"Không... không phải thật chứ?!" Lần trước, cô thật sự chỉ nói giỡn
Cố Niệm Hề muốn nói rõ ràng với hắn như vậy
Nhưng lời của cô còn chưa kịp nói ra, bàn tay không chút nhẫn lại đã luồn vào trong xe, giữ lấy tay nhỏ bé của cô. Nhẹ nhàng, bế ra khỏi xe
Cô lúc này đã hoàn hảo ở bên ngoài xe, hắn không chút khách khí mà vòng qua eo của cô, liền đem cô ôm vào trong lòng ngực
Lần đầu tiên, bị người đàn ông xa lạ tiếp xúc gần như vậy, thậm chí lòng bàn tay ở dưới eo cô kia còn có chút ấm nóng, làm cho cô cảm thấy có chút cường thế xâm nhập. Mà chung quanh còn có mấy người mặc quân trang xanh biếc đang nhìn bọn họ. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Niệm Hề lập tức liền đỏ bừng
"Anh rốt cuộc nghĩ muốn làm gì?"
Cô giãy dụa, ý bảo hắn buông cô ra
Nhưng người đàn ông kia, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô rồi cười nhẹ, liền đem môi mỏng ghé sát vào tai của cô nói:
"Nơi này là cục dân chính, không đến nơi này để đăng ký, chẳng lẽ chúng ta đến đến làm cái đó?"
Bên tai truyền đến hơi nóng, làm cho nơi mẫn cảm đó của cô trở nên hồng nhạt
Mà lời nói rõ ràng như thế, lại làm cho Cố Niệm Hề không chịu nổi. Dù sao, cô còn chưa cùng người đàn ông nào tiếp xúc thân mật đến như vậy
Về phần Đàm Dật Trạch, thấy vật nhỏ ngượng ngùng trong lòng hắn như vậy, tâm tình trở nên vô cùng tốt
Đặc biệt cô gái này ngay cả sau gáy cũng nổi lên tia hồng nhạt, càng làm cho hắn một trận nôn nóng, cũng làm cho hắn nhịn không được lần thứ hai, lại ghé sát tai cô nói: "Nếu em thật sự nghĩ muốn ở nơi này làm chuyện đó, kỳ thật tôi cũng có thể làm được!"
"Anh..."
Qủa nhiên không phụ sự kỳ vọng của Đàm Dật Trạch, câu nói như vậy, lại thành công làm cho sắc mặt cô nổi lên một trận hồng hào
"Tốt lắm, chúng ta hiện tại phải đi vào. Bằng không người ở bên trong sẽ chờ đến nóng nảy!"
Nhìn cô gái gương mặt nhỏ nhắn ửng hồng, người đàn ông khóe miệng lại không thể giấu được nụ cười. Lúc sau hắn lại quay sang một quân nhân khác nói: "Trình Hải, những thứ tôi nói cậu chuẩn bị, mang hết lên đây cho tôi"
Theo ánh mắt của Đàm Dật Trạch, Cố Niệm Hề phát hiện quả nhiên có một người quân phục xanh biếc đang đứng bên cạnh bọn họ
Hắn cũng giống như người vừa nãy đón cô ở thang máy, làn da ngăm đen, nhưng ánh mắt kia vẫn hơn một phần kiên định cùng sắc bén
Chỉ có khi nhìn Đàm Dật Trạch, ánh mắt của hắn lúc này mới có một tia cảm phục
"Vâng, thưa tham mưu trưởng, mọi thứ tôi đã chuẩn bị tốt" Nói xong hắn liền cầm lên đưa cho Đàm Dật Trạch vài thứ giấy tờ
"Chúng ta đi vào thôi!" Tiếp nhận giấy tờ của người sĩ binh kia, Đàm Dật Trạch lại ra tăng lực đạo ở phía eo của cô, ý nói cô cùng hắn tiến vào
"Đi vào làm cái gì..." Cố Niệm Hề không đi theo hắn
Hắn đương nhiên cảm giác được là cô không tuân theo, dừng lại bước chân, quay lại nhìn cô
Giờ phút này, ánh mắt của hắn có vài phần thâm thúy
Chỉ trong thời gian ngắn, ánh mắt của hắn liền không còn tia ôn nhu lúc nãy. Nhìn chằm chằm đôi mắt của Cố Niệm Hề, không mang một tia ấm áp nào
"Em hỏi câu này, là có ý gì? Chẳng lẽ, em ngày đó cùng tôi nói chuyện, còn có cầu hôn tôi, tất cả đều là giả? Đều là lừa gạt tôi?"
Giọng nói, vẫn như trước giống như tiếng đàn vi-ô-lông trầm thấp, động lòng người. Nhưng lại mang theo hàn ý. Từ lúc cô gặp Đàm Dật Trạch, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy hắn như vậy
Nhưng Trình Hải đi theo Đàm Dật Trạch đã nhiều năm mới biết, đây chính là hắn đã quen dùng thái độ như vậy đối với người khác. Cũng chỉ khi đối mặt với cô gái tên Cố Niệm Hề kia hắn mới có thể nhu tình như vừa rồi
Người bên ngoài nghe nói Đàm tham mưu trưởng muốn kết hôn, tất cả đều nghĩ hắn quấn chặt người phụ nữ kia . Cũng không nghĩ, cuối cùng lại biến thành cô gái mang tên Cố Niệm Hề kia cầu hôn với hắn. Nhưng Trình Hải lại thấy rõ ràng tham mưu trưởng của bọn hắn, ngay từ lúc gặp được cô gái kia ở sân bay ánh mắt đã hiện ra tia chiếm giữ. Thậm chí trên đường đi gặp cô có chuyện buồn, còn xuống xe tự an ủi cô. Điều này, tham mưu trưởng của bọn họ chưa từng đối với người phụ nữ khác làm
Có thể thấy, cô gái kia ở trong lòng tham mưu trưởng của bọn họ, đã sớm chiếm được vị trí cao nhất!
"Cái kia, tôi... tôi thật không lừa gạt anh!"
Được rồi, Cố Niệm Hề thừa nhận mình làm như vậy là không có khí thế. Nhưng ánh mắt kia của Đàm Dật Trạch nhìn cô, thật giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô, cô muốn nói phủ nhận. Nhưng cuối cùng vẫn là nuốt xuống
"Kia vậy em là có ý gì?"
Hắn vẫn như trước, ánh mắt không có nửa điểm nhu tình. Giống như người đàn ông vừa mới mở cửa xe cho cô, không phải là hắn
Đó cũng là lần đầu tiên Cố Niệm Hề biết, có một người vừa có thể ôn nhu vừa có thể tàn nhẫn, vừa có thể dịu dàng vừa có thể lạnh khốc
"Tôi... tôi không có mang theo hộ khẩu! Anh cũng biết tôi vừa mới tan tầm. Trên người không có mang theo mấy thứ như vậy"
Tuy rằng lý do này rất ngu ngốc, nhưng cô cũng phải thử, nếu có thể làm cho cô thoát khỏi cục diện rối rắm trước mắt, cô đây cũng không ngại sử dụng
Nhưng không biết tại sao, cô lại có cảm giác, mình vừa mới mở miệng, lại giống như bước xuống một cái hố mà hắn đã đào sẵn
Bởi vì cô thấy, gương mặt nhăn nhó của hắn lúc này dãn ra!
Hơn nữa còn cười đến sáng lạn!
Có ai ở đây nói cho cô biết, hắn đang cười cái gì không? Người trả lời cô, chính là Đàm Dật Trạch
"Điểm này, tôi cũng đã sớm nghĩ!" Đàm Dật Trạch cười, phảng phất như kiểu nắm chắc phần thắng. Hắn lại quay sang người bên cạnh nói: "Dương Bân, tôi vừa mới nói cậu đến nhà chị dâu của cậu lấy đồ, đã lấy được chưa?"
"Tham mưu trưởng, tôi vừa mới đem vật đó đến đây!" Nói xong, hắn liền đưa cho Đàm Dật Trạch, mấy giấy tờ gì đó
Cố Niệm Hề thấy được mấy giấy tờ kia, có chút quen mắt!
Lúc trước cô rời nhà trốn đi, để tiện cho sau này, nên cô đã cầm theo hộ khẩu của bản thân. Phía trên còn do cô nhàm chán đã vẽ lên đó một con báo
Thứ này, tại sao lại ở trong tay Đàm Dật Trạch?
"Các người... tại sao lại có thứ này? Trả lại cho tôi!" Cuối cùng cô cũng hiểu được tại sao lúc nãy hắn lại cười âm hiểm đến như vậy!
"Giải thích cũng hơi mất thời gian. Chờ chúng ta làm xong việc, tôi sẽ giải thích rõ ràng cho em!" Nói xong, hắn liền vui vẻ kéo cô đi đến cục dân chính
Cố Niệm Hề muốn nói rõ ràng với hắn như vậy
Nhưng lời của cô còn chưa kịp nói ra, bàn tay không chút nhẫn lại đã luồn vào trong xe, giữ lấy tay nhỏ bé của cô. Nhẹ nhàng, bế ra khỏi xe
Cô lúc này đã hoàn hảo ở bên ngoài xe, hắn không chút khách khí mà vòng qua eo của cô, liền đem cô ôm vào trong lòng ngực
Lần đầu tiên, bị người đàn ông xa lạ tiếp xúc gần như vậy, thậm chí lòng bàn tay ở dưới eo cô kia còn có chút ấm nóng, làm cho cô cảm thấy có chút cường thế xâm nhập. Mà chung quanh còn có mấy người mặc quân trang xanh biếc đang nhìn bọn họ. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Niệm Hề lập tức liền đỏ bừng
"Anh rốt cuộc nghĩ muốn làm gì?"
Cô giãy dụa, ý bảo hắn buông cô ra
Nhưng người đàn ông kia, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô rồi cười nhẹ, liền đem môi mỏng ghé sát vào tai của cô nói:
"Nơi này là cục dân chính, không đến nơi này để đăng ký, chẳng lẽ chúng ta đến đến làm cái đó?"
Bên tai truyền đến hơi nóng, làm cho nơi mẫn cảm đó của cô trở nên hồng nhạt
Mà lời nói rõ ràng như thế, lại làm cho Cố Niệm Hề không chịu nổi. Dù sao, cô còn chưa cùng người đàn ông nào tiếp xúc thân mật đến như vậy
Về phần Đàm Dật Trạch, thấy vật nhỏ ngượng ngùng trong lòng hắn như vậy, tâm tình trở nên vô cùng tốt
Đặc biệt cô gái này ngay cả sau gáy cũng nổi lên tia hồng nhạt, càng làm cho hắn một trận nôn nóng, cũng làm cho hắn nhịn không được lần thứ hai, lại ghé sát tai cô nói: "Nếu em thật sự nghĩ muốn ở nơi này làm chuyện đó, kỳ thật tôi cũng có thể làm được!"
"Anh..."
Qủa nhiên không phụ sự kỳ vọng của Đàm Dật Trạch, câu nói như vậy, lại thành công làm cho sắc mặt cô nổi lên một trận hồng hào
"Tốt lắm, chúng ta hiện tại phải đi vào. Bằng không người ở bên trong sẽ chờ đến nóng nảy!"
Nhìn cô gái gương mặt nhỏ nhắn ửng hồng, người đàn ông khóe miệng lại không thể giấu được nụ cười. Lúc sau hắn lại quay sang một quân nhân khác nói: "Trình Hải, những thứ tôi nói cậu chuẩn bị, mang hết lên đây cho tôi"
Theo ánh mắt của Đàm Dật Trạch, Cố Niệm Hề phát hiện quả nhiên có một người quân phục xanh biếc đang đứng bên cạnh bọn họ
Hắn cũng giống như người vừa nãy đón cô ở thang máy, làn da ngăm đen, nhưng ánh mắt kia vẫn hơn một phần kiên định cùng sắc bén
Chỉ có khi nhìn Đàm Dật Trạch, ánh mắt của hắn lúc này mới có một tia cảm phục
"Vâng, thưa tham mưu trưởng, mọi thứ tôi đã chuẩn bị tốt" Nói xong hắn liền cầm lên đưa cho Đàm Dật Trạch vài thứ giấy tờ
"Chúng ta đi vào thôi!" Tiếp nhận giấy tờ của người sĩ binh kia, Đàm Dật Trạch lại ra tăng lực đạo ở phía eo của cô, ý nói cô cùng hắn tiến vào
"Đi vào làm cái gì..." Cố Niệm Hề không đi theo hắn
Hắn đương nhiên cảm giác được là cô không tuân theo, dừng lại bước chân, quay lại nhìn cô
Giờ phút này, ánh mắt của hắn có vài phần thâm thúy
Chỉ trong thời gian ngắn, ánh mắt của hắn liền không còn tia ôn nhu lúc nãy. Nhìn chằm chằm đôi mắt của Cố Niệm Hề, không mang một tia ấm áp nào
"Em hỏi câu này, là có ý gì? Chẳng lẽ, em ngày đó cùng tôi nói chuyện, còn có cầu hôn tôi, tất cả đều là giả? Đều là lừa gạt tôi?"
Giọng nói, vẫn như trước giống như tiếng đàn vi-ô-lông trầm thấp, động lòng người. Nhưng lại mang theo hàn ý. Từ lúc cô gặp Đàm Dật Trạch, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy hắn như vậy
Nhưng Trình Hải đi theo Đàm Dật Trạch đã nhiều năm mới biết, đây chính là hắn đã quen dùng thái độ như vậy đối với người khác. Cũng chỉ khi đối mặt với cô gái tên Cố Niệm Hề kia hắn mới có thể nhu tình như vừa rồi
Người bên ngoài nghe nói Đàm tham mưu trưởng muốn kết hôn, tất cả đều nghĩ hắn quấn chặt người phụ nữ kia . Cũng không nghĩ, cuối cùng lại biến thành cô gái mang tên Cố Niệm Hề kia cầu hôn với hắn. Nhưng Trình Hải lại thấy rõ ràng tham mưu trưởng của bọn hắn, ngay từ lúc gặp được cô gái kia ở sân bay ánh mắt đã hiện ra tia chiếm giữ. Thậm chí trên đường đi gặp cô có chuyện buồn, còn xuống xe tự an ủi cô. Điều này, tham mưu trưởng của bọn họ chưa từng đối với người phụ nữ khác làm
Có thể thấy, cô gái kia ở trong lòng tham mưu trưởng của bọn họ, đã sớm chiếm được vị trí cao nhất!
"Cái kia, tôi... tôi thật không lừa gạt anh!"
Được rồi, Cố Niệm Hề thừa nhận mình làm như vậy là không có khí thế. Nhưng ánh mắt kia của Đàm Dật Trạch nhìn cô, thật giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô, cô muốn nói phủ nhận. Nhưng cuối cùng vẫn là nuốt xuống
"Kia vậy em là có ý gì?"
Hắn vẫn như trước, ánh mắt không có nửa điểm nhu tình. Giống như người đàn ông vừa mới mở cửa xe cho cô, không phải là hắn
Đó cũng là lần đầu tiên Cố Niệm Hề biết, có một người vừa có thể ôn nhu vừa có thể tàn nhẫn, vừa có thể dịu dàng vừa có thể lạnh khốc
"Tôi... tôi không có mang theo hộ khẩu! Anh cũng biết tôi vừa mới tan tầm. Trên người không có mang theo mấy thứ như vậy"
Tuy rằng lý do này rất ngu ngốc, nhưng cô cũng phải thử, nếu có thể làm cho cô thoát khỏi cục diện rối rắm trước mắt, cô đây cũng không ngại sử dụng
Nhưng không biết tại sao, cô lại có cảm giác, mình vừa mới mở miệng, lại giống như bước xuống một cái hố mà hắn đã đào sẵn
Bởi vì cô thấy, gương mặt nhăn nhó của hắn lúc này dãn ra!
Hơn nữa còn cười đến sáng lạn!
Có ai ở đây nói cho cô biết, hắn đang cười cái gì không? Người trả lời cô, chính là Đàm Dật Trạch
"Điểm này, tôi cũng đã sớm nghĩ!" Đàm Dật Trạch cười, phảng phất như kiểu nắm chắc phần thắng. Hắn lại quay sang người bên cạnh nói: "Dương Bân, tôi vừa mới nói cậu đến nhà chị dâu của cậu lấy đồ, đã lấy được chưa?"
"Tham mưu trưởng, tôi vừa mới đem vật đó đến đây!" Nói xong, hắn liền đưa cho Đàm Dật Trạch, mấy giấy tờ gì đó
Cố Niệm Hề thấy được mấy giấy tờ kia, có chút quen mắt!
Lúc trước cô rời nhà trốn đi, để tiện cho sau này, nên cô đã cầm theo hộ khẩu của bản thân. Phía trên còn do cô nhàm chán đã vẽ lên đó một con báo
Thứ này, tại sao lại ở trong tay Đàm Dật Trạch?
"Các người... tại sao lại có thứ này? Trả lại cho tôi!" Cuối cùng cô cũng hiểu được tại sao lúc nãy hắn lại cười âm hiểm đến như vậy!
"Giải thích cũng hơi mất thời gian. Chờ chúng ta làm xong việc, tôi sẽ giải thích rõ ràng cho em!" Nói xong, hắn liền vui vẻ kéo cô đi đến cục dân chính
Danh sách chương