Căn phòng dưới lòng đất tỏa ra mùi hôi thối, bốn phía không có một tia sáng nào lọt vào, tối tăm đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng nức nở nghẹn ngào cực kỳ rõ ràng, âm thanh kia giống như bị nhét một vật gì đó vào miệng, giãy dụa, thống khổ, khao khát có được sự tự do.

Chỉ thấy trong căn phòng đó có một người phụ nữ hai tay bị trói ra đằng sau, miệng cô ta bị dán bởi một miếng băng dính màu vàng, lúc này sợi dây thừng đang không ngừng ma sát với bộ ngực gợi cảm vì giãy dụa của cô ta.

Đúng lúc ấy cánh cửa căn phòng mở ra, một vệt sáng chiếu thẳng vào mắt khiến cô ta không kịp thích ứng, nhíu mắt lại, lúc nhìn rõ người đi tới, cô ta cố gắng nói gì đó, cố gắng cử động chân tay về phía người đang đến.

Có hai người đàn ông đang đi tới, người đứng phía sau là Lão Bàng, còn người đứng trước chính là Mộ Hữu Thành.Lão Bàng nhỏ giọng nói: "Đã điều tra ra, là cô ta sai người tài xế cố tình đâm vào xe của anh, từ chỗ cô ta còn tìm được một số tài liệu của cô chủ, không biết cô ta muốn làm gì cô chủ, anh có muốn….?” Anh làm một động tác cắt cổ.

Mộ Hữu Thành mỉm cười nói: "Lão Bàng, chú cực khổ rồi, ra ngoài ăn một chút đi đã, lát nữa quay lại.”

Lão Bàng sửng sốt một chút, sau đó cười rộ lên: "Cũng được, mấy ngày nay vì bắt người phụ nữ này, em mệt mỏi muốn chết.Vậy em ra ngoài trước, có gì anh cứ từ từ hỏi.”

Mộ Hữu Thành đến gần mấy bước, ngồi xổm xuống, vẻ mặt hòa nhã hỏi: “Mấy ngày qua đã suy nghĩ kỹ chưa? Nếu chưa kỹ thì mấy ngày nữa tôi quay lại nghe cô nói.”

Người phụ nữ này đã bị nhốt ở đây mấy hôm rồi, mấy ngày qua cô ta đã chịu đủ kiểu tra tấn, nhưng điều khiến cô ta phát điên chính là – bọn họ không để cho cô ta đi vệ sinh, tiểu tiện hay đại tiện đều phải giải quyết ngay tại chỗ.Mùi hôi thối ghê tởm này cứ lởn vởn quanh mũi cô ta, từng giờ từng phút như khiêu chiến với tiếng của cô ta, cô ta có thể chịu đựng bị đánh đập tàn nhẫn, nhưng không thể chịu nổi kiểu tra tấn này.Quả thật rất muốn chết, nếu tiếp tục như vậy chắc cô ta phát điên mất.

Nghĩ tới đây, cô ta cố gắng gật đầu, nghe lời một cách kỳ lạ.

Khụ....miếng băng dính ngoài miệng được gỡ ra, không khí trong lành nhanh chóng tràn vào khoang miệng đang mở rộng, cảm giác như được chết đi sống lại.Cô ta thèm khát cảm giác này, không muốn mất đi, vì vậy ngoan ngoãn mở miệng.

Cô ta nói, bởi vì cô ta yêu nên sinh hận, muốn Mộ Hữu Thành biết được hậu quả của việc sa thải cô ta, nhưng cô ta cũng không muốn gây ra họa lớn.Về chuyện tai nạn, cô ta chỉ muốn tài xế hù dọa xe của anh một chút, chính cô ta cũng không biết vì sao cuối cùng lại thành ra như vậy....

Mộ Hữu Thành cẩn thận nghe xong, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Cho nên tất cả mọi chuyện đều do cô dựng lên? Tôi không tin chỉ dựa vào mình cô mà có thể sắp đặt được những chuyện này, nói cho tôi biết, còn ai hợp tác với cô nữa, bao gồm cả Mộ Tình sao?”

Người phụ nữ kia cắn răng, do dự nhưng vẫn bất đắc dĩ gật đầu: “Đúng vậy, Mộ Tình cũng tham gia.Vụ tai nạn giao thông con bé cũng biết, lúc đầu con bé phản đối, nhưng sau đó vẫn bị bọn tôi thuyết phục.”

Mộ Hữu Thành nhạy bén nhận ra một từ, hỏi: “Bọn tôi? Còn có ai nữa?”

Người phụ nữ kia cũng ý thức được mình vừa lỡ lời, mặt càng hốt hoảng hơn.Cô ta há hốc mồm, thật lâu mới thở dài nói: “Tôi biết nếu tôi nói ra tên của cô ta, mạng của tôi cũng khó giữ được.Nhưng mà....” Cô ta cố gắng đưa tay về phía Mộ Hữu Thành, “Cầu xin anh thả tôi ra ngoài, tôi sẽ không dám nữa, tôi không dám mơ tưởng tới anh nữa, tôi sẽ không tiếp tục phá đám gia đình của anh nữa, tôi sẽ không dám làm gì với Thẩm Niệm An nữa....Tôi nói, người hợp tác với tôi là Từ Na.”

Mộ Hữu Thành nhíu mày, đứng dậy bước đi.

Người phụ nữ kia sợ hãi, cô ta gào lên: “Đừng đi, tất cả những lời tôi nói đều là sự thật, nếu không tin anh có thể đi hỏi Từ Na.Cô ta mới chính là người đứng đằng sau bày mưu kế hại anh, so với cô ta tôi còn kém xa.Cô ta biết tôi và con gái cô ta qua lại, vụ tai nạn giao thông cũng là cô ta chỉ cho tôi….”

Mộ Hữu Thành dừng bước chân, quay đầu lại: "Lý Lệ Chân, cô rất thông minh, lúc này còn có thể bỏ xe bảo vệ tướng, nhưng người mà cô bảo vệ có thật sự xứng đáng khiến cô làm vậy không? Cô có biết mình sai ở chỗ nào không? Đem cuộc đời của mình dễ dàng ký gửi vào một người đàn ông không yêu mình, cho nên, cô thật sự thảm hại.” Anh khẽ lắc đầu, dường như cảm thán một chút, sau đó rời khỏi căn phòng dưới đất.

Lý Lệ Chân nằm dưới đất trầm mặc lại, nghĩ tới câu nói kia, phá lên cười: “Ha ha, cũng không phải lần đầu tiên tôi làm chuyện này, nhưng mà lần này cũng không hẳn vậy.Tiêu Thần rất thông minh, nhất định anh ta sẽ giúp tôi.”

**

Từ Na bất ngờ liên lạc với Niệm An, muốn hẹn cô gặp mặt, đáng tiếc là bị cô từ chối. Cô nghe Niệm An nói: “Cô Từ, có chuyện gì nói trong điện thoại đi, chúng ta cũng không thân đến mức phải gặp mặt.”

Từ Na bất đắc dĩ cười: “Nếu như là chuyện về anh Mộ thì sao? Cô thực sự không muốn biết sao?”

Niệm An: “Cô thật thông minh, tôi thật sự không muốn biết.”

Cô trả lời quá nhanh khiến Từ Na không biết nên nói như thế nào, đang do dự thì nghe Niệm An trách móc: “Cô Từ, tôi và Mộ Hữu Thành đều là người trưởng thành, chuyện của chúng tôi tự chúng tôi sẽ giải quyết, mà cô, nói hơi khó nghe, dù sao cũng là người ngoài.Có một số việc không đến lượt cô nhúng tay.Tôi đang bận, gặp lại sau.”

Từ Na há hốc mồm, cũng không kịp nói gì nữa, cô ta cầm điện thoại di động, không chú ý tới có người vừa đi vào.

“Em muốn nói gì với cô ấy, anh có thể giúp em chuyển lời.” Mộ Hữu Thành đột nhiên lên tiếng.

Từ Na giật mình, cô vỗ ngực hỏi: "Anh tới lúc nào vậy, sao em không biết?”

Mộ Hữu Thành tùy ý ngồi xuống một chỗ, vẻ mặt bình tĩnh như bưng nói: “Vừa mới tới, nghe thấy em và Niệm An nói chuyện điện thoại nên không quấy rầy.”

Có thể đoán ra được là gọi điện thoại cho Thẩm Niệm An, có vẻ như đã tới từ lâu, Từ Na thầm hối hận sao mình có thể không đề phòng như vậy, hẳn là Thẩm Niệm An cũng cảm thấy ngạc nhiên.Cô ta lắc đầu: “À, là vầy.Em đã nghe nói chuyện của anh với cô Thẩm, cảm thấy nhất định có hiểu nhầm, em nghĩ em có thể giúp được chút gì đó.Cho nên hôm nay sức khỏe đã khá hơn, muốn gặp cô ấy, nhưng hình như cô ấy đang bận.”

Mộ Hữu Thành gật đầu, gọt một quả táo đưa cho cô: “Ừ, không liên quan tới em, nên em không cần phải để ý tới.Lúc nãy anh vừa gặp viện trưởng, ông ấy nói ngày mai em có thể xuất viện, về sau chú ý một chút sẽ không phát bệnh.Anh tìm cho Mộ Tình một trường đại học trong nước, cả ngày con bé không làm gì cũng không phải cách hay, để cho con bé đi học là tốt nhất.Sau này nếu con bé không ở ký túc xá thì tìm một chỗ khác, em bàn bạc với con bé một chút.”

Từ Na chống tay ngồi dậy, giọng hơi căng thẳng: “Sao vậy? Bên chỗ anh không tiện sao? Hay là cô Thẩm cũng vì chuyện của Tình Tình, cho nên mới cùng anh....”

“Đúng là không tiện, anh đã bán biệt thự, cho nên sau này Mộ Tình ở chỗ nào thì em để tâm một chút.”

Biệt thự của nhà họ Mộ đã có từ lâu, theo lời kể, sau ba năm kể từ khi chị của Từ Na gả cho Mộ Hữu Thành đã bắt đầu có.Nghe nói thời dân quốc là phủ của Hoàng gia, trải qua mấy năm chiến tranh, phải tu sửa nhiều lần mới có được cấu trúc như bây giờ.Mộ Tình ở đây đã vài chục năm, Từ Na cũng từng ở nhiều năm, còn có Từ Tuệ....Mộ Hữu Thành muốn bán biệt thự là có ý gì? Không đúng, không phải là muốn bán, mà là đã bán....Cứ như vậy không nói cho ai biết, anh nói bán là bán sao? Một căn biệt thự hoàn hảo, thiết kế đặc biệt như vậy, muốn bán đi cũng không phải chuyện dễ dàng, rốt cuộc anh đã chuẩn bị từ lúc nào?

Từ Na chợt sợ hãi, nhưng cô lại như lơ đễnh hỏi: "Sao anh có thể bán căn biệt thự đó?”

Mộ Hữu Thành khẽ mỉm cười: "Dù căn biệt thự có tốt hơn nữa mà không có nữ chủ nhân thì cũng chỉ là một căn nhà trống.Anh cần cái nhà trống làm gì? Sống hơn nửa đời người, chưa từng một lần trải qua kích động, lần này vẫn nên vứt hết tất cả làm lại từ đầu.” Anh cúi đầu, nhìn Từ Na nói, “Em cũng vậy, buông tay quá khứ đi, tương lai mới là quan trọng nhất.”

Nhìn Mộ Hữu Thành định rời đi, Từ Na xúc động hỏi một câu: “Anh đi đâu? Đi tìm cô ấy sao? Anh biết cô ấy ở chỗ nào sao?”

Mộ Hữu Thành cười: “Trên đời này có chuyện gì anh muốn biết mà không thể biết?” Một câu nói vừa ôn hòa mà cũng rất khí phách, nếu là người khác nói có lẽ sẽ không có người tin, nhưng đây là lời từ miệng anh nói ra, cho nên càng tăng thêm phần chắc chắn.

Tại căn hộ, Thẩm Niệm An vừa mở một cuộc hội thoại với Tiêu Thần qua điện thoại, mặc dù nửa đường bị cuộc gọi của Từ Na quấy rầy, nhưng kết quả vẫn tạm xem là hài lòng.Hạng mục đầu tư đã bắt đầu đi đúng kế hoạch, cô tin trong vòng ba tháng sẽ hoàn thành bản kế hoạch chi tiết.Đây là trận chiến đầu tiên của cô trên thương trường, cô không biết mình có thể đi được bao xa, nhưng cô vẫn hy vọng mỗi bước đi của cô đều có thể ổn định.

Không nghĩ đến chuyện làm ăn nữa, cô rót cho mình một ly rượu đỏ, khoanh gối ngồi ở cửa sổ sát đất vừa nhìn hồ Yên Vũ bên ngoài, nhớ lại cuộc điện thoại của Từ Na, cũng nhớ tới người nào đó, tay không tự chủ cầm điện thoại gọi cho một dãy số.

Điện thoại được kết nối, bên kia truyền tới một giọng nói trầm ấm quen thuộc, đầu cô bỗng nóng lên: “Anh có rảnh không? Cùng nhau đi uống một ly?”

Ý thức được mình lỡ lời, cô nhanh chóng bổ sung thêm một câu, “Có chút chuyện muốn bàn bạc với anh.” Nói xong mới phát hiện ra càng nói càng lộ, lập tức không lên tiếng nữa.

Bên kia điện thoại yên lặng một lúc, không hề có tiếng động khiến cô hơi căng thẳng: Thời gian này có lẽ anh đang bận chuyện công ty, sao mình còn nổi điên tìm anh uống rượu chứ? Hơn nữa bây giờ quan hệ của mình và anh là thế nào, mời anh đi uống rượu chẳng phải sẽ gây ra hiểu lầm gì đó sao?

Càng nghĩ càng loạn, định thôi không nói nữa.

Đáng tiếc có một vấn đề mà giờ cô mới nhớ ra, vì vậy cô nói luôn: “Thôi xong rồi, thang máy chỗ em bị hư rồi....”

Nhưng đáp lại lời cô là tiếng hít thở chậm rãi đều đều: “Ừ, anh biết, anh mua thêm một chút đồ ăn, hôm nay em không cần phải xuống dưới.” Ngay sau đó tiếng chuông cửa cùng tiếng mở cửa của anh truyền đến từ đầu dây điện thoại bên kia.

Niệm An liếc mắt nhìn thời gian trò chuyện: 2 phút 28 giây.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện