Không lâu sau Long Hiên đế gọi Vạn Toàn đi vào hầu hạ.
Lúc Long Hiên đế đi ra để Phù Lạc đi vào hầu hạ Mẫn tiểu nghi, bình thường phi tần trong cung đến điện Can Nguyên thị tẩm đều không thể mang thị nữ.
Phù Lạc nhẹ chân nhẹ tay đi tới, nhìn thấy nữ nhân nằm trên giường minh hoàng, bằng khứu giác bén nhạy của nữ nhân nhận định, trong không khí không có hương vị hormone.
Phù Lạc nhìn thấy nữ nhân giữa giường ngủ, thật cẩn thận muốn vạch chăn mền của nàng ta, nhìn một chút xem thân thể của nàng rốt cuộc đã bị tàn phá như thế nào.
Kết quả cho dù tận tâm, cũng kinh động nữ nhân trên giường.
“Ngươi muốn làm gì?”
“Nô tì chỉ là muốn kéo chăn cho tiểu chủ.”
“Hoàng thượng người ~~” Trên mặt Mẫn tiểu nghi có một loại mong ngóng rất dễ dàng tan vỡ, Phù Lạc cảm thấy cùng là người luân lạc Viêm Hạ, đối với nữ nhân đáng thương này chỉ cảm thấy bi ai.
“Hoàng thượng sai nô tì hầu hạ tiểu chủ.”
Biểu tình buồn bã kia lộ ra ánh sáng hi vọng.
Hai mắt Phù Lạc hận không thể nhìn xuyên qua nội y của Mẫn tiểu nghi, muốn nhìn một chút xem trên người nàng ta có lưu lại dấu vết SM hay không. Cho nên Phù Lạc thực không cẩn thận mạnh mẽ đụng lưng nàng ta một chút.
“Nô tì đáng chết, nô tì đáng chết, lưng tiểu chủ không sao chứ?” Phù Lạc hết sức lo sợ nói.
“Không có việc gì.” Mẫn tiểu nghi đối với thị nữ gần bên người Long Hiên đế rất khách khí.
Phù Lạc âm thầm cân nhắc, xem ra trên lưng hẳn là không có vết roi. Khóe miệng nhếch lên tươi cười, xem ra người nào đó cũng không phải là không có cảm giác. Dùng trò chơi ghen tị ngây thơ như vậy đến trêu đùa Phù Lạc, thật sự là rất, rất, rất không hợp với chỉ số thông minh của Long Hiên đế.
Căn cứ vào một loạt quan sát, Phù Lạc có thể kết luận tối hôm qua chuyện gì cũng không xảy ra.
Đầu tiên, trong không khí không lưu lại mùi vị khác thường.
Tiếp theo, Mẫn tiểu nghi không có yếu đuối như vô lực, theo kinh nghiệm Phù Lạc, nữ nhân có thể ứng phó Long Hiên đế còn khỏe như vậy, tuyệt không tồn tại.
Thêm nữa, trên người Mẫn tiểu nghi không có vết thương, SM không thành lập.
Cuối cùng, biểu tình Mẫn tiểu nghi thật sự rất ai oán.
Phù Lạc cảm giác mình có một chút tiềm chất trinh thám.
Kết quả, Mẫn tiểu nghi ở Thiên Điện của Long Hiên đế ngây người cả đêm, ngày kế mới do Thừa ân xa đưa về. Phù Lạc cũng không biết chức trách của mình là hầu hạ Mẫn tiểu nghi rửa mặt chải đầu, để cho tiểu thái giám đến đưa nàng ta trở về.
Cho nên, ngày kế hậu cung nhấc lên sóng to gió lớn, có thể ở điện Can Nguyên thị tẩm cũng không nhiều người, huống hồ còn ngây người cả đêm. Địa vị của Mẫn tiểu nghi lên như diều gặp gió. Đều đang đồn đại nàng có phải tân sủng của hoàng thượng hay không.
Hoa Vi phu nhân vừa mới biết có bầu, lại càng kích động không thôi, thiếu chút nữa ngã động thai khí , may mắn thái giám tổng quản Ngô lĩnh công công của cung Phúc Vi nhạy bén đệm ở dưới thân thể của nàng, tuy rằng gãy tay, nhưng bảo vệ được Long thai, thật sự là công lao vô cùng.
Ngày kế, lúc Phù Lạc đi vào đổi nước trà, ánh mắt Long Hiên đế cứ như vậy thẳng tắp quét tới, ở trên mặt cùng hành động của Phù Lạc nghiên cứu hồi lâu, cuối cùng có thể đã phát giác Phù Lạc không có một chút phản ứng, cho nên biểu tình Long Hiên đế trở nên cực kỳ không có độ ấm. Một ngày này Phù Lạc bất luận đi đến nơi nào, đều có thể cảm giác ánh mắt băng đao của Long Hiên đế. Có mấy lần Phù Lạc thậm chí ảo giác Long Hiên đế đang tận lực tạo ra cơ hội để mình có thể mở miệng hỏi hắn.
Kết quả Phù Lạc tự nhiên là giả ngu bình tĩnh qua đi.
Nam nhân đều là động vật không dễ hầu hạ. Ngươi ghen tị, hắn nói ngươi độ lượng nhỏ hẹp, không thể dung người. Ngươi không ghen tị, hắn cũng tức giận.
Không thể để cho nam nhân nhìn thấu lòng mình, nhất định là không thể thiếu trong ba mươi sáu kế tình yêu.
Vạn Toàn vội vàng đi tới, ở trước mặt Long Hiên đế nói thật nhỏ vài câu, Phù Lạc nghe được đại khái, chính là Hoa Vi phu nhân ở cung Phúc Vi bị kinh hách, động thai khí.
Long Hiên đế nghe xong lập tức đứng lên, tuyên bố bãi giá cung Phúc Vi.
Phù Lạc cùng Vạn Toàn và một đám thái giám cung nữ đi theo phía sau bộ liễn của Long Hiên đế, thẳng tắp đi đến cung Phúc Vi.
Đây là lần đầu tiên sau khi Phù Lạc hồi cung nhìn thấy vị nữ nhân chạm tay có thể bỏng ở hậu cung hiện giờ, tiến cung chưa đến nửa năm, đã tới Tòng nhất phẩm phu nhân, hơn nữa nhanh chóng mang thai, thật sự là như có thần trợ.
Nàng bộ dạng cùng Dự vương phi có vài phần tương tự, nhưng cũng không tuyệt sắc mỹ mạo như Dự vương phi, chính là băng cơ giấu ngọc cốt, cổ áo lộ ngực sữa, mày liễu tích thúy đại, mắt hạnh lóe ngân tinh, có một phen xinh đẹp tinh xảo khác.
Có điều đặt trong đám mỹ nữ như mây ở hậu cung Viêm Hạ, chẳng qua là một giọt nước mưa ở trong biển rộng. Phù Lạc không buông tha bất kỳ một cơ hội nào cẩn thận quan sát nữ nhân này, hy vọng có thể từ trên người nàng tìm được gợi ý.
Mỗi một nữ nhân được sủng ái ở hậu cung, nhất định phải có một thủ đoạn chỉ mình có, thiên phú của nữ nhân ở phương diện này, cũng sẽ không bởi vì nàng là người cổ đại sẽ thua bởi người hiện đại mấy ngàn năm sau.
Cả bộ Luận ngữ, Phù Lạc thích nhất là câu “Ba người cùng đi tất có hai người thầy”.
“Hoàng thượng.” Giọng nói yếu nhược, nhân nhi lên tiếng run rẩy từ trên giường ngồi dậy, giãy dụa hành lễ với Long Hiên đế.
“Ái phi thân mình không khoẻ, cũng không cần những lễ nghi này.” Long Hiên đế tiến lên trước, đỡ lấy Hoa Vi phu nhân, cho nàng đệm dựa vào, ôn nhu đắp chăn cho nàng.
Phù Lạc từ cảm giác trái tim mình nổi lên chua xót không nên có. Cho dù tối hôm qua Long Hiên đế trêu chọc Mẫn tiểu nghi thị tẩm, Phù Lạc cũng không thấy chua xót. Hôm nay lại nghe từ “Ái phi” trong miệng Long Hiên đế, nén xuống khó chịu không ngăn được trong lòng mình, chứng kiến hắn lấy ôn nhu mà chính mình chưa bao giờ được hưởng thụ qua đối với Hoa Vi phu nhân không quyền không thế, không có bất kỳ thân phận bối cảnh đáng giá để đối đãi như thế này, như một người trượng phu bình thường, Phù Lạc cảm thấy nếu như sau này lại muốn đối mặt trường hợp như vậy, sẽ gian nan vô cùng.
Ánh mắt Phù Lạc trong lúc vô ý đụng phải ánh mắt lúc Long Hiên đế quay đầu, tính phản xạ làm ra biểu tình bình tĩnh kiên cường, buồn cười muốn bảo vệ tôn nghiêm của mình, nhưng Phù Lạc lập tức lại làm ra ánh mắt bi thương, không cần giả vờ, chỉ cần phóng thích, sau đó xoay người không nhìn hai người.
Sau khi ở trong yếu ớt vô tình ám chỉ cho Long Hiên đế, lại làm bộ nhu nhược như lơ đãng tiết lộ giả tạo của mình, chẳng phải quá hay ư. Nghĩ đến đây, Phù Lạc cũng không vì bản thân thương tâm, từ khi nào lại có thể biến thành một nữ nhân tâm kế như thế.
Từ trên thân Hoa Vi phu nhân, Phù Lạc lĩnh ngộ một loại kỹ xảo tỏ ra yếu thế. Hơn nữa xem ra Long Hiên đế đối với nữ nhân mảnh mai tương đối tốt.
“Hoàng thượng, hoàng nhi thiếu chút nữa đã ~~” Thanh âm của Hoa Vi phu nhân có sự run rẩy nghĩ lại mà sợ, nước mắt dâng lên hai tròng mắt, lại cũng không rơi ra, điểm xuyết thêm đôi mắt đẹp, Phù Lạc nhìn thấy mà còn đau lòng.
“Ái phi sao lại không cẩn thận như thế?” Long Hiên đế ôm lấy Hoa Vi phu nhân, dựa giường mà ngồi.
Hoa Vi phu nhân chỉ đỏ mắt, nghiêng đầu, khẽ thở dài một tiếng, hai tay vặn mền… động tác này đều hoàn thành trong một giây, sau đó rất nhanh đổi lại nụ cười, “Hoàng thượng hôm nay bồi Tiêu Vi dùng cơm trưa được không?”
Phù Lạc âm thầm líu lưỡi, quả nhiên là thủ đoạn. Được sủng mà không kiêu, thích hợp tiết lộ ủy khuất của mình, sau khi gợi lên cảm giác áy náy của Long Hiên đế, cũng không kéo dài ủy khuất khảo nghiệm tính nhẫn nại của Long Hiên đế, lúc này lưu lại Long Hiên đế, thật sự là thuận lý thành chương.
“Đương nhiên được.” Long Hiên đế lại có thể lộ ra vẻ tươi cười đối với nàng.
Lúc sau Hoa Vi phu nhân nói liên miên cằn nhằn về chuyện đứa nhỏ, nói là ban đêm con lại gây sức ép cho mình như thế nào chẳng hạn, cũng kéo tay Long Hiên đế xoa bụng.
Lại có thể biết nuôi cấy cảm tình phụ tử từ khi đứa nhỏ còn ở trong bụng.
Vạn Toàn cùng thái giám tổng quản cung Phúc Vi tiến vào bẩm báo truyền lệnh.
“Ngươi chính là Ngô Lĩnh.” Long Hiên đế nhìn thái giám bốn mươi mấy tuổi trước mắt.
“Hồi hoàng thượng, nô tài chính là Ngô Lĩnh.”
“Hoàng thượng, nếu lần này không có Tiểu Lĩnh Tử, thần thiếp cùng hoàng nhi chỉ sợ ~~” Hoa Vi phu nhân hết sức như chú chim nhỏ nép sát người vào trong lòng Long Hiên đế.
Phù Lạc rùng mình, một lão nam nhân bốn mươi tuổi bị Hoa Vi phu nhân mười mấy tuổi gọi là Tiểu Lĩnh Tử.
“Ngươi bảo hộ phu nhân có công, nên thưởng.”
“Nô tài không dám, hầu hạ phu nhân là bổn phận của nô tài.”
“Hoàng thượng, người phải ban cho Tiểu Lĩnh Tử cái gì nha? Hắn thật ra đã cứu thần thiếp cùng hoàng nhi đó.” Hoa Vi phu nhân ở một bên hỏi.
“Ái phi nói đi?”
“Tiểu Lĩnh Tử ngươi có tâm nguyện gì? Nói ra Bổn cung nhất định thành toàn ngươi.”
Ánh mắt Tiểu Lĩnh Tử lại quét đến Phù Lạc, Phù Lạc cảm thấy vạn phần ngạc nhiên.
“Nô tài, nô tài muốn Vô Tâm cô cô, xin hoàng thượng thành toàn.” Nét mặt già nua của Tiểu Lĩnh Tử đỏ bừng.
Lúc Long Hiên đế đi ra để Phù Lạc đi vào hầu hạ Mẫn tiểu nghi, bình thường phi tần trong cung đến điện Can Nguyên thị tẩm đều không thể mang thị nữ.
Phù Lạc nhẹ chân nhẹ tay đi tới, nhìn thấy nữ nhân nằm trên giường minh hoàng, bằng khứu giác bén nhạy của nữ nhân nhận định, trong không khí không có hương vị hormone.
Phù Lạc nhìn thấy nữ nhân giữa giường ngủ, thật cẩn thận muốn vạch chăn mền của nàng ta, nhìn một chút xem thân thể của nàng rốt cuộc đã bị tàn phá như thế nào.
Kết quả cho dù tận tâm, cũng kinh động nữ nhân trên giường.
“Ngươi muốn làm gì?”
“Nô tì chỉ là muốn kéo chăn cho tiểu chủ.”
“Hoàng thượng người ~~” Trên mặt Mẫn tiểu nghi có một loại mong ngóng rất dễ dàng tan vỡ, Phù Lạc cảm thấy cùng là người luân lạc Viêm Hạ, đối với nữ nhân đáng thương này chỉ cảm thấy bi ai.
“Hoàng thượng sai nô tì hầu hạ tiểu chủ.”
Biểu tình buồn bã kia lộ ra ánh sáng hi vọng.
Hai mắt Phù Lạc hận không thể nhìn xuyên qua nội y của Mẫn tiểu nghi, muốn nhìn một chút xem trên người nàng ta có lưu lại dấu vết SM hay không. Cho nên Phù Lạc thực không cẩn thận mạnh mẽ đụng lưng nàng ta một chút.
“Nô tì đáng chết, nô tì đáng chết, lưng tiểu chủ không sao chứ?” Phù Lạc hết sức lo sợ nói.
“Không có việc gì.” Mẫn tiểu nghi đối với thị nữ gần bên người Long Hiên đế rất khách khí.
Phù Lạc âm thầm cân nhắc, xem ra trên lưng hẳn là không có vết roi. Khóe miệng nhếch lên tươi cười, xem ra người nào đó cũng không phải là không có cảm giác. Dùng trò chơi ghen tị ngây thơ như vậy đến trêu đùa Phù Lạc, thật sự là rất, rất, rất không hợp với chỉ số thông minh của Long Hiên đế.
Căn cứ vào một loạt quan sát, Phù Lạc có thể kết luận tối hôm qua chuyện gì cũng không xảy ra.
Đầu tiên, trong không khí không lưu lại mùi vị khác thường.
Tiếp theo, Mẫn tiểu nghi không có yếu đuối như vô lực, theo kinh nghiệm Phù Lạc, nữ nhân có thể ứng phó Long Hiên đế còn khỏe như vậy, tuyệt không tồn tại.
Thêm nữa, trên người Mẫn tiểu nghi không có vết thương, SM không thành lập.
Cuối cùng, biểu tình Mẫn tiểu nghi thật sự rất ai oán.
Phù Lạc cảm giác mình có một chút tiềm chất trinh thám.
Kết quả, Mẫn tiểu nghi ở Thiên Điện của Long Hiên đế ngây người cả đêm, ngày kế mới do Thừa ân xa đưa về. Phù Lạc cũng không biết chức trách của mình là hầu hạ Mẫn tiểu nghi rửa mặt chải đầu, để cho tiểu thái giám đến đưa nàng ta trở về.
Cho nên, ngày kế hậu cung nhấc lên sóng to gió lớn, có thể ở điện Can Nguyên thị tẩm cũng không nhiều người, huống hồ còn ngây người cả đêm. Địa vị của Mẫn tiểu nghi lên như diều gặp gió. Đều đang đồn đại nàng có phải tân sủng của hoàng thượng hay không.
Hoa Vi phu nhân vừa mới biết có bầu, lại càng kích động không thôi, thiếu chút nữa ngã động thai khí , may mắn thái giám tổng quản Ngô lĩnh công công của cung Phúc Vi nhạy bén đệm ở dưới thân thể của nàng, tuy rằng gãy tay, nhưng bảo vệ được Long thai, thật sự là công lao vô cùng.
Ngày kế, lúc Phù Lạc đi vào đổi nước trà, ánh mắt Long Hiên đế cứ như vậy thẳng tắp quét tới, ở trên mặt cùng hành động của Phù Lạc nghiên cứu hồi lâu, cuối cùng có thể đã phát giác Phù Lạc không có một chút phản ứng, cho nên biểu tình Long Hiên đế trở nên cực kỳ không có độ ấm. Một ngày này Phù Lạc bất luận đi đến nơi nào, đều có thể cảm giác ánh mắt băng đao của Long Hiên đế. Có mấy lần Phù Lạc thậm chí ảo giác Long Hiên đế đang tận lực tạo ra cơ hội để mình có thể mở miệng hỏi hắn.
Kết quả Phù Lạc tự nhiên là giả ngu bình tĩnh qua đi.
Nam nhân đều là động vật không dễ hầu hạ. Ngươi ghen tị, hắn nói ngươi độ lượng nhỏ hẹp, không thể dung người. Ngươi không ghen tị, hắn cũng tức giận.
Không thể để cho nam nhân nhìn thấu lòng mình, nhất định là không thể thiếu trong ba mươi sáu kế tình yêu.
Vạn Toàn vội vàng đi tới, ở trước mặt Long Hiên đế nói thật nhỏ vài câu, Phù Lạc nghe được đại khái, chính là Hoa Vi phu nhân ở cung Phúc Vi bị kinh hách, động thai khí.
Long Hiên đế nghe xong lập tức đứng lên, tuyên bố bãi giá cung Phúc Vi.
Phù Lạc cùng Vạn Toàn và một đám thái giám cung nữ đi theo phía sau bộ liễn của Long Hiên đế, thẳng tắp đi đến cung Phúc Vi.
Đây là lần đầu tiên sau khi Phù Lạc hồi cung nhìn thấy vị nữ nhân chạm tay có thể bỏng ở hậu cung hiện giờ, tiến cung chưa đến nửa năm, đã tới Tòng nhất phẩm phu nhân, hơn nữa nhanh chóng mang thai, thật sự là như có thần trợ.
Nàng bộ dạng cùng Dự vương phi có vài phần tương tự, nhưng cũng không tuyệt sắc mỹ mạo như Dự vương phi, chính là băng cơ giấu ngọc cốt, cổ áo lộ ngực sữa, mày liễu tích thúy đại, mắt hạnh lóe ngân tinh, có một phen xinh đẹp tinh xảo khác.
Có điều đặt trong đám mỹ nữ như mây ở hậu cung Viêm Hạ, chẳng qua là một giọt nước mưa ở trong biển rộng. Phù Lạc không buông tha bất kỳ một cơ hội nào cẩn thận quan sát nữ nhân này, hy vọng có thể từ trên người nàng tìm được gợi ý.
Mỗi một nữ nhân được sủng ái ở hậu cung, nhất định phải có một thủ đoạn chỉ mình có, thiên phú của nữ nhân ở phương diện này, cũng sẽ không bởi vì nàng là người cổ đại sẽ thua bởi người hiện đại mấy ngàn năm sau.
Cả bộ Luận ngữ, Phù Lạc thích nhất là câu “Ba người cùng đi tất có hai người thầy”.
“Hoàng thượng.” Giọng nói yếu nhược, nhân nhi lên tiếng run rẩy từ trên giường ngồi dậy, giãy dụa hành lễ với Long Hiên đế.
“Ái phi thân mình không khoẻ, cũng không cần những lễ nghi này.” Long Hiên đế tiến lên trước, đỡ lấy Hoa Vi phu nhân, cho nàng đệm dựa vào, ôn nhu đắp chăn cho nàng.
Phù Lạc từ cảm giác trái tim mình nổi lên chua xót không nên có. Cho dù tối hôm qua Long Hiên đế trêu chọc Mẫn tiểu nghi thị tẩm, Phù Lạc cũng không thấy chua xót. Hôm nay lại nghe từ “Ái phi” trong miệng Long Hiên đế, nén xuống khó chịu không ngăn được trong lòng mình, chứng kiến hắn lấy ôn nhu mà chính mình chưa bao giờ được hưởng thụ qua đối với Hoa Vi phu nhân không quyền không thế, không có bất kỳ thân phận bối cảnh đáng giá để đối đãi như thế này, như một người trượng phu bình thường, Phù Lạc cảm thấy nếu như sau này lại muốn đối mặt trường hợp như vậy, sẽ gian nan vô cùng.
Ánh mắt Phù Lạc trong lúc vô ý đụng phải ánh mắt lúc Long Hiên đế quay đầu, tính phản xạ làm ra biểu tình bình tĩnh kiên cường, buồn cười muốn bảo vệ tôn nghiêm của mình, nhưng Phù Lạc lập tức lại làm ra ánh mắt bi thương, không cần giả vờ, chỉ cần phóng thích, sau đó xoay người không nhìn hai người.
Sau khi ở trong yếu ớt vô tình ám chỉ cho Long Hiên đế, lại làm bộ nhu nhược như lơ đãng tiết lộ giả tạo của mình, chẳng phải quá hay ư. Nghĩ đến đây, Phù Lạc cũng không vì bản thân thương tâm, từ khi nào lại có thể biến thành một nữ nhân tâm kế như thế.
Từ trên thân Hoa Vi phu nhân, Phù Lạc lĩnh ngộ một loại kỹ xảo tỏ ra yếu thế. Hơn nữa xem ra Long Hiên đế đối với nữ nhân mảnh mai tương đối tốt.
“Hoàng thượng, hoàng nhi thiếu chút nữa đã ~~” Thanh âm của Hoa Vi phu nhân có sự run rẩy nghĩ lại mà sợ, nước mắt dâng lên hai tròng mắt, lại cũng không rơi ra, điểm xuyết thêm đôi mắt đẹp, Phù Lạc nhìn thấy mà còn đau lòng.
“Ái phi sao lại không cẩn thận như thế?” Long Hiên đế ôm lấy Hoa Vi phu nhân, dựa giường mà ngồi.
Hoa Vi phu nhân chỉ đỏ mắt, nghiêng đầu, khẽ thở dài một tiếng, hai tay vặn mền… động tác này đều hoàn thành trong một giây, sau đó rất nhanh đổi lại nụ cười, “Hoàng thượng hôm nay bồi Tiêu Vi dùng cơm trưa được không?”
Phù Lạc âm thầm líu lưỡi, quả nhiên là thủ đoạn. Được sủng mà không kiêu, thích hợp tiết lộ ủy khuất của mình, sau khi gợi lên cảm giác áy náy của Long Hiên đế, cũng không kéo dài ủy khuất khảo nghiệm tính nhẫn nại của Long Hiên đế, lúc này lưu lại Long Hiên đế, thật sự là thuận lý thành chương.
“Đương nhiên được.” Long Hiên đế lại có thể lộ ra vẻ tươi cười đối với nàng.
Lúc sau Hoa Vi phu nhân nói liên miên cằn nhằn về chuyện đứa nhỏ, nói là ban đêm con lại gây sức ép cho mình như thế nào chẳng hạn, cũng kéo tay Long Hiên đế xoa bụng.
Lại có thể biết nuôi cấy cảm tình phụ tử từ khi đứa nhỏ còn ở trong bụng.
Vạn Toàn cùng thái giám tổng quản cung Phúc Vi tiến vào bẩm báo truyền lệnh.
“Ngươi chính là Ngô Lĩnh.” Long Hiên đế nhìn thái giám bốn mươi mấy tuổi trước mắt.
“Hồi hoàng thượng, nô tài chính là Ngô Lĩnh.”
“Hoàng thượng, nếu lần này không có Tiểu Lĩnh Tử, thần thiếp cùng hoàng nhi chỉ sợ ~~” Hoa Vi phu nhân hết sức như chú chim nhỏ nép sát người vào trong lòng Long Hiên đế.
Phù Lạc rùng mình, một lão nam nhân bốn mươi tuổi bị Hoa Vi phu nhân mười mấy tuổi gọi là Tiểu Lĩnh Tử.
“Ngươi bảo hộ phu nhân có công, nên thưởng.”
“Nô tài không dám, hầu hạ phu nhân là bổn phận của nô tài.”
“Hoàng thượng, người phải ban cho Tiểu Lĩnh Tử cái gì nha? Hắn thật ra đã cứu thần thiếp cùng hoàng nhi đó.” Hoa Vi phu nhân ở một bên hỏi.
“Ái phi nói đi?”
“Tiểu Lĩnh Tử ngươi có tâm nguyện gì? Nói ra Bổn cung nhất định thành toàn ngươi.”
Ánh mắt Tiểu Lĩnh Tử lại quét đến Phù Lạc, Phù Lạc cảm thấy vạn phần ngạc nhiên.
“Nô tài, nô tài muốn Vô Tâm cô cô, xin hoàng thượng thành toàn.” Nét mặt già nua của Tiểu Lĩnh Tử đỏ bừng.
Danh sách chương