Editor: Cà Pháo

- -----------------------------

Đường Khả Tâm bị cô ta đẩy sát, cả mặt đều dán lên trước ngực Tiêu Vũ Triết.

Cách cậu một lớp áo sơ mi, Đường Khả Tâm có thể cảm nhận được rõ ràng độ ấm từ thân thể cậu. Hương bạc hà nhàn nhạt trên người nam sinh quanh quẩn chóp mũi, cái loại hơi thở sạch sẽ, thuần túy này khiến người ta mê muội.

Cô ta đã quên tình cảnh hiện tại, cứ như vậy ghé vào trước ngực cậu không nhúc nhích.

Tiêu Vũ Triết nhíu mày.

Những chiêu thuật này, không biết đã có bao nhiêu người dùng với cậu. Đây chính là việc cậu khinh thường nhất! Cậu dùng một chút lực, đem Đường Khả Tâm mặt đỏ bừng đẩy sang một bên.

Đang muốn đi, lại phát hiện Từ Như Ý đứng bên kia.

Mặt cô vô biểu tình nhìn cậu.

Tiêu Vũ Triết đột nhiên có chút hoảng loạn.

Trong mắt cô không còn ôn nhu như ngày xưa, trên mặt không có mỉm cười quen thuộc, chỉ có lãnh đạm cậu chưa từng gặp qua.

Như Ý thấy được sao? Cô nhất định đã hiểu lầm rồi? Cô rất thương tâm, thất vọng, phải không?

Tiêu Vũ Triết lúc này rất hối hận, vì sao lại muốn bận tâm suy nghĩ của người khác? Vì sao không đẩy hai nữ sinh này ra?

Vì sao, để cho bọn họ thực hiện được?!

Tiêu Vũ Triết khóe môi giật giật, lại không biết phải giải thích thế nào với cô!

Lần đầu tiên, cậu phát hiện mình để ý cảm nhận của một cô gái như thế!

“Như Ý……”

“Đi thôi.” Từ Như Ý tiến lên, cười với cậu.

Thật ra cô một chút cũng không thèm để ý. Tiêu Vũ Triết chỉ lạnh nhạt, không phải mất đi nhân tính. Đâu thể không màng khi thấy bạn học sẽ té ngã.

Hơn nữa, chuyện cô hiện tại phải làm, không phải là ghen tuông nhỏ nhen.

Tiêu Vũ Triết thật sự cần, là một người hoàn toàn tín nhiệm cậu, người đứng về phía cậu vô điều kiện.

Vương Nhụy nghĩ Từ Như Ý nhất định rất tức giận, trong lòng có vài phần thống khoái.

Cô ta tiếp tục dùng ngôn ngữ khiêu khích cô, muốn làm Từ Như Ý tức giận, lộ ra phần bản tính hung ác kia. Kể từ đó, có thể cùng Đường Khả Tâm thiện lương hình thành phát triển trái ngược mãnh liệt.

“Là Từ Như Ý à. Cậu không biết, vừa rồi thật sự rất nguy hiểm. Khả Tâm thiếu chút nữa té ngã, may mắn có Tiêu Vũ Triết ôm lấy cậu ấy.”

Cô ta đem từ “ôm” đặc biệt nhấn mạnh, sợ người khác nghe không rõ. Bộ dáng đắc ý dào dạt kia, làm người ta hận đến nỗi muốn xé miệng cô ta.

Tiêu Vũ Triết chân mày nhíu chặt. Cậu không nghĩ tới, nhất thời tốt bụng, sẽ cho mang cho mình phiền toái lớn như vậy!

Từ Như Ý đi lên trước, rất tự nhiên nắm lấy tay cậu, cũng không thấy liếc mắt nhìn hai người kia một cái.

Trong mắt cô, dường như chỉ có một người nam sinh này. Từ Như Ý nhẹ giọng nói: “Tụi mình về nhà đi.”

Cô không cần nhiều lời, một câu về nhà liền nói rõ quan hệ hai người không bình thường.

Đối với việc cô làm lơ, Vương Nhụy tức giận cắn răng, “Đừng đem quan hệ các cậu nói thân mật như vậy được không? Còn không phải là ai về nhà nấy sao! Còn bày đặt‘ chúng ta về nhà ’ nữa!”

“Chúng tôi vốn dĩ ở cùng nhau, nói vậy thì có gì không đúng?”

“Cái gì?” Vương Nhụy mở to hai mắt, “Các cậu, các cậu……”

“Chúng tôi từ nhỏ đã đính hôn, người lớn hai nhà đã sớm đồng ý, ở cùng nhau có cái gì không thể?”

“Không có khả năng, cô lừa tôi!”

Vương Nhụy quả thực không thể tin được.

“Lừa cậu? Cần thiết sao?”

Một bên mặt mũi Đường Khả Tâm trắng bệch, cô nói bọn họ ở cùng nhau? Chuyện này sao lại có thể! Bọn họ vẫn còn đi học mà!

“Hai người, hai người sao lại có thể như vậy!” Đường Khả Tâm rống lên.

“Cậu quản tốt bản thân, mới là quan trọng nhất.”

Đường Khả Tâm tức khắc mặt đỏ tai hồng.

“Triết, chúng ta đi thôi.” Từ Như Ý lôi kéo tay cậu. Không nghĩ sẽ lại nhìn thấy hai người kia.

Tiêu Vũ Triết yên lặng đi bên cạnh cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện