Những năm gần đây Mộ Hữu Thành có không ít bạn bè, hạng người nào cũng có.Vậy nên cũng không thiếu những bạn bè làm loại công việc trinh thám. Anh là người trượng nghĩa, ngày thường không ngần ngại hay giúp đỡ bạn bè, vì vậy trong thời khắc quan trọng này tất cả mọi người đều tình nguyện giúp đỡ anh. Giống như lần này, chỉ cần một cú điện thoại, bạn bè làm trinh thám liền nhanh chóng triển khai thu thập chứng cứ, điều tra, chưa đến mười phút đã chuyển một bản fax có đầy đủ nội dung chi tiết. Sau khi biết được chân tướng, Lão Mộ cuối cùng cũng biết được người khiến Niệm An sợ hãi hoảng hốt là ai. Lý lịch của người phụ nữ kia cũng được chuyển tới, Mộ Hữu Thành lật tới mấy tờ cuối cùng, lúc này có nhân viên đi vào, sắc mặt căng thẳng nói với anh những chuyện đã xảy ra ở đại sảnh.
Anh cất kỹ bản điều tra vào trong ngăn kéo.
Lão Mộ cho rằng có Lão Thẩm ở đó, anh ta nhất định sẽ không để cho Tô Tô và người phụ nữ kia động thủ, nhưng không ngờ người động thủ lại là anh ta! Lão Mộ nhức đầu: cho dù có xót vợ yêu thế nào, Lão Thẩm cũng đâu còn là thanh niên mười mấy hai mấy dễ dàng kích động! Chỉ là cái suy nghĩ này lập tức thay đổi khi anh tới hiện trường.
Lúc anh vừa tới, hiện trường có thêm một người nữa khiến anh càng thêm đau đầu hơn – Chính là Mộ Tình.
Ngay tại phía trước, Mộ Tình dìu người phụ nữ kia, cực kỳ khí phách hô to: “Các người rốt cuộc là ai, dám ở nơi này ra tay đánh người! Giám đốc đâu, mau đuổi những người này ra ngoài cho tôi.”
Giám đốc trong miệng cô rơi vào tình cảnh khó xử: Không thể đắc tội với cô chủ Mộ, dù sao cô cũng là con gái tổng giám đốc của khách sạn, một tiểu công chúa điêu ngoa có tiếng. Nhưng mấy người ra tay đánh người, bọn họ đi cùng tổng giám đốc, là anh vợ tổng giám đốc, môi hở răng lạnh, nên giúp ai đây? Sao tổng giám đốc còn chưa tới? Mộ Tình lạnh lùng trừng mắt: “Nhăn nhó cái gì, còn không mau làm! Coi chừng tôi sa thải ông.”
Tô Tô thấy cô bé này bộ dáng phách lối, không khỏi phá lên cười: "Ha ha, cô hai à, chẳng lẽ ba cô là Lý Cương? Quả nhiên là vật hợp theo loài, một bà già miệng thúi muốn chết, giờ thêm một cô bé mắt mọc trên trần nhà.”
Mộ Tình giận đến bốc lửa: "Mẹ nó, ba tôi là cổ đông lớn ở khách sạn này, chỗ này không hoan nghênh các người, cho các người một phút phải biến khỏi mắt tôi, ngay lập tức!” Nói xong cô nhẹ giọng nói với người phụ nữ trung niên bên cạnh, “Bác Tiêu, hơi đâu tức giận hai người này, chờ ba con tới, con nhất định bảo ông ấy dạy dỗ cho hai người này một bài học.”
"Con muốn ba dạy dỗ ai?” Lão Mộ chậm rãi đi tới bên cạnh, giọng nói vẫn bình tĩnh như thường, nhưng hai hàng lông mày anh lại nhíu chặt. Mặc kệ gặp phải chuyện gì, anh hầu như đều mỉm cười, mặt không chút thay đổi dù cho là nhìn thấy tình hình ngiêm trọng, bây giờ nhíu mày....Mẹ nó, đây không phải là chuyện động trời hay sao?
Mộ Tình không chú ý tới điểm này, cô hờn giận nhìn Mộ Hữu thành, nói: “Ba, hai người này đánh người gây sự trong khách sạn, kết quả là nhân viên của ba không chịu đuổi bọn họ ra ngoài, đúng là thiếu trách nhiệm!” Trong giọng nói của cô ẩn chứa châm chọc khiến giám đốc bất đắc dĩ không nói lên lời.
Mộ Tình càng không chú ý tới, bác Tiêu trong miệng cô lúc này thần sắc kinh hoảng, ngón tay đeo nhẫn kim cương chỉ tay và Lão Mộ: “Anh....Anh....Anh....” Nói không ra hơi.
Tô Tô vốn đã tức giận với con gái Mộ Hữu Thành, hôm nay lại gặp phải tình huống này khiến cô càng thêm tức giận với Mộ Tình. Cô ghé vào tai Lão Thẩm nói nhỏ: “Ông xã, họ Mộ coi thường họ Thẩm, chuyện này tính sao đây?”
Lão Thẩm dùng ánh mắt trấn an cô: "Cứ xem Lão Mộ xử lý chuyện này thế nào, nếu anh ta không xử lý được, chồng em ra tay, được không?” Bình thường Lão Thẩm không mấy khi ra tay, vừa rồi là người phụ nữ trung niên kia không đúng, bà ta xông lên muốn đánh Tô Tô, sao Lão Thẩm có thể dễ dàng tha thứ cho người đàn bà bắt nạt người phụ nữ của mình? Vì vậy anh mới ra tay hất ngược khiến bà ta ngã xuống đất, mới dẫn đến tình trạng rối loạn lúc này.
Mặc kệ bà ta là vợ ông trời hay là phu nhân Tổng thống, chỉ cần động vào người phụ nữ của tôi, tức là tự mình tìm đường chết. Đây chính là nguyên tắc của Lão Thẩm!
Lão Mộ liếc mắt nhìn giám đốc: “Mời bà Tiêu ra ngoài, nếu có ý kiến, xin mời tới tòa án tố cáo. Chẳng qua tôi muốn nhắc nhở một câu, vừa rồi bà Tiêu đã có hành động độc chiếm ảnh hưởng đến quyền lợi của người khác ở nơi công cộng, cho dù đến tai cơ quan nhà nước, ngay cả toà án cũng sẽ không có lợi.”
Nghe lời anh nói, Mộ Tình cực kỳ kinh ngạc, cô hét lên một tiếng: “Ba! Vì hai người không quen biết, ba mời bác Tiêu ra ngoài sao? Ba bị làm sao vậy?”
Lão Mộ liếc qua cô một cái: “Người đâu, mời luôn cô chủ ra ngoài, sau này con bé muốn ở khách sạn nhớ hỏi con bé có tiền hay không, khách sạn Hân Thành không chấp nhận ghi nợ!”
Mộ Tình còn chưa kịp nói chuyện, đã bị người kéo ra ngoài cửa, bà Tiêu kia càng tức giận hơn, bà ta lấy điện thoại ra, bấm một dãy số: “Này, A Thần, con đang ở đâu? Lập tức đến khách sạn Hân Thành cho mẹ! Cái gì? Đang trên đường cao tốc? Con ở đó làm gì?”
Tô Tô cùng Lão Thẩm liếc mắt nhìn nhau, trên đường cao tốc? A Thần? Họ Tiêu? Chẳng lẽ là.....
Mộ Tình và bà Tiêu được mời ra khỏi khách sạn, bên trong đã khôi phục lại yên tĩnh.Lão Mộ nhìn vợ chồng Lão Thẩm, bất đắc dĩ cười một tiếng: ‘‘Xảy ra chuyện như vậy, hai người nên chờ tôi ra mặt xử lý, sao lại tự mình ra tay?”
Tô Tô le lưỡi một cái: ‘‘Ai bảo người phụ nữ kia nói không lại tôi thì muốn động tay.Phải rồi, Niệm An khỏe không? Anh đã cho cô ấy uống nước ấm chưa?”
Lão Mộ lắc đầu: ‘‘Cô ấy nói chỉ cần nằm nghỉ ngơi là được, tùy cô ấy đi!”
Nghe nói như thế, Tô Tô nổi giận: ‘‘Cái gì gọi là tùy cô ấy đi ? lúc phụ nữ tới tháng đau đớn thế nào anh có tưởng tưởng được không ? Cô ấy không muốn anh lo lắng cho nên mới nói là ổn rồi. Lão Mộ, bình thường anh rất cẩn thận, sao lúc này lại có thể không hiểu phụ nữ như vậy?” Nói xong cô liền đi về phía phòng của Niệm An để tìm cô.
Lão Mộ kéo cô lại, giọng bình thản nhưng thái độ không cho phép phản bác: ‘‘Để cô ấy yên tĩnh một lúc, bây giờ cô ấy không muốn gặp ai cả.”
Lão Thẩm đột nhiên lên tiếng: ‘‘Lời này của anh có ý gì?”
Lão Mộ đưa bọn họ tới phòng làm việc, lấy bản điều tra kia ra, để bọn họ cùng nhau xem.
Biết được thân phận của người phụ nữ trung niên kia, Tô Tô sáng tỏ gật đầu: “Quả nhiên là bà ta, khó trách vì sao vừa rồi thấy bà ta gọi điện cho Tiêu Thần. Nhưng tại sao Niệm An lại sợ bà ta như vậy? Chẳng lẽ lại xuất hiện tình tiết máu chó gì hả, ví dụ như bà ta quăng cho Niệm An một tờ chi phiếu bảo Niệm An rời khỏi Tiêu Thần?”
Trong khi nói chuyện, Lão Thẩm thuận tay lật mấy tờ giấy bên dưới, mấy tờ này Lão Mộ cũng chưa xem qua.
Giấy trắng mực đen, còn có một tấm hình, một giấy chứng nhận.Chữ viết đơn giản thuật lại tình cảnh năm năm trước. Tô Tô hít vào một hơi: ‘‘Mẹ nó, trên thế giới thật sự có loại người không bằng cầm thú như vậy. Sớm biết vậy vừa rồi đã không để bà ta rời đi, trực tiếp treo ngược bà ta lên đánh cho một trận.”
Đôi tay Lão Thẩm nắm chặt thành quyền chống xuống bàn, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể đấm vỡ cái bàn này.
Lão Mộ ngồi trên ghế xoay, mũi hơi nhếch lên, hô hấp cũng rối loạn.
Một mình nằm ở trên giường, Thẩm Niệm An không tránh khỏi suy nghĩ đến năm năm trước, khi đó cô và Tiêu Thần vẫn còn yêu nhau cuồng nhiệt, bởi vì bữa liên hoan tốt nghiệp kia, cô uống quá nhiều, Tiêu Thần không đưa cô về nhà mà đưa cô đến căn hộ của anh, sau đó xảy ra quan hệ. Khi đó trẻ tuổi, hai người không dùng biện pháp tránh thai, ai biết được lần đầu tiên đã trúng thưởng.Rất nhanh sau đó Niệm An phát hiện ra mình mang thai, cô vẫn do dự xem có nên nói với Tiêu Thần hay không, bởi vì lúc đó bọn họ đang chiến tranh lạnh. Tiêu Thần muốn dẫn cô tới Mỹ gặp người lớn trong gia đình, nhưng bà nội nuôi dưỡng Niệm An ngã bệnh, trong thời gian ngắn Niệm An không thể rời đi.Cô còn chưa kịp nói chuyện này cho Tiêu Thần, anh cho rằng cô không muốn gặp người lớn bên gia đình anh, cho rằng cô không tin tưởng anh.
Sau hai ngày chiến tranh lạnh, được sự khích lệ của bà nội, Niệm An nhờ hàng xóm trông coi bà nội mình, quyết định cùng Tiêu Thần tới Mỹ gặp người lớn, dù sao cô cũng đã có con với Tiêu Thần, nên ổn định mối quan hệ sẽ tốt hơn.
Nhưng người tính không bằng trời tính, ngày đó cô tới căn hộ tìm Tiêu Thần, muốn nói tin này cho anh biết, đúng lúc gặp mẹ Tiêu Thần, bà Tiêu, Vạn Tú Hồng.Đó là một người phụ nữ cả vú lấp miệng em*, bà ta bảo Niệm An ra ngoài nói chuyện, đưa tư liệu mà thám tử tư điều tra được cho Niệm An xem.(*hàm chỉ một thói xấu của người đời là hay ỷ vào thế lực, sức mạnh để chèn ép, lấn át người kém mình về thế lực và địa vị trong cuộc sống.)
Thật chi tiết, quả thật giống như người lớn đang lên án, rất nhiều chuyện mà đến chính Niệm An cũng lần đầu tiên nhìn thấy.Vạn Tú Hồng nói: “Nếu cô bởi vì thiếu tiền mà quấn lấy A Thần nhà tôi, vậy thì tôi có thể cho cô một khoản tiền lớn, số tiền này đủ chữa bệnh khỏi bệnh cho bà nội cô, để hai người thoải mái sinh sống.Nếu như cô không thức thời, vậy thì đừng trách tôi không khách khí.Viện trưởng bệnh viện mà bà nội cô đang nằm là bạn của chồng tôi, chỉ cần tôi nói một câu, bà nội của cô lập tức phải cuốn gói.Dĩ nhiên cô có thể đến bệnh viện khác, mà chi phí thì không phải một mình cô có thể gánh nổi....”
Niệm An cảm thấy thật thần kỳ: thì ra thật sự có loại chuyện như vậy, sao vận may lại có thể rơi đúng vào người cô chứ? Cô lập tức không do dự rời đi, mang theo tờ chi phiếu đỏ của Vạn Tú Hồng.Được cho tiền tội gì không cầm, thể hiện khí phách sao? Nếu không Vạn Tú Hồng lại nghĩ rằng cô không sợ, muốn tiếp tục dây dưa với con trai bà ta.Cứ để bọn họ bước ra khỏi cuộc sống của cô đi, lúc ấy Niệm An nghĩ như vậy.
Ban đêm cô trằn trọc trở mình, lại nghĩ đến chuyện rời đi.Tiêu Thần mấy lần tới tìm cô, vừa nói xin lỗi vừa nói đảm bảo. Cô không để ý, đã quyết tâm rời đi cũng không nghĩ sẽ bị dao động.Không phải là cô không tin anh, chỉ là không muốn trực tiếp làm tổn thương anh.Có chuyện gì mà bà Tiêu không thể làm ra được? Một người mẹ kiên định cho rằng Niệm An không xứng với con trai của bà ta thật sự rất kinh khủng, sức phá hủy của bà ta sẽ không chỉ làm tổn thương Niệm An, mà còn làm tổn thương cả những người thân bên cạnh cô.
Tại sao chỉ muốn yêu thôi mà rối rắm đến tan cửa nát nhà như vậy? Niệm An quyết định buông tay.
Nhưng chính cô cũng không ngờ, đêm hôm đó cô rời đi, bà nội đã xảy ra chuyện.Lúc cô chạy tới bệnh viện bà nội đã ngừng thở. Cách một lớp vải trắng, vuốt gương mặt lạnh lẽo cứng ngắc của bà mà cô không thể khóc nổi. Cô hỏi bệnh viện rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có người nói cho cô biết bệnh tim của bà cô đột nhiên tái phát, cấp cứu không kịp. Bệnh tình của bà cô luôn ổn định, tại sao lại đột nhiên phát bệnh? Cô biết nhất định là có nguyên nhân, vì vậy điên cuồng đi tìm đáp án. Một cô y tá tốt bụng lén nói cho cô biết, đêm hôm bà nội cô phát bệnh, có một người đến thăm, hàn huyên cùng bà cô một lúc. Người đó là một người phụ nữ trung niên, hình như có quen biết với viện trưởng....
Đã bao lâu rồi không nhớ tới chuyện này, Niệm An níu chặt chăn, dạ dày co rút, trán toát mồ hôi. Cô cắn chặt răng, giống một khoảng thời gian trước đây, ép buộc nước mắt của mình chảy ngược lại vào trong. Không được khóc, nhất định không được khóc, khóc thì có ích lợi gì chứ? Cô chỉ hận mình không thể tự chủ được ở bên cạnh một người đàn ông, cô không cách nào hận Tiêu Thần, anh vẫn còn là một đứa trẻ, chưa đủ lông đủ cánh sao có thể đấu lại với người trong nhà? Sau đó cô tìm được anh trai của mình, cô sẩy thai, cô ở lại trường học, học thạc sỹ, cho đến khi gặp Mộ Hữu Thành. Một người đàn ông chín chắn chưa lập gia đình, anh chững chạc, anh khoan dung, anh một lòng một dạ hướng về cô....
Những năm ở chung với Mộ Hữu Thành đã khiến cô sắp quên được những chuyện kia, đáng tiếc là hôm nay vừa nhìn thấy bà Tiêu, cô mới hiểu được: có một số việc đã ghim trong lòng, sao có thể quên được? Nhiệt độ lạnh lẽo lúc bà nội qua đời, tấm chi phiếu chưa từng động đến, ngay cả đứa con từng tồn tại trong bụng cô cũng bị cô độc ác phá đi....
Cô có thể làm được những chuyện độc ác ích kỷ như thế, nhưng lại không thể nào máu lạnh vô tình.
Dịch vị trong dạ dày cuồn cuộn đi lên, để lại trong khoang miệng mùi vị chua xót, cô cắn chăn thật chặt.
Mà lúc này Lão Mộ đứng ở bên ngoài phòng, dường như anh nghe được tiếng gào thét bị đè nén cực độ từ trong phòng truyền ra.
Anh cất kỹ bản điều tra vào trong ngăn kéo.
Lão Mộ cho rằng có Lão Thẩm ở đó, anh ta nhất định sẽ không để cho Tô Tô và người phụ nữ kia động thủ, nhưng không ngờ người động thủ lại là anh ta! Lão Mộ nhức đầu: cho dù có xót vợ yêu thế nào, Lão Thẩm cũng đâu còn là thanh niên mười mấy hai mấy dễ dàng kích động! Chỉ là cái suy nghĩ này lập tức thay đổi khi anh tới hiện trường.
Lúc anh vừa tới, hiện trường có thêm một người nữa khiến anh càng thêm đau đầu hơn – Chính là Mộ Tình.
Ngay tại phía trước, Mộ Tình dìu người phụ nữ kia, cực kỳ khí phách hô to: “Các người rốt cuộc là ai, dám ở nơi này ra tay đánh người! Giám đốc đâu, mau đuổi những người này ra ngoài cho tôi.”
Giám đốc trong miệng cô rơi vào tình cảnh khó xử: Không thể đắc tội với cô chủ Mộ, dù sao cô cũng là con gái tổng giám đốc của khách sạn, một tiểu công chúa điêu ngoa có tiếng. Nhưng mấy người ra tay đánh người, bọn họ đi cùng tổng giám đốc, là anh vợ tổng giám đốc, môi hở răng lạnh, nên giúp ai đây? Sao tổng giám đốc còn chưa tới? Mộ Tình lạnh lùng trừng mắt: “Nhăn nhó cái gì, còn không mau làm! Coi chừng tôi sa thải ông.”
Tô Tô thấy cô bé này bộ dáng phách lối, không khỏi phá lên cười: "Ha ha, cô hai à, chẳng lẽ ba cô là Lý Cương? Quả nhiên là vật hợp theo loài, một bà già miệng thúi muốn chết, giờ thêm một cô bé mắt mọc trên trần nhà.”
Mộ Tình giận đến bốc lửa: "Mẹ nó, ba tôi là cổ đông lớn ở khách sạn này, chỗ này không hoan nghênh các người, cho các người một phút phải biến khỏi mắt tôi, ngay lập tức!” Nói xong cô nhẹ giọng nói với người phụ nữ trung niên bên cạnh, “Bác Tiêu, hơi đâu tức giận hai người này, chờ ba con tới, con nhất định bảo ông ấy dạy dỗ cho hai người này một bài học.”
"Con muốn ba dạy dỗ ai?” Lão Mộ chậm rãi đi tới bên cạnh, giọng nói vẫn bình tĩnh như thường, nhưng hai hàng lông mày anh lại nhíu chặt. Mặc kệ gặp phải chuyện gì, anh hầu như đều mỉm cười, mặt không chút thay đổi dù cho là nhìn thấy tình hình ngiêm trọng, bây giờ nhíu mày....Mẹ nó, đây không phải là chuyện động trời hay sao?
Mộ Tình không chú ý tới điểm này, cô hờn giận nhìn Mộ Hữu thành, nói: “Ba, hai người này đánh người gây sự trong khách sạn, kết quả là nhân viên của ba không chịu đuổi bọn họ ra ngoài, đúng là thiếu trách nhiệm!” Trong giọng nói của cô ẩn chứa châm chọc khiến giám đốc bất đắc dĩ không nói lên lời.
Mộ Tình càng không chú ý tới, bác Tiêu trong miệng cô lúc này thần sắc kinh hoảng, ngón tay đeo nhẫn kim cương chỉ tay và Lão Mộ: “Anh....Anh....Anh....” Nói không ra hơi.
Tô Tô vốn đã tức giận với con gái Mộ Hữu Thành, hôm nay lại gặp phải tình huống này khiến cô càng thêm tức giận với Mộ Tình. Cô ghé vào tai Lão Thẩm nói nhỏ: “Ông xã, họ Mộ coi thường họ Thẩm, chuyện này tính sao đây?”
Lão Thẩm dùng ánh mắt trấn an cô: "Cứ xem Lão Mộ xử lý chuyện này thế nào, nếu anh ta không xử lý được, chồng em ra tay, được không?” Bình thường Lão Thẩm không mấy khi ra tay, vừa rồi là người phụ nữ trung niên kia không đúng, bà ta xông lên muốn đánh Tô Tô, sao Lão Thẩm có thể dễ dàng tha thứ cho người đàn bà bắt nạt người phụ nữ của mình? Vì vậy anh mới ra tay hất ngược khiến bà ta ngã xuống đất, mới dẫn đến tình trạng rối loạn lúc này.
Mặc kệ bà ta là vợ ông trời hay là phu nhân Tổng thống, chỉ cần động vào người phụ nữ của tôi, tức là tự mình tìm đường chết. Đây chính là nguyên tắc của Lão Thẩm!
Lão Mộ liếc mắt nhìn giám đốc: “Mời bà Tiêu ra ngoài, nếu có ý kiến, xin mời tới tòa án tố cáo. Chẳng qua tôi muốn nhắc nhở một câu, vừa rồi bà Tiêu đã có hành động độc chiếm ảnh hưởng đến quyền lợi của người khác ở nơi công cộng, cho dù đến tai cơ quan nhà nước, ngay cả toà án cũng sẽ không có lợi.”
Nghe lời anh nói, Mộ Tình cực kỳ kinh ngạc, cô hét lên một tiếng: “Ba! Vì hai người không quen biết, ba mời bác Tiêu ra ngoài sao? Ba bị làm sao vậy?”
Lão Mộ liếc qua cô một cái: “Người đâu, mời luôn cô chủ ra ngoài, sau này con bé muốn ở khách sạn nhớ hỏi con bé có tiền hay không, khách sạn Hân Thành không chấp nhận ghi nợ!”
Mộ Tình còn chưa kịp nói chuyện, đã bị người kéo ra ngoài cửa, bà Tiêu kia càng tức giận hơn, bà ta lấy điện thoại ra, bấm một dãy số: “Này, A Thần, con đang ở đâu? Lập tức đến khách sạn Hân Thành cho mẹ! Cái gì? Đang trên đường cao tốc? Con ở đó làm gì?”
Tô Tô cùng Lão Thẩm liếc mắt nhìn nhau, trên đường cao tốc? A Thần? Họ Tiêu? Chẳng lẽ là.....
Mộ Tình và bà Tiêu được mời ra khỏi khách sạn, bên trong đã khôi phục lại yên tĩnh.Lão Mộ nhìn vợ chồng Lão Thẩm, bất đắc dĩ cười một tiếng: ‘‘Xảy ra chuyện như vậy, hai người nên chờ tôi ra mặt xử lý, sao lại tự mình ra tay?”
Tô Tô le lưỡi một cái: ‘‘Ai bảo người phụ nữ kia nói không lại tôi thì muốn động tay.Phải rồi, Niệm An khỏe không? Anh đã cho cô ấy uống nước ấm chưa?”
Lão Mộ lắc đầu: ‘‘Cô ấy nói chỉ cần nằm nghỉ ngơi là được, tùy cô ấy đi!”
Nghe nói như thế, Tô Tô nổi giận: ‘‘Cái gì gọi là tùy cô ấy đi ? lúc phụ nữ tới tháng đau đớn thế nào anh có tưởng tưởng được không ? Cô ấy không muốn anh lo lắng cho nên mới nói là ổn rồi. Lão Mộ, bình thường anh rất cẩn thận, sao lúc này lại có thể không hiểu phụ nữ như vậy?” Nói xong cô liền đi về phía phòng của Niệm An để tìm cô.
Lão Mộ kéo cô lại, giọng bình thản nhưng thái độ không cho phép phản bác: ‘‘Để cô ấy yên tĩnh một lúc, bây giờ cô ấy không muốn gặp ai cả.”
Lão Thẩm đột nhiên lên tiếng: ‘‘Lời này của anh có ý gì?”
Lão Mộ đưa bọn họ tới phòng làm việc, lấy bản điều tra kia ra, để bọn họ cùng nhau xem.
Biết được thân phận của người phụ nữ trung niên kia, Tô Tô sáng tỏ gật đầu: “Quả nhiên là bà ta, khó trách vì sao vừa rồi thấy bà ta gọi điện cho Tiêu Thần. Nhưng tại sao Niệm An lại sợ bà ta như vậy? Chẳng lẽ lại xuất hiện tình tiết máu chó gì hả, ví dụ như bà ta quăng cho Niệm An một tờ chi phiếu bảo Niệm An rời khỏi Tiêu Thần?”
Trong khi nói chuyện, Lão Thẩm thuận tay lật mấy tờ giấy bên dưới, mấy tờ này Lão Mộ cũng chưa xem qua.
Giấy trắng mực đen, còn có một tấm hình, một giấy chứng nhận.Chữ viết đơn giản thuật lại tình cảnh năm năm trước. Tô Tô hít vào một hơi: ‘‘Mẹ nó, trên thế giới thật sự có loại người không bằng cầm thú như vậy. Sớm biết vậy vừa rồi đã không để bà ta rời đi, trực tiếp treo ngược bà ta lên đánh cho một trận.”
Đôi tay Lão Thẩm nắm chặt thành quyền chống xuống bàn, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể đấm vỡ cái bàn này.
Lão Mộ ngồi trên ghế xoay, mũi hơi nhếch lên, hô hấp cũng rối loạn.
Một mình nằm ở trên giường, Thẩm Niệm An không tránh khỏi suy nghĩ đến năm năm trước, khi đó cô và Tiêu Thần vẫn còn yêu nhau cuồng nhiệt, bởi vì bữa liên hoan tốt nghiệp kia, cô uống quá nhiều, Tiêu Thần không đưa cô về nhà mà đưa cô đến căn hộ của anh, sau đó xảy ra quan hệ. Khi đó trẻ tuổi, hai người không dùng biện pháp tránh thai, ai biết được lần đầu tiên đã trúng thưởng.Rất nhanh sau đó Niệm An phát hiện ra mình mang thai, cô vẫn do dự xem có nên nói với Tiêu Thần hay không, bởi vì lúc đó bọn họ đang chiến tranh lạnh. Tiêu Thần muốn dẫn cô tới Mỹ gặp người lớn trong gia đình, nhưng bà nội nuôi dưỡng Niệm An ngã bệnh, trong thời gian ngắn Niệm An không thể rời đi.Cô còn chưa kịp nói chuyện này cho Tiêu Thần, anh cho rằng cô không muốn gặp người lớn bên gia đình anh, cho rằng cô không tin tưởng anh.
Sau hai ngày chiến tranh lạnh, được sự khích lệ của bà nội, Niệm An nhờ hàng xóm trông coi bà nội mình, quyết định cùng Tiêu Thần tới Mỹ gặp người lớn, dù sao cô cũng đã có con với Tiêu Thần, nên ổn định mối quan hệ sẽ tốt hơn.
Nhưng người tính không bằng trời tính, ngày đó cô tới căn hộ tìm Tiêu Thần, muốn nói tin này cho anh biết, đúng lúc gặp mẹ Tiêu Thần, bà Tiêu, Vạn Tú Hồng.Đó là một người phụ nữ cả vú lấp miệng em*, bà ta bảo Niệm An ra ngoài nói chuyện, đưa tư liệu mà thám tử tư điều tra được cho Niệm An xem.(*hàm chỉ một thói xấu của người đời là hay ỷ vào thế lực, sức mạnh để chèn ép, lấn át người kém mình về thế lực và địa vị trong cuộc sống.)
Thật chi tiết, quả thật giống như người lớn đang lên án, rất nhiều chuyện mà đến chính Niệm An cũng lần đầu tiên nhìn thấy.Vạn Tú Hồng nói: “Nếu cô bởi vì thiếu tiền mà quấn lấy A Thần nhà tôi, vậy thì tôi có thể cho cô một khoản tiền lớn, số tiền này đủ chữa bệnh khỏi bệnh cho bà nội cô, để hai người thoải mái sinh sống.Nếu như cô không thức thời, vậy thì đừng trách tôi không khách khí.Viện trưởng bệnh viện mà bà nội cô đang nằm là bạn của chồng tôi, chỉ cần tôi nói một câu, bà nội của cô lập tức phải cuốn gói.Dĩ nhiên cô có thể đến bệnh viện khác, mà chi phí thì không phải một mình cô có thể gánh nổi....”
Niệm An cảm thấy thật thần kỳ: thì ra thật sự có loại chuyện như vậy, sao vận may lại có thể rơi đúng vào người cô chứ? Cô lập tức không do dự rời đi, mang theo tờ chi phiếu đỏ của Vạn Tú Hồng.Được cho tiền tội gì không cầm, thể hiện khí phách sao? Nếu không Vạn Tú Hồng lại nghĩ rằng cô không sợ, muốn tiếp tục dây dưa với con trai bà ta.Cứ để bọn họ bước ra khỏi cuộc sống của cô đi, lúc ấy Niệm An nghĩ như vậy.
Ban đêm cô trằn trọc trở mình, lại nghĩ đến chuyện rời đi.Tiêu Thần mấy lần tới tìm cô, vừa nói xin lỗi vừa nói đảm bảo. Cô không để ý, đã quyết tâm rời đi cũng không nghĩ sẽ bị dao động.Không phải là cô không tin anh, chỉ là không muốn trực tiếp làm tổn thương anh.Có chuyện gì mà bà Tiêu không thể làm ra được? Một người mẹ kiên định cho rằng Niệm An không xứng với con trai của bà ta thật sự rất kinh khủng, sức phá hủy của bà ta sẽ không chỉ làm tổn thương Niệm An, mà còn làm tổn thương cả những người thân bên cạnh cô.
Tại sao chỉ muốn yêu thôi mà rối rắm đến tan cửa nát nhà như vậy? Niệm An quyết định buông tay.
Nhưng chính cô cũng không ngờ, đêm hôm đó cô rời đi, bà nội đã xảy ra chuyện.Lúc cô chạy tới bệnh viện bà nội đã ngừng thở. Cách một lớp vải trắng, vuốt gương mặt lạnh lẽo cứng ngắc của bà mà cô không thể khóc nổi. Cô hỏi bệnh viện rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có người nói cho cô biết bệnh tim của bà cô đột nhiên tái phát, cấp cứu không kịp. Bệnh tình của bà cô luôn ổn định, tại sao lại đột nhiên phát bệnh? Cô biết nhất định là có nguyên nhân, vì vậy điên cuồng đi tìm đáp án. Một cô y tá tốt bụng lén nói cho cô biết, đêm hôm bà nội cô phát bệnh, có một người đến thăm, hàn huyên cùng bà cô một lúc. Người đó là một người phụ nữ trung niên, hình như có quen biết với viện trưởng....
Đã bao lâu rồi không nhớ tới chuyện này, Niệm An níu chặt chăn, dạ dày co rút, trán toát mồ hôi. Cô cắn chặt răng, giống một khoảng thời gian trước đây, ép buộc nước mắt của mình chảy ngược lại vào trong. Không được khóc, nhất định không được khóc, khóc thì có ích lợi gì chứ? Cô chỉ hận mình không thể tự chủ được ở bên cạnh một người đàn ông, cô không cách nào hận Tiêu Thần, anh vẫn còn là một đứa trẻ, chưa đủ lông đủ cánh sao có thể đấu lại với người trong nhà? Sau đó cô tìm được anh trai của mình, cô sẩy thai, cô ở lại trường học, học thạc sỹ, cho đến khi gặp Mộ Hữu Thành. Một người đàn ông chín chắn chưa lập gia đình, anh chững chạc, anh khoan dung, anh một lòng một dạ hướng về cô....
Những năm ở chung với Mộ Hữu Thành đã khiến cô sắp quên được những chuyện kia, đáng tiếc là hôm nay vừa nhìn thấy bà Tiêu, cô mới hiểu được: có một số việc đã ghim trong lòng, sao có thể quên được? Nhiệt độ lạnh lẽo lúc bà nội qua đời, tấm chi phiếu chưa từng động đến, ngay cả đứa con từng tồn tại trong bụng cô cũng bị cô độc ác phá đi....
Cô có thể làm được những chuyện độc ác ích kỷ như thế, nhưng lại không thể nào máu lạnh vô tình.
Dịch vị trong dạ dày cuồn cuộn đi lên, để lại trong khoang miệng mùi vị chua xót, cô cắn chăn thật chặt.
Mà lúc này Lão Mộ đứng ở bên ngoài phòng, dường như anh nghe được tiếng gào thét bị đè nén cực độ từ trong phòng truyền ra.
Danh sách chương