Cô lập tức nhảy lên xe, Từ Như Ý vui vẻ: “Mình đã không gặp Triết 10 tiếng 12 phút 38 giây rồi!”

Trong lòng Tiêu Vũ Triết ấm áp, khẽ nhếch môi. Cậu còn không phải cũng vậy sao? Chẳng qua, cô gái này so với cậu còn dùng tâm hơn.

Cậu dùng sức dưới chân, đạp về phía trường học.

Trở lại chỗ ngồi, liền nghe được bạn học xung quanh ríu rít.

Nhìn thấy ánh mắt Tiêu Vũ Triết đảo qua tới, bọn họ nhanh chóng im miệng.

Từ Như Ý cũng vào lớp học, lúc này nơi đây đã yên tĩnh, cô

không phát hiện có gì không ổn.

Đặt cặp sách xuống, liền thấy Vương Nhụy đi tới.

“Từ Như Ý, trong nhóm lớp chúng ta, quá nhiều người đều đang hỏi về chuyện bức ảnh kia, tại sao không thấy cô trả lời?” Vương Nhụy nỗ lực duy trì nụ cười, thật ra nội tâm kích động không thôi.

Chỉ cần Từ Như Ý thừa nhận là có niềm vui mới, nhất định phải làm cô rời Tiêu Vũ Triết ngay, không thể để nam sinh ngây thơ này dính tai hoạ!

Chỉ có Khả Tâm, mới xứng đôi với vương tử!

“Cái gì?” Từ Như Ý có chút mờ mịt, cô lấy di động mở ra.

Thì ra là thế.

Cô cười cười: “Đây là chuyện của tôi, lý do gì cần trả lời người khác? Cô rảnh lắm sao?”

Vương Nhụy thấy cô như vậy, càng cảm thấy mình đúng lý hợp tình, “Tôi không rảnh, nhưng tôi không quen nhìn người nào đó ngoài miệng một đằng, thực tế một nẻo!”

“Không quen nhìn, thì cô nhắm mắt lại đi. Đâu ai mượn cô xem.” Từ Như Ý không mặn không nhạt nói.

“Chột dạ đúng không?” Vương Nhụy cường thế ép hỏi.

Từ Như Ý lạnh lùng nhìn cô ta một cái.

Đường Khả Tâm ngồi cách đó không xa cảm thấy ánh mắt này rất nguy hiểm, sợ bạn thân của mình bị hại, vội vàng kéo về.

Đường Khả Tâm: “Từ Như Ý, cô lại muốn khi dễ người khác có phải không?”

“Đúng vậy. Thì sao?” Từ Như Ý đáp dứt khoát.

Đường Khả Tâm vô cùng tức giận, cô ta luôn luôn là kiểu người không buông tha, “Cô…… Từ Như Ý, chưa từng thấy nữ sinh nào không biết xấu hổ như cô! Cả ngày chỉ biết câu dẫn người khác……”

“Chát——” Bàn tay mang âm thanh vang dội quanh quẩn phòng học.

Tiêu Vũ Triết đứng lên, lạnh lùng nhìn về phía cô ta. Gằn từng chữ một: “Nói thêm một chữ nữa, tôi cho người cắt lưỡi của cô!”

“Tiêu, Tiêu Vũ Triết……” Đường Khả Tâm sửng sốt.

Cô ta che mặt bị đánh đến sưng đỏ, không thể tưởng tượng nhìn nam sinh trước mặt.

Đây là lần đầu tiên cô ta nghe cậu nói một câu dài như vậy! Nhưng lại là ngữ điệu giáo huấn lạnh băng!

Bị ăn bạt tai trước mặt mọi người đã rất mất mặt, huống chi, đây còn là trước mặt nam sinh cô ta thích!

Nháy mắt, trái tim thiếu nữ của Đường Khả Tâm đã phá thành mảnh vụn!

Vương Nhụy thấy bạn thân bị đánh, ngay lập tức bảo vệ trước người cô ta.

Mặt cô ta đỏ lên, tức giận nói: “Tiêu Vũ Triết, có cái gì không thể bình tĩnh nói sao?

Từ Như Ý nhẹ nhàng giữ chặt Tiêu Vũ Triết, trả lời: “Không thể.”

Đối phương mắng cô, còn muốn cô bình tĩnh nói chuyện? Rất xin lỗi, cô cũng không phải là thánh mẫu.

Vương Nhụy bị nghẹn, “Cô…… Có tiền ghê gớm lắm sao? Dựa vào cái gì dám đánh cô ấy?”

“Bởi vì cô ta vũ nhục tôi.”

“Vũ nhục?” Đường Khả Tâm hốc mắt đỏ đứng một bên chế giễu cười, trong lòng cô ta ê ẩm, “Tôi nói chính là sự thật không phải sao? Chuyện cô ngồi trên xe đàn ông xa lạ, chúng tôi đều thấy cả!”

“Đàn ông xa lạ?” Từ Như Ý nhìn chằm chằm cô ta liếc mắt một cái, “Anh họ nhà tôi, cũng gọi là đàn ông xa lạ sao?”

“Anh họ? Ai tin được?” Vương Nhụy vẻ mặt khinh thường.

Thời điểm nói lời này, cô ta cố ý nhìn sang hướng bên, muốn xem một chút Tiêu Vũ Triết là biểu hiện gì.

Nếu là tính cách Tiêu Vũ Triết, hẳn là không thấy qua nhóm lớp đi? Cậu chắc còn không biết có bức ảnh này?

Cả hai cô đều rất chờ mong, Tiêu Vũ Triết sau khi biết sẽ phản ứng thế nào.

“Tôi tin.” Tiêu Vũ Triết mở miệng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện