Thanh Phong tiến lại chỗ nữ nhân, xách tên cầm đầu ném ra một chỗ như ném con gà chết, trước mặt chàng là một tuyệt sắc giai nhân, nàng chừng gần ba mươi tuổi có lẽ hơn Thanh Phong một hai tuổi gì đấy, mỹ nhân lại đang nằm bất động, chau đôi mày ngài nhìn Thanh Phong không biết kẻ tốt hay người xấu.
Thanh Phong đứng ngẩn người ra một lúc, rồi định thần mà ngồi xuống, chàng nghĩ “ Một tuyệt sắc giai nhân đang bất động trước mặt, không hưởng thụ kể ra cũng phí, nhưng làm như vậy thật không đáng làm người”. Nghĩ rồi chàng giả vờ hỏi nữ nhân:
Mỹ nhân, nàng bị điểm huyệt gì để ta còn giải? Nữ nhân này thấy Thanh Phong có vẻ như không phải người xấu thì thở phào nhẹ nhóm những vẫn không nói gì. Thanh Phong biết nàng đã bị điểm huyệt Quyết âm du vừa không nói được vừa không cử động được, tính bỡn cợt lại nổi lên, chàng nói:
Mỹ nhân, nàng không nói ta không có biết được đâu, hay để ta đoán bừa nhé. Chắc nàng bị điểm huyệt Kỳ môn( dưới núm vú) đúng không?
Nữ nhân đỏ mặt nhưng chẳng nói được gì, lông mày nàng lại chau lại. Thanh Phong lại cười rồi nói:
Mỹ nhân, nàng quả là Diễm áp quần phương, lần trước ta gặp nàng mà cầm lấy tay nàng ta đã yêu nàng mất rồi, mà không hiểu tại sao khi đó ta thấy tay nàng lạnh như băng như tuyết, không biết bây giờ còn như vậy không?
Thanh Phong lại cầm lấy tay của nữ nhân:
Thật là mịn mạng, mà sao lại lạnh ngắt như vậy?
Nữ nhân có vẻ khó chịu vô cùng nhưng chẳng thể nói được. Thanh Phong thấy vậy thì tức cười lắm, chàng vẫn cố trêu thêm chút nữa.
Tay nàng lạnh như vậy không biết môi nàng có lạnh không nữa, để ta thử xem nào.
Rồi Thanh Phong hạ mình xuống, đặt môi mình lên làn môi anh đào của nữ nhân kia, thực chất đây cũng là lần đầu chàng hôn, chàng hôn nhẹ một cái rồi ngồi dậy. Nữ nhân nước mắt chảy ra từng giọt, Thanh Phong thấy vậy biết mình đã quá đà liền nói:
Đừng khóc, đừng khóc, ta chỉ trêu nàng một chút thôi, ta sẽ giải huyệt ngay, nàng khóc ta cũng đâu có vui gì.
Thanh phong bèn lật người nữ tử lại mà giải huyệt, vừa giải huyệt xong nữ tử đã định rút con dao ở thắt lưng định đâm lấy Thanh Phong nhưng xem ra điểm trúng huyệt này cũng làm khí huyết ngưng trệ vừa được giải huyệt xong nàng đã động thủ ngay thành ra cơ thể đột ngột thay đổi dẫn đến chóng mặt mà hạ thủ chậm đi. Thanh Phong bắt lấy tay nàng nhưng chàng lại buông ra, nữ nhân nhìn Thanh Phong trên mặt hiện rõ nét căm giận vô cùng, nhưng sức đã cạn nên nàng buông dao mà gục xuống ngất đi.
Lúc này đang là nửa đêm, sương xuống cũng nhiều trời cũng khá lạnh. Thanh Phong bèn cở áo ngoài mà đắp cho nữ nhân. Chàng ngồi bên cạnh nàng mà nghĩ “Chà, đôi môi nàng ấy thật là ngọt ngào nhưng cũng lạnh lẽo thật”, Chàng bất giác đưa tay lên xoa tóc nữ nhân rồi chạm nhẹ ngón tay lên má nàng, cảm giác thật là khiến người ta say đắm.
Sớm hôm sau nữ nhân tỉnh dậy, thấy Thanh Phong đang ngủ gục trước mặt, nàng liền tìm con dao trực đâm thì trong lòng lại nghĩ “ Đêm hôm qua mà không có hắn thì ta đã bị ô nhục rồi, ta sao có thể lấy oán báo ơn, nhưng hắn đã nắm tay ta lại hôn ta nữa, khác gì làm ô nhục ta đâu, sao ta không thể hạ thủ được” nghĩ vậy rồi nàng đứng dậy bỏ đi, mới bước được hai bước thì phía sau có tiếng:
Mỹ nhân, Nàng không nỡ đâm ta à?
Hoá ra Thanh Phong đã dậy từ lâu, chàng chỉ giả vờ ngủ để xem nữ nhân kia định làm gì chàng thôi. Nữ nhân không quay lại chỉ nói:
Nể tình hôm qua ngươi cứu ta, nếu không nhất định ta sẽ đâm chết người.
Nói rồi nàng lại đi tiếp. Thanh Phong gọi theo:
Mỹ nhân, xin hỏi cao danh quý tính của mĩ nhân?
Nữ nhân không nói gì cứ thế đi tiếp về hướng sườn núi phía trước, Thanh Phong cũng đứng dậy lão đẽo đi theo phía sau. Đi được một lát thì nữ nhân đứng lại:
Ngươi đi theo ta làm gì?
Ta đi theo xem nhà thê tử của ta ở đâu.
Bất ngờ nữ nhân quay lại rút dao dâm liên tiếp mấy nhát, thân thủ khá mau lẹ, Thanh Phong vừa lùi vừa nói:
Mỹ nhân, nàng đừng dùng sức nhiều coi chừng bị thương.
Nữ nhân nước mắt chảy thành hàng, vẻ mặt căm phẫn hét lên:
Đừng bao giờ gọi ta là thê tử.
Thanh Phong không hiểu tại sao nữ nhân lại xúc động như vậy, có lẽ chàng làm gì sai sao, chàng đứng lại trong né nữa, nữ nhân đâm con dao đến trước mặt chàng còn cách mấy thốn thì dừng lại. Thanh Phong không bỡn cợt nữa:
Ta xin lỗi, nàng có tâm sự à?
Nữ nhân quay lưng lại mà đi tiếp:
Liên can gì đến ngươi?
Ta thấy tâm trạng nàng không được tốt lắm, ta nghe người trong vùng nói…
Thanh Phong chưa nói hết câu nữ nhân quay lại hét lên:
Ngươi đừng nói nữa, người nào nói ta cái gì, nói ta cái gì cơ, ta giết hết, ta giết cả nhà người đó.
Thanh Phong không ngờ mình lại làm nữ nhân ấy giận như thế, nàng đưa tay lên ôm mặt rồi ngồi thụp xuống đất mà khóc nức nở, trông bộ dạng lúc này thật là đáng thương. Thanh Phong nghĩ trong đầu “ Không lẽ chuyện lão đạo sĩ kể là thật, ban nãy ta nhắc đến chứ nương tử làm nàng ấy nhớ đến phú quân của mình nên bây giờ thành ra như vậy sao, ta thật có lỗi”. Nghĩ rồi chàng lại gần, cũng ngồi xuống, chàng rút trong túi ra một chiếc khăn, nhìn tuy hơi bẩn một chút nhưng có lẽ vẫn dùng được. Thanh Phong chạm vào vai nữ nhân, nàng bèn hết tay Thanh Phong ra:
Đừng có chạm vào ta.
Thanh Phong dúi chiếc khăn vào tay nữ nhân, nàng bèn cầm lấy mà lau nước mắt. Bỗng nhiên nàng ngửa mặt lên hỏi:
Sao khăn của ngươi hôi thế?
Xin lỗi, cái khăn tắm của ta, lâu rồi chưa giặt.
Nữ tử tức giận ném chiếc khăn vào mặt Thanh Phong rồi quay lưng đi tiếp. Thanh Phong cho chiếc khăn vào túi rồi chạy theo:
Nàng sống trên núi này à?
Nữ nhân không đáp. Thanh Phong lại nói tiếp:
Ngày trước ta cũng sống trên núi, nhưng về sau thì xuống núi đi du ngoạn ai ngờ gặp bao nhiêu là chuyện, vốn dĩ đã có thể lấy được hai thê tử xinh đẹp thì lại bị người ta chặt mất một chân, mất một ngón tay, lại thương tích khắp người, bây giờ thì đi lạc mất bằng hưu không biết nên đi đâu về đâu nữa…
Thanh Phong cứ vừa lẽo đẽo đi sau vừa kể mấy chuyện tầm phào, chàng biết nữ nhân kia chẳng để ý đâu nhưng cố tình kể ra như vậy cho nàng ấy quên đi nỗi buồn. Kỳ thực nữ nhân nghe chàng nói xong cũng nhẹ nhóm hơn, những câu chuyện của Thanh Phong đều nọt vào tai của nàng, nàng không khóc nữa mà bây giờ muốn biết rõ hơn về con người của Thanh Phong.
Đến trưa, hai người tới một căn nhà trên núi, căn nhà năm gian làm bằng trúc khá là rộng, cảnh vật xung quanh đều hoàn mỹ. Nữ nhân bước vào nhà rồi nói:
Ngươi có muốn vào thì vào mà không đứng ngoài cũng được.
Vào chứ.
Thanh Phong cũng định buông mấy câu kiểu như “ nhà của nương tử thật đẹp” hay đại loại như vậy nhưng chợt nhớ là nữ nhân này không thích mấy từ như thế nên chàng không nói gì. Thanh Phong bước vào nhà nhìn quanh một lượt, căn nhà đúng là có bàn tay nữ nhân có khác, sạch sẽ tươm tất, trên tường còn treo bảy tám cây đàn các loại, từ đàn tỳ bà, đàn nguyệt, đàn tam thập lục… còn mấy loại nữa chàng không biết tên. Nhà lại có một bộ bàn ghế cũng bằng trúc luôn, thật là khéo tay mới làm được ra những đồ vật như vậy. Nữ nhân lại nói:
Người có đói không để ta nấu cơm.
Thanh Phong nhìn nữ nhân ngẩn cả người, nàng ấy kì thực rất là hiền thục, cái điệu bộ lúc này nửa giận nửa biết ơn cũng rất là đáng yêu, Thanh Phong ngẩn ra một lúc, nữ nhân kia như biết được chàng đang đắm chìm vì nhan sắc của mình thì cũng ngại ngùng lắm, nàng đỏ mặt nhìn đi chỗ khác mà nói:
Ngươi còn không mau trả lời, cứ nhìn ta như vậy đến bao giờ.
Chết chết, tại nàng đẹp quá mà, ta cũng đói rồi, không phiền nàng đâu, ta tự đi nấu là được.
Thấy Thanh Phong nói vậy nữ nhân càng ngại ngùng hơn, mặt nàng đỏ gay lên, Thanh Phong lại nói tiếp:
Mỹ nhân, nàng mệt rồi cứ nghỉ đi, còn lại ta sẽ làm hết cho.
Nói rôi chàng mới xuống bếp, nữ nhân chạy theo:
Không được, ngươi mà nấu ta không ăn được.
Nàng sợ ta bỏ thuốc mê rồi…yên tâm đi, ta muốn làm gì thì tối qua đã làm rồi.
Ngươi…ngươi…ý ta không phải như vậy.
Vậy ý nàng là như thế nào? không lẽ thương ta rồi muốn nấu cho ta ăn.
Nữ nhân nghe thế thì khó chịu nên chau mày lại. Thanh Phong biết mình lại chọc vào nỗi đau của nàng niền đưa hai tay lên mà kéo đôi mày của nữ nhân dãn ra rồi nói:
Nàng chau mày không đẹp đâu.
Nữ nhân đỏ mặt ấp úng quay đi:
Ngươi… ngươi làm gì thế?
Thanh Phong cười thầm “ Nàng biết ngại là có chút động lòng rồi, ta không tin hết hôm nay nàng thích ta”. Chàng lại nói:
Nàng cứ để ta nấu, lên nhà ngồi nghỉ chút đi, nàng đi bộ cả sáng nay rồi không mệt sao?
Rồi Thanh Phong đẩy nhẹ nữ nhân ra ngoài. Nữ nhân lâu nay ở đây một mình không có ai đối xử với nàng tốt như vậy, mọi người đều coi nàng là mà là quỷ nên nàng cũng quen với cuộc sống như thể ma quỷ bị người đời hắt hủi rồi. Bỗng nhiên có nam nhân đối xử tốt với nàng, thực sự nàng có chút động lòng, Thanh Phong lại còn cứu nàng ba lần nữa. Nàng ngồi trên ghế nhớ lại ngày hôm qua, lúc đánh nhau với bọn cướp, lúc suýt nữa thì bị ô nhục, lúc Thanh Phong hôn nàng đến đây thì nàng bất giác mà cười mỉm một cái. Lúc đó Thanh Phong đi nên thấy vậy liên nói:
Nàng cười như vậy thật là xinh đẹp, đừng chau mày nữa nhé. Ta nấu xong rồi đây, ăn cơm thôi.
Thanh Phong tay bưng một đĩa cá và một đĩa rau, cơm canh rất đạm bạc nhưng căn nhà hôm này trở lên tươi sáng hẳn, nữ nhân ăn cũng rất ngon, lâu lắm rồi không biết là từ lúc nào mới có người nấu cho nàng ăn. Thanh Phong nhìn nàng không ngớt.
Ngươi nhìn ta như vậy, ta ăn sao nổi?
Xin lỗi mỹ nhân, tại nàng đẹp quá.
Ngươi…
À phải rồi ta hỏi tên nàng nhưng nàng vẫn chưa nói, không biết là sau này xưng hô như thế nào.
Ta…ta…Nữ nhân hơi ấp úng.
Thế hay là để t nói trước, ta là Mạc Thanh Phong ngày trước sống tạ Bích Sơn, phía tây Cô Thành.
Người ta hay gọi ta là Dạ Tử Điệp. Nhưng tên thật của ta là Dạ Tiểu Huyên.
Dạ Tiểu Huyên, nghe hay đấy, từ giờ ta gọi nàng là Tiểu Huyên nhé.
Tiểu Huyên nghe vậy thì tâm trí rối bời lắm, bảy tám năm nay chẳng có ai gọi nàng với cái tên thân mật như vậy. Thanh Phong vẫn chăm chăm nhìn nàng mà nói:
Tiểu Huyên, thực ra có vẻ như nàng lớn hơn ta vài tuổi, lẽ ra ta nên gọi nàng là tỷ tỷ mới phải nhưng tại ta thích nàng nên ta gọi nàng là Tiểu Huyên.
“ Trời ơi, có ai thích người khác rồi nói thẳng ra như vậy không, thật là ngại quá, ngại quá đi mất” Tiểu Huyên nghĩ thầm mà mặt đỏ như gấc.
Tiểu Huyên sao mặt nàng đỏ như vậy, à chắc là do ta nói làm nàng ngại, nàng đừng ngại ở đây chỉ có hai người.
Thanh Phong càng nói Tiểu Huyên càng ngại ngùng, nàng bỏ bát cơm mà chạy ra ngoài. Thanh Phong nghĩ thầm “Với tài ăn nói của ta thì nàng làm sao chịu được, nàng chạy không thoát khỏi ta đâu”. Thanh Phong đứng dậy đi theo sau, đến bờ suối thì thấy Tiểu Huyên đang ngồi trên phiến đã lớn, nàng nhặt từng viên sỏi mà ném vu vơ xuống nước. Thanh Phong lại gần rồi nói:
Nàng có tâm sự gì à? nói cho ta nghe, ngày trước ta cũng giống như nàng luôn giữ trong lòng nên cảm thấy bứt dứt khó chịu lắm, sau đó ta mới tìm người dãi bày thì nhẹ nhõm hơn nhiều.
Tiểu Huyên dù mới gặp Thanh Phong nhưng thấy chàng chân thành vô cùng, nàng cũng muốn nói ra lâu lắm rồi nhưng nàng nghĩ chẳng có ai trên đời này có thể hiểu được tâm sự của nàng cả. Thấy Tiểu Huyên vẫn im lặng, Thanh Phong liền nói trước:
Hay là ta kể chuyện của ta cho nàng nghe nhé.
Nói rồi Thanh Phong ngồi xuống phía đã nhỏ bên dưới Tiểu Huyên, Đầu chàng tự vào chân nàng, nàng cảm thấy hơi bối rồi nhưng cũng để yên, Thanh Phong mới kể:
Năm ta lên năm, chỗ ta sống hạn hán mất mùa, người ta thường bỏ rơi con mình. Cha mẹ ta cũng vậy, lần cuối cùng ta còn nhớ là hôm đó, bố mẹ ta đem ta ra chợ, họ còn nói sẽ mua đồ ăn thật ngon cho ta nhưng rồi họ bỏ ta ở một góc chợ, sau đó ta đợi ở đó hai ngày những không ai đến đón cả. Một lần, năm lên bảy ta thấy bố mẹ mình đi qua, họ nhìn vào những đứa trẻ ăn mày mong là tìm thấy ta, có lẽ lúc đó gia đình ta làm ăn khấm khá hơn nên muốn tìm lại ta nhưng ta không nhận họ, vì họ bỏ rơi ta một lần có nghĩa là còn lần thứ hai thứ ba. Rồi từ đó, không bao giờ ta thấy họ nữa, chắc là lần đó họ đã chuyển nhà, cũng là lần họ mong muốn tìm lại đứa con mà chính họ đã bỏ rơi. Ta lang thang trên đường, ngày ngày tranh cướp đồ ăn với kẻ khác, đến năm ta mười một tuổi thì số vết sẹo trên người ta đã không thể đếm nổi. Sau này được một người nhận nuôi thì cuộc sống cũng tốt đẹp hơn, rồi người đó chết, ta và sư đệ mới xuống núi đi du ngoạn. Vốn tưởng là hành tẩu giang hồ làm điều hiệp nghĩa sẽ được mọi người ngưỡng mộ ai ngờ bị vướng vào những chuyện không nên vướng phải bị người ta ám hại, bị mất một chân, mất một ngón tay, lại bị hành hạ cho người không ra người. May mà số phận không trớ trêu lắm, ta thoát được ra, rồi trôi dạt trên sông, được người ta cứu coi như ông trời còn có mắt. Hôm qua ông trời lại cho ta được gặp nàng thì ta thấy những chuyện trước kia đổi lấy nàng cũng xứng lắm, ta không có oán trách.
Tiểu Huyên nghe thấy số phận của Thanh Phong thì có chút đồng cảm, chàng lại có ý khen mình thì trong lòng cũng thầm vui sướng. Nàng lại nở một nụ cười tươi như nắng sớm, Thanh Phong nhìn thấy thì dúi mặt vào chân nàng mà nói:
Nàng cười như vậy mãi thì ta chết cũng thấy vui.
Tiểu Huyên nghe vậy lại càng cười tươi hơn. Thanh Phong lại hỏi:
Vậy còn nàng.
Lúc này Tiểu Huyên mới tắt nụ cười trên môi, nàng từ từ kể:
Ta thuở nhỏ gia cảnh nghèo hèn, cha mẹ mới bán vào lầu xanh để làm nô tỳ trong đó, lớn lên có chút nhan sắc thì luôn bị người ta trêu ghẹo, cũng may bà chủ là người tốt, đối sử với ta như con gái, không bắt tiếp khách chỉ dạy cho đàn sáo để đàn cho người khác nghe nên mới giữ được tấm thân trong trắng. Đến năm mười tám tuổi có một lần một người khách đến chơi, huynh ấy không giống những người khác, huynh ấy chỉ thích nghe ta đàn, huynh ấy không buông lời trêu ghẹo, ngày nào huynh ấy cũng ghé qua thăm ta, rồi chúng ta yêu nhau, huynh ấy chuộc ta ra khỏi lầu xanh. Chúng ta ngày ngày bên nhau hạnh phúc. Những tưởng cuộc sống sẽ êm thấm thì huynh ấy bị một toán người truy sát vì lấy bí kíp gì đó của họ. Bọn ta phải chạy đến trấn này, Ai ngờ bọn chúng đuổi kịp huynh ấy thì bị giết còn ta chạy được đến chân núi thì bọn chúng đuổi theo định làm ô nhục ta, bỗng nhiên xuất hiện Nguyên cô cô ra tay cứu giúp, giết hết bọn người kia, từ đó ta sống với cô cô trên núi này. Nguyên cô cô võ công thâm hậu dạy ta Giảo cầm vô hình kiếm, ta ngày đêm thương nhớ phu quân nên đàn hát, lại giả thần giả quỷ doạ người qua đường nên ai nấy đều sợ. Mấy năm trước cô cô bị bệnh nên đã quy tiên, bây giờ chỉ còn mình ta sống trên này.
Tiểu Huyên nói xong thì thở dài, nước mắt chảy ra hai hàng. Thanh Phong ban nãy trong nhà lấy được chiếc khăn tay của Tiểu Huyên bèn đưa cho nàng:
Tiểu Huyên đừng buồn, ta sẽ sống ở đây cùng nàng, nàng sẽ không cô độc nữa.
Tiểu Huyên lấy chiếc khăn mà lau nước mắt:
Ta với huynh nam nữ khác biệt, không thể ở chung.
Vậy ta sẽ làm một căn nhà khác bên cạnh nhà nàng thì không phải ở chung rồi, ngày ngày ta được ngắm nàng như vậy còn gì bằng nữa.
Mỗi lời Thanh Phong nói đều nửa như bớn cợt nửa như thật khiến cho Tiểu Huyên ái ngại vô cùng. Nàng lảng sang chuyện khác ngay:
Ta năm nay hai mươi bảy tuổi, huynh bao nhiêu?
Năm nay ta hai sáu rồi, kém nàng một tuổi.
Vậy phải gọi ta bằng tỷ tỷ đó.
Không đâu, hơn có một tuổi mà bắt người ta gọi tỷ tỷ, ta gọi nàng là Tiểu Huyên.
Vậy hiện tại huynh định đi đâu?
Ta á, ta định làm một căn nhà bên cạnh nhà nàng.
Huynh lại đùa rồi, ta hỏi thật đấy.
Thì ta định đi tìm bằng hữu của ta, mùng ba tháng ba ở Bách Long hội tổ chức Đại hội võ lâm để chọn ra Tân thấy đại cao thủ, chắc chắn sư đệ của ta sẽ tham dự nên ta sẽ đến đó để mà tìm.
Ta Thấy võ công của huynh thâm hậu vô cùng, không biết sư phụ của huynh là ai?
Ta không có sư phụ, nhưng người nuôi ta chắc Tiểu Huyên cũng biết đấy.
Là vị nào vậy?
Tiểu Huyên đã bao giờ nghe Cô Ảnh kiếm khách chưa?
Ta biết vị này, Nguyên cô cô nói Cô Ảnh Kiếm khách là một trong thất đại cao thủ.
À mà Nguyên cô cô Tiểu Huyên nhắc tới có phải Nguyên Lộc Bình không?
Sao huynh biết.
Ngày trước Cô Ảnh cũng nói với ta, Nguyên Lộc Bình là nữ nhân mạnh nhất trong thiên hạ chuyên dùng một loại cầm công gọi là Giảo Cầm Vô Hình Kiếm, ban nãy ta nghe nàng nói thì đoán ra.
Nguyên cô cô thực sự rất lợi hại, điều đáng tiếc nhất trong đời cô cô chỉ vì là nữ nhân mà không thể đứng trong hàng Thất đại cao thủ, cô cô dạy cho ta rất nhiều công phu nhưng ta chỉ ngày đêm thương nhớ phu quân mà không lo luyện võ nên võ công kém cỏi, hôm qua không nhờ huynh thì đã…
Tiểu Huyên, nàng xinh đẹp như vậy mà võ công không cao rất dễ bị nam nhân ám hại đấy. Hay là để ngày mai ta sẽ dạy Tiểu Huyên vài chiêu.
Nguyên cô cô cũng nói ta nhất định phải thay cô cô mà đứng vào hàng Tân thất đại cao thủ để cô cô dưới suối vàng có thể mỉm cười, Tiếc là ta võ công chưa có đến chốn thời gian thì cấp bách chỉ còn chưa đầy ba tháng nữa thôi, có lẽ phải chờ đến hai mươi năm nữa.
Tiểu Huyên yên tâm, ta chỉ cho nàng vài đường thì chỉ cần một tháng thôi nàng sẽ vào hàng tân thất đại cao thủ.
Tiểu Huyên ngập ngừng:
Đa tạ huynh…nhưng mà huynh đừng một câu Tiểu Huyên hai câu Tiểu Huyên nữa, ta nghe không quen, với cả nghe thân thiết quá.
Thanh Phong lại càng nói lớn:
Tiểu Huyên, Tiểu Huyên, Tiểu Huyên, ta yêu nàng.
Tiểu Huyên đánh nhẹ vào đầu Thanh Phong:
Huynh này, không được nói như vậy.
Hai người ngồi tâm sự cả buổi chiều. Đến tối hôm đó, Thanh Phong mới hỏi:
Tiểu Huyên, ta ngủ đâu bây giờ, đứng bắt ta ngủ ngoài cửa nhé.
Cả căn phòng chỉ có một chiếc giường, lúc này Tiểu Huyên cũng ái ngại:
Hay là huynh ngủ dưới đất đi.
Vậy á, hay ta ngủ với Tiểu Huyên nhé, chúng ta để chăn ở giữa, không sợ ta làm gì đâu.
Như thế không được, nam nữ thụ thụ bất thân.
Ta đùa nàng thôi, ta ngủ đất cũng được mà.
Rồi mội người trên giường một người dưới đất mà ngủ, đêm đến Thanh Phong không tài nào mà ngủ được chàng cứ nghĩ mãi về Tiểu Huyên thôi, chàng thấy trên giường Tiểu Huyên cũng đang chằn chọc, Thanh Phong mới gọi khẽ:
Tiểu Huyên, nàng ngủ chưa?
Ta ngủ rồi.
Tiểu Huyên nói xong mới biết mình dại, ngủ rồi sao còn nói được cơ chứ, Thanh Phong bụm miệng cười, chàng lại nói:
Tiểu Huyên, ta nhớ nàng quá.
Huynh lại nói linh tinh rồi.
Thanh Phong nhổm dậy tựa cằm lên giường, Tiểu Huyên đang quay mặt vào trong thấy động liền quay ra xem sao thì Thanh Phong hôn nhẹ lên môi nàng một cái rồi lại nằm xuống. Tiểu Huyên đỏ mặt:
Huynh…Huynh làm cái gì vậy?
Ta khó ngủ quá, hôn nàng một cái mới ngủ được.
Đêm đó Thanh Phong quả thực ngủ rất ngon còn Tiểu Huyên thì không, chẳng lẽ lòng nàng đã rung động trước Thanh Phong rồi sao, nàng chằng chọc mãi đến gần sáng mới chợp mắt được. Lúc Tiểu Huyên tỉnh dậy mặt trời đã lên cao lắm rồi, nàng vừa mở mắt ra đã thấy Thanh Phong ngồi bên cạnh, Tiểu Huyên bất giác đưa chăn lên che mặt thì Thanh Phong nhẹ nhàng kéo chiếc chăn ra, rồi hôn nàng một cái thật sâu. Lúc đó nàng chẳng biết làm gì cả, chỉ biết nằm đó bất động, Thanh Phong hôn xong thì ôm lấy nàng rồi hôn lên tóc lên má nàng mà nói:
Tiểu Huyên, dù là mới gặp nàng nhưng ta đã yêu nàng mất rồi.
Tiểu Huyên không biết nên nói gì nữa, nàng rối bời quá, chẳng phải chuyện này đến quá nhanh sao, nàng mới chỉ quen Thanh Phong một ngày, mặt ngày là quá ngắn để hiểu được một người. Thanh Phong thật lòng hay chỉ vì vẻ bề ngoài nên mới yêu nàng, nàng còn chưa quên được phu quân nữa mà, mới chỉ hôm kia nàng còn vừa gảy đàn vừa khóc cho phu quân vậy mà hôm nay chẳng lẽ nàng đã quên mất rồi sao. Tiểu Huyên nghĩ đến đây thì khẽ đẩy Thanh Phong ra rồi ôm lấy chiếc chăn nàng nói:
Huynh… huynh làm gì vậy? Từ giờ huynh đừng như thế nữa. Ta…ta mới gặp huynh hôm qua thôi mà… ta…ta còn chưa quên được phu quân.
Nhưng thực ra ban nãy lúc Thanh Phong đnag hôn nàng say đắm, nàng đã quên thật. Thanh Phong khẽ đặt tay lên vuốt tóc Tiếu Huyên rồi nói:
Ta có thể chờ đến lúc nàng quên được huynh ấy.
Nói rồi Thanh Phong đi ra ngoài, đến cửa chàng lại nói:
Ta làm đồ ăn rồi đó, nàng thay y phục đi rồi ra ăn.
Tiểu Huyên ngồi ngẩn người ra một lúc, bao nhiêu thứ cứ chạy quanh đầu nàng, nàng thấy có lỗi với phu quân, nàng cũng thấy hạnh phúc khi ở bên Thanh Phong, nhưng hai thứ cảm xúc như hai nửa âm dương đối nghịch nhau. Một lát sau Tiểu Huyên thay y phục rồi đờ đẫn bước ra, Thanh Phong nhận thấy Tiểu Huyên có gì đó khác thường, giá như giống như hôm trước nàng cứ khóc thì chàng còn biết đường mà tính, nhưng lần này thì khác, đôi mắt của nàng vô thần nhìn vào hư không, gương mặt cũng lạnh nhạt chẳng tỏ vẻ gì. Thanh Phong mới nói:
Tiểu Huyên nàng đừng nghĩ quá nhiều. Nàng ăn đi, lát nữa ta còn dạy nàng võ công.
Tiểu Huyên cũng chẳng nói gì, hai người ăn trong im lặng, một lát sau Thanh Phong dọn lại nhà rồi dẫn Tiểu Huyên tìm một chỗ rộng rãi bên suối mà luyện công. Tiểu Huyên vẫn cứ ngẩn người ra vô hồn. Thanh Phong lại nói:
Tiểu Huyên, nàng sao vậy, hay là do ta đã làm gì sai, ta biết rồi, chắc chắn do ban nãy ta hôn nàng đúng không?’
Nói đến đây thì Tiểu Huyên như bừng tỉnh, nàng lại đỏ mặt. Thanh Phong hai tay đặt lên vai Tiểu Huyên rồi nói:
Tiểu Huyên nhìn thẳng vào ta xem.
Tiểu Huyên dùng ánh mắt lấm lét mà nhìn Thanh Phong, chàng nói tiếp:
Chuyện tình cảm ta không ép buộc nàng đâu, ta chỉ nói ra tâm tư của mình thôi, nếu nàng có tâm tư cứ nói cho ta nghe, chúng ta đâu còn là người ngoài nữa. Ta biết lúc đó ta không kiềm chế được bản thân, là do t yêu nàng quá, ta cũng biết nàng đang nghĩ gì, có phải nàng đang nghĩ tám năm nay thủ thiết với phu quân tự dưng lại có người xen vào nàng thấy có lỗi với phu quân nàng đúng không?
Tiểu Huyên gật đầu, nhìn bộ dạng nàng lúc này rất ngây thơ, đáng yêu vô cùng. Thanh Phong nói:
Nàng cũng nghĩ là mới quen ta có một ngày chưa biết tâm địa ta như thế nào, không biết yêu nàng vì tính cách hay chỉ là do vẻ bề ngoài đúng không?
Tiểu Huyên mở to mắt vẻ ngạc nhiên, tại sao Thanh Phong có thể biết được, nàng lại gật đầu. Thanh Phong nói:
Điều này ta trả lời được. Ta yêu vẻ ngoài của nàng, còn khi biết tâm tư của nàng ta còn yêu nàng hơn nữa.
Tiêu Thuyên chưa thấy ai yêu người khác mà cứ nới thẳng ra như vậy, nàng ái ngại nhìn xuống đất. Thanh Phong lại nói tiếp:
Nàng còn nghĩ có phải ta lẻo mép như vậy thì đi đến đâu cũng buông lời ngon ngọt dụ dỗ các cô gái đúng không?
Tiểu Huyên nhìn lên Thanh Phong, thực ra nàng không có nghĩ đến cái này, nhưng xem ra lần này Thanh Phong nói thì nàng phải đề phòng, rõ ràng là chàng lẻo mép thật, không biết có hay đi dụ dỗ con gái người ta hay không. Thanh Phong tự nói tự trả lời luôn:
Câu này ta cũng trả lời được, ta chính là một tên lẻo mép chuyên đi dụ dỗ con gái người ta…
Đến đây thì Tiểu Huyên hơi bất ngờ, có lẽ nàng nên suy nghĩ lại việc có nên đồng ý theo Thanh Phong chọn đời chọn kiếp hay không. Thanh Phong tiếp tục
…nhưng dụ được một người thì ta sẽ yêu người ấy cả đời, không dụ thêm ai nữa. Ta sẽ chờ một ngày nàng buông được tất cả.
Tiểu Huyên nghe xong thì tựa như tâm tư được bày tỏ ra hết, dễ chịu vô cùng. Thanh Phong lại nói:
Thôi được rồi, chuyện này gạt sang một bên đã, bây giờ chúng ta phải luyện công rồi.
Tiểu Huyên gật đầu. Thanh Phong ngồi xuống một phiến đá rồi nói:
Thực ra nàng rất có tố chất học võ, võ công Nguyên cô cô dạy nàng cũng thuộc hàng đứng đầu thiên hạ tuy nhiên tạp niệm nàng quá nhiều, trong thất tình thì ưu, tư, bi nhiều hơn bốn thứ còn lại, cho nên khi luyện công, khí huyết không lưu thông liên tục mà bị ngắt quãng, có phải khi luyện công nàng thường giật mình rồi đột ngột dừng lại một lúc, lát sau mới có thể tiếp tục?
Tiểu Huyên thấy Thanh Phong nói thật đúng bèn gật đầu lia lịa. Thanh Phong lại nói tiếp:
Lần trước khi ta giải huyệt cho nàng, nàng vừa rút con dao định đâm tới thì đã hoa mắt chóng mặt, đó là biểu hiện của việc khí huyết không thông. Từ bây giờ, mỗi khi vận công nàng chỉ được tập trung vào một thứ duy nhất, không buồn không vui không sợ không nghĩ đến gì cả. Cứ như vậy không đầy hai tuần nữa, khí huyết nàng sẽ từ từ được đả thông, nội lực cứ thế sẽ dồn thành một khối, liên miên bất tuyệt. Điều thứ hai là võ công Giảo cầm vô hình kiếm, võ công này chí âm chí hàn nàng là nữ nhi đã là chí âm rồi cộng với võ công này thì thành ra cực âm vì thế nên cơ thể nàng lúc nào cũng lạnh ngắt, điều này không tốt lắm, những cũng không hại lắm, chỉ cần điều chỉnh một chút sẽ rất tốt.
Tiểu Huyên nghe Thanh Phong nói xong như mở mang tầm mắt, không khỏi ngỡ ngàng, không ngờ Thanh Phong chỉ mới gặp nàng mà đã để ý từng chút như vậy, biết hết tất cả mọi thứ, nàng cũng nhất nhất làm theo, ngồi xuống vận công. Quả thật khi không nghĩ về điều gì nàng cảm thấy vô cùng khoan khoái cứ như có một luống khi ấm áp chạy đều cơ thể không giống trước kia khi nàng luyện công dòng khí ấy cứ đi một lát lại đột ngột dừng lại mà làm nàng không thể nào vận công tiếp được.
Tuy vậy Tiểu Huyên vẫn chưa thực sự quen với điều này, đôi lúc nàng lại nghĩ đến Thanh Phong, đôi lúc lại nghĩ về phu quân của mình, Thanh Phong thấy Tiểu Huyên người hơi rung nên thì biết nàng đang nghĩ chuyện khác bèn gõ nhẹ vào đầu nàng mà nói lớn:
Nào, nào, tập trung.
Nghe vậy Tiểu Huyên mới không nghĩ lung tung nữa.
Thẫm thoát rồi cũng đã chục ngày trôi qua, nội công của Tiểu Huyên tịnh tiến rõ rệt, nàng cũng đã vứt bỏ được tạp niệm khi luyện công rồi, điều này nhanh hơn dự đoán của Thanh Phong. Thanh Phong thấy vậy thì vui lắm lại nói:
Tiểu Huyên nàng khá lắm đó, bây giờ thử vận công nhả kình một chưởng cho ta xem.
Tiểu Huyên gật đầu, nàng vận kình, chân trái hơi khuỵ xuống, tay phải quyét một vòng rồi tung chưởng thẳng ra phía trước, kình phong tạt xa ba bốn trượng. Thanh Phong thấy vậy tiến lại nói với nàng:
Tiểu Huyên thật là giỏi, mới chục ngày mà nội công đã rất khá rồi, nhưng nàng vẫn phải tập luyện nhiều đó. Được rồi, tạm thời nội công đã ổn, bậy giờ ta sẽ nói về Giảo cầm vô hình kiếm. Môn này lấy nội công làm căn bản, chiêu thức không có, chỉ cần dùng nội công gảy vào dây đàn, dây đàn sẽ khuếch đại nội công mà phóng tới phía trước. Mấy hôm trước ta có nhìn qua, khi đó nội công nàng chưa được như hiện tại nhưng cũng rất khá rồi, tuy nhiên kình phong nàng bắn ra chỉ như gió thổi bên tai, không hiệu quả. Bây giờ nàng thử dùng Giảo cầm vô hình kiếm vào gốc cây bên kia cho ta xem.
Tiểu Huyên cầm lấy cây đàn, tay trái nàng cầm lấy một đầu, đầu còn lại chống xuống đất, nàng gảy lên ba bốn cái, kình phong phát ra bắn phầm phập vào gốc cây mà hằn lên đó mấy lỗ nhỏ. Thanh Phong gọi Tiểu Huyên lại chỉ cho nàng:
Nàng thấy không, kình lực bắn ra không mạnh lại không đúng, vết hằn này chỉ là mấy lỗ nhỏ, sát thương không cao, mấy cái lỗ này lại lớn nhỏ không đều nhau, khi gảy đàn nàng thường đánh vào dây nào?
Ta chỉ gảy vào đàn thôi, lúc vào dây cung lúc vào dây thương, lúc thì vào các dây khác.
Thế thì không được rồi, đàn có bảy loại dây, Cung, thương, giốc, chuỷ, vũ, biến cung và biến chuỷ thì dây nào nốt cao nhất?
Dây biến cung là cao nhất.
Được, vậy từ nay nàng dùng Giảo cầm vô hình kiếm nàng chỉ gảy vào dây này thôi, hơn nữa phải dảy vào giữa dây thì độ rung mới cao, khếch đại nội kình càng lớn, lại phải gảy thẳng thành một đường thẳng, nàng nhớ chưa? Bây giờ nàng thử làm lại ta xem.
Tiểu Huyên gật đầu, nàng gảy theo đúng những gì Thanh Phong nói, Quả nhiên kình phong bắn ra rất mạnh lại xa, cách hơn năm trượng mà hằn lên gốc cây những vệt dài như đao chém im sâu đến mấy thốn. Tiểu Huyên vui lắm chạy lại chỗ Thanh Phong cười mà nói:
Sao huynh tài thật, biết được hết cả mấy thứ này.
Đâu có, tại nàng là kì tài võ học thôi. Nàng chỉ cần luyện đến cuối tháng này thì muốn vào hàng thất đại cao thủ không phải chuyện gì khó. À, ngày ngày nàng nên xoa bóp huyệt tam âm giao vào huyệt nội quan nữa, huyệt tam âm giao giúp nàng đả thông kinh mạch lại còn tốt cho nhan sắc, huyệt nội quan tốt cho tim, dần dần cơ thể nàng sẽ không còn lạnh nữa.
Đa tạ huynh
Không cần đa tạ, cho ta hôn một cái là được rồi.
Nói xong Thanh Phong ôm lấy Tiểu Huyên mà hôn nàng một cái.
Thanh Phong với Tiểu Huyên luyện tập hơn một tháng thì võ công đã tịnh tiến vượt bậc, Giảo cầm vô hình kiếm của Tiểu Huyên thì ảo diệu vô cùng bách phát bách trúng, cho dù là cái lá cây đang rơi nàng cũng có thể xẻ nó làm hai. Thanh Phong thì nội công đã đến mức đăng phong tháo cực muốn cương được cương, muốn nhu được nhu, thu phát tuỳ ý, một chưởng đánh ra trông có vẻ nhu hoà nhưng lại cuồn cuộn như sóng lớn phía sau lại có năm luồng hậu kình yểm trợ, thật là cao thâm khó lường.
Đến mùng năm tháng hai thì hai người mới quyết định xuống núi.
Tiểu Huyên, vậy là gần mười năm rồi nàng mới rời khỏi chỗ này, nàng có thấy háo hức không?
Tiểu Huyên gật đầu, nàng nhìn lại nơi mình đã từng ở gần mười năm nay, nơi đây còn là nơi yên nghỉ của Nguyên cô cô và phu quân của nàng, nàng đâu nỡ rời xa, chuyến này rời đi không biết khi nào mới có thể quay lại. Thanh Phong thấy Tiểu Huyên đượm buồn thì cầm tay nàng mà nói:
Tiểu Huyên yên tâm, chỉ cần nàng muốn, bất cứ khi nào chúng ta cũng có thể quay lại, kể cả bây giờ nàng không muốn đi cũng đâu có sao.
Nhưng ta phải thực hiện tâm nguyện của cô cô, hơn nữa… hơn nữa kỳ thực mấy năm ở trên núi một mình ta cảm thấy cô đơn lắm.
Nàng yên tâm, sau này nếu muốn quay lại ta sẽ về đó cùng với nàng, nàng không còn phải cô đơn nữa đâu.
Hơn tháng nay hai người ở cùng nhau, Thanh Phong lúc nào cũng đối xử với Tiểu Huyên rất tốt, chàng chăm sóc nàng từng chút một, ngay cả nấu cơm dọn nhà chàng cũng làm hết, mỗi ngày Thanh Phong còn…còn hôn nàng nữa chứ, cho dù nàng ngại ngùng nhưng cái cảm giác đó thật là hạnh phúc. Thanh Phong chẳng ngại ngần gì mà nói lời yêu thương với nàng, lúc nào cũng như bỡn cợt nhưng thực ra rất chân thành. Tiểu Huyên đã động lòng ngay từ ngày đầu tiên, cuối cùng sau bao nhiêu năm lại có một nam nhân khiến nàng thổn thức như vậy.
Thanh Phong nắm tay nàng đi xuống trấn, Tiểu Huyên nhìn mọi người trong trấn, không ai nhận ra nàng cả, mọi người đều trầm trồ trước vẻ đẹp của nàng, vài người thấy Thanh Phong nắm tay nàng thì thốt lên rằng:
Tên kia không biết kiếp trước làm bao nhiêu việc thiện, kiếp này mới có thê tử xinh đẹp như vậy.
“ Thê tử” từ này làm trái tim nàng rộn ràng quá, Tiểu Huyên đã nghĩ về một ngày nào đó Thanh Phong sẽ nói với nàng rằng có muốn trọn đời trọn kiếp bên chàng hay không, lúc đó chẳng biết Tiểu Huyên sẽ nói như thế nào.
Thanh Phong đứng ngẩn người ra một lúc, rồi định thần mà ngồi xuống, chàng nghĩ “ Một tuyệt sắc giai nhân đang bất động trước mặt, không hưởng thụ kể ra cũng phí, nhưng làm như vậy thật không đáng làm người”. Nghĩ rồi chàng giả vờ hỏi nữ nhân:
Mỹ nhân, nàng bị điểm huyệt gì để ta còn giải? Nữ nhân này thấy Thanh Phong có vẻ như không phải người xấu thì thở phào nhẹ nhóm những vẫn không nói gì. Thanh Phong biết nàng đã bị điểm huyệt Quyết âm du vừa không nói được vừa không cử động được, tính bỡn cợt lại nổi lên, chàng nói:
Mỹ nhân, nàng không nói ta không có biết được đâu, hay để ta đoán bừa nhé. Chắc nàng bị điểm huyệt Kỳ môn( dưới núm vú) đúng không?
Nữ nhân đỏ mặt nhưng chẳng nói được gì, lông mày nàng lại chau lại. Thanh Phong lại cười rồi nói:
Mỹ nhân, nàng quả là Diễm áp quần phương, lần trước ta gặp nàng mà cầm lấy tay nàng ta đã yêu nàng mất rồi, mà không hiểu tại sao khi đó ta thấy tay nàng lạnh như băng như tuyết, không biết bây giờ còn như vậy không?
Thanh Phong lại cầm lấy tay của nữ nhân:
Thật là mịn mạng, mà sao lại lạnh ngắt như vậy?
Nữ nhân có vẻ khó chịu vô cùng nhưng chẳng thể nói được. Thanh Phong thấy vậy thì tức cười lắm, chàng vẫn cố trêu thêm chút nữa.
Tay nàng lạnh như vậy không biết môi nàng có lạnh không nữa, để ta thử xem nào.
Rồi Thanh Phong hạ mình xuống, đặt môi mình lên làn môi anh đào của nữ nhân kia, thực chất đây cũng là lần đầu chàng hôn, chàng hôn nhẹ một cái rồi ngồi dậy. Nữ nhân nước mắt chảy ra từng giọt, Thanh Phong thấy vậy biết mình đã quá đà liền nói:
Đừng khóc, đừng khóc, ta chỉ trêu nàng một chút thôi, ta sẽ giải huyệt ngay, nàng khóc ta cũng đâu có vui gì.
Thanh phong bèn lật người nữ tử lại mà giải huyệt, vừa giải huyệt xong nữ tử đã định rút con dao ở thắt lưng định đâm lấy Thanh Phong nhưng xem ra điểm trúng huyệt này cũng làm khí huyết ngưng trệ vừa được giải huyệt xong nàng đã động thủ ngay thành ra cơ thể đột ngột thay đổi dẫn đến chóng mặt mà hạ thủ chậm đi. Thanh Phong bắt lấy tay nàng nhưng chàng lại buông ra, nữ nhân nhìn Thanh Phong trên mặt hiện rõ nét căm giận vô cùng, nhưng sức đã cạn nên nàng buông dao mà gục xuống ngất đi.
Lúc này đang là nửa đêm, sương xuống cũng nhiều trời cũng khá lạnh. Thanh Phong bèn cở áo ngoài mà đắp cho nữ nhân. Chàng ngồi bên cạnh nàng mà nghĩ “Chà, đôi môi nàng ấy thật là ngọt ngào nhưng cũng lạnh lẽo thật”, Chàng bất giác đưa tay lên xoa tóc nữ nhân rồi chạm nhẹ ngón tay lên má nàng, cảm giác thật là khiến người ta say đắm.
Sớm hôm sau nữ nhân tỉnh dậy, thấy Thanh Phong đang ngủ gục trước mặt, nàng liền tìm con dao trực đâm thì trong lòng lại nghĩ “ Đêm hôm qua mà không có hắn thì ta đã bị ô nhục rồi, ta sao có thể lấy oán báo ơn, nhưng hắn đã nắm tay ta lại hôn ta nữa, khác gì làm ô nhục ta đâu, sao ta không thể hạ thủ được” nghĩ vậy rồi nàng đứng dậy bỏ đi, mới bước được hai bước thì phía sau có tiếng:
Mỹ nhân, Nàng không nỡ đâm ta à?
Hoá ra Thanh Phong đã dậy từ lâu, chàng chỉ giả vờ ngủ để xem nữ nhân kia định làm gì chàng thôi. Nữ nhân không quay lại chỉ nói:
Nể tình hôm qua ngươi cứu ta, nếu không nhất định ta sẽ đâm chết người.
Nói rồi nàng lại đi tiếp. Thanh Phong gọi theo:
Mỹ nhân, xin hỏi cao danh quý tính của mĩ nhân?
Nữ nhân không nói gì cứ thế đi tiếp về hướng sườn núi phía trước, Thanh Phong cũng đứng dậy lão đẽo đi theo phía sau. Đi được một lát thì nữ nhân đứng lại:
Ngươi đi theo ta làm gì?
Ta đi theo xem nhà thê tử của ta ở đâu.
Bất ngờ nữ nhân quay lại rút dao dâm liên tiếp mấy nhát, thân thủ khá mau lẹ, Thanh Phong vừa lùi vừa nói:
Mỹ nhân, nàng đừng dùng sức nhiều coi chừng bị thương.
Nữ nhân nước mắt chảy thành hàng, vẻ mặt căm phẫn hét lên:
Đừng bao giờ gọi ta là thê tử.
Thanh Phong không hiểu tại sao nữ nhân lại xúc động như vậy, có lẽ chàng làm gì sai sao, chàng đứng lại trong né nữa, nữ nhân đâm con dao đến trước mặt chàng còn cách mấy thốn thì dừng lại. Thanh Phong không bỡn cợt nữa:
Ta xin lỗi, nàng có tâm sự à?
Nữ nhân quay lưng lại mà đi tiếp:
Liên can gì đến ngươi?
Ta thấy tâm trạng nàng không được tốt lắm, ta nghe người trong vùng nói…
Thanh Phong chưa nói hết câu nữ nhân quay lại hét lên:
Ngươi đừng nói nữa, người nào nói ta cái gì, nói ta cái gì cơ, ta giết hết, ta giết cả nhà người đó.
Thanh Phong không ngờ mình lại làm nữ nhân ấy giận như thế, nàng đưa tay lên ôm mặt rồi ngồi thụp xuống đất mà khóc nức nở, trông bộ dạng lúc này thật là đáng thương. Thanh Phong nghĩ trong đầu “ Không lẽ chuyện lão đạo sĩ kể là thật, ban nãy ta nhắc đến chứ nương tử làm nàng ấy nhớ đến phú quân của mình nên bây giờ thành ra như vậy sao, ta thật có lỗi”. Nghĩ rồi chàng lại gần, cũng ngồi xuống, chàng rút trong túi ra một chiếc khăn, nhìn tuy hơi bẩn một chút nhưng có lẽ vẫn dùng được. Thanh Phong chạm vào vai nữ nhân, nàng bèn hết tay Thanh Phong ra:
Đừng có chạm vào ta.
Thanh Phong dúi chiếc khăn vào tay nữ nhân, nàng bèn cầm lấy mà lau nước mắt. Bỗng nhiên nàng ngửa mặt lên hỏi:
Sao khăn của ngươi hôi thế?
Xin lỗi, cái khăn tắm của ta, lâu rồi chưa giặt.
Nữ tử tức giận ném chiếc khăn vào mặt Thanh Phong rồi quay lưng đi tiếp. Thanh Phong cho chiếc khăn vào túi rồi chạy theo:
Nàng sống trên núi này à?
Nữ nhân không đáp. Thanh Phong lại nói tiếp:
Ngày trước ta cũng sống trên núi, nhưng về sau thì xuống núi đi du ngoạn ai ngờ gặp bao nhiêu là chuyện, vốn dĩ đã có thể lấy được hai thê tử xinh đẹp thì lại bị người ta chặt mất một chân, mất một ngón tay, lại thương tích khắp người, bây giờ thì đi lạc mất bằng hưu không biết nên đi đâu về đâu nữa…
Thanh Phong cứ vừa lẽo đẽo đi sau vừa kể mấy chuyện tầm phào, chàng biết nữ nhân kia chẳng để ý đâu nhưng cố tình kể ra như vậy cho nàng ấy quên đi nỗi buồn. Kỳ thực nữ nhân nghe chàng nói xong cũng nhẹ nhóm hơn, những câu chuyện của Thanh Phong đều nọt vào tai của nàng, nàng không khóc nữa mà bây giờ muốn biết rõ hơn về con người của Thanh Phong.
Đến trưa, hai người tới một căn nhà trên núi, căn nhà năm gian làm bằng trúc khá là rộng, cảnh vật xung quanh đều hoàn mỹ. Nữ nhân bước vào nhà rồi nói:
Ngươi có muốn vào thì vào mà không đứng ngoài cũng được.
Vào chứ.
Thanh Phong cũng định buông mấy câu kiểu như “ nhà của nương tử thật đẹp” hay đại loại như vậy nhưng chợt nhớ là nữ nhân này không thích mấy từ như thế nên chàng không nói gì. Thanh Phong bước vào nhà nhìn quanh một lượt, căn nhà đúng là có bàn tay nữ nhân có khác, sạch sẽ tươm tất, trên tường còn treo bảy tám cây đàn các loại, từ đàn tỳ bà, đàn nguyệt, đàn tam thập lục… còn mấy loại nữa chàng không biết tên. Nhà lại có một bộ bàn ghế cũng bằng trúc luôn, thật là khéo tay mới làm được ra những đồ vật như vậy. Nữ nhân lại nói:
Người có đói không để ta nấu cơm.
Thanh Phong nhìn nữ nhân ngẩn cả người, nàng ấy kì thực rất là hiền thục, cái điệu bộ lúc này nửa giận nửa biết ơn cũng rất là đáng yêu, Thanh Phong ngẩn ra một lúc, nữ nhân kia như biết được chàng đang đắm chìm vì nhan sắc của mình thì cũng ngại ngùng lắm, nàng đỏ mặt nhìn đi chỗ khác mà nói:
Ngươi còn không mau trả lời, cứ nhìn ta như vậy đến bao giờ.
Chết chết, tại nàng đẹp quá mà, ta cũng đói rồi, không phiền nàng đâu, ta tự đi nấu là được.
Thấy Thanh Phong nói vậy nữ nhân càng ngại ngùng hơn, mặt nàng đỏ gay lên, Thanh Phong lại nói tiếp:
Mỹ nhân, nàng mệt rồi cứ nghỉ đi, còn lại ta sẽ làm hết cho.
Nói rôi chàng mới xuống bếp, nữ nhân chạy theo:
Không được, ngươi mà nấu ta không ăn được.
Nàng sợ ta bỏ thuốc mê rồi…yên tâm đi, ta muốn làm gì thì tối qua đã làm rồi.
Ngươi…ngươi…ý ta không phải như vậy.
Vậy ý nàng là như thế nào? không lẽ thương ta rồi muốn nấu cho ta ăn.
Nữ nhân nghe thế thì khó chịu nên chau mày lại. Thanh Phong biết mình lại chọc vào nỗi đau của nàng niền đưa hai tay lên mà kéo đôi mày của nữ nhân dãn ra rồi nói:
Nàng chau mày không đẹp đâu.
Nữ nhân đỏ mặt ấp úng quay đi:
Ngươi… ngươi làm gì thế?
Thanh Phong cười thầm “ Nàng biết ngại là có chút động lòng rồi, ta không tin hết hôm nay nàng thích ta”. Chàng lại nói:
Nàng cứ để ta nấu, lên nhà ngồi nghỉ chút đi, nàng đi bộ cả sáng nay rồi không mệt sao?
Rồi Thanh Phong đẩy nhẹ nữ nhân ra ngoài. Nữ nhân lâu nay ở đây một mình không có ai đối xử với nàng tốt như vậy, mọi người đều coi nàng là mà là quỷ nên nàng cũng quen với cuộc sống như thể ma quỷ bị người đời hắt hủi rồi. Bỗng nhiên có nam nhân đối xử tốt với nàng, thực sự nàng có chút động lòng, Thanh Phong lại còn cứu nàng ba lần nữa. Nàng ngồi trên ghế nhớ lại ngày hôm qua, lúc đánh nhau với bọn cướp, lúc suýt nữa thì bị ô nhục, lúc Thanh Phong hôn nàng đến đây thì nàng bất giác mà cười mỉm một cái. Lúc đó Thanh Phong đi nên thấy vậy liên nói:
Nàng cười như vậy thật là xinh đẹp, đừng chau mày nữa nhé. Ta nấu xong rồi đây, ăn cơm thôi.
Thanh Phong tay bưng một đĩa cá và một đĩa rau, cơm canh rất đạm bạc nhưng căn nhà hôm này trở lên tươi sáng hẳn, nữ nhân ăn cũng rất ngon, lâu lắm rồi không biết là từ lúc nào mới có người nấu cho nàng ăn. Thanh Phong nhìn nàng không ngớt.
Ngươi nhìn ta như vậy, ta ăn sao nổi?
Xin lỗi mỹ nhân, tại nàng đẹp quá.
Ngươi…
À phải rồi ta hỏi tên nàng nhưng nàng vẫn chưa nói, không biết là sau này xưng hô như thế nào.
Ta…ta…Nữ nhân hơi ấp úng.
Thế hay là để t nói trước, ta là Mạc Thanh Phong ngày trước sống tạ Bích Sơn, phía tây Cô Thành.
Người ta hay gọi ta là Dạ Tử Điệp. Nhưng tên thật của ta là Dạ Tiểu Huyên.
Dạ Tiểu Huyên, nghe hay đấy, từ giờ ta gọi nàng là Tiểu Huyên nhé.
Tiểu Huyên nghe vậy thì tâm trí rối bời lắm, bảy tám năm nay chẳng có ai gọi nàng với cái tên thân mật như vậy. Thanh Phong vẫn chăm chăm nhìn nàng mà nói:
Tiểu Huyên, thực ra có vẻ như nàng lớn hơn ta vài tuổi, lẽ ra ta nên gọi nàng là tỷ tỷ mới phải nhưng tại ta thích nàng nên ta gọi nàng là Tiểu Huyên.
“ Trời ơi, có ai thích người khác rồi nói thẳng ra như vậy không, thật là ngại quá, ngại quá đi mất” Tiểu Huyên nghĩ thầm mà mặt đỏ như gấc.
Tiểu Huyên sao mặt nàng đỏ như vậy, à chắc là do ta nói làm nàng ngại, nàng đừng ngại ở đây chỉ có hai người.
Thanh Phong càng nói Tiểu Huyên càng ngại ngùng, nàng bỏ bát cơm mà chạy ra ngoài. Thanh Phong nghĩ thầm “Với tài ăn nói của ta thì nàng làm sao chịu được, nàng chạy không thoát khỏi ta đâu”. Thanh Phong đứng dậy đi theo sau, đến bờ suối thì thấy Tiểu Huyên đang ngồi trên phiến đã lớn, nàng nhặt từng viên sỏi mà ném vu vơ xuống nước. Thanh Phong lại gần rồi nói:
Nàng có tâm sự gì à? nói cho ta nghe, ngày trước ta cũng giống như nàng luôn giữ trong lòng nên cảm thấy bứt dứt khó chịu lắm, sau đó ta mới tìm người dãi bày thì nhẹ nhõm hơn nhiều.
Tiểu Huyên dù mới gặp Thanh Phong nhưng thấy chàng chân thành vô cùng, nàng cũng muốn nói ra lâu lắm rồi nhưng nàng nghĩ chẳng có ai trên đời này có thể hiểu được tâm sự của nàng cả. Thấy Tiểu Huyên vẫn im lặng, Thanh Phong liền nói trước:
Hay là ta kể chuyện của ta cho nàng nghe nhé.
Nói rồi Thanh Phong ngồi xuống phía đã nhỏ bên dưới Tiểu Huyên, Đầu chàng tự vào chân nàng, nàng cảm thấy hơi bối rồi nhưng cũng để yên, Thanh Phong mới kể:
Năm ta lên năm, chỗ ta sống hạn hán mất mùa, người ta thường bỏ rơi con mình. Cha mẹ ta cũng vậy, lần cuối cùng ta còn nhớ là hôm đó, bố mẹ ta đem ta ra chợ, họ còn nói sẽ mua đồ ăn thật ngon cho ta nhưng rồi họ bỏ ta ở một góc chợ, sau đó ta đợi ở đó hai ngày những không ai đến đón cả. Một lần, năm lên bảy ta thấy bố mẹ mình đi qua, họ nhìn vào những đứa trẻ ăn mày mong là tìm thấy ta, có lẽ lúc đó gia đình ta làm ăn khấm khá hơn nên muốn tìm lại ta nhưng ta không nhận họ, vì họ bỏ rơi ta một lần có nghĩa là còn lần thứ hai thứ ba. Rồi từ đó, không bao giờ ta thấy họ nữa, chắc là lần đó họ đã chuyển nhà, cũng là lần họ mong muốn tìm lại đứa con mà chính họ đã bỏ rơi. Ta lang thang trên đường, ngày ngày tranh cướp đồ ăn với kẻ khác, đến năm ta mười một tuổi thì số vết sẹo trên người ta đã không thể đếm nổi. Sau này được một người nhận nuôi thì cuộc sống cũng tốt đẹp hơn, rồi người đó chết, ta và sư đệ mới xuống núi đi du ngoạn. Vốn tưởng là hành tẩu giang hồ làm điều hiệp nghĩa sẽ được mọi người ngưỡng mộ ai ngờ bị vướng vào những chuyện không nên vướng phải bị người ta ám hại, bị mất một chân, mất một ngón tay, lại bị hành hạ cho người không ra người. May mà số phận không trớ trêu lắm, ta thoát được ra, rồi trôi dạt trên sông, được người ta cứu coi như ông trời còn có mắt. Hôm qua ông trời lại cho ta được gặp nàng thì ta thấy những chuyện trước kia đổi lấy nàng cũng xứng lắm, ta không có oán trách.
Tiểu Huyên nghe thấy số phận của Thanh Phong thì có chút đồng cảm, chàng lại có ý khen mình thì trong lòng cũng thầm vui sướng. Nàng lại nở một nụ cười tươi như nắng sớm, Thanh Phong nhìn thấy thì dúi mặt vào chân nàng mà nói:
Nàng cười như vậy mãi thì ta chết cũng thấy vui.
Tiểu Huyên nghe vậy lại càng cười tươi hơn. Thanh Phong lại hỏi:
Vậy còn nàng.
Lúc này Tiểu Huyên mới tắt nụ cười trên môi, nàng từ từ kể:
Ta thuở nhỏ gia cảnh nghèo hèn, cha mẹ mới bán vào lầu xanh để làm nô tỳ trong đó, lớn lên có chút nhan sắc thì luôn bị người ta trêu ghẹo, cũng may bà chủ là người tốt, đối sử với ta như con gái, không bắt tiếp khách chỉ dạy cho đàn sáo để đàn cho người khác nghe nên mới giữ được tấm thân trong trắng. Đến năm mười tám tuổi có một lần một người khách đến chơi, huynh ấy không giống những người khác, huynh ấy chỉ thích nghe ta đàn, huynh ấy không buông lời trêu ghẹo, ngày nào huynh ấy cũng ghé qua thăm ta, rồi chúng ta yêu nhau, huynh ấy chuộc ta ra khỏi lầu xanh. Chúng ta ngày ngày bên nhau hạnh phúc. Những tưởng cuộc sống sẽ êm thấm thì huynh ấy bị một toán người truy sát vì lấy bí kíp gì đó của họ. Bọn ta phải chạy đến trấn này, Ai ngờ bọn chúng đuổi kịp huynh ấy thì bị giết còn ta chạy được đến chân núi thì bọn chúng đuổi theo định làm ô nhục ta, bỗng nhiên xuất hiện Nguyên cô cô ra tay cứu giúp, giết hết bọn người kia, từ đó ta sống với cô cô trên núi này. Nguyên cô cô võ công thâm hậu dạy ta Giảo cầm vô hình kiếm, ta ngày đêm thương nhớ phu quân nên đàn hát, lại giả thần giả quỷ doạ người qua đường nên ai nấy đều sợ. Mấy năm trước cô cô bị bệnh nên đã quy tiên, bây giờ chỉ còn mình ta sống trên này.
Tiểu Huyên nói xong thì thở dài, nước mắt chảy ra hai hàng. Thanh Phong ban nãy trong nhà lấy được chiếc khăn tay của Tiểu Huyên bèn đưa cho nàng:
Tiểu Huyên đừng buồn, ta sẽ sống ở đây cùng nàng, nàng sẽ không cô độc nữa.
Tiểu Huyên lấy chiếc khăn mà lau nước mắt:
Ta với huynh nam nữ khác biệt, không thể ở chung.
Vậy ta sẽ làm một căn nhà khác bên cạnh nhà nàng thì không phải ở chung rồi, ngày ngày ta được ngắm nàng như vậy còn gì bằng nữa.
Mỗi lời Thanh Phong nói đều nửa như bớn cợt nửa như thật khiến cho Tiểu Huyên ái ngại vô cùng. Nàng lảng sang chuyện khác ngay:
Ta năm nay hai mươi bảy tuổi, huynh bao nhiêu?
Năm nay ta hai sáu rồi, kém nàng một tuổi.
Vậy phải gọi ta bằng tỷ tỷ đó.
Không đâu, hơn có một tuổi mà bắt người ta gọi tỷ tỷ, ta gọi nàng là Tiểu Huyên.
Vậy hiện tại huynh định đi đâu?
Ta á, ta định làm một căn nhà bên cạnh nhà nàng.
Huynh lại đùa rồi, ta hỏi thật đấy.
Thì ta định đi tìm bằng hữu của ta, mùng ba tháng ba ở Bách Long hội tổ chức Đại hội võ lâm để chọn ra Tân thấy đại cao thủ, chắc chắn sư đệ của ta sẽ tham dự nên ta sẽ đến đó để mà tìm.
Ta Thấy võ công của huynh thâm hậu vô cùng, không biết sư phụ của huynh là ai?
Ta không có sư phụ, nhưng người nuôi ta chắc Tiểu Huyên cũng biết đấy.
Là vị nào vậy?
Tiểu Huyên đã bao giờ nghe Cô Ảnh kiếm khách chưa?
Ta biết vị này, Nguyên cô cô nói Cô Ảnh Kiếm khách là một trong thất đại cao thủ.
À mà Nguyên cô cô Tiểu Huyên nhắc tới có phải Nguyên Lộc Bình không?
Sao huynh biết.
Ngày trước Cô Ảnh cũng nói với ta, Nguyên Lộc Bình là nữ nhân mạnh nhất trong thiên hạ chuyên dùng một loại cầm công gọi là Giảo Cầm Vô Hình Kiếm, ban nãy ta nghe nàng nói thì đoán ra.
Nguyên cô cô thực sự rất lợi hại, điều đáng tiếc nhất trong đời cô cô chỉ vì là nữ nhân mà không thể đứng trong hàng Thất đại cao thủ, cô cô dạy cho ta rất nhiều công phu nhưng ta chỉ ngày đêm thương nhớ phu quân mà không lo luyện võ nên võ công kém cỏi, hôm qua không nhờ huynh thì đã…
Tiểu Huyên, nàng xinh đẹp như vậy mà võ công không cao rất dễ bị nam nhân ám hại đấy. Hay là để ngày mai ta sẽ dạy Tiểu Huyên vài chiêu.
Nguyên cô cô cũng nói ta nhất định phải thay cô cô mà đứng vào hàng Tân thất đại cao thủ để cô cô dưới suối vàng có thể mỉm cười, Tiếc là ta võ công chưa có đến chốn thời gian thì cấp bách chỉ còn chưa đầy ba tháng nữa thôi, có lẽ phải chờ đến hai mươi năm nữa.
Tiểu Huyên yên tâm, ta chỉ cho nàng vài đường thì chỉ cần một tháng thôi nàng sẽ vào hàng tân thất đại cao thủ.
Tiểu Huyên ngập ngừng:
Đa tạ huynh…nhưng mà huynh đừng một câu Tiểu Huyên hai câu Tiểu Huyên nữa, ta nghe không quen, với cả nghe thân thiết quá.
Thanh Phong lại càng nói lớn:
Tiểu Huyên, Tiểu Huyên, Tiểu Huyên, ta yêu nàng.
Tiểu Huyên đánh nhẹ vào đầu Thanh Phong:
Huynh này, không được nói như vậy.
Hai người ngồi tâm sự cả buổi chiều. Đến tối hôm đó, Thanh Phong mới hỏi:
Tiểu Huyên, ta ngủ đâu bây giờ, đứng bắt ta ngủ ngoài cửa nhé.
Cả căn phòng chỉ có một chiếc giường, lúc này Tiểu Huyên cũng ái ngại:
Hay là huynh ngủ dưới đất đi.
Vậy á, hay ta ngủ với Tiểu Huyên nhé, chúng ta để chăn ở giữa, không sợ ta làm gì đâu.
Như thế không được, nam nữ thụ thụ bất thân.
Ta đùa nàng thôi, ta ngủ đất cũng được mà.
Rồi mội người trên giường một người dưới đất mà ngủ, đêm đến Thanh Phong không tài nào mà ngủ được chàng cứ nghĩ mãi về Tiểu Huyên thôi, chàng thấy trên giường Tiểu Huyên cũng đang chằn chọc, Thanh Phong mới gọi khẽ:
Tiểu Huyên, nàng ngủ chưa?
Ta ngủ rồi.
Tiểu Huyên nói xong mới biết mình dại, ngủ rồi sao còn nói được cơ chứ, Thanh Phong bụm miệng cười, chàng lại nói:
Tiểu Huyên, ta nhớ nàng quá.
Huynh lại nói linh tinh rồi.
Thanh Phong nhổm dậy tựa cằm lên giường, Tiểu Huyên đang quay mặt vào trong thấy động liền quay ra xem sao thì Thanh Phong hôn nhẹ lên môi nàng một cái rồi lại nằm xuống. Tiểu Huyên đỏ mặt:
Huynh…Huynh làm cái gì vậy?
Ta khó ngủ quá, hôn nàng một cái mới ngủ được.
Đêm đó Thanh Phong quả thực ngủ rất ngon còn Tiểu Huyên thì không, chẳng lẽ lòng nàng đã rung động trước Thanh Phong rồi sao, nàng chằng chọc mãi đến gần sáng mới chợp mắt được. Lúc Tiểu Huyên tỉnh dậy mặt trời đã lên cao lắm rồi, nàng vừa mở mắt ra đã thấy Thanh Phong ngồi bên cạnh, Tiểu Huyên bất giác đưa chăn lên che mặt thì Thanh Phong nhẹ nhàng kéo chiếc chăn ra, rồi hôn nàng một cái thật sâu. Lúc đó nàng chẳng biết làm gì cả, chỉ biết nằm đó bất động, Thanh Phong hôn xong thì ôm lấy nàng rồi hôn lên tóc lên má nàng mà nói:
Tiểu Huyên, dù là mới gặp nàng nhưng ta đã yêu nàng mất rồi.
Tiểu Huyên không biết nên nói gì nữa, nàng rối bời quá, chẳng phải chuyện này đến quá nhanh sao, nàng mới chỉ quen Thanh Phong một ngày, mặt ngày là quá ngắn để hiểu được một người. Thanh Phong thật lòng hay chỉ vì vẻ bề ngoài nên mới yêu nàng, nàng còn chưa quên được phu quân nữa mà, mới chỉ hôm kia nàng còn vừa gảy đàn vừa khóc cho phu quân vậy mà hôm nay chẳng lẽ nàng đã quên mất rồi sao. Tiểu Huyên nghĩ đến đây thì khẽ đẩy Thanh Phong ra rồi ôm lấy chiếc chăn nàng nói:
Huynh… huynh làm gì vậy? Từ giờ huynh đừng như thế nữa. Ta…ta mới gặp huynh hôm qua thôi mà… ta…ta còn chưa quên được phu quân.
Nhưng thực ra ban nãy lúc Thanh Phong đnag hôn nàng say đắm, nàng đã quên thật. Thanh Phong khẽ đặt tay lên vuốt tóc Tiếu Huyên rồi nói:
Ta có thể chờ đến lúc nàng quên được huynh ấy.
Nói rồi Thanh Phong đi ra ngoài, đến cửa chàng lại nói:
Ta làm đồ ăn rồi đó, nàng thay y phục đi rồi ra ăn.
Tiểu Huyên ngồi ngẩn người ra một lúc, bao nhiêu thứ cứ chạy quanh đầu nàng, nàng thấy có lỗi với phu quân, nàng cũng thấy hạnh phúc khi ở bên Thanh Phong, nhưng hai thứ cảm xúc như hai nửa âm dương đối nghịch nhau. Một lát sau Tiểu Huyên thay y phục rồi đờ đẫn bước ra, Thanh Phong nhận thấy Tiểu Huyên có gì đó khác thường, giá như giống như hôm trước nàng cứ khóc thì chàng còn biết đường mà tính, nhưng lần này thì khác, đôi mắt của nàng vô thần nhìn vào hư không, gương mặt cũng lạnh nhạt chẳng tỏ vẻ gì. Thanh Phong mới nói:
Tiểu Huyên nàng đừng nghĩ quá nhiều. Nàng ăn đi, lát nữa ta còn dạy nàng võ công.
Tiểu Huyên cũng chẳng nói gì, hai người ăn trong im lặng, một lát sau Thanh Phong dọn lại nhà rồi dẫn Tiểu Huyên tìm một chỗ rộng rãi bên suối mà luyện công. Tiểu Huyên vẫn cứ ngẩn người ra vô hồn. Thanh Phong lại nói:
Tiểu Huyên, nàng sao vậy, hay là do ta đã làm gì sai, ta biết rồi, chắc chắn do ban nãy ta hôn nàng đúng không?’
Nói đến đây thì Tiểu Huyên như bừng tỉnh, nàng lại đỏ mặt. Thanh Phong hai tay đặt lên vai Tiểu Huyên rồi nói:
Tiểu Huyên nhìn thẳng vào ta xem.
Tiểu Huyên dùng ánh mắt lấm lét mà nhìn Thanh Phong, chàng nói tiếp:
Chuyện tình cảm ta không ép buộc nàng đâu, ta chỉ nói ra tâm tư của mình thôi, nếu nàng có tâm tư cứ nói cho ta nghe, chúng ta đâu còn là người ngoài nữa. Ta biết lúc đó ta không kiềm chế được bản thân, là do t yêu nàng quá, ta cũng biết nàng đang nghĩ gì, có phải nàng đang nghĩ tám năm nay thủ thiết với phu quân tự dưng lại có người xen vào nàng thấy có lỗi với phu quân nàng đúng không?
Tiểu Huyên gật đầu, nhìn bộ dạng nàng lúc này rất ngây thơ, đáng yêu vô cùng. Thanh Phong nói:
Nàng cũng nghĩ là mới quen ta có một ngày chưa biết tâm địa ta như thế nào, không biết yêu nàng vì tính cách hay chỉ là do vẻ bề ngoài đúng không?
Tiểu Huyên mở to mắt vẻ ngạc nhiên, tại sao Thanh Phong có thể biết được, nàng lại gật đầu. Thanh Phong nói:
Điều này ta trả lời được. Ta yêu vẻ ngoài của nàng, còn khi biết tâm tư của nàng ta còn yêu nàng hơn nữa.
Tiêu Thuyên chưa thấy ai yêu người khác mà cứ nới thẳng ra như vậy, nàng ái ngại nhìn xuống đất. Thanh Phong lại nói tiếp:
Nàng còn nghĩ có phải ta lẻo mép như vậy thì đi đến đâu cũng buông lời ngon ngọt dụ dỗ các cô gái đúng không?
Tiểu Huyên nhìn lên Thanh Phong, thực ra nàng không có nghĩ đến cái này, nhưng xem ra lần này Thanh Phong nói thì nàng phải đề phòng, rõ ràng là chàng lẻo mép thật, không biết có hay đi dụ dỗ con gái người ta hay không. Thanh Phong tự nói tự trả lời luôn:
Câu này ta cũng trả lời được, ta chính là một tên lẻo mép chuyên đi dụ dỗ con gái người ta…
Đến đây thì Tiểu Huyên hơi bất ngờ, có lẽ nàng nên suy nghĩ lại việc có nên đồng ý theo Thanh Phong chọn đời chọn kiếp hay không. Thanh Phong tiếp tục
…nhưng dụ được một người thì ta sẽ yêu người ấy cả đời, không dụ thêm ai nữa. Ta sẽ chờ một ngày nàng buông được tất cả.
Tiểu Huyên nghe xong thì tựa như tâm tư được bày tỏ ra hết, dễ chịu vô cùng. Thanh Phong lại nói:
Thôi được rồi, chuyện này gạt sang một bên đã, bây giờ chúng ta phải luyện công rồi.
Tiểu Huyên gật đầu. Thanh Phong ngồi xuống một phiến đá rồi nói:
Thực ra nàng rất có tố chất học võ, võ công Nguyên cô cô dạy nàng cũng thuộc hàng đứng đầu thiên hạ tuy nhiên tạp niệm nàng quá nhiều, trong thất tình thì ưu, tư, bi nhiều hơn bốn thứ còn lại, cho nên khi luyện công, khí huyết không lưu thông liên tục mà bị ngắt quãng, có phải khi luyện công nàng thường giật mình rồi đột ngột dừng lại một lúc, lát sau mới có thể tiếp tục?
Tiểu Huyên thấy Thanh Phong nói thật đúng bèn gật đầu lia lịa. Thanh Phong lại nói tiếp:
Lần trước khi ta giải huyệt cho nàng, nàng vừa rút con dao định đâm tới thì đã hoa mắt chóng mặt, đó là biểu hiện của việc khí huyết không thông. Từ bây giờ, mỗi khi vận công nàng chỉ được tập trung vào một thứ duy nhất, không buồn không vui không sợ không nghĩ đến gì cả. Cứ như vậy không đầy hai tuần nữa, khí huyết nàng sẽ từ từ được đả thông, nội lực cứ thế sẽ dồn thành một khối, liên miên bất tuyệt. Điều thứ hai là võ công Giảo cầm vô hình kiếm, võ công này chí âm chí hàn nàng là nữ nhi đã là chí âm rồi cộng với võ công này thì thành ra cực âm vì thế nên cơ thể nàng lúc nào cũng lạnh ngắt, điều này không tốt lắm, những cũng không hại lắm, chỉ cần điều chỉnh một chút sẽ rất tốt.
Tiểu Huyên nghe Thanh Phong nói xong như mở mang tầm mắt, không khỏi ngỡ ngàng, không ngờ Thanh Phong chỉ mới gặp nàng mà đã để ý từng chút như vậy, biết hết tất cả mọi thứ, nàng cũng nhất nhất làm theo, ngồi xuống vận công. Quả thật khi không nghĩ về điều gì nàng cảm thấy vô cùng khoan khoái cứ như có một luống khi ấm áp chạy đều cơ thể không giống trước kia khi nàng luyện công dòng khí ấy cứ đi một lát lại đột ngột dừng lại mà làm nàng không thể nào vận công tiếp được.
Tuy vậy Tiểu Huyên vẫn chưa thực sự quen với điều này, đôi lúc nàng lại nghĩ đến Thanh Phong, đôi lúc lại nghĩ về phu quân của mình, Thanh Phong thấy Tiểu Huyên người hơi rung nên thì biết nàng đang nghĩ chuyện khác bèn gõ nhẹ vào đầu nàng mà nói lớn:
Nào, nào, tập trung.
Nghe vậy Tiểu Huyên mới không nghĩ lung tung nữa.
Thẫm thoát rồi cũng đã chục ngày trôi qua, nội công của Tiểu Huyên tịnh tiến rõ rệt, nàng cũng đã vứt bỏ được tạp niệm khi luyện công rồi, điều này nhanh hơn dự đoán của Thanh Phong. Thanh Phong thấy vậy thì vui lắm lại nói:
Tiểu Huyên nàng khá lắm đó, bây giờ thử vận công nhả kình một chưởng cho ta xem.
Tiểu Huyên gật đầu, nàng vận kình, chân trái hơi khuỵ xuống, tay phải quyét một vòng rồi tung chưởng thẳng ra phía trước, kình phong tạt xa ba bốn trượng. Thanh Phong thấy vậy tiến lại nói với nàng:
Tiểu Huyên thật là giỏi, mới chục ngày mà nội công đã rất khá rồi, nhưng nàng vẫn phải tập luyện nhiều đó. Được rồi, tạm thời nội công đã ổn, bậy giờ ta sẽ nói về Giảo cầm vô hình kiếm. Môn này lấy nội công làm căn bản, chiêu thức không có, chỉ cần dùng nội công gảy vào dây đàn, dây đàn sẽ khuếch đại nội công mà phóng tới phía trước. Mấy hôm trước ta có nhìn qua, khi đó nội công nàng chưa được như hiện tại nhưng cũng rất khá rồi, tuy nhiên kình phong nàng bắn ra chỉ như gió thổi bên tai, không hiệu quả. Bây giờ nàng thử dùng Giảo cầm vô hình kiếm vào gốc cây bên kia cho ta xem.
Tiểu Huyên cầm lấy cây đàn, tay trái nàng cầm lấy một đầu, đầu còn lại chống xuống đất, nàng gảy lên ba bốn cái, kình phong phát ra bắn phầm phập vào gốc cây mà hằn lên đó mấy lỗ nhỏ. Thanh Phong gọi Tiểu Huyên lại chỉ cho nàng:
Nàng thấy không, kình lực bắn ra không mạnh lại không đúng, vết hằn này chỉ là mấy lỗ nhỏ, sát thương không cao, mấy cái lỗ này lại lớn nhỏ không đều nhau, khi gảy đàn nàng thường đánh vào dây nào?
Ta chỉ gảy vào đàn thôi, lúc vào dây cung lúc vào dây thương, lúc thì vào các dây khác.
Thế thì không được rồi, đàn có bảy loại dây, Cung, thương, giốc, chuỷ, vũ, biến cung và biến chuỷ thì dây nào nốt cao nhất?
Dây biến cung là cao nhất.
Được, vậy từ nay nàng dùng Giảo cầm vô hình kiếm nàng chỉ gảy vào dây này thôi, hơn nữa phải dảy vào giữa dây thì độ rung mới cao, khếch đại nội kình càng lớn, lại phải gảy thẳng thành một đường thẳng, nàng nhớ chưa? Bây giờ nàng thử làm lại ta xem.
Tiểu Huyên gật đầu, nàng gảy theo đúng những gì Thanh Phong nói, Quả nhiên kình phong bắn ra rất mạnh lại xa, cách hơn năm trượng mà hằn lên gốc cây những vệt dài như đao chém im sâu đến mấy thốn. Tiểu Huyên vui lắm chạy lại chỗ Thanh Phong cười mà nói:
Sao huynh tài thật, biết được hết cả mấy thứ này.
Đâu có, tại nàng là kì tài võ học thôi. Nàng chỉ cần luyện đến cuối tháng này thì muốn vào hàng thất đại cao thủ không phải chuyện gì khó. À, ngày ngày nàng nên xoa bóp huyệt tam âm giao vào huyệt nội quan nữa, huyệt tam âm giao giúp nàng đả thông kinh mạch lại còn tốt cho nhan sắc, huyệt nội quan tốt cho tim, dần dần cơ thể nàng sẽ không còn lạnh nữa.
Đa tạ huynh
Không cần đa tạ, cho ta hôn một cái là được rồi.
Nói xong Thanh Phong ôm lấy Tiểu Huyên mà hôn nàng một cái.
Thanh Phong với Tiểu Huyên luyện tập hơn một tháng thì võ công đã tịnh tiến vượt bậc, Giảo cầm vô hình kiếm của Tiểu Huyên thì ảo diệu vô cùng bách phát bách trúng, cho dù là cái lá cây đang rơi nàng cũng có thể xẻ nó làm hai. Thanh Phong thì nội công đã đến mức đăng phong tháo cực muốn cương được cương, muốn nhu được nhu, thu phát tuỳ ý, một chưởng đánh ra trông có vẻ nhu hoà nhưng lại cuồn cuộn như sóng lớn phía sau lại có năm luồng hậu kình yểm trợ, thật là cao thâm khó lường.
Đến mùng năm tháng hai thì hai người mới quyết định xuống núi.
Tiểu Huyên, vậy là gần mười năm rồi nàng mới rời khỏi chỗ này, nàng có thấy háo hức không?
Tiểu Huyên gật đầu, nàng nhìn lại nơi mình đã từng ở gần mười năm nay, nơi đây còn là nơi yên nghỉ của Nguyên cô cô và phu quân của nàng, nàng đâu nỡ rời xa, chuyến này rời đi không biết khi nào mới có thể quay lại. Thanh Phong thấy Tiểu Huyên đượm buồn thì cầm tay nàng mà nói:
Tiểu Huyên yên tâm, chỉ cần nàng muốn, bất cứ khi nào chúng ta cũng có thể quay lại, kể cả bây giờ nàng không muốn đi cũng đâu có sao.
Nhưng ta phải thực hiện tâm nguyện của cô cô, hơn nữa… hơn nữa kỳ thực mấy năm ở trên núi một mình ta cảm thấy cô đơn lắm.
Nàng yên tâm, sau này nếu muốn quay lại ta sẽ về đó cùng với nàng, nàng không còn phải cô đơn nữa đâu.
Hơn tháng nay hai người ở cùng nhau, Thanh Phong lúc nào cũng đối xử với Tiểu Huyên rất tốt, chàng chăm sóc nàng từng chút một, ngay cả nấu cơm dọn nhà chàng cũng làm hết, mỗi ngày Thanh Phong còn…còn hôn nàng nữa chứ, cho dù nàng ngại ngùng nhưng cái cảm giác đó thật là hạnh phúc. Thanh Phong chẳng ngại ngần gì mà nói lời yêu thương với nàng, lúc nào cũng như bỡn cợt nhưng thực ra rất chân thành. Tiểu Huyên đã động lòng ngay từ ngày đầu tiên, cuối cùng sau bao nhiêu năm lại có một nam nhân khiến nàng thổn thức như vậy.
Thanh Phong nắm tay nàng đi xuống trấn, Tiểu Huyên nhìn mọi người trong trấn, không ai nhận ra nàng cả, mọi người đều trầm trồ trước vẻ đẹp của nàng, vài người thấy Thanh Phong nắm tay nàng thì thốt lên rằng:
Tên kia không biết kiếp trước làm bao nhiêu việc thiện, kiếp này mới có thê tử xinh đẹp như vậy.
“ Thê tử” từ này làm trái tim nàng rộn ràng quá, Tiểu Huyên đã nghĩ về một ngày nào đó Thanh Phong sẽ nói với nàng rằng có muốn trọn đời trọn kiếp bên chàng hay không, lúc đó chẳng biết Tiểu Huyên sẽ nói như thế nào.
Danh sách chương