Phượng Ly Thiên hơi sửng sốt, không biết vì sao Hiên Viên Cẩm Mặc lại tức giận.

Bởi vì cái bàn được đặt sát cửa sổ, cho nên có một mặt dựa vào tường, còn ba mặt khác cho người ngồi. Hiên Viên Cẩm Mặc ngồi một bên, Ngụy Nham ngồi một bên, còn có một vị trí trống. Vì thế, Phượng Ly Thiên liền thoải mái bỏ qua cái vị trí trống kia, cùng Hiên Viên Cẩm Mặc ngồi trên một băng ghế.

“Ngươi……” Hiên Viên Cẩm Mặc vốn đang nhìn ra cửa sổ chợt cảm thấy bên cạnh có nhiệt độ cơ thể người, nhíu mày quay sang, lập tức thấy được một khuôn mặt tuấn tú phóng đại lên. Đưa tay muốn cho hắn một quyền, lại quên mất trong tay đang bưng ly rượu, Phượng Ly Thiên không thèm liếc mắt nhìn trực tiếp giơ tay bắt lấy cổ tay y, giọt rượu trong suốt nháy mắt ướt đẫm bàn tay khớp xương rõ ràng kia.

“Buông ra!” Hiên Viên Cẩm Mặc quát khẽ, nơi này là tửu lâu đó, y để ý thấy đã có người lén nhìn qua bên này rồi.

Mắt phượng yêu dã cong lên, kéo bàn tay dích đầy dịch rượu kia đến bên môi, giống như một con chó to vươn lưỡi liếm sạch giọt rượu trên đó.

Phượng Ly Thiên trêu tức nhìn Hiên Viên Cẩm Mặc khuôn mặt bình tĩnh nhưng lỗ tay đỏ hồng, nhẹ nhàng chậc lưỡi: “Hương vị không tệ.”

Hiên Viên Cẩm Mặc hung hăng đạp cho Phượng Ly Thiên một cước, thừa dịp hắn hô đau mà nhanh chóng rút tay về, quay đầu thấy Ngụy Nham ngồi đối diện, miệng há to, mắt trừng lớn như sắp rớt xuống luôn rồi. Hiên Viên Cẩm Mặc ngồi thẳng dậy, nhíu mày, đưa tay gõ bàn, Ngụy Nham đang ngây người nhanh chóng bừng tỉnh, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Phượng Ly Thiên tủi thân cau mũi, nửa thật nửa giả hô đau nửa ngày, lại thấy Hiên Viên Cẩm Mặc căn bản không liếc hắn một cái, chỉ nhàn nhã tiếp tục tự rót tự uống. Mếu máo một hồi, rồi vô cùng tự nhiên cầm lấy chiếc đũa của Hiên Viên Cẩm Mặc, không chút khách khí bắt đầu ăn ngấu nghiến. Phượng Ly Thiên tuy ăn rất mau, nhưng lại không chút thô lỗ, ngược lại còn toát ra một vẻ phong lưu. Phải biết rằng cái động tác ăn ngấu nghiến kia rất khó khiến người ta cảm thấy tao nhã, ấy vậy mà hắn lại làm được một cách thần kỳ.

Hiên Viên Cẩm Mặc cũng nhịn không được nhìn thêm mấy lần: “Ngươi đã bao lâu chưa ăn cơm?”

“Hai bữa.” Phượng Ly Thiên túm lấy tay Hiên Viên Cẩm Mặc, trực tiếp uống cạn rượu trong ly, thuận đường hôn một cái ở lòng bàn tay, sau đó cười tủm tỉm ngẩng đầu, giống hệt một con chó to liếm liếm chủ nhân chờ khen ngợi.

Hiên Viên Cẩm Mặc nhăn lại mày kiếm xinh đẹp, hắc đồng sâu thẳm đã nhiễm lên một tia giận dữ, đưa tay hung hăng đẩy Phượng Ly Thiên một cái: “Tránh ra!”

Cái đẩy này đã dùng ba thành nội lực, nào biết Phượng Ly Thiên chỉ hơi nghiêng người một cái đã tránh được, sau đó giang hai tay ôm lấy thắt lưng Hiên Viên Cẩm Mặc giống như gấu túi ôm cây: “Ta không đi.”

“Hỗn đản!” Hiên Viên Cẩm Mặc hận đến nghiến răng nghiến lợi, nơi này là tửu lâu tốt nhất kinh thành đó, có rất nhiều quan to hiển quý, rất dễ gặp phải người nhận ra Thái tử.

“Mau buông tay!” Đột nhiên, phía sau truyền đến một tiếng quát lớn.

Hai người ngẩng đầu, liền nhìn thấy phủ doãn kinh thành đang giận dữ trừng to mắt. Phủ doãn kinh thành hôm nay nhất thời nổi hứng đến Tri Vị Trai ăn cơm, mới lên lầu hai đã nhìn thấy hai vị công tử đang níu qua kéo lại, một người ôm chầm lấy một người, người bị ôm chặt mặt mang tức giận, rất hiển nhiên là bị người ta đùa giỡn. Cái tên ôm người thì không nhìn rõ mặt, nhưng xem ra, chắc là công tử thế gia nào đó. Phủ doãn kinh thành thật là không dễ làm, tùy tiện đá một cục đá trên đường cũng có thể đá trúng mấy người có chức quan lớn hơn lão, cho nên loại chuyện này lão có thể không quản thì nhất định sẽ không quản, nhưng vấn đề là vị công tử bị đùa giớn kia hình như là Thái tử điện hạ đó a!

Đạo sinh tồn của Phủ doãn kinh thành có ba điều: Thứ nhất không được hồ đồ, thứ hai nhìn đúng quý nhân, thứ ba nhìn đúng quý nhân. Đúng vậy, trong ba cách để tồn tại thì có hơn phân nửa chính là nhìn đúng quý nhân, nhờ vậy Phủ doãn kinh thành này mới có thể tại chức lâu lâu đến thế mà không bị chỉnh chết. Cho nên, lão trước hết đã nhận ra Thái tử, nhưng nguy rồi, lại có kẻ dám công nhiên đùa giỡn Thái tử. Vì vậy, Phủ doãn kinh thành lòng sinh tức giận, dùng hết sức bình sinh, cố rống ra một tiếng. Chỉ mong Thái tử sẽ vui vẻ, cho lão thăng quan, hay là rời khỏi kinh thành cũng tốt.

Tất cả khách nhân ở lầu hai đều bị tiếng rống này của lão hấp dẫn lực chú ý. Phượng Ly Thiên nghiêng đầu liếc nhìn Phủ doãn kinh thành một cái, khuôn mặt tuấn mỹ như được thiên thần điêu khắc thành khiến mọi người đều hít một ngụm khí lạnh. Phủ doãn kinh thành ngẩn ngơ, nhất thời quên mất phải nói chuyện, ngơ ngơ ngác ngác nhìn chằm chằm Phượng Ly Thiên.

Hiên Viên Cẩm Mặc thấy mọi người cứ nhìn Phượng Ly Thiên, không vui nhíu mày, đặt mạnh cái ly lên bàn.

Phủ doãn kinh thành giật mình hoàn hồn lại: “Vị công tử này, mau buông tay!”

Phượng Ly Thiên nhìn lão ta, khóe miệng nhếch lên đường cong lạnh lẽo, khiến người ta cảm thấy giống như có một móng vuốt sắc lạnh đang cào loạn trong lòng, vô cùng khó chịu, nhưng người ở đây lại không ai dời được tầm mắt.

“Hạ đại nhân, có việc sao?” Thanh âm trầm thấp du dương không chút gợn sóng, khiến người ta không nghe ra vui buồn, nhưng Ngụy Nham hàng năm đi theo bên cạnh Thái tử biết rõ, điện hạ tức giận rồi.

“Hạ quan ngẫu nhiên đi ngang qua nhìn thấy có người đang trêu chọc Thái…… công tử ngươi, cho nên……” Thấy Thái tử nhíu mày, Phủ doãn kinh thành lập tức sửa miệng không dám gọi Thái tử nữa, nhưng hàng mày của Thái tử cũng không thấy giãn ra chút nào, mặt lại càng ngày càng đen.

Phượng Ly Thiên chôn mặt trên vai Hiên Viên Cẩm Mặc không ngừng buồn cười. Hiên Viên Cẩm Mặc nhìn Phủ doãn kinh thành đang mang vẻ mặt nghi hoặc, đột nhiên có một loại xúc động giết người diệt khẩu.

“Đại nhân, ta chọc phá với ca ca mình, sao lại biến thành đùa giỡn rồi?” Phượng Ly Thiên vói móng vuốt vào tay áo Hiên Viên Cẩm Mặc, vỗ nhẹ bàn tay đang nắm chặt thành quyền kia, đứng dậy mỉm cười nhìn Phủ doãn kinh thành.

“Ca ca?” Phủ doãn kinh thành mở to hai mắt mà nhìn, lão cũng không nhớ có hoàng tử nào như vầy a, tiểu tử này rõ ràng đang nói dối, nếu không một hoàng tử tuấn mỹ phi phàm như thế, bằng trí nhớ cực tốt của lão sao có thể không nhớ ra. Nhưng, lão không thể tiết lộ thân phận Thái tử, vì vậy nhất thời không biết nên phản bác như thế nào.

“Hai nam tử chọc phá nhau cũng có thể bị đại nhân hiểu lầm, nói vậy chắc đại nhân cũng là khách quen của Xuân Mãn Lâu nhỉ.” Phượng Ly Thiên cũng không tỏ vẻ gì nhiều, chỉ là bên miệng treo lên nét cười xấu xa nhìn lão.

“Nói bậy, bản quan……” Phủ doãn kinh thành bị quê khiến gương mặt già nua đỏ bừng.

“Đủ rồi.” Giận dữ quát một tiếng, Hiên Viên Cẩm Mặc bắt lấy cái móng vuốt đã chạm tới đùi mình, “Ta chỉ đùa với đệ đệ thôi, Hạ đại nhân không cần lo lắng.”

Một tiếng quát giận dự này khiến Phủ doãn kinh thần sợ tới mức run rầy, rụt đầu lại: “Một khi đã như vậy, hạ quan cáo lui.” Không dám nhìn nhiều, cũng không quay đầu lại, nhanh như chớp chạy khỏi Tri Vị Trai.

Ngụy Nham luôn không dám nhìn vậy, cố gắng thu nhỏ lại sự tồn tại của mình, hy vọng Thái tử xem như hắn không có mặt ở đây.

Đa phần người ngồi trên lầu hai đều là thương nhân có tiền, những người hiển quý thật sự đều ngồi trên nhã gian lầu ba. Mọi người thấy vị công tử trẻ tuổi này dám quát lớn với Phủ doãn kinh thành, tất nhiên biết thân phận của y cũng không tầm thường, không dám nhiều chuyện thêm nữa, đều cúi đầu ăn cơm của mình.

Hiên Viên Cẩm Mặc đứng lên: “Cơm ăn xong rồi, chúng ta đi.” Ngụy Nham lập tức đứng lên đuổi theo.

Phượng Ly Thiên chạy theo tới đầu cầu thang vươn tay túm lại tay áo của Hiên Viên Cẩm Mặc.

“Buông tay!”

“Không buông.” Phượng Ly Thiên có chút trẻ con túm chặt đai lưng của Hiên Viên Cẩm Mặc.

Hiên Viên Cẩm Mặc ngẩng đầu đánh một chưởng vào ngực Phượng Ly Thiên, Phượng Ly Thiên rên khẽ một tiếng, hơi nhíu mày.

“Ly Thiên.” Hiên Viên Cẩm Mặc khẽ gọi, rồi lại lập tức im miệng, người kia đang diễn khổ nhục kế sao? Phượng Ly Thiên kề sát qua, ghé vào tai y nói: “Theo ta lên trên, ta có tin tức quan trọng muốn nói cho ngươi.”

Hiên Viên Cẩm Mặc giương mắt quan sát hắn, thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc, hình như không phải đang nói đùa. Trầm ngâm một lát, bảo Ngụy Nham tiếp tục dùng cơm ở lầu hai, mình thì theo Phượng Ly Thiên đến tầng cao nhất trong Tri Vị Trai.

Toàn bộ tầng cao nhất giống như một căn nhà hoàn chỉnh, có chính đường, thư phòng, nội thất, không thiếu thứ gì. Trên đất trải thảm lông dê màu xám thật dày, bước lên sẽ thái vô cùng mềm mại thoải mái. Dụng cụ trong phòng đều được tạo thành từ loại gỗ tử đàn tốt nhất, màn trúc tinh xảo che trên cửa sổ sáng ngời, không có mấy loại bày trí dư thừa như đồ cổ tranh chữ, có vẻ mát mẻ lịch sự còn không bị gò bó. Cho dù là Hiên Viên Cẩm Mặc luôn ở trong cung điện xa hoa cũng nhịn không được tán thưởng: “Chỗ tốt a.”

Phượng Ly Thiên đóng cửa, khóe miệng nhếch thành nụ cười xấu xa, đi đến phía sau Hiên Viên Cẩm Mặc.

“Ngươi muốn nói gì với ta?” Hiên Viên Cẩm Mặc xoay người, lại đột nhiên bị Phượng Ly Thiên nắm lấy hai tay đè lên tường.

“Hỗn đản…… ưm……” Vành tai mẫn cảm bị Phượng Ly Thiên ngậm vào miệng, nhấc chân muốn đá, lại bị hắn nhân cơ hội chen vào giữa hai chân.

“Ta chỉ muốn nói, ta còn chưa ăn no.” Phượng Ly Thiên cười xấu xa kề sát vào tai y thổi thổi, bắt đầu điên cuồng duyện cắn trên cổ Hiên Viên Cẩm Mặc.

“Hỗn đản…… A…… ưm……” Lời chối từ bị cái tên đang một đường cắn tới kia nuốt vào trong miệng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện