Edit: Dờ

Lưu Thủy Thủy: Phải nói trước là cuộc sống trong truyện vừa khổ vừa mệt, nhưng tình cảm thì rất ngọt, dù sao đây cũng là điền văn theo hướng hiện thực.

Nếu có sai sót về vị trí địa lý hoặc các vấn đề khác, mọi người cứ mạnh dạn chỉ ra để tôi sửa, ngành nghề vận tải này tôi cũng không rõ ràng lắm, tất cả đều là do tôi đi hỏi các tài xế lái xe tải, đường đi và các tình huống xảy ra trên đường là tôi đi hỏi người khác, nhất định sẽ có chỗ sai sót.

- ---------------------------

Tần Sấm hùng hổ bước từ trên xe xuống, anh sập cửa xe rầm một cái thật mạnh, "Mẹ bà bọn ất ơ giả vờ nghe không hiểu! Không buộc chặt vải bạt cho tao để lên đường cao tốc bay mẹ hết hàng à? Cụ tổ nhà chúng nó!"

Bất đồng ngôn ngữ, lại vội vận chuyển hàng mấy ngày nay nên Tần Sấm ở trên xe suốt. Thời tiết vừa nóng vừa ẩm, dù Tần Sấm là một người xuề xòa thì cũng không chịu được, chỉ muốn tìm chỗ nào đó nhanh nhanh tắm rửa cho sạch người.

Qua cửa khẩu Mường La - Ma Hàm là được hít thở không khí của tổ quốc, Tần Sấm lúc này mới dần cảm thấy mình trở lại làm người.

Đúng lúc gặp trời mưa, may là đã qua cửa khẩu, mưa bên Mường La cũng đã ngừng. Tần Sấm trèo lên thùng xe quấn vài vòng dây cột chặt vào song sắt.

"Mẹ bọn đầu căx, may mà bố mày phát hiện ra sớm, bị mưa ướt hết hàng thì không biết phải đền bao nhiêu tiền."

Tần Sấm đã từng chịu khổ như thế này một lần. Mấy tên khuân vác hàng bên Lào cực kỳ lươn lẹo, ỷ vào bất đồng ngôn ngữ để đòi tiền, hàng gì cũng phải đưa tiền, không đưa thì không chuyển hàng, mua nước hay mua thuốc lá đều khinh không thèm nhận.

Lần đầu đi Tần Sấm không biết quy tắc này, mấy tên chuyển hàng mặt thì tươi cười, sau lưng anh thì làm hỏng bao nhiêu kiện hàng, khiến Tần Sấm phải bồi thường một khoản lớn, đã thế còn không có chỗ xả giận, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.

Nhanh chóng lật hàng ra kiểm tra, hai bàn tay dính toàn dầu máy, Tần Sấm tiện thể chùi luôn vào quần áo, anh buồn đi tiểu nãy giờ rồi, vốn định tới chỗ có WC rồi giải quyết nhưng bây giờ đằng nào cũng đã xuống xe, xung quanh lại vắng vẻ, anh lén lút đi vào rừng cây nhỏ ven đường.

"Hm~ hm~" Giải quyết nỗi buồn xong, Tần Sấm thích ý ngâm nga bài hát yêu thích rồi kéo quần lên, đúng lúc xoay người lại thì bụi cỏ bên cạnh phát ra tiếng lạo xạo, "Đệt!"

Tần Sấm sợ gặp phải rắn rết linh tinh gì đó, tiếng "đệt" kêu lên còn hơi vỡ giọng, anh nhảy lùi lại một cái rồi quay lưng muốn chạy thẳng về xe.

Bỗng nhiên, một người bụi bặm đầy mặt chui ra, tóc tai bù xù, nhìn có vẻ vô cùng hoảng hốt.

Chỗ này chưa lên đường cao tốc, chưa tới trạm thu phí, hoang tàn vắng vẻ, thỉnh thoảng có vài chiếc xe tải chạy ngang qua, gặp quỷ cũng không phải là chuyện lạ.

Thấy rõ đó là một người, Tần Sấm thở phào như trút được gánh nặng, "Đi tiểu thôi mà cũng bị dọa cho thòng tim."

Anh không muốn thừa nhận rằng lúc người kia lao ra, anh sợ tới tới mức xoạc ngang chân.

Đi chưa được mấy bước thì phía sau có âm thanh xào xạc, Tần Sấm quay lại thì nhìn thấy cái người trông như ăn xin kia lén lút đi theo anh, thấy anh dừng lại thì cũng ngừng bước không dám động đậy.

"Tôi nói này!" Tần Sấm nâng giọng lên vài tông để che giấu nội tâm đang hoảng sợ, "Có sao không đấy!" Người này không điên thì chắc cũng là ăn mày, tóc dài chấm cổ, nam nữ không rõ, quần áo rách tung tóe từ trên xuống dưới, bẩn thỉu vô cùng.

Lại còn đi chân trầm giẫm lên đất bùn đen kịt, có cả... máu đỏ?

Tần Sấm há miệng nói không nên lời, theo vết máu nhìn ra phía sau, có lẽ là người này giẫm phải cành cây hay vật cứng nào đó nên bị rách chân.

Tần Sấm cao lớn thô kệch, người nào gắt với anh thì anh cũng gân cổ chửi lại cho bằng chết, có điều Tần Sấm lại không chịu nổi những người tội nghiệp thế này. Anh trông thì cục súc nhưng thực ra rất tình cảm, bèn nhỏ giọng lại, chỉ tay vào chỗ máu, "Từ chân cậu chảy ra đúng không?"

Người trước mặt đột nhiên ú ớ nói gì đó, cảnh tay mảnh khảnh vươn về phía Tần Sấm.

Ngôn ngữ giống hệt đám khuân hàng khi nãy, Tần Sấm nóng đầu lên, phức tạp nhìn người kia, "Vượt biên?"

Tuy người đó cứ ngây ngốc đứng đó không trả lời nhưng Tần Sấm cũng đã biết được đáp án.

Muốn qua cửa khẩu thì cần hộ chiếu, nhưng nếu là cửa khẩu nhỏ thì dân chúng sát biên giới vẫn đi lại bình thường, xe chở hàng từ quốc nội ra biên giới rồi đến cửa khẩu Lào bên kia, muốn nhập cư trái phép không phải chuyện khó.

Dù sao bên kia vừa nghèo vừa khổ, rất nhiều người muốn vượt biên.

Tần Sấm không muốn tiếp tục ở đây nữa, hai người chỉ là bèo nước gặp nhau, nếu là quen biết nhau thì còn giúp đỡ, chứ cái người này.... Tần Sấm sợ gặp phải bọn lừa đảo.

Không thấy vết thương bị chảy máu ở đâu, chỉ thấy vài chỗ đã kết vảy thành màu đen kịt, hai chân gầy trơ xương ngại ngùng giẫm lên nhau, Tần Sấm nhìn mà không chịu nổi, "Chậc."

Anh hất cằm về phía xe hàng, "Lên đi, tìm chỗ nào tắm rửa."

Tuy người kia không hiểu Tần Sấm đang nói gì, nhưng thấy cửa xe đã mở rộng, đôi mắt bị mái tóc che lấp bỗng sáng lên, khập khiễng chạy theo Tần Sấm.

Sắp lên đường cao tốc, điểm tốt là nơi này sẽ có khu phục vụ, có nước nóng, có WC.

Hai người bất đồng ngôn ngữ, mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, người kia chật vật co rúm ngồi trên ghế xe, tay chân không dám tùy tiện đụng vào thứ gì như thể sợ thân thể bẩn thỉu của mình làm bẩn xe của Tần Sấm.

Tần Sấm không nói gì, chỉ tập trung lái xe. Đến khu phục vụ thì sắc trời đã xế chiều, bên trong có không ít xe tải cũng tấp vào nghỉ ngơi.

Anh lấy chậu rửa mặt với khăn từ trong xe ra, lại lấy thêm một cái áo phông và quần đùi, còn có một đôi dép lê. Tần Sấm đưa cho người kia, cũng mặc kệ người đó có nghe hiểu hay không, chỉ tay về hướng WC, "Đi vào tắm rửa đi."

May mà trước WC vẫn có biển hiệu thông dụng toàn thế giới, người đó nhận lấy, chần chừ một lát mới đi vào WC.

Người đó vừa đi vào, tiếng còi xe đinh tai nhức óc vang lên. Tài xế xe tải phía sau cất cao giọng nói với Tần Sấm, "Dịch xe lên một tý chú em ơi, để anh lái vào cái!"

Xe tải vào khu phục vụ thì không quay đầu được, Tần Sấm phất tay bảo biết rồi, sau đó leo lên xe lái về phía trước một đoạn.

Trên ghế phụ lái còn vương một ít bùn đất, Tần Sấm thở dài, "Coi như làm việc thiện."

Nhưng chờ mãi không thấy người kia đi ra, Tần Sấm duỗi cổ ra nhìn, đầu xe không nhìn được phía sau, anh lập tức giật mình, "Thôi xong."

Vội vàng đi xuống tìm về chỗ đỗ xe vừa rồi, quả nhiên nhóc ăn xin đang ôm cái chậu rửa mặt bên trong đựng đống quần áo cũ, đứng ngơ người chờ anh.

Người đó tắm rửa rồi, mặc quần áo rộng thùng thình của Tần Sấm, quần đùi lỏng toẹt, cạp quần quá rộng chỉ có thể túm lại mới miễn cưỡng không bị rớt xuống.

Chiếc áo phông dài thượt lại còn rộng, dáng vẻ như bơi trong áo, giống một đứa trẻ lén mặc quần áo của người lớn vậy.

Đôi chân mảnh khảnh trắng mịn, tóc dài tới vai, khuôn mặt nhỏ vô cùng thanh tú. Giữa ráng chiều, nhóc con lấm lét nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng Tần Sấm, lúc chạm mắt Tần Sấm thì đôi con ngươi như bừng sáng.

Tần Sấm ngẩn người, trong một khoảnh khắc, anh không phân biệt được nhóc nhập cư trái phép này là nam hay nữ.

Đôi mắt cậu như có ánh sao thu hút Tần Sấm đi qua đó, Tần Sấm chạy ba bước thành hai, đến trước mặt cậu mới hồi thần, gãi gãi đầu che giấu sự xấu hổ.

"Chuyển xe lên chỗ kia." Anh vươn tay chỉ hướng xe đằng xa, chợt nhớ ra người này không nghe hiểu, "Haiz" một tiếng bảo lên xe đi.

Tần Sấm mới đi được hai bước thì nghe thấy tiếng bụng người đi sau bắt đầu đánh trống.

Lúc ở Lào anh ăn no ngủ kỹ mới ra cửa khẩu, sơ ý không nhớ tới việc cơm nước cho người này.

Anh vội hỏi, "Cậu chưa ăn cơm đúng không?" Nói xong Tần Sấm tự vỗ mồm mình, "À quên nghe không hiểu."

Dẫn người lên xe, Tần Sấm tìm thùng mì ăn liền, anh chỉ thùng mì rồi lại chỉ khu phục vụ, kệ người kia có hiểu hay không, anh lại nhảy xuống xe đi lấy nước trụng mì.

Đưa bát mì nóng hổi cho người kia, Tần Sấm ra hiệu ý bảo ăn đi.

"Ực" một tiếng, tiếng nuốt nước miếng vang lên vô cùng rõ ràng trong khoang xe, Tần Sấm hất cằm, ý bảo cứ ăn đi đừng ngại.

Khu phục vụ đủ loại người tốt xấu, chỉ có xe con mới dám ở qua đêm, các loại xe chở hàng cỡ lớn thà ra ven đường tìm chỗ nghỉ hoặc đến bãi đỗ xe chứ không muốn ở lại.

Bất kể là gặp bọn trộm dầu hay là bị trộm hàng, đối với các tài xế thì đều là tổn thất rất lớn.

Người bên cạnh vô cùng im lặng, ăn xong còn ngốc nghếch ngồi ôm hộp mì.

Tự dưng trên xe nhiều thêm một người, Tần Sấm muốn nói chuyện mà không biết nên nói gì, do dự mở miệng, "Rốt cuộc là gái hay trai thế?"

Hỏi như không hỏi, người kia nghe thấy thì ngẩng đầu lên, mặt tỏ vẻ khó hiểu, Tần Sấm thấy thế thì thôi không hỏi gì nữa.

Xong chuyến này rồi nói sau vậy. Tần Sấm đỗ xe vào bãi, mang theo người này cũng không phải là cách hay, không quen không biết, huống hồ còn bất đồng ngôn ngữ, nói chuyện như đàn gảy tai trâu, đi đường chắc chắn sẽ rất bất tiện.

Chung quy không có cách nào giao tiếp, không biết được ý muốn của người ta.

Tần Sấm thả cái giường xuống, lẩm bẩm, "Hay là sáng mai xuống xe?" Sống chết có mệnh, phú quý tại trời, anh sao có thể giúp cậu ta cả đời?

Nghe thấy giọng Tần Sấm, người kia dùng đôi mắt lóng lánh như có nước sơn nhìn anh, Tần Sấm nghẹn họng, lời ra tới khóe miệng rồi lại thôi, khoát tay nói: "Đi lên ngủ đi."

Thể trọng của Tần Sấm mà cùng nhau ngủ trên giường gấp thì chắc sập mất, nhóc ăn xin này nằm thì vừa vặn.

Ánh mắt cậu quét qua Tần Sấm rồi nhìn cái võng nhỏ, cậu hiểu được ý của Tần Sấm, lập tức đứng dậy khỏi ghế phụ lái, hai tay chống mép giường trèo lên.

Vừa duỗi chân thì cái quần đùi lỏng cạp chợt rơi xuống tận đầu gối, cậu túm lấy cạp quần theo bản năng, một tay không trèo nổi, suýt thì ngã lăn quay ra bảng điều khiển.

May mà Tần Sấm nhanh tay lẹ mắt đỡ được, chết ở chỗ quần đùi đã tụt xuống, cái mông mềm nhũn đập lên tay anh.

Vừa chạm phải khối thịt mềm này khiến Tần Sấm không kịp phản ứng, anh lầm bầm nói: "Là... con trai à..."

Cậu rõ ràng cũng hoảng sợ, kêu lên một tiếng, mượn lực tay của Tần Sấm mà trèo lên trên.

Tần Sấm thoáng nhìn thấy vẻ mặt đỏ ửng mất tự nhiên của nhóc ăn xin, anh xấu hổ, lắp bắp nói: "Ngủ... ngủ đi."

Nằm được một lúc, trên giường phát ra tiếng loạt soạt, Tần Sấm nâng chân đạp nhẹ lên, "Làm gì đấy? Rán cá hả?"

Đương nhiên không có lời đáp lại, anh lo lắng bò dậy mở đèn trong xe lên, cúi đầu nhìn nhóc ăn xin.

Ngón tay túm lấy chân, vết thương đỏ bừng, Tần Sấm lúc này mới nhớ ra nhóc ăn xin bị thương ở chân, vỗ đầu, "Quên béng đi mất." sau đó lấy hòm thuốc ra.

Bắt lấy bàn chân cậu, Tần Sấm cười nói, "Cậu cứ như con gái ấy nhỉ." Cuối cùng buông chân cậu ra, "Bôi xong rồi, mau ngủ đi."

- ----------------------

Thích bộ này quá nên lại bắt đầu quá trình tự hành xác.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện