Hôm sau trời đổ tuyết và Travis đi dạo quanh sân thật lâu trong khi các giám thị giám sát bệnh nhân ném tuyết và đắp pháo đài ở phần sân trong nằm giữa hội trường và khu nguy hiểm. Ép sát đằng sau mấy khung cửa sổ có chấn song là những gương mặt trắng bệch, mắt không ngừng dõi theo cuộc vui. Đã từng có bà cụ tám mươi tuổi thắt cổ chết một cô y tá bằng tấm mền của mình. Travis quay về phòng, đôi chân lạnh cóng nhớ đôi dép Burberry đến run rẩy.
Nathan đang ngồi trên giường, đọc một cuốn tạp chí Time lộn ngược. Travis ngồi xuống bên cạnh.
“Tôi thấy giống như bị chấn thương não vậy.” Nathan nói.
“Cái đó là não bị ảnh hưởng bởi hóa trị.” Travis trả lời, lột đôi bao tay ra và co duỗi mười ngón tay trắng nhách. “Tôi nghĩ cái thuốc đó làm cậu điên hơn thì có. Họ tiêm bao nhiêu – bao nhiêu – ừm, giúp với.”
“Ba mũi.” Nathan giúp. “Hình như vậy. Không nhớ rõ. Cây kim bự lắm.” Khuỷu tay trong của Nathan có dán hai miếng băng keo cá nhân, cậu giơ lên cho Travis xem như con nghiện khoe dấu chích.
“Có hai mũi thôi. Đầy không?”
“Gần đầy.” Nathan để tờ tạp chí xuống. Cậu lướt ngón tay hâm hấp nóng qua cổ Travis. “Tôi nghĩ tôi đang thấy một ảo giác rất hoành tráng.” Cậu nói. Mắt cậu soi vào tai Travis. “Tôi nghĩ tôi nằm mơ thấy cậu.”
“Đang chết hả.” Travis nói, càng lúc càng thấy nhột nhạt. “Hay đang bị bom rơi trên đầu.”
“Không.” Nathan nói. “Không, không không không. Ước gì tên cậu là Heywood Jablome*, như vậy tôi đã có cớ biện hộ rồi.”
Travis mất một giây để phân tích dữ liệu, rồi đứng bật dậy. Mảnh thiếc và chỉ nha khoa trong đầu chạy loạn lên để theo kịp nó. “Tại tôi hay tại cái lò sưởi mà – cái lò sưởi mà – “
“Chấp nhận đi.” Nathan nói. “Cậu đang bị nhốt trong viện tâm thần. Tôi là bạn cùng phòng với cậu, bị chứng tâm thần phân liệt và hoang tưởng. Khi nào không bị bơm đầy thuốc mê thì tôi mạnh hơn cậu và tôi thích cậu có lẽ vì đám ảo giác erotomanic của tôi. Tôi điên nặng hơn cậu và cậu điên nhẹ hơn tôi – nói thật nhé, chỉ chuyện đó thôi cũng đủ quyến rũ tôi rồi. Mỗi lần cậu nói chuyện với tôi là tôi lại ghen với tôi. Còn nữa, cái lò sưởi không hư nhưng cậu đang mặc áo khoác và áo len và khăn choàng và mặt cậu rất đỏ nên tôi nghĩ đó mới là vấn đề của cậu.”
“Bao, ừm, bao – chết tiệt. Tôi quên tôi muốn nói gì rồi.”
“Bao lâu, nhiều bao nhiêu?”
“Bao – cái thứ nhất.”
“Lễ Tạ ơn. Mà cũng có thể là trước đó.”
“Tôi muốn ói.”
“Cậu nhớ mấy từ đó kìa.”
“Lẽ ra cậu không nên nói tôi biết.”
“Cậu cũng nhớ mấy từ này nữa.”
“Nếu được cảnh báo trước thì tôi – chết tiệt. Tôi đã – trời ạ. Ước gì tôi – bao – chết tiệt.”
“Nói lại đi.”
“Nếu được cảnh báo trước thì tôi đã chuẩn bị tinh thần đàng hoàng.”
“Giỏi.” Nathan khen, giọng pha chút giễu cợt và chút gì đó mà Travis không nhận ra.
“Đừng làm vậy mà. Đừng. Làm ơn. Tôi được cấu tạo để chơi xếp bài chứ không phải xin lỗi.”
Nathan đột nhiên đứng phắt lên, nếu không mang giày thì cậu cũng cao bằng Travis. Và nhất định là nhìn đáng sợ hơn nó trong bộ đồ ngủ cotton. “Cậu đừng làm vậy. Lần cuối cùng tôi kiểm tra là máu tôi có hai mươi phần trăm Thorazine và tay chi chít dấu chích và cậu – cậu thì – Chúa ơi, Travis.”
“Thấy chưa, cậu cũng quên từ thôi.”
“Đồ khốn.”
“Cậu cũng đồ khốn.”
“Lẽ ra tôi không nên – ”
“Đúng. Đúng. Lẽ ra cậu không nên – ”
Không từ nào diễn tả được mùi vị của môi Nathan. Như nước cam và táo người ta đưa cậu để uống thuốc. Tay cậu nóng và ẩm, từ từ cởi áo Travis ra và Travis cứ để yên đó vì vị của cậu và mùi của cậu làm nó ngẩn ngơ, còn não nó đã cất cánh bay xa cứ như thể nó cũng bị say thuốc như Nathan. Cái lò sưởi chắc chắn đã bị hư. Giường của Travis gần nhất.
“Cậu không làm vậy được.” Travis nói. Ngón tay Nathan run nhẹ trên nút áo len của nó. “Không được. Hai mươi phút nữa sẽ có người vào kiểm tra. Họ sẽ chích cho bọn mình cả lít Thorazine và bọn mình sẽ không gặp nhau được nữa và tôi sẽ không bao giờ chơi xếp bài mỗi ngày được nữa, tôi sẽ không bao giờ chơi xếp bài được nữa.”
“Tôi cứ làm.”
“Mình là bạn cũng được mà.” Travis gợi ý. “Tôi sẽ quên hết. Quên hết mọi chuyện. Có khi tôi còn quên tên lót của tôi nữa mà.”
Ngón tay Nathan đã đến được nút quần của Travis. “Muộn rồi. Và tên lót của cậu là James.”
******
Khi cô y tá vào kiểm tra, Nathan đang đọc tạp chí Time lộn ngược và Travis đang nằm ngủ trên giường, lưng quay ra ngoài, áo len quăng dưới đất. Cô bảo Nathan. “Em nói cậu ấy nhặt áo lên được không?”
Nathan gật, mắt vẫn dán vào bức tranh ngược.
“Tốt.” Cô nói. “Nửa tiếng nữa chị quay lại.” Cô đóng cửa lại và Nathan đặt tờ tạp chí xuống đất. Cậu ngồi thẳng dậy, liếc về phía cửa và chậm rãi đếm từ một đến mười. Rồi cậu từ từ dời mắt về phía Travis.
HẾT.
* Heywood Jablome = Hey would ya blow me?: Được dùng như một cái tên, thực ra là tiếng lóng / cách chơi chữ để ám chỉ một hành động “ấy ấy”.
[Feb 08, 2008]
Nathan đang ngồi trên giường, đọc một cuốn tạp chí Time lộn ngược. Travis ngồi xuống bên cạnh.
“Tôi thấy giống như bị chấn thương não vậy.” Nathan nói.
“Cái đó là não bị ảnh hưởng bởi hóa trị.” Travis trả lời, lột đôi bao tay ra và co duỗi mười ngón tay trắng nhách. “Tôi nghĩ cái thuốc đó làm cậu điên hơn thì có. Họ tiêm bao nhiêu – bao nhiêu – ừm, giúp với.”
“Ba mũi.” Nathan giúp. “Hình như vậy. Không nhớ rõ. Cây kim bự lắm.” Khuỷu tay trong của Nathan có dán hai miếng băng keo cá nhân, cậu giơ lên cho Travis xem như con nghiện khoe dấu chích.
“Có hai mũi thôi. Đầy không?”
“Gần đầy.” Nathan để tờ tạp chí xuống. Cậu lướt ngón tay hâm hấp nóng qua cổ Travis. “Tôi nghĩ tôi đang thấy một ảo giác rất hoành tráng.” Cậu nói. Mắt cậu soi vào tai Travis. “Tôi nghĩ tôi nằm mơ thấy cậu.”
“Đang chết hả.” Travis nói, càng lúc càng thấy nhột nhạt. “Hay đang bị bom rơi trên đầu.”
“Không.” Nathan nói. “Không, không không không. Ước gì tên cậu là Heywood Jablome*, như vậy tôi đã có cớ biện hộ rồi.”
Travis mất một giây để phân tích dữ liệu, rồi đứng bật dậy. Mảnh thiếc và chỉ nha khoa trong đầu chạy loạn lên để theo kịp nó. “Tại tôi hay tại cái lò sưởi mà – cái lò sưởi mà – “
“Chấp nhận đi.” Nathan nói. “Cậu đang bị nhốt trong viện tâm thần. Tôi là bạn cùng phòng với cậu, bị chứng tâm thần phân liệt và hoang tưởng. Khi nào không bị bơm đầy thuốc mê thì tôi mạnh hơn cậu và tôi thích cậu có lẽ vì đám ảo giác erotomanic của tôi. Tôi điên nặng hơn cậu và cậu điên nhẹ hơn tôi – nói thật nhé, chỉ chuyện đó thôi cũng đủ quyến rũ tôi rồi. Mỗi lần cậu nói chuyện với tôi là tôi lại ghen với tôi. Còn nữa, cái lò sưởi không hư nhưng cậu đang mặc áo khoác và áo len và khăn choàng và mặt cậu rất đỏ nên tôi nghĩ đó mới là vấn đề của cậu.”
“Bao, ừm, bao – chết tiệt. Tôi quên tôi muốn nói gì rồi.”
“Bao lâu, nhiều bao nhiêu?”
“Bao – cái thứ nhất.”
“Lễ Tạ ơn. Mà cũng có thể là trước đó.”
“Tôi muốn ói.”
“Cậu nhớ mấy từ đó kìa.”
“Lẽ ra cậu không nên nói tôi biết.”
“Cậu cũng nhớ mấy từ này nữa.”
“Nếu được cảnh báo trước thì tôi – chết tiệt. Tôi đã – trời ạ. Ước gì tôi – bao – chết tiệt.”
“Nói lại đi.”
“Nếu được cảnh báo trước thì tôi đã chuẩn bị tinh thần đàng hoàng.”
“Giỏi.” Nathan khen, giọng pha chút giễu cợt và chút gì đó mà Travis không nhận ra.
“Đừng làm vậy mà. Đừng. Làm ơn. Tôi được cấu tạo để chơi xếp bài chứ không phải xin lỗi.”
Nathan đột nhiên đứng phắt lên, nếu không mang giày thì cậu cũng cao bằng Travis. Và nhất định là nhìn đáng sợ hơn nó trong bộ đồ ngủ cotton. “Cậu đừng làm vậy. Lần cuối cùng tôi kiểm tra là máu tôi có hai mươi phần trăm Thorazine và tay chi chít dấu chích và cậu – cậu thì – Chúa ơi, Travis.”
“Thấy chưa, cậu cũng quên từ thôi.”
“Đồ khốn.”
“Cậu cũng đồ khốn.”
“Lẽ ra tôi không nên – ”
“Đúng. Đúng. Lẽ ra cậu không nên – ”
Không từ nào diễn tả được mùi vị của môi Nathan. Như nước cam và táo người ta đưa cậu để uống thuốc. Tay cậu nóng và ẩm, từ từ cởi áo Travis ra và Travis cứ để yên đó vì vị của cậu và mùi của cậu làm nó ngẩn ngơ, còn não nó đã cất cánh bay xa cứ như thể nó cũng bị say thuốc như Nathan. Cái lò sưởi chắc chắn đã bị hư. Giường của Travis gần nhất.
“Cậu không làm vậy được.” Travis nói. Ngón tay Nathan run nhẹ trên nút áo len của nó. “Không được. Hai mươi phút nữa sẽ có người vào kiểm tra. Họ sẽ chích cho bọn mình cả lít Thorazine và bọn mình sẽ không gặp nhau được nữa và tôi sẽ không bao giờ chơi xếp bài mỗi ngày được nữa, tôi sẽ không bao giờ chơi xếp bài được nữa.”
“Tôi cứ làm.”
“Mình là bạn cũng được mà.” Travis gợi ý. “Tôi sẽ quên hết. Quên hết mọi chuyện. Có khi tôi còn quên tên lót của tôi nữa mà.”
Ngón tay Nathan đã đến được nút quần của Travis. “Muộn rồi. Và tên lót của cậu là James.”
******
Khi cô y tá vào kiểm tra, Nathan đang đọc tạp chí Time lộn ngược và Travis đang nằm ngủ trên giường, lưng quay ra ngoài, áo len quăng dưới đất. Cô bảo Nathan. “Em nói cậu ấy nhặt áo lên được không?”
Nathan gật, mắt vẫn dán vào bức tranh ngược.
“Tốt.” Cô nói. “Nửa tiếng nữa chị quay lại.” Cô đóng cửa lại và Nathan đặt tờ tạp chí xuống đất. Cậu ngồi thẳng dậy, liếc về phía cửa và chậm rãi đếm từ một đến mười. Rồi cậu từ từ dời mắt về phía Travis.
HẾT.
* Heywood Jablome = Hey would ya blow me?: Được dùng như một cái tên, thực ra là tiếng lóng / cách chơi chữ để ám chỉ một hành động “ấy ấy”.
[Feb 08, 2008]
Danh sách chương