Thanh Phong mở mắt, chàng mới nhìn lờ mờ thì đã thấy ngực trái và bụng đau nhói, chàng định nhồi dậy thì có một bàn tay đặt vai phải của chàng mà nói:
Huynh cứ nằm.
Giọng này là của nữ nhân, Thanh Phong lại nằm xuống rồi ngước lên nhìn, trước mặt chàng chính là Ngọc Bích, vì cảm phục Thanh Phong nên nàng đã cùng Mai Hoa cung cứu giúp. Ngọc Bích nở một nụ cười tươi như hoa rồi nói:
Huynh cảm thấy thế nào? Thanh Phong vẫn ê ẩm nhưng lại nói:
Ta chỉ còn hơi đau những đã đỡ nhiều rồi. Cảm ơn tiểu thư đã giúp.
Bích Ngọc cười:
Huynh còn nhớ ta chứ?
Còn, tiểu thư chính là người hôm đó bị ta bắt đi, xin tạ lỗi với tiểu thư.
Không sao không sao, huynh có làm gì ta đâu mà phải tạ lỗi, đáng lẽ là chúng ta phải tạ lỗi với huynh vì đã hiểu nhầm.
Có xá gì, ai nói ta không giải thích sớm cho mọi người.
Hai người nói chuyện một lúc rồi Ngọc Bích ra ngoài cho chuyện. Thanh Phong nghĩ thầm “ Ta mà ở với cô nương này mấy hôm nữa thể nào cô ta cũng có tình cảm, chi bằng đi càng sớm càng tốt”. Bỗng nhiên chàng giật mình sờ vào túi, may quá vẫn có hai miếng ngọc để cho Mạnh Bà xem, nếu không có vật làm chứng thì sợ Mạnh Bà không tin.
Rồi Thanh Phong không từ mà biệt, chàng cứ thế đi mất. Mấy hôm sau Thanh Phong quay lại nhà của Lâm Anh Thư thì gặp Đồng Hoa, Anh Vũ, Dương Dương. Thấy Thanh Phong bước vào, ai nấy đều mừng rỡ chạy ra đón. Anh Vũ hỏi:
Thanh Phong, huynh về rồi đấy à, có bị thương không?
Ba người nhìn trước sau xem chàng có mất chân hay tay không, nếu mà có làm sao thì Anh Vũ sẽ rất ân hận vì để chàng mạo hiểm, Thanh Phong đáp:
Không sao, ta đã làm xong chuyện cho cô rồi.
Nói đến đây Anh Vũ quỳ thụp xuống:
Đa tạ Phong đại ca, anh linh nhà họ Lâm trên trời sẽ phù hộ cho huynh.
Thanh Phong vội đỡ nàng lên:
Có gì mà phải đa lễ, bằng hữu phải giúp đỡ nhau.
Chàng lại nhìn quanh:
Cô Yên đâu rồi, đệ ấy đã quay lại chưa?
Sắc mặt Anh Vũ có vẻ lo lắng, Dương Dương liền trả lời thay:
Yên đại ca đi đến nay đã mấy tháng rồi mà không có tin tức, tiểu thư lo lắng lắm.
Thanh Phong đăm chiêu:
Lẽ nào đệ ấy đã xảy ra chuyện, không được ra phải đi tìm đệ ấy.
Đoạn Thanh Phong định lên đường đi ngay nhưng Đồng Hoa mới kéo chàng lại:
Huynh mới trở về hãy ở lại nghỉ ngơi một hôm đã, rồi ngày mai cả bốn chúng ta cùng đi.
Cả ba người cũng đi với ta sao?
Đúng vậy, bọn muội ở nhà lo lắng lắm, hết người này đi rồi người kia đi không về cứ đi tìm nhau mãi như thế chẳng phải sốt ruột hay sao.
Thôi được, ba người đi cùng cũng không sao, nhưng về phương bắc xa xôi lại lạnh lẽo nhớ phải chuẩn bị cả đồ ấm. Ta tới Mạnh Bà Sơn đón Tiểu Huyên rồi cùng đi một thể.
Mọi người nhất chí, Thanh Phong lại nói:
Anh Vũ nói với người trong nhà nếu Cô Yên trở về không thấy chúng ta thì hãy ở lại đừng đi tìm nữa.
Anh Vũ gật đầu rồi làm theo. Tôi hôm đó sau khi đã chuẩn bị xong mọi thứ, ba người mới kéo Thanh Phong ra tiểu đình hỏi chuyện. Đồng Hoa nói:
Phong đại ca, mấy tháng nay huynh đã làm những gì, thấy Lâm thiếu gia có mấy người bạn trong giang hồ nói thập đại môn phái truy lùng huynh thì bọn muội lo lắm.
Thanh Phong nhâm nhi tách trà từ từ kể:
Sớm hôm đó, ta ra khỏi đây thì tim đường đến phái Đường Môn. Tên trưởng môn ở đó tên là Vương Tư Vệ, ba mươi hai năm trước đã hãm hiếp giết người phóng hoả nhà của Mạnh Bà nên ta mới tìm hắn để báo thù. Nào ngờ tên đó có tứ đại hộ pháp luôn kè kè bên cạnh võ công lại cao cường ra sức bảo vệ lão. Ta đánh nhau với họ hơn nghìn hiệp mới chiếm được thế thượng phong. Bỗng nhiên lão thả một quái nhân ra, người này đầu tóc bờm xờm ăn mặc rách nát cứ như người rừng vậy, chân tay lại mang xích sắt, các muội đoán người này là ai?
Ba người đều lắc đầu:
Bọn muội không biết, huynh nói đi.
Thanh Phong lại kể tiếp:
Về sau ta mới biết người đó là con trai lão.
Sao lão lại đối xử với con lão như vậy.
Nghe nói Đường Môn chỉ thành thân những người trong dòng tộc nên con sinh ra hay bị dị tật, có lẽ hắn cũng như vậy, tâm thần có vấn đề nên mới xích lại. Người này tuy mang xích sắt nhưng võ công vô cùng lợi hại hơn hẳn tứ đại hộ pháp kia.
Ba người trầm trồ ngạc nhiên.
Ta đánh không lại năm người đó nên mới bỏ chạy vào một cái động gần đó là Quỷ Môn Quan. Các muội không biết chỗ đó đáng sợ thế nào đâu.
Nói đến đây cả bọn đều sợ hãi mà ngồi sát với nhau.
Bọn Đường Môn đến đó thì sợ không dám bước vào. Ta đợi bọn chúng bỏ đi thì mới dám đi ra nào ngờ thấy phía sau lạnh ngắt.
Tức thì Dương Dương giật mình quay lái sau, Đồng Hoa với Anh Vũ cũng ôm lấy nhau ngồi co ro.
Ta mới quay mặt lại thì có một bàn tay chụp tới.
Thanh Phong đưa tay ra chụp tới mặt Đồng Hoa làm nàng suýt nữa ngã nhào ra sau.
Sau đó ta không biết gì nữa. Đến lúc tỉnh dậy cứ tưởng mình đang ở chốn âm tào địa phủ thì sợ lắm, lại có Hắc Bạch Vô Thường đến nữa. Bạch Vô Thường mặc áo trắng toát hai mắt đỏ lòm, lưỡi thè dài hai tấc doạ nạt ta nhưng cuối cùng hoá ra là một cô nương chừng mười sáu tuổi cải trang. Ta mới phát hiện ra cả tỷ tỷ cô ấy cũng mặc áo đen cải trang thành Hắc Vô Thường nữa, hai người ấy xinh đẹp lắm.
Này có phải huynh lại trêu ghẹo hai cô nương đó không, muội sẽ mách Huyên Tỷ.
Thanh Phong đưa tay xua xua:
Không không, ta có Tiểu Huyên rồi nào dám làm mấy cái trò đấy.
Có thật không?
Thật, ta là ta yêu Tiểu Huyên thực sự, ta thay đổi rồi, không còn như xưa nữa.
Ba người mới bụm miệng cười, không ngờ một Thanh Phong từng bị gọi là Dâm tặc bây giờ đã đứng đắn hơn nhiều, không hiểu Tiểu Huyên làm gì mà khiến chàng thay đổi như vậy.
Sau đó lại có một đám người gì gì mà Huyết Nguyệt cung đến tàn sát chỗ đó, Hắc Vô Thường chính là cha của thiếu nữ áo đen bị giết chết còn Bạch Vô Thường thì cũng lâm nguy. Hai thiếu nữ đó mới xin ta cứu giúp, ta một chưởng đánh chết tên kia thì được mọi người tung hô hết mực.
Anh Vũ bĩu môi:
Có thật như vậy không, hay huynh nói điêu?
Thật chứ, suýt nữa thì thiếu nữ áo trắng đã được gả cho ta, may mà ta chạy trước nếu không ở lại chút nữa thì bị bắt phải bái đường.
Dương Dương cười tủm tỉm:
Chuyện này mà đến tay Huyên Tỷ chắc tỷ ấy sẽ giết huynh.
Thì đó, các muội cấm không được kể cho Tiểu Huyên, không ta sẽ chết đó.
Đồng Hoa lại nói:
Sao chuyện của huynh dài dòng thế, kể ngắn gọn thôi.
Ngắn gọn hả?
Ngắn thôi.
Được. Sau đó ta quyết đến Cẩm Y đường trả thù cho Anh Vũ. Bọn Hoa Sơn, Đường Môn, Cẩm Y mới họp đại hội anh hùng lùng giết ta. Họ truy lùng ta hơn tháng thì vây được ta ở phía tây.Ta nói rõ ngọn ngành gọi từng người ra đối chất nên giải được khúc mắc. Nào ngờ ba phái bị ta vạch trần đã liên thủ đánh ta, à còn có cả Sử Thanh Long của hai muội nữa đó.
Thanh Phong chỉ vào Đồng Hoa và Dương Dương.
Hắn chả liên can gì tự dưng nhảy vào liên thủ với ba môn phái kia khiến ta xuýt toi mạng.
Dương Dương với Đồng Hoa nhìn nhau rồi nói:
Thực ra Đồng Hoa tỷ tỷ kể hết chuyện cảu Sử Thanh Long với muội rồi, bây giờ hắn không còn là đại anh hùng trong lòng muội nữa.
Vậy à, hahahaha, cuối cùng muội cũng nhận ra sao?
Thanh Phong cười rồi lắc đầu. Đồng Hoa lại hỏi:
Thế hắn có làm huynh bị thương không?
Có, bị thương không nhẹ nhưng bây giờ ta đỡ hơn rồi. Cuối cùng ta giết hết cả nhưng bị Trác Nhược Phàm đâm một kiếm lại bị Sử Thanh Long của các….
Của ai cơ, hắn không phải của bọn muội
…. Thì bị hắn đánh một chưởng, trong lúc sơ sẩy bị Vương Tư Vệ đâm thêm một dao nữa.
Dương Dương lại hỏi:
Vậy huynh giết Sử Thanh Long rồi à?
Đấy đấy, mới nói không phải của muội xong bây giờ đã quan tâm người ta rồi.
Dương Dương e thẹn, Thanh Phong lại nói:
Yên tâm, ta lúc đó hết sức rồi nên ngất đi, chứ không phải tặng hắn mấy chưởng báo thù cho Đồng Hoa. Thế muội đỡ lo chưa
Muội…muội….
Ta biết ngay mà, muội sao quên hắn nhanh được, hahahaha. May mà được một cô nương chăm sóc nên mới đỡ hơn.
Anh Vũ nhìn Thanh Phong:
Lại cô nương nào, Huyên tỷ giết huynh bây giờ đó.
Thì ta cũng biết vậy nên có dám ở lâu đâu, sợ cô ta có tình ý với ta. Vừa tỉnh dậy còn ê ẩm cả người thì đã mò về đây ngay.
Hahahah, coi như huynh cũng còn nhớ đến Huyên Tỷ.
Bốn người cười nói đến muộn mới về phòng ngủ, sớm hôm sau đã khỏi hành về đất Yên Phong ngay. Thực Sự Thanh Phong đã quên mất một kẻ thù đáng sợ nhất đó chính là Ôn Như Thang, những chuyện vừa qua đã làm cho chàng có chút tự phụ rằng mình là người mạnh nhất trên giang hồ này rồi, không còn ai có thể đánh lại chàng nữa.
Hơn tháng sau bốn người đã tới đất Yên Phong, Thanh Phong vui lắm, chàng cười luôn luôn vì biết mình sắp được gặp Tiểu Huyên rồi, kể từ ngày chàng đi đến nay đã hơn bốn tháng, không biết Tiểu Huyên đã tỉnh lại chưa. Thanh Phong nghĩ vậy thì vừa mừng vừa lo.
Cuối cùng đã đến Mạnh Bà Sơn, Thanh Phong dặn dò mọi người:
Lát nữa các muội cứ đợi ở ngoài, ta vào trong trước, nếu Mạnh Bà cho phép mới được vào, còn không cứ đứng ngoài này, Mạnh Bà đó là người rất khó tính, các muội biết chưa.
Ba người đề gật đầu nghe theo. Lúc sau họ đến một căn nhà nhỏ, Thanh Phong xuống ngựa rồi bước vào, tim chàng đang rung lên từng hồi, không biết mở cửa ra sẽ thấy Tiểu Huyên đang ngồi hay nàng ấy vẫn còn nằm bất tỉnh. Nếu Tiểu Huyên tỉnh dậy chắc chắn sẽ chạy đến ôm mà hôn Thanh Phong, cảm giác ấy chàng đã đợi lâu lắm rồi. Thanh Phong đứng trước cửa mà đắn đo mãi chưa dám mở, bỗng có tiếng Mạnh Bà từ trong vọng ra:
Là ai đến quấy rầy ta đó, nếu muốn ta chưa bệnh thì đợi đến năm sau đi.
Bà bà, là tại hạ, Thanh Phong đây.
Đột nhiên cánh cửa mở tung, Mạnh Bà bước ra nắm lấy tay áo Thanh Phong rất chặt.
Là Thanh Phong đó sao?
Chính là tại hạ. Tại hạ đã làm xong việc bà bà căn dặn.
Mau mau vào nhà.
Mạnh Bà kéo tay áo Thanh Phong vào trong nhưng chàng lại nói:
Bà bà, cháu có mấy vị bằng hữu bên ngoài không biết có thể…?
Mau Mau gọi vào hết.
Thanh Phong vẫy tay ra hiệu cho ba người cùng vào trong. Thanh Phong chưa vào đến nhà đã sốt sắng:
Bà bà, Tiểu Huyên đã tỉnh chưa ạ?
Đột nhiên gương mặt Mạnh Bà xám lại, Thanh Phong dường như đã thấy điều gì không ổn, chẳng đợi Mạnh Bà giải thích chàng chạy vội vào căn buồng, cái rèm vừa hất lên Thanh Phong chỉ thấy một chiếc giường trống không, chàng chạy ra phòng khách nói:
Bà bà, Tiểu Huyên đã tỉnh rồi ư, nàng ấy đâu rồi, có phải là lên núi hái thuốc không để cháu đi tìm.
Nói đoạn Thanh Phong định chạy ra thì Mạnh Bà ngăn lại:
Không cần đi tìm đâu, cô ấy không còn ở đây nữa.
Thanh Phong khựng lại, trong đầu chàng đang chạy qua chạy lại không biết bao nhiêu là chuyện, bao nhiêu là trường hợp có thể xảy đến với Tiểu Huyên. Đồng Hoa, Anh Vũ, Dương Dương bước vào cúi mình chào Mạnh Bà, bỗng thấy Thanh Phong ngây người ra thì hỏi:
Phong đại ca, có chuyện gì vậy?
Thanh Phong không trả lời, chàng vẫn đang cô nghĩ xem có chuyện gì nhưng cơ hồ không nghĩ ra được. Đột nhiên chàng nhớ đến gia tộc Ôn Như, đây là trường hợp xấu nhất và có khả năng cao nhất có thể xảy ra. Rồi chàng ngồi xuống ghế mắt vẫn vô hồn mà than rằng:
Hỏng rồi.
Ba người kia cũng không dám hỏi thêm, Mạnh Bà lại nói:
Ta thật có lỗi với cậu.
Bỗng Thanh Phong cười một cái, nụ cười ấy thật đáng sợ, nó mang bao nhiêu điều bí ẩn, chàng lấy ra hai miếng ngọc của Vương Tư Vệ rồi đặt lên bàn cố lấy bình tĩnh mà nói:
Bà bà, chuyện bà căn dặn, cháu đã làm xong rồi.
Mạnh Bà tuôn nước mắt mà than rằng:
Ông trời, coi như ông còn có mắt, ba mươi mấy năm rồi ta chờ đợi cái ngày này ông có biết không?
Mạnh Bà khóc một lúc rồi nói:
Hắn đã chết như thế nào?
Cháu vạch trần tội ác của hắn cho quần hùng xem sau đó bị hắn đâm nén một nhát nhưng đã kịp dùng nội kình đánh hắn nát như tương.
Hắn chết như vậy coi như còn nhẹ nhàng, dù sao đại ân này của cậu ta xin đa tạ.
Nói rồi Mạnh Bà quỳ thụp xuống, Thanh Phong và mọi người vội đỡ lên, chàng nói:
Bà bà, bà đã ra tay cứu Tiểu Huyên, cháu cảm kích vô cùng nguyện làm trâu làm ngựa cho bà bà, cớ gì phải hành lễ như vậy.
Không được, cậu đã làm một việc đại sự cho ta còn ta…còn ta đã không thể giữ được thê tử của cậu lại.
Thanh Phong lại nói:
Bà bà, có phải gia tộc Ôn Như đã đến đây?
Đúng vậy, chỗ này cách Ôn Như Phủ không xa, bọn chúng đã tìm được đến chỗ này rồi…rồi bắt Tiểu Huyên của cậu đi.
Vậy là nàng ấy đã tỉnh rồi?
Đúng vậy, không ngờ cô ấy hồi phục rất nhanh, cậu đi được hai tháng thì cô ấy đã bình phục nào ngờ…nào ngờ…ta thật có lỗi.
Bà bà xin đừng tự trách, có trách cháu đã không nghĩ đến trường hợp đó. Vậy bọn chúng có nói gì không?
Có một lão già đeo mặt nạ nói sau này cậu quay lại thì phải tới Ôn Như Phủ để gặp lão.
Thanh Phong thở dài:
Được rồi, cháu sẽ đến đó.
Đoạn chàng đứng dậy toan đi ngay thì Đồng Hoa, Dương Dương, Anh Vũ đều ngăn cản:
Huynh không được đi, nếu đi sẽ mất mạng đó.
Các muội đừng cản ta, ta phải đi cứu Tiểu Huyên.
Đồng Hoa nói:
Huynh cứ đi như vậy đâu phải là cách hay, đến đó chỉ tổ làm cả hai người cùng chết.
Dương Dương cũng nói:
Đồng Hoa tỷ nói đúng đó, huynh đừng đi.
Thanh Phong từ từ gạt tay từng người một rồi quay lại nói:
Ta trong đầu đã có kế sách, bây giờ các muội ở lại đây hết sức nguy hiểm, mau đưa Mạnh Bà cùng đi lên phương bắc tìm Cô Yên, nếu tìm được đệ ấy thì quay về Bạch Thành mà sống đừng tìm ta nữa, nếu bọn ta thoát được thì sẽ đến đó tề tự cùng mọi người.
Mạnh Bà phân bua:
Thanh Phong nói đúng, bây giờ đâu thể khoanh tay nhìn Tiểu Huyên bị hại, Thanh Phong là người thông minh ắt đã có phương kế, chúng ta ở lại chỉ tổ làm vướng chân vướng tay, hay là cứ theo cách của Thanh Phong mà làm.
Ba người tuy muốn cản nhưng Mạnh Bà nói vậy thì cũng đành nghe theo. Mọi người thu dọn rồi rời đi ngày, còn Thanh Phong một mình tiến vào thành đến Ôn Như Phủ.
Thanh Phong đang đi trên đường bỗng nghe tiếng thều thào:
Thanh Phong là ngươi…là ngươi sao.
Tiếng nói hình như là nữ nhân, chàng quay sang bên thì thấy một người nằm co ro bên bức tường đổ, người này ăn mặc rách rưới, mặt lại bị như dao rạch kiếm đâm đến lỗi không nhận ra được là ai nữa. Thanh Phong nghe thấy thì bàng hoàng tưởng đó là Tiểu Huyên nhưng rồi chàng lại yên tâm vì đó không phải giọng Tiểu Huyên. Thanh Phong tiên đến rồi ngồi xuống bến cạnh người kia.
Các hạ là…?
Người kia cười một tiếng, tiếng cười mà như tiếng khóc, khóc mà lại như cười nghe đã thấy đau xót thảm thiết vô cùng.
Ta ư, ta là Dạ Chiếu Ngọc đây.
Thanh Phong sửng sốt.
n công, sao lại ra nông nỗi này?
Thanh Phong đỡ người này ngồi dậy, Dạ Chiếu Ngọc lại cười mà nói:
Ta bị phát hiện tư thông với kẻ khác nên Ôn Như Thang sai người đánh gãy hai chân lại rạch nát mặt ta rồi ném ra đường.
n Công, thật là khổ cho người.
Đừng gọi ta là ân công nữa, chính ta đã khai ra ngươi và thê tử ở chỗ Mạnh Bà, với ngươi ta có lỗi nhiều hơn có ơn.
n công đừng nói như vậy, Tiểu Huyên giữ được mạng cũng là nhờ ân công.
Thôi thôi, ta có chuyện muốn nói với ngươi.
n công có chuyện gì căn dặn?
Không có gì căn dặn ngươi cả chỉ muốn nói với ngươi rằng, trong Ôn Như Phủ, cao thủ không ít, hướng tây là chỗ có nhiều sơ hở nhất, muốn vào cứu người thì đi theo hướng đó. Còn nữa thê tử của ngươi bị nhốt trong một mật đạo, mật đạo này nằm ở trong thư phòng của Ôn Như Thang, ngươi thấy một con Tỳ Hưu màu xanh thì xoay nhẹ tự động sẽ có lỗi vào. Khi vào rồi thì cửa sẽ tự đóng, nếu muốn ra thì ở bên trái bức tường bên trong có một nút ấn nhỏ để mở cửa.
Đa tạ ân công, đa tạ ân công.
Người kia lại cười:
Được rồi, ta nhân nhục sống mấy tháng nay chỉ để nói cho ngươi việc này. Thiên Lang, chàng hãy đợi thiếp, thiếp xuống cùng chàng đây.
Nói rồi Dạ Chiếu Ngọc cắn lưỡi tự sát. Thanh Phong hét lớn:
n công, ân công, cớ sao dại dột như vậy.
Máu từ miệng Dạ Chiếu Ngọc tuôn ra không ngớt, một lúc sau thì dãy mà chết. Một người nhan sắc tuyệt trần như vậy cuối cùng kết thúc lại bi thương thế sao. Thanh Phong đau lòng chôn cất Dạ Chiếu Ngọc đàng hoàng.
Đêm hôm đó Thanh Phong theo lời Dạ Chiếu Ngọc nói lẻn vào cửa tây, quả nhiên chỗ này chỉ có hai tên gác cổng, Chàng bật qua tưởng mà vào trong, lúc này đã là giờ tý canh ba nên mọi người đều đi ngủ hết chỉ thỉnh thoảng có mấy tên canh đèn lửa đi qua. Thanh Phong tìm tới thư phòng rồi cạy cửa vào trong, trong phòng tối thui bỗng có ánh sáng màu xanh phát ra từ góc phòng, đó là con Tỳ Hưu bằng bích ngọc lại có thể phát quang. Thanh Phong xoay nhẹ một cái thì đột nhiên bên tường rung động rồi mở ra một cánh cửa, chàng bèn nhảy vào trong, cánh cửa vừa mở ra thì lại từ từ đóng vào ngay.
Sau cánh cửa là một căn phòng bí mật, chỗ này khá sáng vì có nến thắp hai bên tường. Thanh Phong lại thấy một người ở giữa căn phòng bí mật, hai chân bị xích lớn trói lại, đó là Tiểu Huyên, nàng đang nằm ngủ, nét mặt của nàng không thể nào không nhận ra. Thanh Phong vui mừng lắm bèn chạy tới ôm trầm lấy Tiểu Huyên làm nàng thức giấc, đột nhiên Tiểu Huyên hét lớn:
Ngươi là ai, mau cút ra, không được động vào ta.
Rồi nàng đánh vào người Thanh Phong mấy cái rồi đẩy chàng ra xa. Tiểu Huyên sau khi bị thương có vẻ đã mất hết công lực, cái đánh của nàng không hề đau nhưng lời nói của nàng thì có.
Tiểu Huyên là ta, Thanh Phong đây, ta đến cứu nàng.
Thanh Phong lại tưởng trong đêm tối lại vào lúc mơ màng Tiểu Huyên không nhận ra mình nhưng không phải vậy, Tiểu Huyên nói:
Thanh Phong nào, ta không quen nhà ngươi, nếu ngươi dám bước tới bước nữa ta sẽ tự sát ngay.
Thanh Phong giật mình không tin vào tai mình, chàng cứ ngớ Tiểu Huyên không nghe rõ nên nói lại:
Là ta, Thanh Phong đây, phu quân của nàng đây, ta tới để cứu nàng.
Vớ vẩn, phu quân ta là Trường Lãng, chàng đã chết mấy năm rồi, ta không quen ai là Thanh Phong cả.
Thanh Phong càng không hiểu
Tiểu Huyên là ta này, ta với nàng đã thề non hẹn biển mà.
Ta không biết ngươi, nếu không cút ra ta sẽ chết ngay cho ngươi xem.
Thanh Phong không biết được chuyện gì đang diễn ra, mấy tháng trời xa cách cứ ngỡ khi gặp lại Tiểu Huyên sẽ vui mừng phát khóc, nào ngờ nàng lại thờ ơ lạnh nhạt như vậy. Nhưng có vẻ chàng đã dần hiểu ra rằng Tiểu Huyên đã mất một phần trí nhớ trong đó có phần trí nhớ về chàng. Cơ sự cấp bách Thanh Phong không thể ngồi đó đoán già đoán non được chàng phải đưa Tiểu Huyên ra ngoài trước đã.
Tiểu Huyên, nàng có từng nói với ai tên thật của nàng là Dạ Tiểu Huyên không?
Lúc này Tiểu Huyên mới giật mình:
Sao ngươi lại biết tên thật của ta, bình thường ta chỉ xưng là Dạ Tử Điệp thôi, ngươi là ai?
Phải rồi, nàng mấy tháng trước bị thương nên mới tới chỗ Mạnh Bà để chữa trị sau đó thì bị bắt tới đây đúng không?
Sao ngươi biết chuyện này.
Ta là con trai của Mạnh Bà được Mạnh Bà phái đến cứu nàng khỏi đây. Khi nãy ta thấy nàng xinh đẹp nên chỉ nói đùa với nàng thôi.
Tiểu Huyên vẫn còn hơi nghi kị:
Thật không?
Thật chứ, chứ đêm hôm ta mạo hiểm đến đây làm gì, nào để ta tháo xích cho nàng trước rồi chúng ta sẽ bỏ trốn.
Tiểu Huyên thấy Thanh Phong không phải người xấu thì cũng tin, nàng đồng ý cho Thanh Phong cởi xích, chàng vận nội lực giật một cái xích sắt đã đứt rời. Sau đó Thanh Phong lại theo lời của Dạ Chiếu Ngọc mà trốn khỏi Ôn Như Phủ. Chàng cõng Tiểu Huyên trên lưng chạy một mạch về hướng nam mà nghĩ thầm “ Bọn Anh Vũ chắc chưa đi xa được, ta phải đánh lạc hướng để họ có cơ hội chạy thoát, thân pháp ta nhanh hơn tuấn mã, Ôn Như Thang khó mà đuổi được”.
Chàng chạy một mạch đến sáng đã đi xa gần trăm dặm, lúc này Tiểu Huyên đã mệt quá mà ngủ từ bao giờ, Thanh Phong tìm một quán trọ rồi thuê phòng đặt Tiểu Huyên lên giường. Chàng thở dài một hơi rồi ngồi bên cạnh ngắm nhìn Tiểu Huyên:
Tiểu Huyên ơi là Tiểu Huyên sao nàng nỡ quên ta như vậy, lại còn đánh ta nữa chứ, nàng đánh không đau nhưng lời nàng nói làm tim ta còn đau gấp nghìn lần nàng có biết không.
Tiểu Huyên vẫn như vậy, vẫn xinh đẹp vô cùng tuy chỉ vì mấy tháng bị nhốt không được tắm nên cơ thể hơi bẩn, nhưng không sao, với Thanh Phong cho dù nàng có một năm không tắm chàng cũng không sợ. Thanh Phong vuốt má Tiểu Huyên rồi hôn lên môi nàng. Bỗng nhiên Tiểu Huyên bật dậy:
Ngươi, ngươi làm cái gì vậy? Đây…đây là chốn nào?
Thanh Phong cười nói:
Ta xin lỗi đã thất lễ, ta thấy nàng mệt quá nên mới thuê một căn phòng để nàng nghỉ ngơi.
Ngươi…ngươi đi ra ngoài mau, nam nữ thọ thọ bất thân, ra mau không ta la lên bây giờ.
Được rồi được rồi, ta ra ngoài, nàng đừng giận.
Tiểu Huyên đuổi Thanh Phong ra thì nghĩ “Trời ơi, không biết hắn đã làm gì mình chưa, nếu có thì thật là có lỗi với Trường Lãng” rồi nàng lại soi gương đồng thấy sao mà khủng khiếp thế. Mấy tháng rồi nàng không nhìn thấy mình trong gương quả thật nhận ra không nổi, đầu tóc thì bù xù, mặt mày nhem nhuốc, quần áo cũng dơ dáy nữa. Lại có tiếng gõ cửa, Tiểu Huyên liền nói:
Ai đó?
Ta Thanh Phong đây.
Ngươi…ngươi gọi ta làm gì?
À, ta muốn nói là nàng đừng đi đâu kẻo lại bị bọn người kia bắt, ta ra ngoài có chút chuyện thì về ngay.
Được rồi ngươi cứ đi đi, ta sẽ không đi đâu cả.
Rồi Thanh Phong ra ngoài. Tiểu Huyên mới than rằng:
Không ngờ có ngày nhìn ta lại thảm hại như vậy, không được phải đi tắm đã, ngứa ngáy quá.
Tiểu Huyên mới đi tắm ngay, sau khi tắm xong thật là sảng khoái biết bao nhưng quần áo đã dơ dáy hết rồi chẳng lẽ nàng lại mặc lại sao, thế thì có khác gì lúc nãy. thế là Tiểu Huyên cứ đứng mãi trong bồn tắm không biết nên làm gì.
Thanh Phong trở về không thấy Tiểu Huyên thì sốt sắng đi tìm, hỏi tiểu nhị mới biết Tiểu Huyên đã vào phòng tắm, may quá chàng vừa mua một bộ y phục mới cho Tiểu Huyên, Thanh Phong lại gõ cửa. Tiểu Huyên đáp:
Ai vậy?
Là ta Thanh Phong.
Sao lại là ngươi, ngươi đến phòng tắm nữ làm gì?
Ta biết nàng không có y phục để thay nên mới đi mua cho nàng bộ y phục mới.
May quá, đúng lúc Tiểu Huyên đang cần, nàng lại nói:
Được rồi, ngươi hãy mở cửa…
Thanh Phong vừa đợi câu này thì mở cửa định xông vào, Tiểu Huyên hét lên:
Ai cho ngươi vào.
Thanh Phong lại nhảy ra đóng cửa lại:
Không phải vừa nãy nàng bảo mở cửa sao?
Ý ta là mở cửa rồi đặt y phục vào, xong thì ngươi đóng cửa lại rồi đi ra chỗ khác cho ta.
Được rồi được rồi.
Thanh Phong từ từ mở cửa rồi đặt y phục vào trong rồi đóng cửa lại:
Được rồi đó, ta đi đây.
Ngươi đi đi.
Tiểu Huyên đợi một lúc bên ngoài không có động tĩnh thì mới bước ra khỏi bồn tắm, nàng hai tay lấy y phục cũ che đi thân thể rồi đi ra cửa lấy y phục mới. Nào ngờ Thanh Phong đi một đoạn thì chợt nhớ còn cái yếm chàng mua cho Tiểu Huyên còn để trong túi bèn quay lại. Lần này không biết Thanh Phong đã tính toán từ trước hay vô ý nhưng chàng chẳng gõ cửa cũng chẳng nói một câu chỉ mở cửa ra rồi bước vào.
Trước mặt Thanh Phong bây giờ là một Tiểu Huyên trần như nhộng chỉ được che những chỗ cần che bằng mấy mảnh y phục cũ, nàng còn chưa lấy được bộ y phục mới để thay thì Thanh Phong đã bước vào. Cả hai nhìn nhau, Tiểu Huyên toan hét toáng lên thì Thanh Phong vội đóng cửa lao tới tay trái bịt miệng, tay phải vòng qua sau lưng ôm lấy Tiểu Huyên.
Nàng muốn người ta nghe thấy rồi đến giết ta sao?
Tiểu Huyên cứ ư ư không nói được. Thanh Phong trong khoảnh khắc nhìn thấy thân thể của Tiểu Huyên thì không kiềm chế nổi nuốt nước bọt ừng ực rồi nói:
Tiểu Huyên, ta chưa nhìn thấy gì cả, những thứ không nên nhìn đều bị che cả rồi. Bây giờ ta bỏ nàng ra rồi quay đầu bỏ đi tuyệt đối không nhìn lại nhưng nàng không được la lên, nếu không nàng mất danh tiết còn ta sẽ bị đánh chết đó, nàng thấy có được không?
Tiểu Huyên gật đầu nhất trí, Thanh Phong từ từ bỏ tay ra khỏi người nàng nhưng cánh tay có vẻ đã chạm đến khỗ không nên chạm làm Thanh Phong suýt nữa thì thú tính không kiềm chế nổi, chàng đưa tay xuỵt một tiếng ra hiệu không được la lên. Tiểu Huyên cũng tuyệt đối không dám la, nếu ai mà biết chuyện này thì nàng còn mặt mũi nào mà sống nữa.
Đột nhiên bên ngoài có người nói:
Hình như vừa ta nghe tiếng động lạ trong này, không biết có chuyện gì không?
Thấy người kia định mở cửa Thanh Phong liền chạy ngay đến giữ chặt cửa rồi ra hiệu cho Tiểu Huyên nói gì đó, Tiểu Huyên hiểu ngay nhưng ấp úng:
Người…người ngoài kia không được vào…ta…ta đang tắm.
Rồi nàng lại nói khẽ:
Ngươi mau quay đi chỗ khác không được nhìn ta.
Thanh Phong bèn quay ra cửa nhưng trong đầu chàng vẫn hiện lên hình ảnh đó, không ngờ hai người yêu nhau nửa năm chàng cũng chưa từng nhìn thấy một lần Tiểu Huyên như vậy, bây giờ nàng mất trí nhớ không nhớ Thanh Phong là ai thì chàng lại có phước như vậy. Tiểu Huyên tiến lại lấy y phục mới nhưng vẫn rụt rè chưa thay sợ đang thay phục thì Thanh Phong quay lại. Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào bên ngoài lại có mấy người đứng nói chuyện với nhau làm cho Thanh Phong không thể đi ra được, nhưng Thanh Phong đâu có muốn đi ra, chàng đang chung phòng với tuyệt đại mỹ nhân không mặc y phục, đâu có nỡ.
Thanh Phong lại chợt nhớ ra chiếc yếm liền lấy trong túi ra ném về đằng sau cho Tiểu Huyên rồi nói khẽ:
Khi nãy ta mua cả chiếc yếm cho nàng nhưng đi nửa đường mới nhớ ra.
Tiểu Huyên bắt lấy rồi nhanh chóng mặc y phục, không ngờ lại bị Thanh Phong làm mất cả danh tiết. Nàng thay xong thì nói:
Được rồi, ngươi có thể quay lại.
Thanh Phong quay lại thấy Tiểu Huyên đẹp quá thì như thói quen tiến lại hôn lấy nàng. Tiểu Huyên môi vừa chạm thì đẩy Thanh Phong ra nhưng không dám quát to:
Ngươi làm cái gì vậy, Dâm tặc.
À ta quên mất, ngày trước chúng ta vẫn hay như vậy nhưng bây giờ nàng đã mất trí nhớ rồi.
Tiểu Huyên chau mày:
Ngươi nói gì, ta không hiểu?
Lúc chau mày chính là cái lúc mà nàng xinh đẹp nhất, Thanh Phong lại quên mất định hôn Tiểu Huyên cái nữa thì nàng đã kịp thời quay đi rồi đẩy chàng ra:
Dâm tặc, ngươi đừng có được nước lấn tới.
Thanh Phong lại xin lỗi rối rít. Mãi lúc lâu sau mấy người phía ngoài mới đi hết, Tiểu Huyên vội vàng chạy về phòng, Thanh Phong cũng đuổi theo nhưng không kịp vào nên bị Tiểu Huyên cho đứng ở ngoài. Thanh Phong gõ cửa:
Tiểu Huyên nghe ta nói mấy câu.
Dâm tặc, ta có chuyện gì mà phải nói với ngươi.
Tiểu Huyên, có nhiều chuyện nàng không thể nhớ lại nên ta phải kể cho nàng.
Ta không biết, ngươi toàn lợi dụng ta thôi.
Ta thề lần này ta không làm như vậy nữa, nàng hãy nghe ta nói.
Tiểu Huyên thực ra cũng muốn biết tại sao Thanh Phong hay nhiều chuyện về mình như vậy, cụ thể là việc nàng tên thật là Tiểu Huyên hay như bộ y phục này, sao hắn biết nàng thích màu tím. Tiểu Huyên bèn mở cửa:
Ngươi thề không được giở trò bậy bạ nữa.
Ta xin thề.
Được rồi hãy vào đi.
Thanh Phong ngồi xuống ghế, Tiểu Huyên cũng ngồi xuống nhưng là cach chàng một cái bàn, sợ Thanh Phong lại lợi dụng mình. Thanh Phong kể lại tất cả chuyện quá khứ của Tiểu Huyên làm nàng bất ngờ vô cùng “ Sao gã này biết được chuyện cũ của ta, trước giờ chỉ có Nguyên cô cô mới được ta kể mấy chuyện đó, không biết có phải hắn là người quen của ta thật hay không”. Tiếp đó chàng lại kể việc mình gặp Tiểu Huyên như thế nào rồi chuyện gì đã xảy đến với hai người rồi chuyện nàng bị Tiểu Lăng Vương đánh trọng thương phải đến nhờ Mạnh bà cứu giúp.
Chuyện dài quá, Thanh Phong kể đến nửa ngày mới hết, Tiểu Huyên nửa tin nửa ngờ nãng vẫn không nghĩ là mình lại yêu Thanh Phong, tên này rất lẻo mép, khó mà tin được nhưng những gì trước khi hắn nói thì hoàn toàn là sự thật, không lẽ…không lẽ…
Tiểu Huyên lại nói:
Xem như những lời ngươi nói là sự thật đi.
Vậy bây giờ nàng có gọi ta là phu quân không?
Thanh Phong đưa tay lên gãi cằm Tiểu Huyên, nàng bèn hất tay hắn ra:
Đừng có vô lễ, theo như ngươi kể, ta với ngươi còn chưa có bái đường sao gọi là phu quân được, hơn nữa…hơn nữa bây giờ ta không có tình cảm với ngươi.
Lòng Thanh Phong đau lắm, không ngờ xảy ra bao nhiêu chuyện chỉ đợi đến ngày gặp lại mà…Thanh Phong chợt nhìn thấy cổ Tiểu Huyên còn có chiếc ngân vũ mà chàng đeo cho trước khi đi giết Vương Tư Vệ, chàng định nói ra nhưng Tiểu Huyên đâu có nhớ, nõi cũng chẳng để làm gì. Thanh Phong nói với Tiểu Huyên:
Nàng nghỉ ngơi, ngày mai chúng ta phải lên đường sớm không thì Ôn Như Thang sẽ cho người đuổi đến mất.
Tiểu Huyên gật đầu, Thanh Phong bước ra khỏi phòng, trong lòng chàng nặng như đá, chàng thở dài một cái.
Huynh cứ nằm.
Giọng này là của nữ nhân, Thanh Phong lại nằm xuống rồi ngước lên nhìn, trước mặt chàng chính là Ngọc Bích, vì cảm phục Thanh Phong nên nàng đã cùng Mai Hoa cung cứu giúp. Ngọc Bích nở một nụ cười tươi như hoa rồi nói:
Huynh cảm thấy thế nào? Thanh Phong vẫn ê ẩm nhưng lại nói:
Ta chỉ còn hơi đau những đã đỡ nhiều rồi. Cảm ơn tiểu thư đã giúp.
Bích Ngọc cười:
Huynh còn nhớ ta chứ?
Còn, tiểu thư chính là người hôm đó bị ta bắt đi, xin tạ lỗi với tiểu thư.
Không sao không sao, huynh có làm gì ta đâu mà phải tạ lỗi, đáng lẽ là chúng ta phải tạ lỗi với huynh vì đã hiểu nhầm.
Có xá gì, ai nói ta không giải thích sớm cho mọi người.
Hai người nói chuyện một lúc rồi Ngọc Bích ra ngoài cho chuyện. Thanh Phong nghĩ thầm “ Ta mà ở với cô nương này mấy hôm nữa thể nào cô ta cũng có tình cảm, chi bằng đi càng sớm càng tốt”. Bỗng nhiên chàng giật mình sờ vào túi, may quá vẫn có hai miếng ngọc để cho Mạnh Bà xem, nếu không có vật làm chứng thì sợ Mạnh Bà không tin.
Rồi Thanh Phong không từ mà biệt, chàng cứ thế đi mất. Mấy hôm sau Thanh Phong quay lại nhà của Lâm Anh Thư thì gặp Đồng Hoa, Anh Vũ, Dương Dương. Thấy Thanh Phong bước vào, ai nấy đều mừng rỡ chạy ra đón. Anh Vũ hỏi:
Thanh Phong, huynh về rồi đấy à, có bị thương không?
Ba người nhìn trước sau xem chàng có mất chân hay tay không, nếu mà có làm sao thì Anh Vũ sẽ rất ân hận vì để chàng mạo hiểm, Thanh Phong đáp:
Không sao, ta đã làm xong chuyện cho cô rồi.
Nói đến đây Anh Vũ quỳ thụp xuống:
Đa tạ Phong đại ca, anh linh nhà họ Lâm trên trời sẽ phù hộ cho huynh.
Thanh Phong vội đỡ nàng lên:
Có gì mà phải đa lễ, bằng hữu phải giúp đỡ nhau.
Chàng lại nhìn quanh:
Cô Yên đâu rồi, đệ ấy đã quay lại chưa?
Sắc mặt Anh Vũ có vẻ lo lắng, Dương Dương liền trả lời thay:
Yên đại ca đi đến nay đã mấy tháng rồi mà không có tin tức, tiểu thư lo lắng lắm.
Thanh Phong đăm chiêu:
Lẽ nào đệ ấy đã xảy ra chuyện, không được ra phải đi tìm đệ ấy.
Đoạn Thanh Phong định lên đường đi ngay nhưng Đồng Hoa mới kéo chàng lại:
Huynh mới trở về hãy ở lại nghỉ ngơi một hôm đã, rồi ngày mai cả bốn chúng ta cùng đi.
Cả ba người cũng đi với ta sao?
Đúng vậy, bọn muội ở nhà lo lắng lắm, hết người này đi rồi người kia đi không về cứ đi tìm nhau mãi như thế chẳng phải sốt ruột hay sao.
Thôi được, ba người đi cùng cũng không sao, nhưng về phương bắc xa xôi lại lạnh lẽo nhớ phải chuẩn bị cả đồ ấm. Ta tới Mạnh Bà Sơn đón Tiểu Huyên rồi cùng đi một thể.
Mọi người nhất chí, Thanh Phong lại nói:
Anh Vũ nói với người trong nhà nếu Cô Yên trở về không thấy chúng ta thì hãy ở lại đừng đi tìm nữa.
Anh Vũ gật đầu rồi làm theo. Tôi hôm đó sau khi đã chuẩn bị xong mọi thứ, ba người mới kéo Thanh Phong ra tiểu đình hỏi chuyện. Đồng Hoa nói:
Phong đại ca, mấy tháng nay huynh đã làm những gì, thấy Lâm thiếu gia có mấy người bạn trong giang hồ nói thập đại môn phái truy lùng huynh thì bọn muội lo lắm.
Thanh Phong nhâm nhi tách trà từ từ kể:
Sớm hôm đó, ta ra khỏi đây thì tim đường đến phái Đường Môn. Tên trưởng môn ở đó tên là Vương Tư Vệ, ba mươi hai năm trước đã hãm hiếp giết người phóng hoả nhà của Mạnh Bà nên ta mới tìm hắn để báo thù. Nào ngờ tên đó có tứ đại hộ pháp luôn kè kè bên cạnh võ công lại cao cường ra sức bảo vệ lão. Ta đánh nhau với họ hơn nghìn hiệp mới chiếm được thế thượng phong. Bỗng nhiên lão thả một quái nhân ra, người này đầu tóc bờm xờm ăn mặc rách nát cứ như người rừng vậy, chân tay lại mang xích sắt, các muội đoán người này là ai?
Ba người đều lắc đầu:
Bọn muội không biết, huynh nói đi.
Thanh Phong lại kể tiếp:
Về sau ta mới biết người đó là con trai lão.
Sao lão lại đối xử với con lão như vậy.
Nghe nói Đường Môn chỉ thành thân những người trong dòng tộc nên con sinh ra hay bị dị tật, có lẽ hắn cũng như vậy, tâm thần có vấn đề nên mới xích lại. Người này tuy mang xích sắt nhưng võ công vô cùng lợi hại hơn hẳn tứ đại hộ pháp kia.
Ba người trầm trồ ngạc nhiên.
Ta đánh không lại năm người đó nên mới bỏ chạy vào một cái động gần đó là Quỷ Môn Quan. Các muội không biết chỗ đó đáng sợ thế nào đâu.
Nói đến đây cả bọn đều sợ hãi mà ngồi sát với nhau.
Bọn Đường Môn đến đó thì sợ không dám bước vào. Ta đợi bọn chúng bỏ đi thì mới dám đi ra nào ngờ thấy phía sau lạnh ngắt.
Tức thì Dương Dương giật mình quay lái sau, Đồng Hoa với Anh Vũ cũng ôm lấy nhau ngồi co ro.
Ta mới quay mặt lại thì có một bàn tay chụp tới.
Thanh Phong đưa tay ra chụp tới mặt Đồng Hoa làm nàng suýt nữa ngã nhào ra sau.
Sau đó ta không biết gì nữa. Đến lúc tỉnh dậy cứ tưởng mình đang ở chốn âm tào địa phủ thì sợ lắm, lại có Hắc Bạch Vô Thường đến nữa. Bạch Vô Thường mặc áo trắng toát hai mắt đỏ lòm, lưỡi thè dài hai tấc doạ nạt ta nhưng cuối cùng hoá ra là một cô nương chừng mười sáu tuổi cải trang. Ta mới phát hiện ra cả tỷ tỷ cô ấy cũng mặc áo đen cải trang thành Hắc Vô Thường nữa, hai người ấy xinh đẹp lắm.
Này có phải huynh lại trêu ghẹo hai cô nương đó không, muội sẽ mách Huyên Tỷ.
Thanh Phong đưa tay xua xua:
Không không, ta có Tiểu Huyên rồi nào dám làm mấy cái trò đấy.
Có thật không?
Thật, ta là ta yêu Tiểu Huyên thực sự, ta thay đổi rồi, không còn như xưa nữa.
Ba người mới bụm miệng cười, không ngờ một Thanh Phong từng bị gọi là Dâm tặc bây giờ đã đứng đắn hơn nhiều, không hiểu Tiểu Huyên làm gì mà khiến chàng thay đổi như vậy.
Sau đó lại có một đám người gì gì mà Huyết Nguyệt cung đến tàn sát chỗ đó, Hắc Vô Thường chính là cha của thiếu nữ áo đen bị giết chết còn Bạch Vô Thường thì cũng lâm nguy. Hai thiếu nữ đó mới xin ta cứu giúp, ta một chưởng đánh chết tên kia thì được mọi người tung hô hết mực.
Anh Vũ bĩu môi:
Có thật như vậy không, hay huynh nói điêu?
Thật chứ, suýt nữa thì thiếu nữ áo trắng đã được gả cho ta, may mà ta chạy trước nếu không ở lại chút nữa thì bị bắt phải bái đường.
Dương Dương cười tủm tỉm:
Chuyện này mà đến tay Huyên Tỷ chắc tỷ ấy sẽ giết huynh.
Thì đó, các muội cấm không được kể cho Tiểu Huyên, không ta sẽ chết đó.
Đồng Hoa lại nói:
Sao chuyện của huynh dài dòng thế, kể ngắn gọn thôi.
Ngắn gọn hả?
Ngắn thôi.
Được. Sau đó ta quyết đến Cẩm Y đường trả thù cho Anh Vũ. Bọn Hoa Sơn, Đường Môn, Cẩm Y mới họp đại hội anh hùng lùng giết ta. Họ truy lùng ta hơn tháng thì vây được ta ở phía tây.Ta nói rõ ngọn ngành gọi từng người ra đối chất nên giải được khúc mắc. Nào ngờ ba phái bị ta vạch trần đã liên thủ đánh ta, à còn có cả Sử Thanh Long của hai muội nữa đó.
Thanh Phong chỉ vào Đồng Hoa và Dương Dương.
Hắn chả liên can gì tự dưng nhảy vào liên thủ với ba môn phái kia khiến ta xuýt toi mạng.
Dương Dương với Đồng Hoa nhìn nhau rồi nói:
Thực ra Đồng Hoa tỷ tỷ kể hết chuyện cảu Sử Thanh Long với muội rồi, bây giờ hắn không còn là đại anh hùng trong lòng muội nữa.
Vậy à, hahahaha, cuối cùng muội cũng nhận ra sao?
Thanh Phong cười rồi lắc đầu. Đồng Hoa lại hỏi:
Thế hắn có làm huynh bị thương không?
Có, bị thương không nhẹ nhưng bây giờ ta đỡ hơn rồi. Cuối cùng ta giết hết cả nhưng bị Trác Nhược Phàm đâm một kiếm lại bị Sử Thanh Long của các….
Của ai cơ, hắn không phải của bọn muội
…. Thì bị hắn đánh một chưởng, trong lúc sơ sẩy bị Vương Tư Vệ đâm thêm một dao nữa.
Dương Dương lại hỏi:
Vậy huynh giết Sử Thanh Long rồi à?
Đấy đấy, mới nói không phải của muội xong bây giờ đã quan tâm người ta rồi.
Dương Dương e thẹn, Thanh Phong lại nói:
Yên tâm, ta lúc đó hết sức rồi nên ngất đi, chứ không phải tặng hắn mấy chưởng báo thù cho Đồng Hoa. Thế muội đỡ lo chưa
Muội…muội….
Ta biết ngay mà, muội sao quên hắn nhanh được, hahahaha. May mà được một cô nương chăm sóc nên mới đỡ hơn.
Anh Vũ nhìn Thanh Phong:
Lại cô nương nào, Huyên tỷ giết huynh bây giờ đó.
Thì ta cũng biết vậy nên có dám ở lâu đâu, sợ cô ta có tình ý với ta. Vừa tỉnh dậy còn ê ẩm cả người thì đã mò về đây ngay.
Hahahah, coi như huynh cũng còn nhớ đến Huyên Tỷ.
Bốn người cười nói đến muộn mới về phòng ngủ, sớm hôm sau đã khỏi hành về đất Yên Phong ngay. Thực Sự Thanh Phong đã quên mất một kẻ thù đáng sợ nhất đó chính là Ôn Như Thang, những chuyện vừa qua đã làm cho chàng có chút tự phụ rằng mình là người mạnh nhất trên giang hồ này rồi, không còn ai có thể đánh lại chàng nữa.
Hơn tháng sau bốn người đã tới đất Yên Phong, Thanh Phong vui lắm, chàng cười luôn luôn vì biết mình sắp được gặp Tiểu Huyên rồi, kể từ ngày chàng đi đến nay đã hơn bốn tháng, không biết Tiểu Huyên đã tỉnh lại chưa. Thanh Phong nghĩ vậy thì vừa mừng vừa lo.
Cuối cùng đã đến Mạnh Bà Sơn, Thanh Phong dặn dò mọi người:
Lát nữa các muội cứ đợi ở ngoài, ta vào trong trước, nếu Mạnh Bà cho phép mới được vào, còn không cứ đứng ngoài này, Mạnh Bà đó là người rất khó tính, các muội biết chưa.
Ba người đề gật đầu nghe theo. Lúc sau họ đến một căn nhà nhỏ, Thanh Phong xuống ngựa rồi bước vào, tim chàng đang rung lên từng hồi, không biết mở cửa ra sẽ thấy Tiểu Huyên đang ngồi hay nàng ấy vẫn còn nằm bất tỉnh. Nếu Tiểu Huyên tỉnh dậy chắc chắn sẽ chạy đến ôm mà hôn Thanh Phong, cảm giác ấy chàng đã đợi lâu lắm rồi. Thanh Phong đứng trước cửa mà đắn đo mãi chưa dám mở, bỗng có tiếng Mạnh Bà từ trong vọng ra:
Là ai đến quấy rầy ta đó, nếu muốn ta chưa bệnh thì đợi đến năm sau đi.
Bà bà, là tại hạ, Thanh Phong đây.
Đột nhiên cánh cửa mở tung, Mạnh Bà bước ra nắm lấy tay áo Thanh Phong rất chặt.
Là Thanh Phong đó sao?
Chính là tại hạ. Tại hạ đã làm xong việc bà bà căn dặn.
Mau mau vào nhà.
Mạnh Bà kéo tay áo Thanh Phong vào trong nhưng chàng lại nói:
Bà bà, cháu có mấy vị bằng hữu bên ngoài không biết có thể…?
Mau Mau gọi vào hết.
Thanh Phong vẫy tay ra hiệu cho ba người cùng vào trong. Thanh Phong chưa vào đến nhà đã sốt sắng:
Bà bà, Tiểu Huyên đã tỉnh chưa ạ?
Đột nhiên gương mặt Mạnh Bà xám lại, Thanh Phong dường như đã thấy điều gì không ổn, chẳng đợi Mạnh Bà giải thích chàng chạy vội vào căn buồng, cái rèm vừa hất lên Thanh Phong chỉ thấy một chiếc giường trống không, chàng chạy ra phòng khách nói:
Bà bà, Tiểu Huyên đã tỉnh rồi ư, nàng ấy đâu rồi, có phải là lên núi hái thuốc không để cháu đi tìm.
Nói đoạn Thanh Phong định chạy ra thì Mạnh Bà ngăn lại:
Không cần đi tìm đâu, cô ấy không còn ở đây nữa.
Thanh Phong khựng lại, trong đầu chàng đang chạy qua chạy lại không biết bao nhiêu là chuyện, bao nhiêu là trường hợp có thể xảy đến với Tiểu Huyên. Đồng Hoa, Anh Vũ, Dương Dương bước vào cúi mình chào Mạnh Bà, bỗng thấy Thanh Phong ngây người ra thì hỏi:
Phong đại ca, có chuyện gì vậy?
Thanh Phong không trả lời, chàng vẫn đang cô nghĩ xem có chuyện gì nhưng cơ hồ không nghĩ ra được. Đột nhiên chàng nhớ đến gia tộc Ôn Như, đây là trường hợp xấu nhất và có khả năng cao nhất có thể xảy ra. Rồi chàng ngồi xuống ghế mắt vẫn vô hồn mà than rằng:
Hỏng rồi.
Ba người kia cũng không dám hỏi thêm, Mạnh Bà lại nói:
Ta thật có lỗi với cậu.
Bỗng Thanh Phong cười một cái, nụ cười ấy thật đáng sợ, nó mang bao nhiêu điều bí ẩn, chàng lấy ra hai miếng ngọc của Vương Tư Vệ rồi đặt lên bàn cố lấy bình tĩnh mà nói:
Bà bà, chuyện bà căn dặn, cháu đã làm xong rồi.
Mạnh Bà tuôn nước mắt mà than rằng:
Ông trời, coi như ông còn có mắt, ba mươi mấy năm rồi ta chờ đợi cái ngày này ông có biết không?
Mạnh Bà khóc một lúc rồi nói:
Hắn đã chết như thế nào?
Cháu vạch trần tội ác của hắn cho quần hùng xem sau đó bị hắn đâm nén một nhát nhưng đã kịp dùng nội kình đánh hắn nát như tương.
Hắn chết như vậy coi như còn nhẹ nhàng, dù sao đại ân này của cậu ta xin đa tạ.
Nói rồi Mạnh Bà quỳ thụp xuống, Thanh Phong và mọi người vội đỡ lên, chàng nói:
Bà bà, bà đã ra tay cứu Tiểu Huyên, cháu cảm kích vô cùng nguyện làm trâu làm ngựa cho bà bà, cớ gì phải hành lễ như vậy.
Không được, cậu đã làm một việc đại sự cho ta còn ta…còn ta đã không thể giữ được thê tử của cậu lại.
Thanh Phong lại nói:
Bà bà, có phải gia tộc Ôn Như đã đến đây?
Đúng vậy, chỗ này cách Ôn Như Phủ không xa, bọn chúng đã tìm được đến chỗ này rồi…rồi bắt Tiểu Huyên của cậu đi.
Vậy là nàng ấy đã tỉnh rồi?
Đúng vậy, không ngờ cô ấy hồi phục rất nhanh, cậu đi được hai tháng thì cô ấy đã bình phục nào ngờ…nào ngờ…ta thật có lỗi.
Bà bà xin đừng tự trách, có trách cháu đã không nghĩ đến trường hợp đó. Vậy bọn chúng có nói gì không?
Có một lão già đeo mặt nạ nói sau này cậu quay lại thì phải tới Ôn Như Phủ để gặp lão.
Thanh Phong thở dài:
Được rồi, cháu sẽ đến đó.
Đoạn chàng đứng dậy toan đi ngay thì Đồng Hoa, Dương Dương, Anh Vũ đều ngăn cản:
Huynh không được đi, nếu đi sẽ mất mạng đó.
Các muội đừng cản ta, ta phải đi cứu Tiểu Huyên.
Đồng Hoa nói:
Huynh cứ đi như vậy đâu phải là cách hay, đến đó chỉ tổ làm cả hai người cùng chết.
Dương Dương cũng nói:
Đồng Hoa tỷ nói đúng đó, huynh đừng đi.
Thanh Phong từ từ gạt tay từng người một rồi quay lại nói:
Ta trong đầu đã có kế sách, bây giờ các muội ở lại đây hết sức nguy hiểm, mau đưa Mạnh Bà cùng đi lên phương bắc tìm Cô Yên, nếu tìm được đệ ấy thì quay về Bạch Thành mà sống đừng tìm ta nữa, nếu bọn ta thoát được thì sẽ đến đó tề tự cùng mọi người.
Mạnh Bà phân bua:
Thanh Phong nói đúng, bây giờ đâu thể khoanh tay nhìn Tiểu Huyên bị hại, Thanh Phong là người thông minh ắt đã có phương kế, chúng ta ở lại chỉ tổ làm vướng chân vướng tay, hay là cứ theo cách của Thanh Phong mà làm.
Ba người tuy muốn cản nhưng Mạnh Bà nói vậy thì cũng đành nghe theo. Mọi người thu dọn rồi rời đi ngày, còn Thanh Phong một mình tiến vào thành đến Ôn Như Phủ.
Thanh Phong đang đi trên đường bỗng nghe tiếng thều thào:
Thanh Phong là ngươi…là ngươi sao.
Tiếng nói hình như là nữ nhân, chàng quay sang bên thì thấy một người nằm co ro bên bức tường đổ, người này ăn mặc rách rưới, mặt lại bị như dao rạch kiếm đâm đến lỗi không nhận ra được là ai nữa. Thanh Phong nghe thấy thì bàng hoàng tưởng đó là Tiểu Huyên nhưng rồi chàng lại yên tâm vì đó không phải giọng Tiểu Huyên. Thanh Phong tiên đến rồi ngồi xuống bến cạnh người kia.
Các hạ là…?
Người kia cười một tiếng, tiếng cười mà như tiếng khóc, khóc mà lại như cười nghe đã thấy đau xót thảm thiết vô cùng.
Ta ư, ta là Dạ Chiếu Ngọc đây.
Thanh Phong sửng sốt.
n công, sao lại ra nông nỗi này?
Thanh Phong đỡ người này ngồi dậy, Dạ Chiếu Ngọc lại cười mà nói:
Ta bị phát hiện tư thông với kẻ khác nên Ôn Như Thang sai người đánh gãy hai chân lại rạch nát mặt ta rồi ném ra đường.
n Công, thật là khổ cho người.
Đừng gọi ta là ân công nữa, chính ta đã khai ra ngươi và thê tử ở chỗ Mạnh Bà, với ngươi ta có lỗi nhiều hơn có ơn.
n công đừng nói như vậy, Tiểu Huyên giữ được mạng cũng là nhờ ân công.
Thôi thôi, ta có chuyện muốn nói với ngươi.
n công có chuyện gì căn dặn?
Không có gì căn dặn ngươi cả chỉ muốn nói với ngươi rằng, trong Ôn Như Phủ, cao thủ không ít, hướng tây là chỗ có nhiều sơ hở nhất, muốn vào cứu người thì đi theo hướng đó. Còn nữa thê tử của ngươi bị nhốt trong một mật đạo, mật đạo này nằm ở trong thư phòng của Ôn Như Thang, ngươi thấy một con Tỳ Hưu màu xanh thì xoay nhẹ tự động sẽ có lỗi vào. Khi vào rồi thì cửa sẽ tự đóng, nếu muốn ra thì ở bên trái bức tường bên trong có một nút ấn nhỏ để mở cửa.
Đa tạ ân công, đa tạ ân công.
Người kia lại cười:
Được rồi, ta nhân nhục sống mấy tháng nay chỉ để nói cho ngươi việc này. Thiên Lang, chàng hãy đợi thiếp, thiếp xuống cùng chàng đây.
Nói rồi Dạ Chiếu Ngọc cắn lưỡi tự sát. Thanh Phong hét lớn:
n công, ân công, cớ sao dại dột như vậy.
Máu từ miệng Dạ Chiếu Ngọc tuôn ra không ngớt, một lúc sau thì dãy mà chết. Một người nhan sắc tuyệt trần như vậy cuối cùng kết thúc lại bi thương thế sao. Thanh Phong đau lòng chôn cất Dạ Chiếu Ngọc đàng hoàng.
Đêm hôm đó Thanh Phong theo lời Dạ Chiếu Ngọc nói lẻn vào cửa tây, quả nhiên chỗ này chỉ có hai tên gác cổng, Chàng bật qua tưởng mà vào trong, lúc này đã là giờ tý canh ba nên mọi người đều đi ngủ hết chỉ thỉnh thoảng có mấy tên canh đèn lửa đi qua. Thanh Phong tìm tới thư phòng rồi cạy cửa vào trong, trong phòng tối thui bỗng có ánh sáng màu xanh phát ra từ góc phòng, đó là con Tỳ Hưu bằng bích ngọc lại có thể phát quang. Thanh Phong xoay nhẹ một cái thì đột nhiên bên tường rung động rồi mở ra một cánh cửa, chàng bèn nhảy vào trong, cánh cửa vừa mở ra thì lại từ từ đóng vào ngay.
Sau cánh cửa là một căn phòng bí mật, chỗ này khá sáng vì có nến thắp hai bên tường. Thanh Phong lại thấy một người ở giữa căn phòng bí mật, hai chân bị xích lớn trói lại, đó là Tiểu Huyên, nàng đang nằm ngủ, nét mặt của nàng không thể nào không nhận ra. Thanh Phong vui mừng lắm bèn chạy tới ôm trầm lấy Tiểu Huyên làm nàng thức giấc, đột nhiên Tiểu Huyên hét lớn:
Ngươi là ai, mau cút ra, không được động vào ta.
Rồi nàng đánh vào người Thanh Phong mấy cái rồi đẩy chàng ra xa. Tiểu Huyên sau khi bị thương có vẻ đã mất hết công lực, cái đánh của nàng không hề đau nhưng lời nói của nàng thì có.
Tiểu Huyên là ta, Thanh Phong đây, ta đến cứu nàng.
Thanh Phong lại tưởng trong đêm tối lại vào lúc mơ màng Tiểu Huyên không nhận ra mình nhưng không phải vậy, Tiểu Huyên nói:
Thanh Phong nào, ta không quen nhà ngươi, nếu ngươi dám bước tới bước nữa ta sẽ tự sát ngay.
Thanh Phong giật mình không tin vào tai mình, chàng cứ ngớ Tiểu Huyên không nghe rõ nên nói lại:
Là ta, Thanh Phong đây, phu quân của nàng đây, ta tới để cứu nàng.
Vớ vẩn, phu quân ta là Trường Lãng, chàng đã chết mấy năm rồi, ta không quen ai là Thanh Phong cả.
Thanh Phong càng không hiểu
Tiểu Huyên là ta này, ta với nàng đã thề non hẹn biển mà.
Ta không biết ngươi, nếu không cút ra ta sẽ chết ngay cho ngươi xem.
Thanh Phong không biết được chuyện gì đang diễn ra, mấy tháng trời xa cách cứ ngỡ khi gặp lại Tiểu Huyên sẽ vui mừng phát khóc, nào ngờ nàng lại thờ ơ lạnh nhạt như vậy. Nhưng có vẻ chàng đã dần hiểu ra rằng Tiểu Huyên đã mất một phần trí nhớ trong đó có phần trí nhớ về chàng. Cơ sự cấp bách Thanh Phong không thể ngồi đó đoán già đoán non được chàng phải đưa Tiểu Huyên ra ngoài trước đã.
Tiểu Huyên, nàng có từng nói với ai tên thật của nàng là Dạ Tiểu Huyên không?
Lúc này Tiểu Huyên mới giật mình:
Sao ngươi lại biết tên thật của ta, bình thường ta chỉ xưng là Dạ Tử Điệp thôi, ngươi là ai?
Phải rồi, nàng mấy tháng trước bị thương nên mới tới chỗ Mạnh Bà để chữa trị sau đó thì bị bắt tới đây đúng không?
Sao ngươi biết chuyện này.
Ta là con trai của Mạnh Bà được Mạnh Bà phái đến cứu nàng khỏi đây. Khi nãy ta thấy nàng xinh đẹp nên chỉ nói đùa với nàng thôi.
Tiểu Huyên vẫn còn hơi nghi kị:
Thật không?
Thật chứ, chứ đêm hôm ta mạo hiểm đến đây làm gì, nào để ta tháo xích cho nàng trước rồi chúng ta sẽ bỏ trốn.
Tiểu Huyên thấy Thanh Phong không phải người xấu thì cũng tin, nàng đồng ý cho Thanh Phong cởi xích, chàng vận nội lực giật một cái xích sắt đã đứt rời. Sau đó Thanh Phong lại theo lời của Dạ Chiếu Ngọc mà trốn khỏi Ôn Như Phủ. Chàng cõng Tiểu Huyên trên lưng chạy một mạch về hướng nam mà nghĩ thầm “ Bọn Anh Vũ chắc chưa đi xa được, ta phải đánh lạc hướng để họ có cơ hội chạy thoát, thân pháp ta nhanh hơn tuấn mã, Ôn Như Thang khó mà đuổi được”.
Chàng chạy một mạch đến sáng đã đi xa gần trăm dặm, lúc này Tiểu Huyên đã mệt quá mà ngủ từ bao giờ, Thanh Phong tìm một quán trọ rồi thuê phòng đặt Tiểu Huyên lên giường. Chàng thở dài một hơi rồi ngồi bên cạnh ngắm nhìn Tiểu Huyên:
Tiểu Huyên ơi là Tiểu Huyên sao nàng nỡ quên ta như vậy, lại còn đánh ta nữa chứ, nàng đánh không đau nhưng lời nàng nói làm tim ta còn đau gấp nghìn lần nàng có biết không.
Tiểu Huyên vẫn như vậy, vẫn xinh đẹp vô cùng tuy chỉ vì mấy tháng bị nhốt không được tắm nên cơ thể hơi bẩn, nhưng không sao, với Thanh Phong cho dù nàng có một năm không tắm chàng cũng không sợ. Thanh Phong vuốt má Tiểu Huyên rồi hôn lên môi nàng. Bỗng nhiên Tiểu Huyên bật dậy:
Ngươi, ngươi làm cái gì vậy? Đây…đây là chốn nào?
Thanh Phong cười nói:
Ta xin lỗi đã thất lễ, ta thấy nàng mệt quá nên mới thuê một căn phòng để nàng nghỉ ngơi.
Ngươi…ngươi đi ra ngoài mau, nam nữ thọ thọ bất thân, ra mau không ta la lên bây giờ.
Được rồi được rồi, ta ra ngoài, nàng đừng giận.
Tiểu Huyên đuổi Thanh Phong ra thì nghĩ “Trời ơi, không biết hắn đã làm gì mình chưa, nếu có thì thật là có lỗi với Trường Lãng” rồi nàng lại soi gương đồng thấy sao mà khủng khiếp thế. Mấy tháng rồi nàng không nhìn thấy mình trong gương quả thật nhận ra không nổi, đầu tóc thì bù xù, mặt mày nhem nhuốc, quần áo cũng dơ dáy nữa. Lại có tiếng gõ cửa, Tiểu Huyên liền nói:
Ai đó?
Ta Thanh Phong đây.
Ngươi…ngươi gọi ta làm gì?
À, ta muốn nói là nàng đừng đi đâu kẻo lại bị bọn người kia bắt, ta ra ngoài có chút chuyện thì về ngay.
Được rồi ngươi cứ đi đi, ta sẽ không đi đâu cả.
Rồi Thanh Phong ra ngoài. Tiểu Huyên mới than rằng:
Không ngờ có ngày nhìn ta lại thảm hại như vậy, không được phải đi tắm đã, ngứa ngáy quá.
Tiểu Huyên mới đi tắm ngay, sau khi tắm xong thật là sảng khoái biết bao nhưng quần áo đã dơ dáy hết rồi chẳng lẽ nàng lại mặc lại sao, thế thì có khác gì lúc nãy. thế là Tiểu Huyên cứ đứng mãi trong bồn tắm không biết nên làm gì.
Thanh Phong trở về không thấy Tiểu Huyên thì sốt sắng đi tìm, hỏi tiểu nhị mới biết Tiểu Huyên đã vào phòng tắm, may quá chàng vừa mua một bộ y phục mới cho Tiểu Huyên, Thanh Phong lại gõ cửa. Tiểu Huyên đáp:
Ai vậy?
Là ta Thanh Phong.
Sao lại là ngươi, ngươi đến phòng tắm nữ làm gì?
Ta biết nàng không có y phục để thay nên mới đi mua cho nàng bộ y phục mới.
May quá, đúng lúc Tiểu Huyên đang cần, nàng lại nói:
Được rồi, ngươi hãy mở cửa…
Thanh Phong vừa đợi câu này thì mở cửa định xông vào, Tiểu Huyên hét lên:
Ai cho ngươi vào.
Thanh Phong lại nhảy ra đóng cửa lại:
Không phải vừa nãy nàng bảo mở cửa sao?
Ý ta là mở cửa rồi đặt y phục vào, xong thì ngươi đóng cửa lại rồi đi ra chỗ khác cho ta.
Được rồi được rồi.
Thanh Phong từ từ mở cửa rồi đặt y phục vào trong rồi đóng cửa lại:
Được rồi đó, ta đi đây.
Ngươi đi đi.
Tiểu Huyên đợi một lúc bên ngoài không có động tĩnh thì mới bước ra khỏi bồn tắm, nàng hai tay lấy y phục cũ che đi thân thể rồi đi ra cửa lấy y phục mới. Nào ngờ Thanh Phong đi một đoạn thì chợt nhớ còn cái yếm chàng mua cho Tiểu Huyên còn để trong túi bèn quay lại. Lần này không biết Thanh Phong đã tính toán từ trước hay vô ý nhưng chàng chẳng gõ cửa cũng chẳng nói một câu chỉ mở cửa ra rồi bước vào.
Trước mặt Thanh Phong bây giờ là một Tiểu Huyên trần như nhộng chỉ được che những chỗ cần che bằng mấy mảnh y phục cũ, nàng còn chưa lấy được bộ y phục mới để thay thì Thanh Phong đã bước vào. Cả hai nhìn nhau, Tiểu Huyên toan hét toáng lên thì Thanh Phong vội đóng cửa lao tới tay trái bịt miệng, tay phải vòng qua sau lưng ôm lấy Tiểu Huyên.
Nàng muốn người ta nghe thấy rồi đến giết ta sao?
Tiểu Huyên cứ ư ư không nói được. Thanh Phong trong khoảnh khắc nhìn thấy thân thể của Tiểu Huyên thì không kiềm chế nổi nuốt nước bọt ừng ực rồi nói:
Tiểu Huyên, ta chưa nhìn thấy gì cả, những thứ không nên nhìn đều bị che cả rồi. Bây giờ ta bỏ nàng ra rồi quay đầu bỏ đi tuyệt đối không nhìn lại nhưng nàng không được la lên, nếu không nàng mất danh tiết còn ta sẽ bị đánh chết đó, nàng thấy có được không?
Tiểu Huyên gật đầu nhất trí, Thanh Phong từ từ bỏ tay ra khỏi người nàng nhưng cánh tay có vẻ đã chạm đến khỗ không nên chạm làm Thanh Phong suýt nữa thì thú tính không kiềm chế nổi, chàng đưa tay xuỵt một tiếng ra hiệu không được la lên. Tiểu Huyên cũng tuyệt đối không dám la, nếu ai mà biết chuyện này thì nàng còn mặt mũi nào mà sống nữa.
Đột nhiên bên ngoài có người nói:
Hình như vừa ta nghe tiếng động lạ trong này, không biết có chuyện gì không?
Thấy người kia định mở cửa Thanh Phong liền chạy ngay đến giữ chặt cửa rồi ra hiệu cho Tiểu Huyên nói gì đó, Tiểu Huyên hiểu ngay nhưng ấp úng:
Người…người ngoài kia không được vào…ta…ta đang tắm.
Rồi nàng lại nói khẽ:
Ngươi mau quay đi chỗ khác không được nhìn ta.
Thanh Phong bèn quay ra cửa nhưng trong đầu chàng vẫn hiện lên hình ảnh đó, không ngờ hai người yêu nhau nửa năm chàng cũng chưa từng nhìn thấy một lần Tiểu Huyên như vậy, bây giờ nàng mất trí nhớ không nhớ Thanh Phong là ai thì chàng lại có phước như vậy. Tiểu Huyên tiến lại lấy y phục mới nhưng vẫn rụt rè chưa thay sợ đang thay phục thì Thanh Phong quay lại. Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào bên ngoài lại có mấy người đứng nói chuyện với nhau làm cho Thanh Phong không thể đi ra được, nhưng Thanh Phong đâu có muốn đi ra, chàng đang chung phòng với tuyệt đại mỹ nhân không mặc y phục, đâu có nỡ.
Thanh Phong lại chợt nhớ ra chiếc yếm liền lấy trong túi ra ném về đằng sau cho Tiểu Huyên rồi nói khẽ:
Khi nãy ta mua cả chiếc yếm cho nàng nhưng đi nửa đường mới nhớ ra.
Tiểu Huyên bắt lấy rồi nhanh chóng mặc y phục, không ngờ lại bị Thanh Phong làm mất cả danh tiết. Nàng thay xong thì nói:
Được rồi, ngươi có thể quay lại.
Thanh Phong quay lại thấy Tiểu Huyên đẹp quá thì như thói quen tiến lại hôn lấy nàng. Tiểu Huyên môi vừa chạm thì đẩy Thanh Phong ra nhưng không dám quát to:
Ngươi làm cái gì vậy, Dâm tặc.
À ta quên mất, ngày trước chúng ta vẫn hay như vậy nhưng bây giờ nàng đã mất trí nhớ rồi.
Tiểu Huyên chau mày:
Ngươi nói gì, ta không hiểu?
Lúc chau mày chính là cái lúc mà nàng xinh đẹp nhất, Thanh Phong lại quên mất định hôn Tiểu Huyên cái nữa thì nàng đã kịp thời quay đi rồi đẩy chàng ra:
Dâm tặc, ngươi đừng có được nước lấn tới.
Thanh Phong lại xin lỗi rối rít. Mãi lúc lâu sau mấy người phía ngoài mới đi hết, Tiểu Huyên vội vàng chạy về phòng, Thanh Phong cũng đuổi theo nhưng không kịp vào nên bị Tiểu Huyên cho đứng ở ngoài. Thanh Phong gõ cửa:
Tiểu Huyên nghe ta nói mấy câu.
Dâm tặc, ta có chuyện gì mà phải nói với ngươi.
Tiểu Huyên, có nhiều chuyện nàng không thể nhớ lại nên ta phải kể cho nàng.
Ta không biết, ngươi toàn lợi dụng ta thôi.
Ta thề lần này ta không làm như vậy nữa, nàng hãy nghe ta nói.
Tiểu Huyên thực ra cũng muốn biết tại sao Thanh Phong hay nhiều chuyện về mình như vậy, cụ thể là việc nàng tên thật là Tiểu Huyên hay như bộ y phục này, sao hắn biết nàng thích màu tím. Tiểu Huyên bèn mở cửa:
Ngươi thề không được giở trò bậy bạ nữa.
Ta xin thề.
Được rồi hãy vào đi.
Thanh Phong ngồi xuống ghế, Tiểu Huyên cũng ngồi xuống nhưng là cach chàng một cái bàn, sợ Thanh Phong lại lợi dụng mình. Thanh Phong kể lại tất cả chuyện quá khứ của Tiểu Huyên làm nàng bất ngờ vô cùng “ Sao gã này biết được chuyện cũ của ta, trước giờ chỉ có Nguyên cô cô mới được ta kể mấy chuyện đó, không biết có phải hắn là người quen của ta thật hay không”. Tiếp đó chàng lại kể việc mình gặp Tiểu Huyên như thế nào rồi chuyện gì đã xảy đến với hai người rồi chuyện nàng bị Tiểu Lăng Vương đánh trọng thương phải đến nhờ Mạnh bà cứu giúp.
Chuyện dài quá, Thanh Phong kể đến nửa ngày mới hết, Tiểu Huyên nửa tin nửa ngờ nãng vẫn không nghĩ là mình lại yêu Thanh Phong, tên này rất lẻo mép, khó mà tin được nhưng những gì trước khi hắn nói thì hoàn toàn là sự thật, không lẽ…không lẽ…
Tiểu Huyên lại nói:
Xem như những lời ngươi nói là sự thật đi.
Vậy bây giờ nàng có gọi ta là phu quân không?
Thanh Phong đưa tay lên gãi cằm Tiểu Huyên, nàng bèn hất tay hắn ra:
Đừng có vô lễ, theo như ngươi kể, ta với ngươi còn chưa có bái đường sao gọi là phu quân được, hơn nữa…hơn nữa bây giờ ta không có tình cảm với ngươi.
Lòng Thanh Phong đau lắm, không ngờ xảy ra bao nhiêu chuyện chỉ đợi đến ngày gặp lại mà…Thanh Phong chợt nhìn thấy cổ Tiểu Huyên còn có chiếc ngân vũ mà chàng đeo cho trước khi đi giết Vương Tư Vệ, chàng định nói ra nhưng Tiểu Huyên đâu có nhớ, nõi cũng chẳng để làm gì. Thanh Phong nói với Tiểu Huyên:
Nàng nghỉ ngơi, ngày mai chúng ta phải lên đường sớm không thì Ôn Như Thang sẽ cho người đuổi đến mất.
Tiểu Huyên gật đầu, Thanh Phong bước ra khỏi phòng, trong lòng chàng nặng như đá, chàng thở dài một cái.
Danh sách chương