Kỳ thật, đã trường kỳ lăn lộn trong xã hội, có mấy ai là kẻ gà mờ chứ? Lục Nhược Ba cũng có thể coi là nhân vật tinh anh trong xã hội, bề ngoài tưởng như cô đã quá chén, kỳ thật cô vẫn còn rất tỉnh. Vừa liều mạng uống rượu với Tiểu Giang, cô vừa âm thầm quan sát Vương Trạch Vinh.
Lục Nhược Ba đã điều tra tình hình Vương Trạch Vinh. Cô cũng rất tò mò đối với sự phát triển của Vương Trạch Vinh: một tiểu nhân vật trong xã có thể đi được tới hiện tại chỉ có thể dùng “vận khí” để hình dung. Nhưng Lục Nhược Ba lại không nghĩ như vậy, cô cảm thấy trên người Vương Trạch Vinh có gì đó mà người khác không thể thấy được. Nghĩ đến đây, Lục Nhược Ba dò hỏi Vương Trạch Vinh:
- Chủ tịch Vương, phó trưởng ban Trương Tất Tường trên tỉnh ủy là họ hàng của anh à? Tôi cũng rất quen thuộc ông ấy.
Vương Trạch Vinh mỉm cười nói:
- Chỉ quen biết một chút mà thôi.
Vương Trạch Vinh nói một câu liền không nói gì nữa, giữ vẻ thần bí có lợi hơn. Hiện tại Vương Trạch Vinh đã không còn là kẻ gà mờ mới vào quan trường nữa. Có những thứ chỉ nói một nửa để người ta đoán nốt phần còn lại mới càng thú vị. Có lúc hắn trốn trong nhà âm thầm cười, mình từ một nhân viên bình thường leo thẳng lên tới Quyền chủ tịch xã, thật là chẳng khác gì đang đi trên dây thừng. Điều thú vị chính là trên đường đi của mình, có không ít người bên cạnh giúp đỡ. Việc này thật sự rất thú vị.
Quả nhiên, Lục Nhược Ba vừa nghe vậy cũng biết người ta nghĩ mình mới quen một chút đã hỏi sâu xa, liền cười nói:
- Thế này nhé, cậu gọi tôi là Lục tỷ, tôi cũng không gọi cậu là Chủ tịch xã nữa, tôi gọi cậu là Trạch Vinh đi.
Nếu muốn gần gũi với cán bộ, biện pháp tốt nhất chính là làm cho cán bộ coi mình là người một nhà. Lục Nhược Ba biết Vương Trạch Vinh là người mới lên chức, dưới tay không có mấy thành viên trong tổ chức, cũng chưa có mấy tác phong lên mặt. HIện tại có thể quan hệ tốt với hắn, về sau sẽ có rất nhiều lợi ích. Từ trước tới giờ, cô vẫn luôn coi trọng những cán bộ mới giống như Vương Trạch Vinh. Từ sau khi biết quá trình phát triển của Vương Trạch Vinh, cô còn nghiêm túc phân tích tài liệu về Vương Trạch Vinh. Đặc biệt là sau khi bài viết của Vương Trạch Vinh được đăng trên trang web của tỉnh ủy, cô còn đặt Vương Trạch Vinh vào mục tiêu cần phát triển quan hệ. Cô rất xem trọng tương lai của Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh quả thật không còn lời nào để nói về năng lực giao tiếp của người phụ nữ này, chỉ nói một hai câu đã kéo khoảng cách hai người lại rất gần. Hắn cười nói:
- Lục tỷ gọi thế nào cũng được.
Kỳ thật, Vương Trạch Vinh cũng không phản đối việc kết giao với nhiều tầng lớp nhân vật. Từ sau sự việc Trương Tất Tường khiến hắn chậm rãi phát triển, hắn cảm nhận rõ ràng tầm quan trọng của quan hệ. Đến thời điểm mấu chốt, nếu như có ai đó nói một, hai câu, rất nhiều việc đều có thể xử lý rất dễ dàng. Thấy Lục Nhược Ba cố ý kết giao, hắn cũng thuận nước đẩy thuyền luôn.
- Nghe nói gần đây cậu đăng một bài viết trên trang web của tỉnh, tôi cũng đã đặc biệt xem qua, viết rất hay.
Lục Nhược Ba đột nhiên nói.
Vương Trạch Vinh nhìn nhìn Lục Nhược Ba. Sau khi uống rượu vào, người phụ nữ này càng trở nên kiều diễm, ướt át, có sức hấp dẫn rất mạnh đối với đàn ông, không ngờ một thương nhân như cô cũng chú ý tới việc bên chính quyền như vậy. Theo tình hình chung, thương nhân cũng không mấy khi chú ý tới những bài viết kiểu như vậy, vậy mà người phụ nữ này lại chú ý tới bài viết của mình, điều này chứng minh người phụ nữ này rất bất phàm.
Nhìn bộ dạng Vương Trạch Vinh, Lục Nhược Ba cười nói:
- Cậu nhất định sẽ cho rằng chúng tôi là thương nhân nên không quá quan tâm tới việc của chính quyền phải không? Vương Trạch Vinh gật gật đầu. Lục Nhược Ba nói đúng suy nghĩ trong lòng hắn, hắn thật sự cho là như vậy.
Lục Nhược Ba nói:
- Tôi cho rằng không chú ý tới việc của chính quyền chỉ là những thương nhân không có cấp bậc. Nếu là thương nhân chân chính đều cực kỳ mẫn cảm đối với chính quyền. Công ty chúng tôi cũng coi như một công ty lớn, rất nhiều chính sách của chính quyền có ảnh hưởng rất lớn đối với chúng tôi. Thậm chí chúng tôi còn coi trọng trang web của chính quyền hơn nhiều cán bộ chính quyền khác. Tuy rằng nhiều nội dung chúng tôi đã sớm biết nhưng những bài viết như của cậu thì tin tức của chúng tôi cũng chưa nắm hết được.
- Bài viết nào?
Tiểu Giang nghe thấy Lục Nhược Ba nói với Vương Trạch Vinh về bài viết liền hỏi. Cô thật sự không hề biết việc này. Sau khi uống rất nhiều rượu, mặt cô càng đỏ hơn, ánh mắt say lờ đờ càng mê người.
- Ha ha….
Lục Nhược Ba mỉm cười
- Tiểu Giang muội, em làm chánh văn phòng mà sao không nhạy cảm với công việc của chính quyền như vậy? Chủ tịch xã Vương của em hiện giờ không tầm thường đâu, ngay cả lãnh đạo huyện cũng không dám tùy tiện đắc tội cậu ấy.
Lời này khiến Giang Anh Hà cảm thấy rất hứng thú, kéo ghé lại gần Lục Nhược Ba hỏi:
- Rốt cục là có chuyện gì xảy ra thế, sao em không biết chút gì vậy?
Từ sau khi lên làm Chánh văn phòng Đảng Chính, công việc của cô rất bận rộn, căn bản là không có thời gian lên mạng xem tin tức này nọ, càng không phải nói tới trang web của tỉnh ủy. Dù sao mấy thứ đó cũng cách quá xa công việc của cô.
- Tiểu Giang muội tử, hiện tại Trạch Vinh sẽ phát đạt. Chị phỏng chừng xã Hoàn Thành này sớm muộn cũng sẽ rơi vào trong tay cậu ấy thôi. Em phải nắm lấy thật nhanh vào.
Lục Nhược Ba thì thầm vào tai Tiểu Giang.
- Lục tỷ, rốt cuộc là có chuyện gì? Sao chị càng nói em càng không hiểu vậy?
Tuy Lục Nhược Ba nói khiến Tiểu Giang rất thẹn thùng, nhưng lòng hiếu kỳ của cô vẫn chiếm thượng phong, vội vàng hỏi.
- Là thế này, Trạch Vinh viết một bài đăng trên trang web của tỉnh ủy. Bài viết này cực kỳ phù hợp với công tác kiến thiết nông thôn mới của quốc gia, tỉnh ủy phỏng chừng sẽ ủng hộ mạnh mẽ biện pháp này của xã Hoàn Thành các người. Nhân dân toàn xã đều tham gia khai phá bất động sản, phân chia cho nhân dân cùng khai phá, đảm bảo thôn dân không ngừng có các khoản thu nhập thêm. Đây là một biện pháp thử nghiệm gia tăng thu nhập rất hữu ích đối với nông dân. Theo chị biết, không ít lãnh đạo rất tán thưởng ý tưởng này, cố ý đào xới kinh nghiệm này. Mặt khác, trong bài viết của Trạch Vinh có nói tới một số ý tưởng mới về việc thành lập mặt trận Đảng viên trong xã cũng rất được lãnh đạo tỉnh coi trọng.
Lục Nhược Ba nói sơ qua một số nội dung trọng điểm trong bài viết cho Giang Anh Hà.
Nhìn vẻ mặt giật mình của Giang Anh Hà, Lục Nhược Ba cười nói:
- Tóm lại, chủ tịch Vương của em sắp phát triển lên rồi. Nếu em không mau dựa vào thì không còn cơ hội nữa đâu!
Tin tức này khiến trong lòng Tiểu Giang chấn động rất lớn. Cho tới nay cô vẫn rất băn khăn nếu Vương Trạch Vinh rơi đài thì mình cũng sẽ ra đường, hiện tại đột nhiên có tin tức khiến người ta phấn chấn như vậy, cô liền biết rằng trong ngắn hạn Vương Trạch Vinh hẳn không có vấn đề gì. Sau khi thả lỏng tâm tư, Tiểu Giang lại càng xem trọng Vương Trạch Vinh hơn.
Vừa rồi còn lo lắng Vương Trạch Vinh gặp phải thế cục hiểm ác, hiện tại đột nhiên thu được tin tức này, Giang Anh Hà nhìn về phía Vương Trạch Vinh, chỉ thấy bộ dạng Vương Trạch Vinh rất bình tĩnh, trong lòng thầm mắng: “Đáng ghét, có chuyện như vậy cũng không nói cho người ta một tiếng, làm hại người ta lo lắng vô ích mấy ngày liền!”.
- Vương Trạch Vinh, hiện tại cậu có đối tượng chưa? Nếu không chị giới thiệu cho một người?
Lục Nhược Ba nhẹ nhàng hỏi.
Nhìn vẻ mặt Giang Anh Hà, trong lòng Vương Trạch Vinh cố gắng cứng rắn, nói với Lục Nhược Ba:
- Cảm ơn Lục tỷ quan tâm, tôi và Lữ Hàm Yên ở trong thôn sắp kết hôn.
Mục đích của Vương Trạch Vinh rất rõ ràng, chính là mượn lời này cắt đứt ý tưởng của Tiểu Giang đối với mình.
- A! Hai người sắp kết hôn!
Lục Nhược Ba giật mình nhìn Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Nếu mẹ cô ấy không phản đối, hai người bọn em đã kết hôn rồi.
Lục Nhược Ba cũng không muốn hỏi về tình hình của Vương Trạch Vinh quá nhiều. Cô đã biết ý của Giang Anh Hà, giờ hơi lo lắng nhìn trộm về phía Giang Anh Hà.
Giang Anh Hà cực kỳ để ý những lời Vương Trạch Vinh nói. Khi Vương Trạch Vinh nói mình sắp sửa kết hôn, trong lòng cô đau như dao cắt. Tuy rằng cô biết Vương Trạch Vinh và Lữ Hàm Yên đã làm chuyện kia nhưng tin tức này do Vương Trạch Vinh chính thức nói ra khiến cô rất đau lòng.
Giang Anh Hà giơ chén rượu lên nói với Lục Nhược Ba:
- Lục tỷ, cạn chén.
Lục Nhược Ba khẽ vỗ vỗ vào lưng Tiểu Giang, rất thông cảm cho tâm tình của cô, đồng thời nói:
- Tiểu Giang, mọi sự đều có nhân quả.
- Vương ca, em kính anh!
Vừa mới cạn chén xong, Tiểu Giang lại rót đầy một chén, giơ chén lên nói với Vương Trạch Vinh.
Nhìn vẻ mặt của Tiểu Giang lúc này, Vương Trạch Vinh cũng không biết nên nói gì cho phải. Hắn biết gần đây Tiểu Giang âm thầm có tình ý với mình, hiện tại Tiểu Giang muốn dùng biện pháp uống rượu để giải phóng hờn dỗi trong lòng.
Vương Trạch Vinh thầm than một tiếng. Lúc trước muốn tìm bạn gái quả thật vô cùng thê thảm, trong xã có bao nhiêu cô gái mà chẳng ai thích mình. Đến khi thật vất vả mới cưa đổ Lữ Hàm Yên thì lại bị mẹ cô ra sức ngăn cản. Hiện tại không biết gặp phải vận khí thế nào, có lẽ là vận đào hoa chăng, một đám phụ nữ bắt đầu bâu vào mình. Trừ Lữ Hàm Yên quay lại với mình, Tiểu Giang là một người, Triệu Lệ lúc không có việc gì cũng tới gặp mình phóng điện, ngoài ra cũng có rất nhiều cô gái trong xã thích mình.
- Coi như hết, uống ít thôi.
Vương Trạch Vinh thân thiết nói.
- Ai cần anh lo cho em. Anh cũng chẳng phải là gì của em mà!
Rõ ràng Tiểu Giang đã quá ngưỡng. Nếu là trước kia, có mặt người ngoài, bất kể thế nào cô cũng sẽ giữ gìn hình tượng của mình, nhưng hiện tại không ngờ cô lại như vậy, cứ uống hết chén này lại rót đầy chén khác.
- Trạch Vinh, hôm nay tới đây thôi. Tiểu Giang muội tử say rồi, cậu đưa cô ấy về nhé.
Lục Nhược Ba nói nhỏ với Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh cười khổ, hôm nay xem như mất hết mặt mũi. Mời người của Tập đoàn Thiên Hương ăn cơm, mới được một hồi đã xảy ra chuyện thế này, khiến đám người Lục Nhược Ba chê cười.
- Lục tỷ, hôm nay xấu hổ quá.
Vương Trạch Vinh xin lỗi.
- Ha ha…
Lục Nhược Ba mỉm cười nói với Vương Trạch Vinh:
- Tiểu Giang muội tử rất được, tình cảm của cô ấy với cậu cũng rất sâu!
Một câu nói có vẻ thông cảm.
Tiễn đám người Lục Nhược Ba, Vương Trạch Vinh nhìn mỹ nữ Tiểu Giang vẫn còn đang uống rượu, trong lòng lại nghĩ tới lời Lục Nhược Ba vừa nói: “Tiểu Giang muội tử rất được”. Cô gái này đến giờ mình vẫn không hiểu được rõ, căn bản không phải là một người đơn thuần. Ở cùng một chỗ với cô ấy, chính mình lúc lo lắng lúc không.
Lục Nhược Ba đã điều tra tình hình Vương Trạch Vinh. Cô cũng rất tò mò đối với sự phát triển của Vương Trạch Vinh: một tiểu nhân vật trong xã có thể đi được tới hiện tại chỉ có thể dùng “vận khí” để hình dung. Nhưng Lục Nhược Ba lại không nghĩ như vậy, cô cảm thấy trên người Vương Trạch Vinh có gì đó mà người khác không thể thấy được. Nghĩ đến đây, Lục Nhược Ba dò hỏi Vương Trạch Vinh:
- Chủ tịch Vương, phó trưởng ban Trương Tất Tường trên tỉnh ủy là họ hàng của anh à? Tôi cũng rất quen thuộc ông ấy.
Vương Trạch Vinh mỉm cười nói:
- Chỉ quen biết một chút mà thôi.
Vương Trạch Vinh nói một câu liền không nói gì nữa, giữ vẻ thần bí có lợi hơn. Hiện tại Vương Trạch Vinh đã không còn là kẻ gà mờ mới vào quan trường nữa. Có những thứ chỉ nói một nửa để người ta đoán nốt phần còn lại mới càng thú vị. Có lúc hắn trốn trong nhà âm thầm cười, mình từ một nhân viên bình thường leo thẳng lên tới Quyền chủ tịch xã, thật là chẳng khác gì đang đi trên dây thừng. Điều thú vị chính là trên đường đi của mình, có không ít người bên cạnh giúp đỡ. Việc này thật sự rất thú vị.
Quả nhiên, Lục Nhược Ba vừa nghe vậy cũng biết người ta nghĩ mình mới quen một chút đã hỏi sâu xa, liền cười nói:
- Thế này nhé, cậu gọi tôi là Lục tỷ, tôi cũng không gọi cậu là Chủ tịch xã nữa, tôi gọi cậu là Trạch Vinh đi.
Nếu muốn gần gũi với cán bộ, biện pháp tốt nhất chính là làm cho cán bộ coi mình là người một nhà. Lục Nhược Ba biết Vương Trạch Vinh là người mới lên chức, dưới tay không có mấy thành viên trong tổ chức, cũng chưa có mấy tác phong lên mặt. HIện tại có thể quan hệ tốt với hắn, về sau sẽ có rất nhiều lợi ích. Từ trước tới giờ, cô vẫn luôn coi trọng những cán bộ mới giống như Vương Trạch Vinh. Từ sau khi biết quá trình phát triển của Vương Trạch Vinh, cô còn nghiêm túc phân tích tài liệu về Vương Trạch Vinh. Đặc biệt là sau khi bài viết của Vương Trạch Vinh được đăng trên trang web của tỉnh ủy, cô còn đặt Vương Trạch Vinh vào mục tiêu cần phát triển quan hệ. Cô rất xem trọng tương lai của Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh quả thật không còn lời nào để nói về năng lực giao tiếp của người phụ nữ này, chỉ nói một hai câu đã kéo khoảng cách hai người lại rất gần. Hắn cười nói:
- Lục tỷ gọi thế nào cũng được.
Kỳ thật, Vương Trạch Vinh cũng không phản đối việc kết giao với nhiều tầng lớp nhân vật. Từ sau sự việc Trương Tất Tường khiến hắn chậm rãi phát triển, hắn cảm nhận rõ ràng tầm quan trọng của quan hệ. Đến thời điểm mấu chốt, nếu như có ai đó nói một, hai câu, rất nhiều việc đều có thể xử lý rất dễ dàng. Thấy Lục Nhược Ba cố ý kết giao, hắn cũng thuận nước đẩy thuyền luôn.
- Nghe nói gần đây cậu đăng một bài viết trên trang web của tỉnh, tôi cũng đã đặc biệt xem qua, viết rất hay.
Lục Nhược Ba đột nhiên nói.
Vương Trạch Vinh nhìn nhìn Lục Nhược Ba. Sau khi uống rượu vào, người phụ nữ này càng trở nên kiều diễm, ướt át, có sức hấp dẫn rất mạnh đối với đàn ông, không ngờ một thương nhân như cô cũng chú ý tới việc bên chính quyền như vậy. Theo tình hình chung, thương nhân cũng không mấy khi chú ý tới những bài viết kiểu như vậy, vậy mà người phụ nữ này lại chú ý tới bài viết của mình, điều này chứng minh người phụ nữ này rất bất phàm.
Nhìn bộ dạng Vương Trạch Vinh, Lục Nhược Ba cười nói:
- Cậu nhất định sẽ cho rằng chúng tôi là thương nhân nên không quá quan tâm tới việc của chính quyền phải không? Vương Trạch Vinh gật gật đầu. Lục Nhược Ba nói đúng suy nghĩ trong lòng hắn, hắn thật sự cho là như vậy.
Lục Nhược Ba nói:
- Tôi cho rằng không chú ý tới việc của chính quyền chỉ là những thương nhân không có cấp bậc. Nếu là thương nhân chân chính đều cực kỳ mẫn cảm đối với chính quyền. Công ty chúng tôi cũng coi như một công ty lớn, rất nhiều chính sách của chính quyền có ảnh hưởng rất lớn đối với chúng tôi. Thậm chí chúng tôi còn coi trọng trang web của chính quyền hơn nhiều cán bộ chính quyền khác. Tuy rằng nhiều nội dung chúng tôi đã sớm biết nhưng những bài viết như của cậu thì tin tức của chúng tôi cũng chưa nắm hết được.
- Bài viết nào?
Tiểu Giang nghe thấy Lục Nhược Ba nói với Vương Trạch Vinh về bài viết liền hỏi. Cô thật sự không hề biết việc này. Sau khi uống rất nhiều rượu, mặt cô càng đỏ hơn, ánh mắt say lờ đờ càng mê người.
- Ha ha….
Lục Nhược Ba mỉm cười
- Tiểu Giang muội, em làm chánh văn phòng mà sao không nhạy cảm với công việc của chính quyền như vậy? Chủ tịch xã Vương của em hiện giờ không tầm thường đâu, ngay cả lãnh đạo huyện cũng không dám tùy tiện đắc tội cậu ấy.
Lời này khiến Giang Anh Hà cảm thấy rất hứng thú, kéo ghé lại gần Lục Nhược Ba hỏi:
- Rốt cục là có chuyện gì xảy ra thế, sao em không biết chút gì vậy?
Từ sau khi lên làm Chánh văn phòng Đảng Chính, công việc của cô rất bận rộn, căn bản là không có thời gian lên mạng xem tin tức này nọ, càng không phải nói tới trang web của tỉnh ủy. Dù sao mấy thứ đó cũng cách quá xa công việc của cô.
- Tiểu Giang muội tử, hiện tại Trạch Vinh sẽ phát đạt. Chị phỏng chừng xã Hoàn Thành này sớm muộn cũng sẽ rơi vào trong tay cậu ấy thôi. Em phải nắm lấy thật nhanh vào.
Lục Nhược Ba thì thầm vào tai Tiểu Giang.
- Lục tỷ, rốt cuộc là có chuyện gì? Sao chị càng nói em càng không hiểu vậy?
Tuy Lục Nhược Ba nói khiến Tiểu Giang rất thẹn thùng, nhưng lòng hiếu kỳ của cô vẫn chiếm thượng phong, vội vàng hỏi.
- Là thế này, Trạch Vinh viết một bài đăng trên trang web của tỉnh ủy. Bài viết này cực kỳ phù hợp với công tác kiến thiết nông thôn mới của quốc gia, tỉnh ủy phỏng chừng sẽ ủng hộ mạnh mẽ biện pháp này của xã Hoàn Thành các người. Nhân dân toàn xã đều tham gia khai phá bất động sản, phân chia cho nhân dân cùng khai phá, đảm bảo thôn dân không ngừng có các khoản thu nhập thêm. Đây là một biện pháp thử nghiệm gia tăng thu nhập rất hữu ích đối với nông dân. Theo chị biết, không ít lãnh đạo rất tán thưởng ý tưởng này, cố ý đào xới kinh nghiệm này. Mặt khác, trong bài viết của Trạch Vinh có nói tới một số ý tưởng mới về việc thành lập mặt trận Đảng viên trong xã cũng rất được lãnh đạo tỉnh coi trọng.
Lục Nhược Ba nói sơ qua một số nội dung trọng điểm trong bài viết cho Giang Anh Hà.
Nhìn vẻ mặt giật mình của Giang Anh Hà, Lục Nhược Ba cười nói:
- Tóm lại, chủ tịch Vương của em sắp phát triển lên rồi. Nếu em không mau dựa vào thì không còn cơ hội nữa đâu!
Tin tức này khiến trong lòng Tiểu Giang chấn động rất lớn. Cho tới nay cô vẫn rất băn khăn nếu Vương Trạch Vinh rơi đài thì mình cũng sẽ ra đường, hiện tại đột nhiên có tin tức khiến người ta phấn chấn như vậy, cô liền biết rằng trong ngắn hạn Vương Trạch Vinh hẳn không có vấn đề gì. Sau khi thả lỏng tâm tư, Tiểu Giang lại càng xem trọng Vương Trạch Vinh hơn.
Vừa rồi còn lo lắng Vương Trạch Vinh gặp phải thế cục hiểm ác, hiện tại đột nhiên thu được tin tức này, Giang Anh Hà nhìn về phía Vương Trạch Vinh, chỉ thấy bộ dạng Vương Trạch Vinh rất bình tĩnh, trong lòng thầm mắng: “Đáng ghét, có chuyện như vậy cũng không nói cho người ta một tiếng, làm hại người ta lo lắng vô ích mấy ngày liền!”.
- Vương Trạch Vinh, hiện tại cậu có đối tượng chưa? Nếu không chị giới thiệu cho một người?
Lục Nhược Ba nhẹ nhàng hỏi.
Nhìn vẻ mặt Giang Anh Hà, trong lòng Vương Trạch Vinh cố gắng cứng rắn, nói với Lục Nhược Ba:
- Cảm ơn Lục tỷ quan tâm, tôi và Lữ Hàm Yên ở trong thôn sắp kết hôn.
Mục đích của Vương Trạch Vinh rất rõ ràng, chính là mượn lời này cắt đứt ý tưởng của Tiểu Giang đối với mình.
- A! Hai người sắp kết hôn!
Lục Nhược Ba giật mình nhìn Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Nếu mẹ cô ấy không phản đối, hai người bọn em đã kết hôn rồi.
Lục Nhược Ba cũng không muốn hỏi về tình hình của Vương Trạch Vinh quá nhiều. Cô đã biết ý của Giang Anh Hà, giờ hơi lo lắng nhìn trộm về phía Giang Anh Hà.
Giang Anh Hà cực kỳ để ý những lời Vương Trạch Vinh nói. Khi Vương Trạch Vinh nói mình sắp sửa kết hôn, trong lòng cô đau như dao cắt. Tuy rằng cô biết Vương Trạch Vinh và Lữ Hàm Yên đã làm chuyện kia nhưng tin tức này do Vương Trạch Vinh chính thức nói ra khiến cô rất đau lòng.
Giang Anh Hà giơ chén rượu lên nói với Lục Nhược Ba:
- Lục tỷ, cạn chén.
Lục Nhược Ba khẽ vỗ vỗ vào lưng Tiểu Giang, rất thông cảm cho tâm tình của cô, đồng thời nói:
- Tiểu Giang, mọi sự đều có nhân quả.
- Vương ca, em kính anh!
Vừa mới cạn chén xong, Tiểu Giang lại rót đầy một chén, giơ chén lên nói với Vương Trạch Vinh.
Nhìn vẻ mặt của Tiểu Giang lúc này, Vương Trạch Vinh cũng không biết nên nói gì cho phải. Hắn biết gần đây Tiểu Giang âm thầm có tình ý với mình, hiện tại Tiểu Giang muốn dùng biện pháp uống rượu để giải phóng hờn dỗi trong lòng.
Vương Trạch Vinh thầm than một tiếng. Lúc trước muốn tìm bạn gái quả thật vô cùng thê thảm, trong xã có bao nhiêu cô gái mà chẳng ai thích mình. Đến khi thật vất vả mới cưa đổ Lữ Hàm Yên thì lại bị mẹ cô ra sức ngăn cản. Hiện tại không biết gặp phải vận khí thế nào, có lẽ là vận đào hoa chăng, một đám phụ nữ bắt đầu bâu vào mình. Trừ Lữ Hàm Yên quay lại với mình, Tiểu Giang là một người, Triệu Lệ lúc không có việc gì cũng tới gặp mình phóng điện, ngoài ra cũng có rất nhiều cô gái trong xã thích mình.
- Coi như hết, uống ít thôi.
Vương Trạch Vinh thân thiết nói.
- Ai cần anh lo cho em. Anh cũng chẳng phải là gì của em mà!
Rõ ràng Tiểu Giang đã quá ngưỡng. Nếu là trước kia, có mặt người ngoài, bất kể thế nào cô cũng sẽ giữ gìn hình tượng của mình, nhưng hiện tại không ngờ cô lại như vậy, cứ uống hết chén này lại rót đầy chén khác.
- Trạch Vinh, hôm nay tới đây thôi. Tiểu Giang muội tử say rồi, cậu đưa cô ấy về nhé.
Lục Nhược Ba nói nhỏ với Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh cười khổ, hôm nay xem như mất hết mặt mũi. Mời người của Tập đoàn Thiên Hương ăn cơm, mới được một hồi đã xảy ra chuyện thế này, khiến đám người Lục Nhược Ba chê cười.
- Lục tỷ, hôm nay xấu hổ quá.
Vương Trạch Vinh xin lỗi.
- Ha ha…
Lục Nhược Ba mỉm cười nói với Vương Trạch Vinh:
- Tiểu Giang muội tử rất được, tình cảm của cô ấy với cậu cũng rất sâu!
Một câu nói có vẻ thông cảm.
Tiễn đám người Lục Nhược Ba, Vương Trạch Vinh nhìn mỹ nữ Tiểu Giang vẫn còn đang uống rượu, trong lòng lại nghĩ tới lời Lục Nhược Ba vừa nói: “Tiểu Giang muội tử rất được”. Cô gái này đến giờ mình vẫn không hiểu được rõ, căn bản không phải là một người đơn thuần. Ở cùng một chỗ với cô ấy, chính mình lúc lo lắng lúc không.
Danh sách chương