*JP: jue-pin = tuyệt phẩm
Do sợ bị phát hiện và trả thù nên lúc đám người Cố Nhược An đăng bài đã ẩn IP của mình, với bốn người khoa máy tính thì việc này vẫn có thể làm được (bốn người đã quên, Thẩm đại thần chính là cao thủ máy tính, chút đạo hạnh này của các ngươi có thể giấu được người ta sao?). Giờ đây, bốn người đang vui vẻ đọc bình luận của mọi người.
1358007: Người này giống giáo thảo khoa luật nhỉ!
Ta mặc comlê: Không thể nào, vậy em gái kia là ai? Mong có chân tướng!
Đi ngang qua giả vờ đánh đấm: Có thật vậy không? Chưa từng nghe nói anh ta có người yêu mà? Quần vũ phi dương: Nghe nói chiều nay lúc học trưởng tới khoa máy tính tham gia trao đổi, đã chính miệng thừa nhận, hình như đúng là khoa máy tính, lúc sắp đi còn nhìn nhau thâm tình!
Ta là đại mỹ nhân: Việc này ta biết, lúc chiều ta cũng đi! Quả thật học trưởng vẫn luôn nhìn về một hướng, lúc ấy bọn ta còn tưởng là bốn người lớp 2 khoa máy tính!
5208484: Quả là chuyện xưa buồn bã, thật cảm động!
192.168. 1. 1: Thảo nào chưa từng nghe giáo thảo nói về chuyện yêu đương, hóa ra là bảo vệ bạn gái của mình!
Bình Nhi: Em gái béo mập như vậy và giáo thảo quả thật không xứng đôi, chẳng trách giáo thảo không dám công khai, nếu không chẳng phải sẽ bị nước miếng của nữ sinh đại học N dìm chết đuối sao.
Cưỡi lừa tìm mỹ nữ: Giáo thảo kia có phải vị đại thần gần đây vô cùng nổi tiếng, đợt vừa rồi còn đoạt giải nhất cuộc thi toàn quốc không!
Nguyên phương nhĩ chẩm yêu khán: Bạn học, bạn hiểu đúng chân tướng rồi đấy!
Hôm nay gặp bất hạnh: Không có ảnh không hiểu chân tướng, mạnh mẽ mong chủ bài viết đăng ảnh!
Giày cao gót đỏ: Cần có chân tướng, cần biết tên em gái trong bài viết!
C++: Ta nhớ trong số những nữ sinh trong hướng nhìn của đại thần, mập như bài viết nói thì chính là Trịnh Diễm Nhi lớp 3 khoa máy tính.
……
Kí túc xá của giáo thảo nào đó.
“Lão đại, cậu nổi tiếng rồi!” Phương Thiên Dật rảnh rỗi lên diễn đàn trường dạo một vòng hoảng sợ hét lên.
“Lão đại vốn luôn nổi tiếng mà?” Cao Mân thao tác nhân vật trong trò chơi, dùng vẻ mặt cậu thật ngốc nói, “Mà sao tối nay đại tẩu không vào game nhỉ?”
“Không phải ý đó, các cậu mau xem, chuyện lớn rồi.” Phương Thiên Dật vội vàng ôm laptop tới trước mặt Thẩm Dục Hiên, “Lão đại, cậu mau xem đi!”
“Ừ?” Thẩm Dục Hiên vốn đang gõ mật mã, nghe Phương Thiên Dật nói có vẻ nghiêm trọng, buông laptop trong tay ra, ngẩng đầu nhìn sang, vừa nhìn một cái, mặt Thẩm lão đại lập tức đen đi.
“Sao thế? Sao thế? Cho tớ xem với!” Cao Mân và Bành Phái vốn không nói chuyện cũng chen chúc lại gần, chỉ thấy tiêu đề cỡ lớn màu đỏ, vô cùng bắt mắt. Tin nóng: Tình yêu của đại thần và cô bé lọ lem! Lại đọc nội dung, nguy rồi, đây chẳng phải là lão đại sao!
“Lão đại, cái này…” Thấy sắc mặt lão đại không tốt, giọng của Bành Phái run run, ai to gan như vậy, Bành Phái âm thầm mặc niệm cho người nọ ba phút đồng hồ, bị lão đại phát hiện thì chỉ có nước chết.
“Vô liêm sỉ, lại còn ẩn IP, chẳng lẽ là người quen?” Cao Mân tức giận.
“Mà này, Trịnh Diễm Nhi kia là ai?” Phương Thiên Dật vẫn khá lý trí.
Ba người nói chuyện, trong lòng Thẩm Dục Hiên đã nghĩ vài vòng, chỉ thấy khóe miệng hắn hơi cong lên, cầm lấy laptop của Phương Thiên Dật, ngón tay gõ mấy chữ, một cửa sổ nhảy ra, lại tiếp tục gõ phím, từng hàng số liệu chạy làm ba người kia hoa mắt, chưa tới mười giây, IP bị người viết ẩn giấu đã hiện ra.
“Giỏi, thật quá giỏi!”
“Lão đại V5*!”
*V5: wēiwǔ = uy vũ
Không để ý tới ba người kia, Thẩm đại thần tiếp tục gõ bàn phím laptop, chỉ lát sau, địa chỉ địa lý của IP kia hiện lên, trên màn hình màu đen có một dòng chữ nhỏ: Phòng 411 tòa nhà kí túc xá nữ số 2, đại học N, màu chữ trắng chọc vào mắt gây khó chịu cho ba người, cảm giác giống như tâm trạng của ba người lúc này, hậu quả của việc chọc giận lão đại rất nghiêm trọng!
“Đi, điều tra xem ai ở phòng ký túc này!” Thẩm Dục Hiên bảo ba người bên cạnh.
“Được.” Bành Phái xoay người rời đi, ai lại ngu như vậy, đi chọc vào lão đại, phải nhanh chóng bắt được kẻ đầu sỏ, tránh cho ba người họ phải làm kẻ chịu tội thay, làm nơi trút giận của lão đại.
“Chờ chút!” Bành Phái chưa đi tới cửa, thanh âm của Thẩm Dục Hiên đã truyền đến từ phía sau.
“Lão đại còn có gì dặn dò?” Bành Phái chân chó hỏi.
“Nhân tiện đi điều tra xem người tên cái gì đó Diễm gì đó là người thế nào.” Thẩm Dục Hiên nhướn mày suy nghĩ một lúc, thấy không có ấn tượng gì, đành phải buông tha.
“Trịnh Diễm Nhi lớp 3 khoa máy tính?” Cao Mân nghi ngờ, sao lại điều tra cô ta?
“Đúng, tớ muốn xem xem bạn gái mà đối phương buộc vào người tớ là người thế nào!” Thẩm Dục Hiên nói xong, quay đầu, tiếp tục làm chuyện vừa bị xen ngang, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng ba người đều biết, đây là dấu hiệu lão đại đang nổi giận.
“Nhanh lên, nhanh lên, điều tra cho kĩ vào, tốt nhất là tra được cả tổ tông tám đời nhà người ta!” Phương Thiên Dật đẩy Bành Phái, đuổi ra khỏi kí túc xá.
“Lão đại, chúng ta……”
“Chờ!” 15 phút sau, Bành Phái trở lại, mặt mũi tái nhợt.
“Thế nào rồi?” Cao Mân vội vàng hỏi.
“Lão đại, điều tra xong rồi!”
“Ừ!”
“Nơi đăng bài là phòng kí túc của học muội lúc chiều tới tìm cậu đi trao đổi!”
“Ừ!”
“Lão đại, sao cậu chẳng kinh ngạc chút nào thế?”
“Ha ha, mèo hoang nhỏ vươn móng vuốt ra, bắt đầu phản công rồi!” Tưởng tượng ra cảnh mấy người Cố Nhược An xù lông, Thẩm Dục Hiên không nhịn được cười, nhưng lại lập tức trở lại bình thường: “Người kia thì sao?”
“Lão đại, tớ còn tưởng là cậu không hỏi, cô gái kia quả thật là jp, tuyệt đối là kỳ ba*!” Nhắc đến Trịnh Diễm Nhi, vẻ mặt Bành Phái khổ sở.
*kỳ ba: vốn chỉ một đóa hoa đẹp hay một thứ đồ quý hiếm, giờ được giới trẻ TQ dùng để chỉ một người kì lạ, quái dị, có một không ai
“À? Như thế nào?” Phương Thiên Dật nghe tới đây cũng thấy hứng thú.
“Nghe nói cô ta biết người trong bài viết là mình, cũng không quan tâm đó là thật hay giả, đắc ý tuyên dương khắp nơi, giờ hơn nửa trường đều biết rồi, tớ ra ngoài còn chưa kịp hỏi, khắp nơi đều đang bàn tán chuyện này.” Bành Phái buồn bực, “Hơn nữa, nghe nói Trịnh Diễm Nhi quả thật chính là Chung Vô Diệm(1), hơn 160 cân(2), chỉ cần một chân đã có thể đè chết lão đại!
(1) Chung Vô Diệm: một trong Ngũ xú Trung Hoa (5 người phụ nữ cực kì xấu xí của Trung Hoa). Sinh ra trán cao, mắt sâu, bụng dài, chân thô, mũi hếch, xương cổ lòi ra, cổ to, tóc thưa, bụng phệ, lưng gù, da đen đúa… (無艷, Vô Diệm trong tên bà có nghĩa là không đẹp). Do dung mạo xấu xí, đến 40 tuổi vẫn chưa chọn được người chồng vừa ý.
(2) 160 cân: 1 cân TQ = 500g (thời cổ đại là bằng khoảng 800g) -> 160 cân = 80 kg
“Khụ khụ!”
“A, lão đại, tớ không có ý đó đâu, ý tớ là cô gái kia quả đúng là một bà béo, hơn nữa khuôn mặt đầy tàn nhang, cả ngày đều mê trai, những chàng trai mà cô ta theo đuổi trước kia có thể lập một đội bóng rồi. Hơn nữa cô ta còn vô cùng tự luyến, cho là toàn bộ thế giới đều yêu mình.” Bành Phái nghĩ lại mà sợ, “Ban đầu tớ cũng không tin, làm gì có loại người thần thánh đến vậy, sau đó nghe nói cô ta chạy bộ ở sân vận động, nói là muốn giảm cân để xứng với lão đại, tớ còn đặc biệt tới đó xác nhận, ôi mẹ ơi, khiến tớ sợ tới mức suýt nữa thì phun cả cơm ăn từ tối qua ra! Dáng người kia cứ như phao bơi được bơm phồng vậy, phấn son trên mặt còn dày hơn cả tường thành!” Bành Phái nói xong còn vỗ vỗ ngực, sợ run người.
“Ha ha, xem ra em ấy tìm cho tớ một bạn gái rất tốt!”
“Lão đại, cậu… cậu không tức giận?” Bành Phái vốn đã bị Trịnh Diễm Nhi dọa sợ rồi, giờ vẻ mặt khác thường này của Thẩm Dục Hiên lại càng khiến anh ta sợ tới mức sắp suy nhược thần kinh, “Lão đại không giận tới mức hồ đồ chứ?”
“Không giận!” Thẩm lão đại đóng cửa sổ mình vừa mở ra, sau đó vào diễn đàn trường, tìm được bài viết kia, “Mèo hoang nhỏ đã tặng tớ một món quà lớn đến thế, tớ cũng nên có chút gì đó đáp lễ mới đúng!”
Do sợ bị phát hiện và trả thù nên lúc đám người Cố Nhược An đăng bài đã ẩn IP của mình, với bốn người khoa máy tính thì việc này vẫn có thể làm được (bốn người đã quên, Thẩm đại thần chính là cao thủ máy tính, chút đạo hạnh này của các ngươi có thể giấu được người ta sao?). Giờ đây, bốn người đang vui vẻ đọc bình luận của mọi người.
1358007: Người này giống giáo thảo khoa luật nhỉ!
Ta mặc comlê: Không thể nào, vậy em gái kia là ai? Mong có chân tướng!
Đi ngang qua giả vờ đánh đấm: Có thật vậy không? Chưa từng nghe nói anh ta có người yêu mà? Quần vũ phi dương: Nghe nói chiều nay lúc học trưởng tới khoa máy tính tham gia trao đổi, đã chính miệng thừa nhận, hình như đúng là khoa máy tính, lúc sắp đi còn nhìn nhau thâm tình!
Ta là đại mỹ nhân: Việc này ta biết, lúc chiều ta cũng đi! Quả thật học trưởng vẫn luôn nhìn về một hướng, lúc ấy bọn ta còn tưởng là bốn người lớp 2 khoa máy tính!
5208484: Quả là chuyện xưa buồn bã, thật cảm động!
192.168. 1. 1: Thảo nào chưa từng nghe giáo thảo nói về chuyện yêu đương, hóa ra là bảo vệ bạn gái của mình!
Bình Nhi: Em gái béo mập như vậy và giáo thảo quả thật không xứng đôi, chẳng trách giáo thảo không dám công khai, nếu không chẳng phải sẽ bị nước miếng của nữ sinh đại học N dìm chết đuối sao.
Cưỡi lừa tìm mỹ nữ: Giáo thảo kia có phải vị đại thần gần đây vô cùng nổi tiếng, đợt vừa rồi còn đoạt giải nhất cuộc thi toàn quốc không!
Nguyên phương nhĩ chẩm yêu khán: Bạn học, bạn hiểu đúng chân tướng rồi đấy!
Hôm nay gặp bất hạnh: Không có ảnh không hiểu chân tướng, mạnh mẽ mong chủ bài viết đăng ảnh!
Giày cao gót đỏ: Cần có chân tướng, cần biết tên em gái trong bài viết!
C++: Ta nhớ trong số những nữ sinh trong hướng nhìn của đại thần, mập như bài viết nói thì chính là Trịnh Diễm Nhi lớp 3 khoa máy tính.
……
Kí túc xá của giáo thảo nào đó.
“Lão đại, cậu nổi tiếng rồi!” Phương Thiên Dật rảnh rỗi lên diễn đàn trường dạo một vòng hoảng sợ hét lên.
“Lão đại vốn luôn nổi tiếng mà?” Cao Mân thao tác nhân vật trong trò chơi, dùng vẻ mặt cậu thật ngốc nói, “Mà sao tối nay đại tẩu không vào game nhỉ?”
“Không phải ý đó, các cậu mau xem, chuyện lớn rồi.” Phương Thiên Dật vội vàng ôm laptop tới trước mặt Thẩm Dục Hiên, “Lão đại, cậu mau xem đi!”
“Ừ?” Thẩm Dục Hiên vốn đang gõ mật mã, nghe Phương Thiên Dật nói có vẻ nghiêm trọng, buông laptop trong tay ra, ngẩng đầu nhìn sang, vừa nhìn một cái, mặt Thẩm lão đại lập tức đen đi.
“Sao thế? Sao thế? Cho tớ xem với!” Cao Mân và Bành Phái vốn không nói chuyện cũng chen chúc lại gần, chỉ thấy tiêu đề cỡ lớn màu đỏ, vô cùng bắt mắt. Tin nóng: Tình yêu của đại thần và cô bé lọ lem! Lại đọc nội dung, nguy rồi, đây chẳng phải là lão đại sao!
“Lão đại, cái này…” Thấy sắc mặt lão đại không tốt, giọng của Bành Phái run run, ai to gan như vậy, Bành Phái âm thầm mặc niệm cho người nọ ba phút đồng hồ, bị lão đại phát hiện thì chỉ có nước chết.
“Vô liêm sỉ, lại còn ẩn IP, chẳng lẽ là người quen?” Cao Mân tức giận.
“Mà này, Trịnh Diễm Nhi kia là ai?” Phương Thiên Dật vẫn khá lý trí.
Ba người nói chuyện, trong lòng Thẩm Dục Hiên đã nghĩ vài vòng, chỉ thấy khóe miệng hắn hơi cong lên, cầm lấy laptop của Phương Thiên Dật, ngón tay gõ mấy chữ, một cửa sổ nhảy ra, lại tiếp tục gõ phím, từng hàng số liệu chạy làm ba người kia hoa mắt, chưa tới mười giây, IP bị người viết ẩn giấu đã hiện ra.
“Giỏi, thật quá giỏi!”
“Lão đại V5*!”
*V5: wēiwǔ = uy vũ
Không để ý tới ba người kia, Thẩm đại thần tiếp tục gõ bàn phím laptop, chỉ lát sau, địa chỉ địa lý của IP kia hiện lên, trên màn hình màu đen có một dòng chữ nhỏ: Phòng 411 tòa nhà kí túc xá nữ số 2, đại học N, màu chữ trắng chọc vào mắt gây khó chịu cho ba người, cảm giác giống như tâm trạng của ba người lúc này, hậu quả của việc chọc giận lão đại rất nghiêm trọng!
“Đi, điều tra xem ai ở phòng ký túc này!” Thẩm Dục Hiên bảo ba người bên cạnh.
“Được.” Bành Phái xoay người rời đi, ai lại ngu như vậy, đi chọc vào lão đại, phải nhanh chóng bắt được kẻ đầu sỏ, tránh cho ba người họ phải làm kẻ chịu tội thay, làm nơi trút giận của lão đại.
“Chờ chút!” Bành Phái chưa đi tới cửa, thanh âm của Thẩm Dục Hiên đã truyền đến từ phía sau.
“Lão đại còn có gì dặn dò?” Bành Phái chân chó hỏi.
“Nhân tiện đi điều tra xem người tên cái gì đó Diễm gì đó là người thế nào.” Thẩm Dục Hiên nhướn mày suy nghĩ một lúc, thấy không có ấn tượng gì, đành phải buông tha.
“Trịnh Diễm Nhi lớp 3 khoa máy tính?” Cao Mân nghi ngờ, sao lại điều tra cô ta?
“Đúng, tớ muốn xem xem bạn gái mà đối phương buộc vào người tớ là người thế nào!” Thẩm Dục Hiên nói xong, quay đầu, tiếp tục làm chuyện vừa bị xen ngang, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng ba người đều biết, đây là dấu hiệu lão đại đang nổi giận.
“Nhanh lên, nhanh lên, điều tra cho kĩ vào, tốt nhất là tra được cả tổ tông tám đời nhà người ta!” Phương Thiên Dật đẩy Bành Phái, đuổi ra khỏi kí túc xá.
“Lão đại, chúng ta……”
“Chờ!” 15 phút sau, Bành Phái trở lại, mặt mũi tái nhợt.
“Thế nào rồi?” Cao Mân vội vàng hỏi.
“Lão đại, điều tra xong rồi!”
“Ừ!”
“Nơi đăng bài là phòng kí túc của học muội lúc chiều tới tìm cậu đi trao đổi!”
“Ừ!”
“Lão đại, sao cậu chẳng kinh ngạc chút nào thế?”
“Ha ha, mèo hoang nhỏ vươn móng vuốt ra, bắt đầu phản công rồi!” Tưởng tượng ra cảnh mấy người Cố Nhược An xù lông, Thẩm Dục Hiên không nhịn được cười, nhưng lại lập tức trở lại bình thường: “Người kia thì sao?”
“Lão đại, tớ còn tưởng là cậu không hỏi, cô gái kia quả thật là jp, tuyệt đối là kỳ ba*!” Nhắc đến Trịnh Diễm Nhi, vẻ mặt Bành Phái khổ sở.
*kỳ ba: vốn chỉ một đóa hoa đẹp hay một thứ đồ quý hiếm, giờ được giới trẻ TQ dùng để chỉ một người kì lạ, quái dị, có một không ai
“À? Như thế nào?” Phương Thiên Dật nghe tới đây cũng thấy hứng thú.
“Nghe nói cô ta biết người trong bài viết là mình, cũng không quan tâm đó là thật hay giả, đắc ý tuyên dương khắp nơi, giờ hơn nửa trường đều biết rồi, tớ ra ngoài còn chưa kịp hỏi, khắp nơi đều đang bàn tán chuyện này.” Bành Phái buồn bực, “Hơn nữa, nghe nói Trịnh Diễm Nhi quả thật chính là Chung Vô Diệm(1), hơn 160 cân(2), chỉ cần một chân đã có thể đè chết lão đại!
(1) Chung Vô Diệm: một trong Ngũ xú Trung Hoa (5 người phụ nữ cực kì xấu xí của Trung Hoa). Sinh ra trán cao, mắt sâu, bụng dài, chân thô, mũi hếch, xương cổ lòi ra, cổ to, tóc thưa, bụng phệ, lưng gù, da đen đúa… (無艷, Vô Diệm trong tên bà có nghĩa là không đẹp). Do dung mạo xấu xí, đến 40 tuổi vẫn chưa chọn được người chồng vừa ý.
(2) 160 cân: 1 cân TQ = 500g (thời cổ đại là bằng khoảng 800g) -> 160 cân = 80 kg
“Khụ khụ!”
“A, lão đại, tớ không có ý đó đâu, ý tớ là cô gái kia quả đúng là một bà béo, hơn nữa khuôn mặt đầy tàn nhang, cả ngày đều mê trai, những chàng trai mà cô ta theo đuổi trước kia có thể lập một đội bóng rồi. Hơn nữa cô ta còn vô cùng tự luyến, cho là toàn bộ thế giới đều yêu mình.” Bành Phái nghĩ lại mà sợ, “Ban đầu tớ cũng không tin, làm gì có loại người thần thánh đến vậy, sau đó nghe nói cô ta chạy bộ ở sân vận động, nói là muốn giảm cân để xứng với lão đại, tớ còn đặc biệt tới đó xác nhận, ôi mẹ ơi, khiến tớ sợ tới mức suýt nữa thì phun cả cơm ăn từ tối qua ra! Dáng người kia cứ như phao bơi được bơm phồng vậy, phấn son trên mặt còn dày hơn cả tường thành!” Bành Phái nói xong còn vỗ vỗ ngực, sợ run người.
“Ha ha, xem ra em ấy tìm cho tớ một bạn gái rất tốt!”
“Lão đại, cậu… cậu không tức giận?” Bành Phái vốn đã bị Trịnh Diễm Nhi dọa sợ rồi, giờ vẻ mặt khác thường này của Thẩm Dục Hiên lại càng khiến anh ta sợ tới mức sắp suy nhược thần kinh, “Lão đại không giận tới mức hồ đồ chứ?”
“Không giận!” Thẩm lão đại đóng cửa sổ mình vừa mở ra, sau đó vào diễn đàn trường, tìm được bài viết kia, “Mèo hoang nhỏ đã tặng tớ một món quà lớn đến thế, tớ cũng nên có chút gì đó đáp lễ mới đúng!”
Danh sách chương