Vương Trạch Vinh ôm Lữ Hàm Yên vào lòng mà vuốt ve. Lữ Hàm Yên nhỏ giọng rên rỉ, người mềm nhũn ra.

Lữ Hàm Yên và Vương Trạch Vinh vốn là một đôi. Lúc trước nếu không phải Lữ Khánh Phân phá vỡ uyên ương có lẽ bọn họ bây giờ đã có con rồi. Mấy lần co kéo, quần áo hai người ít đến đáng thương.

Đang lúc Vương Trạch Vinh và Lữ Hàm Yên định cởi quần áo cuối cùng trên người tiến vào vật lộn thì điện thoại di động trên bàn của Vương Trạch Vinh lại vang lên.

Vương Trạch Vinh bị tiếng chuông chói tai làm cho giật mình, cả người đầy mồ hôi. Đầu óc hắn cũng tỉnh táo lại một chút.

Lữ Hàm Yên xấu hổ thở hổn hển, đẩy Vương Trạch Vinh mà nói:

- Anh, điện của anh... điện thoại.

- Mẹ nó chứ, có để người ta sống không hả. Đừng để ý đến nó.

Lúc quan trọng lại bị điện thoại quấy rối, Vương Trạch Vinh có chút tức giận dùng tay véo hai núm vú trước ngực, một tay cũng thò vào quần Lữ Hàm Yên.

- Anh xem là ai gọi đã.

Lữ Hàm Yên khó chịu vặn vẹo người, tay run rẩy quơ lấy điện thoại trên bàn.

Lữ Hàm Yên rất cẩn thận. Vương Trạch Vinh bây giờ cũng là lãnh đạo, bình thường sẽ có cấp trên gọi điện tìm hắn. Lữ Hàm Yên sợ Vương Trạch Vinh không nghe điện sẽ ảnh hưởng đến công việc.

- Trạch Vinh, là điện thoại của bí thư Hòa.

Lữ Hàm Yên đột nhiên đẩy Vương Trạch Vinh ra, kêu lên.

Màn hình điện thoại di động hiện ra ba chữ Hòa Quốc Hùng làm Vương Trạch Vinh giật mình.

- Hòa, bí thư Hòa.

Vương Trạch Vinh nghe nói vậy liền như bị bọ cạp đốt ngồi bật dậy, lửa dục trong nháy mắt bị áp đảo. Vương Trạch Vinh không buồn lau mồ hôi lạnh, cầm lấy điện thoại di động ấn nghe:

- Bí thư Hòa, ngài tìm tôi.

- Cậu làm gì mà gọi nửa ngày cũng không tiếp vậy. Mau đưa tài liệu về cái chết của Hạ Sơn đến đây.

Đầu bên kia điện thoại, giọng của Hòa Quốc Hùng rất khó chịu.

- Vâng, vâng, tôi lập tức đưa tới.

Vương Trạch Vinh vội vàng nói.

- Nhanh lên một chút.

- Vâng.

- Tút tút tút.

Đầu bên kia Hòa Quốc Hùng dập máy.

- Ôi, mẹ nó chứ.

Vương Trạch Vinh buồn chết được, cố gắng đè cơn lửa dục trong lòng, mặc quần áo lại rồi lưu luyến nói với Lữ Hàm Yên:

- Bí thư tìm anh lấy tài liệu, anh phải đi.

Vừa nói, Vương Trạch Vinh còn hôn lên mặt Lữ Hàm Yên.

Lữ Hàm Yên đỏ mặt đẩy Vương Trạch Vinh rồi nói:

- Đi đi, sau có cơ hội mà.

Vương Trạch Vinh chạy ra cửa, kết quả vừa mở cửa thì thấy Lữ Khánh Phân đang đứng ở ngoài cửa nghiêng tai, trông hệt như con chồn định ăn trộm gà vậy.

- Cô, cô Lữ, cô đứng đây làm gì? Vương Trạch Vinh đỏ mặt hỏi.

- Hả. Cái này... bài không đánh được nên cô phải về. Sao thế, cháu phải đi ư?

Lữ Khánh Phân hoảng hốt.

- A, cái này... bí thư Hòa cần tài liệu gấp, cháu phải đưa đến.

Vương Trạch Vinh vừa nói nhưng dưới chân như có mỡ lướt qua người Lữ Khánh Phân.

- Chẳng lẽ là thuốc giả?

Lữ Khánh Phân có chút kỳ quái mà nói. Bà nhìn theo Vương Trạch Vinh rời đi, nhíu mày.

- Thuốc giả gì mẹ?

Lữ Hàm Yên ở bên đỏ mặt hỏi.

Lữ Khánh Phân đánh giá con gái từ trên xuống xuống sau đó thở dài một tiếng. Xem ra chuyện không thành.

Trong bát canh vừa rồi bỏ thuốc kích dục. Bởi vì Lữ Khánh Phân làm ở ban kế hoạch hóa gia đình nên tìm thuốc này không khó. Lữ Khánh Phân lúc cho thuốc đã giảm liều lượng, chủ yếu là sợ cho quá nhiều thì Vương Trạch Vinh sẽ mạnh bạo, Lữ Hàm Yên sao có thể chịu.

Nhưng không ngờ được, không biết Vương Trạch Vinh định lực tốt, hay là bị tên Hòa Quốc Hùng kia phá hỏng chuyện tốt. Tóm lại chuyện hôm nay không thành.

Trong suy nghĩ của Lữ Khánh Phân, làm việc này Lữ Hàm Yên không có hại, mà là giúp Lữ Hàm Yên cột chặt Vương Trạch Vinh. Dù sao hai người sớm muộn cũng phát triển đến bước này, sớm một chút cũng không vấn đề gì mà. Nhân lúc Vương Trạch Vinh chưa làm quan to mà nắm chặt, như vậy cuộc sống của Lữ Hàm Yên cũng sẽ tốt hơn.

Nhìn Vương Trạch Vinh rời đi, Lữ Khánh Phân không khỏi thở dài trong lòng, bất đắc dĩ nói:

- Thằng ranh này, coi như hôm nay may mắn.

...

Một cơn gió lạnh thổi qua làm Vương Trạch Vinh tỉnh táo lại chút, hắn cũng không ngờ mình lại cùng Lữ Hàm Yên làm cái chuyện đó.

- Canh đó đúng là quá bổ.

Vương Trạch Vinh lẩm bẩm mà nói.

Vương Trạch Vinh dù như thế nào cũng không ngờ Lữ Khánh Phân bỏ thuốc mình. Ngược lại hắn không khỏi cảm ơn Lữ Khánh Phân.

Rất nhanh trụ sở chính quyền xã xuất hiện trong mắt Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh lấy lại bình tĩnh đi vào trụ sở.

- Bí thư.

Vương Trạch Vinh gõ cửa phòng làm việc của Hòa Quốc Hùng, đi vào trong.

- Ừ, bỏ ở đó.

Hòa Quốc Hùng không ngẩng đầu lên mà nói.

Vương Trạch Vinh vội vàng đặt báo cáo cái chết của Hạ Sơn lên bàn làm việc của Hòa Quốc Hùng. Hòa Quốc Hùng cũng không hỏi Vương Trạch Vinh tại sao lại chậm nghe máy, chỉ phất tay đuổi Vương Trạch Vinh ra ngoài.

Hòa Quốc Hùng hôm nay cũng nhịn quá nhiều, hắn rất muốn chửi người. Hạ Sơn chết, Bí thư huyện ủy Cố Hồng Quân nhằm vào vấn đề của bộ máy lãnh đạo xã mà không ngừng phê bình. Ngày mai còn phải lên trên huyện tham gia hội nghị báo cáo về tình hình xã Hoàn Thành, việc này có thể nhỏ, có thể lớn.

Nghĩ đến tình hình hôm nay, Hòa Quốc Hùng càng nghĩ càng tức, hung hăng đập mạnh vào bàn một cái.

Không nói Hòa Quốc Hùng đang tức giận. Vương Trạch Vinh phát hiện ngọn lửa dục trong cơ thể mình càng lúc càng mạnh. Vừa nãy do vội vàng mang tài liệu đến cho Hòa Quốc Hùng nên áp chế được. Bây giờ vừa ra khỏi trụ sở, ngọn lửa dục lại nhảy bùng lên.

Vương Trạch Vinh có suy nghĩ quay lại nhà Lữ Hàm Yên nhưng lập tức bị bác bỏ. Lữ Khánh Phân bây giờ đang ở nhà, không thể làm được chuyện gì.

- Về nhà tự lái máy bay thôi...

Vương Trạch Vinh vội vàng đi về nhà mình.

Cũng may là Lữ Khánh Phân đã giảm liều lượng, nếu không Vương Trạch Vinh vui rồi. Nhưng dù như vậy, Vương Trạch Vinh đi cũng cảm thấy dưới chân như có lửa, đầu óc mơ hồ.

Khi trời đã tối, Vương Trạch Vinh về đến nhà. Vương Trạch Vinh đang cầm chìa khóa mở cửa thì đằng sau vang lên giọng nói:

- Chánh văn phòng, tôi chờ ngài ở đây một lúc lâu rồi.

- Ai thế?

Trời đang tối nên Vương Trạch Vinh giật mình.

- Là tôi, Triệu Lệ.

Vương Trạch Vinh đưa tay bật đèn bên cạnh cửa, quay đầu lại thì thấy một người phụ nữ xinh đẹp đứng trước cửa. Đúng là Triệu Lệ. Lửa dục trong lòng Vương Trạch Vinh bốc lên, cắn răng nhịn dục vọng trong lòng:

- Là, Triệu, Triệu Lệ à. Cô.. có chuyện gì?

Nhìn xung quanh một chút, Triệu Lệ tiến lên nói nhỏ vào tai Vương Trạch Vinh:

- Việc này không thể nói ở ngoài, có người đang tính kế ngài...

Nghe được có người tính kế mình, Vương Trạch Vinh sợ hãi. Nhưng Triệu Lệ đến gần như vậy, hơn nữa đã ăn mặc cẩn thận, trên người phát ra hương thơm mê người. Vương Trạch Vinh cảm thấy sắp không nhịn được nữa.

Không phát hiện ra Vương Trạch Vinh đang có điều khác thường, Triệu Lệ nhìn xung quanh một chút, lắc mình chui vào phòng Vương Trạch Vinh.

Ánh đèn chiếu lên người Triệu Lệ, cả người như một con bướm vô cùng xinh đẹp động lòng người. Đặc biệt là da thịt phụ nữ trắng nõn càng quyến rũ.

Nuốt nước miếng ực một tiếng, hai mắt Vương Trạch Vinh không chịu khống chế nhìn chằm chằm vào Triệu Lệ.

Triệu Lệ cũng phát hiện ra vẻ mặt khác thường của Vương Trạch Vinh. Triệu Lệ phát hiện mặt Vương Trạch Vinh đỏ ửng, hai mắt nhìn chằm chằm vào mình như sói đói. Triệu Lệ đã sớm muốn dụ dỗ Vương Trạch Vinh không khỏi mừng thầm. Triệu Lệ liền cố gắng ưỡn ngực. Chiếc váy thấp ngực lập tức làm lộ rõ dáng người đẫy đà, quyến rũ của cô ta ra.

Mẹ nó chứ.

Vương Trạch Vinh chửi thầm trong lòng, ngọn lửa dục đang thiêu đốt. Hắn lao tới, một tay ấn ngã Triệu Lệ xuống đất, hung hăng xoa nắn.

- A.

Triệu Lệ nhỏ giọng rên rỉ một tiếng. Mặc dù trong lòng Triệu Lệ đã có chuẩn bị, nhưng Vương Trạch Vinh như kẻ điên làm cho cô ta có chút sợ hãi.

Thuốc vẫn bị áp chế bây giờ đang phát tác, trong nháy mắt đó Vương Trạch Vinh cảm thấy mình như đang ôm Lữ Hàm Yên.

- Hàm Yên.

Vương Trạch Vinh nhỏ giọng kêu.

Triệu Lệ hừ một tiếng. Người này quả nhiên có phụ nữ. Thì ra trong lòng Vương Trạch Vinh chính là con bé Lữ Hàm Yên kia.

Đối với tình hình bây giờ của Vương Trạch Vinh, Triệu Lệ rất không hiểu. Nói là mượn rượu giả điên thì sao không ngửi thấy mùi rượu. Nhưng nếu nói là không say thì dáng vẻ của Vương Trạch Vinh bây giờ lại có vẻ mơ hồ.

Triệu Lệ đang khó hiểu thì Vương Trạch Vinh lại hành động rất nhanh. Chỉ vài động tác đã lột Triệu Lệ thành con cừu trắng trước ánh đèn. Váy rơi xuống mặt đất, cơ thể lồi lõm quyến rũ của Triệu Lệ lộ ra trước mặt Vương Trạch Vinh.

Chồng Triệu Lệ công tác ở trạm cơ khí nông nghiệp. Sau khi Triệu Lệ quan hệ với Lưu Vệ Quốc liền đòi ly hôn với chồng. Sau đó Lưu Vệ Quốc bị bắt, Triệu Lệ lại quan hệ tốt với chồng. Nghĩ đến Vương Trạch Vinh đã từng giúp mình, Triệu Lệ định nói tin tức nghe được có người bảo sẽ chỉnh Vương Trạch Vinh cho hắn nghe. Nhưng chuyện hôm nay đúng là nằm ngoài suy đoán của Triệu Lệ.

Triệu Lệ trần truồng nằm trước mặt Vương Trạch Vinh, trên người hơi lạnh. Đột nhiên Triệu Lệ liền hiểu ra tại sao Vương Trạch Vinh lại điên cuồng như vậy. Người này có thể bị người bỏ thuốc.

Triệu Lệ do dự một chút, trong lòng liền có suy nghĩ rất tốt. Nếu như Vương Trạch Vinh thực sự cùng mình làm chuyện đó, như vậy sau này hắn ta không muốn đỡ mình cũng không được. Nghĩ đến đây cả người Triệu Lệ liền nóng lên.

Rất nhanh hai người trần truồng quấn lấy nhau. Vương Trạch Vinh mơ màng tìm được hang động mà mình khát vọng tìm kiếm đã lâu, không nhịn được từ trên đè xuống.

- Đừng bắn, đừng bắn, tôi đang tới kỳ...

Cơ thể bên dưới liền giãy dụa rất mạnh, không ngừng rên rỉ.

- Không được, tôi không được, tôi nhất định muốn.

Vương Trạch Vinh rít lên, hắn như muốn điên lên.

- Tôi sẽ dùng miệng...

Triệu Lệ ngồi xổm xuống phía dưới...

- Mẹ nó chứ.

Vương Trạch Vinh mơ mơ màng màng nghĩ tới.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện