Khách sạn Tứ Xuyên ở nơi khá vắng vẻ, đây là một khách sạn do người Tứ Xuyên mở. Bởi vì món ăn ở đây khá ngon nên nhiều người đến ăn cơm. Vương Trạch Vinh nhiều lần đến đây ăn. Người trong văn phòng cũng thi thoảng đến đây ăn.

Làm xong việc, Vương Trạch Vinh bắt taxi chạy đến đó. Khi Vương Trạch Vinh đến nơi, Tiểu Giang đã đến nơi lấy phòng, thức ăn cũng đã gọi xong.

Vào phòng, Vương Trạch Vinh có cảm giác đây là công tác ngầm. Bây giờ mình và Tiểu Giang đang cùng hướng, không biết hai người có thể nói chuyện yêu đương không. Nghĩ đến đây Vương Trạch Vinh cảm thấy buồn cười. Không lâu trước đây cô gái này còn coi mình là người đầu tiên phải diệt, cuộc đời đúng là khó lường.

- Tiểu Giang, nghĩ như thế nào mà mời tôi ăn cơm vậy? Vương Trạch Vinh nhìn Tiểu Giang mà nói.

- Mỗi người một nửa?

Tiểu Giang không có ý mời khác.

- Không phải chứ, cô bảo tôi đến đây ăn mà.

- Không bắt anh mời khách là tốt lắm rồi. Có người đẹp cùng anh ăn cơm, vậy mà anh không có chút khí chất nam tử hán gì cả.

- Vậy chọn ít món thôi. Hai chúng ta ăn cũng không nhiều lắm mà.

Vương Trạch Vinh không mắc mưu của Tiểu Giang, mời khách thì không thể nói. Đương nhiên mời một người đẹp ăn cơm sẽ không phải chuyện gì lớn. Hắn rất muốn mời người đẹp ăn cơm. Nhưng Tiểu Giang có tâm cơ như vậy, Vương Trạch Vinh không dám đi lại quá gần nàng.

Thấy dáng vẻ của Vương Trạch Vinh như vậy, Tiểu Giang đúng là muốn dẫm chân hắn. Nếu là Hoàng Vĩ và Trương Chính Cường chỉ cần mình hơi tỏ vẻ một chút, bọn họ nhất định sẽ tranh nhau bỏ tiền mời khách. Tên Vương Trạch Vinh này không biết nghĩ như thế nào, chẳng lẽ hắn ta không có ý gì với mình. Cố ý ưỡn ngực lên, Tiểu Giang rất tự tin vào ngực mình.

Lén nhìn Vương Trạch Vinh, quả nhiên thấy mắt Vương Trạch Vinh đang nhìn chằm chằm vào đó. Giang Anh Hà lúc này mới có cảm giác.

Vương Trạch Vinh từ khi nhận rõ bộ mặt thật của Tiểu Giang, hắn liền cảnh giác cô ta. Mặc dù âm thầm thích Tiểu Giang, nhưng biết mình không phải người đàn ông mà đối phương cần tìm, vì thế liền vứt suy nghĩ này đi. Bây giờ Vương Trạch Vinh không hề có ý gì. Chẳng qua đối mặt người đẹp như vậy, Vương Trạch Vinh vẫn muốn thưởng thức.

- Chuyện hôm nay anh nghĩ như thế nào?

Tiểu Giang không nói linh tinh nữa, trực tiếp hỏi.

- Chuyện gì?

Vương Trạch Vinh giả vờ không biết gì hết.

- Còn có chuyện gì. Chính là bí thư và phó bí thư cùng tìm Tiễn Đại Phú. Tôi không tin anh không nhìn ra.

Tiểu Giang trừng mắt nhìn Vương Trạch Vinh, ánh mắt này làm Vương Trạch Vinh thất thần.

- Không phải là lãnh đạo tìm cấp dưới nói chuyện công việc sao? Có gì mà kinh ngạc chứ?

Vương Trạch Vinh ra vẻ ngu dốt.

Thấy Vương Trạch Vinh nói như vậy, Tiểu Giang uống một ngụm nước thật lớn, có chút tức giận.

Vương Trạch Vinh không khỏi cười thầm trong lòng:

- Chẳng lẽ cô phát hiện gì sao?

Thấy Vương Trạch Vinh cuối cùng đã nói đến vấn đề chính, tâm trạng Tiểu Giang liền tốt lên.

- Vương ca, tối hôm qua tôi nghe được tin tức là Ủy ban kỷ luật Huyện ủy sẽ đến xã chúng ta điều tra.

Tiểu Giang nói.

- Ủy ban kỷ luật Huyện ủy xuống điều tra sao cô biết. Chẳng lẽ người nói cho cô là các nhân vật lớn như bí thư huyện ủy?

Nói đến đây Vương Trạch Vinh không khỏi kinh hãi. Xem ra con đường của Tiểu Giang cũng lớn đó.

Nếu tin tức của Tiểu Giang quan trọng như vậy, điều này nói rõ cô ta có thành ý. Vương Trạch Vinh liền thay đổi thái độ:

- Việc này đúng là có chút kỳ quái, liên hệ đến tin tức của cô, tôi ít nhiều cũng nghĩ có chuyện sẽ xảy ra.

Tiểu Giang gật đầu nói:

- Ủy ban kỷ luật điều tra nhất định liên quan đến chuyện vi phạm kỷ luật. Chương Dương là người của bí thư huyện ủy, nếu như không có bí thư huyện ủy gật đầu thì ai đến tra hắn ta. Việc này tôi nghĩ không nhỏ.

Tình hình trong huyện bây giờ vẫn là bí thư huyện ủy một tay che trời, việc này đúng là có chút kỳ quái.

Khi Tiểu Giang nói đến Ủy ban kỷ luật điều tra xã Hoàn Thành, Vương Trạch Vinh nghĩ đến vấn đề này có hai khả năng. Một là không đủ chứng cứ và làm cho người ta xem. Vấn đề thứ hai là đủ chứng cứ mà ngay cả bí thư huyện ủy không đỡ được.

Vương Trạch Vinh liền nói suy nghĩ của mình với Tiểu Giang.

- Chuyện xảy ra sáng nay có lẽ khả năng thứ nhất.

Tiểu Giang suy nghĩ một chút rồi nói:

- Từ việc hai bí thư tìm Tiễn Đại Phú có thể thấy bọn họ nhất định là nhận được tin tức, bây giờ đang muốn tìm cách lấp hố.

Thấy Tiểu Giang nói như vậy, Vương Trạch Vinh rất bội phục sự mẫn cảm trong chính trị của cô ta. Cô gái này từ sự việc nhìn ra vấn đề quá giỏi.

Hai người thông qua phân tích thì câu chuyện liền rõ ràng. Có lẽ Ủy ban kỷ luật nhận được tố cáo, thậm chí tầng cao hơn nhận được tốt cáo. Bí thư huyện ủy không đè được chuyện này nên đồng ý điều tra xã Hoàn Thành. Cũng có thể là Ủy ban kỷ luật tự mình triển khai công việc.

Là người của bí thư huyện ủy, cho dù bí thư huyện ủy không tự mình nói với Chương Dương, ít nhất cũng sẽ có ám chỉ nào đó. Sau khi nhận được tin tức, bọn họ liền bàn bạc mục đích chính là đắp lỗ hổng để khiến Ủy ban kỷ luật không tra ra vấn đề gì. Tiễn Đại Phú là người thực hiện, hắn ta nhất định biết rất nhiều chuyện.

Cho nên Vương Trạch Vinh thông qua việc mình quan sát được quan khí hắn đưa ra kết luận. Đương nhiên việc này hắn không thể nói với ai.

- Nếu thực sự sẽ xảy ra chuyện thì tình hình sẽ như thế nào?

Vương Trạch Vinh tự hỏi, chiếc đũa trên tay không ngừng đặt xuống lại cầm lên.

- Đối với chúng ta mà nói, Tiễn Đại Phú sẽ sụp, Triệu Lệ và Hoàng Vĩ mất đi chỗ dựa.

Trong mắt Tiểu Giang tỏa sáng.

- Tiểu Giang, cô không lo lắng sao? Mọi người coi cô là người phụ nữ của bí thư.

Vương Trạch Vinh cố ý nhấn mạnh chữ phụ nữ.

- Chỉ biết các người sẽ nghĩ như vậy.

Tiểu Giang trừng mắt nhìn Vương Trạch Vinh, tâm trạng liền khó coi.

- Hắn ta có làm gì được tôi đâu.

Tiểu Giang nhìn Vương Trạch Vinh, sau đó thở dài một tiếng:

- Không cần biết anh có tin hay không. Tôi và hắn ta không có chuyện gì. Tôi còn không để thân thể mình cho lão già kia.

Nghe Tiểu Giang nói như vậy, Vương Trạch Vinh không biết sao mình lại thở phào nhẹ nhõm. Hắn không biết mình lưu tâm đến việc Tiểu Giang có hiến thân thể cho Chương Dương đến mức nào. Chẳng qua Vương Trạch Vinh cũng không quá tin lời Tiểu Giang nói.

Uống một ngụm nước lớn để ổn định lại tâm trạng, Tiểu Giang buồn bực nói:

- Không cần biết anh tin hay không, đây là điểm tôi khó chịu nhất. Chẳng may Chương Dương thật sự có việc, tôi ở văn phòng nhất định sẽ không yên. Cho nên tôi muốn anh giúp tôi.

- Tôi giúp cô? Cô tốt hơn hết là cầu cho Chương Dương không có việc gì.

- Chương Dương không phải thứ tốt. Cho dù hắn ta ở trên vị trí cũng không giúp tôi, trừ phi.

Mặc dù Tiểu Giang không nói ra nhưng Vương Trạch Vinh hiểu rõ ý của cô ta. Làm phụ nữ khó khăn, làm một người phụ nữ xinh đẹp càng khó khăn hơn. Làm một người phụ nữ trong chính quyền càng khó khăn hơn nữa.

- Lần này bọn chúng nhất định sẽ không may. Nói thật với anh là tôi đã lấy được thứ trong ngăn kéo của Tiễn Đại Phú, lần này do tôi tố cáo.

Tiểu Giang nhìn chằm chằm Vương Trạch Vinh mà nói.

Vương Trạch Vinh giật mình:

- Vì sao muốn nói với tôi. Cô có thể không nói mà.

- Tôi chính là muốn kéo một vài người xuống. Bây giờ tôi nói mục đích của mình với anh, tôi coi như giao mình cho anh. Tôi đã thấy rõ, quan trường không thích hợp phụ nữ lăn lộn. Rất nhiều chuyện tôi không làm được.

Thấy Vương Trạch Vinh ngẩn ra nhìn mình. Tiểu Giang đột nhiên phát hiện lời mình hơi mập mờ, khẽ cười nói:

- Anh không nên nghĩ linh tinh. Ý của tôi là hy vọng anh làm chỗ dựa cho tôi.

Cũng không biết Tiểu Giang nói thật hay giả, Vương Trạch Vinh lấy lại bình tĩnh liền nghi ngờ Tiểu Giang. Vương Trạch Vinh nói sang chuyện khác:

- Cho dù Tiễn Đại Phú ngã cũng không đến lượt tôi. Cô nghĩ tôi làm thế nào để giúp cô?

- Hy vọng là có, quan trọng là xem cách thao tác. Tôi không tin lực lượng của hai chúng ta không làm xong chuyện này.

Nhìn vẻ mặt của Tiểu Giang, Vương Trạch Vinh nói:

- Tốt hơn hết là cô tự mình vận động.

Tiểu Giang lắc đầu nói:

- Anh nghĩ tôi chưa nghĩ sao. Việc này tôi đã nghĩ rồi, đáng tiếc tôi làm việc trong thời gian ngắn, kinh nghiệm không đủ. Hơn nữa bị coi là người Chương hệ, dù như thế nào cũng không đến lượt tôi. Bây giờ chỉ có thể đỡ anh lên rồi dựa vào anh.

Vương Trạch Vinh trong lòng vừa động, nếu như xảy ra biến hoá, Chương hệ vừa ngã. Hòa Quốc Hùng nhất định có hành động, không biết chừng Hòa Quốc Hùng có thể lên chức. Đến lúc đó văn phòng sẽ thay đổi lớn. Xem ra mình phải dành thời gian đi xem tình hình của phó chủ tịch khác mới được.

- Cô định làm như thế nào?

Vương Trạch Vinh nói.

- Việc này anh không cần biết. Tôi sẽ nghĩ biện pháp tìm được càng nhiều tội chứng của Chương hệ. Anh trước mắt là tìm cách quan hệ tốt với hai phó chủ tịch kia, tốt nhất thành người thân cận của bọn họ.

Tiểu Giang đầy tự tin mà nói.

Nhìn Tiểu Giang tự tin như vậy, Vương Trạch Vinh đoán có lẽ Tiểu Giang có thù hận với Chương hệ, nếu không cũng không đến mức như vậy. Vương Trạch Vinh căn bản không tin Tiểu Giang là kẻ vì nhân dân mà chống lại kẻ vi phạm pháp luật. Nhưng nếu Tiểu Giang không nói nguyên nhân, Vương Trạch Vinh cũng không tiện hỏi.

Trong lúc nhất thời Tiểu Giang đã đặt cược lên người mình, điều này làm Vương Trạch Vinh không theo kịp bước chân của Tiểu Giang.

Nhìn Tiểu Giang căm hận Chương Dương như vậy, trong lòng Vương Trạch Vinh liền khẳng định Ủy ban kỷ luật Huyện ủy điều tra Chương Dương nhất định có quan hệ đến Tiểu Giang. Nếu cô ta thật là người đó, muốn tìm tội chứng của đám người Tiễn Đại Phú thì không khó. Ở trong cùng văn phòng, lại là người cố tình thì sẽ làm được. Chẳng lẽ chuyện này thực sự do cô ta làm? Cũng không biết tài liệu có làm ngã được Chương Dương không?

...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện