Ra ngoài ý muốn mọi người chính là xã Hoàn Thành không có xuất hiện bất cứ tình huống gì, tất cả đều vận hành như cũ. Vương Trạch Vinh thông qua quan khí của mọi người thấy được rằng Tiễn Đại Phú coi như xong, quan khí không còn thành hình nữa, chỉ còn quan khí nhè nhẹ. Hoàng Vĩ, Tiểu Giang và Triệu Lệ thì quan khí rất nhạt. Trương Chính Cường quan khí không thay đổi nhiều. Mà quan khí của lão Chu lại càng thêm dày đặc. Đặc biệt Vương Trạch Vinh phát hiện lão Chu như thay đổi thành người khác, mặt luôn tươi cười.
Mấy ngày gió êm sóng lặng làm Vương Trạch Vinh thấy được quan khí của không ít người biến hoá. Hắn có nhận thức mới về quan trường, nơi này mặc dù không thấy dao kiếm nhưng còn nguy hiểm hơn nhiều.
Phó chủ tịch Hòa bây giờ đã coi Vương Trạch Vinh là người của mình. Lão Chu cũng thân thiết hơn với Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh cố gắng quan hệ nên lão Chu cũng có cảm tình tốt với hắn hơn. Đương nhiên mật độ Vương Trạch Vinh đến nhà lão Chu ăn cơm cũng nhiều hơn.
Văn phòng Đảng chính chịu trách nhiệm thu thập tin tức, Tiễn Đại Phú đã giao việc này cho Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh còn phát hiện một việc lạ, quyển sổ mà Tiễn Đại Phú coi như bảo bối thời gian này không thấy. Trong đó ghi chép rất nhiều bí mật. Tiễn Đại Phú mất quyển sổ đó, Vương Trạch Vinh nhìn sang Tiểu Giang, thầm nghĩ chắc là cô ta lấy.
Bởi vì thường xuyên chạy xuống thôn nên Vương Trạch Vinh có quan hệ rất tốt với cán bộ thôn. Ngồi trong nhà trưởng thôn ăn cơm, vì lấy được một vài số liệu Vương Trạch Vinh ở trong thôn cả hai ngày liền.
Trưởng thôn Trường Hà Triệu Hữu Minh có sự khôn khéo của người nông thôn, luôn ra sức tiếp đón người trên xã xuống. Vì tỏ rõ sự thân thiện với Vương Trạch Vinh, Triệu Hữu Minh liền kéo đối phương về nhà mình ăn cơm.
Vương Trạch Vinh uống một ngụm rượu rồi cười nói:
- Lão Triệu, thôn anh bây giờ giàu to rồi. Chỉ riêng tiền bán đá vật liệu đã kiếm rất nhiều tiền. Các bức tượng đá còn được nhiều hơn.
Nhà Triệu Hữu Minh cũng được, nhà có ba tầng và khu vườn trồng hoa, cây cảnh.
- Ha ha, toàn chuyện nhỏ mà thôi, tiêu thụ khá khó khăn. Bây giờ sản xuất không có vấn đề gì, quan trọng là không có người mua. Mọi người đều buồn bã.
Triệu Hữu Minh thở dài một tiếng.
- Không phải chứ, tôi thấy các tác phẩm ở thôn rất tốt, phải có thị trường rộng chứ.
- Không giấu gì đồng chí Vương, mấy năm đầu đúng là được. Ở huyện thành, tỉnh thành đều tiêu thụ sản phẩm của chúng tôi. Nhưng hai năm qua cạnh tranh rất mạnh.
Triệu Hữu Minh cũng có suy nghĩ của mình, bây giờ đang có chế độ đưa sinh viên đại học về nông thôn, nếu thật là vậy mỗi tháng mình sẽ giảm tiền thu nhập.
Triệu Hữu Minh gần đây cũng chú ý đến chuyện đó. Hắn cũng không rõ ràng lắm đưa sinh viên về nông thôn là như thế nào. Hắn rất phản đối việc này.
Triệu gia là gia tộc lớn trong thôn. Triệu Hữu Minh lợi dụng chức quyền trong thôn làm lợi cho gia tộc rất nhiều. Vì giữ vị trí trưởng thôn này hắn hàng năm tặng mấy trăm ngàn. Chẳng qua cẩn thận tính toán thì tiền kiếm được còn nhiều hơn.
Đừng nhìn Tiểu Vương bây giờ không có quyền. Nhưng Vương Trạch Vinh bây giờ còn trẻ, không biết chừng có ngày lên chức, phải kéo người như Tiểu Vương. Triệu Hữu Minh liền cạn chén với Vương Trạch Vinh.
Hai người nói chuyện một lát, Triệu Hữu Minh:
- Đồng chí Vương, anh là người có văn hóa, nếu có cửa nào thì liên hệ giúp tôi. Chỉ cần liên hệ được thì sẽ có phần trăm.
Bởi vì lão Triệu biết Vương Trạch Vinh không phải quan to nên nói ra chỗ tốt một cách rõ ràng.
- Ừ, tôi sẽ lưu ý một chút.
Vương Trạch Vinh nghĩ việc này có không gian rất lớn để làm. Nói thật Vương Trạch Vinh cũng hy vọng kiếm chút tiền. Nếu có đường thì làm và kiếm chút tiền cũng không tệ. Việc này Vương Trạch Vinh liền để tâm. Hắn thầm suy nghĩ người nước ngoài nhất định có nhu cầu về các sản phẩm thủ công, lần này về mình sẽ thử xem. Không biết chừng kiếm được tiền.
Đang uống rượu thì điện thoại di động của Vương Trạch Vinh đột nhiên vang lên.
- Tiểu Giang, nghĩ như thế nào mà gọi cho tôi? Hai người đã mấy ngày không liên lạc. bây giờ nhận được điện của Tiểu Giang, Vương Trạch Vinh không khỏi giật mình.
- Mau về, Chương Dương, Lưu Vệ Quốc bị bắt, chính quyền đang loạn.
Trong giọng Tiểu Giang đầy sự hưng phấn, nói xong vội vàng dập máy.
- Hả.
Vương Trạch Vinh sợ hãi, bỏ điện thoại xuống uống một ngụm rượu lớn mới lấy lại bình tĩnh. Chuyện hôm nay cho thấy mình nhìn thấy quan khí vô cùng chính xác. Cơ hội đang ở trước mặt. Nhiều người ngã như vậy, chức vụ chánh văn phòng có thể là của mình.
- Lão Triệu, tôi có việc phải về, không làm phiền nữa.
Vương Trạch Vinh đứng lên.
- Đồng chí Vương có chuyện gì thế?
Triệu Hữu Minh thấy mặt Vương Trạch Vinh thay đổi, trong lòng thầm nghĩ trên xã nhất định có chuyện. Vừa nãy Triệu Hữu Minh ở khá gần nên nghe được tên Chương Dương, Lưu Vệ Quốc gì đó trong máy, không nhịn được mà hỏi.
- Cũng không có chuyện gì lớn. Chiều nay có cuộc họp, lãnh đạo gọi tôi về.
Vương Trạch Vinh không muốn nói ra.
Mặc dù rất không tin nhưng Triệu Hữu Minh vẫn buộc ít đặc sản trong thôn lên xe của Vương Trạch Vinh.
Đạp xe đạp về xã, Vương Trạch Vinh không khỏi suy nghĩ chuyện xảy ra. Đúng là động đất, bộ máy của xã coi như sụp, không biết trên huyện sẽ làm như thế nào?
Trên đường Vương Trạch Vinh gọi điện cho Tiểu Giang, hẹn Tiểu Giang ăn cơm ở nhà hàng Tứ Xuyên, hắn hy vọng hiểu rõ hơn về câu chuyện.
Tiểu Giang mặc chiếc quần jean xinh đẹp, đầu thắt đuôi ngựa, đeo chiếc túi nhỏ trông rất tươi trẻ.
- Vương ca, lần này xã xảy ra chuyện lớn rồi.
Sau khi ngồi xuống uống miếng nước, Tiểu Giang hưng phấn nói.
Nhìn Tiểu Giang như vậy, Vương Trạch Vinh rung động trong lòng mà nói:
- Tình huống cụ thể là như thế nào?
Vương Trạch Vinh hỏi.
- Sáng hôm nay, Chương Dương, Lưu Vệ Quốc, Đổng Gia Quốc, Tiễn Đại Phú không đi làm. Đang khi mọi người nói chuyện thì phó chủ tịch Hòa, phó chủ tịch Hạ bị gọi lên huyện. Sau đó trong xã truyền ra tin tức, mấy người kia vì nhận hối lộ và tham ô công quỹ mà bị bắt.
Vương Trạch Vinh nói:
- Sao biết được hai chuyện kia?
- Nghe nói có tài liệu chi tiết, ngay cả lãi lỗ khi chơi cổ phiếu cũng điều tra được rõ ràng, hơn nữa số lượng rất lớn.
Vương Trạch Vinh mặc dù nghi ngờ người báo cáo là Tiểu Giang. Nhưng hắn không thấy vẻ khác thường trên mặt Tiểu Giang. Điều này làm Vương Trạch Vinh lại nghi ngờ suy đoán của mình.
Nghĩ lại tình huống diễn ra, mấy nhân vật lớn của xã bị bắt, như vậy có thể thấy nội dung là đủ. Nhóm đầu tiên là bị bắt, sau đó Hòa Quốc Hùng, Hạ Sơn lên huyện, tin tức này đối với Vương Trạch Vinh là rất có lợi. Điều này nói rõ Hòa Quốc Hùng và Hạ Sơn sẽ lên chức. Chẳng qua Vương Trạch Vinh lại nghĩ tới lão Chu. Vì sao lần này không gọi lão Chu?
Buổi chiều đi vào trụ sở chính quyền, Vương Trạch Vinh phát hiện mọi người đi làm rất đầy đủ. Đám người bình thường chạy đi đâu không biết, bây giờ rất nghiêm túc ngồi trong phòng làm việc.
Văn phòng Đảng chính ai cũng đến sớm. Vương Trạch Vinh đưa mắt nhìn quanh thấy gương mặt của Hoàng Vĩ và Triệu Lệ rất khó coi. Hai người thay đổi thái độ làm việc, ngồi ngay ngắn trên vị trí. Triệu Lệ không soi gương. Vương Trạch Vinh nhìn lão Chu. Lão Chu đang nhìn chằm chằm vào tờ báo trước mặt, quan khí của lão dày hơn không ít. Trương Chính Cường ngồi đó không biết viết gì.
Văn phòng vô cùng yên ắng. Vương Trạch Vinh nhìn Tiểu Giang, Tiểu Giang cũng nhìn lại hắn.
Sao không thấy lão Chu có động tĩnh gì? Vương Trạch Vinh đang âm thầm tự hỏi về việc này. Nếu chiều nay mà không có động tĩnh thì lão Chu không có hy vọng.
Không ai nói gì đến chuyện trong xã, giống như đều có tâm sự vậy.
Điện thoại trên bàn Tiễn Đại Phú đột nhiên vang lên chói tai.
Hoàng Vĩ chạy tới cầm lấy điện thoại, nghe xong mấy câu liền xoay người kinh ngạc nhìn lão Chu mà nói:
- Lão Chu, ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy gọi ngài lên một chuyến.
Giọng điệu của Hoàng Vĩ khác hẳn lúc trước, lưng hơi khom lại.
“Cạch” bút trong tay Trương Chính Cường rơi xuống đất.
Vương Trạch Vinh thấy lão Chu khi đứng dậy cả người run lên.
- Không phải chứ?
Thấy lão Chu ra ngoài cửa, Trương Chính Cường kêu lên.
- Cậu không nghe nhầm chứ?
Triệu Lệ đầy nghi ngờ hỏi Hoàng Vĩ.
Hoàng Vĩ không trả lời mà lặng lẽ ngồi xuống vị trí của mình. Bởi vì có chỗ dựa là Tiễn Đại Phú, Hoàng Vĩ bình thường nói bậy không ít về lão Chu. Hai người vẫn đối đầu nhau. Nếu như lão Chu lên chức vậy sẽ là tai nạn với Hoàng Vĩ.
Triệu Lệ cũng biến sắc. Cô ta còn ác hơn Hoàng Vĩ, nhiều lần tố cáo lão Chu, làm có lần lão Chu chút nữa đánh cô ta.
Mấy ngày gió êm sóng lặng làm Vương Trạch Vinh thấy được quan khí của không ít người biến hoá. Hắn có nhận thức mới về quan trường, nơi này mặc dù không thấy dao kiếm nhưng còn nguy hiểm hơn nhiều.
Phó chủ tịch Hòa bây giờ đã coi Vương Trạch Vinh là người của mình. Lão Chu cũng thân thiết hơn với Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh cố gắng quan hệ nên lão Chu cũng có cảm tình tốt với hắn hơn. Đương nhiên mật độ Vương Trạch Vinh đến nhà lão Chu ăn cơm cũng nhiều hơn.
Văn phòng Đảng chính chịu trách nhiệm thu thập tin tức, Tiễn Đại Phú đã giao việc này cho Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh còn phát hiện một việc lạ, quyển sổ mà Tiễn Đại Phú coi như bảo bối thời gian này không thấy. Trong đó ghi chép rất nhiều bí mật. Tiễn Đại Phú mất quyển sổ đó, Vương Trạch Vinh nhìn sang Tiểu Giang, thầm nghĩ chắc là cô ta lấy.
Bởi vì thường xuyên chạy xuống thôn nên Vương Trạch Vinh có quan hệ rất tốt với cán bộ thôn. Ngồi trong nhà trưởng thôn ăn cơm, vì lấy được một vài số liệu Vương Trạch Vinh ở trong thôn cả hai ngày liền.
Trưởng thôn Trường Hà Triệu Hữu Minh có sự khôn khéo của người nông thôn, luôn ra sức tiếp đón người trên xã xuống. Vì tỏ rõ sự thân thiện với Vương Trạch Vinh, Triệu Hữu Minh liền kéo đối phương về nhà mình ăn cơm.
Vương Trạch Vinh uống một ngụm rượu rồi cười nói:
- Lão Triệu, thôn anh bây giờ giàu to rồi. Chỉ riêng tiền bán đá vật liệu đã kiếm rất nhiều tiền. Các bức tượng đá còn được nhiều hơn.
Nhà Triệu Hữu Minh cũng được, nhà có ba tầng và khu vườn trồng hoa, cây cảnh.
- Ha ha, toàn chuyện nhỏ mà thôi, tiêu thụ khá khó khăn. Bây giờ sản xuất không có vấn đề gì, quan trọng là không có người mua. Mọi người đều buồn bã.
Triệu Hữu Minh thở dài một tiếng.
- Không phải chứ, tôi thấy các tác phẩm ở thôn rất tốt, phải có thị trường rộng chứ.
- Không giấu gì đồng chí Vương, mấy năm đầu đúng là được. Ở huyện thành, tỉnh thành đều tiêu thụ sản phẩm của chúng tôi. Nhưng hai năm qua cạnh tranh rất mạnh.
Triệu Hữu Minh cũng có suy nghĩ của mình, bây giờ đang có chế độ đưa sinh viên đại học về nông thôn, nếu thật là vậy mỗi tháng mình sẽ giảm tiền thu nhập.
Triệu Hữu Minh gần đây cũng chú ý đến chuyện đó. Hắn cũng không rõ ràng lắm đưa sinh viên về nông thôn là như thế nào. Hắn rất phản đối việc này.
Triệu gia là gia tộc lớn trong thôn. Triệu Hữu Minh lợi dụng chức quyền trong thôn làm lợi cho gia tộc rất nhiều. Vì giữ vị trí trưởng thôn này hắn hàng năm tặng mấy trăm ngàn. Chẳng qua cẩn thận tính toán thì tiền kiếm được còn nhiều hơn.
Đừng nhìn Tiểu Vương bây giờ không có quyền. Nhưng Vương Trạch Vinh bây giờ còn trẻ, không biết chừng có ngày lên chức, phải kéo người như Tiểu Vương. Triệu Hữu Minh liền cạn chén với Vương Trạch Vinh.
Hai người nói chuyện một lát, Triệu Hữu Minh:
- Đồng chí Vương, anh là người có văn hóa, nếu có cửa nào thì liên hệ giúp tôi. Chỉ cần liên hệ được thì sẽ có phần trăm.
Bởi vì lão Triệu biết Vương Trạch Vinh không phải quan to nên nói ra chỗ tốt một cách rõ ràng.
- Ừ, tôi sẽ lưu ý một chút.
Vương Trạch Vinh nghĩ việc này có không gian rất lớn để làm. Nói thật Vương Trạch Vinh cũng hy vọng kiếm chút tiền. Nếu có đường thì làm và kiếm chút tiền cũng không tệ. Việc này Vương Trạch Vinh liền để tâm. Hắn thầm suy nghĩ người nước ngoài nhất định có nhu cầu về các sản phẩm thủ công, lần này về mình sẽ thử xem. Không biết chừng kiếm được tiền.
Đang uống rượu thì điện thoại di động của Vương Trạch Vinh đột nhiên vang lên.
- Tiểu Giang, nghĩ như thế nào mà gọi cho tôi? Hai người đã mấy ngày không liên lạc. bây giờ nhận được điện của Tiểu Giang, Vương Trạch Vinh không khỏi giật mình.
- Mau về, Chương Dương, Lưu Vệ Quốc bị bắt, chính quyền đang loạn.
Trong giọng Tiểu Giang đầy sự hưng phấn, nói xong vội vàng dập máy.
- Hả.
Vương Trạch Vinh sợ hãi, bỏ điện thoại xuống uống một ngụm rượu lớn mới lấy lại bình tĩnh. Chuyện hôm nay cho thấy mình nhìn thấy quan khí vô cùng chính xác. Cơ hội đang ở trước mặt. Nhiều người ngã như vậy, chức vụ chánh văn phòng có thể là của mình.
- Lão Triệu, tôi có việc phải về, không làm phiền nữa.
Vương Trạch Vinh đứng lên.
- Đồng chí Vương có chuyện gì thế?
Triệu Hữu Minh thấy mặt Vương Trạch Vinh thay đổi, trong lòng thầm nghĩ trên xã nhất định có chuyện. Vừa nãy Triệu Hữu Minh ở khá gần nên nghe được tên Chương Dương, Lưu Vệ Quốc gì đó trong máy, không nhịn được mà hỏi.
- Cũng không có chuyện gì lớn. Chiều nay có cuộc họp, lãnh đạo gọi tôi về.
Vương Trạch Vinh không muốn nói ra.
Mặc dù rất không tin nhưng Triệu Hữu Minh vẫn buộc ít đặc sản trong thôn lên xe của Vương Trạch Vinh.
Đạp xe đạp về xã, Vương Trạch Vinh không khỏi suy nghĩ chuyện xảy ra. Đúng là động đất, bộ máy của xã coi như sụp, không biết trên huyện sẽ làm như thế nào?
Trên đường Vương Trạch Vinh gọi điện cho Tiểu Giang, hẹn Tiểu Giang ăn cơm ở nhà hàng Tứ Xuyên, hắn hy vọng hiểu rõ hơn về câu chuyện.
Tiểu Giang mặc chiếc quần jean xinh đẹp, đầu thắt đuôi ngựa, đeo chiếc túi nhỏ trông rất tươi trẻ.
- Vương ca, lần này xã xảy ra chuyện lớn rồi.
Sau khi ngồi xuống uống miếng nước, Tiểu Giang hưng phấn nói.
Nhìn Tiểu Giang như vậy, Vương Trạch Vinh rung động trong lòng mà nói:
- Tình huống cụ thể là như thế nào?
Vương Trạch Vinh hỏi.
- Sáng hôm nay, Chương Dương, Lưu Vệ Quốc, Đổng Gia Quốc, Tiễn Đại Phú không đi làm. Đang khi mọi người nói chuyện thì phó chủ tịch Hòa, phó chủ tịch Hạ bị gọi lên huyện. Sau đó trong xã truyền ra tin tức, mấy người kia vì nhận hối lộ và tham ô công quỹ mà bị bắt.
Vương Trạch Vinh nói:
- Sao biết được hai chuyện kia?
- Nghe nói có tài liệu chi tiết, ngay cả lãi lỗ khi chơi cổ phiếu cũng điều tra được rõ ràng, hơn nữa số lượng rất lớn.
Vương Trạch Vinh mặc dù nghi ngờ người báo cáo là Tiểu Giang. Nhưng hắn không thấy vẻ khác thường trên mặt Tiểu Giang. Điều này làm Vương Trạch Vinh lại nghi ngờ suy đoán của mình.
Nghĩ lại tình huống diễn ra, mấy nhân vật lớn của xã bị bắt, như vậy có thể thấy nội dung là đủ. Nhóm đầu tiên là bị bắt, sau đó Hòa Quốc Hùng, Hạ Sơn lên huyện, tin tức này đối với Vương Trạch Vinh là rất có lợi. Điều này nói rõ Hòa Quốc Hùng và Hạ Sơn sẽ lên chức. Chẳng qua Vương Trạch Vinh lại nghĩ tới lão Chu. Vì sao lần này không gọi lão Chu?
Buổi chiều đi vào trụ sở chính quyền, Vương Trạch Vinh phát hiện mọi người đi làm rất đầy đủ. Đám người bình thường chạy đi đâu không biết, bây giờ rất nghiêm túc ngồi trong phòng làm việc.
Văn phòng Đảng chính ai cũng đến sớm. Vương Trạch Vinh đưa mắt nhìn quanh thấy gương mặt của Hoàng Vĩ và Triệu Lệ rất khó coi. Hai người thay đổi thái độ làm việc, ngồi ngay ngắn trên vị trí. Triệu Lệ không soi gương. Vương Trạch Vinh nhìn lão Chu. Lão Chu đang nhìn chằm chằm vào tờ báo trước mặt, quan khí của lão dày hơn không ít. Trương Chính Cường ngồi đó không biết viết gì.
Văn phòng vô cùng yên ắng. Vương Trạch Vinh nhìn Tiểu Giang, Tiểu Giang cũng nhìn lại hắn.
Sao không thấy lão Chu có động tĩnh gì? Vương Trạch Vinh đang âm thầm tự hỏi về việc này. Nếu chiều nay mà không có động tĩnh thì lão Chu không có hy vọng.
Không ai nói gì đến chuyện trong xã, giống như đều có tâm sự vậy.
Điện thoại trên bàn Tiễn Đại Phú đột nhiên vang lên chói tai.
Hoàng Vĩ chạy tới cầm lấy điện thoại, nghe xong mấy câu liền xoay người kinh ngạc nhìn lão Chu mà nói:
- Lão Chu, ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy gọi ngài lên một chuyến.
Giọng điệu của Hoàng Vĩ khác hẳn lúc trước, lưng hơi khom lại.
“Cạch” bút trong tay Trương Chính Cường rơi xuống đất.
Vương Trạch Vinh thấy lão Chu khi đứng dậy cả người run lên.
- Không phải chứ?
Thấy lão Chu ra ngoài cửa, Trương Chính Cường kêu lên.
- Cậu không nghe nhầm chứ?
Triệu Lệ đầy nghi ngờ hỏi Hoàng Vĩ.
Hoàng Vĩ không trả lời mà lặng lẽ ngồi xuống vị trí của mình. Bởi vì có chỗ dựa là Tiễn Đại Phú, Hoàng Vĩ bình thường nói bậy không ít về lão Chu. Hai người vẫn đối đầu nhau. Nếu như lão Chu lên chức vậy sẽ là tai nạn với Hoàng Vĩ.
Triệu Lệ cũng biến sắc. Cô ta còn ác hơn Hoàng Vĩ, nhiều lần tố cáo lão Chu, làm có lần lão Chu chút nữa đánh cô ta.
Danh sách chương