Trong thời khắc giằng co này, Từ Na hẹn Mộ Hữu Thành đến khách sạn vào lúc chín rưỡi tối.Thời gian mờ ám như vậy chỉ để nói chuyện? Dường như dụng ý không chỉ đơn giản như thế.Lúc Mộ Hữu Thành nhận được tin nhắn như vậy cũng không nói cho bất kỳ ai, một mình đến nơi hẹn.
Cánh hoa hồng trải đầy bàn, hai ly rượu đỏ đã được rót sẵn, Từ Na một thân áo hồng thấy Mộ Hữu Thành một mình tới điểm hẹn, bình tĩnh cười một tiếng: “Đã lâu không gặp, gần đây anh khỏe không?”
Lão Mộ ngồi xuống, vì anh đeo kính đen nên không nhìn rõ được vẻ mặt anh như thế nào, nhưng trên người anh lại tản ra một loại khí chất tỉnh táo lạnh lùng, càng có thể cảm nhận rõ trong giọng nói: “Hẹn anh tới có việc gì sao?”
Từ Na nhẹ nhàng đảo một vòng, dường như tâm trạng rất tốt, tiếng cười vô tình không bị cản trở: “Vội cái gì, chúng ta có cả một đêm để ôn chuyện cũ, tin tức nhanh nhất cũng phải đến ngày mai, anh nói xem?”
Cô dường như mơ hồ để lộ ra ý là: cho dù truyền thông muốn đưa tin sao chép cũng phải đợi đến sáng mai, tối nay vẫn còn vô số cơ hội.
Lão Mộ dựa người vào ghế: “Từ Na, anh biết em cũng được ba mươi năm rồi, có thể nói là nhìn em lớn lên.Em biết tại sao anh để Tình Tình bên cạnh để nuôi dưỡng mà lại đưa em tới Mĩ không?”
Nghe thấy vậy, sắc mặt của Từ Na thoáng thay đổi một chút: “Sợ em dạy hư đứa trẻ? Anh lợi hại lắm, khiến Tình Tình có thể học được cách phản bội em.”
“Nếu như em có cảm giác tất cả mọi người đều phản bội em, có phải còn một nguyên nhân khác không, đó chính là bản tính của em đã phản bội chính em.” Lão Mộ vừa bình tĩnh lại thâm trầm nói ra những lời này.
Ly rượu đỏ trong tay bị một hơi uống cạn sạch, vốn là ngọt thế nhưng lúc này đọng lại trong miệng chỉ thấy khổ sở.Từ Na nở nụ cười: “Bản tính? Anh biết bản tính của em là gì sao? Không, anh không biết, Mộ Hữu Thành, anh không biết bản tính của em.Cả đời em chỉ muốn một người, cũng chỉ là anh!” Từ Na đập ly rượu, xông tới ôm lấy Mộ Hữu Thành, quấn lấy cổ anh nhẹ giọng khóc sụt sùi, “Anh rể, anh biết không, năm ấy khi anh chọn chị em mà không phải là em, em đã rất đau khổ, khi đó mọi người đều cho rằng em không biết yêu, nhưng mà các người hiểu em sao? Sau khi em điên rồ ra ngoài, tìm những người đàn ông khác, thậm chí ngay cả cha của con mình là ai em cũng không biết.Tại sao chứ?Bởi vì lúc một mình em chỉ nghĩ đến anh, thậm chí em còn điên cuồng nghĩ rằng, nếu không có chị em, anh sẽ lấy em…Sau đó chị mất đi, em đã vui mừng thế nào.Em biết rõ mình hư hỏng, khi đó lại còn có thể vui mừng được.”
Mộ Hữu Thành không trả lời, cứ nhàn nhạt nghe như vậy, anh và Từ Na dây dưa gần nửa đời người cần một lần giải quyết triệt để….
“Nhưng tại sao, sau khi chị em rời đi anh vẫn không cần em, anh đồng ý chăm sóc em và Tình Tình, nhưng vì sao lại đưa em đến chỗ xa lắc đó.Ở nước Mĩ xa xôi đó, cả ngày lẫn đêm em làm những gì anh có biết không?Uống rượu, khiêu vũ, lên giường, chia tay....Tuần hoàn không ngừng.Nếu không phải đứa nhỏ Tình Tình này nói cho em biết, con bé giúp em đuổi những người phụ nữ bên cạnh anh đi, em có lẽ đã say mà chết ở nước Mĩ, như vậy thì anh cũng có thể được giải thoát.Nhưng đã nhiều năm như vậy Tình Tình vẫn đang cố gắng vì em mà ở lại bên cạnh anh, mỗi lần nghe con bé hưng phấn kể cho em biết anh hiện giờ vẫn một mình, bên cạnh anh không có ai, em lại nghĩ mình vẫn còn hy vọng.Thế nhưng lần đầu tiên em cảm thấy bất an, nhìn thấy Thẩm Niệm An ở bên cạnh anh, em đã có cảm giác gì? Ánh mắt anh nhìn cô ta quá sức chuyên chú, không giống với ánh mắt nhìn chị em.Anh chỉ là tôn trọng chị em, là tương kính như tân, nhưng đối với cô ta lại là thương yêu....Thật khó mà tưởng tượng được, anh lại có thể dùng ánh mắt đó nhìn một người.Hai người đã biết nhau bao lâu? Anh và cô ta sao lại có tình cảm sâu đậm như vậy?”
Từ Na hôn lên cổ của Mộ Hữu Thành, nén nước mắt, giống nhưng những uất ức bao nhiêu năm nay đang tuôn trào.
Mộ Hữu Thành bắt lấy bả vai cô ta, đẩy cô ta ra, kiềm nén hỏi: “Nói xong rồi hả?”
Từ Na lắc đầu: “Nói không hết, lời nói trong ba mươi năm sao có thể nói xong, cho dù dùng cả đời còn lại để nói cũng không xong.”
Mộ Hữu Thành thở dài một tiếng: “Ngày trước anh không yêu em, sau này lại càng không yêu.Cho nên, cho dù em có thích anh nhiều đến đâu cũng chỉ nhận lại được nỗi thất vọng mà thôi.Em ép buộc đối phương yêu mình, thì chỉ hại người hại mình, hà tất phải làm vậy?”
“Ép buộc? Nói thật hay.” Từ Na đứng vững vàng dậy, cười lạnh, “Em chuẩn bị lâu như vậy cũng chỉ vì lời nói ép buộc.Anh rể, hiện tại anh có thể rời khỏi căn phòng này, như vậy em có thể đảm bảo có một ngày anh sẽ phải quỳ gối cầu xin em.Hoặc là anh ở lại đây một đêm, em chỉ cần một buổi tối tốt đẹp, để sau này có thể nhớ lại.Chỉ cần vậy, em đảm bảo tất cả những cảnh khó khăn trước mắt anh sẽ tan thành mây khói, còn em cũng sẽ vĩnh viễn rời khỏi đây, để cho các người hạnh phúc, có được không?”
Có người không có được, chỉ có thể ép buộc.
Chân Chân đi làm lại rồi, Tiêu Thần vẫn nghiên cứu làm như thế nào để đối phó với nguy cơ trước mắt.Nông thôn yên tĩnh đón một vị khách, Mộ Vân.
Niệm An cùng cô ra khỏi nhà thím hai, tản bộ trên con đường nhỏ.
Mộ Vân nhìn ánh nắng chiều, cười: “Thật ra thì tôi rất thích chị.”
“Cám ơn.Chỉ là nếu như cách em thích một người là như vậy, vậy thì emđừng yêu chị thì hơn.” Niệm An cũng không khách khí.
Mộ Vân hình như cũng không ngoài ý muốn: “Được, hôm nay tôi tới chỉ là muốn hỏi chị một câu.”
“Em nói đi.”
“Vì anh tôi, chị có thể hy sinh bao nhiêu?”
“Không nhiều lắm, chỉ cócon người tôi mà thôi.”
Mộ Vân sửng sốt thật lâu, rốt cuộc thở dài một tiếng.Cô nhỏ giọng nói một câu gì đó, vừa nói xong, cô xoay người chạy.
Niệm An đang mang thai không thể vận động mạnh, cô chỉ cảm thấy có chút không được bình thường, theo bản năng cô cao giọng gọi: “Mộ Vân....” Cô thấy Mộ Vân chạy tới xa rồi dừng lại một chút, sau đó vẫn tiếp tục chạy.Lúc này cô mới phản ứng được câu mà Mộ Vân nói khi nãy là “Thật xin lỗi!”.
Trong khách sạn, Mộ Hữu Thành đẩy bàn đứng dậy, hờ hững nở nụ cười: “Có một việc em không biết.Thật ra năm đó người cha anh nhìn trúng là em. Hai chị em nhà em, một người giống hoa thủy tiên, một người giống hoa hồng, anh cảm thấy hoa thủy tiên thích hợp với anh hơn, cho nên cuối cùng anh cưới chị em.Đã nhiều năm trôi qua, anh vẫn cảm thấy sự lựa chọn của anh là đúng.”
Từ Na ngồi liệt ở bên giường, chợt cúi đầu nở nụ cười: “Ồ, hoa hồng? Ý anh nói là em có gai sao? Cho nên tự tay anh cắt đứt nhân duyên của chúng ta? Mộ Hữu Thành, anh có biết không, em oán hận chị em ba mươi năm, thì ra là em hận lầm người rồi....Được, rất tốt, thật tốt quá!” Cô cười giống như phát điên, tâm sự chất chứa ba mươi năm được giải phóng đau đến tê liệt.
Tiếng đau lòng, từng mảnh từng mảnh, cô cố gắng cắn nuốt.Cô bỗng dưng ngẩng đầu lên, ánh mắt hung ác: “Rất tốt, bây giờ anh có thể cút đi rồi, tôi sẽ trả lại gấp bội những tổn thương mà anh đã gây ra cho tôi!”
Mộ Hữu Thành lê từng bước chân nặng nề rời khỏi phòng, sau khi ra khỏi phòng anh đỡ vách tường để thân thể đứng vững.Thị giác ngày càng không rõ ràng, nếu vừa rồi anh không đeo kính đen, triệu chứng của anh nhất định không lừa gạt được.Trải qua cuộc nói chuyện vừa rồi, anh đã hoàn toàn đắc tội với Từ Na rồi, tiếp theo cô nhất định sẽ đem chuyện sao chép lan truyền ra ngoài, muốn tiếp tục con đường trước mắt phải giải quyết chuyện của cô trước đã.
Anh liên lạc với trợ lý Trần tìm địa chỉ của vị kiến trúc sư ‘bị sao chép’ kia, sau đó tự mình tới cửa.
Chờ mãi đến tận khuya mới thấy anh từ trong nhà của vị kiến trúc sư kia ra ngoài, trợ lý Trần đã chờ ngoài cửa từ sớm với vẻ mặt lo lắng: “Tổng giám đốcMộ, anhtắt máy ạ?”
“Tôi tắt máy?”
Trợ lý Trần nói rất nhanh: “Cả chiều nay anh Tiêu Thần gọi điện cho anh, không gọi được liền tìm tôi, nghe nói ở nông thôn xảy ra chuyện.”
Lão Mộ bước một bước dài về phía trước, vẻ mặt khẩn trương muốn nghe rõ ràng một chút, đáng tiếc bước hụt một bước, ngã xuống từ bậc cầu thang.Quần áo tây trang dính một lớp bụi bẩn, mắt kính rơi ra ngoài, bởi vì võng mạc bị tróc ra mà nửa ngày không tìm được mắt kính.
Trợ lý Trần hốt hoảng đỡ anh đứng lên, lúc đưa mắt kính cho anh, vẻ mặt nghi ngờ: “Tổng giám đốc Mộ....”
Lão Mộ khoát khoát tay: “Đừng nói gì cả.Bảo tài xế đến đây, cô đến nông thôn một chuyến, thôi, để tôi đi.” Anh quên cả phủi bụi trên người liền bước chân đi.Giờ phút này anh căng thẳng không lời nào tả được.
Tiêu Thần đã trở lại nông thôn, nghe thím hai nói rằng buổi trưa có một cô gái đến tìm Niệm An, hai người đi ra ngoài sau đó đến giờ vẫn chưa trở về, cho nên bà bảo mấy thanh niên trong làng ra ngoài tìm một vòng, lại tìm thấy cô gái kia bên bờ ruộng, đầu của cô bị xây xước, khóc lóc kể rằng Niệm An bị một nhóm người xấu đưa đi.
Cô gái nằm trong phòng chính là Mộ Vân, Tiêu Thần ở trong phòng nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc: “Cô cẩn thận kể lại tình huống lúc đó cho tôi, một chút cũng không được bỏ sót.”
Mộ Vân ôm đầu bị quấn đầy băng gạc, vẻ mặt khổ sở nói: “Đầu của tôi thật sự đang rất choáng....”
Thấy dáng vẻ không phối hợp của cô, Tiêu Thần nổi giận, bắt lấy bả vai của cô bắt đầu lay lay: “Cô nhìn vào mắt tôi mà nói, lúc này không phải là lúc để ngất biết không? Niệm An chưa tìm thấy, hiện tại không rõ tung tích, cũng không biết sẽ gặp phải nguy hiểm gì!”
Mộ Vân giống như bị giật mình, càng nói không ra lời, môi cô run run rẩy rẩy thật lâu: “Anh thích cô ấy?”
Thấy cô vào lúc này lại lảng sang chuyện khác, Tiêu Thần quả thật muốn điên: “Đúng vậy, tôi yêu cô ấy, cho nên tôi sẽ không thể để cho ấy chịu bất kỳ thương tổn nào, càng không cho phép bất kể ai tổn thương cô ấy.Nếu như bây giờ cô không nói, có tin cả đời này tôi sẽ không để cô nói một lời nào nữa không?”
“Đủ rồi!” Lão Mộ cũng từ ngoài bước vào, anh tháo kính mắt xuống thích ứng với ánh sáng lờ mờ trong nhà.Rất nhanh tầm mắt của anh dừng lại trên người Mộ Vân, đè nén nghi vấn như sông cuộn biển gầm trong lòng, anh ân cần nói: “Xe ở bên ngoài, bảo tài xế đưa em đến bệnh viện, yên tâm nghỉ ngơi.”
Tiêu Thần nóng nảy: “Mộ Hữu Thành, anh điên rồi sao? Cô ấy là người duy nhất chứng kiến, còn chưa nói xong đã để cô ấy đi, sao có thể tìm thấy Niệm An?”
Lão Mộ bắt lấy tay anh: “Bình tĩnh một chút đi, chúng ta trước hết đi tìm khu vực xung quanh đây, nếu như trong vòng 24 giờ không tìm thấy thì báo cảnh sát.”
A Trạch, Lão Bàng, Đường Ca cùng một đám anh em đều đang chờ bên ngoài, chồng của thím hai cũng tìm đàn ông trong thôn tới, đoàn người chia làm bốn đội, mỗi đội đều có người trong làng quen thuộc địa hình, bọn họ đi dọc theo bốn hướng Đông Tây Nam Bắc để tìm.Chỉ cần trong thôn còn người nhất định sẽ tìm ra được.
Trước khi lên xe, Mộ Vân bảo tài xế chờ ở bên ngoài chốc lát, cô xoay người vào trong phòng, thấy Tiêu Thần đấm một cái vào mặt Lão Mộ, cô xông tới chắn trước người Lão Mộ, mắng Tiêu Thần: “Anh bị bệnh thần kinh à?”
Lão Mộ đẩy cô ra, khóe miệng anh đã sưng đỏ, có tia máu lộ ra: “Mộ Vân, em tránh ra, chỗ này không có chuyện của em.”
Nghe thế, Mộ Vân khóc: “Sao lại không có chuyện của em?Anh là anh em, anh lại bị thương, sao em có thể không quan tâm?”
Không khí chợt lạnh xuống, Tiêu Thần không có hứng thú với chuyện hai anh em bọn họ, càng không muốn quan tâm.Nhưng Lão Mộ cong khóe miệng nói: “Nếu như em có quan hệ ruột thịt với anh, giờ phút này cho dù phải thắt cổ em anh cũng nhất định bắt em phải kể lại ngọn ngành rõ ràng, nhưng đáng tiếc em không phải, sao anh có thể ép buộc?”
Đáng tiếc em không phải, đáng tiếc em không phải....Mộ Vân chống cửa, thiếu chút nữa không đứng vững.Cô có cảm giác kể từ ngày hôm nay Mộ Vân cô và Mộ Hữu Thành sẽ không có quan hệ gì nữa.Cô kính trọng anh nhiều năm như vậy, cũng từng thầm mến anh nhưng bây giờ lại bị anh tự tay đẩy cô ra.
Cô nhớ lại từ lúc Từ Na về nhà tìm cô, Từ Na nói cho cô biết chuyện của anh trai cô cùng Thẩm Niệm An, Từ Na ám chỉ Thẩm Niệm An tới giành anh trai của cô.Cô bán tín bán nghi, nhưng vẫn vội vàng chạy tới.Cô thấy anh trai cô thương yêu Thẩm Niệm An, mà cô không hề biết rằng, Thẩm Niệm An đang mang thai.Tin này khiến cho cô khiếp sợ.Ngày trước Mộ Tình cũng chỉ là được nuôi dưỡng bên cạnh anh trai, cô đã chán ghét đến tột đỉnh.Nếu anh trai thật sự có con, đứa nhỏ này sẽ được cưng chiều như thế nào? Cô hốt hoảng giống như sắp bị đưa vào lãnh cung....
Cánh hoa hồng trải đầy bàn, hai ly rượu đỏ đã được rót sẵn, Từ Na một thân áo hồng thấy Mộ Hữu Thành một mình tới điểm hẹn, bình tĩnh cười một tiếng: “Đã lâu không gặp, gần đây anh khỏe không?”
Lão Mộ ngồi xuống, vì anh đeo kính đen nên không nhìn rõ được vẻ mặt anh như thế nào, nhưng trên người anh lại tản ra một loại khí chất tỉnh táo lạnh lùng, càng có thể cảm nhận rõ trong giọng nói: “Hẹn anh tới có việc gì sao?”
Từ Na nhẹ nhàng đảo một vòng, dường như tâm trạng rất tốt, tiếng cười vô tình không bị cản trở: “Vội cái gì, chúng ta có cả một đêm để ôn chuyện cũ, tin tức nhanh nhất cũng phải đến ngày mai, anh nói xem?”
Cô dường như mơ hồ để lộ ra ý là: cho dù truyền thông muốn đưa tin sao chép cũng phải đợi đến sáng mai, tối nay vẫn còn vô số cơ hội.
Lão Mộ dựa người vào ghế: “Từ Na, anh biết em cũng được ba mươi năm rồi, có thể nói là nhìn em lớn lên.Em biết tại sao anh để Tình Tình bên cạnh để nuôi dưỡng mà lại đưa em tới Mĩ không?”
Nghe thấy vậy, sắc mặt của Từ Na thoáng thay đổi một chút: “Sợ em dạy hư đứa trẻ? Anh lợi hại lắm, khiến Tình Tình có thể học được cách phản bội em.”
“Nếu như em có cảm giác tất cả mọi người đều phản bội em, có phải còn một nguyên nhân khác không, đó chính là bản tính của em đã phản bội chính em.” Lão Mộ vừa bình tĩnh lại thâm trầm nói ra những lời này.
Ly rượu đỏ trong tay bị một hơi uống cạn sạch, vốn là ngọt thế nhưng lúc này đọng lại trong miệng chỉ thấy khổ sở.Từ Na nở nụ cười: “Bản tính? Anh biết bản tính của em là gì sao? Không, anh không biết, Mộ Hữu Thành, anh không biết bản tính của em.Cả đời em chỉ muốn một người, cũng chỉ là anh!” Từ Na đập ly rượu, xông tới ôm lấy Mộ Hữu Thành, quấn lấy cổ anh nhẹ giọng khóc sụt sùi, “Anh rể, anh biết không, năm ấy khi anh chọn chị em mà không phải là em, em đã rất đau khổ, khi đó mọi người đều cho rằng em không biết yêu, nhưng mà các người hiểu em sao? Sau khi em điên rồ ra ngoài, tìm những người đàn ông khác, thậm chí ngay cả cha của con mình là ai em cũng không biết.Tại sao chứ?Bởi vì lúc một mình em chỉ nghĩ đến anh, thậm chí em còn điên cuồng nghĩ rằng, nếu không có chị em, anh sẽ lấy em…Sau đó chị mất đi, em đã vui mừng thế nào.Em biết rõ mình hư hỏng, khi đó lại còn có thể vui mừng được.”
Mộ Hữu Thành không trả lời, cứ nhàn nhạt nghe như vậy, anh và Từ Na dây dưa gần nửa đời người cần một lần giải quyết triệt để….
“Nhưng tại sao, sau khi chị em rời đi anh vẫn không cần em, anh đồng ý chăm sóc em và Tình Tình, nhưng vì sao lại đưa em đến chỗ xa lắc đó.Ở nước Mĩ xa xôi đó, cả ngày lẫn đêm em làm những gì anh có biết không?Uống rượu, khiêu vũ, lên giường, chia tay....Tuần hoàn không ngừng.Nếu không phải đứa nhỏ Tình Tình này nói cho em biết, con bé giúp em đuổi những người phụ nữ bên cạnh anh đi, em có lẽ đã say mà chết ở nước Mĩ, như vậy thì anh cũng có thể được giải thoát.Nhưng đã nhiều năm như vậy Tình Tình vẫn đang cố gắng vì em mà ở lại bên cạnh anh, mỗi lần nghe con bé hưng phấn kể cho em biết anh hiện giờ vẫn một mình, bên cạnh anh không có ai, em lại nghĩ mình vẫn còn hy vọng.Thế nhưng lần đầu tiên em cảm thấy bất an, nhìn thấy Thẩm Niệm An ở bên cạnh anh, em đã có cảm giác gì? Ánh mắt anh nhìn cô ta quá sức chuyên chú, không giống với ánh mắt nhìn chị em.Anh chỉ là tôn trọng chị em, là tương kính như tân, nhưng đối với cô ta lại là thương yêu....Thật khó mà tưởng tượng được, anh lại có thể dùng ánh mắt đó nhìn một người.Hai người đã biết nhau bao lâu? Anh và cô ta sao lại có tình cảm sâu đậm như vậy?”
Từ Na hôn lên cổ của Mộ Hữu Thành, nén nước mắt, giống nhưng những uất ức bao nhiêu năm nay đang tuôn trào.
Mộ Hữu Thành bắt lấy bả vai cô ta, đẩy cô ta ra, kiềm nén hỏi: “Nói xong rồi hả?”
Từ Na lắc đầu: “Nói không hết, lời nói trong ba mươi năm sao có thể nói xong, cho dù dùng cả đời còn lại để nói cũng không xong.”
Mộ Hữu Thành thở dài một tiếng: “Ngày trước anh không yêu em, sau này lại càng không yêu.Cho nên, cho dù em có thích anh nhiều đến đâu cũng chỉ nhận lại được nỗi thất vọng mà thôi.Em ép buộc đối phương yêu mình, thì chỉ hại người hại mình, hà tất phải làm vậy?”
“Ép buộc? Nói thật hay.” Từ Na đứng vững vàng dậy, cười lạnh, “Em chuẩn bị lâu như vậy cũng chỉ vì lời nói ép buộc.Anh rể, hiện tại anh có thể rời khỏi căn phòng này, như vậy em có thể đảm bảo có một ngày anh sẽ phải quỳ gối cầu xin em.Hoặc là anh ở lại đây một đêm, em chỉ cần một buổi tối tốt đẹp, để sau này có thể nhớ lại.Chỉ cần vậy, em đảm bảo tất cả những cảnh khó khăn trước mắt anh sẽ tan thành mây khói, còn em cũng sẽ vĩnh viễn rời khỏi đây, để cho các người hạnh phúc, có được không?”
Có người không có được, chỉ có thể ép buộc.
Chân Chân đi làm lại rồi, Tiêu Thần vẫn nghiên cứu làm như thế nào để đối phó với nguy cơ trước mắt.Nông thôn yên tĩnh đón một vị khách, Mộ Vân.
Niệm An cùng cô ra khỏi nhà thím hai, tản bộ trên con đường nhỏ.
Mộ Vân nhìn ánh nắng chiều, cười: “Thật ra thì tôi rất thích chị.”
“Cám ơn.Chỉ là nếu như cách em thích một người là như vậy, vậy thì emđừng yêu chị thì hơn.” Niệm An cũng không khách khí.
Mộ Vân hình như cũng không ngoài ý muốn: “Được, hôm nay tôi tới chỉ là muốn hỏi chị một câu.”
“Em nói đi.”
“Vì anh tôi, chị có thể hy sinh bao nhiêu?”
“Không nhiều lắm, chỉ cócon người tôi mà thôi.”
Mộ Vân sửng sốt thật lâu, rốt cuộc thở dài một tiếng.Cô nhỏ giọng nói một câu gì đó, vừa nói xong, cô xoay người chạy.
Niệm An đang mang thai không thể vận động mạnh, cô chỉ cảm thấy có chút không được bình thường, theo bản năng cô cao giọng gọi: “Mộ Vân....” Cô thấy Mộ Vân chạy tới xa rồi dừng lại một chút, sau đó vẫn tiếp tục chạy.Lúc này cô mới phản ứng được câu mà Mộ Vân nói khi nãy là “Thật xin lỗi!”.
Trong khách sạn, Mộ Hữu Thành đẩy bàn đứng dậy, hờ hững nở nụ cười: “Có một việc em không biết.Thật ra năm đó người cha anh nhìn trúng là em. Hai chị em nhà em, một người giống hoa thủy tiên, một người giống hoa hồng, anh cảm thấy hoa thủy tiên thích hợp với anh hơn, cho nên cuối cùng anh cưới chị em.Đã nhiều năm trôi qua, anh vẫn cảm thấy sự lựa chọn của anh là đúng.”
Từ Na ngồi liệt ở bên giường, chợt cúi đầu nở nụ cười: “Ồ, hoa hồng? Ý anh nói là em có gai sao? Cho nên tự tay anh cắt đứt nhân duyên của chúng ta? Mộ Hữu Thành, anh có biết không, em oán hận chị em ba mươi năm, thì ra là em hận lầm người rồi....Được, rất tốt, thật tốt quá!” Cô cười giống như phát điên, tâm sự chất chứa ba mươi năm được giải phóng đau đến tê liệt.
Tiếng đau lòng, từng mảnh từng mảnh, cô cố gắng cắn nuốt.Cô bỗng dưng ngẩng đầu lên, ánh mắt hung ác: “Rất tốt, bây giờ anh có thể cút đi rồi, tôi sẽ trả lại gấp bội những tổn thương mà anh đã gây ra cho tôi!”
Mộ Hữu Thành lê từng bước chân nặng nề rời khỏi phòng, sau khi ra khỏi phòng anh đỡ vách tường để thân thể đứng vững.Thị giác ngày càng không rõ ràng, nếu vừa rồi anh không đeo kính đen, triệu chứng của anh nhất định không lừa gạt được.Trải qua cuộc nói chuyện vừa rồi, anh đã hoàn toàn đắc tội với Từ Na rồi, tiếp theo cô nhất định sẽ đem chuyện sao chép lan truyền ra ngoài, muốn tiếp tục con đường trước mắt phải giải quyết chuyện của cô trước đã.
Anh liên lạc với trợ lý Trần tìm địa chỉ của vị kiến trúc sư ‘bị sao chép’ kia, sau đó tự mình tới cửa.
Chờ mãi đến tận khuya mới thấy anh từ trong nhà của vị kiến trúc sư kia ra ngoài, trợ lý Trần đã chờ ngoài cửa từ sớm với vẻ mặt lo lắng: “Tổng giám đốcMộ, anhtắt máy ạ?”
“Tôi tắt máy?”
Trợ lý Trần nói rất nhanh: “Cả chiều nay anh Tiêu Thần gọi điện cho anh, không gọi được liền tìm tôi, nghe nói ở nông thôn xảy ra chuyện.”
Lão Mộ bước một bước dài về phía trước, vẻ mặt khẩn trương muốn nghe rõ ràng một chút, đáng tiếc bước hụt một bước, ngã xuống từ bậc cầu thang.Quần áo tây trang dính một lớp bụi bẩn, mắt kính rơi ra ngoài, bởi vì võng mạc bị tróc ra mà nửa ngày không tìm được mắt kính.
Trợ lý Trần hốt hoảng đỡ anh đứng lên, lúc đưa mắt kính cho anh, vẻ mặt nghi ngờ: “Tổng giám đốc Mộ....”
Lão Mộ khoát khoát tay: “Đừng nói gì cả.Bảo tài xế đến đây, cô đến nông thôn một chuyến, thôi, để tôi đi.” Anh quên cả phủi bụi trên người liền bước chân đi.Giờ phút này anh căng thẳng không lời nào tả được.
Tiêu Thần đã trở lại nông thôn, nghe thím hai nói rằng buổi trưa có một cô gái đến tìm Niệm An, hai người đi ra ngoài sau đó đến giờ vẫn chưa trở về, cho nên bà bảo mấy thanh niên trong làng ra ngoài tìm một vòng, lại tìm thấy cô gái kia bên bờ ruộng, đầu của cô bị xây xước, khóc lóc kể rằng Niệm An bị một nhóm người xấu đưa đi.
Cô gái nằm trong phòng chính là Mộ Vân, Tiêu Thần ở trong phòng nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc: “Cô cẩn thận kể lại tình huống lúc đó cho tôi, một chút cũng không được bỏ sót.”
Mộ Vân ôm đầu bị quấn đầy băng gạc, vẻ mặt khổ sở nói: “Đầu của tôi thật sự đang rất choáng....”
Thấy dáng vẻ không phối hợp của cô, Tiêu Thần nổi giận, bắt lấy bả vai của cô bắt đầu lay lay: “Cô nhìn vào mắt tôi mà nói, lúc này không phải là lúc để ngất biết không? Niệm An chưa tìm thấy, hiện tại không rõ tung tích, cũng không biết sẽ gặp phải nguy hiểm gì!”
Mộ Vân giống như bị giật mình, càng nói không ra lời, môi cô run run rẩy rẩy thật lâu: “Anh thích cô ấy?”
Thấy cô vào lúc này lại lảng sang chuyện khác, Tiêu Thần quả thật muốn điên: “Đúng vậy, tôi yêu cô ấy, cho nên tôi sẽ không thể để cho ấy chịu bất kỳ thương tổn nào, càng không cho phép bất kể ai tổn thương cô ấy.Nếu như bây giờ cô không nói, có tin cả đời này tôi sẽ không để cô nói một lời nào nữa không?”
“Đủ rồi!” Lão Mộ cũng từ ngoài bước vào, anh tháo kính mắt xuống thích ứng với ánh sáng lờ mờ trong nhà.Rất nhanh tầm mắt của anh dừng lại trên người Mộ Vân, đè nén nghi vấn như sông cuộn biển gầm trong lòng, anh ân cần nói: “Xe ở bên ngoài, bảo tài xế đưa em đến bệnh viện, yên tâm nghỉ ngơi.”
Tiêu Thần nóng nảy: “Mộ Hữu Thành, anh điên rồi sao? Cô ấy là người duy nhất chứng kiến, còn chưa nói xong đã để cô ấy đi, sao có thể tìm thấy Niệm An?”
Lão Mộ bắt lấy tay anh: “Bình tĩnh một chút đi, chúng ta trước hết đi tìm khu vực xung quanh đây, nếu như trong vòng 24 giờ không tìm thấy thì báo cảnh sát.”
A Trạch, Lão Bàng, Đường Ca cùng một đám anh em đều đang chờ bên ngoài, chồng của thím hai cũng tìm đàn ông trong thôn tới, đoàn người chia làm bốn đội, mỗi đội đều có người trong làng quen thuộc địa hình, bọn họ đi dọc theo bốn hướng Đông Tây Nam Bắc để tìm.Chỉ cần trong thôn còn người nhất định sẽ tìm ra được.
Trước khi lên xe, Mộ Vân bảo tài xế chờ ở bên ngoài chốc lát, cô xoay người vào trong phòng, thấy Tiêu Thần đấm một cái vào mặt Lão Mộ, cô xông tới chắn trước người Lão Mộ, mắng Tiêu Thần: “Anh bị bệnh thần kinh à?”
Lão Mộ đẩy cô ra, khóe miệng anh đã sưng đỏ, có tia máu lộ ra: “Mộ Vân, em tránh ra, chỗ này không có chuyện của em.”
Nghe thế, Mộ Vân khóc: “Sao lại không có chuyện của em?Anh là anh em, anh lại bị thương, sao em có thể không quan tâm?”
Không khí chợt lạnh xuống, Tiêu Thần không có hứng thú với chuyện hai anh em bọn họ, càng không muốn quan tâm.Nhưng Lão Mộ cong khóe miệng nói: “Nếu như em có quan hệ ruột thịt với anh, giờ phút này cho dù phải thắt cổ em anh cũng nhất định bắt em phải kể lại ngọn ngành rõ ràng, nhưng đáng tiếc em không phải, sao anh có thể ép buộc?”
Đáng tiếc em không phải, đáng tiếc em không phải....Mộ Vân chống cửa, thiếu chút nữa không đứng vững.Cô có cảm giác kể từ ngày hôm nay Mộ Vân cô và Mộ Hữu Thành sẽ không có quan hệ gì nữa.Cô kính trọng anh nhiều năm như vậy, cũng từng thầm mến anh nhưng bây giờ lại bị anh tự tay đẩy cô ra.
Cô nhớ lại từ lúc Từ Na về nhà tìm cô, Từ Na nói cho cô biết chuyện của anh trai cô cùng Thẩm Niệm An, Từ Na ám chỉ Thẩm Niệm An tới giành anh trai của cô.Cô bán tín bán nghi, nhưng vẫn vội vàng chạy tới.Cô thấy anh trai cô thương yêu Thẩm Niệm An, mà cô không hề biết rằng, Thẩm Niệm An đang mang thai.Tin này khiến cho cô khiếp sợ.Ngày trước Mộ Tình cũng chỉ là được nuôi dưỡng bên cạnh anh trai, cô đã chán ghét đến tột đỉnh.Nếu anh trai thật sự có con, đứa nhỏ này sẽ được cưng chiều như thế nào? Cô hốt hoảng giống như sắp bị đưa vào lãnh cung....
Danh sách chương