- Đóa Miên, đã 11 giờ rồi. Sao con còn chưa ngủ? - Dạ, con còn một số bài nghĩ mãi chưa ra, đang tra tài liệu ạ.
- Sáng mai là cuối tuần, thứ hai mới phải nộp mà. Con đừng gắng sức quá!
- Mẹ đừng lo, con làm xong con sẽ ngủ ngay.
Nghe vậy, khóe miệng mẹ Đóa cong lên, vẻ vui mừng lắm. Bà xoa đầu con gái, ôn nhu căn dặn:
- Cũng đừng quá nửa đêm nhé con! Chiều mai con còn phải đến trường ôn thi Vật lý đấy, đừng quên.
- Vâng ạ.
Cộc cộc, tiếng bước chân xa dần.
Ba giây sau, Đóa Miên bỏ bút, tháo kính xuống. Cô đứng lên, rón rén đi đến cửa phòng, đồng thời ghé tai vào cửa.
Bên ngoài không một tiếng động.
Nice! Tốt lắm.
Đóa Miên ngồi lại bàn chưa được bao lâu liền nhận được tin nhắn Wechat Lục Dịch gửi tới.
Lục Dịch: Chờ cậu nửa ngày rồi. Làm gì mà lâu vậy?
Đóa Miên ho khan hai tiếng, gửi một tin nhắn trả lời: Bố mẹ tớ vừa ngủ. Học sinh năm ba* nửa đêm không ngủ, bị bắt là to chuyện đấy.
(Học sinh năm ba: học sinh lớp mười hai)
Lục Dịch không thèm quan tâm đến tình cảnh thê lương của cô, gửi đến một dãy chữ số không có quy luật.
Đây là cái gì?
Đóa Miên chớp mắt vài cái, khó hiểu gửi cho Lục Dịch một dấu hỏi chấm.
Lục Dịch: Không phải cậu muốn tớ dạy chơi PUBG sao? Tài khoản cùng mật khẩu đó, đừng đánh mất.
Đóa Miên: Chơi có khó không vậy?
Lục Dịch: Yên tâm đi, dễ lắm.
Đồng hồ điểm 23 giờ 15 phút, Đóa Miên nhanh tay đăng nhập. Thế giới game cứ thế mở ra.
Giao diện đăng nhập của Châu Á hoàn toàn bằng tiếng Anh, Đóa Miên miễn cưỡng có thể hiểu. Nhưng khi gõ tài khoản và mật khẩu rồi, cô cũng không biết nói gì nữa.
Chưa nói hình tượng nhân vật là một nam tử hán cao lớn thô kệch, nhưng cái ID "Ta là cha ngươi" thì thật sự không thể nhìn nổi.
Bỗng nhiên giao diện hiện lên một thông báo, vẫn như cũ, đều là tiếng Anh. Ý muốn nói: "Người chơi 666111 mời bạn vào đội."
Đóa Miên suy nghĩ nửa ngày thì ấn vào chấp nhận.
Tổ đội thành công.
PUBG, tên đầy đủ là PlayerUnknown"s Battlegrounds, là một game bắn súng sinh tử theo kiểu last - man – standing. Từ khi ra mắt đến nay, game đã nhanh chóng thu về những kỉ lục đáng gờm. Bên cạnh việc nhận 5 giải thưởng lớn, PUBG còn đánh vỡ 7 hạng mục Guiness từng ghi nhận.
- Mỗi trận bắt đầu đều là 100 người, 4 người lập thành một đội. Tất cả mọi người cùng nhau xuất phát, người chơi dùng phương thức nhảy dù để đến các khu vực khác nhau. Người chơi không được phát sẵn bất kì thiết bị nào, phải đi đến các địa điểm để tìm kiếm trang bị, vật tư cho mình. Sau đó giết tất cả người chơi khác, trừ đồng đội.
Âm thanh vang lên, mọi kiến thức tiếng Anh từng học như biến mất. Lục Dịch thở ra một hơi, hỏi Đóa Miên: "Nghe có hiểu gì không?"
Đóa Miên gãi gãi đầu một cái: ""À thì..."
Lục Dịch:...
Đóa Miên: "Chúng ta vẫn nên bắt đầu đi!"
Thật phức tạp! Kỳ thật vừa rồi cô hơi thất thần... Nhưng mà vẫn hiểu được sơ sơ, câu được câu mất.
Lục Dịch nhanh chóng đồng ý, liền nói: "OK." Nhưng nhìn thấy đội chỉ có hai người, hắn lại hơi chần chừ
- Chỉ có hai chúng ta thôi sao? Đợi chút, để tớ tìm xem có người bạn nào còn online hay không.
Đóa Miên không nói gì, ngầm đồng ý. Vài giây sau, Lục Dịch lại nói: " Không có ai. Vậy ta tùy tiện ghép đội đi."
"Được."
PUBG là bốn người chơi tạo thành một đội. Trong trường hợp chưa đủ người, hệ thống sẽ ghép cùng những người chơi khác. Nhanh chóng liền hiện ra hai cái tên xa lạ. Số 1 là " MaxPro", số 2 là "KevinPro". ID gần giống nhau, có lẽ cũng là một cặp.
Trước khi nhảy dù thường có mấy chục giây chuẩn bị. Đóa Miên thử điều khiển nhân vật nhảy loạn xạ, lúc thì nhảy nhảy, lúc thì lại đứng tại chỗ mà xoay vòng vòng.
Đột nhiên, trong phòng vang lên một trận cười, một giọng nam trêu ghẹo nói: "That"s cool."
Đóa Miên nhìn màn hình, thì ra là số 2 đang nói chuyện.
Lưu Dịch thấy anh ta nói tiếng Anh, có vẻ hơi tò mò, liền hỏi: "Where are you from?"
Số 2: "USA."
Người Mỹ? Lần đầu tiên chơi đã gặp người ngoại quốc. Không được, cô phải thể hiện sao cho thật tốt, không thể mất mặt. Ngồi trước máy tính, Đóa Miên ra vẻ bình tĩnh, nhưng tâm trạng có hơi hồi hộp.
Trong phòng vang lên hai giọng tiếng Anh, chắc là đang nói chuyện phiếm.
Đóa Miên có chút khen ngợi, khẩu ngữ khá tốt. Mà tiếng Anh của cô thì...
Thôi, im lặng đi. Im lặng là đáng quý, im lặng là vàng.
Mặc cho hai người kia trò chuyện rôm rả, số 1 ngược lại khá trầm lặng.
Từ khi bắt đầu, số 1 vẫn không di chuyển chút nào, một chút cũng không động.
... Rớt mạng chăng?
Đóa Miên có chút lúng túng suy đoán.
Trò chơi bắt đầu. Tiếng động cơ máy bay ù ù đập tan suy nghĩ của cô.
Cũng chính là lúc này, cô mới xác định số 1 không có rớt mạng.
Bởi vì anh ta đánh dấu một điểm hạ cánh trên bản đồ: Pecado – nơi có vật tư phong phú nhất, nơi xảy ra nhiều chiến tranh nhất, và nơi có tỉ lệ tử vong cao nhất.
Số 2 xem xét rồi nhanh chóng kêu lên một tiếng: "Hey bro, too many people there!"
Anh bạn, chỗ ấy có rất nhiều địch!
"Kill them!" Giết chúng!
Trong tai nghe bỗng nhiên truyền ra một câu nói như vậy. Âm sắc kia hơi thấp, trầm lặng, lại mang một vẻ bình thản, tỉnh táo, tựa như một game thủ lâu năm, không hề mang một chút sợ hãi nào.
Đóa Miên vô thức liếc mắt nhìn ID của số 1: MaxPro.
Đúng lúc đó, Lục Dịch tung ra một chữ: "Nhảy."
Cô lại tiếp tục thất thần.
"Tất cả mọi người, nhảy! Số 4, cái tên mập mạp kia! Ngươi còn muốn bay đi đâu?
"..."
Đóa Miên hoảng hồn, mắt nhìn tất cả đồng đội đều từ xe bán tải bay ra khỏi cabin. Cô tranh thủ thời gian nhấn F, bay sát phía sau.
Được một lúc, số 2 Kevin nhận ra được điều gì đó, ngờ vực hỏi:
- Where he wanna go?
Hắn muốn đi đâu vậy?
Lục Dịch giật giật khóe miệng, nhanh chóng đáp lại tôi không biết.
Tuy nhảy dù đều giống nhau, nhưng việc chạm đất lại do người chơi tự điều khiển. Vì không khống chế tốt phương hướng, Đóa Miên rơi xuống tại vùng cát vàng mênh mông, Dã khu.
Lúc mọi người nhìn lên bản đồ thì đã thấy số 4 (Đóa Miên) lẻ loi, trơ trọi chạy một mình ở nơi hoang mạc, vừa đáng thương, vừa buồn cười.
Lục Dịch tiếc thương cho Đóa Miên, nhưng cũng chỉ dặn dò vài câu: "Cậu lục soát Dã khu, nhặt vật tư cùng trang bị, sau đó đến tìm tớ."
"Ờ." Thật sự ngoại trừ ờ, cô không biết có thể nói cái gì. May mắn, bên cạnh đó không xa là một vài tòa nhà, có thể vào đó tìm trang bị.
Chuôi nắm vuông? Cái này là gì?
... Mặc kệ, nhặt đi!
Đạn 45mm? Nghe có vẻ lợi hại, nhặt nhiều một chút...
Tuy Dã khu có vẻ nghèo nàn, nhưng lại tuyệt đối an toàn. Đóa Miên chạy lăng xăng một hồi vẫn không thấy mống địch nào cả.
Đột nhiên, trên trò chơi xuất hiện một hàng chữ nhỏ bằng tiếng Anh. Đại khái là: Đồng đội MaxPro sử dụng súng trường tự động AKM đánh bại Yupp.
Đóa Miên không để ý lắm, tiếp tục nhặt.
"Đồng đội MaxPro sử dụng súng trường tự động M416 đánh bại Yupp."
"Đồng đội MaxPro sử dụng súng ngắm K98 đánh bại CenK."
"Đồng đội MaxPro sử dụng súng ngắm K98 đánh bại XXX."
"..."
Không biết trên màn hình đã hiện lên bao nhiêu dòng nhắc nhở. Đóa Miên ngẩng đầu lên, vẻ mặt có chút mờ mịt. Lúc lâu sau, cô mới thử hỏi Lục Dịch: "Số 3!"
Lục Dịch: "Làm gì?"
Đóa Miên: "Trò chơi này có phải PUBG hay không? Vì tớ thấy có thật nhiều người đều là bị số 1 đánh chết."
Cô đoán chắc nói như vậy sẽ không sao đâu! Dù gì hai người họ cũng nghe không hiểu tiếng Trung.
Lục Dịch: "Không phải nha!"
Ngay sau đó Đóa Miên liền nhận ra. Số 1 là đại thần, là cao thủ. Cô thật muốn quỳ gối lạy số 1.
Như nhớ ra điều gì, Lục Dịch tiếp tục nói: "Đúng rồi, cậu tìm cái xe chạy về phiá này đi. Ở đây là an toàn nhất."
"Được!" Đóa Miên lên tiếng, đưa mắt quét qua một lần, may mắn liền thấy ngay một chiếc xe cách đó không xa. Cô chạy tới, ngồi lên xe, nhanh chóng nổ máy.
Đóa Miên nhíu mày, thử điều chỉnh thị giác, hướng đến bàn điều khiển. Một hồi sau, cô mới có thể miễn cưỡng xuất phát.
Các đồng đội nhanh chóng hiện lên trên bản đồ.
Đóa Miên kích động nhấn nút gia tốc. Vài giây sau, một tiếng phanh đinh tai nhức óc vang lên.
Kevin:...
Lục Dịch:...
Tuy ngồi trên xe tầm mắt hạn chế, nhưng Đóa Miên vẫn cảm thấy có điều gì không đúng, bất an hỏi:
- Có phải tớ vừa đụng vào thứ gì không?
- Ừm.
Lục Dịch hắng giọng một cái, điều khiển giọng điệu nghe sao cho thật bình tĩnh. Một lúc sau, hắn mới thốt lên lời:
- Cậu đâm vào số 1 rồi.
Đóa Miên bị dọa đến tay chân đều run. Cô hoảng hốt, toan định nhảy xuống xe cứu người. Ai ngờ trong giây phút nước sôi lửa bỏng cô lại phạm sai lầm, ấn "Xuống xe" thành "Lùi về phía sau."
"..."
Cả thế giới đều im lặng.
Mà lúc này, Đóa Miên đã hoàn toàn choáng váng.
Trò chơi đồng thời hiện lên một dòng thông báo:
"Ta là cha ngươi sử dụng xe đánh bại MaxPro."
Đại thần nhanh chóng bị biến thành một cái hộp. (Trong PUBG, khi tử trận, người chơi biến thành một cái hộp đựng trang bị)
"..."
Lục Dịch kinh ngạc đến ngây người:
- Số 4, có cần ác vậy không? Đã đâm người ta thì chớ, lại còn nghiền chết. Tàn nhẫn quá đi!
Đóa Miên áy náy đến không còn mặt mũi: "Thật xin lỗi.. Hôm nay là lần đầu tiên tôi chơi trò này. Thao tác không thuần thục, thật xin lỗi!"
Một giây sau, cô liền nghe thấy một giọng nam lạnh lùng truyền đến: "Hay lắm!"
Đóa Miên:...
Chẳng lẽ khi biến thành cái hộp, đại thần sẽ nói tiếng Trung sao?
Cách màn hình máy tính, Kevin nín cười đập bàn. Anh quay đầu, nhìn người bên cạnh trầm mặc không cảm xúc, giơ ngón tay cái: "Lần đầu tiên chơi liền đụng chết "Quái thú châu Á", á phục Top 1. Có triển vọng!"
***
Thế giới trò chơi hôm qua rất nhanh bị Đóa Miên lãng quên.
Tháng chín cuối tuần. Mùa hạ vừa đi qua, nắng mai chiếu xuống. Nhiệt độ không khí tuy không tính là cao, nhưng cũng chẳng phải là thấp. Đóa Miên lau mồ hôi, đem tay áo xắn cao lên, lộ ra cánh tay trắng nõn tinh tế.
Bị muộn rồi.
Nhìn đèn đỏ chậm chạp trôi từng giây, Đóa Miên đáng thương muốn rơi nước mắt.
Lớp mười một kết thúc, các trường đều nhanh chóng tiến vào trạng thái ôn tập chuẩn bị chiến đấu. Tính sơ cả lớp thì một nửa số đó đều đã đăng kí luyện thi.
Đối với việc này, Đóa Miên nghĩ rất thoáng. Cô cảm thấy, việc học tập này, IQ cao thấp dựa vào ý trời, điểm số cao thấp dựa vào nhân phẩm, chỉ có thể tùy duyên. Nhưng bố mẹ Đóa lại không cho là như vậy. Mẹ Đóa mong con hơn người, còn chưa mở học liền đăng kí cho cô một khóa bổ túc.
Nghỉ hè ôn thi, cuối tuần ôn thi. Ôn thi, ôn thi...
Đóa Miên rất ngoan ngoãn học bài. Một lần gần đây nhất làm bài tổng hợp trắc nghiệm, cô từ đứng thứ 17 vượt lên 7 bậc, chiếm vị trí số 10.
Bố mẹ Đóa vui mừng, căn dặn cô phải nghiêm túc ôn thi, không được trốn học, không được đến muộn.
Không được...
Đến muộn...
Cho nên vì sao hôm nay cô lại muốn ngủ trưa? Vì sao ngủ trưa lại không đặt báo thức?
Hiện tại Đóa Miên hối hận khôn nguôi, nếu tối hôm qua không chơi thì tốt. Không chơi sẽ ngủ đủ giấc, không chơi cũng sẽ không xảy ra tai nạn xe cộ, đâm chết đại thần đáng thương...
Đóa Miên nâng trán thở dài.
Đèn giao thông nhanh chóng chuyển thành xanh. Cô ngăn dòng suy nghĩ trong đầu, đạp bàn đạp, chuyển hướng sang bên trái đằng trước quốc lộ.
Vừa đạp cô vừa nhìn đồng hồ. Hiện tại là 14 giờ 21 phút, cách giờ lên lớp 9 phút. Cô mím môi, trong lòng lo lắng. Chân vô thức mà đạp nhanh hơn.
Ai ngờ, đây lại là điểm báo cho một bi kịch sắp xảy ra.
Chiếc xe đạp màu hồng liền không kịp phanh, đâm thẳng vào chiếc xe hơi màu đen phía trước.
Phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí*, cô lại một lần nữa gây ra tai nạn xe cộ sao?
(Phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí: Sự may mắn thì không xảy ra đến hai lần, còn điều xui xẻo thì đến không chỉ một lần, ý nói họa nhiều hơn phúc.)
Đôi lời của tác giả:
PlayerUnknown"s Battlegrounds bản trò chơi khác với trong truyện nha mọi người!
- Sáng mai là cuối tuần, thứ hai mới phải nộp mà. Con đừng gắng sức quá!
- Mẹ đừng lo, con làm xong con sẽ ngủ ngay.
Nghe vậy, khóe miệng mẹ Đóa cong lên, vẻ vui mừng lắm. Bà xoa đầu con gái, ôn nhu căn dặn:
- Cũng đừng quá nửa đêm nhé con! Chiều mai con còn phải đến trường ôn thi Vật lý đấy, đừng quên.
- Vâng ạ.
Cộc cộc, tiếng bước chân xa dần.
Ba giây sau, Đóa Miên bỏ bút, tháo kính xuống. Cô đứng lên, rón rén đi đến cửa phòng, đồng thời ghé tai vào cửa.
Bên ngoài không một tiếng động.
Nice! Tốt lắm.
Đóa Miên ngồi lại bàn chưa được bao lâu liền nhận được tin nhắn Wechat Lục Dịch gửi tới.
Lục Dịch: Chờ cậu nửa ngày rồi. Làm gì mà lâu vậy?
Đóa Miên ho khan hai tiếng, gửi một tin nhắn trả lời: Bố mẹ tớ vừa ngủ. Học sinh năm ba* nửa đêm không ngủ, bị bắt là to chuyện đấy.
(Học sinh năm ba: học sinh lớp mười hai)
Lục Dịch không thèm quan tâm đến tình cảnh thê lương của cô, gửi đến một dãy chữ số không có quy luật.
Đây là cái gì?
Đóa Miên chớp mắt vài cái, khó hiểu gửi cho Lục Dịch một dấu hỏi chấm.
Lục Dịch: Không phải cậu muốn tớ dạy chơi PUBG sao? Tài khoản cùng mật khẩu đó, đừng đánh mất.
Đóa Miên: Chơi có khó không vậy?
Lục Dịch: Yên tâm đi, dễ lắm.
Đồng hồ điểm 23 giờ 15 phút, Đóa Miên nhanh tay đăng nhập. Thế giới game cứ thế mở ra.
Giao diện đăng nhập của Châu Á hoàn toàn bằng tiếng Anh, Đóa Miên miễn cưỡng có thể hiểu. Nhưng khi gõ tài khoản và mật khẩu rồi, cô cũng không biết nói gì nữa.
Chưa nói hình tượng nhân vật là một nam tử hán cao lớn thô kệch, nhưng cái ID "Ta là cha ngươi" thì thật sự không thể nhìn nổi.
Bỗng nhiên giao diện hiện lên một thông báo, vẫn như cũ, đều là tiếng Anh. Ý muốn nói: "Người chơi 666111 mời bạn vào đội."
Đóa Miên suy nghĩ nửa ngày thì ấn vào chấp nhận.
Tổ đội thành công.
PUBG, tên đầy đủ là PlayerUnknown"s Battlegrounds, là một game bắn súng sinh tử theo kiểu last - man – standing. Từ khi ra mắt đến nay, game đã nhanh chóng thu về những kỉ lục đáng gờm. Bên cạnh việc nhận 5 giải thưởng lớn, PUBG còn đánh vỡ 7 hạng mục Guiness từng ghi nhận.
- Mỗi trận bắt đầu đều là 100 người, 4 người lập thành một đội. Tất cả mọi người cùng nhau xuất phát, người chơi dùng phương thức nhảy dù để đến các khu vực khác nhau. Người chơi không được phát sẵn bất kì thiết bị nào, phải đi đến các địa điểm để tìm kiếm trang bị, vật tư cho mình. Sau đó giết tất cả người chơi khác, trừ đồng đội.
Âm thanh vang lên, mọi kiến thức tiếng Anh từng học như biến mất. Lục Dịch thở ra một hơi, hỏi Đóa Miên: "Nghe có hiểu gì không?"
Đóa Miên gãi gãi đầu một cái: ""À thì..."
Lục Dịch:...
Đóa Miên: "Chúng ta vẫn nên bắt đầu đi!"
Thật phức tạp! Kỳ thật vừa rồi cô hơi thất thần... Nhưng mà vẫn hiểu được sơ sơ, câu được câu mất.
Lục Dịch nhanh chóng đồng ý, liền nói: "OK." Nhưng nhìn thấy đội chỉ có hai người, hắn lại hơi chần chừ
- Chỉ có hai chúng ta thôi sao? Đợi chút, để tớ tìm xem có người bạn nào còn online hay không.
Đóa Miên không nói gì, ngầm đồng ý. Vài giây sau, Lục Dịch lại nói: " Không có ai. Vậy ta tùy tiện ghép đội đi."
"Được."
PUBG là bốn người chơi tạo thành một đội. Trong trường hợp chưa đủ người, hệ thống sẽ ghép cùng những người chơi khác. Nhanh chóng liền hiện ra hai cái tên xa lạ. Số 1 là " MaxPro", số 2 là "KevinPro". ID gần giống nhau, có lẽ cũng là một cặp.
Trước khi nhảy dù thường có mấy chục giây chuẩn bị. Đóa Miên thử điều khiển nhân vật nhảy loạn xạ, lúc thì nhảy nhảy, lúc thì lại đứng tại chỗ mà xoay vòng vòng.
Đột nhiên, trong phòng vang lên một trận cười, một giọng nam trêu ghẹo nói: "That"s cool."
Đóa Miên nhìn màn hình, thì ra là số 2 đang nói chuyện.
Lưu Dịch thấy anh ta nói tiếng Anh, có vẻ hơi tò mò, liền hỏi: "Where are you from?"
Số 2: "USA."
Người Mỹ? Lần đầu tiên chơi đã gặp người ngoại quốc. Không được, cô phải thể hiện sao cho thật tốt, không thể mất mặt. Ngồi trước máy tính, Đóa Miên ra vẻ bình tĩnh, nhưng tâm trạng có hơi hồi hộp.
Trong phòng vang lên hai giọng tiếng Anh, chắc là đang nói chuyện phiếm.
Đóa Miên có chút khen ngợi, khẩu ngữ khá tốt. Mà tiếng Anh của cô thì...
Thôi, im lặng đi. Im lặng là đáng quý, im lặng là vàng.
Mặc cho hai người kia trò chuyện rôm rả, số 1 ngược lại khá trầm lặng.
Từ khi bắt đầu, số 1 vẫn không di chuyển chút nào, một chút cũng không động.
... Rớt mạng chăng?
Đóa Miên có chút lúng túng suy đoán.
Trò chơi bắt đầu. Tiếng động cơ máy bay ù ù đập tan suy nghĩ của cô.
Cũng chính là lúc này, cô mới xác định số 1 không có rớt mạng.
Bởi vì anh ta đánh dấu một điểm hạ cánh trên bản đồ: Pecado – nơi có vật tư phong phú nhất, nơi xảy ra nhiều chiến tranh nhất, và nơi có tỉ lệ tử vong cao nhất.
Số 2 xem xét rồi nhanh chóng kêu lên một tiếng: "Hey bro, too many people there!"
Anh bạn, chỗ ấy có rất nhiều địch!
"Kill them!" Giết chúng!
Trong tai nghe bỗng nhiên truyền ra một câu nói như vậy. Âm sắc kia hơi thấp, trầm lặng, lại mang một vẻ bình thản, tỉnh táo, tựa như một game thủ lâu năm, không hề mang một chút sợ hãi nào.
Đóa Miên vô thức liếc mắt nhìn ID của số 1: MaxPro.
Đúng lúc đó, Lục Dịch tung ra một chữ: "Nhảy."
Cô lại tiếp tục thất thần.
"Tất cả mọi người, nhảy! Số 4, cái tên mập mạp kia! Ngươi còn muốn bay đi đâu?
"..."
Đóa Miên hoảng hồn, mắt nhìn tất cả đồng đội đều từ xe bán tải bay ra khỏi cabin. Cô tranh thủ thời gian nhấn F, bay sát phía sau.
Được một lúc, số 2 Kevin nhận ra được điều gì đó, ngờ vực hỏi:
- Where he wanna go?
Hắn muốn đi đâu vậy?
Lục Dịch giật giật khóe miệng, nhanh chóng đáp lại tôi không biết.
Tuy nhảy dù đều giống nhau, nhưng việc chạm đất lại do người chơi tự điều khiển. Vì không khống chế tốt phương hướng, Đóa Miên rơi xuống tại vùng cát vàng mênh mông, Dã khu.
Lúc mọi người nhìn lên bản đồ thì đã thấy số 4 (Đóa Miên) lẻ loi, trơ trọi chạy một mình ở nơi hoang mạc, vừa đáng thương, vừa buồn cười.
Lục Dịch tiếc thương cho Đóa Miên, nhưng cũng chỉ dặn dò vài câu: "Cậu lục soát Dã khu, nhặt vật tư cùng trang bị, sau đó đến tìm tớ."
"Ờ." Thật sự ngoại trừ ờ, cô không biết có thể nói cái gì. May mắn, bên cạnh đó không xa là một vài tòa nhà, có thể vào đó tìm trang bị.
Chuôi nắm vuông? Cái này là gì?
... Mặc kệ, nhặt đi!
Đạn 45mm? Nghe có vẻ lợi hại, nhặt nhiều một chút...
Tuy Dã khu có vẻ nghèo nàn, nhưng lại tuyệt đối an toàn. Đóa Miên chạy lăng xăng một hồi vẫn không thấy mống địch nào cả.
Đột nhiên, trên trò chơi xuất hiện một hàng chữ nhỏ bằng tiếng Anh. Đại khái là: Đồng đội MaxPro sử dụng súng trường tự động AKM đánh bại Yupp.
Đóa Miên không để ý lắm, tiếp tục nhặt.
"Đồng đội MaxPro sử dụng súng trường tự động M416 đánh bại Yupp."
"Đồng đội MaxPro sử dụng súng ngắm K98 đánh bại CenK."
"Đồng đội MaxPro sử dụng súng ngắm K98 đánh bại XXX."
"..."
Không biết trên màn hình đã hiện lên bao nhiêu dòng nhắc nhở. Đóa Miên ngẩng đầu lên, vẻ mặt có chút mờ mịt. Lúc lâu sau, cô mới thử hỏi Lục Dịch: "Số 3!"
Lục Dịch: "Làm gì?"
Đóa Miên: "Trò chơi này có phải PUBG hay không? Vì tớ thấy có thật nhiều người đều là bị số 1 đánh chết."
Cô đoán chắc nói như vậy sẽ không sao đâu! Dù gì hai người họ cũng nghe không hiểu tiếng Trung.
Lục Dịch: "Không phải nha!"
Ngay sau đó Đóa Miên liền nhận ra. Số 1 là đại thần, là cao thủ. Cô thật muốn quỳ gối lạy số 1.
Như nhớ ra điều gì, Lục Dịch tiếp tục nói: "Đúng rồi, cậu tìm cái xe chạy về phiá này đi. Ở đây là an toàn nhất."
"Được!" Đóa Miên lên tiếng, đưa mắt quét qua một lần, may mắn liền thấy ngay một chiếc xe cách đó không xa. Cô chạy tới, ngồi lên xe, nhanh chóng nổ máy.
Đóa Miên nhíu mày, thử điều chỉnh thị giác, hướng đến bàn điều khiển. Một hồi sau, cô mới có thể miễn cưỡng xuất phát.
Các đồng đội nhanh chóng hiện lên trên bản đồ.
Đóa Miên kích động nhấn nút gia tốc. Vài giây sau, một tiếng phanh đinh tai nhức óc vang lên.
Kevin:...
Lục Dịch:...
Tuy ngồi trên xe tầm mắt hạn chế, nhưng Đóa Miên vẫn cảm thấy có điều gì không đúng, bất an hỏi:
- Có phải tớ vừa đụng vào thứ gì không?
- Ừm.
Lục Dịch hắng giọng một cái, điều khiển giọng điệu nghe sao cho thật bình tĩnh. Một lúc sau, hắn mới thốt lên lời:
- Cậu đâm vào số 1 rồi.
Đóa Miên bị dọa đến tay chân đều run. Cô hoảng hốt, toan định nhảy xuống xe cứu người. Ai ngờ trong giây phút nước sôi lửa bỏng cô lại phạm sai lầm, ấn "Xuống xe" thành "Lùi về phía sau."
"..."
Cả thế giới đều im lặng.
Mà lúc này, Đóa Miên đã hoàn toàn choáng váng.
Trò chơi đồng thời hiện lên một dòng thông báo:
"Ta là cha ngươi sử dụng xe đánh bại MaxPro."
Đại thần nhanh chóng bị biến thành một cái hộp. (Trong PUBG, khi tử trận, người chơi biến thành một cái hộp đựng trang bị)
"..."
Lục Dịch kinh ngạc đến ngây người:
- Số 4, có cần ác vậy không? Đã đâm người ta thì chớ, lại còn nghiền chết. Tàn nhẫn quá đi!
Đóa Miên áy náy đến không còn mặt mũi: "Thật xin lỗi.. Hôm nay là lần đầu tiên tôi chơi trò này. Thao tác không thuần thục, thật xin lỗi!"
Một giây sau, cô liền nghe thấy một giọng nam lạnh lùng truyền đến: "Hay lắm!"
Đóa Miên:...
Chẳng lẽ khi biến thành cái hộp, đại thần sẽ nói tiếng Trung sao?
Cách màn hình máy tính, Kevin nín cười đập bàn. Anh quay đầu, nhìn người bên cạnh trầm mặc không cảm xúc, giơ ngón tay cái: "Lần đầu tiên chơi liền đụng chết "Quái thú châu Á", á phục Top 1. Có triển vọng!"
***
Thế giới trò chơi hôm qua rất nhanh bị Đóa Miên lãng quên.
Tháng chín cuối tuần. Mùa hạ vừa đi qua, nắng mai chiếu xuống. Nhiệt độ không khí tuy không tính là cao, nhưng cũng chẳng phải là thấp. Đóa Miên lau mồ hôi, đem tay áo xắn cao lên, lộ ra cánh tay trắng nõn tinh tế.
Bị muộn rồi.
Nhìn đèn đỏ chậm chạp trôi từng giây, Đóa Miên đáng thương muốn rơi nước mắt.
Lớp mười một kết thúc, các trường đều nhanh chóng tiến vào trạng thái ôn tập chuẩn bị chiến đấu. Tính sơ cả lớp thì một nửa số đó đều đã đăng kí luyện thi.
Đối với việc này, Đóa Miên nghĩ rất thoáng. Cô cảm thấy, việc học tập này, IQ cao thấp dựa vào ý trời, điểm số cao thấp dựa vào nhân phẩm, chỉ có thể tùy duyên. Nhưng bố mẹ Đóa lại không cho là như vậy. Mẹ Đóa mong con hơn người, còn chưa mở học liền đăng kí cho cô một khóa bổ túc.
Nghỉ hè ôn thi, cuối tuần ôn thi. Ôn thi, ôn thi...
Đóa Miên rất ngoan ngoãn học bài. Một lần gần đây nhất làm bài tổng hợp trắc nghiệm, cô từ đứng thứ 17 vượt lên 7 bậc, chiếm vị trí số 10.
Bố mẹ Đóa vui mừng, căn dặn cô phải nghiêm túc ôn thi, không được trốn học, không được đến muộn.
Không được...
Đến muộn...
Cho nên vì sao hôm nay cô lại muốn ngủ trưa? Vì sao ngủ trưa lại không đặt báo thức?
Hiện tại Đóa Miên hối hận khôn nguôi, nếu tối hôm qua không chơi thì tốt. Không chơi sẽ ngủ đủ giấc, không chơi cũng sẽ không xảy ra tai nạn xe cộ, đâm chết đại thần đáng thương...
Đóa Miên nâng trán thở dài.
Đèn giao thông nhanh chóng chuyển thành xanh. Cô ngăn dòng suy nghĩ trong đầu, đạp bàn đạp, chuyển hướng sang bên trái đằng trước quốc lộ.
Vừa đạp cô vừa nhìn đồng hồ. Hiện tại là 14 giờ 21 phút, cách giờ lên lớp 9 phút. Cô mím môi, trong lòng lo lắng. Chân vô thức mà đạp nhanh hơn.
Ai ngờ, đây lại là điểm báo cho một bi kịch sắp xảy ra.
Chiếc xe đạp màu hồng liền không kịp phanh, đâm thẳng vào chiếc xe hơi màu đen phía trước.
Phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí*, cô lại một lần nữa gây ra tai nạn xe cộ sao?
(Phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí: Sự may mắn thì không xảy ra đến hai lần, còn điều xui xẻo thì đến không chỉ một lần, ý nói họa nhiều hơn phúc.)
Đôi lời của tác giả:
PlayerUnknown"s Battlegrounds bản trò chơi khác với trong truyện nha mọi người!
Danh sách chương