Tiểu hoa viên ở hậu viện nhà cô ta, là cô ta cùng với Liễu Lan Nhân đến bờ sông nhìn thấy cái thạch đá sắc sảo kia.

Cũng chỉ có một khối như thế, bởi vì tạo hình xinh đẹp, cô ta đặc biệt cảm thấy thích, nên đặt ở trong bể cá làm trang trí.

Ba Trần kéo cô ta vào phòng, tảng đá kia được ông để ở đây. Lau sạch sẽ, không còn một hạt bụi.

"Cái khối đá này, mấy ngày hôm trước bác Lưu của con tìm đến ba, muốn ba đem khối thạch này bán cho ông ấy. Ba cảm thấy kỳ quái, nên kiếm người ở trên mạng tìm hiểu một chút, phát hiện vậy mà là một khối kì thạch! Trên mạng chào với giá 20 vạn!"

Trần Thu Sướng vừa nghe liền kích động,"Quá tốt! Ba nhanh chóng bán đi! Bác Liễu đang rất cần tiền!"

Ba Trần không nghĩ rằng con gái nghe được chuyện này, phản ứng đầu tiên lại là đem tiền cho người khác. Đầu tiên ông sửng sốt, lúc sau lại duy trì theo cô: "Được!"

Tiền này cho đi chắc chắn sẽ không quay trở lại, nhưng mà tâm ý quý giá này của con gái, tự tay phá đi cũng sẽ không quay về được. Nhà ông cũng không thiếu một chút tiền này.

Rất nhanh, ba Trần liền đem tảng đá này bán đi, trải qua một phen cò kè mặc cả, cuối cùng cũng bán được 25 vạn.

Thời điểm Liễu Lan Nhân cầm được tiền thì rất cảm động. May mắn bản thân cô ta mất đi người yêu, nhưng lại còn có một người bạn quan tâm chân chính ở bên cạnh.

"Sao vậy. Chúng ta không phải là bạn thân tốt nhất sao?" Trần Thu Sướng vui vẻ cười, thay cô ta lau nước mắt,"Lan Nhân, đem số tiền này trả lại cho anh ta, các cậu sẽ thanh toán xong."

Liễu Lan Nhân nghe cô ấy nói, trong lòng có chút thất lạc. Vừa nghĩ đến người đàn ông kia không thuộc về bản thân, cô ta liền đau lòng khó chịu.

Vốn cô ta không có tính toán sẽ gặp mặt hắn, nhưng hiện tại cơ hội đưa đến, khiến cô ta do dự.

Liễu Lan Nhân còn ích kỷ muốn mượn cơ hội cuối cùng này nhìn hắn một lần. Cũng muốn hỏi cho rõ ràng, Tô Vân Hải có thích qua cô ta hay không.

Ít nhất...... Liễu Lan Nhân muốn cho hắn biết, cô thật tâm yêu hắn, không muốn để bản thân lưu lại tiếc nuối.

Đến Tô gia, không có nhìn thấy Tô Vân Hải, không cần hỏi cũng biết hắn đi nơi nào.

Trong lòng Liễu Lan Nhân có chút không phục. Từ Như Ý quả nhiên có thủ đoạn tốt, cô ta thừa nhận, bản thân cô ta đơn thuần không phải là đối thủ của vị đại tiểu thư này.

Liễu Lan Nhân rất khinh thường Từ Như Ý.

Cô ta cảm thấy bản thân khinh thường dùng thủ đoạn, mới bại bởi Từ Như Ý có tâm cơ này.

Liễu Lan Nhân nghĩ, nếu không phải là lúc trước bản thân không chiếm lấy, hiện tại cũng không tới lượt người phụ nữ kia? Từ Như Ý thắng chẳng qua là do cô có can đảm lớn, lại hào phóng mà thôi!

Chỉ cần Tô Vân Hải nhìn thấu điểm này thì sẽ tốt thôi!

Ngồi xe đi Từ gia. Nhìn biệt thự tinh xảo kia, lại nghĩ lại ngôi nhà chỉ có bốn bức tường của cô ta, bên trong nội tâm của Liễu Lan Nhân chênh lệch càng lớn.

Lúc này, cô ta nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, vội vàng chạy qua.

"Tô thiếu gia!"

"Chuyện gì?" Vẻ mặt Tô Vân Hải thản nhiên.

"Em tới là muốn trả lại tiền cho anh."

Hai tay Tô Vân Hải đút túi, không có nhận. Hắn chỉ nói:"Cô cầm đi, cứ coi như là cắt đứt thời gian qua lại của chúng ta."

Hô hấp của Liễu Lan Nhân cứng lại. Quả nhiên, hắn đối với cô ta vẫn còn tình cảm!

"Tô thiếu gia!" Nhìn thấy Tô Vân Hải muốn đi, Liễu Lan Nhân phồng lên dũng khí gọi hắn lại.

Bọn họ vừa mới đính hôn, một khi hắn rời khỏi, thì vĩnh viễn sẽ không quay trở lại! Liễu Lan Nhân tin tưởng, Tô Vân Hải vẫn yêu cô ta, chỉ là cô ta đã làm tổn thương hắn quá sâu mà thôi!

Tô Vân Hải không có lên tiếng, chờ đợi cô ta ở phía sau nói.

"Tô thiếu gia." Liễu Lan Nhân sửa sang lại cảm xúc của bản thân, nói,"Em...... Em không có nói qua với anh, kỳ thật...... Thời gian em cùng với anh giao dịch, sở dĩ không tiếp nhận điều kiện của anh, là vì......"

"Không cần phải nói." Tô Vân Hải đánh gãy lời cô ta.

"Không, em muốn nói! Tô thiếu gia...... em yêu anh. Trước kia vẫn luôn không chịu thừa nhận, là bởi vì em không muốn dùng tiền để làm bẩn đoạn tình cảm hồn nhiên này của bản thân......"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện