Cô gái dẫn đường - Mai Lộng Ảnh lúc này cười nói:
- Vị tiên sinh này hiểu lầm rồi, câu lạc bộ không phải nơi gió trăng, đến đây đều là tiêu sài bình thường. Nếu ngài coi trọng cô gái nào thì phải theo đuổi bằng bản lĩnh của mình.

- Ồ, bán nghệ không bán thân.
Vương Quốc Duy rất mất mặt. Cô gái kia mở cửa phòng dẫn ba người vào trong rồi đưa tới ba cuốn sổ tinh xảo tới.
- Mời ba vị chọn cô gái ngồi cùng uống, có cô phải chờ một lát mong các vị thông cảm.

Vương Quốc Hoa mở sổ, mỗi trang là một cô gái, bên dưới giới thiệu về bằng cấp, nghề nghiệp, tờ cuối cùng khá thú vị viết là “Đặc biệt tiếp khách, tình hình cụ thể mời hỏi nhân viên dẫn đường”

Vương Quốc Hoa lúc này nhớ đến vừa nãy Vương Quốc Duy bị á khẩu nên cười nói:
- Tôi nói chuyện cười cho mọi người nghe.

- Được.
Du Phi Dương không khỏi thầm cười lạnh trong lòng, Vương Quốc Duy cũng rất khôn khéo nên cười nói:
- Nói, tôi thích nghe chuyện cười.

Vương Quốc Hoa nói:
- Một tiến sĩ vào câu lạc bộ làm, một hôm tiếp chính là sinh viên ở trường mình. Hai người đang giao dịch thì sinh viên kia hỏi phái nữ có biết làm bài tập theo đúng bằng cấp đã được ghi không? Nữ tiến sĩ trầm ngâm một chút rồi nói: Xin lỗi tôi bán thân không bán nghệ.

Vương Quốc Duy vừa lúc nhìn trúng một cô gái, bằng cấp ghi là tiên sinh nên nghe xong không khỏi cười phì. Du Phi Dương cũng nở nụ cười, chỉ có cô gái dẫn đường là mặt nhăn lại.

Du Phi Dương cố nhịn cười thành tiếng nhưng nhìn qua là biết nhịn rất khó chịu. Cô gái dẫn đường nói với giọng khinh thường.
- Vị tiên sinh này đúng là biết kể truyện cuồi, anh đã chọn được cô gái cùng uống chưa? Vương Quốc Hoa ném quyển sổ xuống nói:
- Chọn xong, tôi chọn cô.

Vương Quốc Duy lập tức rống lên.
- Được, tinh mắt.

Du Phi Dương kinh ngạc nhìn thoáng qua Vương Quốc Hoa. Cô gái kia mặt không chút thay đổi nói:
- Được, chờ tôi đi thay quần áo, câu lạc bộ không cho mặc đồng phục ngồi uống rượu với khách.
Xử lý xong Vương Quốc Hoa, cô gái hỏi hai người còn lại:
- Hai vị tiên sinh đã chọn xong chưa?

Du Phi Dương không thích mấy nơi này nên tùy ý chọn một cô, Vương Quốc Duy thấy thế cũng không muốn nên chỉ đại một cô. Cô gái nói.
- Ở đây chỉ có đồ ăn tây, ba vị muốn ăn gì? Đồ ăn là miễn phí, rượu tính tiền riêng. Các vị sau khi ăn xong có ca hát không?

Cô gái đưa thực đơn cho Vương Quốc Hoa, trong mắt hiện rõ vẻ khinh bỉ. Du Phi Dương thầm lo lắng, Vương Quốc Hoa là con nhà nông dân chắc ít tiếp xúc với đồ ăn tây, đừng có chọn đồ mà cũng làm mất mặt đó.

- Thịt bò chín sáu phần, nước tiêu đen, rau sa lát, thêm một chai Louis Beaujolais 10 năm.
Vương Quốc Hoa rất tự nhiên chọn đồ ăn, rượu Beaujolais tạm thời còn chưa quá nổi tiếng ở Trung Quốc. Nghe hắn nói, trên mặt cô gái không còn vẻ khinh thường nữa.

- Không có Beaujolais.
Cô gái rất không cam lòng nhỏ giọng nói, nụ cười trên mặt đầy miễn cưỡng.

Du Phi Dương còn đỡ một chút, Vương Quốc Duy là nhận ra ngay cô gái kia thấy Vương Quốc Hoa ăn mặc bình thường nên muốn làm hắn mất mặt. Không ngờ lại gặp người trong nghề.

- Lão Du, ở đây không phải câu lạc bộ tư nhân tốt nhất của Thượng Hải đó chứ? Sao ngay cả Beaujolais cũng không có?
Vương Quốc Duy đâm thêm một đao làm cô gái đỏ mặt lên.

Du Phi Dương không khỏi buồn bực, tên Vương Quốc Hoa làm gì mà lại so đo với một người phụ nữ? Y suy nghĩ một chút và quyết định đứng ra hòa giải.
- Có loại rượu ngon nào không?

- Lafite năm 90.
Cô gái thở dài một tiếng, ánh mắt vẫn luôn nhìn tới Vương Quốc Hoa.

- Là nó đi, hai chai. Các thứ khác cho năm phần giống nhau, còn có hai người bạn tới. Ngoài ra mấy trò giải trí khác thì đợi ăn xong đã, ăn xong mới có sức.
Du Phi Dương quyết định thì hai người kia sẽ không có ý kiến. Người phụ nữ mỉm cười đi ra khỏi cửa là đổi mặt ngay. Cô nổi giận đùng đùng dậm chân rời đi.

- Quốc Hoa, ông biết người phụ nữ này, còn có thù oán gì à?
Du Phi Dương ra vẻ không thèm để ý hỏi một câu. Vương Quốc Hoa không khỏi thầm giật mình, tên này sao nhạy cảm thế?

- Ông cảm thấy tôi có thể quen biết gì cô ta sao?
Vương Quốc Hoa cười cười hỏi lại một câu. Du Phi Dương suy nghĩ một chút rồi lắc đầu. Vương Quốc Hoa nói:
- Đừng nhìn ông cầm thẻ năm sao đi vào, từ khi nhìn thấy ba chúng ta là ánh mắt ả ta đã có chút không đúng, vẻ khách khí trên mặt quá giả tạo, đây là coi chúng ta là kẻ nhà quê.

- Đúng thế, tôi cũng cảm thấy.
Vương Quốc Duy tiếp lời:
- Chẳng qua Quốc Hoa, ông được đó, ngay cả Beaujolais cũng biết? Sao, trước đây đã uống à?

Vương Quốc Hoa trừng mắt nhìn đối phương:
- Ông cảm thấy tôi uống được loại rượu này sao? Ngay cả đồ ăn tây cũng là lần đầu ăn. Đừng kinh ngạc, tôi đọc trong sách thấy.

Du Phi Dương cười ha hả nói:
- Vậy ông còn muốn ả ta tiếp rượu là sao?

Vương Quốc Hoa cười nói:
- Tôi không hy vọng ả làm gì, mọi người tụ tập là chính, ai tiếp là chuyện nhỏ. Tôi chẳng qua muốn ả đến uống mà thôi. Ông có thể hiểu đây là sở thích hơi oái oăm. Còn có một điểm tôi không phải người rộng lượng.

Lúc nói chuyện Vương Quốc Hoa không khỏi có chút hối hận. Hắn không thể không biết người phụ nữ kia. Cái tên Mai Lộng Ảnh kiếp trước làm hắn rất đau khổ. Vương Quốc Hoa từ một thanh niên chất phác thành kẻ phong trần lãng tử cũng là nhờ Mai Lộng Ảnh ban cho. Nhưng bây giờ Mai Lộng Ảnh không có qua lại gì ới hắn, hắn cũng thấy mình làm như vậy là hơi quá. Còn một điểm Vương Quốc Hoa rất khó hiểu, Mai Lộng Ảnh không phải con nhà quan chức sao? Sao lại đến đây làm nhân viên? Cẩn thận suy nghĩ đến tính cách hay thay đổi của người phụ nữ này, Vương Quốc Hoa cảm thấy chuyện này xảy ra là rất bình thường. Hắn bảo Mai Lộng Ảnh đến uống rượu chỉ là muốn trả thù một chút.

Trên tầng cao nhất của tòa nhà, Mai Hiểu Thần ngồi trên ghế lãnh đạo, một cô gái xinh đẹp đang ra sức phun ra nuốt vào bảo bối của y. Đúng lúc quan trọng thì cạch một tiếng, cửa văn phòng bị đá văng ra. Mai Hiểu Thần hốt hoảng hừ một tiếng, phun vào mặt đối phương.

Thấy rõ là ai tiến vào, Mai Hiểu Thần không khỏi cười khổ. Y đưa tay vỗ vỗ đầu cô gái ra hiệu đối phương xử lý hiện trường rồi đứng lên.

- Em gái, em có thể gõ cửa trước khi vào không? Cứ như vậy sợ là đời anh cũng sẽ bị cô phá hủy đó.

Mai Lộng Ảnh nhìn lướt qua cô gái đang dùng khăn tay lau mặt.
- Cuộc sống của anh còn cần em phá hủy sao? Anh giúp em xử lý một tên, không ngờ muốn em ngồi tiếp rượu. Không phải trong câu lạc bộ thì em đánh gãy chân hắn.

Biết rõ tính cách em gái nên Mai Hiểu Thần không tức. Y mở câu lạc bộ này không phải chỉ vì kiếm tiền. Mai Lộng Ảnh vốn quen gây loạn, từ nhỏ được nuông chiều nên hơi động chút là tức giận.

Mai Hiểu Thần trừng mắt nhìn Mai Lộng Ảnh:
- Nói đi, đã làm mất lòng ai rồi? Khách đến đây đều có tố chất không quá kém. Em đừng có mà muốn lừa anh. Người đùa em là khách có thẻ năm sao, nói không dễ nghe khách cầm được thẻ này đều không dễ chọc. Sớm biết vậy thì không cho em tới đây, không biết em đắc tội vị khách có lai lịch gì. Nói cẩn thận một chút, đừng có mà lừa anh.

Bị ông anh nhìn chằm chằm vào làm Mai Lộng Ảnh không có chỗ trốn nên bất đắc dĩ cẩn thận nói ra. Cuối cùng cô còn nói:
- Em mặc kệ, dù sao em cũng không đi tiếp rượu.

- Hừ.
Mai Hiểu Thần biết đương nhiên là thế. Ngoài cửa có hai người đàn ông mặc véc đen tiến vào.
- Hai người các anh đưa Mai đại tiểu thư về nhà. Nhớ mặc kệ Mai Lộng Ảnh dùng thủ đoạn gì cũng không để ý, trực tiếp đưa người về nhà là xong việc.

- Anh, anh đang giúp ai thế? Em là em gái của anh.
Phản kháng không có hiệu quả, hai người đàn ông kia rất kiên quyết chấp hành mệnh lệnh nhấc người rời đi. Mai Lộng Ảnh biết không có biện pháp nên xua tay nói:
- Tôi tự đi.

Đuổi được em gái, Mai Hiểu Thần day day trán nói:
- Tiểu Anh, lấy chai Lafite mà anh cất ra đây, ngoài ra gọi mấy chị em của em tới.

- Bọn họ hôm nay đi quay quảng cáo. Cô gái Tiểu Anh cười giải thích. Mai Hiểu Thần hừ một tiếng:
- Nói là ý của tôi, xem ai dám không thả người. Đạo diễn không thả thì đổi đạo diễn, nhà sản xuất không đồng ý thì cho hắn không còn làm ăn gì được ở Thượng Hải.

Trương Tiểu Cường và Tạ Vân Biên rất nhanh đã tới, đồ ăn chưa mang lên thì bọn họ đã tới.

- Quốc Hoa, ông phát tài à mà đến nơi cao cấp thế này?
Trương Tiểu Cường cười hì hì nói. Tạ Vân Biên vẫn như trước đây, mặt y luôn ra vẻ cẩn thận.

Vương Quốc Hoa đứng lên giơ tay ra:
- Chưa nói đến chuyện phát tài, hôm nay Du Phi Dương mời khách. Mọi người học cùng khoa bốn năm nên không cần khách khí. Đúng, giới thiệu một chút, vị này là Vương Quốc Duy tuy khác mỗi một chữ với tôi nhưng chúng ta không phải anh em ruột.

Thanh niên nên nhanh quen thuộc, Vương Quốc Duy thích gây chuyện nên năm người không lâu đã trở nên náo nhiệt. Đồ ăn rất nhanh được mang lên, Trương Tiểu Cường cười nói:
- Đồ tây, rất ít ăn.

Tạ Vân Biên ở bên trêu chọc.
- Chết cũng muốn mặt mũi, ông ăn đồ tây rồi à? Dù sao tôi chưa ăn, không bỏ được nhiều tiền như vậy.

Vương Quốc Hoa vội vàng nói:
- Ông này nói ông kia. Tôi cũng chưa ăn đồ tây bao giờ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện