Edit: Dờ

A Lan luôn nói chuyện quanh co vòng vèo không chịu vào thẳng vấn đề, Tần Sấm lười dông dài với cô, muốn mang Thu Thu đi, ai ngờ lại có vài tài xế đi vào.

Ra ngoài đều là khách tha hương, tài xế đến từ khắp trời nam đất bắc, nếu gặp đồng hương thì có lẽ sẽ thấy thân thiết, nhóm người này cũng quê Trùng Khánh, Tần Sấm có quen biết.

"Ây! Tần Sấm!" Một người đàn ông mập mạp gọi Tần Sấm, chỉ dựa vào thể trọng này, ra ngoài không ai dám chọc vào.

Lòng vòng nửa ngày vẫn chưa mang Thu Thu đi được, "Bàn ca."

"Cậu cũng đi đâu thế? Lào?" Bàn ca không mang cô gái nào đi theo, chỉ có một người anh em tốt thay phiên nhau lái xe.

"Vâng anh, em đến lắp cái inverter."

Thu Thu rất ngại những tình huống thế này, một đám đàn ông cao to thô kệch nói chuyện rất nhức đầu, cậu lại không dám kéo Tần Sấm đi, chỉ có thể trốn sau lưng anh.

May mà Tần Sấm tinh ý, một chút thay đổi cảm xúc của Thu Thu anh cũng có thể nhận ra.

Anh đưa tay ra sau lưng quơ quơ bắt lấy Thu Thu. Quả nhiên, lòng bàn tay nóng lên, bàn tay nhỏ của Thu Thu nắm lấy tay Tần Sấm.

Tần Sấm nhịn cười, tiếp tục nói chuyện với đám tài xế, Bàn ca lại nói, "Vừa lúc có thể giúp đỡ nhau."

Đàn ông nói chuyện luôn cần một người phụ nữ ra bắc thang, A Lan dụi tàn thuốc, đi tới cạnh Bàn ca, "Chẳng mấy khi các anh cùng nhau tới, thôi thì tối nay ăn cơm chỗ em đi."

Ai cũng thích náo nhiệt, lại cũng thích trêu đùa cô gái A Lan này nên nhao nhao đồng ý. Thấy Tần Sấm không tỏ thái độ gì, A Lan nói, "Sấm ca cũng tới đi, mang theo thằng nhóc luôn."

A Lan nhắc thì mọi người mới chú ý đến người phía sau Tần Sấm, "Ố, ai thế này?"

Thu Thu đẹp thì đẹp thật nhưng thuộc kiểu ngoan ngoãn thanh thuần, mấy lão đàn ông ngả ngớn này chỉ thích loại lẳng lơ như A Lan. Huống hồ Thu Thu còn đứng phía sau Tần Sấm, giở trò trước mặt Tần Sấm thì không hay cho lắm.

A Lan cười đáp, "Thằng nhóc đi theo xe Sấm ca." Lại quay ra nói, "Sấm ca, tối cũng đến cho vui đi, chiều anh còn muốn dẫn thằng nhóc lên phố mà."

Ai cũng đang đợi câu trả lời của Tần Sấm, anh nể mặt mọi người bèn gật đầu đồng ý.

Ra khỏi gara sửa xe Thu Thu vẫn chưa chịu buông tay Tần Sấm. Suốt dọc đường cứ chạy theo anh, như một bạn nhỏ mới ra cửa lần đầu sợ lạc mất cha mẹ.

Giữa trưa, ánh nắng mặt trời lên đến đỉnh đầu như thiếu như đốt, không hề có dấu hiệu gì của trận mưa lớn tối qua.

Phố mua sắm vắng vẻ đến lạ thường, Tần Sấm hoài nghi người Mường La không hay đi dạo phố. Anh dẫn Thu Thu vào trung tâm thương mại.

Nhìn thấy bao nhiêu loại hàng hóa đủ màu sắc, Thu Thu mới bớt gò bó hơn. Tuy Tần Sấm không hỏi được Thu Thu thích gì nhưng nhìn biểu cảm của cậu là đủ biết.

Chọn quần áo xong thì đưa cho Thu Thu đi vào thử đồ, Thu Thu có rất nhiều động tác nhỏ, cậu thích cái nào sẽ lén nhìn thêm vài lần, Thu Thu không hề biết tất cả mọi cử chỉ của mình đều lọt vào mắt Tần Sấm.

Tần Sấm rốt cuộc cũng được trải nghiệm niềm vui sướng mua mua mua cho tình nhân bé nhỏ.

Cuối cùng còn dẫn Thu Thu đi mua ít đồ nấu ăn, hai người phải ở Lào mấy ngày, nếu Thu Thu muốn nấu cơm thì không thể thiếu củi gạo dầu muối.

Tần Sấm kiếm được không ít, chỉ là bình thường không hay tiêu tiền. Anh không có khái niệm rõ ràng về tiền bạc, ra ngoài chẳng bao giờ đếm tiền, mang đủ dùng là được, chỉ cần trong túi còn ít tiền tiêu thì anh chẳng bao giờ kỹ tính để tâm.

Đứng trước quầy thu ngân, Thu Thu nhìn chăm chú máy quét mã và con số hiển thị trên màn hình. Lúc hóa đơn được in ra, cậu còn đặc biệt cầm lên nhìn.

Tần Sấm cười nói, "Em có đọc hiểu tiếng Trung không?"

Thu Thu đúng thật là không hiểu, tính nhẩm cũng không giỏi, cậu chỉ nhận ra được những con số. Thu Thu không hiểu câu trêu đùa của Tần Sấm, thầm đếm lại số hàng đã mua rồi mới cất hóa đơn vào túi.

Tần Sấm cười thắt ruột, "Nghiêm túc vậy luôn, về sau để em quản tiền cho anh nhé."

Hai người xách đồ về khách sạn, thời tiết nóng như đổ lửa, Thu Thu ăn uống cũng chẳng thấy ngon miệng, ôm ly nước đá uống no.

Tần Sấm vẫn chưa nhắc chuyện tối nay sẽ tới nhà A Lan ăn cơm với Thu Thu, mặc Thu Thu có hiểu hay không, Tần Sấm vẫn muốn nói cho cậu biết.

Tuy biết Thu Thu có lẽ không thích những cuộc vui ồn ào như thế, nhưng mình đã đồng ý rồi, chỉ có thể nhẫn nại thương lượng với cậu.

"Chúng ta tới chỗ gara sửa xe đó, ăn cơm."

Chữ "ăn cơm" này Tần Sấm đã nói nhiều lần, hơn nữa Tần Sấm còn khua tay múa chân ra hiệu, Thu Thu vẫn nhớ rõ. Cậu nấc một cái, lắc đầu ý bảo no rồi, ăn không vô.

Không biết Thu Thu có hiểu hay không, Tần Sấm ngạc nhiên vì Thu Thu từ chối dứt khoát như vậy, "Ầy... lát nữa chúng ta quay lại chỗ đó, lần sau sẽ không đi nữa."

Tần Sấm nói vậy thôi, còn lại Thu Thu tự hiểu. Lúc ra cửa, cậu vẫn là đi theo anh.

Ăn cơm ngay ở cửa gara xe, A Lan kêu đám công nhân đặt bàn tròn rồi mọi người ngồi vây quanh.

Trưa nay ngại nóng nên Thu Thu ăn không nhiều, giờ thì khẩu vị vừa đúng, dù có hơi nhiều người ồn ào thì cậu vẫn cúi đầu ăn ngon lành.

Tần Sấm thấy cậu nhanh chóng thích ứng với hoàn cảnh, không bẽn lẽn nữa mà biết tự gắp đồ ăn thì liền quay qua ngồi uống rượu với đám tài xế.

Đám người uống rượu này chỉ uống có bảy phần rượu, chém gió hai phần, phần còn lại mới gắp đồ ăn.

Một chiếc đũa của Tần Sấm cắm trong bát, đồ ăn ở bát anh xếp lên thành ngọn núi nhỏ, không biết Thu Thu gắp vào từ khi nào.

Rõ ràng Tần Sấm uống không nhiều nhưng cố tình ra vẻ chếnh choáng say, tựa vào bên tai Thu Thu, "Em gắp cho anh à?"

Hơi thở ướt át phả vào lỗ tai, cậu rụt cổ muốn tránh đi, ai ngờ vành tai đột nhiên nóng lên, Tần Sấm ngậm vào miệng mút một cái.

Thu Thu che tai lại theo bản năng, hoảng sợ nhìn Tần Sấm. Anh thấy dáng vẻ kinh hãi này của cậu thì liên tưởng ngay tới một bé hươu sao bị sợ hãi, hai con mắt đen láy lấp lánh tỏa sáng.

Người uống rượu có nhiệt độ cơ thể cao, miệng Tần Sấm nóng lạ thường, Thu Thu bị anh ngậm vành tai, từ tai xuống cổ đều đỏ bừng lên.

Tần Sấm rất tỉnh táo, anh biết đang làm gì, trong lòng mềm nhũn dễ chịu ấm áp, anh duỗi một tay ra ôm cậu, mắt lấp lánh nhìn Thu Thu, hất cằm chỉ chỉ cái bát trên bàn, ý bảo Thu Thu đút anh ăn.

Thu Thu nhìn Tần Sấm rồi nhìn cái bát, đành gắp một đũa thịt nhét vào miệng anh, đút xong thì không để ý tới anh nữa, lại cúi đầu ăn cơm.

Dáng vẻ tức giận nhưng không dám xả ra của Thu Thu khiến người ta thấy mà thương, Tần Sấm bật cười.

Nghe thấy tiếng cười của anh, Thu Thu bới cơm, liếc mắt trừng anh một phát.

A Lan không ngồi vào bàn, vẫn đứng tiếp khách ra vào. Từng cử chỉ của Tần Sấm với Thu Thu đều lọt vào trong mắt cô, A Lan tiện tay khui hai chai bia, đi về chỗ hai người.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện