Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió

Trở lại tẩm điện.

Kỷ Nguyệt đã vẽ xong mấy con thỏ.

Ba con thỏ, có hai con màu nâu, một con còn lại là màu tuyết trắng, lông mịn như nhung, rúc cạnh nhau phơi nắng, nhìn một cái thôi, trái tim đều tan chảy.

Phúc Gia công chúa nói: "Ta lập tức phải nuôi hai con, đáng yêu quá!"

Kỷ Nguyệt lại đi vẽ cừu con.

Kỷ Dao và Phúc Gia công chúa chơi chọi cỏ.

Hao tâm tổn trí, vụng trộm tự bứt đứt vài cọng cỏ, cuối cùng cũng thua.

không chênh lệch quá nhiều, cũng coi như kỳ phùng địch thủ, cuối cùng cũng không phải đấu thêm một ván nữa.

Đợi đến buổi trưa, quả nhiên có thức ăn Ngự thiện được mang lên.

Mỗi một món đều làm vô cùng tinh tế, bởi vì Công chúa cũng không phải người hay làm cao, cho nên mấy tỷ muội ăn uống rất tự nhiên, nhưng dù sao cũng là ở trong cung, Kỷ Dao không muốn ở lâu thêm một chút nào, quả thực là mong chờ từng phút, may mà đến giờ Thân, Phúc Gia công chúa chơi đủ rồi, cho người đưa hai tỷ muội nàng ra cung.

Phải có đặc quyền mới có thể ngồi kiệu, cưỡi ngựa trong cung, từ đây đến cửa cấm cung còn phải đi bộ một đoạn, Kỷ Dao Kỷ Nguyệt sóng vai bước đi, chỉ cảm thấy cấm cung thực sự vô cùng rộng lớn, dõi mắt về phương xa, căn bản là không nhìn thấy điểm cuối, chỉ nhìn thấy cung điện cao vút trùng trùng điệp điệp, có một loại trang nghiêm đè ép lòng người, các nàng không giám tùy tiện nói chuyện.

Cung nữ cũng sẽ không mở miệng nói lung tung.

một đường bước đi cực kỳ yên tĩnh.

Cho đến khi đi đến một con đường nhỏ lát đá xanh, liền nghe thấy tiếng bước chân dồn dập phía sau, một vị cung nữ quay người lại nhìn, vội vàng nói: "Nhanh tránh sang một bên, đây là Phượng liễn của Thái hậu."

Hoàng Thái hậu? Kỷ Dao vội vàng kéo Kỷ Nguyệt lùi lại phía sau, dựa gần vào bức tường của cung cấm, cúi đầu xuống.

Ai ngờ Phượng liễn đi tới gần bọn họ liền dừng lại.

Hoàng Thái hậu nghiêng đầu hỏi: "Đây là cô nương nhà ai? Lại là Yên Yên mời tới?" Tên của Phúc Gia công chúa là Tống Yên, trưởng bối của nàng ta liền gọi nhũ danh như vậy.

"Hồi bẩm Thái hậu nương nương, là hai vị cô nương Kỷ gia."

Kỷ gia?

Hoàng Thái hậu nghĩ một lát, thực sự là không có ấn tượng gì, chắc không phải là vọng tộc trong Kinh Thành. Ánh mắt của bà dừng trên người Kỷ Nguyệt, thấy nàng ấy có một phong thái đặc biệt, liền sinh ra vài phần hứng thú, bà nói: "đều ngẩng đầu lên cho ta nhìn xem."

Hai người ngẩng đầu.

Kỷ Nguyệt có một đôi mày lá liễu, mắt phượng, dung mạo vô cùng thanh lệ, phảng phất như không nhiễm khói lửa nhân gian, Hoàng Thái hậu có chút xúc động, nhìn một lát liền chuyển ánh mắt nhìn Kỷ Dao, cô nương này tuổi vẫn còn nhỏ, dung mạo cũng rất xinh đẹp, bà gật gật đầu: "Chẳng trách Yên Yên lại thích các người, sinh ra cũng không tầm thường."

"Thưởng." Bà nói.

Cung nữ lập tức lấy ra hai túi hà bao, đưa cho mỗi người một túi.

Hai tỷ muội vội vàng quỳ xuống tạ ơn.

Hoàng Thái hậu phất tay, Phượng liễn lại tiếp tục đi về phía trước.

Trong trí nhớ, Hoàng Thái Hậu chính là người hào phóng, thường xuyên mang theo hà bao bên mình, bên trong đựng vài hạt lạc bằng vàng, mặc dù nhỏ, nhưng cũng đáng giá tới mấy chục lạng bạc, không nghĩ tới, hôm nay vừa mới gặp mặt, hai tỷ muội còn chưa nói một lời nào, đã được thưởng rồi.

Cũng không biết là có ý gì?

Kỷ Dao cau mày.

Trong Phượng liễn, Hoàng Thái hậu cũng có ngàn vạn suy nghĩ.

Vừa rồi gặp mặt Kỷ Nguyệt bà liền nghĩ tới một tiểu cô nương, tiểu cô nương đó lúc đầu cũng là thanh lệ thoát tục, mười sáu tuổi tiến cung, đáng tiếc bạc mệnh, ở trong cung hai năm liền buông tay mà ra đi, ngay cả một đứa con cũng không có, không thể so sánh với vận khí của Hoàng Quý phi, sinh cho Hoàng thượng một nam một nữ, phong quang vô hạn.

Hoàng Thái hậu nhắm mắt ngẫm nghĩ một lát: "đi điều tra Kỷ gia."

Thái giám ở bên cạnh vội vàng lĩnh mệnh.

Kỷ Dao và Kỷ Nguyệt về đến nhà, đã là thời điểm buổi chiều tối.

Kể với mẫu thân chuyện trong cung, Liêu thị cười nói: " Công chúa đúng là hợp ý với hai con, chắc hẳn sau này còn mời các con vào cung bầu bạn."

Mẫu thân đừng có miệng quạ đen, Kỷ Dao đau đầu, hôm nay may mà không gặp phải Hoàng thượng, thoát được một kiếp, nhưng mà sau này, cũng khó nói lắm.

Còn có Hoàng Thái hậu.......

Kỷ Dao cảm thấy tình thế cấp bách!

...............................

Bởi vì vụ buộc tội lần trước, vụ án về lương thực trợ giúp thiên tai do Hình Bộ, Đô Sát Viện, Đại Lý Tự tam đường hội thẩm, thanh thế cực kỳ lớn.

Quan viên Kinh Thành người người bất an.

Nước trong quá ắt không có cá, con người có lúc nọ lúc kia, ai mà chưa từng phạm qua sai lầm cơ chứ? Mắt thấy vụ án liên lụy cực rộng, rất nhiều quan viên đều không dám mở miệng, im lặng tới mức rơi một cái kim cũng có thể nghe thấy.

Hoàng Thượng nghĩ đến mấy năm nay ngài phải nhẫn nhịn, vì đại cục không biết đã nuôi dưỡng ra bao nhiêu sâu mọt béo ngậy, còn mệnh lệnh cho Tống Diệm và Tống Vân cùng tham gia điều tra.

một đạo thánh chỉ này, giống như sấm sét, đánh cho các quan viên choáng váng đầu óc, đoán không ra tâm tư thiên tử, Thái tử sớm đã mất đi sủng ái, sao đột nhiên lại ngóc đầu trở lại rồi? Hay là sự lạnh nhạt trong hai năm qua của Hoàng Thượng, chính là muốn mài giũa Thái tử? Vậy rốt cuộc bọn họ phải đứng về bên nào?

Lúc này, người vui vẻ nhất đương nhiên là Tống Diệm, cảm thấy nở mày nở mặt, nhưng sau khi vui mừng, lại cảm thấy vô cùng lo lắng, hắn ta không biết phải làm như thế nào, mới có thể khiến Phụ Hoàng vui.

Bởi vì không biết bắt đầu từ khi nào, hắn ta làm cái gì liền sai cái đó, làm sao cũng không được Phụ Hoàng để mắt tới, trong mắt Phụ Hoàng chỉ có Tống Vân, không có trưởng tử là hắn ta. Mỗi lần nhìn thấy hai người kia phụ từ tử hiếu, hắn ta đều cảm thấy như bị đâm một nhát dao đau đớn, hắn ta muốn thay đổi, muốn lấy lòng Phụ Hoàng, muốn đối phó Tống Vân.

Nhưng, từ trước tới nay chưa từng thành công.

Tống Diệm đi đi lại lại trong tẩm điện, một lát sau, thấp giọng nói với tâm phúc của hắn ta Khương Xuân: "Ngươi lập tức đi một chuyến tới Hoài Viễn Hầu phủ, hỏi Dương đại nhân, xem hắn có cao kiến gì."

"Vâng."

Khương Xuân nhận lệnh, rời khỏi hoàng cung, đi đến Hầu phủ.

Dương Thiệu vừa trở về từ doanh trại, cả người đều là mồ hôi, đang muốn đi tắm rửa, nghe tin Khương Xuân tới, liền mời hắn ta tới thư phòng.

không lập tức đưa ra ý kiến gì, hắn khuyên bảo trước: "Hi vọng rằng Thái tử điện hạ cẩn thận một chút về mối quan hệ giữa ta với người, sau này, nếu như có chuyện gì, dùng thư qua lại."

hắn nói ra một địa điểm.

Khương Xuân sửng sốt: "Tiểu nhân sẽ bẩm báo với Điện hạ."

Lúc này Dương Thiệu mới cầm bút, viết vài chữ trên giấy tuyên thành, đợi nó khô mới nói: "cầm về đưa cho Điện hạ."

Khương Xuân nhận lấy, nhét vào trong tay áo, cáo từ rời đi.

Đông Cung.

Tống Diệm vội vàng giở tờ giấy tuyên thành ra, chỉ thấy trên đó viết bốn chữ: "Tuyệt không lưu tình."

Sắc mặt hắn ta thay đổi, thầm nghĩ vậy phải giết rất nhiều quan viên đấy!

Nhờ có sự tương trợ của Dương Thiệu mà hắn ta mới có cơ hội đứng trước mặt Phụ Hoàng một lần nữa, đã nếm được ngon ngọt, cho dù có chút lo lắng, cũng muốn chuẩn bị thử một chút.

Nhưng trong đó có Cổ đại nhân, phu nhân của lão ta là biểu muội của Mẫu hậu.

Đây là muốn hắn ta đại nghĩa diệt thân mà!

Tống Diệm vã mồ hôi, từ từ ngồi xuống ghế dựa.

..........................

Chu ma ma thực sự mua bình sen cho Kỷ Dao, bên trên còn có hai nụ hoa sen, sắp nở ra rồi.

Kỷ Dao rất thích, nhìn rồi lại nhìn, lại cho lão rùa ăn một ít thịt vụn tươi mới.

Lão rùa ăn xong, liền bò lên trên tảng đá lim dim.

Lão thọ tinh này cũng không biết có thể sống được bao lâu, Kỷ Dao nghĩ, sẽ không phải là đợi đến khi nàng quy thiên rồi, lão rùa vẫn còn sống tốt đấy chứ? Vậy thì phải xem như bảo vật gia truyền truyền cho đời sau mới được, đang nghĩ ngợi, liền nghe thấy giọng nói rụt rè ở ngoài cửa viện:"Dao Dao."

Vừa ngẩng đầu xem, là Thẩm Nghiên đến.

Kỷ Dao lập tức đứng lên, muốn vào phòng.

Thẩm Nghiên lao đến, kéo tay áo nàng: "Dao Dao, muội còn giận ta sao?"

Kỷ Dao mím môi.

"Tết đoan ngọ ta đã nhịn không đi tìm muội, chính là sợ muội tức giận, nhưng hiện tại cũng đã trôi qua nhiều ngày, sao muộn vẫn còn giận?" Ả đỏ mắt, nhẹ giọng nói, "ta, ta thực sự thích ca ca của muội, Dao Dao, ta không giấu muội nữa, ta không tặng đồ cho muội nữa, không tính kế để muội giúp ta nữa, có được không? Muội đừng bỏ mặc không để ý tới ta!"

Ả kêu than cầu xin.

Kỷ Dao thở dài.

Hà tất gì phải như vậy?

Cho dù sau này ả gả cho ca ca, cũng không có được trái tim của huynh ấy, chỉ biết cả ngày khóc lóc kể khổ với người nhà, nói ca ca không thích ả, ca ca cả ngày không ở nhà, ca ca không quan tâm ả, ca ca thế này, ca ca thế nọ......sau đó còn không phải là đau thấu tâm can, hòa ly hay sao, ngay cả nhi tử của ả ả cũng nhẫn tâm vứt bỏ.

Cần gì phải như vậy chứ?

Ai cũng không giúp được ả, còn không bằng quên ca ca đi, tìm một người khác để gả.

Kỷ Dao kéo lại tay áo của mình, lạnh giọng nói: "Ta không ngại nói cho tỷ biết, ca ca ta vĩnh viễn đều không thích tỷ, tỷ liền chết tâm đi!"

Thẩm Nghiên sắc mặt trắng bệch: "Dao Dao, muội không giúp ta thì thôi, sao còn nói như vậy? Ta, ta lớn lên cũng không kém, trong nhà ta cũng có tiền, ta có thể mua rượu, mua tranh cho ca ca của muội, chỉ cần huynh ấy muốn, ta đều có thể mua cho huynh ấy.....Như vậy, huynh ấy cũng không thích ta sao?"

Giọng nói của tiểu cô nương nghe có vẻ ngây thơ lại đáng thương.

Kỷ Dao nghĩ, ả có lẽ là bị chập mạch nào đó, suy nghĩ không thông, dù sao không phải ai cũng giống nàng, có thể có cơ hội làm lại từ đầu, Kỷ Dao nói: "Vậy tỷ thử đi, xem ca ca có chấp nhận hay không, dù sao ta cũng không quản."

Thẩm Nghiên thở phào một hơi, cười nói: "vậy có phải muội vẫn giống như trước đây, tiếp tục chơi với ta? Ta đáp ứng muội, sẽ không nhắc tới ca ca của muội trước mặt muội nữa, có được không?"

Cũng đã nói đến như vậy rồi, thực ra Kỷ Dao cũng không có hận thù gì với Thẩm Nghiên, nói tới sai lầm kiếp trước, có một nửa trách nhiệm là do nàng, mới làm cho Thẩm Nghiêm lầm đường lạc lối.

"Được rồi, ta xem biểu hiện của tỷ trước đã." Kỷ Dao ngẩng đầu, rất là kiêu căng.

Thẩm Nghiên bật cười, trong lòng rất thích.

Ả gật gật đầu: "Vậy được, muội nhìn cho tốt......nhưng hôm nay ta phải thẳng thắn nói ra một chuyện, ta mua một vò rượu ngon, đợi một lát đi tặng thử, muội không cần giúp ta."

Thẩm Nghiên nắm chặt nắm tay nhỏ:"Ta cũng phải thử xem, ta không tin, ca ca của muội lại ghét ta đến như vậy."

Kỷ Dao không đành lòng nhìn.

Đợi Kỷ Nguyên Đình trở về, Thẩm Nghiên liền đi tìm huynh ấy.

Vô cùng hiếu kỳ kết quả sẽ như thế nào, Kỷ Dao nhẹ tay nhẹ chân, đi theo sau.

Ca ca mặc áo bào màu xanh nhạt đi tới, nhìn từ xa, vóc dáng thon dài, có chút ngọc thụ lâm phong, chính là lúc này, Thẩm Nghiên chạy tới trước mặt huynh ấy, sau khi nói vài câu, liền đưa vò rượu qua.

Kỷ Dao khẩn trương tới nỗi trái tim nhảy vọt lên cổ họng.

Kiếp trước, nhiều lắm thì Thẩm Nghiên chỉ dám nhìn trộm ca ca mà chảy nước miếng, căn bản là không dám bày tỏ cái gì, đều dựa vào sự giúp đỡ của nàng, hiện tại.......

Nàng nhìn chằm chằm vào ca ca, trong chớp mắt, huynh ấy giơ tay, một chưởng hất văng vò rượu xuống đất, khuôn mặt trở nên vô cùng lạnh lẽo, là loại lãnh lẽo từ trước tới nay nàng chưa từng thấy.

Huynh ấy thậm chí còn đạp vò rượu một phát, nghênh ngang rời đi.

Kỷ Dao không biết tâm tình của Thẩm Nghiên như thế nào, chỉ nghe thấy tiếng khóc, nhìn thấy ả ngồi xuống, đụng vào mảnh vỡ của vò rượu, chậm rãi rời đi.

Bóng lưng kia có vẻ vô cùng đáng thương.

Kỷ Dao thở dài một tiếng.

Tác giả có lời muốn nói:

Kỷ Dao: Ca ca, muội cảm thấy huynh có khả năng độc thân cả đời.

Kỷ Nguyên Đình: Ha, huynh có mỹ tửu, huynh có bằng hữu.

Kỷ Dao:......
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện