Edit: Y Giai
Một hồi tắm rửa từ lúc mặt trời lặn tới khi ánh trăng treo cao, Phù Lạc lúc này mới nhớ tới hắn nói cái gì mà vội vã lên đường, căn bản chính là lừa phỉnh, ở đây nào có ý tứ vội vã lên đường chứ.
Long Hiên đế ở trong xe ngựa tự nhiên đọc sách, Phù Lạc thì ở trong lòng mưu sát hắn nghìn lần, mỗi lần đa dạng chồng chất, không hề theo lặp lại.
Ánh mắt lại chiếu tới miếng ngọc bội đeo ngang hông Long Hiên đế. Nó không phải đã bị mình lấy rồi à? Tại sao lại xuất hiện ở trên người hắn. Ngày đó sau khi không hỏi mà lấy quả thật trong lòng bất an, nhưng rất lâu không thấy hỏi đến, cho nên nghĩ rằng đó chỉ là trang sức tầm thường, hắn không cẩn thận đánh mất cũng không quan tâm.
Hôm nay lại nhìn thấy hắn đeo, Phù Lạc có chút kinh hãi, tay lại ngứa.
Đoàn người đi đường suốt đêm, ngày thứ hai đúng ngọ cuối cùng đã tới thành Hằng Thanh.
Chênh lệch thành thôn ở cổ đại xem ra cũng rất xa.
Cả tòa thành đều rộn ràng, lầu ngọc trong rừng, rất náo nhiệt.
Xe ngựa đi vào trong thành, vòng qua quảng trường phồn hoa nhất, chạy nhanh về hướng một gian khách điếm hẻo lánh, quy mô không nhỏ, nhưng không thể so với gian “Phi Lai Cư” tiếng tăm lừng lẫy thiên hạ trong nội thành kia.
Phù Lạc thật không ngờ Long Hiên đế lại có thể không lựa chọn vào ở loại khách sạn xa hoa cấp năm sao này, ngược lại đi tới một gian “Duyệt Lai Khách Điếm” bậc trung, xem ra hắn thật sự thực thích Duyệt Lai.
Giữa trưa ngủ thiếp đi trong chốc lát, tỉnh lại đã thấy Long Hiên đế ăn mặc chỉnh tề chuẩn bị đi ra ngoài. Dị vật trên cổ làm cho Phù Lạc cúi đầu nhìn, chẳng biết lúc nào vòng long ngọc bội kia lại đeo ở trên cổ của mình.
“Không được đánh mất.” Hắn lỗ mãng nói một câu rồi đi.
Nhìn bộ dạng hắn chẳng hề để ý, Phù Lạc cũng không còn để ở trong lòng, nhưng lúc Bích Ngô chứng kiến khối ngọc bội này, biểu tình kinh ngạc khiến Phù Lạc thấy sai biệt. Nha đầu kia, thứ có thể làm cho sắc mặt nàng ta thay đổi cũng không nhiều.
“Bích Ngô, ngươi biết cái ngọc bội này à?”
“Nô tì chỉ là thấy gia mang qua, nghe nói là gia truyền chí bảo.”
“Phu nhân, đây là gia đưa cho người à?” Lộng Ảnh khẩn trương hỏi.
“Đó là đương nhiên.” Phù Lạc liếc mắt qua, cái nha đầu này, chẳng lẽ cho mình là đứa ngốc sao? Mấy ngày trước tới tay thì lúc muốn ném do dự không dứt, khối ngọc này sờ thật sự rất thoải mái, cho nên tạm thời cất đi, không nghĩ tới chẳng biết lúc nào lại thấy ở trên người Long Hiên đế, may mắn không ném, gia truyền chí bảo, danh tiếng tương đối dọa người, lần này hắn tặng cho mình, thật miễn hậu hoạn.
Thấy Long Hiên đế đi ra ngoài, tâm Phù Lạc cũng không yên lặng được, sờ sờ vẻn vẹn năm mươi lượng bạc trong lòng, xem ra cũng nên bài trừ an toàn tai hoạ ngầm. Đáy lòng âm thầm may mắn của mình có thói quen tốt, tùy thời đều mang chút tiền ở trên người, mới không lưu lạc tới mức độ kia, không được, ngày khác phải lừa gạt Long Hiên đế một chút, thật sự là quỷ keo kiệt.
“Bích Ngô, ngươi đi tìm ba kiện nam trang.”
“Phu nhân?”
“Như vậy đi ra ngoài tương đối dễ dàng, khó được đi chơi một lần, phải đi nhìn một chút, gia lại chưa nói không thể thăm thú xung quanh.”
Bích Ngô theo tiếng mà đi.
Phù Lạc cũng không quản nàng có bạc hay không, làm như thế nào, dù sao trên TV đem những thị nữ này đều diễn thành thần tiên, cái gì đều có thể làm ra.
Ngươi khoan hãy nói, hiệu suất Bích Ngô làm việc rất cao, chỉ chốc lát sau đã mượn về ba kiện nam trang, ngoài ra còn có một cây quạt, đồng chí tốt đây mà.
“Công tử, chúng ta đây là muốn đi chỗ nào?” Lộng Ảnh hỏi.
“Tùy tiện nhìn xem.”
Phù Lạc mang theo hai thị đồng đi quanh thành Hằng Thanh cơ hồ đã vòng vo mấy lần, rốt cục tìm tới địa phương mình muốn tìm, một địa phương không thể rất đắt tiền, xa hoa.
“Đói bụng.” Phù Lạc đi đến xương sống hay thắt lưng đều đau, cái việc thăm này thật không dễ làm.
“Công tử, nơi đó có một gian tiệm cơm.” Bích Ngô chỉ chỉ một tiểu điếm cách đó không xa.
“Ừ, nơi đó, đúng rồi, chúng ta có tiền à?”
Lộng Ảnh vui vẻ nở nụ cười. “Đương nhiên có, từ lúc rời nhà, Vạn công, Vạn quản gia cho ta cùng Bích Ngô tỷ tỷ mỗi người rất nhiều ngân phiếu đó.”
“Vậy à?” Phù Lạc thầm nghĩ, tại sao hai nha đầu đều có mà mình thì lại không có chứ.
Vỗ vỗ bụng, chủ tớ ba người trở lại khách điếm, Phù Lạc đợi Bích Ngô ra ngoài.
“Lộng Ảnh, Vạn quản gia cho ngươi bao nhiêu ngân phiếu?”
Lộng Ảnh giống như hiến vật quý đem một chồng ngân phiếu ra, đều là mười đến hai mươi lượng, cũng có cả một, hai trăm lượng, nghe nói là thu nhập cả đời của người nông dân.
“Lộng Ảnh, ngươi luôn qua loa đại khái, nhiều bạc như vậy lỡ làm rớt thì sao, không bằng để ta bảo quản thay ngươi đi.”
Lộng Ảnh vội vàng lắc đầu, “Phu nhân, số tiền này Vạn quản gia đều có tính toán, mỗi ngày chi phí bao nhiêu đều phải hướng tỉ mỉ báo cho hắn, hơn nữa ~~” nàng khe khẽ nhìn thoáng qua Phù Lạc hai mắt tỏa sáng.
“Hơn nữa cái gì?”
“Nghe Vạn quản gia nói, gia phân phó không thể cho phu nhân mang tiền trên thân.” Lộng Ảnh nhìn Phù Lạc trợn tròn hai mắt, lại giống như cà ngâm muối, héo rũ xuống. Lại nói: “Nhưng mà, phu nhân yên tâm, Lộng Ảnh luôn hầu hạ ở bên người phu nhân, phu nhân cần mua cái gì, tự nhiên là Lộng Ảnh trả tiền, cho nên phu nhân không mang theo tiền trên thân cũng không sao.”
Phù Lạc liếc mắt, không sao, liên quan có thể lớn. Ngón tay động động, Lộng Ảnh kinh hách đem tiền cất kỹ, “Phu nhân, người đừng, đừng xuống tay với Lộng Ảnh. Nếu đánh mất tiền, quản gia sẽ mắng chết ta đó.”
Phù Lạc tiếp tục liếc mắt, mình sao có thể phạm sai lầm đơn giản này chứ.
Một đêm này Long Hiên đế chưa trở về, Phù Lạc cũng không nhiều hỏi.
Ngày hôm sau mang theo Bích Ngô Lộng Ảnh tiếp tục đi dạo, Lộng Ảnh cực độ bội phục năng lực đi dạo phố mạnh mẽ của Phù Lạc, trong chốc lát nhìn xem tơ lụa lại trong chốc lát nhìn xem trang sức, mua đến cái loại coi tiền là giấy này thật làm cho người ta kinh tâm táng đảm, may mắn trên người Bích Ngô tỷ tỷ mang theo tương đối nhiều tiền, còn của mình đều đã dùng hết.
Phù Lạc cố ý chọn tiệm cơm bên cạnh hiệu cầm đồ ngồi xuống. Sai Bích Ngô đi mua cho mình điểm tâm ở một con phố khác, trước khi nàng ta đi còn ngầm tinh tế dặn Lộng Ảnh, nhất định không thể lạc mất chủ tử.
Xem ra, đạo hạnh tiểu nha đầu thật rất sâu.
Có điều một lát sau Lộng Ảnh vẫn bị Phù Lạc sai đi điếm bên cạnh, mua thứ nọ thứ kia, chẳng qua bởi vì chỉ ở ngay cạnh, nàng ấy cũng không cảm thấy gì, một người lớn như vậy làm sao có thể lạc mất được? Cho nên Phù Lạc ngay lúc nàng ta xoay người, chạy tới hiệu cầm đồ.
“Chưởng quầy, xem những đồ này, ra giá, mau.”
Phù Lạc đáy lòng thầm mắng gian thương, chỉ thấy chưởng quỹ kia không vội không được chậm rãi lấy từng cái trang sức ra nhìn kỹ.
“Mau, còn đo đếm cái gì, coi như ngươi tiện nghi.”
Chưởng quỹ kia lúc này sảng khoái, “Năm mươi lượng.”
Phù Lạc đáy lòng rút gân, trang sức ít nhất hai trăm lượng, chuyển qua tay đã sụt giá nhiều như vậy, “Một trăm lượng, không mua, thì thôi.” Ai bảo mình đang vội chứ, quýnh lên sẽ không mặc cả tốt được.
“Tám mươi.”
“Thành giao.” Phù Lạc cắn chặt răng. (Thật là một nữ nhân phá gia, không nghĩ đến Long Long nhà ngươi thân làm hoàng đế còn tiết kiệm như vậy à.)
Phù Lạc cất ngân phiếu, rất nhanh quay về trong điếm, Lộng Ảnh đã ở trong điếm vội vã đảo quanh, “Công, công tử.” Nước mắt lưng tròng.
“À, ta thấy nhàm chán, lại tùy tiện đi một vòng, chẳng lẽ một người lớn thế này còn có thể bị lạc mất à?” Phù Lạc an ủi vỗ vỗ nàng.
Tất cả những đồ hôm nay Phù Lạc mua đều ở trong một cái bao, lúc đầu cũng không có người phát hiện ra là thiếu cái gì.
Thẳng đến khi chủ tớ ba người trở lại khách điếm, Lộng Ảnh mới thì thào hỏi một câu, “Dường như thiếu một túi trang sức?”
“Có thể là không cẩn thận đánh mất rồi.” Phù Lạc giả vờ lơ đãng trả lời.
“Nhưng mà, nhưng mà những thứ đó đều là phu nhân thích đến muốn chết mà?” Lộng Ảnh lại bắt đầu sốt ruột.
Phù Lạc vì muốn mua những thứ này, bất kể cái gì cũng đều nói ra.
“Ai nha, rớt cũng không có biện pháp nào, chắc bị tiểu khất cái nhặt được rồi, cứ xem như làm việc thiện đi.” Đáy lòng nói, kỳ thật ta chính là tên khất cái kia đó, Lộng Ảnh đại tỷ.
Bích Ngô bên cạnh cũng không đáp lời, ánh mắt chớp chớp.
Một hồi tắm rửa từ lúc mặt trời lặn tới khi ánh trăng treo cao, Phù Lạc lúc này mới nhớ tới hắn nói cái gì mà vội vã lên đường, căn bản chính là lừa phỉnh, ở đây nào có ý tứ vội vã lên đường chứ.
Long Hiên đế ở trong xe ngựa tự nhiên đọc sách, Phù Lạc thì ở trong lòng mưu sát hắn nghìn lần, mỗi lần đa dạng chồng chất, không hề theo lặp lại.
Ánh mắt lại chiếu tới miếng ngọc bội đeo ngang hông Long Hiên đế. Nó không phải đã bị mình lấy rồi à? Tại sao lại xuất hiện ở trên người hắn. Ngày đó sau khi không hỏi mà lấy quả thật trong lòng bất an, nhưng rất lâu không thấy hỏi đến, cho nên nghĩ rằng đó chỉ là trang sức tầm thường, hắn không cẩn thận đánh mất cũng không quan tâm.
Hôm nay lại nhìn thấy hắn đeo, Phù Lạc có chút kinh hãi, tay lại ngứa.
Đoàn người đi đường suốt đêm, ngày thứ hai đúng ngọ cuối cùng đã tới thành Hằng Thanh.
Chênh lệch thành thôn ở cổ đại xem ra cũng rất xa.
Cả tòa thành đều rộn ràng, lầu ngọc trong rừng, rất náo nhiệt.
Xe ngựa đi vào trong thành, vòng qua quảng trường phồn hoa nhất, chạy nhanh về hướng một gian khách điếm hẻo lánh, quy mô không nhỏ, nhưng không thể so với gian “Phi Lai Cư” tiếng tăm lừng lẫy thiên hạ trong nội thành kia.
Phù Lạc thật không ngờ Long Hiên đế lại có thể không lựa chọn vào ở loại khách sạn xa hoa cấp năm sao này, ngược lại đi tới một gian “Duyệt Lai Khách Điếm” bậc trung, xem ra hắn thật sự thực thích Duyệt Lai.
Giữa trưa ngủ thiếp đi trong chốc lát, tỉnh lại đã thấy Long Hiên đế ăn mặc chỉnh tề chuẩn bị đi ra ngoài. Dị vật trên cổ làm cho Phù Lạc cúi đầu nhìn, chẳng biết lúc nào vòng long ngọc bội kia lại đeo ở trên cổ của mình.
“Không được đánh mất.” Hắn lỗ mãng nói một câu rồi đi.
Nhìn bộ dạng hắn chẳng hề để ý, Phù Lạc cũng không còn để ở trong lòng, nhưng lúc Bích Ngô chứng kiến khối ngọc bội này, biểu tình kinh ngạc khiến Phù Lạc thấy sai biệt. Nha đầu kia, thứ có thể làm cho sắc mặt nàng ta thay đổi cũng không nhiều.
“Bích Ngô, ngươi biết cái ngọc bội này à?”
“Nô tì chỉ là thấy gia mang qua, nghe nói là gia truyền chí bảo.”
“Phu nhân, đây là gia đưa cho người à?” Lộng Ảnh khẩn trương hỏi.
“Đó là đương nhiên.” Phù Lạc liếc mắt qua, cái nha đầu này, chẳng lẽ cho mình là đứa ngốc sao? Mấy ngày trước tới tay thì lúc muốn ném do dự không dứt, khối ngọc này sờ thật sự rất thoải mái, cho nên tạm thời cất đi, không nghĩ tới chẳng biết lúc nào lại thấy ở trên người Long Hiên đế, may mắn không ném, gia truyền chí bảo, danh tiếng tương đối dọa người, lần này hắn tặng cho mình, thật miễn hậu hoạn.
Thấy Long Hiên đế đi ra ngoài, tâm Phù Lạc cũng không yên lặng được, sờ sờ vẻn vẹn năm mươi lượng bạc trong lòng, xem ra cũng nên bài trừ an toàn tai hoạ ngầm. Đáy lòng âm thầm may mắn của mình có thói quen tốt, tùy thời đều mang chút tiền ở trên người, mới không lưu lạc tới mức độ kia, không được, ngày khác phải lừa gạt Long Hiên đế một chút, thật sự là quỷ keo kiệt.
“Bích Ngô, ngươi đi tìm ba kiện nam trang.”
“Phu nhân?”
“Như vậy đi ra ngoài tương đối dễ dàng, khó được đi chơi một lần, phải đi nhìn một chút, gia lại chưa nói không thể thăm thú xung quanh.”
Bích Ngô theo tiếng mà đi.
Phù Lạc cũng không quản nàng có bạc hay không, làm như thế nào, dù sao trên TV đem những thị nữ này đều diễn thành thần tiên, cái gì đều có thể làm ra.
Ngươi khoan hãy nói, hiệu suất Bích Ngô làm việc rất cao, chỉ chốc lát sau đã mượn về ba kiện nam trang, ngoài ra còn có một cây quạt, đồng chí tốt đây mà.
“Công tử, chúng ta đây là muốn đi chỗ nào?” Lộng Ảnh hỏi.
“Tùy tiện nhìn xem.”
Phù Lạc mang theo hai thị đồng đi quanh thành Hằng Thanh cơ hồ đã vòng vo mấy lần, rốt cục tìm tới địa phương mình muốn tìm, một địa phương không thể rất đắt tiền, xa hoa.
“Đói bụng.” Phù Lạc đi đến xương sống hay thắt lưng đều đau, cái việc thăm này thật không dễ làm.
“Công tử, nơi đó có một gian tiệm cơm.” Bích Ngô chỉ chỉ một tiểu điếm cách đó không xa.
“Ừ, nơi đó, đúng rồi, chúng ta có tiền à?”
Lộng Ảnh vui vẻ nở nụ cười. “Đương nhiên có, từ lúc rời nhà, Vạn công, Vạn quản gia cho ta cùng Bích Ngô tỷ tỷ mỗi người rất nhiều ngân phiếu đó.”
“Vậy à?” Phù Lạc thầm nghĩ, tại sao hai nha đầu đều có mà mình thì lại không có chứ.
Vỗ vỗ bụng, chủ tớ ba người trở lại khách điếm, Phù Lạc đợi Bích Ngô ra ngoài.
“Lộng Ảnh, Vạn quản gia cho ngươi bao nhiêu ngân phiếu?”
Lộng Ảnh giống như hiến vật quý đem một chồng ngân phiếu ra, đều là mười đến hai mươi lượng, cũng có cả một, hai trăm lượng, nghe nói là thu nhập cả đời của người nông dân.
“Lộng Ảnh, ngươi luôn qua loa đại khái, nhiều bạc như vậy lỡ làm rớt thì sao, không bằng để ta bảo quản thay ngươi đi.”
Lộng Ảnh vội vàng lắc đầu, “Phu nhân, số tiền này Vạn quản gia đều có tính toán, mỗi ngày chi phí bao nhiêu đều phải hướng tỉ mỉ báo cho hắn, hơn nữa ~~” nàng khe khẽ nhìn thoáng qua Phù Lạc hai mắt tỏa sáng.
“Hơn nữa cái gì?”
“Nghe Vạn quản gia nói, gia phân phó không thể cho phu nhân mang tiền trên thân.” Lộng Ảnh nhìn Phù Lạc trợn tròn hai mắt, lại giống như cà ngâm muối, héo rũ xuống. Lại nói: “Nhưng mà, phu nhân yên tâm, Lộng Ảnh luôn hầu hạ ở bên người phu nhân, phu nhân cần mua cái gì, tự nhiên là Lộng Ảnh trả tiền, cho nên phu nhân không mang theo tiền trên thân cũng không sao.”
Phù Lạc liếc mắt, không sao, liên quan có thể lớn. Ngón tay động động, Lộng Ảnh kinh hách đem tiền cất kỹ, “Phu nhân, người đừng, đừng xuống tay với Lộng Ảnh. Nếu đánh mất tiền, quản gia sẽ mắng chết ta đó.”
Phù Lạc tiếp tục liếc mắt, mình sao có thể phạm sai lầm đơn giản này chứ.
Một đêm này Long Hiên đế chưa trở về, Phù Lạc cũng không nhiều hỏi.
Ngày hôm sau mang theo Bích Ngô Lộng Ảnh tiếp tục đi dạo, Lộng Ảnh cực độ bội phục năng lực đi dạo phố mạnh mẽ của Phù Lạc, trong chốc lát nhìn xem tơ lụa lại trong chốc lát nhìn xem trang sức, mua đến cái loại coi tiền là giấy này thật làm cho người ta kinh tâm táng đảm, may mắn trên người Bích Ngô tỷ tỷ mang theo tương đối nhiều tiền, còn của mình đều đã dùng hết.
Phù Lạc cố ý chọn tiệm cơm bên cạnh hiệu cầm đồ ngồi xuống. Sai Bích Ngô đi mua cho mình điểm tâm ở một con phố khác, trước khi nàng ta đi còn ngầm tinh tế dặn Lộng Ảnh, nhất định không thể lạc mất chủ tử.
Xem ra, đạo hạnh tiểu nha đầu thật rất sâu.
Có điều một lát sau Lộng Ảnh vẫn bị Phù Lạc sai đi điếm bên cạnh, mua thứ nọ thứ kia, chẳng qua bởi vì chỉ ở ngay cạnh, nàng ấy cũng không cảm thấy gì, một người lớn như vậy làm sao có thể lạc mất được? Cho nên Phù Lạc ngay lúc nàng ta xoay người, chạy tới hiệu cầm đồ.
“Chưởng quầy, xem những đồ này, ra giá, mau.”
Phù Lạc đáy lòng thầm mắng gian thương, chỉ thấy chưởng quỹ kia không vội không được chậm rãi lấy từng cái trang sức ra nhìn kỹ.
“Mau, còn đo đếm cái gì, coi như ngươi tiện nghi.”
Chưởng quỹ kia lúc này sảng khoái, “Năm mươi lượng.”
Phù Lạc đáy lòng rút gân, trang sức ít nhất hai trăm lượng, chuyển qua tay đã sụt giá nhiều như vậy, “Một trăm lượng, không mua, thì thôi.” Ai bảo mình đang vội chứ, quýnh lên sẽ không mặc cả tốt được.
“Tám mươi.”
“Thành giao.” Phù Lạc cắn chặt răng. (Thật là một nữ nhân phá gia, không nghĩ đến Long Long nhà ngươi thân làm hoàng đế còn tiết kiệm như vậy à.)
Phù Lạc cất ngân phiếu, rất nhanh quay về trong điếm, Lộng Ảnh đã ở trong điếm vội vã đảo quanh, “Công, công tử.” Nước mắt lưng tròng.
“À, ta thấy nhàm chán, lại tùy tiện đi một vòng, chẳng lẽ một người lớn thế này còn có thể bị lạc mất à?” Phù Lạc an ủi vỗ vỗ nàng.
Tất cả những đồ hôm nay Phù Lạc mua đều ở trong một cái bao, lúc đầu cũng không có người phát hiện ra là thiếu cái gì.
Thẳng đến khi chủ tớ ba người trở lại khách điếm, Lộng Ảnh mới thì thào hỏi một câu, “Dường như thiếu một túi trang sức?”
“Có thể là không cẩn thận đánh mất rồi.” Phù Lạc giả vờ lơ đãng trả lời.
“Nhưng mà, nhưng mà những thứ đó đều là phu nhân thích đến muốn chết mà?” Lộng Ảnh lại bắt đầu sốt ruột.
Phù Lạc vì muốn mua những thứ này, bất kể cái gì cũng đều nói ra.
“Ai nha, rớt cũng không có biện pháp nào, chắc bị tiểu khất cái nhặt được rồi, cứ xem như làm việc thiện đi.” Đáy lòng nói, kỳ thật ta chính là tên khất cái kia đó, Lộng Ảnh đại tỷ.
Bích Ngô bên cạnh cũng không đáp lời, ánh mắt chớp chớp.
Danh sách chương