Editor: Mai Tuyết Vân
Ngụy Nhân Kiệt xông lên muốn tranh cãi với Dương Tư Tề, hai nhà Quốc Công cùng xuất môn, cũng chưa phô trương làm lớn như hắn, Ngụy Nhân Tú lấy khăn lau mặt, Vệ Thiện lấy một chiếc gương nhỏ từ trong hà bao ra đưa cho nàng.
Trên người Ngụy Nhân Tú dính bùn tung tóe thì không nói, ngay cả trên mặt cũng có, dân chúng thấy thế nhanh chóng mang nước đến. Hạ nhân Ngụy gia nhận lấy, thưởng chút tiền, tiền kiếm được còn nhiều hơn số hàng hóa chịu tổn thất.
Ngụy Nhân Tú vừa lau mặt vừa lo lắng nhìn ca ca, miệng năn nỉ Đại ca nhanh chóng chạy lên phía trước xem, đừng để bằng hữu đánh nhau, cũng không phải lo cho Ngụy Nhân Kiệt, mà là lo lắng cho đối phương, người bình thường không thể chịu nổi một đấm của ca ca nàng.
Dừng lại hỏi rõ là Dương gia, càng sợ nổi lên tranh chấp, thúc giục ca ca đi quản, sự tức giận của Ngụy Nhân Kiêu còn nhiều hơn đệ đệ, nhưng cũng không thể làm gì khác đành nhịn một chút, không thể giục ngực xong lên đánh người một trận ngay tại đây.
"Sợ cái gì, nếu đệ ấy thua thì khi về xách tạ đá.'' Ngụy Nhân Kiêu xắn hai tay áo thay đổi sắc mặt, nhìn Vệ Bình đang cầm khăn lau mặt, hừ một tiếng. Vệ Bình lau mặt, thấy bên đường còn có trẻ con đang khóc, lại có dân chúng bị ngã đổ gánh hàng, xửng hấp bánh rơi dưới đất, dặn dò Hoài Nhân, đền chút tiền bạc, hỏi thăm xem có bị thương hay không.
Vệ Tu xoay đầu ngực chắn trước người Ngụy Nhân Tú và Vệ Thiện, sợ lại có ngựa chạy qua làm các nàng bị thương, xa cách với Ngụy Nhân Tú, lại hỏi Vệ Thiện: "Thiện Nhi có bị thương không? Có muốn thay xiêm y không?''
Đúng là Vệ Thiện có mang theo một bộ, nàng là hoàng thân quốc thích, đề phòng lúc không ổn cần thay y phục. Khi nàng xuất cung, không biết Trầm Hương, Lạc Quỳnh đã dặn dò Tố Tranh, Băng Thiềm bao nhiêu chuyện, cả việc kia cũng không dám quên.
Nhưng Ngụy Nhân Tú lại không có nha hoàn như vậy, vừa nghe Vệ Tu hỏi, nhìn hồng y trên người mình đều dính nước bùn, vành mắt đỏ lên rất muốn khóc. Vệ Thiện nhanh chóng trấn an nàng: "Bây giờ đừng lau nữa, chờ bùn khô lại cắt đi là được, không nhìn kỹ sẽ không nhận ra đâu.''
Ngụy Nhân Tú cắn môi: "Dương Bảo Doanh sẽ cười tỷ.''
Tuy nàng tốt tình nhưng lời nói vụng về, dù sức lớn thì sao, chẳng lẽ tiểu cô nương trong lúc đó còn có thể đánh nhau, bị người ta nói chỉ có thể buồn phiền trong lòng, lâu dần chỉ sợ bị Dương Bảo Doanh chơi đùa mà thôi.
Vệ Thiện lấy một nhành liễu ra, chạm khẽ vào tay nàng: "Lại càng không được khóc, để ý nàng ta làm gì, hai chúng ta chơi cùng nhau.''
Giọng điệu the thé như tát vào mặt của hai tỷ muội Dương Bảo Doanh và Dương Bảo Lệ vang lên, ngay cả Vệ Thiện cũng bị các nàng bới móc, trong các nữ nhi nhà công hầu, cũng chỉ có Viên Diệu Chi là hai nàng không dám trêu chọc.
Vệ Thiện tốt tính, bị người khác nói cũng không để trong lòng, nhưng Viên Diệu Chi lại khác Vệ Thiện. Nàng mở miệng cao giọng phản bác, tỷ muội Dương gia nghe xong đều không hiểu. Bị người ta nhạo báng, cũng không biết bị cười chỗ nào. Vì thế hai tỷ muội này mới không tùy tiện trêu chọc nàng.
Tiệc rượu này của Tấn vương, cũng chỉ mời mấy nhà quen biết, Vệ Thiện suy nghĩ không biết sao hắn có thể mời được người nhà họ Viên, lời nói của hắn lại có trọng lượng với Viên Hàm Chi và Viên Mộ Chi đến thế, ngay cả Vệ gia mở tiệc, mấy người Viên gia cũng thường xuyên không đến.
Ra khỏi thành mười dặm, chính là điền trang Tấn Vương mới được ban, cn thật rộng rãi, mảnh đất này vốn được Phế Đế tiền triều ban cho Thẩm gia làm điền trang, mặc dù khi loạn lạc bị đoạt lấy, nhưng nhà cửa phòng ốc đều rất tinh xảo, chỉ cần tu sửa một chút thì đã trở thành khu vườn rất đẹp.
Ngụy Nhân Kiệt không dám phóng ngựa nhanh, dọc đường đi liên tục có dân chúng đi về phía cửa thành, đám người Dương Tư Tề chắn đường đến cửa trang viên, nghiêng thân mình kéo bờm ngựa của hắn lại, hộ vệ Dương gia vừa thấy công tử Ngụy gia, tiếng hô quát còn chưa kịp nói đã phải nuốt xuống.
Người Vệ gia còn có thể cãi lại vài câu, nhưng người Ngụy gia tốt nhất vẫn nên rút lui, cả nhà xuất thân từ thổ phí, từ trên xuống dưới chính là tính tình thổ phỉ, một câu không hợp là có thể trở mặt vung nắm đấm, chỗ nào dễ gãy thì đánh chỗ đó, Dương Tư Tề cũng không phải chưa từng chịu thiệt từ người Ngụy gia.
Dương Tư Tề là người thất lễ cần tạ lỗi, nhưng bên ngoài lại không nhịn được, tranh cãi với hai người Ngụy Nhân Kiệt, tuổi của đối phương lại nhỏ hơn hắn một chút, đang đau đầu, thì quản gia trong điền trang lại phá vỡ cục diện.
Nếu không phải đang ở cửa điền trang Tấn vương, Ngụy Nhân Kiệt sớm đã đánh hắn rớt xuống ngựa, nhưng đến nhà người khác, chút đạo lý này hắn vẫn hiểu được, Dương Tư Tề đi trước một bước để tránh ôn thần, Ngụy Nhân Kiệt chờ ca ca và muội muội cùng nhau đến, mọi người mới đi vào trong.
Lầu trên sân đánh bóng được sắp xếp trước, Vệ Thiện kéo tay Ngụy Nhân Tú đi lên, bản thân chọn ngồi một bàn, sau hội hoa xuân nàng cũng không để ý đến tỷ muội Dương gia nữa, ngay cả khi nàng "bệnh'', Dương Bảo Doanh và Dương Bảo Lệ nói muốn đến thăm nàng, cũng bị nàng khước từ.
Hai người các nàng tiến cung, nhất định lại muốn nói tốt giúp Dương Tư Triệu vài lời rồi tặng vài món đồ, cũng không biết có phải đời này nàng được phong Công chúa trước thời hạn, mà Dương gia đối xử với nàng càng thêm ân cần, Dương Tư Triệu đưa rất nhiều đồ vào cung, lúc này Vệ Thiện lại không nể mặt hắn, đồ đưa đến thế nào, thì nguyên vẹn đưa về thế ấy, khi nàng dời đến điện Tiên Cư, thì ngay cả cửa mấy thứ đó cũng không vào được.
Nàng vừa ngồi xuống, tỷ muội Dương gia lập tức muốn đến ngồi chung với nàng, hai người mặc váy lông chim phỉ thúy xanh dệt bách hoa, người còn chưa kịp ngồi xuống, miệng đã oán trách Vệ Thiện: "Đều là tại muội, nói cái gì mà lấy lông làm tổn thương đến mạng chim phỉ thúy, váy của hai bọn tỷ đều đã may xong, mẫu thân lại không cho mặc, còn đang đặt trong tủ kìa."
Hai người vẫn coi là Vệ Thiện gặp may, ngay cả Trung Nghĩa Hầu phu nhân cũng nghĩ như vậy, Vệ Thiện bao nhiêu tuổi chứ, vừa qua sinh nhật mười ba, là cô nương được nuông chiều mà lớn lên, trong lòng có thể có bao nhiêu toan tính chứ, chỉ nghĩ nàng nghe người khác nói muốn lấy lông phải giết chim phỉ thúy nên mới không mặc, kẻ đáng trách đó chắc chắn là Viên Lễ Hiền.
Một người vừa nói xong, thì một người lại kêu lên sợ hãi: "Trên người các muội làm sao thế này?" Là đang nhắc đến chút bùn dính trên người Vệ Thiện, đã bết thành khối, còn chưa kịp lấy tay phủi đi.
Vệ Thiện thật sự không muốn để ý đến các nàng: "Hỏi ca ca của tỷ đi!" Nói xong quay đầu lại không thèm nhìn nữa, hai người Dương Bảo Doanh và Dương Bảo Lệ đứng đó nửa ngày, đám Trầm Hương cúi đầu, cũng không có nha hoàn lấy nệm ngồi đến, Vệ Thiện lại quay đầu không để ý các nàng, ngay cả chút mặt mũi bên ngoài cũng lười làm, hai người quay đầu tránh đi.
Ngụy Nhân Tú nghĩ rằng là vì nàng, trong lòng càng áy náy, kéo tay áo Vệ Thiện: "Muội đối xử với tỷ thật tốt."
"Không phải muội hoàn toàn vì tỷ, muội không thích hai tỷ muội này, thật giống với ca ca của các nàng đều đáng ghét." Mỗi người đều có chỗ đáng ghét, tranh chấp lúc nhỏ thì có thể nhận ra tính tình kẻ đó, Vệ Thiện xoa tay Ngụy Nhân Tú, chạm vào vết chai của nàng, biết là do luyện võ, vui mừng đắc ý nói với nàng, ca ca cũng đã chọn cho Vệ Thiện hai võ tỳ, nàng cũng muốn bắt chước tập võ.
Hai tiểu cô nương nói chuyện, nha hoàn trong điền trang đã nhanh chóng chạy đến dâng trà nóng khăn mỏng lên, cùng với y phục mới, anh đào tươi mới hái, hồng bảo thạch cho Vệ Thiện, nha hoàn đưa anh đào tới thấp giọng nói: "Vương gia cố ý dặn dò, Công chúa muốn cái gì chỉ cần bảo kẻ dưới, nô tì là Tiểu Mãn."
Đảo mắt khắp trường đấu, cũng không thấy được Tấn vương, Vệ Thiện vừa lướt mắt một vòng, Tiểu Mãn đã đáp: "Vương gia đang đề câu đối với công tử Viên gia trong phủ."
Mới được ban điền trang, câu đối cũ ban đầu vốn không thể dùng, mời Viên Hàm Chi, Viên Mộ Chi đến, sợ là do việc này, Vệ Thiện gật đàu, còn chưa kịp ngẩng đầu lên, đã có người gọi nàng.
Hóa ra là Dương Tư Triệu cưỡi ngựa, cố ý nhìn lên lầu, miệng kêu tên Vệ Thiện, ánh mắt không kìm được quan sát nàng, chỉ thấy nàng da thịt trắng mịn nõn nà, môi anh đào khẽ mở, say mê nhìn nàng chằm chằm.
Bj Vệ Bình đánh một quả bóng đến, suýt chút nữa trúng đầu hắn, từ xa nhìn lại thấy Vệ Bình thủ hạ lưu tình, Ngụy Nhân Kiêu chậc một tiếng, đến lúc này hắn chưa hề mở miệng, nhưng khí nóng hừ ra khỏi mũi đều thể hiện hắn đang tức điên.
Bọn họ chia làm hai đội, điền trang Tấn vương tổ chức cuộc đấu, đều là binh lính Vương phủ, bên trong còn có một Tham tướng, mọi người đều đổi qua hai loại kỵ trang màu đỏ và xanh, chia làm hai đội, bó đuôi ngựa lại, tiếng còi vang lên bắt đầu trận đấu.
Cầu môn chính là khung tròn được dựng lên chính giữa sân đấu, trên sân chỉ có một quả bóng da trâu, người hai đội theo thứ tự đánh bóng, Ngụy gia không đồng ý cùng đội với Dương gia, cũng không đồng ý cùng đội với Vệ gia, dứt khoát tách người ra, Vệ Tu, Ngụy Nhân Kiêu và Dương Tư Triệu một đội, Vệ Bình, Ngụy Nhân Kiệt và Dương Tư Tề một đội, mỗi bên thêm hai binh lính hỗ trợ thi đấu.
Đội ngũ hai bên như thế, ai cũng không thân thiết với nhau, khi chơi càng quyết liệt, ngồi trên lầu nghe thấy tiếng gậy đánh bóng va chạm vào nhau, Vệ Thiện nhìn đến mức say sưa, còn Ngụy Nhân Tú lại run như cầy sấy, y phục mới, hoa quả, điểm tâm đặt trên bàn trước mặt, nàng một chút cũng không ăn, siết chặt khăn chỉ sợ có đánh nhau dưới sân đấu.
Vệ Thiện nhét quả anh đào vào miệng nàng: "Sợ gì chứ, các ca ca tất nhiên sẽ biết chừng mực."
Ngụy Nhân Tú vẫn cau mày như trước: "Tỷ sợ ca ca ta sức quá lớn," Nhị ca sức lớn hơn một chút, lại liều mạng chơi bóng như vậy, vừa phi ngựa nhanh vừa nhảy lên, suýt chút nữa đã va phải Dương Tư Tề khiến hắn ngã xuống đất, nhưng đã bị Tham tướng của Tấn vương ngăn cản.
Trên sân đánh bóng có trồng một lớp cỏ mỏng, khi chạy phía trên sẽ không làm đất bụi tung bay, đàn ngựa này đều được huấn luyện lâu năm, cưỡi ngựa lại rất nhanh, đôi mắt nhỏ của Vệ Thiện chỉ chớp một cái đã không phân biệt được ai với ai, chỉ có thể nhìn thấy bóng người và vó ngựa rượt đuổi liên hồi trên đồng cỏ.
Ngụy Nhân Tú vẫn ôm ngực như trước, số bàn thắng hai bên đều là năm, chủ lực là hai người Vệ Bình và Ngụy Nhân Kiêu, nhưng người hỗ trợ thi đấu cũng không yếu, có hai quả đều là do người hỗ trợ đánh vào.
Thi đấu được nửa trận, bên đỏ cũng chỉ hơn bên xanh được một quả, Vệ Thiện ngoại trừ xem các ca ca, ánh mắt cũng có khí đảo qua Dương Tư Triệu, ngóng xem hắn bị ngã ngựa.
Nàng không nhớ rõ còn có Dương Tư Triệu trong hội cưỡi ngựa đánh bóng, nàng chán ghét Dương Tư Triệu, là cảm xúc tích góp từng tí một quanh năm suốt tháng, ngoại trừ cảm thấy hắn rất đáng hận thì trăm việc đều làm không xong, nhìn hắn còn đưa cầu vào vòng, lại có chút kinh ngạc.
Hai người trước còn nói chuyện với nhau hai câu, sau đó cũng xem cuộc đấu, Tiểu Mãn đi qua đi lại châm thêm trà, Vệ Thiện cũng không để bọn nha hoàn đứng, đều ngồi xuống thảm mềm trải trên đất, bọn nha hoàn khéo tay, dùng nhành liễu bện thành một chiếc làn nhỏ, bên trong đựng đầy hoa, đưa cho Vệ Thiện xem.
Tiểu Mãn còn có thể dùng cành liễu bện thành bình hoa, dù là bình lớn hay nhỏ đều bện được, bên trong cắm một nhành hoa hạnh phấn, mấy người cười nói, trận đấu cũng trôi qua.
Tần Chiêu cưỡi hắc mã của hắn khoan thai đến muộn, một thân kỵ trang màu xanh ngọc, tóc buộc lên, hắn vừa tới, hai tỷ muội Dương Bảo Doanh và Dương Bảo Lệ đều duyên dáng gọi to một tiếng, đôi mắt nhỏ chăm chú không ngừng nhìn trên người hắn, đầu kề đầu xì xào bàn tán.
Trong lòng Vệ Thiện căng thẳng, con ngươi đen láy lúng liếng dừng trên người hắn, Tần Chiêu cưỡi ngựa chạy chậm đến, hắn chưa từng điều khiển, con ngựa này lại đến được sát cạnh lầu, ngay khi dừng trước mặt Vệ Thiện, cười với nàng một cái: "Thiện Nhi có muốn cưỡi ngựa thả diều hay không?''
Con diều buộc trên đuôi ngựa, cưỡi ngựa thả diều, diều bay càng cao càng ổn định, Vệ Thiện vốn rất thích, hồi nhỏ là thúc thúc mang nàng đi thả.
Vệ Thiện mặt ửng hồng, Tần Chiêu thực sự cho rằng nàng còn bảy tám tuổi mà đối xử ư, nàng đứng lên dựa vào sát lan can, muốn nói chuyện, lại sợ bị người ta nghe thấy, đành phải liều mạng nháy mắt với hắn, lúc cưỡi ngựa đánh cầu Dương Tư Triệu ngã gảy chân, đúng là cơ hội tốt.
Tần Chiêu không kịp nói chuyện, Ngụy Nhân Kiệt đã kêu lên: "Còn đánh nữa hay không đây?"
Tần Chiêu nghe vậy cưỡi ngựa quay người lại, chạy nhanh đến, đồng thời đổi người với kẻ hỗ trợ áo xanh, Dương Tư Tề chơi nửa trận đã bị đụng rất tàn nhẫn, biết lúc này đã đắc tội Ngụy gia mang thân thổ phỉ, liều mạng nỗ lực, mánh khóe đều bị ngăn cản không làm được, một quả cũng không bắt được, có hai lần suýt nữa bị đánh rớt xuống ngựa, thành thật ngồi bên sân nghỉ tạm.
Ngụy Nhân Kiệt cưỡi ngựa vòng qua vòng lại hừ lạnh với hắn, hắn chỉ làm như không nghe thấy, trận đấu đổi người, chỉ còn lại một mình Dương Tư Triệu.
Kết quả vừa mới bắt đầu trận đấu, bóng Tần Chiêu đã đi qua, hắc mã của hắn ranh mãnh, động tác xoay người đạp vó cực nhanh, hai bên giáp nhanh, vó ngựa dài chỉ để lại một đoạn đuôi ngựa.
Vệ Thiện dần dần ngóng trông Dương Tư Triệu có phải sắp ngã ngựa hay không, Tần Chiêu và Dương Tư Triệu cùng một đội, nàng bắt tréo ngón tay, nửa quỳ nửa ngồi dậy quan sát trận đấu.
Mấy người họ tranh bóng vây quanh một chỗ, bỗng nhiên có tiếng kinh hô, có người rơi khỏi lưng ngựa, mấy con ngựa đều đang tranh bóng, không kịp thu thế, binh lính dạy ngựa xung quanh trường đua vội vàng xúm lại, vài người kéo ngưa ra, chỉ thấy kẻ bị đè ép bên dưới là Dương Tư Triệu! Mấy vị cô nương đều đang ngồi trước bàn, liền chạy vội tới bên cạnh lan can, vốn cách rất gần, nghiêng thân mình, cũng không nhìn thấy người ngã ngựa là ai, chỉ nhìn thấy một áo xanh.
Hai tỷ muội Dương gia vừa thấy đã liên tục lấy quạt nhỏ che vẻ mặt nghiêm trọng, ca ca đã vài lần suýt bị ngã ngựa, hai người ngồi sau bàn không biết đang ríu rít nói chuyện gì, Ngụy Nhân Tú là người nhớ ra đầu tiên. Lúc này cũng quay đầu che giấu biểm cảm, sai gia nô đến hỏi.
Trái tim của Vệ Thiện đập thình thịch, nàng vừa mới niệm trên dưới trăm câu Dương Tư Triệu ngã ngựa, chẳng lẽ lại ứng nghiệm như vậy sao? Lại sợ người bị thương là ca ca nhà mình, để Hoài Nhơn chạy qua xem, ngón tay nắm chặt lan can, cả người nhoài ra, Hoài Nhơn mới chạy trở về: "Người bị thương chính là Nhị công tử Dương gia."
"Bị thương thế nào?" Vệ Thiện lo lắng.
Hoài Nhơn nói: "Ngã xuống bị ngựa giẫm gãy xương đùi." Giọng nói của hắn lạc đi, hạ nhân Dương gia nâng Dương Tư Triệu ra ngoài, hạ nhân Vương phủ nhanh chóng chuẩn bị ghế đệm, để người nằm trên ghế, nhanh chóng đưa ra khỏi trường đua ngựa.
Tiếng kinh hô này thành ra của Dương Bảo Doanh và Dương Bảo Lệ, hai người các nàng xách váy chạy xuống khỏi cầu thang lầu, Vệ Thiện hơi thả lỏng, ngồi trở lại trước bàn, nắm chặt tay Ngụy Nhân Tú: "Tỷ ăn hay uống rượu?" Cũng không chờ nàng đáp, đã quay đầu dặn dò Tiểu Mãn: "Trong phủ các ngươi có rượu anh đào hay không?"
Phải ống cạn một chén lớn.