"Lão Cố, ngày mai chúng ta đi xem bảo bối được không?" Khác với không khí nóng bỏng ở Đàm gia, ở khách sạn lúc này, có một người đàn bà trung niên chậm rãi bước đến phía cửa sổ, chỗ Cố Ấn Mẫn đang ngồi

Ông chỉ mặc trên người một bộ quần áo màu trắng đơn giản

Thành phố phía bắc này so với phía nam có vẻ lạnh hơn. Ngoài trời không có tuyết rơi, nhưng nếu mở rộng cửa sổ cũng lạnh đến thấu xương

Cố Ấn Mẫn ngồi ở cửa sổ dường như không có cảm giác gì, vẫn ngồi ở đó tùy ý để gió lạnh thổi đến trên người

Thấy ông trầm mặc rất lâu, không đáp lời, người đàn bà trung niên chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một tiếng, chuẩn bị tiến đến đóng cửa sổ vào. Nhưng chưa kịp tiến đến, phía sau bà liền có tiếng nói: "Thư Kỳ, đừng đóng cửa sổ. Để đó, lát nữa tôi đóng!"

"Hôm nay lạnh như vậy, nếu bị cảm lạnh thì làm sao?" Người đàn bà có vẻ không đồng ý

Cố Ấn Mẫn không chỉ là trụ cột của gia đình, mà còn là thị trưởng của thành phố D

"Để một lát, tôi muốn suy nghĩ một số việc!" Ông vẫn như trước mắt nhìn đến bên ngoài cửa sổ. Quần áo màu trắng này, chưa bao giờ có vẻ rộng thùng thình đến thế. Nhưng hôm nay, quần áo trên người lại vô cùng rộng. Gió phương bắc gào thét, khiến cho quần áo trên người cũng tùy ý lay động

Bóng lưng của ông, thoạt nhìn cô đơn đến vậy

Lông mày khẽ nhíu, cũng chứng minh ông đang rất lo lắng

Nhưng ông vẫn thủy chung không chịu nói ra

Đã như vậy mấy tháng, chuyện tình của con gái không nghe không hỏi

Nhưng mấy ngày liên tiếp ăn không ngon ngủ không yên, trên mặt hiện rõ lo lắng, đủ có thể nhận ra ông rất quan tâm đến con gái mình

Người đàn ông này quả thật là một người quật cường

Ngay cả con gái ông sinh ra, cũng có tính quật cường như vậy, thật không biết Ân Thư Kỳ bà kiếp trước đã tạo ra nghiệt gì. Nhưng bà cũng là một người có tình tình nóng nảy, nói được là làm được, liên tiếp mấy tháng hai người họ không nói chuyện. Báo hại bà ở giữa thật khó xử

Mấy tháng trước bà đã sớm biết tin tức của con gái, nếu không phải người đàn ông này không chịu cho bà đi, ngay cả điện thoại di động của bà cũng tịch thu, thì bà đã sớm đến thành phố này

Mà lúc này đây, thừa dịp ông đi công tác, Ân Thư Kỳ cũng kiên quyết đòi đi theo

Bà không tin, Cố Ấn Mẫn không muốn gặp con gái mình. Bà cũng không tin đồng chí Cố Ấn Mẫn này không có suy nghĩ đến tham dự khai mạc, thừa dịp nhìn xem con gái một cái! Mà điều bà càng không tin chính là Cố Ấn Mẫn này không lo lắng cho con gái. Bằng không, tại sao nửa đêm còn đứng ở cửa sổ hóng mát? Ông ta còn tưởng bà chỉ mới có mười mấy tuổi thôi sao? "Ấn Mẫn, tôi hôm nay muốn nói lời này. Hôm nay đến đây, tôi nhất định phải gặp bảo bối, bằng không tôi sẽ không trở về!" Ân Thư Kỳ bà cũng chỉ là một người đàn bà, mấy tháng nay bà không được gặp con gái, bà sợ bà sắp phát điên rồi

Nếu Cố Ấn Mẫn thật sự không muốn gặp con gái, vậy tốt nhất cũng quên bà đi. Dù sao đuổi hai mẹ con bà, ông ta cũng được thanh tĩnh!

Sau khi tức giận, Ân Thư Kỳ định đi nghỉ ngơi thì phía sau có người gọi lại

"Thư Kỳ"

"Khi nào đi ngủ, nhớ đóng cửa sổ lại" Ân Thư Kỳ vẫn nghiêm mặt lạnh lùng

Con gái là do bà sinh ra, nếu ai dám ức hiếp thì bà tuyệt đối sẽ liều mạng. Cho dù là Cố Ấn Mẫn này là ngài thị trưởng bà quyết cũng không bỏ qua

"Thư Kỳ..."

"Còn muốn nói điều gì?" Mấy ngày liên tiếp, đồng chí Cố Ấn Mẫn này đối với con gái không hỏi một lời, Ân Thư Kỳ bà đã sớm không vui

Ân Thư Kỳ thật không ngờ Cố Ấn Mẫn vốn muốn tìm lý do nào đó ngăn cản bà không được gặp con gái, nhưng ông lại nói một câu

"Bà nếu muốn đi, nhớ mang tôi đi cùng!"

Nhìn bộ dạng của Cố Ấn Mẫn muốn nói lại thôi, Ân Thư Kỳ vô cùng vui sướng

Đã nói mà!

Thật ra cưng chiều con gái nhất, còn có đồng chí Cố Ấn Mẫn này

"Tốt lắm, lão Cố. Tôi ngày mai sẽ đi hỏi thăm tin tức của con gái, sau đó đi gặp. Cũng không còn sớm nữa, ông đi nghỉ đi!"

"Ân"

Chờ Ân Thư Kỳ tiến vào phòng ngủ, Cố Ấn Mẫn lại lần thứ hai nhìn ánh trăng sáng tỏ bên ngoài cửa sổ

Tuy rằng đã nhiều lần quyết tâm không muốn để ý đến Cố Niệm Hề, vốn tưởng rằng đợi con gái nhận lỗi trước, về nhà gặp ông, thật không ngờ người thỏa hiệp trước vẫn chính là ông...

Tuy rằng ông đã có chủ ý vừa thấy mặt nha đầu Hề Nhi kia, phải mắng một chút, xem cô về sau còn dám trốn Cố Ấn Mẫn bỏ nhà đi hay không, lại bắt đầu nhịn không được chờ mong, chờ mong đoàn tụ cùng nha đầu Hề Nhi kia!

Cũng không biết mấy tháng nha đầu kia có đồ ngon để ăn không, là béo hay là gầy

Không được, ngày mai nếu tìm được địa chỉ của Hề nha đầu, trước hết phải nói Ân Thư Kỳ mua một chút xương bò, làm cho nha đầu vô lương tâm kia uống

___

Ban đêm ánh sáng ở trong gió lay động, nở rộ xinh đẹp

Giờ phút này, ở trong một quán bar nào đó, có một người đàn ông không kiên nhẫn ngồi hút thuốc

Bình thường, lúc này Tô Du Du cũng phải đến quán bar cùng hắn nói chuyện phiếm rồi

Nhưng đợi đến bây giờ cũng chưa thấy bóng dáng

Gọi điện thoại cho cô, Lục Tử Thông cũng không thấy cô bắt máy

"Yêu, anh Lục.hôm nay tại sao không cùng đại mỹ nữ nói chuyện phiếm?" Có người thấy Lục Tử Thông lẻ loi một mình, thì bắt đầu trêu ghẹo

Lục Tử Thông tự nhiên nghe hiểu được người người kia nói đến chính là Tô Du Du

Xem bọn họ bộ dạng như lang như hổ, hắn đột nhiên nghĩ không thể để cho Tô Du Du thường xuyên xuất hiện ở quán bar này được

"Anh Lục, hôm nay không có đại mỹ nữ trò chuyện, khẳng định rất tịch minh? Nếu không, tôi giới thiệu cho anh vài món hàng không tồi?" Thấy Lục Tử Thông không phản bác, người nọ lại càng dũng cảm. Nói xong còn không quên đưa tay bóp ngực cô gái bên cạnh. Cô gái bị bất ngờ liền lớn tiếng kêu, làm cho toàn quán bar để ý

"Đừng phiền tôi, mau cút!" Bởi vì không thấy Tô Du Du, hắn đã muốn sớm đánh người. Bên cạnh lại có âm thanh điếc tai nhức óc, lại làm cho người đàn ông này có chút sắp nổ tung

"Đừng vậy, anh Lục. Anh nhìn xem, nơi đây có biết bao nhiêu mỹ nữ, mỗi người đều nóng bỏng, anh thật không muốn nhìn..."

"Tiểu Lục, đừng nói nữa, không thấy tâm tình anh Lục không tốt sao? Đi thôi, đến chỗ kia chơi!" Người này là chủ của quán bar. Lục Tử Thông cùng Tô Du Du mỗi tuần đều đến đây uống rượu, cho nên hắn cũng có chút hiểu biết

"Được rồi. Sau này Lục Tử tôi cũng không giới thiệu cho anh những cô gái tốt như vậy" Nói xong, Lục Tử mang theo cô gái nóng bỏng rời đi. Đám người ồn ào cũng tan cục

"Anh Lục, hôm nay Tô mỹ nữ không đến, cho nên tâm tình không tốt phải không?" Người phục vụ Tiểu Trần đưa cho Lục Tử Thông một chén rượu

"Ha ha, nói đùa, cô ấy chỉ là đồng học muội của tôi, các cậu nghĩ quá nhiều rồi"

"Kia nếu chúng tôi thật nghĩ nhiều.Anh lục sao phải tức giận như vậy? Nếu chỉ đơn giản là đồng học muội, sao lại hậm hực không vui?" Thật ra ý của Tiểu Trần muốn Lục Tử Thông hiểu rõ tình cảm của mình

Chỉ là trên thế giới này có một số người nghe không hiểu lời người khác nói

Mà Lục Tử Thông, chính là người như vậy

Phục vụ rượu Tiểu Trân nói như vậy hắn không hiểu, ngược lại còn có một suy nghĩ tà ác trong đầu

"Hậm hực không vui? Vậy tôi nên phải hưởng lạc trước mặt,nói đúng lắm Tiểu Trần, làm cho tôi hai ly Whiskey!" Nói xong Lục Tử Thông đột nhiên rút điện thoại, ấn loạn vài số điện thoại

___

Đêm khuya ở Đàm gia, tất cả đã trở về phòng ngủ, Hoắc Tư Vũ cũng không ngoại lệ

Hôm nay Đàm Dật Nam tan tầm sớm, sau đó đi tắm, lúc này hắn đang nằm trên giường xem tài liệu

Nhìn thấy người đàn ông kia, Hoắc Tư Vũ chậm dãi bước đến

Lúc trước còn mặc quần dài cùng áo lông, lúc này không biết khi nào đã đổi thành áo ngủ màu vàng. Áo ngủ này cổ áo có chút rộng. Nếu như để ý một chút, có thể thấy được phong cảnh xinh đẹp bên trong

"Nam, khuya rồi, chúng ta ngủ thôi!" Hoắc Tư Vũ chậm rãi bước tới gần phía Đàm Dật Nam, nhẹ giọng nói chuyện

Cô tin, một người đàn ông có thể dễ dàng hiểu được động tác cùng lời nói của cô

Đều nói đàn ông vô lương tâm

Thật ra, hưởng qua tất cả thứ tốt đẹp của phụ nữ, sẽ cảm thấy nhàm chán

Cô phải mau chóng, làm cho Đàm Dật Nam lưu lại mầm mống trong bụng cô, bằng không nửa tháng nữa, bụng chưa thấy hiện ra, chuyện cô nói dối chẳng phải bị vạch trần sao?

"Tôi có vài phần văn kiện quan trọng, sáng mai phải dùng. Cô cứ ngủ trước đi, lát nữa tôi sẽ ngủ!" Nói xong, Đàm Dật Nam đứng dậy, đi xuống giường, trên tay còn cầm văn kiện, nhanh chóng đi ra khỏi phòng ngủ

Đừng tưởng rằng cô không biết!

Đêm tân hôn của cô, sau khi làm xong hắn có chút hối hận. Vài ngày nay, mỗi buổi tối khi đi ngủ, hắn đều tìm cớ rời khỏi phòng

Đừng tưởng rằng cô không nhìn thấy, mấy ngày nay trên tay hắn đều vẫn cầm một phần văn kiện đó. Cái gì mà văn kiện quan trọng, ngày mai cần dùng? Hơn nữa, còn dùng vẻ mặt chán nản?

Hoắc Tư Vũ đương nhiên cũng biết, người đàn ông sau khi bước ra khỏi phòng, đều sẽ ở mãi trong phòng làm việc

Vừa nghĩ đến mỗi buổi tối Đàm Dật Nam mỗi buổi tối đều ngủ trên ghế, cũng không chịu nằm trên giường thoải mái cùng cô, khiến cho Hoắc Tư Vũ vô cùng tức giận

Nhưng cô chỉ có thể cắn răng chịu đựng

Thừa dịp Đàm Dật Nam còn chưa bước xuống giường, Hoắc Tư Vũ nhanh chóng đứng chắn trước mặt hắn

"Tư Vũ, cô làm cái gì vậy?" Đối với sự ngăn cản của cô, Đàm Dật Nam vô cùng tức giận

"Nam, thời tiết lạnh như vậy, anh không đi ra ngoài được không? Văn kiện này sáng mai xử lý không được sao? Anh thông minh như vậy, đọc hai ba lần có thể xử lý được" 

Thấy Đàm Dật Nam không có phản ứng gì, Hoắc Tư Vũ liền chủ động xà vào lòng ngực của hắn: "Nam, đêm nay có chút lạnh, em muốn anh ôm em cùng bảo bối ngủ được không?"

Thật ra đối với một người đang mang thai, nói ra câu này cũng vô cùng bình thường

Nhưng không biết tại sao đối với hành động này của Hoắc Tư Vũ lại làm cho Đàm Dật Nam cả thấy ghê tởm. Cô nói món hắn ôm cô ngủ, chỉ bằng nói là muốn hắn cưỡi cô ngủ cho xong!

Đừng tưởng rằng hắn không biết suy nghĩ này của cô

Rõ ràng đứa nhỏ trong bụng đã được nhiều tuần, thế nhưng còn muốn làm ra những chuyện táo bạo như vậy

Điều này càng làm cho Đàm Dật Nam cảm thấy ghê tởm hơn

Nhưng hắn, cũng chỉ đẩy cô ra, không nói gì

"Nam, anh..." Hoắc Tư Vũ ở trong lòng ngực của Đàm Dật Nam cảm thấy vô cùng thoải mái. Dáng người của cô mềm mại, cô không tin Đàm Dật Nam không có cảm giác. Càng không tin, Đàm Dật Nam là Liễu Hạ Huệ, có thể ngồi trong lòng mà không loạn

"Nam, anh đi đâu vậy? Chẳng lẽ, đêm nay anh còn muốn ngủ trong phòng làm việc sao?"

Thấy Đàm Dật Nam đã bước đến chỗ cánh cửa, Hoắc Tư Vũ nóng nảy

Mà hắn nghe được lời này của Hoắc Tư Vũ thì dừng lại

Thì ra, cô biết mấy ngày hôm nay hắn ngủ chỗ nào

Cô cũng đoán ra được hắn đang né tránh cô. Tại sao còn muốn giả vờ nói này đó làm gì?

Thật sự buồn cười!

"Cô mang thai đứa nhỏ, tôi không muốn tổn thương đến nó!" Thật ra hắn không muốn nói thẳng với Hoắc Tư Vũ, nếu không chỉ sợ đêm nay sẽ lại hàn huyên túi bụi. Mà tiết mục như vậy, hắn thật sự rất chán ghét

Nhưng Hoắc Tư Vũ lại không nghĩ như vậy: "Anh không muốn tổn thương đứa nhỏ, hay là muốn tránh mặt em"

"Tư Vũ tôi không muốn cãi nhau với cô, cô không cần mỗi ngày đều vạch lá tìm sâu, tự tới phiền toái được chứ?" 

"Anh cảm thấy chuyện này là chuyện nhỏ? Sau đêm tân hôn anh đều ngủ ở phòng làm việc. Đàm Dật Nam thật ra là anh muốn tiến vào phòng của anh anh ngủ đi! Anh nghĩ muốn anh của anh chưa về nhà, nhìn xem còn quỷ nhỏ kia có chủ động tung cành ô liu cho anh không có đúng không?"

"Hoắc Tư Vũ, cô đứng ngậm máu phun người! Còn nữa, tôi không muốn cô nói như vậy với Niệm Hề!"

Nghiêm khắc phản bác Hoắc Tư Vũ, nhưng ánh mắt của Đàm Dật Nam còn có tia trốn tránh. Không phải không thừa nhận, Hoắc Tư Vũ nói đúng. Ngay cả suy nghĩ của hắn, cô cũng đoán ra được đến bảy tám phần

"Tôi có ngậm máu phun người hay không, trong lòng anh rõ ràng nhất. Tôi cảnh cáo anh, bây giờ Cố Niệm Hề đã là người của anh anh, còn là chị dâu của anh! Anh còn dám hành động thiếu suy nghĩ, đừng nói là cô ta, ngay cả anh thanh danh cũng đều bị phá hủy" Hoắc Tư Vũ hừ lạnh

Mà điện thoại di động của cô, cũng phát ra một tiếng thanh thúy, đó là âm thanh của tin nhắn

Cô đã nhiều năm không dùng qua tin nhắn, tại sao nửa đêm lại có người nhắn tin?

Có chút bất an

Mà sau khi tranh cãi với Hoắc Tư Vũ, Đàm Dật Nam cũng có chút buồn phiền. Buông xuống phần tài liệu kia, mau chóng đi ra ngoài

"Anh đi đâu?" Chỉ cần lúc này Đàm Dật Nam bước ra khỏi phòng, thần kinh của Hoắc Tư Vũ sẽ gặp bất an cao độ

"Đi uống nước, lập tức trở về!" Đàm Dật Nam rời đi, còn mạnh bạo đóng cánh cửa, thể hiện hắn vô cùng tức giận

Nhưng đối với hành động này Hoắc Tư Vũ cũng không có ảnh hưởng gì, hiện tại cô đối với Đàm Dật Nam cũng không có gì gọi là tình yêu

Cô chỉ muốn cùng hắn có đứa nhỏ để ổn định vị trí ở Đàm gia

Về phần Đàm Dật nam có yêu cô hay không, hay trong lòng hắn chỉ nghĩ đến Cố Niệm Hề, cô cũng không thèm quan tâm

Thấy Đàm Dật Nam nói lát sẽ trở về, Hoắc Tư Vũ cũng an tâm. Liền ngồi xuống giường đọc tin nhắn

Nhưng kỳ quái, đây lại là tin nhắn từ một dãy số xa lạ

Hoắc Tư Vũ sau khi nhìn xuống nội dung tin nhắn, hai mắt kinh ngạc mở to, miệng cũng lớn hơn bình thường

Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Tại sao có người gửi cho cô mấy thứ này?

Chẳng lẽ, là đêm hôm đó...

Đàm Dật Nam vào cửa, liền nhìn thấy một màn như vậy

Hoắc Tư Vũ ngồi trên giường lớn, sắc mặt tái nhợt u ám giống như bầu trời bên ngoài. Mà trên tay cầm di động cũng run run

Hoắc Tư Vũ cũng phát hiện ra Đàm Dật Nam vừa vào cửa

Trong lúc nhất thời, cô không che dấu được lệ quang

"Làm sao vậy?" Đàm Dật Nam chậm dãi bước đến, không mặn không nhạt nói

"Không có gì!"

Sợ bị người đàn ông kia phát hiện, Hoắc Tư Vũ vôi vàng tắt điện thoại di động, sau đó thả vào ngăn tủ

"Không có gì ngủ đi!"

"Tốt!" Vốn tưởng rằng đêm nay Hoắc Tư Vũ sẽ quấn quýt lấy hắn, thế nhưng cô lại tự giác đi ngủ. Khiến cho hắn vô cùng vui vẻ

Thật ra lúc Hoắc Tư Vũ gương mặt tái nhợt, hắn đã sớm biết điện thoại di động của cô truyền đến cái gì đó. Chỉ là hiện tại hắn không muốn quan tâm đến chuyện của cô mà thôi

Vì thế, khi thấy Hoắc Tư Vũ ngoan ngoãn đi ngủ, hắn cũng không có hỏi nhiều. Nhanh chóng nhắm mắt tiến vào mộng đẹp..

Nhưng khi hắn ngủ, bên cạnh hắn có một người phụ nữ đang sợ hãi

Nghiêng người, xác định Đàm Dật Nam đã ngủ, Hoắc Tư Vũ xuống giường, đem điện thoại mở lên

Chết tiệt, ảnh này rốt cuộc từ chỗ nào truyền đến

Nhìn trên di động có bức ảnh chụp khó coi, Hoắc Tư Vũ nắm chặt hai tay, trên trán gân xanh nổi lên

Bởi vì trên bức ảnh này chỉ có một nữ diễn viên. Tuy rằng camera không phải là dạng tốt, nhưng liếc mắt một cái cô cũng nhận ra người trong hình chính là mình! Bức ảnh này, chụp cô không sót một cái

Mà bối cảnh chụp đúng là một cái khách sạn nào đó

Đây sớm biết là hậu quả đêm đó cô say rượu

Người kia gửi bức ảnh này cho cô rốt cuộc muốn làm cái gì

Tống tiền, hay thứ khác?

Mặc kệ vì cái gì, Hoắc Tư Vũ cô cũng sẽ không làm cho bức ảnh này bị phát tán. Cô nhất định phải tìm được người chụp những bức ảnh kia. Mặc kệ là vì tiền hay là vì thứ khác, cô cũng đều thỏa mãn điều kiện người đó

Bằng không, nếu như bức ảnh này bị lọt ra ngoài, không chỉ cô bị đuổi khỏi Đàm gia, mà ngay cả trên internet sẽ phát tán, khiến cho cô không thể sống yên ổn trong xã hội này được

____Lời ngoài lề____

Chương sau Đàm ca sẽ gặp mặt ba mẹ của Niệm Hề nhà. Mấy nàng khỏi phải mong mỏi.

Chương 74.2: Nhị vị muốn tới

Ngày hôm đó, thời gian dùng bữa cơm chính trị

Đàm tham mưu trưởng được mời tham gia tới đại hình hoạt động khai mạc liên thủ với thành phố D. Sau đó còn chủ động đến mời thị trưởng cùng thị trưởng phu nhân dùng bữa

Chuyện nay nói thẳng ra là điều vô cùng kỳ quái

Ngay cả trợ lý của Đàm tham mưu trưởng cũng chưa từng gặp qua, tham mưu trưởng của bọn họ, khi nào thì hiếu khách như vậy? Hắn không quên, vài năm nay cùng Đàm tham mưu trưởng làm việc, còn chưa lần nào thấy tham mưu trưởng đi ăn tiệc xã giao

Mà lúc này đây còn chủ động muốn đến lễ khai mạc liên thủ với thành phố D, thậm chí còn chủ động mời thị trưởng thành phố D dùng bữa. Liên tiếp có hành động quái dị, làm cho trợ lý cũng sững sờ không thôi

Còn nữa, Đàm tham mưu trưởng đối mặt với thị trưởng cùng thị trưởng phu nhân, luôn luôn mang theo nụ cười xinh đẹp như gió xuân

Nếu nói đây không phải là cố ý lấy lòng hai vị trưởng bối, hắn cũng cảm thấy có chút kỳ quái

Dù sao, Đàm Dật Trạch cũng là tham mưu trưởng của quân khu S, làm sao cần phải đi lấy lòng người khác làm cái gì?

Hơn nữa, nụ cười trên mặt của Đàm tham mưu trưởng, thoạt nhìn cũng không kiêu ngạo siểm nịnh. Nếu nói là lấy lòng không đùng, phải nói là nhiệt tình hiếu khách. Đương nhiên càng giống như là con dâu mới đi gặp mặt các cụ, cái loại này là muốn đem hết những thứ tốt nhất ra biểu hiện

Đúng, chính là cảm giác như thế

Trợ lý của Đàm Dật Trạch, mang theo thị trưởng thành phố D Cố Ấn Mẫn, cùng thị trưởng phu nhân đi dùng bữa, luôn có cảm giác rõ ràng như vậy

Chẳng qua, trợ lý có chút buồn bực, Đàm tham mưu trưởng này không phải đã kết hôn rồi sao?

Hắn sao lại hành động như vậy?

"Cố thị trưởng, mới đến thành phố này, chắc chắn còn chưa đi hết nơi đây? Nếu không buổi chiều hôm nay, Đàm mỗ sẽ dẫn các vị đi đến một vài nơi nổi tiếng!"

Lúc trợ lý còn đang suy tư khó hiểu, Đàm Dật Trạch đã mở miệng

"Không cần đi tham quan. Tôi và lão Cố đã có nơi để đi. Tôi chỉ muốn hỏi Đàm tham mưu trưởng một chút, tập đoàn Minh Lãng ở đâu trong thành phố này?"

Nói xong lời này, Ân Thư Kỳ còn không quên liếc nhìn Cố Ấn Mẫn một cái

Thật ra, lúc trước bà đã nghe Hoắc phó thị trưởng đến thành phố này tham dự hoạt động, bà đã gặp mặt ông ta, muốn ông ta đưa cho Cố Niệm Hề một ít tiền

Ân Thư Kỳ còn nhớ rõ, Hoắc Khải Đông lúc đó thấy hai người họ liền hết lời khen ngợi. Ân Thư Kỳ cũng chưa thấy qua con rể của mình, thấy Hoắc Khải Đông mở miệng khen ngợi như vậy, cũng muốn hỏi ông ta con rể rốt cuộc là người như thế nào, nhưng chưa kịp hỏi thì bị Cố Ấn Mẫn cắt ngang

Thậm chí, hôm qua đã quyết định đến gặp Cố Niệm Hề, người đàn ông vẫn cứ cố chấp không chịu gọi điện thoại cho con gái mình một tiếng

Nhưng bà cũng nhớ, lúc trước Cố Niệm Hề nói người trong lòng cô là phó tổng của tập đoàn Minh Lãng. Cho nên Ân Thư Kỳ mới dựa vào điểm này để tìm đến Cố Niệm Hề, nếu không thử hỏi thành phố này lớn như vậy, bà biết tìm con gái ở đâu

"Nhị vị muốn tới tập đoàn Minh Lãng? Nói đến cũng khéo Đàm tham mưu trưởng của chúng ta đúng là..." Trợ lý nghe vợ chồng thị trưởng nói đến tập đoàn Minh Lãng, liền muốn mở miệng giới thiệu, Đàm tham mưu trưởng của bọn họ là đứa con cả của chủ tịch tập đoàn Minh Lãng

Nhưng hắn còn chưa nói hết câu, Đàm Dật Trạch liền cắt ngang: "Tiểu Lưu có phải gần đây rất ít nhiệm vụ hay không? Cơm nước xong, quay về quân đội dẫn dắt binh lính mới đến sân thể dục tập luyện!"

"..." Trợ lý Tiểu Lưu tỏ vẻ bất đắc dĩ, Đàm tham mưu trưởng muốn hắn đừng nói, chỉ cần nói một tiếng là được, tại sao còn muốn hắn trở về dẫn dắt tân binh

Ô ô chỉ sợ đêm nay hắn còn bị gây sức ép, đến thời gian quay về ngủ cũng không có mất!

Cảm giác được tầm mắt sắc bén bên cạnh, Tiểu Lưu tuy rằng bị ủy khuất nhưng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ tỏ vẻ: tuân mệnh Đàm đại gia! Tôi lần sau tuyệt đối sẽ không ở trong lòng thầm mắng người lưu manh!

"Hai người muốn tới đó?" Thấy Tiểu Lưu không nói gì, Đàm tham mưu trưởng tiếp tục cười nói

"Đúng vậy, nói ra thật sự sợ làm cho Đàm tham mưu trưởng chê cười. Lão Cố chúng ta gần đây giận dỗi con gái! Đứa nhỏ kia cùng ba của nói tính tình cũng giống như cùng một khuôn đúc ra, vô cùng quật cường. Lúc trước không đến thăm nó, hiện tại muốn tới!" Ân Thư Kỳ nói

Mà Tiểu Lưu nghe thị trưởng phu nhân nói xong, cũng có chút bất ngờ, Lão bà của Đàm tham mưu trưởng cũng họ Cố!

Sẽ không phải, cô ấy là con của hai người này chứ?

Nhưng nếu nói như vậy, thì biểu hiện quái dị kia của Đàm tham mưu trưởng cũng có liên quan đi!

"Thì ra là như vậy! Không biết, hai người có biết con rể của hai người là người như thế nào không?" Giọng nói của Đàm Dật Trạch như trước không nghe ra phập phồng gì

Nhưng chỉ có hắn mới biết được, khi hắn nói ra lời kia, trong lòng có bao nhiêu khẩn trương

Cố Niệm Hề là lão bà của hắn, cho nên hắn muốn ở trước mặt ba mẹ vợ lưu lại ấn tượng tốt đẹp là chuyện hết sức bình thường

"Đứa nhỏ kia... kỳ thật tôi cũng chưa từng thấy qua" Ân Thư Kỳ tỏ vẻ không biết

Cố Ấn Mẫn vẫn trầm mặc, lúc này lại mở miệng: "Đừng nhắc đến hắn, nếu đứa bé kia có một nửa xuất sắc của Đàm tham mưu trưởng, tôi cũng không ngăn cản làm gì! Nhưng... Ai, không có cách nào. Bảo bối đã muốn, chỉ cần nó được hạnh phúc, tôi cũng không có thứ gì băn khoăn!"

Cố Ấn Mẫn thở dài, có thể nhận ra được ông đối với Đàm Dật Nam có bao nhiêu điểm không hài lòng

Không biết tại sao, ông có cảm giác người đàn ông kia so với bề ngoài không giống nhau

Nhưng bất đắc dĩ, đây là người con gái đã nhìn trúng

Làm bậc cha mẹ, nào có ai thắng nổi đứa con của mình!

Những lời này, hiện tại Cố Ấn Mẫn mới hiểu ra được

Mà Đàm Dật Trạch nghe thấy thị trưởng Cố Ấn Mẫn nói vậy, khóe môi đột nhiên nở nụ cười: "Đàm mỗ, thật sự xuất sắc như vậy sao?"

Đàm Dật Trạch thình lình hỏi vấn đề này, làm cho Cố Ấn Mẫn có chút nghi hoặc, đặc biệt là giờ phút này trên gương mặt của người đàn ông kia còn có độ cong tà tứ

Cố Ấn Mẫn cảm thấy được, độ cung này cũng không chứa nhiều hàm nghĩa lắm

Chẳng qua, tốc độ hiện lên nhanh như vậy, khiến Cố Ấn Mẫn trong lúc nhất thời không biết phải làm sao

"Đàm tham mưu trưởng còn trẻ như vậy, đã là tham mưu trưởng của quân khu S, thực lực quyết đoán, so với những người trẻ tuổi thật sự là nổi bật!" Cố Ấn Mẫn không keo kiệt khen ngợi Đàm Dật Trạch

Thật ra, mấy ngày ở trong thành phố này, đều là do Đàm Dật Trạch tiếp đón

Phong độ cùng bản lĩnh của hắn, đã sớm khắc sâu vào trong lòng của Cố Ấn Mẫn khiến cho ông đây cũng phải bội phục

Đối với thực lực của hắn, Cố Ấn Mẫn lại càng xem trọng

Tóm lại Đàm Dật Trạch ở trong mắt của hắn, là một cổ phiếu tốt vô hạn

Nhưng đối với đáp án này của Cố Ấn Mẫn lại làm cho Đàm tham mưu trưởng của chúng ta dường như có chút bất mãn

Vì thế, thừa dịp Cố Ấn Mẫn còn đang suy tư về hắn, Đàm Dật Trạch lại hỏi: "Nếu là con rể của hai người?"

Đàm tham mưu trưởng vừa nói lời này, khiến cho Cố Ấn Mẫn có chút kinh ngạc nhìn hắn, ngay cả Ân Thư Kỳ ngồi bên cạnh cũng vô cùng khó hiểu, nhìn chằm chằm Đàm Dật Trạch

Mà người ở bên cạnh bị Đàm tham mưu trưởng không cho nói Tiểu Lưu đã sớm khẳng định suy nghĩ trong đầu mình là hoàn toàn chính xác!

Hôm nay bộ dạng này của Đàm tham mưu trưởng, chính là muốn ra mắt ba mẹ vợ

Khác với Tiểu Lưu, thị trưởng phu nhận vẻ mặt khó hiểu nhìn Đàm Dât Trạch: "Này..."

"Lời này của Đàm tham mưu trưởng chúng tôi có chút khó hiểu!" Cố Ấn Mẫn hoài nghi nhìn Đàm Dật Trạch

"Không lừa dối hai người, thật ra tôi chính là người cùng Hề Hề kết hôn, cũng chính là con rể của hai vị!" Đàm Dật Trạch thấy vẻ mặt nghi hoặc của Cố thị trưởng cùng phu nhân, liên tục cười nói

Nhưng mà sau khi nói xong câu này, toàn bộ bàn ăn đều im lặng. Đặc biệt Cố thị trưởng, còn có Cố phu nhân, hai người đều ngẩn người nhìn Đàm Dật Trạch, một lời cũng không thể nói

Chỉ có Tiểu Lưu bị bắt ngậm miệng vẻ mặt kinh sợ nhìn chằm chằm Đàm tham mưu trưởng nhà mình!

Hắn vẫn cảm thấy, Đàm tham mưu trưởng này vốn là người bưu hãn, khi mở miệng cũng sẽ nói ra những lời bưu hãn

Không nghĩ tới, Đàm tham mưu trưởng ngay cả đối với ba mẹ vợ, cũng có thể bưu hãn như vậy!

Đàm tham mưu trưởng này thật không muốn lo lắng đến cảm thụ của hai bậc trưởng bối!

Trực tiếp nói ra như vậy, không sợ làm cho hai người đó không chịu nổi sao?

Nghĩ ai cũng giống như ngài, có nội tâm bưu hãn như vậy sao?

____

Ngày hôm đó, trong bữa cơm chiều, Cố Niệm Hề lại một mình ngồi trên bàn ăn cơm với ông nội Đàm

Vài ngày nay Đàm Dật Trạch không về nhà ăn cơm. Điều này làm cho Cố Niệm Hề đối với cơm chiều cũng không còn hứng thú

Mặc dù trên bàn ăn cơm, vẫn có món hạt dẻ mà Cố Niệm Hề thích ăn

"Niệm Hề, không hợp khẩu vị sao? Gần đây sao lại ăn ít như vậy?"

Ông nội Đàm nhìn cô không yên lòng với cơm

"Không phải, đều ăn rất ngon, cô Lưu nấu ăn so với cháu rất ngon. Chính là..." Nói đến đây, Cố Niệm Hề có chút ủy khuất nhìn vào chỗ trống bên cạnh

"Chính là Tiểu Trạch chưa về, cho nên cái gì cũng đều không cảm thấy có hương vị đúng không?" Cố Niệm Hề không đem câu nói mình nói hết, nhưng vẫn bị ông nội Đàm vạch trần

Lúc này, gương mặt nhỏ nhắn của Cố Niệm Hề có chút ửng hồng, cũng có chút bất an nói: "Ông nội!"

"Ha hả, nhất định là bị ông nói trúng rồi! Điều này cũng không có cái gì không đúng, hai cháu vẫn là vợ chồng mới cưới, luôn luôn muốn ở cùng một chỗ cũng không phải là không hiểu được! Chờ Tiểu Trạch trở về, ông nội sẽ giúp sau dạy dỗ nó thật tốt, xem nó sau này còn dám không trở về ăn cơm nữa không!"

"Ông nôi, cháu không sao. Anh ấy bận rộn như vậy, vẫn là không cần nói, miễn để anh ấy bị phân tâm!"

"Bận cũng không thể không về nhà bồi vợ, quan trọng càng không thể sinh cho ta một đứa cháu bảo bối!" Nhìn khuôn mặt đỏ như quả cà chua của Cố Niệm Hề, ông nội Đàm cũng vui mừng nói

"Ông nội, ông thật xấu nga!" Cố Niệm Hề thẹn thùng phản kích. Không nghĩ tới ông nội Đàm lại có thể nói thẳng ra suy nghĩ của chính mình, phải cùng Đàm Dật Trạch có bảo bảo...

Thật ra, nếu như người bình thường kết hôn, chuyện mang thai cũng là chuyện rất bình thường, Nhưng nếu cô nói với Đàm Dật Trạch, cảm thấy không được tự nhiên cho lắm

Bởi vì hôn nhân của bọn họ, không thành lập trên lập trường tình yêu

Hôn nhân như vậy, có thể tin tưởng sao?

Hôn nhân như vậy, có thể lâu dài sao?

Hôn nhân như vậy, sinh một bảo bảo sẽ có hạnh phúc sao?

Nghĩ vậy, Cố Niệm Hề có chút luống cuống

Mà lúc này, đã có một viên hạt dẻ xào cực kỳ ngon, đưa vào trong bát của Cố Niệm Hề

Ngẩng đầu mới phát hiện, thì ra là Đàm Dật Nam

"Niệm Hề, ăn nhiều hạt dẻ một chút đi. Đây không phải là món em thích ăn nhất sao?" Hiển nhiên, Đàm Dật Nam cũng không muốn mọi người đề cập đến cái vấn đề kia

Tuy rằng hắn cảm thấy được, hiện tại hắn đã kết hôn, sắp có đứa nhỏ, hắn đối với Cố Niệm Hề, thời điểm này cũng nên phải buông tay

Nhưng không biết tại sao, khi hắn nghe thấy ông nội Đàm nói Đàm Dật Trạch cùng Cố Niệm Hề phải có đứa nhỏ, tim của hắn vẫn giống như là bị kim đâm

"Tiểu Nam, con quan tâm con cùng vợ của con là được rồi!" Thư Lạc Tâm cũng biết ý nghĩ trong đầu Đàm Dật Nam, liền hừ lạnh

Đương nhiên, sắc mặt bà không tốt, một phần cũng chính vì lời nói của ông nội Đàm

Đàm Dật Nam không phải cũng có cháu trai cho ông ta sao? Thư Lạc Tâm bà sao không cảm thấy ông ta có chút quan tâm nào đến đứa nhỏ? Ngược lại Cố Niệm Hề này mỗi lần đều được quan tâm

Hơn nữa, Cố Niệm Hề còn lấy đi một trăm năm mươi vạn của bà, Thư Lạc Tâm bà càng nhìn càng thấy không vừa mắt

Thật không biết, người phụ nữ này rốt cuộc có ma thuật gì, có thể đem đàn ông của Đàm gia từ trên xuống dưới thu phục!

Thư Lạc Tâm vừa ăn, vừa trừng mắt nhìn Cố Niệm Hề!

Vừa vặn lúc này ở bên ngoài truyền đến tiếng vang

Chỉ chốc lát sau, người đàn ông mấy ngay chưa xuất hiện ở trên bàn ăn cơm, tiến vào

Một thân quân phục xanh biếc, càng thêm cho hắn có khí phách bức người

"Lão công! Anh tại sao lại trở về?"

"Vật nhỏ, anh trở về ăn cơm cùng em, còn không vui sao?" Hắn vươn tay vẫn còn hơi lạnh, nhẹ nhàng chạm qua chóp mũi của Cố Niệm Hề. Động tác như vậy thật sự là cưng chiều cực hạn

Làm cho cô trong lòng ấm áp, cũng làm cho người đàn ông nào đó nháy mắt ảm đạm

Quan hệ của hắn và cô, vô cùng thân thiết...

"Tiểu Trạch, cháu còn dám nói? Vài ngày không trở về nhà ăn cơm, làm cho cháu dâu của chúng ta đều không cảm thấy đói bụng! Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày đều phải trở về nhà ăn cơm đúng bữa cho ông, đây là quân lệnh!" Có đôi khi, ông nội Đàm sẽ nói một số lời gây cười. Tựa như bây giờ

"Được, tuân lệnh!" Nói xong, Đàm Dật Trạch ngồi xuống bên cạnh Cố Niệm Hề

Cả ngày không nhìn thấy lão bà, Đàm Dật Trạch có chút khẩn cấp, đưa tay xoa xoa eo nhỏ của cô

"Anh hôm nay sao lại về sớm như vậy?" Cố Niệm Hề sợ nhột, mau chóng đẩy hắn ra, hai mắt trừng lớn ý nói: Lão lưu manh, đây là bàn ăn cơm!

"Mọi việc đều đã giải quyết xong, cho nên có thể trở về nhà ăn cơm!" Đàm Dật Trạch vẫn cười, giống như gió xuân

Mà tươi cười như vậy, khiến cho cô thất thần giây lát

Chẳng qua, trong mắt của hắn vẫn có một chút tiểu tà ác, ý tứ thực rõ ràng: Lát nữa về phòng, sẽ cùng em tính sổ!

Đúng lúc cô Lưu lấy cho Đàm Dật Trạch thêm chén đũa, hai tay hắn cũng an phận rút về: "Cô Lưu, giữa trưa ngày mai, chuẩn bị nhiều thức ăn một chút, Hề Hề em cũng chuẩn bị tốt một chút, ngày mai sẽ có khách quan trọng đến nhà chúng ta!"

"Lão công, là ai?"

"Vật nhỏ, đến lúc đó em chẳng phải sẽ biết sao?"

Thấy bộ dạng của Đàm Dật Trạch thần bí khó lường, Cố Niệm Hề trong đầu mê man càng sâu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện