Ngoài cửa đã chuẩn bị tốt xa liễn cùng các loại nghi trượng, Kim Đính vàng óng thêu phượng do tám nội giám nâng, bên cạnh là một cái dù cán cong thất phượng hoàng kim, hai bên sắp xếp từng đôi cờ rồng quạt phượng.
Sau đó tiến lên, đi về hướng thái miếu. Phía sau có hai hàng thái giám trị sự thanh y bưng hương châu, khăn thêu, ống súc miệng, phất trần các loại theo ở phía sau. Cũng có văn võ đại thần cả triều đứng thẳng một bên.
Tế cáo thái miếu, trao kim sách kim bảo, lễ nghi phức tạp, trình tự đều không thể sai, mãi đến hơn một canh giờ. Trở về điện Côn Dụ tạ ơn.
Quan lễ bộ sắc phong cao giọng tuyên đọc Sắc phong văn, “Trẫm duy đạo nguyên thiên địa, can thủy tất lại hồ khôn thành, hóa hiệp gia bang, ngoại trị hằng tư hồ nội chức, ký ứng phù nhi tác phối, nghi chính vị dĩ cư tôn. Ngọc Chân Phù Quý phi, tự nhập cung vi trắc phi. Sổ niên dĩ lai, ôn huệ bỉnh tâm, nhu gia biểu độ, trì cung thục thận, lễ giáo túc nhàn, lục hành tất bị, cửu chiêu thục đức. Kỵ hồ tống lý nội chính, ân hiệp đồng vi, doãn hợp mẫu nghi vu thiên hạ. Ký trăn tức cát chi kỳ, nghi chính trung cung chi vị. Kính tuân từ mệnh, tái khảo di chương, sách mệnh Ngọc Chân Phù Quý phi vi hoàng hậu. Vu dĩ hiệp tán khôn nghi, tuân gia tường vu lan dịch*.”
(*: mấy từ này tốt nhất là lướt đừng đọc làm gì cho đau đầu :)) )
Cung Liên Khôn
Nơi ở của hoàng hậu các triều đại trong cung, lần đầu tiên mở ra ở Long Hiên triều.
Sau điện đập vào mắt chính là một hồ bích tuyền tràn đầy, đông ấm hè mát, hoa sen bốn mùa thường nở không tàn.
Rực rỡ mà không hoa lệ, tinh thuần mà không xa xỉ, giản trí thoải mái, có một chút cảm giác thiết kế đơn giản của hiện đại.
“Nô tì vấn an Hoàng hậu nương nương.” Cung nữ thái giám cả phòng chậm rãi quỳ xuống hành lễ, hai người đứng đầu không phải Bích Ngô Lộng Ảnh mất tích đã lâu thì là ai.
“Nương nương.” Vừa mới đứng lên, Lộng Ảnh đã nước mắt đầy mặt.
Hỏi kỹ xuống, mới biết được từ sau lần cải trang xuất cung trở về, nàng cùng Bích Ngô đã bị phái đến cung Liên Khôn trực.
Lộng Ảnh nhẹ nhàng kể rõ mọi chuyện, “Vạn công công rõ ràng nói không quá ba ngày, nương nương sẽ hồi cung.”
Vui sướng khi gặp lại đã gột rửa vẻ mặt lạnh của Bích Ngô Lộng Ảnh lúc trước, đối với người lấy vương quyền làm trời, Phù Lạc cảm thấy không có lý do gì để trách móc nặng nề.
Niềm vui sướng sau khi gặp lại cuối cùng bị một câu của Bích Ngô hoàn toàn đả bại.
Tổ quy, hoàng hậu đêm tân hôn, lại phải sao chép một trăm lần 《Thánh Tổ gia huấn》.
Đây là rõ ràng là ra oai phủ đầu, rõ ràng là ghen tị, ghen tị đêm tân hôn của người ta.
Phù Lạc cảm giác mình cùng Thánh Tổ này đã hoàn toàn kết thù.
Có điều vận mệnh vẫn luôn hí kịch hóa.
Thời khắc mấu chốt, Long Hiên đế lại phái người đưa tới bản thảo mà Phù Lạc đã sao chép ở trên xe ngựa.
Mặc kệ hắn là vì quyền lợi tối nay của chính hắn, hay còn là vì cái gì, Phù Lạc lần đầu tiên cảm tạ hắn tự đáy lòng.
Long phượng chúc hồng hồng ánh lên khiến mặt người ta đều nóng.
Hỉ phục màu đỏ lại cũng do Tuyết phù dung chế thành, Phù Lạc cực kỳ đau lòng, quần áo chỉ có thể mặc một lần, cũng dùng vải dệt tốt đẹp như vậy, quá lãng phí.
Lắng nghe tiếng bước chân trầm ổn của hắn chậm rãi tới gần mình, lại thật sự có một loại khẩn trương của thiếu nữ chờ gả.
Khoảnh khắc khăn trùm rơi xuống, Phù Lạc cho là mình có thể tươi cười rạng rỡ, tươi cười với nam nhân nắm hết thảy của mình trong tay.
Đáng tiếc nước mắt vẫn nhịn không được rơi xuống.
Nhịn không được, nhận thua mà không chịu thua.
Hắn cầm lấy kéo vàng mà thị nữ đã chuẩn bị, cắt xuống một lọn tóc của hắn, tiếp tục cắt một lọn tóc của Phù Lạc, Phù Lạc kinh ngạc nhìn hắn, mặc dù không có quyền lực, nhưng tư tưởng thân thể tóc da do cha mẹ trao không thể dễ dàng huỷ bỏ vẫn vạn phần nghiêm trọng.
Nhìn hắn cầm lấy hai lọn tóc, vụng về kết lại, thoạt nhìn chính là không học vài ngày, cuối cùng lại cũng tạo được một đồng tâm kết ra hình ra dạng.
Đây là đồng tâm kết lúc phu thê dân gian Viêm Hạ động phòng thì thích vấn, để chúc trăm năm đồng tâm.
Giờ khắc này, Phù Lạc có chút không dám nhìn vào ánh mắt Long Hiên đế.
Ở trong cung, không có tình yêu có lẽ là hạnh phúc lớn nhất.
Hắn hung hăng nâng mặt nàng, để nàng nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn, nhìn thấy ánh mắt hắn từ sáng ngời chuyển âm u, Phù Lạc cũng không biết hắn ở trong mắt của nàng nhìn thấy cái gì.
“Trẫm, Long bội tặng cho nàng đâu? Chưa từng thấy nàng mang?”
“Long bội?” Phù Lạc mơ hồ, giây lát lại nghĩ tới chẳng lẽ là cái ngọc bội vòng tròn, nhưng không phải lần trước ở vùng quê vứt bỏ mình hắn đã sớm thu lại rồi à. “Ngươi không phải thu rồi sao?”
“Trẫm thu hồi lúc nào?” Trong mắt Long Hiên đế mơ hồ có lo lắng.
Lúc sau gọi Lộng Ảnh cùng Bích Ngô, mới biết được hai nha đầu lén may ở trên đai lưng bộ áo vải thô kia, mà Long Hiên đế mở một con mắt, nhắm một con mắt, cũng không nói phải tịch thu cái ngọc bội này.
Long Hiên đế từ trong lòng ngực lấy ra một khối ngọc bội hình phượng nho nhỏ, Phù Lạc lần đầu tiên chứng kiến Long bội và Phượng bội cùng một chỗ, đem Phượng bội đặt ở giữa Long bội, đầu phượng dựa vào bên trái, bên phải lưu lại một chút khoảng không, long phượng cùng ấn, bội danh “Phượng tỏa Long tâm*”.
(*: Phượng khóa tâm rồng)
Nhưng hai khối ngọc bội không có chỗ xâu dây, không biết làm thế nào mới có thể kết hợp lại thành một khối.
Bích Ngô bưng đến tơ lụa màu vàng, buộc ngọc bội lại.
Long Hiên đế tự mình đem Long bội cột ở trên hông Phù Lạc, hắn ngược lại cài Phượng bội, long phượng đảo lộn.
Rượu hợp cẩn là nhất định phải uống, nhưng không biết vì sao phải uống nhiều như vậy.
Chỉ có thể nhìn hắn cho lui thị nữ, từng chén từng chén rượu, gọi là nhất túy giải thiên sầu, Phù Lạc cũng không cự tuyệt, rượu ngon cung đình, trong veo mà không chua cay, quả thật mùi vị ngon.
Nhìn thấy mặt của hắn dần dần không rõ, một phân thành hai.
Nghe hắn nhẹ nhàng nói, “Lạc Nhi, nàng có cái gì muốn nói với ta không?”
Lệ như suối trào, cuồn cuộn mà ra.
Chỉ nức nở, không hề thành tiếng.
Hắn lại vì Phù Lạc rót đầy rượu, nàng ngây ngốc lắc đầu, “Ta uống say rồi.”
Hắn đem chén rượu đặt ở bên môi nàng, nửa bắt buộc nửa dịu dàng để nàng uống tiếp một chén lại một chén.
“Ta không muốn sống ở chỗ này.” Phù Lạc mắt say lờ đờ nhập nhèm nói, căn bản đã quên người trước mắt là ai.
“Ta muốn về nhà.” Nàng mở to hai mắt, nhìn Long Hiên đế, sợ hắn không tin, cứ luôn gật đầu mình khẳng định.
“Hoàng đế thối, không cho ta về nhà.” Nàng chợt vô cùng ủy khuất nói ra.
“Hắn không phải cho nàng về nhà rồi ư?” Long Hiên đế đáp.
“Ta lặng lẽ nói cho ngươi,” Phù Lạc ngó ngó bốn phía, “Đây không phải là nhà của ta, nhà của ta ở một chỗ khác. Chỉ cần hoàng đế thối nói với ta là ta yêu ngươi, ta có thể về nhà.”
Nàng hãy còn cao hứng, căn bản không biết mình đã tiết lộ bí mật lớn nhất.
Người trước mắt, biến sắc, giống như nhớ ra cái gì đó, bàn tay nắm cổ tay Phù Lạc không tự giác gia tăng sức mạnh.
“Ngươi làm đau ta.” Phù Lạc khóc ròng.
“Thì ra nàng luôn luôn lừa trẫm.”
Phù Lạc chỉ cảm thấy đầu nặng trĩu, người trước mắt giống như thành bộ dáng Long Hiên đế.
Nàng nhanh chóng nhảy dựng lên, “Thần thiếp vấn an hoàng thượng.”
Chợt lại đứng không vững ngã ngồi mép giường, “Tạ chủ long ân.” Ngây ngốc nở nụ cười.
Long Hiên đế mờ mịt.
Phù Lạc chỉ chỉ đầu của mình, để Long Hiên đế nhìn, hắn mờ mịt.
“Trên đầu thần thiếp mang rất nhiều nón xanh mà hoàng thượng ban cho.”
Sắc mặt Long Hiên đế làm cho người ta không cách nào hình dung.
Đã thấy nàng còn cầm lấy bầu rượu đổ vào trong miệng, “Không tiền đồ, không tiền đồ ~~” một câu nhắc mãi.
Long Hiên đế muốn ngăn cản nàng cuồng uống, kết quả bị Phù Lạc “Ba” một tiếng đánh ra. Hiện giờ xem như uống đúng chỗ, gan báo cũng đã ra cả rồi.
“Hoàng đế thối,” Phù Lạc một phen véo lấy lỗ tai Long Hiên đế, “Có bản lĩnh ngươi theo ta về nhà đi, xem ta không ngược chết ngươi, cho ngươi làm con vịt, làm chết ngươi, làm chết ngươi.”
Phù Lạc cảm thấy như vậy còn chưa hết giận, nhào lên cuồng cắn một phen, liếm liếm miệng, cuối cùng mới tính từ bỏ.
“Tiểu Áo, ngươi hôm nay thực ôn nhu.” Phù Lạc vỗ vỗ mặt của hắn, từ trong ngực cầm ra một tấm ngân phiếu, mò lên ngoại bào Long Hiên đế, nhét lên trên lưng quần hắn, “Thưởng cho ngươi, ngươi nên đem cô nãi nãi ta hầu hạ cho tốt.” (Mỗ Đang: ta không biết thì ra nàng vẫn luôn mang theo ngân phiếu, đoán chừng là rất khuyết thiếu cảm giác an toàn.)
Phù Lạc ợ một hơi rượu.
Bỗng nhiên ngửa đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, “Nghĩ tới ta một đời xuyên qua, hiện giờ hồ đồ đến nước này, muốn người đau không ai đau, muốn người yêu không ai yêu, ngay cả nam chủ cũng không cho ta.” Phù Lạc kiên quyết phủ nhận ý nghĩ Long Hiên đế là nam chủ, ảo tưởng hắn chỉ là một nam phụ, nam chủ của mình cuối cùng sẽ bước lên thất thải tường vân, cùng Long Hiên đế đại chiến ba trăm hiệp, cuối cùng mang theo mình nghênh ngang rời đi.
Cuộc đời này chỉ thương bản thân mình, để cho hắn hướng tây hắn cũng không dám hướng đông, để cho hắn từ nay về sau không cho phép nhìn mỹ nữ, không cho phép nhìn soái ca, mỗi ngày ở nhà giặt quần áo nấu cơm. Ở trên giường cần cực lực phối hợp, tuyệt đối không thể tạo thành cục diện một tháng mới đến phiên một lần. Mình muốn SM hắn thì SM, tuyệt đối không thể trả lại, còn phải chủ động yêu cầu.
Bất luận là ca hát khiêu vũ, thổi sáo múa tiêu hắn đều phải là đệ nhất thiên hạ, chế y dâng hài đều phải vượt qua trình độ tú nữ cung đình. Quan trọng là bộ dạng còn phải soái hơn Long Hiên đế, lợi hại hơn hắn, tinh lực thịnh vượng hơn hắn, hoà nhã dễ gần hơn hắn, phải phong độ tao nhã.
Phù Lạc sám hối với trời, nếu như có thể trở lại lúc trước, không bao giờ si mê núi băng nữa.
Nếu không mặc nam đồng bào hiện đại diễu võ dương oai, tùy ý đùa bỡn.
Cuối cùng còn ngại không đủ chân thành, “Ba” ném đi bầu rượu, rất có ý vị “Nếu làm trái lời thề sẽ giống bình rượu này”.
Lại đột nhiên nhớ tới cái gì, Phù Lạc từ một bên cầm lấy thanh kéo vàng kia, “Nếu ta thật sự có thể trở về, ta nhất định phải mang cái này về cùng, tương đối đáng tin.”
Nàng xiêu xiêu vẹo vẹo tiêu sái đến giữa háng Long Hiên đế, không chút lưu tình đâm xuống.
Long Hiên đế hít một hơi khí lạnh, nhanh chóng nhường lối, túm lấy cái kéo, đem Phù Lạc mập mờ đè ở dưới thân.
Phù Lạc ngây ngốc, không hiểu phong tình ngẩng đầu nhìn Long Hiên đế.
“Ngươi vì sao muốn giết ta?” Phù Lạc oa oa khóc lên, giống đứa bé.
Hắn không lên tiếng, chỉ xoa tóc Phù Lạc.
“Vì sao không muốn sinh đứa nhỏ của ta?”
Phù Lạc bị hỏi đến ngạc nhiên.
“Sanh non đau quá.” Nước mắt của nàng tràn ngập ánh mắt Long Hiên đế.
Một câu bao hàm thiên ngôn vạn ngữ.
(Mỗ Đang ở bên cạnh vỗ tay, sau khi say rượu chỉ số thông minh còn đổi cao hơn rồi.)
Phân không rõ là nguỵ biện hay là nói dối, Long Hiên đế chỉ có thể nắm thật chặt ngực của mình.
“Vì sao muốn cứu ta, ta tình nguyện ngươi không cứu ta, cho chúng ta vĩnh viễn không còn liên quan?” Phù Lạc tránh khỏi ngực của hắn.
“Nếu ta có thể không cứu ~~” Long Hiên đế không nói lời phía sau.
Hắn cúi đầu chống ở phía trên nàng, dần dần dồn ép.
Phù Lạc nỗ lực từ phía dưới chìa một tay, như học trò nhỏ giơ tay muốn hỏi.
“Hỏi đi.” Long Hiên đế bất đắc dĩ.
“Hắn vì sao phải giết hoàng hậu Liên Nguyệt?”
“Hắn không có, là hoàng hậu Liên Nguyệt dùng huyễn thuật mê hoặc tiên đế, để cho hắn cả đời đắm chìm nỗi thống khổ giết chết nàng.”
Phù Lạc líu lưỡi, đủ khí phách.
“Cho nên hắn mới viết xuống tuyệt tình quên yêu à?”
Long Hiên đế thở dài, lật người, cùng nằm với Phù Lạc.
“Không phải thái tổ, mà là cao tổ thêm vào. Sau khi hoàng hậu Liên Nguyệt chết, thái tổ thương tâm quá độ, không lâu thì bệnh qua đời, bởi vì vô hậu, cho nên truyền ngôi cho đệ đệ của hắn, cũng chính là cao tổ. Là cao tổ nhìn chuyện xưa của bọn họ, thêm một chương cuối cùng, từ nay về sau toàn tộc Viêm Hạ cấm tiệt vu thuật.”
Phù Lạc mơ mơ màng màng ngủ, khi hắn mềm nhẹ khiêu khích âu yếm thì tỉnh lại.
Giống như về lại đêm đầu tiên xuyên qua.
Hắn và nàng chính là nhận thức như vậy.
“Bộ dạng ngươi thật là đẹp mắt.” Phù Lạc dùng môi của mình, mút lấy môi mỏng của hắn.
Phù Lạc ở trong sự kích động, cầm lòng nức nở ra: “Ta yêu ngươi.”
Trong lòng như buông xuống tự đắc, trống rỗng lại tràn đầy.
Hắn tạm dừng, lúc sau, lại càng nỗ lực tiến lên.
Cuối cùng Phù Lạc ở trong thương yêu của hắn thiếp đi, chỉ nghĩ tới, đây, dường như là lần đầu tiên hắn làm với nàng sau diễn, sầu triền miên sau diễn. (Có phải gọi là sau diễn hay không?)
Trong mơ hồ dường như thấy được thân ảnh giống như một đóa hoa sen trắng đang ngoắc nàng, “Ta rốt cục đợi được ngươi.”
Sau đó tiến lên, đi về hướng thái miếu. Phía sau có hai hàng thái giám trị sự thanh y bưng hương châu, khăn thêu, ống súc miệng, phất trần các loại theo ở phía sau. Cũng có văn võ đại thần cả triều đứng thẳng một bên.
Tế cáo thái miếu, trao kim sách kim bảo, lễ nghi phức tạp, trình tự đều không thể sai, mãi đến hơn một canh giờ. Trở về điện Côn Dụ tạ ơn.
Quan lễ bộ sắc phong cao giọng tuyên đọc Sắc phong văn, “Trẫm duy đạo nguyên thiên địa, can thủy tất lại hồ khôn thành, hóa hiệp gia bang, ngoại trị hằng tư hồ nội chức, ký ứng phù nhi tác phối, nghi chính vị dĩ cư tôn. Ngọc Chân Phù Quý phi, tự nhập cung vi trắc phi. Sổ niên dĩ lai, ôn huệ bỉnh tâm, nhu gia biểu độ, trì cung thục thận, lễ giáo túc nhàn, lục hành tất bị, cửu chiêu thục đức. Kỵ hồ tống lý nội chính, ân hiệp đồng vi, doãn hợp mẫu nghi vu thiên hạ. Ký trăn tức cát chi kỳ, nghi chính trung cung chi vị. Kính tuân từ mệnh, tái khảo di chương, sách mệnh Ngọc Chân Phù Quý phi vi hoàng hậu. Vu dĩ hiệp tán khôn nghi, tuân gia tường vu lan dịch*.”
(*: mấy từ này tốt nhất là lướt đừng đọc làm gì cho đau đầu :)) )
Cung Liên Khôn
Nơi ở của hoàng hậu các triều đại trong cung, lần đầu tiên mở ra ở Long Hiên triều.
Sau điện đập vào mắt chính là một hồ bích tuyền tràn đầy, đông ấm hè mát, hoa sen bốn mùa thường nở không tàn.
Rực rỡ mà không hoa lệ, tinh thuần mà không xa xỉ, giản trí thoải mái, có một chút cảm giác thiết kế đơn giản của hiện đại.
“Nô tì vấn an Hoàng hậu nương nương.” Cung nữ thái giám cả phòng chậm rãi quỳ xuống hành lễ, hai người đứng đầu không phải Bích Ngô Lộng Ảnh mất tích đã lâu thì là ai.
“Nương nương.” Vừa mới đứng lên, Lộng Ảnh đã nước mắt đầy mặt.
Hỏi kỹ xuống, mới biết được từ sau lần cải trang xuất cung trở về, nàng cùng Bích Ngô đã bị phái đến cung Liên Khôn trực.
Lộng Ảnh nhẹ nhàng kể rõ mọi chuyện, “Vạn công công rõ ràng nói không quá ba ngày, nương nương sẽ hồi cung.”
Vui sướng khi gặp lại đã gột rửa vẻ mặt lạnh của Bích Ngô Lộng Ảnh lúc trước, đối với người lấy vương quyền làm trời, Phù Lạc cảm thấy không có lý do gì để trách móc nặng nề.
Niềm vui sướng sau khi gặp lại cuối cùng bị một câu của Bích Ngô hoàn toàn đả bại.
Tổ quy, hoàng hậu đêm tân hôn, lại phải sao chép một trăm lần 《Thánh Tổ gia huấn》.
Đây là rõ ràng là ra oai phủ đầu, rõ ràng là ghen tị, ghen tị đêm tân hôn của người ta.
Phù Lạc cảm giác mình cùng Thánh Tổ này đã hoàn toàn kết thù.
Có điều vận mệnh vẫn luôn hí kịch hóa.
Thời khắc mấu chốt, Long Hiên đế lại phái người đưa tới bản thảo mà Phù Lạc đã sao chép ở trên xe ngựa.
Mặc kệ hắn là vì quyền lợi tối nay của chính hắn, hay còn là vì cái gì, Phù Lạc lần đầu tiên cảm tạ hắn tự đáy lòng.
Long phượng chúc hồng hồng ánh lên khiến mặt người ta đều nóng.
Hỉ phục màu đỏ lại cũng do Tuyết phù dung chế thành, Phù Lạc cực kỳ đau lòng, quần áo chỉ có thể mặc một lần, cũng dùng vải dệt tốt đẹp như vậy, quá lãng phí.
Lắng nghe tiếng bước chân trầm ổn của hắn chậm rãi tới gần mình, lại thật sự có một loại khẩn trương của thiếu nữ chờ gả.
Khoảnh khắc khăn trùm rơi xuống, Phù Lạc cho là mình có thể tươi cười rạng rỡ, tươi cười với nam nhân nắm hết thảy của mình trong tay.
Đáng tiếc nước mắt vẫn nhịn không được rơi xuống.
Nhịn không được, nhận thua mà không chịu thua.
Hắn cầm lấy kéo vàng mà thị nữ đã chuẩn bị, cắt xuống một lọn tóc của hắn, tiếp tục cắt một lọn tóc của Phù Lạc, Phù Lạc kinh ngạc nhìn hắn, mặc dù không có quyền lực, nhưng tư tưởng thân thể tóc da do cha mẹ trao không thể dễ dàng huỷ bỏ vẫn vạn phần nghiêm trọng.
Nhìn hắn cầm lấy hai lọn tóc, vụng về kết lại, thoạt nhìn chính là không học vài ngày, cuối cùng lại cũng tạo được một đồng tâm kết ra hình ra dạng.
Đây là đồng tâm kết lúc phu thê dân gian Viêm Hạ động phòng thì thích vấn, để chúc trăm năm đồng tâm.
Giờ khắc này, Phù Lạc có chút không dám nhìn vào ánh mắt Long Hiên đế.
Ở trong cung, không có tình yêu có lẽ là hạnh phúc lớn nhất.
Hắn hung hăng nâng mặt nàng, để nàng nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn, nhìn thấy ánh mắt hắn từ sáng ngời chuyển âm u, Phù Lạc cũng không biết hắn ở trong mắt của nàng nhìn thấy cái gì.
“Trẫm, Long bội tặng cho nàng đâu? Chưa từng thấy nàng mang?”
“Long bội?” Phù Lạc mơ hồ, giây lát lại nghĩ tới chẳng lẽ là cái ngọc bội vòng tròn, nhưng không phải lần trước ở vùng quê vứt bỏ mình hắn đã sớm thu lại rồi à. “Ngươi không phải thu rồi sao?”
“Trẫm thu hồi lúc nào?” Trong mắt Long Hiên đế mơ hồ có lo lắng.
Lúc sau gọi Lộng Ảnh cùng Bích Ngô, mới biết được hai nha đầu lén may ở trên đai lưng bộ áo vải thô kia, mà Long Hiên đế mở một con mắt, nhắm một con mắt, cũng không nói phải tịch thu cái ngọc bội này.
Long Hiên đế từ trong lòng ngực lấy ra một khối ngọc bội hình phượng nho nhỏ, Phù Lạc lần đầu tiên chứng kiến Long bội và Phượng bội cùng một chỗ, đem Phượng bội đặt ở giữa Long bội, đầu phượng dựa vào bên trái, bên phải lưu lại một chút khoảng không, long phượng cùng ấn, bội danh “Phượng tỏa Long tâm*”.
(*: Phượng khóa tâm rồng)
Nhưng hai khối ngọc bội không có chỗ xâu dây, không biết làm thế nào mới có thể kết hợp lại thành một khối.
Bích Ngô bưng đến tơ lụa màu vàng, buộc ngọc bội lại.
Long Hiên đế tự mình đem Long bội cột ở trên hông Phù Lạc, hắn ngược lại cài Phượng bội, long phượng đảo lộn.
Rượu hợp cẩn là nhất định phải uống, nhưng không biết vì sao phải uống nhiều như vậy.
Chỉ có thể nhìn hắn cho lui thị nữ, từng chén từng chén rượu, gọi là nhất túy giải thiên sầu, Phù Lạc cũng không cự tuyệt, rượu ngon cung đình, trong veo mà không chua cay, quả thật mùi vị ngon.
Nhìn thấy mặt của hắn dần dần không rõ, một phân thành hai.
Nghe hắn nhẹ nhàng nói, “Lạc Nhi, nàng có cái gì muốn nói với ta không?”
Lệ như suối trào, cuồn cuộn mà ra.
Chỉ nức nở, không hề thành tiếng.
Hắn lại vì Phù Lạc rót đầy rượu, nàng ngây ngốc lắc đầu, “Ta uống say rồi.”
Hắn đem chén rượu đặt ở bên môi nàng, nửa bắt buộc nửa dịu dàng để nàng uống tiếp một chén lại một chén.
“Ta không muốn sống ở chỗ này.” Phù Lạc mắt say lờ đờ nhập nhèm nói, căn bản đã quên người trước mắt là ai.
“Ta muốn về nhà.” Nàng mở to hai mắt, nhìn Long Hiên đế, sợ hắn không tin, cứ luôn gật đầu mình khẳng định.
“Hoàng đế thối, không cho ta về nhà.” Nàng chợt vô cùng ủy khuất nói ra.
“Hắn không phải cho nàng về nhà rồi ư?” Long Hiên đế đáp.
“Ta lặng lẽ nói cho ngươi,” Phù Lạc ngó ngó bốn phía, “Đây không phải là nhà của ta, nhà của ta ở một chỗ khác. Chỉ cần hoàng đế thối nói với ta là ta yêu ngươi, ta có thể về nhà.”
Nàng hãy còn cao hứng, căn bản không biết mình đã tiết lộ bí mật lớn nhất.
Người trước mắt, biến sắc, giống như nhớ ra cái gì đó, bàn tay nắm cổ tay Phù Lạc không tự giác gia tăng sức mạnh.
“Ngươi làm đau ta.” Phù Lạc khóc ròng.
“Thì ra nàng luôn luôn lừa trẫm.”
Phù Lạc chỉ cảm thấy đầu nặng trĩu, người trước mắt giống như thành bộ dáng Long Hiên đế.
Nàng nhanh chóng nhảy dựng lên, “Thần thiếp vấn an hoàng thượng.”
Chợt lại đứng không vững ngã ngồi mép giường, “Tạ chủ long ân.” Ngây ngốc nở nụ cười.
Long Hiên đế mờ mịt.
Phù Lạc chỉ chỉ đầu của mình, để Long Hiên đế nhìn, hắn mờ mịt.
“Trên đầu thần thiếp mang rất nhiều nón xanh mà hoàng thượng ban cho.”
Sắc mặt Long Hiên đế làm cho người ta không cách nào hình dung.
Đã thấy nàng còn cầm lấy bầu rượu đổ vào trong miệng, “Không tiền đồ, không tiền đồ ~~” một câu nhắc mãi.
Long Hiên đế muốn ngăn cản nàng cuồng uống, kết quả bị Phù Lạc “Ba” một tiếng đánh ra. Hiện giờ xem như uống đúng chỗ, gan báo cũng đã ra cả rồi.
“Hoàng đế thối,” Phù Lạc một phen véo lấy lỗ tai Long Hiên đế, “Có bản lĩnh ngươi theo ta về nhà đi, xem ta không ngược chết ngươi, cho ngươi làm con vịt, làm chết ngươi, làm chết ngươi.”
Phù Lạc cảm thấy như vậy còn chưa hết giận, nhào lên cuồng cắn một phen, liếm liếm miệng, cuối cùng mới tính từ bỏ.
“Tiểu Áo, ngươi hôm nay thực ôn nhu.” Phù Lạc vỗ vỗ mặt của hắn, từ trong ngực cầm ra một tấm ngân phiếu, mò lên ngoại bào Long Hiên đế, nhét lên trên lưng quần hắn, “Thưởng cho ngươi, ngươi nên đem cô nãi nãi ta hầu hạ cho tốt.” (Mỗ Đang: ta không biết thì ra nàng vẫn luôn mang theo ngân phiếu, đoán chừng là rất khuyết thiếu cảm giác an toàn.)
Phù Lạc ợ một hơi rượu.
Bỗng nhiên ngửa đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, “Nghĩ tới ta một đời xuyên qua, hiện giờ hồ đồ đến nước này, muốn người đau không ai đau, muốn người yêu không ai yêu, ngay cả nam chủ cũng không cho ta.” Phù Lạc kiên quyết phủ nhận ý nghĩ Long Hiên đế là nam chủ, ảo tưởng hắn chỉ là một nam phụ, nam chủ của mình cuối cùng sẽ bước lên thất thải tường vân, cùng Long Hiên đế đại chiến ba trăm hiệp, cuối cùng mang theo mình nghênh ngang rời đi.
Cuộc đời này chỉ thương bản thân mình, để cho hắn hướng tây hắn cũng không dám hướng đông, để cho hắn từ nay về sau không cho phép nhìn mỹ nữ, không cho phép nhìn soái ca, mỗi ngày ở nhà giặt quần áo nấu cơm. Ở trên giường cần cực lực phối hợp, tuyệt đối không thể tạo thành cục diện một tháng mới đến phiên một lần. Mình muốn SM hắn thì SM, tuyệt đối không thể trả lại, còn phải chủ động yêu cầu.
Bất luận là ca hát khiêu vũ, thổi sáo múa tiêu hắn đều phải là đệ nhất thiên hạ, chế y dâng hài đều phải vượt qua trình độ tú nữ cung đình. Quan trọng là bộ dạng còn phải soái hơn Long Hiên đế, lợi hại hơn hắn, tinh lực thịnh vượng hơn hắn, hoà nhã dễ gần hơn hắn, phải phong độ tao nhã.
Phù Lạc sám hối với trời, nếu như có thể trở lại lúc trước, không bao giờ si mê núi băng nữa.
Nếu không mặc nam đồng bào hiện đại diễu võ dương oai, tùy ý đùa bỡn.
Cuối cùng còn ngại không đủ chân thành, “Ba” ném đi bầu rượu, rất có ý vị “Nếu làm trái lời thề sẽ giống bình rượu này”.
Lại đột nhiên nhớ tới cái gì, Phù Lạc từ một bên cầm lấy thanh kéo vàng kia, “Nếu ta thật sự có thể trở về, ta nhất định phải mang cái này về cùng, tương đối đáng tin.”
Nàng xiêu xiêu vẹo vẹo tiêu sái đến giữa háng Long Hiên đế, không chút lưu tình đâm xuống.
Long Hiên đế hít một hơi khí lạnh, nhanh chóng nhường lối, túm lấy cái kéo, đem Phù Lạc mập mờ đè ở dưới thân.
Phù Lạc ngây ngốc, không hiểu phong tình ngẩng đầu nhìn Long Hiên đế.
“Ngươi vì sao muốn giết ta?” Phù Lạc oa oa khóc lên, giống đứa bé.
Hắn không lên tiếng, chỉ xoa tóc Phù Lạc.
“Vì sao không muốn sinh đứa nhỏ của ta?”
Phù Lạc bị hỏi đến ngạc nhiên.
“Sanh non đau quá.” Nước mắt của nàng tràn ngập ánh mắt Long Hiên đế.
Một câu bao hàm thiên ngôn vạn ngữ.
(Mỗ Đang ở bên cạnh vỗ tay, sau khi say rượu chỉ số thông minh còn đổi cao hơn rồi.)
Phân không rõ là nguỵ biện hay là nói dối, Long Hiên đế chỉ có thể nắm thật chặt ngực của mình.
“Vì sao muốn cứu ta, ta tình nguyện ngươi không cứu ta, cho chúng ta vĩnh viễn không còn liên quan?” Phù Lạc tránh khỏi ngực của hắn.
“Nếu ta có thể không cứu ~~” Long Hiên đế không nói lời phía sau.
Hắn cúi đầu chống ở phía trên nàng, dần dần dồn ép.
Phù Lạc nỗ lực từ phía dưới chìa một tay, như học trò nhỏ giơ tay muốn hỏi.
“Hỏi đi.” Long Hiên đế bất đắc dĩ.
“Hắn vì sao phải giết hoàng hậu Liên Nguyệt?”
“Hắn không có, là hoàng hậu Liên Nguyệt dùng huyễn thuật mê hoặc tiên đế, để cho hắn cả đời đắm chìm nỗi thống khổ giết chết nàng.”
Phù Lạc líu lưỡi, đủ khí phách.
“Cho nên hắn mới viết xuống tuyệt tình quên yêu à?”
Long Hiên đế thở dài, lật người, cùng nằm với Phù Lạc.
“Không phải thái tổ, mà là cao tổ thêm vào. Sau khi hoàng hậu Liên Nguyệt chết, thái tổ thương tâm quá độ, không lâu thì bệnh qua đời, bởi vì vô hậu, cho nên truyền ngôi cho đệ đệ của hắn, cũng chính là cao tổ. Là cao tổ nhìn chuyện xưa của bọn họ, thêm một chương cuối cùng, từ nay về sau toàn tộc Viêm Hạ cấm tiệt vu thuật.”
Phù Lạc mơ mơ màng màng ngủ, khi hắn mềm nhẹ khiêu khích âu yếm thì tỉnh lại.
Giống như về lại đêm đầu tiên xuyên qua.
Hắn và nàng chính là nhận thức như vậy.
“Bộ dạng ngươi thật là đẹp mắt.” Phù Lạc dùng môi của mình, mút lấy môi mỏng của hắn.
Phù Lạc ở trong sự kích động, cầm lòng nức nở ra: “Ta yêu ngươi.”
Trong lòng như buông xuống tự đắc, trống rỗng lại tràn đầy.
Hắn tạm dừng, lúc sau, lại càng nỗ lực tiến lên.
Cuối cùng Phù Lạc ở trong thương yêu của hắn thiếp đi, chỉ nghĩ tới, đây, dường như là lần đầu tiên hắn làm với nàng sau diễn, sầu triền miên sau diễn. (Có phải gọi là sau diễn hay không?)
Trong mơ hồ dường như thấy được thân ảnh giống như một đóa hoa sen trắng đang ngoắc nàng, “Ta rốt cục đợi được ngươi.”
Danh sách chương