Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió

Sau khi chuyện mở tiệc đãi khách qua đi, lập tức đến chuyện Kỷ Nguyệt phải gả cho người khác rồi, cho nên Kỷ lão gia tử vẫn ở Kỷ gia.

Bởi vì bận rộn chuẩn bị chuyện hôn sự của nữ nhi, chuyện mua trạch viện chỉ có thể gác lại, nhưng cho dù như vậy, Liêu thị vẫn bận đến tối tăm mặt mũi.

Hôm nay, Kỷ Chương từ nha môn trở về, thấy thê tử lại cắm cúi tính toán, ông lén lút đi tới chỗ Kỷ Dao.

"Dao Dao" ông vẫy tay, "tới đây."

Phụ thân lại lén lút vụng trộm như vậy, Kỷ Dao hồ nghi, đi tới chỗ ông.

"Hôm nay vi phụ nhận được bổng lộc rồi, Dao Dao, con có biết..." Kỷ Chương có chút đỏ mặt, ho nhẹ một cái, "Nương con thích trang sức gì không?" một nam nhân như ông thực sự là không hiểu biết, nhìn đồ trang điểm gương lược liền đau đầu.

thì ra là muốn tặng quà cho mẫu thân!

Kỷ Dao liếc nhìn phụ thân, cười lộ răng: "Phụ thân, con dẫn người đi mua."

"Được được được." Kỷ Chương vội vàng theo chân nữ nhi rời phủ.

Hai người đi tới Ngọc Mãn Đường, Kỷ Dao nhìn một vòng, bất ngờ phát hiện ra vòng tay ngọc bích lần trước mẫu thân nhìn trúng, mẫu thân rất thích, nhưng tiếc không dám mua.

"Phụ thân, cái này." Kỷ Dao chỉ chỉ.

Người làm trong tiệm muốn mời chào hàng, vội vàng cầm tới cho bọn họ xem: "Lão gia, không phải tiểu nhân khoác lác, vòng tay này ngài đi nhà khác sẽ không mua được đâu, ngài nhìn màu sắc bích ngọc xanh biếc này."

Giống như chiếc lá xanh ngày hè trên cây, có cảm giác thấm vào lòng người, nhưng rất đắt, Kỷ Chương có chút do dự, cắn răng một cái, vẫn quyết định mua. Thê tử ở cùng với ông chịu bao nhiêu vất vả, hôm nay khó khăn lắm mới khiến thê tử nở mày nở mặt, cái này thì tính là gì.

Người làm trong tiệm gói đồ lại, giao cho Kỷ Chương.

"Dao Dao, con thích gì, phụ thân mua cho con."

Kỷ Dao lắc đầu: "Đợi con lớn lên một chút hãy mua."

hiện nay nàng vẫn còn nhỏ, đeo cái gì cũng giống nhau, hơn nữa, đợi đến sang năm, những trang sức này cũng đổi kiểu dáng mới.

Kỷ Chương không miễn cưỡng, kéo nữ nhi trở về nhà.

không ngờ vừa mới đến cửa, đã thấy người gác cổng đem một đống đồ vật ném ra ngoài, rơi xuống trước mặt hai người.

Ông ngơ ngác một chút, tiến lên hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Người gác cổng còn chưa đáp lời, một người phụ nữ đã nhìn chằm chằm ông nói: "cô gia, ngươi không nhận ra ta hay sao? Ta là nương của Tú nhi đây, cô gia*."

*Cách gọi con rể

Ngoại tổ mẫu của nàng!

Kỷ Dao tròn mắt nhìn bà ta.

Đúng rồi, thiên chân vạn xác, đúng là bà ta, kiếp trước sau khi nàng gả cho Dương Thiệu, Liêu gia mới xuất hiện, hiện tại vậy mà xuất hiện trước! Có phải bọn họ biết tin phụ thân thăng quan, tỷ tỷ lại gả tới Tạ gia, nghe tin mà đến muốn chiếm chỗ tốt? Lẽ nào lại như vậy.

Kỷ Dao kéo Kỷ Chương đi vào bên trong.

Phụ nhân trước mặt mặc một bộ váy có vạt áo bằng nhau, tay áo hẹp, màu vàng cam mùa thu thêu bảo bình, mái tóc hoa râm chải gọn gàng kỹ lưỡng, ánh mắt vẫn tinh tường như trong trí nhớ. Kỷ Chương nghĩ tới ngày trước mình tới Liêu gia cầu thân, Liêu thái thái này chỉ vào mũi ông nói: "Dựa vào ngươi mà cũng xứng sao, quả thực là làm nhục Tú Nhi nhà chúng ta!"

Ông xấu hổ không còn mặt mũi.

Nhưng Liêu thị lại không màng tất cả, có một hôm bà đem hành lý tới tìm ông, ở nhà ông rồi không rời đi nữa.

Liêu thái thái tức tới mức đánh nữ nhi, nhưng cũng không thể xoay chuyển.

Cuối cùng hai người họ cũng thành thân, chỉ là Liêu Tú không phải gả từ Liêu gia được kiệu khiêng đi, mà tìm một gian nhà khác làm nơi xuất giá.

Chẳng trách thê tử không gặp Liêu thái thái và ca ca của nàng.

"Văn Chiêu." Liêu Thái nhiệt tình gọi tên tự của Kỷ Chương, "bao nhiêu năm trôi qua rồi, dù sao cũng là người một nhà, sao phải đối xử với nhau như vậy, có đúng hay không? Thực ra chúng ta vẫn luôn nhớ Tú Nhi, chỉ sợ muội ấy tức giận chưa tan, cho nên mới kéo dài tới ngày hôm nay, Văn Chiêu, chúng ta cũng mở cửa tiệm ở Kinh Thành, sau này...."

"rõ ràng các người bởi vì phụ thân thăng quan nên mới đến nhận thân, nếu không sao trước đây không thấy các người tới?" Kỷ Dao thực sự không nghe nổi nữa, quát mắng, "da mặt dày như vậy, đúng là hiếm có trên đời!"

Bị một tiểu cô nương mắng mỏ như vậy, sắc mặt Liêu Thái có chút đỏ, nhìn Kỷ Chương: "Đây là Dao Dao à? Tính khí lớn như vậy, Văn Chiêu, ngươi phải dạy dỗ cho tốt mới đúng."

Nghe thấy lời này, sắc mặt Kỷ Chương lạnh tanh, mặc dù ông thành thật, nhưng sao lại không biết tâm tư của hai người này? Sớm không đến, muộn không đến, lại đến đúng vào tháng này, hiện tại còn chỉ trích Dao Nhi. Ông không biết cãi nhau mắng người, nhưng không phải là không biết cự tuyệt, Kỷ Chương lạnh giọng nói: "nhiều năm không qua lại, đã sớm thành thói quen rồi, sao phải thay đổi? Mời các người về cho."

Ông không nói thêm lời nào nữa, đi vào cùng Kỷ Dao, sai người gác cổng đóng cổng vào.

Liêu Thái tức đến mức đấm một phát vào tường.

không ngờ người thành thật như Kỷ Chương cũng thay đổi rồi, Liêu thái thái nghĩ tới trước đây, bộ dạng cúi thấp đầu cầu xin trong nhà bà ta, không khỏi cau mày, bà ta ngồi xuống nhặt đồ đạc lên:" Thôi, chúng ta trở về."

"Nương, cứ như vậy liền rời đi rồi hay sao? nói thế nào đi chăng nữa, Tú Nhi cũng là người Liêu gia chúng ta, chúng ta nuôi dưỡng nó mười mấy năm, trước đây để mặc nó gả cho Kỷ Chương, cũng không có ngăn trở, đáng nhẽ nó phải cảm động nhớ rõ phần ân tình đó mới đúng! Nếu không muốn bắt nó trở về nhà còn không phải là chuyện dễ dàng hay sao? Mệnh lệnh của cha mẹ, ai dám ngỗ ngược không nghe theo?"

Liêu thái thái thở dài một hơi: "Còn có thể làm sao? đi thôi, hiện nay nó đã là phu nhân tam phẩm rồi."

Mẫu tử hai người rời khỏi Kỷ gia.

Kỷ Chương vào trong nhà liền gặp Kỷ lão gia tử.

Kỷ lão gia tử nói: "Oan gia nên hóa giải chứ không nên kết thù, tốt xấu cũng là thông gia, nếu như bọn họ thật lòng, con khuyên Tú Nhi xem sao, dù sao cũng là mẹ đẻ của nó."

Kỷ Dao không vui, thầm nghĩ Tổ phụ quá thiện lương rồi, Liêu gia có thể thật lòng sao? Khi nhà bọn họ nghèo khó, Liêu gia làm ăn phát đạt, nhưng chưa từng nghĩ tới việc trợ giúp nhà bọn họ, đến nay có gì tốt mà qua lại? Nhưng lời trưởng bối nói, nàng không có chen mồm vào, nên đi gặp tỷ tỷ.

Liêu thị ở bên trong lau nước mắt, phát hiện Kỷ Chương đi vào thì vội vàng che đậy.

"Tú Nhi, vừa rồi ta gặp..."

"Tướng công, không cần nhắc tới bọn họ nữa," Liêu thị nói, "kiếp này ta không muốn gặp bọn họ nữa."

Khi còn nhỏ bà vẫn luôn cho rằng mẫu thân thương yêu bà, nhưng sau khi gặp được Kỷ Chương bà mới biết, mẫu thân chỉ xem bà như một quân cờ mà thôi, chỉ vì muốn Liêu gia tiến xa hơn, vì ca ca, vì muốn mở rộng kinh doanh.

Bà không có một mẫu thân như vậy.

Kỷ Chương biết bà khó chịu, đã sớm quên đi lời dặn của phụ thân, tiến lên ôm thê tử: "Nàng không muốn gặp, vậy thì không gặp nữa, đợi lát nữa ta ra ngoài nói với người gác cổng, nếu như bọn họ lại tới nữa, liền trực tiếp cự tuyệt."

Liêu thị tựa vào vai ông, ừ một tiếng.

Kỷ Chương đợi bà bình ổn, liền cầm ra một tráp vuông: "Tú Nhi, ta vừa mới mua, nàng xem có thích hay không?"

Bà ngẩn người, nhìn trượng phu, đón lấy chiếc hộp mở ra xem, chỉ thấy bên trong đựng một đôi vòng tay ngọc bích, xanh biếc óng ánh, thông thấu trong veo.

Đó là đôi vòng tay bà từng nhìn thấy ở Ngọc Mãn Đường!

Liêu thị vô cùng yêu thích, ngón tay chạm nhẹ vào vòng tay: "Chàng mua cho ta? Chàng lấy ngân lượng ở đâu ra?" Tất cả ngân lượng trong nhà đều ở trong tay bà, từ trước đến nay Kỷ Chương chưa bao giờ hỏi tới, chỉ mang một chút bên người thỉnh thoảng đi uống trà.

"Nhận được bổng lộc," Kỷ Chương nắm bả vai của bà, trong mắt đầy hổ thẹn, "những năm này chưa mua gì cho nàng, ủy khuất nàng rồi, Tú Nhi..."

Lời còn chưa nói xong, nữ nhân đã ngẩng đầu ngăn chặn miệng ông.

Cả đời này, bà có một trượng phu như Kỷ Chương là đủ rồi!

Chớp mắt đã tới tháng tám, bởi vì Kỷ Nguyệt ngay lập tức phải thành thân rồi, không thể ra khỏi nhà, tết Trung thu Kỷ Dao cũng không đi thả đèn lồng, ở trong nhà với tỷ tỷ, đúng lúc Kỷ lão gia tử ở đây, một nhà đoàn viên trải qua tết Trung thu.

Đợi đến ngày 26 tháng 8, cuối cùng Kỷ Nguyệt cũng xuất giá.

Nghĩ tới nữ nhi lập tức phải gả đi làm vợ người khác, mấy hôm trước khi xuất giá Liêu thị lén lút khóc mấy lần, mặc dù là chuyện tốt, nhưng dù sao sau này cũng ít gặp mặt, bà sao có thể nỡ lòng? Buổi tối trước khi xuất giá chải đầu cho Kỷ Nguyệt, dặn dò mọi việc, lại nhịn không được mà bật khóc, ngược lại Kỷ Dao không buồn khổ như vậy.

Trải qua kiếp trước, nàng cảm thấy tỷ tỷ thay đổi vận mệnh, nhất định sẽ có cuộc sống viên mãn.

Đợi đến buổi chiều ngày xuất giá, rất nhiều phu nhân và các cô nương đều tới, thêm đồ cưới cho Kỷ Nguyệt, toàn phúc phu nhân (phụ nữ có nhiều phúc) vẫn là Từ đại thiếu phu nhân, được Tạ Minh Kha mời tới đón Kỷ Nguyệt.

Chu ma ma xe lông mặt cho Kỷ Nguyệt, khiến cho khuôn mặt sạch sẽ, giống như trứng gà bóc, Kỷ Dao ngồi cùng Thẩm Nghiên, đồng thời nhìn chăm chú.

Kỷ Nguyệt bị bọn họ nhìn tới mức đỏ mặt, sẵng giọng:" Cũng không đi nói chuyện với các cô nương khác, nhìn cái gì?"

"Nếu không nhìn nhiều thêm một chút, sau này sẽ phiền phức lắm, muốn nhìn còn phải hỏi ý kiến tỷ phu."Kỷ Dao hài hước nói.

Muội muội này đúng thật là... Kỷ Nguyệt càng đỏ mặt.

Sau đó Bạch Quả cầm giá y tới, Từ đại thiếu phu nhân chỉ điểm mặc vào, Thẩm phu nhân để cho Chu ma ma chải tóc đơn giản cho Kỷ Nguyệt, để dễ đội mũ phượng.

Trang điểm xong rồi, đúng là diễm quang chiếu rọi tứ phía, màu đỏ nổi bật làm nàng ấy trông như một đóa hoa mẫu đơn phú quý xinh đẹp.

Trong nháy mắt, Kỷ Dao nghĩ tới kiếp trước tỷ tỷ tiến cung căn bản không được mặc giá y, thì ra mặc lên sẽ thành bộ dáng như thế này.

Nàng lau lau mắt.

Kỷ Nguyệt nhìn thấy, trong lòng cũng có chút buồn.

"Dao Dao, sau này muội phải chăm sóc tốt cho bản thân..." Nàng ấy nắm tay Kỷ Dao, "Tỷ không ở nhà nữa, nếu muội cảm thấy cô đơn, có thể kết giao nhiều bạn bè."

không nói còn tốt, vừa nói xong, Kỷ Dao liền không nhịn nổi nữa.

Hai tỷ muội khóc thành đoàn, Thẩm Nghiên cũng chảy nước mắt theo.

Bên ngoài vang lên tiếng pháo nổ, Từ đại thiếu phu nhân vội khuyên: "Ngày đại hỉ, đừng khóc, Tạ đại nhân thông tình đạt lí, các người muốn gặp mặt còn không phải là chuyện dễ dàng hay sao? đi thôi, đừng làm lỡ giờ lành."

Từ đại thiếu phu nhân đỡ Kỷ Nguyệt đi ra ngoài để ngồi lên kiệu hoa.

Ngoài cửa, Kỷ Đình Nguyên đang đợi, nhìn thấy mấy cô nương đi ra, Thẩm Nghiên bất ngờ cũng ở trong đó, mặt lem như mèo con, hắn ta quay đầu đi không nhìn, đi tới trước mặt Kỷ Nguyệt khom lưng: "Nguyệt Nhi, huynh cõng muội ra."

Kỷ Nguyệt ghé lên lưng hắn ta.

Kỷ Đình Nguyên cao to, cõng nàng ấy không tốn một chút sức lực nào: "Tạ gia mỗi ngày đều ăn sơn hào hải vị, tốt nhất muội ăn vào để mình béo thêm một chút."

"Ca ca" lúc này còn nói giỡn, Kỷ Nguyệt không biết nên nói gì nữa, nhẹ giọng nói, "ca ca, sau này huynh ở nhà nhiều một chút, không nên ở bên ngoài mãi, nương sẽ không vui. Còn có Dao Dao, muội ấy còn nhỏ, huynh phải chăm sóc cho muội ấy...."

Trước đây Kỷ Đình Nguyên nghe lời này sẽ không để trong lòng, nhưng hôm nay lại nghiêm túc lắng nghe.

Muội muội sớm chiều chung sống với mình phải gả cho người khác rồi, tương lai một muội muội khác cũng như vậy, đều là hắn ta cõng ra ngoài, giao vào tay một nam nhân khác, trong nhà sẽ ngày càng vắng vẻ đi? Kỷ Đình Nguyên trong lòng buồn bã, liền nói: "Nếu Tạ đại nhân ức hiếp muội, hoặc Tạ phủ có vấn đề gì, muội nhất định phải nói với huynh."

"Vâng." Kỷ Nguyệt đáp ứng.

Bóng lưng hai người càng ngày càng xa, Kỷ Dao đứng bên cạnh phụ thân mẫu thân cũng dõi mắt nhìn theo, trong lòng vạn phần cảm khái, quay đầu nhìn thì thấy mẫu thân khóc nức nở, phụ thân mặc dù là nam nhân, không dễ rơi nước mắt, nhưng ánh mắt cũng là vạn phần không nỡ.

"Qua ba ngày tỷ tỷ sẽ về nhà, lại có thể gặp mặt!" Nàng an ủi.

Kỷ Chương xoa xoa đầu nữ nhi: "Đúng vậy, chúng ta không cần lo lắng, Nguyệt Nhi thông minh như vậy, ở đâu mà chẳng sống tốt?" Nắm lấy bả vai của thê tử, "Tú Nhi, đừng khóc nữa."

.....................

Khăn voan che kín mắt, cái gì cũng không nhìn thấy, Kỷ Nguyệt ngồi lên kiệu hoa, chỉ nghe thấy tiếng pháo chấn động bên ngoài, tiếng chiêng trống, còn có sự náo nhiệt phía trước, là vì bách tính xung quanh nhận được tiền mừng, ai ai cũng nói lời chúc mừng.

Đợi đến khi kiệu hoa dừng ở cửa thùy hoa của Tạ phủ, tay nàng ấy bị nhét vào một dải lụa đỏ, Kỷ Nguyệt nắm chắc, liền cảm thấy một lực kéo, nhẹ nhàng kéo nàng ấy tiến về phía trước.

Đầu bên kia là Tạ Minh Kha đi? Trong lòng nàng ấy như có nai con nhảy loạn.

Tạ Minh Kha nhìn nữ tử dáng người yểu điệu trước mặt, khuôn mặt như ngọc cũng có chút đỏ bừng, y vẫn luôn mong chờ ngày này, chính là giống như giờ phút này, dẫn Kỷ Nguyệt tiến vào Tạ gia, đi bên cạnh y, từ nay về sau ở đây mãi mãi không rời đi.

Bên tai ầm ầm náo nhiệt, không biết có bao nhiêu khách nhân, mặc dù ngày thường Kỷ Nguyệt thông minh, nhưng giờ khắc này cũng giống như con ruồi không đầu, không biết nên làm cái gì, chỉ biết nghe theo chỉ lệnh, hành đại lễ với Tạ Minh Kha. Nhưng lúc bái cao đường, nàng ấy chú ý có nghe thấy thanh âm tương đối trầm thấp, có lẽ là Tạ lão gia.

Nghe nói ông bị bệnh nặng, cũng không biết lần này vội tới Kinh Thành, có làm thân thể bị tổn thương? đang nghĩ ngợi, bên tai liền nghe thấy Từ đại thiếu phu nhân ra lệnh cho nha hoàn đưa nàng ấy vào động phòng.

Động phòng có nghĩa là gì, hôm qua Kỷ Nguyệt đã nghe Chu ma ma dạy bảo, chỉ cảm thấy khuôn mặt nóng bừng như bị thiêu đốt.

Đợi đến khi vào phòng, lại nghe thấy tiếng của nữ quyến, dưới sự chú ý của bọn họ, Kỷ Nguyệt tiến vào ngồi trên giường hỉ, chóp mũi ngửi thấy một mùi hương hơi lạ, tinh tế cảm nhận một chút, dường như là mùi long nhãn, đậu phộng.

Thấy Kỷ Nguyệt ngồi đoan đoan chính chính, Tạ Minh Châu nghĩ tới không lâu trước đây Kỷ Chương được thăng quan thành quan tam phẩm, thầm nghĩ chắc vì vậy mà thẳng lưng rồi, nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi, Kỷ gia cũng chẳng là cái thá gì, nguồn gốc xuất thân vẫn còn đó, ả ta cười tủm tỉm thúc giục Tạ Minh Kha: "Đại ca, nhanh cho bọn muội xem đại tẩu, rốt cuộc là mỹ nhân như thế nào, có thể làm cho Đại ca gấp gáp cưới về."

Bình thường bọn họ rất ít khi qua lại, hôm nay là ngày đại hỉ, giả bộ cho có mặt mũi.

Tạ Minh Kha nhận cân bạc từ Từ đại thiếu phu nhân, đi tới trước mặt Kỷ Nguyệt, đem khăn voan đỏ vén lên.

Trong ấn tượng, khuôn mặt Kỷ Nguyệt vô cùng thanh lệ, người đạm như cúc, nhưng giờ khắc lại có một loại phong vị khác, là loại xinh đẹp duyên dáng bức người, Tạ Minh Kha ngẩn ngơ một chút, rất nhanh liền nở nụ cười, Kỷ Nguyệt đúng là trang điểm như thế nào đều xinh đẹp.

Nam nhân vừa cười, Kỷ Nguyệt cũng ngại không dám nhìn y, hơi cúi thấp đầu, ngón tay nắm vào nhau, ngồi càng đoan chính.

Nữ quyến xung quanh thi nhau khen ngợi.

Từ đại thiếu phu nhân bưng rượu hợp cẩn tới đưa cho hai người uống, sau đó lại ăn canh hạt sen.

Bởi vì tính cách của Tạ Minh Kha lãnh đạm, các nữ quyến cũng hiểu rõ, náo nhiệt một lát, liền lần lượt cáo từ rời đi.

Trong phòng chỉ còn hai người mặt đối mặt, Kỷ Nguyệt đột nhiên cảm thấy nàng ấy ngồi cũng không được, đứng cũng không được, mặc dù Tạ Minh Kha cứu nàng ấy vài lần, nhưng nói cho cùng, hai người vẫn rất xa lạ, nàng ấy hoàn toàn không biết gì về y cả.

"Tạ đại nhân," Kỷ Nguyệt nghĩ một chút rồi nói, "có phải ngài vẫn phải ra ngoài hay không..."

"Còn gọi đại nhân à?" Tạ Minh Kha ngồi xuống bên cạnh nàng ấy.

Rất gần, Kỷ Nguyệt ngửi thấy mùi huân hương nhàn nhạt trên người y, nàng ấy thấp giọng nói : "Phu quân."

Hai chữ đó đúng là ngọt tới tận tim, khóe miệng Tạ Minh Kha vểnh lên, nhìn khuôn mặt diễm lệ của Kỷ Nguyệt, muốn hôn lên đó, nhưng từ trước tới nay y chưa từng đụng tới nữ nhân, có chút không biết phải làm như thế nào, cho nên vẫn không động, chỉ nói: "Ta phải đi xã giao một lát, nếu nàng đói, để cho nha hoàn đi nói với phòng bếp một câu."

"Vâng."

Giọng nói êm dịu, Tạ Minh Kha cúi đầu nhìn tay nàng ấy đang đặt trên đầu gối, liền phủ bàn tay lên.

Có chút lạnh, nhưng ngón tay rất nhỏ rất dài, y nắm trong lòng bàn tay.

Lông mi Kỷ Nguyệt khẽ run, muốn rút tay lại nhưng không rút, đây là trượng phu của nàng ấy, nàng ấy không cảm thấy chán ghét, chỉ là có chút không quen....

Trái tim Tạ Minh Kha đập nhanh dồn dập, cảm thấy lòng bàn tay phát sốt, rất nhanh liền thả tay ra, đứng lên đi ra bên ngoài, lúc sắp ra khỏi cửa y quay đầu lại: "Ta sẽ cố gắng trở về sớm nhất có thể."

Kỷ Nguyệt đáp lại một tiếng: "vâng."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện