Trần Thu Sướng cũng nghĩ như vậy.

Nhưng Từ Như Ý có một chút nói đúng, mặc kệ cô ấy mang mục đích gì, cho dù làm chút chuyện này là vì có tâm tư riêng, nhưng mà đây đều là những hành động tốt, tất nhiên là đáng giá để khen ngợi.

Trần Thu Sướng đúng là rất chán ghét Từ Như Ý, nhưng cũng không thể phủ nhận cô ấy đã làm được những việc tốt. Mà cô ta cùng Liễu Lan Nhân bởi vì gia đình khó khăn, đều không có quyên góp một phân tiền nào.

Điều này, Trần Thu Sướng phản bác không được.

"Thay vì cứ ôm bất bình thay cho Liễu Lan Nhân thì sao cô không thử làm chút chuyện gì đó cống hiến cho xã hội, sao không nghĩ phải cố gắng như thế nào mới có thể kiếm được càng nhiều tiền, giúp càng nhiều người cần giúp." Từ Như Ý khinh miệt cười.

Trần Thu Sướng vẻ mặt cổ quái, một câu cũng không nói nên lời.

Trong ấn tượng của cô ta, vị Từ đại tiểu thư này tự cao tự đại, ngực lớn lại ngốc nghếch, nhưng hôm nay tiếp xúc qua mới thấy, cô gái này trong suy nghĩ của cô khác biệt quá nhiều?

Thời điểm Từ Như Ý đi ra cổng, Tô Vân Hải đang đứng dựa vào cây cột. Trong tay đang cầm điếu xì gà gần hết, mẩu thuốc lá màu xám đều rơi trên mặt đất.

Nhìn thấy cô, Tô Vân Hải lập tức nổi giận đùng đùng đi qua.

Bên trong mắt Từ Như Ý chợt lóe một tia đề phòng, theo bản năng lui về phía sau vài bước. Nhưng tốc độ vủa hắn rất nhanh, di chuyển nhanh nhẹn như bay đến bên người cô.

Một tay đẩy cô đến sát bên tường, Tô Vân Hải bóp chặt cổ cô, trong lời nói tràn ngập mùi thuốc súng,"Từ Như Ý, cô vừa lòng chưa?"

"Có bản lĩnh...... Đến trên chiến trường là anh hùng...... Vậy khi dễ con gái thì tốt sao...... Tôi nhìn không nổi anh......" Từ Như Ý bị hắn bóp được khó chịu, ngoài miệng vẫn quật cường.

Nhìn thấy cô khó thở, Tô Vân Hải thả lỏng cường độ trong tay, ngữ khí băng lãnh:"Từ Như Ý, mặc kệ cô sử dụng chiêu trò gì, tôi sẽ không có khả năng thích cô!"

"Cầu còn không được...... Khụ khụ......"

"Cô tốt nhất cẩn thận một chút cho tôi."

Từ Như Ý không nói, chỉ trào phúng nở nụ cười.

Tự cho là đúng, lại ra tay với con gái, cô điên mới có thể thích hắn. Không biết nguyên chủ cảm thấy hắn tốt ở chỗ nào.

Tô Vân Hải nhìn thấy cô cười thì rất rất chói mắt. Đặc biệt là đôi mắt to tròn không chịu thua kia, tràn ngập khinh bỉ đối với hắn, làm kích thích lên dục vọng chinh phục của đàn ông.

Có một loại ý nghĩ muốn giữ lấy cô, hung hăng mà bắt lấy cô tự nhiên được sinh ra.

[ hệ thống nhắc nhở: Nam chủ hảo cảm +10, trước mắt hảo cảm của nguyên chủ là 50, hảo cảm của Liễu Lan Nhân là 70. Tiếp tục cố gắng!]

Từ Như Ý thừa dịp hắn thất thần thì hành động, dưới chân gấp khúc, đầu gối dùng lực, khiến Tô Vân Hải phản xạ lui về phía sau hai bước. Không còn ngăn trở, cô đào thoát khỏi khống chế của người đàn ông, phòng bị theo dõi hắn.

Tô Vân Hải kinh ngạc. Nhìn về phía cổ Từ Như Ý, trên cổ trắng nõn non mịn, có một dấu vòng hồng hồng, hiển nhiên là "Kiệt tác" của hắn.

Nội tâm hơi co rút lại.

Nhưng cô gái này lại không chút để ý, sửa sang lại quần áo của bản thân.

Từ Như Ý không rảnh liếc nhìn hắn một cái, trực tiếp đi.

- -------------------------

Về đến nhà, việc đầu tiên của cô là kéo hết tranh dán tường ở trong phòng xuống -- nơi này căn bản không giống một căn phòng của thiên kim tiểu thư, ngược lại cực kỳ giống fan cuồng theo đuổi thần tượng, toàn bộ đều liên quan đến Tô Vân Hải!

Sửa sang phòng lại xong, Từ Như Ý lại đi sửa sang lại tủ quần áo của bản thân.

Tuy rằng thân thể này mới chỉ hơn mười tám tuổi, nhưng vì hấp dẫn Tô Vân Hải, bên trong tủ tất cả đều là quần áo gợi cảm, thành thục. Không chỉ lộ ngực, còn là quần xẻ cao lộ đùi, không có bộ nào là bình thường.

Đem đóng gói hết toàn bộ quần áo hở hang, Từ Như Ý chọn một bộ hơi bảo thủ để ngày mai mặc, còn lại thì đều đem những bộ đó ném đi.

Ngày hôm sau đi đến khu mua sắm, mới đến khu dành cho nữ ở lầu hai, ngoài ý muốn lại nhìn thấy Tô Vân Hải và Liễu Lan Nhân.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện