơi đùa chưa chán thì Thanh Ly tìm được thời cơ, đá mạnh vào hạ bộ của hắn. Tên đầu lĩnh phản xạ tuy nhanh nhưng do khoảng cách hai bên quá gần nên vẫn bị dư lực đánh trúng, hạ thân đau đớn không sao kể xiết.
Gã điên tiết tát y một cái khiến y bật xuống giường. Thanh Ly không để ý tình trạng hiện giờ của mình, ba chân bốn cẳng chạy vội ra ngoài. Nhưng còn chưa tới cửa trướng đã bị tên kia vồ tới áp dưới thân.
Hạ thân của y bị kẻ kia đùa bỡn, chỉ cảm thấy khuất nhục vô cùng, trong khoảnh khắc đó hiện lên trong tâm trí y chính là gương mặt Hô Nhĩ Xích. Lần này thực sự sẽ bị Hô Nhĩ Xích oán đến chết thôi.
Khi Thanh Ly tuyệt vọng chuẩn bị chấp nhận sự thật mình sẽ bị kẻ kia cưỡng bức thì bỗng nhiên, y cảm thấy động tác của kẻ kia đột ngột dừng lại.
Có chất lỏng mang theo nhiệt độ chảy xuống lưng y.
Thanh Ly quay đầu nhìn lại thì thấy, tên thủ lĩnh kia đã bị một thanh trường kiếm xuyên tâm, cực kỳ đau đớn. Máu nóng chảy theo mũi kiếm, nhỏ trên da y, lan thành một đóa huyết hoa.
Người đâm thủng ngực tên đầu lĩnh kia không ai khác, chính là Hô Nhĩ Xích.
Thanh Ly mở to mắt nhìn. Ánh mắt Hô Nhĩ Xích lạnh như băng, rút thanh kiếm ra rồi đá xác tên kia qua một bên. Hắn cầm tấm da thú trên giường phủ lên người y, bồng y lên rồi đi ra ngoài trướng.
Bên ngoài, đội quân chính quy của Hung Nô đã bắt được đám cường đạo, trói gô bọn chúng quỳ gối dưới chân Hô Nhĩ Xích.
Hắn hạ lệnh, “Hãy đem toàn bộ bọn chúng đi khoét mắt rồi ném ra sa mạc!”
Bọn cướp nghe vậy có kẻ nhát gan đã tè ra quần.
Không cho bọn chúng có thời gian giãy dụa, quân sĩ liền hạ thủ dấy lên vô số tiếng gào thét giữa bầu trời đêm nơi thảo nguyên, làm lòng người cũng lạnh.
Thanh Ly trong lòng Hô Nhĩ Xích vẫn chưa thể ngừng run rẩy.
Lần này hắn thực sự điên tiết lên rồi.
Còn Thanh Ly lại sợ đến choáng váng. Hơn nữa phải nhìn thấy cảnh máu chảy đầm đìa, kẻ bị khoét mắt kia, lại càng làm cho y cảm nhận sâu sắc cái xã hội không chút nhân quyền, không bao giờ nhắc đến hai từ “bình đẳng”.
Và màn kịch khôi hài này đã kết thúc một cách hoang đường như thế đấy.
Mấy canh giờ sau, Thanh Ly đã trở về tẩm cung của Hô Nhĩ Xích. Lúc này trời đã sáng tỏ. Chịu khổ một đêm dài, sau khi quay cuồng trên xe thì y cũng dần dần tỉnh lại.
Trong chuyện này có điểm kỳ lạ.
Hô Nhĩ Xích làm sao có thể thần tốc xuất hiện đúng lúc như thế ở hang ổ đám cường đạo được? Dù cho sau khi bị bọn chúng bắt, Nhị Tử đã dùng phương pháp đặc biệt nào đó báo cho Hô Nhĩ Xích tới cứu viện thì hắn cũng không thể trong thời gian ngắn mà đuổi tới được. Dù sao thì họ cũng cách Vương đô hơn hai canh giờ đường ngựa. Dù ngựa của Hô Nhĩ Xích có là tuấn mã ngày phi ngàn dặm trên đời hiếm thấy thì cũng không thể nào giống như trực thăng hay máy bay mà bảo muốn tới liền tới được.
Nhưng cuối cùng thì Hô Nhĩ Xích cũng cứu y. Vậy thì chỉ có một lý giải duy nhất, chính là lúc y và Nhị Tử lẻn khỏi Vương đô thì Hô Nhĩ Xích cũng đã theo sau họ. Nhận ra được điều đó, Thanh Ly lại phẫn hận, đấm vài cái xuống giường.
Trong phòng lúc đó cũng có Hô Nhĩ Xích, hắn quay lại hỏi, “Sao, kẻ làm sai cũng có tư cách phát hỏa ư?”
Thanh Ly oán giận nói, “Ngươi đã sớm biết rõ hành tung của ta tới từng chân tơ kẽ tóc rồi, vì sao khi ta vừa ra khỏi thành không trực tiếp chặn ta lại? Thấy ta bị kẻ khác cưỡng bức, ngươi rất khoái trá đúng không?”
Hô Nhĩ Xích tức giận trừng mắt, “Vậy khi đệ thấy ta xử lý đám cướp đó vô cùng khoái trá?”
Thanh Ly nhất thời nghẹn lời, không đáp được gì nữa.
Đám cướp kia thực sự là vô tình đụng phải, hoàn toàn không nằm trong dự liệu của Hô Nhĩ Xích.
Hắn cúi người chống hai tay lên giường, tới gần Thanh Ly rồi nói, “Nhưng đệ giận cũng đúng, thật ra ta đã sớm tới hang ổ của bọn chúng để cứu đệ rồi, nhưng ta không ra tay, đệ biết vì sao không?”
Ánh sáng lóe ra trong mắt Hô Nhĩ Xích khiến Thanh Ly không khỏi sợ hãi, nhưng lại bị lời nói của hắn chọc giận đến nói không ra lời, “Đó là sự trừng phạt cho kẻ không biết trời cao đất dầy muốn cứu nhân độ thế như đệ!”
Thanh Ly nghe mà khó thở, vung tay lên muốn tát Hô Nhĩ Xích một cái. Nhưng Hô Nhĩ Xích lần này cũng không có ý nhượng bộ, hắn dễ dàng bắt được tay y, “Đệ cũng biết, không ai trên đời này dám ở trước mặt ta mà ngông cuồng như đệ hết!”
“Đối với lại người không biết viết hai chữ “tôn trọng” như ngươi thì dựa vào cái gì bắt người ta tôn kính!”
Nét mặt Hô Nhĩ Xích cương lại, tựa hồ đã bị thương, “Được rồi, loại người man rợn như ta đương nhiên kém hơn tên Tống Việt cao nhã kia rồi, trong mắt ngươi, ta vĩnh viễn chỉ là một tên tiểu nhân không biết xấu hổ. Thôi thôi thôi, nếu ngươi đã không lạ lẫm gì thì ta cần chi phải đối đãi tốt với ngươi cả. Từ giờ nếu ngươi còn không biết chừng mực, không biết thân biết phận nữa thì hãy coi chừng cái cổ nhỏ bé của ngươi. Bất cứ gã đàn ông Hung Nô nào cũng có thể chặt đứt nó chỉ bằng một nhát!”
Nói xong, Hô Nhĩ Xích vươn tay chạm vào cổ Thanh Ly, nhưng không an phận mà dịch xuống.
Thanh Ly cả giận nói, “Ngươi muốn gì? Buông ra!”
“Ngươi nên biết, muốn tìm một kẻ giống như tên đầu sỏ kia đối đãi với ngươi, thực dễ như trở bàn tay. Hôm nay nếu không giáo huấn ngươi một chút thì ngươi sẽ không chịu phục đâu.”
Hô Nhĩ Xích giật xuống tấm da phủ trên người Thanh Ly, dùng một bàn tay thôi cũng dễ dàng bắt hai tay Thanh Ly ra sau lưng. Ở tư thế đó, ngực y lại ngô lên. Hô Nhĩ Xích tà ác dùng răng nanh nhẹ nhàng cắn hai đóa thù du trước ngực y, tay còn lại đùa nghịch khí cụ tinh xảo nơi hạ thân ấy.
“Khốn khiếp! Khốn khiếp!”
Không thể phản kháng lại, Thanh Ly cảm thấy khuất nhục vô cùng.
Hô Nhĩ Xích cũng chẳng quản Thanh Ly phản ứng ra sao, liền xoay y lại rồi hôn lên tấm lưng đó.
Thanh Ly không sao chịu được sự đối đãi như vậy, sự ủy khuất nghẹn trong lòng bấy lâu giờ như đại hồng thủy tràn đê. Bờ vai y khẽ run lên, vùi mặt vào chiếc gối mềm mại.
Thực sự y đã bị Hô Nhĩ Xích bắt nạt phát khóc.
Thấy Thanh Ly phản ứng như vậy, Hô Nhĩ Xích liền dừng tay.
Hắn thở dài ôm y vào lòng, bàn tay to lại vuốt ve lưng y, “Được rồi, cuối cùng cũng khóc, khóc rồi sẽ không sao nữa.”
Hô Nhĩ Xích kéo tấm chăn mỏng lên quấn quanh người Thanh Ly.
Nghe hắn nói vậy Thanh Ly mới hiểu được dụng tâm lương khổ của hắn. Hắn phải dùng kế buộc y phát tiết hết tâm tình tích tụ trong lòng ra ngoài.
Vậy rồi Thanh Ly càng không thể kìm nén được, cứ thế mà khóc lớn trong lòng hắn.
Khóc một hồi xong mệt mỏi, chỉ còn tiếng nấc.
Hô Nhĩ Xích thấy Thanh Ly như vậy lại đau lòng không thôi, tay chân luống ca luống cuống như phải hống Ma Lặc vậy.
Sau một phen nước mắt nước mũi tùm lum, Thanh Ly cũng thấy xấu hổ vô cùng, nhưng không biết làm sao ngưng lại được, đành vùi mặt vào ngực Hô Nhĩ Xích, làm ngực áo hắn ướt đẫm một mảng.
Trong phút vô ý, Thanh Ly đưa tay lên vai, vòng qua cổ hắn.
Hô Nhĩ Xích thương xót hôn lên giọt nước mắt đọng tại thái dương y, cảm thấy Thanh Ly đã là một phần máu thịt trong lòng hắn, chỉ khẽ kéo thôi cũng khiến hắn đau không kìm được.
Trong lòng Hô Nhĩ Xích, Thanh Ly cũng biết tấm lưng rộng lớn của hắn có bao nhiêu vững chãi, khiến người ta an lòng. Thân nhiệt của hắn không chỉ có thể sưởi ấm cơ thể lạnh giá của y, mà còn khiến trái tim băng lãnh của y tan chảy.
Không biết khóc bao lâu, Thanh Ly lại ngủ say trong lòng Hô Nhĩ Xích. Hắn cũng luyến tiếc buông Thanh Ly khỏi lòng, nên cứ lẳng lặng ôm y như vậy, nhìn y, trông nom y suốt một ngày.
Thanh Ly và Nhị Tử đã thúc ngựa chạy gần hai canh giờ.
Thảo nguyên về đêm dù mới đầu thu nhưng nhiệt độ đã xuống tới mức đáng sợ. Không giống như Nhị Tử đã quen sống ở thảo nguyên, nhiệt độ hạ liên tục và việc chạy đi không ngừng nghỉ đã khiến thân thể Thanh Ly tới gần cực hạn.
Nhị Tử theo sát phía sau thấy thân ảnh Thanh Ly trên ngựa đã thoáng lung lay, tuy rằng chỉ trong chớp mắt, nhưng hắn cũng đoán được y sắp không chịu được tiếp rồi.
Để Thanh Ly dừng ngựa lại, Nhị Tử bèn khuyên y nghỉ ngơi một chút. Y chỉ ngồi trên ngựa lắc đầu.
Một là, y rất rõ thực lực kỵ binh của Hô Nhĩ Xích, dù cho họ không ngừng chạy về phía trước nhưng không thể nào chạy ra khỏi lòng bàn tay hắn.
Hai là, nếu như chút khó khăn đó mà bản thân y còn chịu không nổi thì nói gì đến việc quay về Thiên triều gặp Tống Việt một lần đâu.
Nhị Tử thấy Thanh Ly quật cường như vậy cũng chẳng biết làm gì hơn, chỉ có thể kẹp bụng ngựa lần nữa, chạy theo Thanh Ly mà thôi.
Hai người chạy tiếp đoạn đường nữa thì mơ hồ phát hiện trước mắt tản ra ánh lửa chập chờn. Thanh Ly thấy ánh sáng trước mặt thì không khỏi hiếu kỳ. Ai ngờ Nhị lại vội vàng kêu Thanh Ly ghìm ngựa quay đi. Thanh Ly đang không hiểu vì sao thì Nhị Tử vội la lên, “Khi có kẻ hạ trại ở nơi xa xôi heo hút này, nếu không phải là dân chăn thả gia súc bần hàn thì chỉ có thể là bọn cướp ở sa mạc thôi.”
Mặt Thanh Ly biến sắc. Bọn cướp sa mạc kinh khủng mức nào y cũng đã từng được nghe nói đến. Nếu bị chúng bắt thì không phải chỉ dùng một từ “rủi ro” để hình dung đâu, mà đó chính là “tai họa”! Thanh Ly phát hiện ra thể chất của mình chính là luôn gặp phải tai nạn. Dù có tránh thế nào thì y luôn đụng trúng những chuyện chẳng tốt lành gì.
Trực giác nói cho y biết, lều trại trước mặt tán chin phần chính là hang ổ của lũ cướp. Vội vàng giật cương quay đầu ngựa, nhưng tiếc là hai người vừa chạy được vài bước thì phía sau lập tức vang lên tiếng vó ngựa dồn dập, đi kèm với đó là tiếng gào thét cuồng bạo.
Thật sự là cái thứ linh cảm chết tiệt mà!
Lòng Thanh Ly nóng như lửa đốt.
Sao y lại đụng phải bọn cướp sa mạc cơ chứ!
Thanh Ly kẹp chặt bụng ngựa, vừa quất roi vừa cúi rạp trên mình ngựa. Thậm chí y còn không dám liếc ngang liếc dọc, chỉ thấy tiếng kêu gào thét càng lúc càng gần hơn.
Đột nhiên y cảm giác eo căng thẳng, cúi đầu nhìn xuống, thì ra đã bị một sợi roi dài cuốn lấy. Y còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị sức mạnh to lớn kéo tuột xuống ngựa.
Đối với hai con dê béo dâng tới tận miệng này rồi thì bọn cường đạo kia sao còn chút thương hại nào chứ.
Với tốc độ nhanh như thế té khỏi ngựa, Thanh Ly không dám tưởng tượng kết cục của mình như thế nào nữa.
Cách Thanh Ly một thân ngựa, Nhị Tử thấy vậy vội vàng vận khinh công, đồng thời rút con dao bên hông ra cắt đứt sợi dây cuốn lấy Thanh Ly.
Dù việc Nhị Tử ra tay làm thời gian có dừng lại đôi chút, nhưng khi hai người đáp xuống mặt cỏ vẫn phải quay cuồng vài vòng, mặt mũi tái xám.
Nhị Tử bất chấp đau đớn trên người lập tức nhảy lên rút ra trường kiếm bảo vệ Thanh Ly phía sau. Bọn cường đạo kia có năm, sáu tên đã đuổi tới, mỗi thằng đều cưỡi một con ngựa to cao. Bọn chúng ghìm cương vây lấy hai người họ. Những con ngựa tung vó làm bụi đất bay mù mịt. Thanh Ly và Nhị Tử vốn đã yếu thế, giờ lại chịu cái nhìn từ trên cao xuống của lũ cướp lại càng chột dạ.
Bọn chúng dùng ngôn ngữ Hung Nô càn quấy cười nhạo hai người không biết tự lượng sức mình. Trong mắt chúng, Thanh Ly và Nhị Tử chẳng qua chính là hai chủ tớ trốn nhà đi chơi. Dù Nhị Tử một thân võ công nhưng dù sao cũng còn trẻ, chưa đủ kinh nghiệm. Bản thân hắn có thể đối phó với chúng rồi chạy đi, nhưng giờ còn đeo thêm Thanh Ly, Nhị Tử cảm thấy đầu mình phồng ra như cái đấu rồi.
Bọn cường đạo này vốn vô cùng ác độc, chẳng bao giờ quan tâm đến sinh mạng kẻ khác cả. Mãi mới gặp được một thằng nhãi không chịu bó tay chịu trói, lại còn liều lĩnh xông tới, càng khơi gợi tính cuồng bạo của chúng.
Vốn định chèn ép thằng nhỏ một phen, kéo nó chạy sau ngựa chơi, ai dè hắn lại có thể thủ vững lâu như thế dưới sự vây công của bọn chúng, khiến lũ cướp dần thu lại sự khinh địch ban đầu, chuyên chú đối phó với Nhị Tử. Khi một tên cướp bị Nhị Tử đâm trọng thương thì chúng đã nhìn Nhị Tử với con mắt khác. Lúc đó có kẻ đã tìm được điểm trọng yếu, liền kéo Thanh Ly đang được Nhị Tử bảo vệ phía sau lên ngựa. Một khi kiếm đã kề vào cổ Thanh Ly thì Nhị Tử chẳng biết làm gì hơn, đành thúc thủ chịu trói.
Bọn cường đạo phát ra tiếng cười chói tai, mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi khiến Thanh Ly buồn nôn vô cùng.
Mất chút sức lực thôi chúng đã trói gô hai người mang về đại doanh.
Nhìn thoáng qua có thể thấy được lũ cướp này thực sự lão luyện, bên trong doanh tự động có sự phân công, bên ngoài lại có kẻ được cắt cử trông nom cẩn thận. Thảo nào ngựa của Thanh Ly vừa tiếp cận nơi này đã bị chúng phát hiện. Quả thật đối với những kẻ kiếm ăn bằng lưỡi kiếm thì tính cảnh giác luôn là cao nhất.
Những vật dụng trong bao bị trút xuống, những thứ đáng giá thì không nói làm gì, đến vài bộ y phục làm từ thứ vải bình thường cũng bị giành giật không còn. Bọn chúng thấy hai người ăn mặc bình thường nhưng ngựa rồi đồ đặc đều giá trị xa xỉ, nói ngắn gọn chính là dê béo.
Lũ cướp hả hê liền cho tay chân lục soát hai người họ. Kẻ tới đương nhiên chả có gì là nhã nhặn, hơn nữa chúng đã sớm biết Thanh Ly không có võ công rồi. Chẳng để ý việc Thanh Ly giãy dụa, một tên cởi dây thừng của y ra, xoạt một tiếng xé rách y phục y đang mặc, đưa tay thăm tìm tài vật trước ngực y. Trong lúc lôi kéo, áo Thanh Ly chảy xuống làm lộ ra làn da như bạch ngọc. Mọi ánh mắt lập tức đổ tới.
Lúc trước vì Thanh Ly ngã ngựa mà mặt đầy đất cát, không trông thấy diện mạo của y, chỉ nhìn thân hình rồi đoán rằng y là một nam nhân gầy yếu. Chúng thì chẳng hứng thú gì với nam nhân cả, nhưng trong doanh thực sự thiếu nữ nhân, ngẫu nhiên bắt được một người thì đều phải dâng cho thủ lĩnh hưởng trước, làm gì đến lượt đám râu ria. Hơn nữa nơi phương Bắc với gió bão đại mạc, khí hậu khô hanh vô cùng, da thịt nữ nhân cũng chỉ là loại thô ráp, sao có cơ hội nhìn thấy là da phương Nam điển hình này được.
Thanh Ly chỉ lo triền đấu với tên cường đạo lột áo mình chú chẳng để ý ánh mắt của những kẻ khác.
“Tránh ra!” Một tiếng thô lỗ vang lên.
Bọn cường đạo lập tức gọi hồn trở về, lui lại chừa một con đường.
Đêm nay thực sự rất náo nhiệt, ngay cả đầu lĩnh của bọn chúng cũng bị kinh động.
Thanh Ly chỉ thấy từ giữa đám người đi ra là một gã nam nhân râu quai nón có thân hình gấp đôi người y, trên mặt hiện rõ nét hung tàn. Tên thủ lĩnh liếc mắt nhìn Thanh Ly một cái liền bưng chậu nước cách đó không xa, tạt một cái về phía y. Lập tức bụi đất trên mặt Thanh Ly chảy xuống, lộ ra dung mạo tuấn tú. Giọt nước man theo nét mặt chảy xuống thân mình. Phần áo bị ướt lại dính chặt vào người y. Nước rất lạnh lại thêm gió nơi thảo nguyên, Thanh Ly không tự chủ mà run lên.
Bọn cướp nhất thời xao động. Đây chính là một nam nhân còn đẹp hơn nữ nhân bội phần!
Tên thủ lĩnh cười lớn, bước hai bước liền khiêng Thanh Ly lên vai.
Nhị Tử thấy thế vội đến đỏ mắt, nhưng hai tay lại bị trói chặt sau lưng, chẳng thể làm gì khác ngoài chửi ầm lên. Bọn cường đạo sao có thể chấp nhận cho Nhị Tử càn rỡ như thế, hơn nữa vưu vật còn bị thủ lĩnh cướp đi, trong lòng ai nấy đều rầu rĩ không vui bèn đem tất cả lửa giận trút lên người Nhị Tử.
Thanh Ly bị mang tới lều chính giữa, bên trong nặng mùi da thú, hơn nữa mấy lời tên kia nói y chẳng hiểu được mấy. Thanh Ly bị ném trên chiếc giường êm được trải da dê, tên thủ lĩnh kia dùng chút sức lực đã xé mở trang phục của y, bàn tay thô ráp xoa trên thân thể. Thanh Ly cố sức giãy dụa, nhưng thể lực khác nhau nên tên thủ lĩnh liền coi đó là trò tán tỉnh của tiểu tình nhân. Tên đầu sỏ thấy Thanh Ly chống trả quyết liệt thì vô cùng hưng phấn, bèn lấy bình rượu mạnh trên bàn rưới lên người y, sau đó dùng đầu lưỡi liếm rượu trên làn da y.
Thanh Ly chỉ cảm thấy trên người như có hàng ngàn côn trùng bò lên, cảm giác dính dính đó khiến y cảm thấy ghê tởm muốn ói. Thanh Ly bỗng dừng giãy dụa khiến tên thủ lĩnh tưởng y đã từ bỏ nên động tác càng thêm bỉ ổi. Đến khi gã chơi đùa chưa chán thì Thanh Ly tìm được thời cơ, đá mạnh vào hạ bộ của hắn. Tên đầu lĩnh phản xạ tuy nhanh nhưng do khoảng cách hai bên quá gần nên vẫn bị dư lực đánh trúng, hạ thân đau đớn không sao kể xiết.
Gã điên tiết tát y một cái khiến y bật xuống giường. Thanh Ly không để ý tình trạng hiện giờ của mình, ba chân bốn cẳng chạy vội ra ngoài. Nhưng còn chưa tới cửa trướng đã bị tên kia vồ tới áp dưới thân.
Hạ thân của y bị kẻ kia đùa bỡn, chỉ cảm thấy khuất nhục vô cùng, trong khoảnh khắc đó hiện lên trong tâm trí y chính là gương mặt Hô Nhĩ Xích. Lần này thực sự sẽ bị Hô Nhĩ Xích oán đến chết thôi.
Khi Thanh Ly tuyệt vọng chuẩn bị chấp nhận sự thật mình sẽ bị kẻ kia cưỡng bức thì bỗng nhiên, y cảm thấy động tác của kẻ kia đột ngột dừng lại.
Có chất lỏng mang theo nhiệt độ chảy xuống lưng y.
Thanh Ly quay đầu nhìn lại thì thấy, tên thủ lĩnh kia đã bị một thanh trường kiếm xuyên tâm, cực kỳ đau đớn. Máu nóng chảy theo mũi kiếm, nhỏ trên da y, lan thành một đóa huyết hoa.
Người đâm thủng ngực tên đầu lĩnh kia không ai khác, chính là Hô Nhĩ Xích.
Thanh Ly mở to mắt nhìn. Ánh mắt Hô Nhĩ Xích lạnh như băng, rút thanh kiếm ra rồi đá xác tên kia qua một bên. Hắn cầm tấm da thú trên giường phủ lên người y, bồng y lên rồi đi ra ngoài trướng.
Bên ngoài, đội quân chính quy của Hung Nô đã bắt được đám cường đạo, trói gô bọn chúng quỳ gối dưới chân Hô Nhĩ Xích.
Hắn hạ lệnh, “Hãy đem toàn bộ bọn chúng đi khoét mắt rồi ném ra sa mạc!”
Bọn cướp nghe vậy có kẻ nhát gan đã tè ra quần.
Không cho bọn chúng có thời gian giãy dụa, quân sĩ liền hạ thủ dấy lên vô số tiếng gào thét giữa bầu trời đêm nơi thảo nguyên, làm lòng người cũng lạnh.
Thanh Ly trong lòng Hô Nhĩ Xích vẫn chưa thể ngừng run rẩy.
Lần này hắn thực sự điên tiết lên rồi.
Còn Thanh Ly lại sợ đến choáng váng. Hơn nữa phải nhìn thấy cảnh máu chảy đầm đìa, kẻ bị khoét mắt kia, lại càng làm cho y cảm nhận sâu sắc cái xã hội không chút nhân quyền, không bao giờ nhắc đến hai từ “bình đẳng”.
Và màn kịch khôi hài này đã kết thúc một cách hoang đường như thế đấy.
Mấy canh giờ sau, Thanh Ly đã trở về tẩm cung của Hô Nhĩ Xích. Lúc này trời đã sáng tỏ. Chịu khổ một đêm dài, sau khi quay cuồng trên xe thì y cũng dần dần tỉnh lại.
Trong chuyện này có điểm kỳ lạ.
Hô Nhĩ Xích làm sao có thể thần tốc xuất hiện đúng lúc như thế ở hang ổ đám cường đạo được? Dù cho sau khi bị bọn chúng bắt, Nhị Tử đã dùng phương pháp đặc biệt nào đó báo cho Hô Nhĩ Xích tới cứu viện thì hắn cũng không thể trong thời gian ngắn mà đuổi tới được. Dù sao thì họ cũng cách Vương đô hơn hai canh giờ đường ngựa. Dù ngựa của Hô Nhĩ Xích có là tuấn mã ngày phi ngàn dặm trên đời hiếm thấy thì cũng không thể nào giống như trực thăng hay máy bay mà bảo muốn tới liền tới được.
Nhưng cuối cùng thì Hô Nhĩ Xích cũng cứu y. Vậy thì chỉ có một lý giải duy nhất, chính là lúc y và Nhị Tử lẻn khỏi Vương đô thì Hô Nhĩ Xích cũng đã theo sau họ. Nhận ra được điều đó, Thanh Ly lại phẫn hận, đấm vài cái xuống giường.
Trong phòng lúc đó cũng có Hô Nhĩ Xích, hắn quay lại hỏi, “Sao, kẻ làm sai cũng có tư cách phát hỏa ư?”
Thanh Ly oán giận nói, “Ngươi đã sớm biết rõ hành tung của ta tới từng chân tơ kẽ tóc rồi, vì sao khi ta vừa ra khỏi thành không trực tiếp chặn ta lại? Thấy ta bị kẻ khác cưỡng bức, ngươi rất khoái trá đúng không?”
Hô Nhĩ Xích tức giận trừng mắt, “Vậy khi đệ thấy ta xử lý đám cướp đó vô cùng khoái trá?”
Thanh Ly nhất thời nghẹn lời, không đáp được gì nữa.
Đám cướp kia thực sự là vô tình đụng phải, hoàn toàn không nằm trong dự liệu của Hô Nhĩ Xích.
Hắn cúi người chống hai tay lên giường, tới gần Thanh Ly rồi nói, “Nhưng đệ giận cũng đúng, thật ra ta đã sớm tới hang ổ của bọn chúng để cứu đệ rồi, nhưng ta không ra tay, đệ biết vì sao không?”
Ánh sáng lóe ra trong mắt Hô Nhĩ Xích khiến Thanh Ly không khỏi sợ hãi, nhưng lại bị lời nói của hắn chọc giận đến nói không ra lời, “Đó là sự trừng phạt cho kẻ không biết trời cao đất dầy muốn cứu nhân độ thế như đệ!”
Thanh Ly nghe mà khó thở, vung tay lên muốn tát Hô Nhĩ Xích một cái. Nhưng Hô Nhĩ Xích lần này cũng không có ý nhượng bộ, hắn dễ dàng bắt được tay y, “Đệ cũng biết, không ai trên đời này dám ở trước mặt ta mà ngông cuồng như đệ hết!”
“Đối với lại người không biết viết hai chữ “tôn trọng” như ngươi thì dựa vào cái gì bắt người ta tôn kính!”
Nét mặt Hô Nhĩ Xích cương lại, tựa hồ đã bị thương, “Được rồi, loại người man rợn như ta đương nhiên kém hơn tên Tống Việt cao nhã kia rồi, trong mắt ngươi, ta vĩnh viễn chỉ là một tên tiểu nhân không biết xấu hổ. Thôi thôi thôi, nếu ngươi đã không lạ lẫm gì thì ta cần chi phải đối đãi tốt với ngươi cả. Từ giờ nếu ngươi còn không biết chừng mực, không biết thân biết phận nữa thì hãy coi chừng cái cổ nhỏ bé của ngươi. Bất cứ gã đàn ông Hung Nô nào cũng có thể chặt đứt nó chỉ bằng một nhát!”
Nói xong, Hô Nhĩ Xích vươn tay chạm vào cổ Thanh Ly, nhưng không an phận mà dịch xuống.
Thanh Ly cả giận nói, “Ngươi muốn gì? Buông ra!”
“Ngươi nên biết, muốn tìm một kẻ giống như tên đầu sỏ kia đối đãi với ngươi, thực dễ như trở bàn tay. Hôm nay nếu không giáo huấn ngươi một chút thì ngươi sẽ không chịu phục đâu.”
Hô Nhĩ Xích giật xuống tấm da phủ trên người Thanh Ly, dùng một bàn tay thôi cũng dễ dàng bắt hai tay Thanh Ly ra sau lưng. Ở tư thế đó, ngực y lại ngô lên. Hô Nhĩ Xích tà ác dùng răng nanh nhẹ nhàng cắn hai đóa thù du trước ngực y, tay còn lại đùa nghịch khí cụ tinh xảo nơi hạ thân ấy.
“Khốn khiếp! Khốn khiếp!”
Không thể phản kháng lại, Thanh Ly cảm thấy khuất nhục vô cùng.
Hô Nhĩ Xích cũng chẳng quản Thanh Ly phản ứng ra sao, liền xoay y lại rồi hôn lên tấm lưng đó.
Thanh Ly không sao chịu được sự đối đãi như vậy, sự ủy khuất nghẹn trong lòng bấy lâu giờ như đại hồng thủy tràn đê. Bờ vai y khẽ run lên, vùi mặt vào chiếc gối mềm mại.
Thực sự y đã bị Hô Nhĩ Xích bắt nạt phát khóc.
Thấy Thanh Ly phản ứng như vậy, Hô Nhĩ Xích liền dừng tay.
Hắn thở dài ôm y vào lòng, bàn tay to lại vuốt ve lưng y, “Được rồi, cuối cùng cũng khóc, khóc rồi sẽ không sao nữa.”
Hô Nhĩ Xích kéo tấm chăn mỏng lên quấn quanh người Thanh Ly.
Nghe hắn nói vậy Thanh Ly mới hiểu được dụng tâm lương khổ của hắn. Hắn phải dùng kế buộc y phát tiết hết tâm tình tích tụ trong lòng ra ngoài.
Vậy rồi Thanh Ly càng không thể kìm nén được, cứ thế mà khóc lớn trong lòng hắn.
Khóc một hồi xong mệt mỏi, chỉ còn tiếng nấc.
Hô Nhĩ Xích thấy Thanh Ly như vậy lại đau lòng không thôi, tay chân luống ca luống cuống như phải hống Ma Lặc vậy.
Sau một phen nước mắt nước mũi tùm lum, Thanh Ly cũng thấy xấu hổ vô cùng, nhưng không biết làm sao ngưng lại được, đành vùi mặt vào ngực Hô Nhĩ Xích, làm ngực áo hắn ướt đẫm một mảng.
Trong phút vô ý, Thanh Ly đưa tay lên vai, vòng qua cổ hắn.
Hô Nhĩ Xích thương xót hôn lên giọt nước mắt đọng tại thái dương y, cảm thấy Thanh Ly đã là một phần máu thịt trong lòng hắn, chỉ khẽ kéo thôi cũng khiến hắn đau không kìm được.
Trong lòng Hô Nhĩ Xích, Thanh Ly cũng biết tấm lưng rộng lớn của hắn có bao nhiêu vững chãi, khiến người ta an lòng. Thân nhiệt của hắn không chỉ có thể sưởi ấm cơ thể lạnh giá của y, mà còn khiến trái tim băng lãnh của y tan chảy.
Không biết khóc bao lâu, Thanh Ly lại ngủ say trong lòng Hô Nhĩ Xích. Hắn cũng luyến tiếc buông Thanh Ly khỏi lòng, nên cứ lẳng lặng ôm y như vậy, nhìn y, trông nom y suốt một ngày.
Danh sách chương