Mơ mơ màng màng, dường như đã mơ một giấc mơ.
Bầu trời ngày mùa hè đặc biệt trong xanh, dưới cái nắng gây gắt chói chang, những chiếc áo màu trắng nhanh chóng lướt nhanh bang bang trên đường chạy.
Phó Ngàn Tư lờ mờ nghe thấy một âm thanh rất ồn ào, một lúc sau cô mới biết đó là tiếng cổ vũ của những bạn học trên khán đài.
Trên đường chạy có rất nhiều người, hình như cũng là đang tham gia đại hội thể thao.
Phó Ngàn Tư nhìn xung quanh, ở cuối đường đua cách đó không xa,trong đội ngũ lớp mười hai, cô nhìn thấy một nam sinh cao lớn mặc đồng phục màu trắng dán bảng tên màu đỏ.
Có lẽ là bởi vì trong mơ có thể tùy ý phóng to góc nhìn, có thể nhìn thấy rõ trên trán người đó lúc này lấm tấm mồ hôi, tóc cũng bị thấm ướt một ít, đường nét gương mặt lưu loát sạch sẽ vô cùng đẹp mắt.
Bên cạnh có một nữ sinh chìa tay đưa qua cho anh một chai nước.
Tựa như có cảm giác,nam sinh đó nghiêng đầu về phía cô nhìn thoáng qua. Ánh mắt hai người đối diện nhau vài giây,thì ra đó là Kỷ Hàn Trình.
Phó Ngàn Tư nắm chặt tay, vừa định nói điều gì đó thì phát hiện anh đã thu hồi ánh mắt và nhận lấy chai nước kia.
Theo động tác của anh,nước trong chai không ngừng sóng sánh, dưới ánh mặt trời,đặc biệt trong suốt, đặc biệt rất chói mắt.
Chói mắt đến mức làm cho trái tim cô tê dại chua xót từng hồi, Phó Ngàn Tư chỉ thấy mình đứng chết trân tại chỗ, "lạch cạch" một cái, nước mắt liền rơi xuống.
......
Vì giấc mơ này,Phó Ngàn Tư hiếm khi dậy sớm hơn Kỷ Hàn Trình.
Cảm xúc trong mơ đặc biệt khổ sở, đặc biệt mất mát cho nên sau khi tỉnh lại, loại vết thương này chỉ giằng co được vài giây rồi bị sự tức giận thay thế.
Phó Ngàn Tư không cần suy nghĩ đã trực tiếp vươn tay đẩy Kỷ Hàn Trình dậy.
Kỷ Hàn Trình bên này còn tưởng cô lại cố tình chọc phá, sau khi chế trụ cổ tay cô đặt vào trong chăn, anh đem người ôm chặt hơn, thấp giọng nói: "Ngủ thêm một chút nữa."
Vốn dĩ giọng nói Kỷ Hàn Trình bình thường rất ôn nhu rất nhẹ nhàng,lúc này bởi vì còn chưa hoàn toàn tỉnh cho nên âm thanh phát ra có chút khàn khàn,trầm thấp và còn có cảm giác rất êm tai thậm chí Phó Ngàn Tư có thể cảm nhận được luồng hơi thở ấm áp nhẹ nhàng thổi qua khiến tai cô có chút ngứa ran.
Suýt chút nữa đã bị điều này đánh lừa an ổn nằm trong vòng tay Kỷ Hàn Trình ngủ bù.
Nhưng khi nghĩ đến giấc mơ đó, trong lòng không khỏi có chút nhoi nhói đau: "Em không muốn ngủ."
Hơn nữa cũng không cho phép anh ngủ.
Kỷ Hàn Trình đưa tay chạm vào tóc cô, bình thường khi thức giấc,Phó Ngàn Tư luôn là cái người hay nháo hay quấy, nhưng cảm xúc chưa bao giờ giống như hôm nay, rất nóng nẩy thậm chí còn đa sầu đa cảm.
Sau khi suy nghĩ về nó một lúc, Kỷ Hàn Trình rốt cuộc cũng tìm được câu trả lời chính xác: "Em gặp ác mộng?"
Phó Ngàn Tư từ trong ngực anh ngẩng đầu lên: "Em mơ thấy trong đại hội thể thao, em muốn đưa nước cho anh nhưng anh lại không thèm quan tâm mà nhận lấy nước của người khác."
Kỷ Hàn Trình mỉm cười, còn chưa kịp mở lời đã nghe thấy cô càu nhàu: "Anh còn cười."
"Những gì trong mơ đều trái ngược với hiện thực." Anh không cười nữa mà là hôn lên chóp mũi cô một cái.
Hiện giờ đã là giữa mùa đông, mặc dù nhiệt độ ở nhà luôn được giữ ở mức ổn định khoảng 20 độ nhưng Phó Ngàn Tư vẫn ngoan ngoãn mặc một chiếc váy ngủ dài tay bằng lụa không có đai eo.
Lúc này, cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt của Kỷ Hàn Trình vừa lúc rơi vào cổ áo mở rộng,mơ hồ, anh còn có thể nhìn thấy được đường cong bên trong.
Đôi mắt dần trở nên sâu hơn, lặng lẽ đưa tay giúp cô chỉnh lại cổ áo.
Phó Ngàn Tư còn chưa kịp nói cái gì, gương mặt đã ửng đỏ mắng anh "Lưu manh." nhưng kỳ thực cũng không có ý định cùng anh làm rõ cái gì.
Có lẽ là do đang mang thai, gần đây Phó Ngàn Tư càng ngày càng thích dính người, tính khí nhỏ đến cũng nhanh đi cũng nhanh và với điều kiện tiên quyết là phải được dỗ dành mới được.
Ôm chặt lấy eo cô, không nhanh không chậm mà hỏi: "Em chắc là mình đưa nước nhưng anh không nhận sao?"
Phó Ngàn Tư còn gật đầu rất chắc chắn: "Đúng vậy."
Thật ra chính cô cũng nhớ không rõ.
Lúc ấy khi Phó Ngàn Tư biết trường chuẩn bị tổ chức đại hội thể thao, bản thân cô mặc dù không có tham gia hạng mục gì nhưng chính là cố tình tìm hiểu xem Kỷ Hàn Trình sẽ tham gia hạng mục thi đấu gì,mấy giờ và sẽ nghỉ ngơi ở chỗ nào,....
Sau đó, cô sẽ chờ anh hoàn thành xong cuộc thi rồi chạy qua đó đưa nước.
Mấy lần trước quan tâm Kỷ Hàn Trình đều không mấy suôn sẻ, không phải là bị giáo viên bắt được thì chính là Kỷ Hàn Trình bị giáo viên kêu đến văn phòng.
Rốt cục cũng chờ được cơ hội, Phó Ngàn Tư tung tăng đi được giữa đường thì thấy một cô gái trong lớp Kỷ Hàn Trình đang đưa nước cho anh.
Trong lòng cô lúc đó không ngừng lặp đi lặp lại nhiều lần"không được, không được,tuyệt đối không được", có lẽ ý muốn trong lòng cô quá mạnh hoặc là ánh mắt cô nhìn anh quá chăm chú cho nên mới khiến Kỷ Hàn Trình tựa như có cảm giác mà đưa mắt nhìn về phía bên này.
Lực chú ý lúc ấy đã sớm không còn ở trên người Kỷ Hàn Trình nữa mà là ---- Lúc anh thu hồi ánh mắt ,quay người lại và thản nhiên nhận lấy nước của cô gái kia rồi lịch sự gật đầu cảm ơn.
Phó Ngàn Tư đã vô cùng tức giận về chuyện đó, sau khi đi thẳng tới trước mặt Kỷ Hàn Trình, còn chưa kịp nói cái gì đã nhìn thấy anh đặt chai nước đó sang một bên.
Vì vậy, lời đến bên miệng liền biến thành: "Kỷ Hàn Trình, anh không uống nước sao?"
Kỷ Hàn Trình nhàn nhạt "Ừm" một tiếng.
Phó Ngàn Tư bỗng nhiên có chút vui vẻ, liếc mắt nhìn chai nước kia, chính là chai nước thường bán ở quầy bán quà vặt. Lúc huấn luyện quân sự cô đã từng mua và cảm thấy mùi vị nó không ngon chút nào.
Cô đưa chai nước trong tay mình đến trước mặt anh: "Anh uống cái này đi."
Bởi vì không chắc Kỷ Hàn Trình có trực tiếp từ chối cô hay không, Phó Ngàn Tư đành phải trực tiếp nhét vào trong tay anh.
Kỷ Hàn Trình cũng không có trả lại mà chỉ nói lời cảm ơn.
Nước đã trao thành công, Phó Ngàn Tư giống như vẫn còn chưa hài lòng , tựa hồ trong lòng đang âm thầm so đo với cô gái ban nãy, nhất định phải để Kỷ Hàn Trình mở ra uống mới có thể vừa ý.
Kỷ Hàn Trình không thể lay chuyển được cô, chậm rãi mở nó ra và ngửa đầu uống một ngụm.
"Uống có ngon không?" Cô hỏi.
Kỷ Hàn Trình"Ừm" một tiếng, vặn lại nắp chai: "Uống ngon."
Phó Ngàn Tư dùng tất cả sức lực mới có thể kềm chế được sự đắc ý trong lòng, chỉ vào chai nước kia,cô nói: "Vậy chai đó thì sao?"
Kỷ Hàn Trình: "Chưa uống thử."
Phó Ngàn Tư bĩu môi: "Vậy anh sẽ uống cả hai chai sao?" Trong ánh mắt cô rõ ràng là đang ám chỉ "Nếu anh dám nói uống,cô sẽ không ngại mà mắng anh là đồ cặn bã".
Kỷ Hàn Trình sau khi nhìn cô nửa giây thì dời ánh mắt sang chai nước kia, bộ dạng có lẽ là không hiểu tâm ý cô gái nhỏ.
Phó Ngàn Tư cong mắt nhìn anh: "Anh nhận nước của em rồi thì không thể tùy tiện dùng nước cô gái khác" Mặc dù cô đang mỉm cười với anh nhưng động tác thì là nghiêng người cầm lấy chai nước kia: "Chai nước này cho em được không?"
Kỷ Hàn Trình nhìn cô một cái,còn chưa nói cái gì đã thấy cô nháy mắt, một bộ rất hợp tình hợp lý: "Em đưa anh một chai, anh trả lại em một chai, có đi thì phải có lại đó biết không?"
- -
"Cứ cho là lúc đó anh không uống nhưng không phải anh đã nhận lấy nó trong trạng thái không cần phải đắn đo suy nghĩ gì hay sao? Nếu lúc đó chai nước em đưa là một chai nước bình thường thì có lẽ anh đã không nhận."
Kỷ Hàn Trình hôn lên vành tai cô: "Sẽ không."
Dừng một chút, lại tiếp tục giải thích: "Đó là thành viên bên ban cán sự quản lí lớp chịu trách nhiệm đưa nước cho từng vận động viên trong đại hội lần đó."
Kỷ Hàn Trình từ khi lên lớp mười đã có tiếng là vô cùng lạnh lùng, ngoài việc học, chưa từng thấy anh quan tâm hay đặt ai vào trong mắt, đã từng có rất nhiều cô gái chủ động đến đưa nước cho anh nhưng chính là vì không nhận được phản ứng mà mình mong muốn,những cô gái đó đã sớm từ bỏ ý định đưa nước cho Kỷ Hàn Trình từ rất rất lâu rồi.
"Ai biết được anh có đang gạt người hay không?" Trong lòng kỳ thực đã tin nhưng ngoài miệng thì giả bộ như mình không tin lắm "Kỷ Hàn Trình,em đang rất không vui."
Bởi vì được anh hết mực cưng chiều,Phó Ngàn Tư đã sớm không sợ anh sẽ vì chút tính khí nhỏ này mà không chịu dỗ ngọt cô.
Kỷ Hàn Trình đặt lên má cô một nụ hôn: "Vậy làm thế nào em mới vui trở lại?"
Phó Ngàn Tư suy nghĩ một chút: "Hay anh kể chuyện xưa cho em nghe nhé."
Dừng một chút, cô lại bổ sung: "Dù sao,sau khi bảo bối của chúng ta ra đời, anh cũng phải kể chuyện xưa cho chúng, chi bằng hiện tại anh luyện tập trước một chút thì có cái gì không tốt đâu mà phải không?"
Kỷ Hàn Trình tất nhiên là đồng ý.
Phó Ngàn Tư vui vẻ mở app, nhanh chóng tìm đến trang mình đọc dang dỡ vào hôm qua đưa đến trước mặt anh.
Kỷ Hàn Trình ngồi thẳng dậy một chút, một tay ôm Phó Ngàn Tư, một tay cầm lấy điện thoại di động nhìn lướt qua màn hình và khó có khi bản thân anh cảm thấy có chút bất lực.
Lập tức anh không thể làm gì khác hơn là nhìn về phía Phó Ngàn Tư.
Phó Ngàn Tư nằm trong ngực anh không ngừng bật cười, thúc giục anh: "Anh nhanh lên."
Trên màn hình lúc này chính là bộ tiểu thuyết đang hot gần đây, Dụ tình - Lời mời của boss thần bí.1
Đây mà gọi là kể chuyện xưa.
Rõ là một bộ theo hướng tổng tài bá đạo.
Phó Ngàn Tư bật cười,dưới sự thúc giục không ngừng của cô, anh chậm rãi đọc ra từng dòng.
Giọng của người đàn ông thanh sạch sẽ êm tai nhưng bởi vì đọc nội dung không đúng với nghĩa "Kể chuyện xưa " ban đầu cho nên sau khi đọc sơ lược vài câu thoại tà mị đã bắt đầu có chút kì dị,không hợp với lẽ thường.
Phó Ngàn Tư không ngừng bật cười thích thú, sau lại bị Kỷ Hàn Trình đè xuống thu thập một hồi mới chịu thu lại ý cười một chút.
Nghe được vài trang, Phó Ngàn Tư bỗng nhiên cảm thấy buồn nôn, theo bản năng xoay người chạy vào buồng vệ sinh nôn ra một ít nước chua.
Kỷ Hàn Trình nhẹ nhàng giúp cô vỗ lưng và đưa một cốc nước ấm đến để cô súc miệng.
Hiện giờ, Phó Ngàn Tư đã mang thai đến tuần thứ năm của thai kì, mặc dù phản ứng không tính là nhẹ, cũng không quá nghiêm trọng nhưng thỉnh thoảng khi cô dậy sớm sẽ giống như vậy mà nôn khan một trận.
Phó Ngàn Tư đã quen với chuyện này, cũng biết đây là phản ứng mang thai bình thường nhưng nếu có Kỷ Hàn Trình bên cạnh, cô thường sẽ tỏ ra bản thân mình yếu ớt đi một chút.
Khi cảm giác buồn nôn không còn nữa, cô duỗi tay muốn anh ôm lấy mình và Kỷ Hàn Trình cũng sẽ rất phối hợp mà ôm cô trở về giường nghỉ ngơi.
Sau đó anh còn vỗ về,hôn lên mắt,lên mũi,lên má cô vô cùng thân mật gần gũi.
Vùi đầu ở trong ngực anh,Phó Ngàn Tư biết Kỷ Hàn Trình đang đau lòng vì cô nhưng chỉ biết dùng hành động thân mật nhất của mình để chia sẻ an ủi.
"Kỷ Hàn Trình, mỗi khi em khó chịu em đều nghĩ mình có thể,có thể chịu đựng được tất cả." Dừng một chút,cô lại bắt đầu thì thầm "Em muốn cho bảo bảo biết, bé có một người mẹ kiên cường, có bố hết mực yêu thương,chờ khi bảo bảo ra đời, em nhất định sẽ cho bảo bảo biết,bố mẹ đều yêu con,yêu con rất nhiều rất rất nhiều."
Kỷ Hàn Trình không kìm được lòng,cầm tay cô,từng ngón tay đan vào nhau rồi nắm chặt.
- -
Một tháng sau, Bắc thành rốt cục cũng nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên.
Hôm nay Phó Ngàn Tư theo thường lệ đi khám thai định kỳ, Kỷ Hàn Trình cẩn thận cài giúp cô cúc áo khoác và khăn quàng cổ trước khi đưa cô ra ngoài.
Bên ngoài,tuyet đã trắng xóa một mảng. Phó Ngàn Tư ngồi ở bên trong xe,lúc này,cô đang nghiêng đầu nhìn tuyết rơi bên ngoài ô cửa kính.
Trong lòng chợt có một cảm giác vô cùng bình yên.
Cô đột nhiên chợt nghĩ: "Kỷ Hàn Trình,nếu sau này bảo bối của chúng ta là con gái, tên có thể liên quan đến tuyết có được hay không?"
Kỷ Hàn Trình đồng ý ngay mà không cần phải suy nghĩ: "Được."
Phó Ngàn Tư lại nhanh chóng bác bỏ: "Không nên, không nên chút nào, nếu bảo bối của chúng ta không sinh vào mùa đông thì sao, sau này không chừng còn sẽ bị bạn học hiểu lầm."
Hơn nữa cô cũng không thích mùa đông cho lắm, chỉ là thích cảm giác ở trong xe nhìn tuyết rơi bên ngoài, có chút yên bình.
Sau khi chia sẻ cảm giác hiện giờ của mình cho Kỷ Hàn Trình, cô bắt đầu ra lệnh cưỡng chế vị có hai văn bằng pháp luật và kinh tế này nhất định phải tìm ra một cái tên đầy văn học cho bảo bối trong bụng.
Kỷ Hàn Trình tất nhiên sẽ vui vẻ mà đáp ứng.
"May mắn là chúng ta chỉ sinh một " Lúc xuống xe, Phó Ngàn Tư vẫn còn đặc biệt luyên thuyên không ngừng bên tai anh "Nếu không...chúng ta sẽ rối não vì đặt tên cho chúng mất thôi."
Kết quả lần kiểm tra này, bác sĩ nói cho cô biết, cô đang mang thai đôi.
Phó Ngàn Tư bị tin tức này làm cho choáng váng mà không nghe kỹ được những gì bác sĩ nói ở trong phòng khám, thẳng cho đến khi Kỷ Hàn Trình nắm lấy tay cô hôn lên, cô mới phục hồi tinh thần lại.
Kỷ Hàn Trình nắm tay cô, thấp giọng hỏi: "Không thích mang thai đôi?"
"Không phải,em rất thích nhưng.. " Sau khi Phó Ngàn Tư bắt kịp tình hình, trong lòng cô không ngừng toát ra sự vui vẻ, cô ôm cánh tay anh, ngẩng đầu lên nhìn anh "chính là – Mệt Kỷ tiên sinh phải suy nghĩ nhiều hơn một cái tên rồi."
Qua thêm vài ngày, lúc Phó Ngàn Tư ở trước gương tận hưởng dịch vụ thổi tóc độc nhất vô nhị đến từ Kỷ tổng,cuối cùng cô cũng biết tên của hai nhóc tì trong bụng mình.
"Một người tên là Kỷ Yến và một người tên là Kỷ Ninh."
Kết hợp lại là "Yến Ninh."
Phó Ngàn Tư nhập hai chữ này vào thanh tìm kiếm và biết được: Yên cũng như chữ Ninh đều có nghĩa giống nhau là yên bình,yên ổn.
- - Và đó cũng chính là tâm trạng ngày đó khi cô ở trong xe nhìn tuyết rơi bên ngoài cửa kính, cảm thấy trong lòng đặc biệt yên bình.
Bầu trời ngày mùa hè đặc biệt trong xanh, dưới cái nắng gây gắt chói chang, những chiếc áo màu trắng nhanh chóng lướt nhanh bang bang trên đường chạy.
Phó Ngàn Tư lờ mờ nghe thấy một âm thanh rất ồn ào, một lúc sau cô mới biết đó là tiếng cổ vũ của những bạn học trên khán đài.
Trên đường chạy có rất nhiều người, hình như cũng là đang tham gia đại hội thể thao.
Phó Ngàn Tư nhìn xung quanh, ở cuối đường đua cách đó không xa,trong đội ngũ lớp mười hai, cô nhìn thấy một nam sinh cao lớn mặc đồng phục màu trắng dán bảng tên màu đỏ.
Có lẽ là bởi vì trong mơ có thể tùy ý phóng to góc nhìn, có thể nhìn thấy rõ trên trán người đó lúc này lấm tấm mồ hôi, tóc cũng bị thấm ướt một ít, đường nét gương mặt lưu loát sạch sẽ vô cùng đẹp mắt.
Bên cạnh có một nữ sinh chìa tay đưa qua cho anh một chai nước.
Tựa như có cảm giác,nam sinh đó nghiêng đầu về phía cô nhìn thoáng qua. Ánh mắt hai người đối diện nhau vài giây,thì ra đó là Kỷ Hàn Trình.
Phó Ngàn Tư nắm chặt tay, vừa định nói điều gì đó thì phát hiện anh đã thu hồi ánh mắt và nhận lấy chai nước kia.
Theo động tác của anh,nước trong chai không ngừng sóng sánh, dưới ánh mặt trời,đặc biệt trong suốt, đặc biệt rất chói mắt.
Chói mắt đến mức làm cho trái tim cô tê dại chua xót từng hồi, Phó Ngàn Tư chỉ thấy mình đứng chết trân tại chỗ, "lạch cạch" một cái, nước mắt liền rơi xuống.
......
Vì giấc mơ này,Phó Ngàn Tư hiếm khi dậy sớm hơn Kỷ Hàn Trình.
Cảm xúc trong mơ đặc biệt khổ sở, đặc biệt mất mát cho nên sau khi tỉnh lại, loại vết thương này chỉ giằng co được vài giây rồi bị sự tức giận thay thế.
Phó Ngàn Tư không cần suy nghĩ đã trực tiếp vươn tay đẩy Kỷ Hàn Trình dậy.
Kỷ Hàn Trình bên này còn tưởng cô lại cố tình chọc phá, sau khi chế trụ cổ tay cô đặt vào trong chăn, anh đem người ôm chặt hơn, thấp giọng nói: "Ngủ thêm một chút nữa."
Vốn dĩ giọng nói Kỷ Hàn Trình bình thường rất ôn nhu rất nhẹ nhàng,lúc này bởi vì còn chưa hoàn toàn tỉnh cho nên âm thanh phát ra có chút khàn khàn,trầm thấp và còn có cảm giác rất êm tai thậm chí Phó Ngàn Tư có thể cảm nhận được luồng hơi thở ấm áp nhẹ nhàng thổi qua khiến tai cô có chút ngứa ran.
Suýt chút nữa đã bị điều này đánh lừa an ổn nằm trong vòng tay Kỷ Hàn Trình ngủ bù.
Nhưng khi nghĩ đến giấc mơ đó, trong lòng không khỏi có chút nhoi nhói đau: "Em không muốn ngủ."
Hơn nữa cũng không cho phép anh ngủ.
Kỷ Hàn Trình đưa tay chạm vào tóc cô, bình thường khi thức giấc,Phó Ngàn Tư luôn là cái người hay nháo hay quấy, nhưng cảm xúc chưa bao giờ giống như hôm nay, rất nóng nẩy thậm chí còn đa sầu đa cảm.
Sau khi suy nghĩ về nó một lúc, Kỷ Hàn Trình rốt cuộc cũng tìm được câu trả lời chính xác: "Em gặp ác mộng?"
Phó Ngàn Tư từ trong ngực anh ngẩng đầu lên: "Em mơ thấy trong đại hội thể thao, em muốn đưa nước cho anh nhưng anh lại không thèm quan tâm mà nhận lấy nước của người khác."
Kỷ Hàn Trình mỉm cười, còn chưa kịp mở lời đã nghe thấy cô càu nhàu: "Anh còn cười."
"Những gì trong mơ đều trái ngược với hiện thực." Anh không cười nữa mà là hôn lên chóp mũi cô một cái.
Hiện giờ đã là giữa mùa đông, mặc dù nhiệt độ ở nhà luôn được giữ ở mức ổn định khoảng 20 độ nhưng Phó Ngàn Tư vẫn ngoan ngoãn mặc một chiếc váy ngủ dài tay bằng lụa không có đai eo.
Lúc này, cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt của Kỷ Hàn Trình vừa lúc rơi vào cổ áo mở rộng,mơ hồ, anh còn có thể nhìn thấy được đường cong bên trong.
Đôi mắt dần trở nên sâu hơn, lặng lẽ đưa tay giúp cô chỉnh lại cổ áo.
Phó Ngàn Tư còn chưa kịp nói cái gì, gương mặt đã ửng đỏ mắng anh "Lưu manh." nhưng kỳ thực cũng không có ý định cùng anh làm rõ cái gì.
Có lẽ là do đang mang thai, gần đây Phó Ngàn Tư càng ngày càng thích dính người, tính khí nhỏ đến cũng nhanh đi cũng nhanh và với điều kiện tiên quyết là phải được dỗ dành mới được.
Ôm chặt lấy eo cô, không nhanh không chậm mà hỏi: "Em chắc là mình đưa nước nhưng anh không nhận sao?"
Phó Ngàn Tư còn gật đầu rất chắc chắn: "Đúng vậy."
Thật ra chính cô cũng nhớ không rõ.
Lúc ấy khi Phó Ngàn Tư biết trường chuẩn bị tổ chức đại hội thể thao, bản thân cô mặc dù không có tham gia hạng mục gì nhưng chính là cố tình tìm hiểu xem Kỷ Hàn Trình sẽ tham gia hạng mục thi đấu gì,mấy giờ và sẽ nghỉ ngơi ở chỗ nào,....
Sau đó, cô sẽ chờ anh hoàn thành xong cuộc thi rồi chạy qua đó đưa nước.
Mấy lần trước quan tâm Kỷ Hàn Trình đều không mấy suôn sẻ, không phải là bị giáo viên bắt được thì chính là Kỷ Hàn Trình bị giáo viên kêu đến văn phòng.
Rốt cục cũng chờ được cơ hội, Phó Ngàn Tư tung tăng đi được giữa đường thì thấy một cô gái trong lớp Kỷ Hàn Trình đang đưa nước cho anh.
Trong lòng cô lúc đó không ngừng lặp đi lặp lại nhiều lần"không được, không được,tuyệt đối không được", có lẽ ý muốn trong lòng cô quá mạnh hoặc là ánh mắt cô nhìn anh quá chăm chú cho nên mới khiến Kỷ Hàn Trình tựa như có cảm giác mà đưa mắt nhìn về phía bên này.
Lực chú ý lúc ấy đã sớm không còn ở trên người Kỷ Hàn Trình nữa mà là ---- Lúc anh thu hồi ánh mắt ,quay người lại và thản nhiên nhận lấy nước của cô gái kia rồi lịch sự gật đầu cảm ơn.
Phó Ngàn Tư đã vô cùng tức giận về chuyện đó, sau khi đi thẳng tới trước mặt Kỷ Hàn Trình, còn chưa kịp nói cái gì đã nhìn thấy anh đặt chai nước đó sang một bên.
Vì vậy, lời đến bên miệng liền biến thành: "Kỷ Hàn Trình, anh không uống nước sao?"
Kỷ Hàn Trình nhàn nhạt "Ừm" một tiếng.
Phó Ngàn Tư bỗng nhiên có chút vui vẻ, liếc mắt nhìn chai nước kia, chính là chai nước thường bán ở quầy bán quà vặt. Lúc huấn luyện quân sự cô đã từng mua và cảm thấy mùi vị nó không ngon chút nào.
Cô đưa chai nước trong tay mình đến trước mặt anh: "Anh uống cái này đi."
Bởi vì không chắc Kỷ Hàn Trình có trực tiếp từ chối cô hay không, Phó Ngàn Tư đành phải trực tiếp nhét vào trong tay anh.
Kỷ Hàn Trình cũng không có trả lại mà chỉ nói lời cảm ơn.
Nước đã trao thành công, Phó Ngàn Tư giống như vẫn còn chưa hài lòng , tựa hồ trong lòng đang âm thầm so đo với cô gái ban nãy, nhất định phải để Kỷ Hàn Trình mở ra uống mới có thể vừa ý.
Kỷ Hàn Trình không thể lay chuyển được cô, chậm rãi mở nó ra và ngửa đầu uống một ngụm.
"Uống có ngon không?" Cô hỏi.
Kỷ Hàn Trình"Ừm" một tiếng, vặn lại nắp chai: "Uống ngon."
Phó Ngàn Tư dùng tất cả sức lực mới có thể kềm chế được sự đắc ý trong lòng, chỉ vào chai nước kia,cô nói: "Vậy chai đó thì sao?"
Kỷ Hàn Trình: "Chưa uống thử."
Phó Ngàn Tư bĩu môi: "Vậy anh sẽ uống cả hai chai sao?" Trong ánh mắt cô rõ ràng là đang ám chỉ "Nếu anh dám nói uống,cô sẽ không ngại mà mắng anh là đồ cặn bã".
Kỷ Hàn Trình sau khi nhìn cô nửa giây thì dời ánh mắt sang chai nước kia, bộ dạng có lẽ là không hiểu tâm ý cô gái nhỏ.
Phó Ngàn Tư cong mắt nhìn anh: "Anh nhận nước của em rồi thì không thể tùy tiện dùng nước cô gái khác" Mặc dù cô đang mỉm cười với anh nhưng động tác thì là nghiêng người cầm lấy chai nước kia: "Chai nước này cho em được không?"
Kỷ Hàn Trình nhìn cô một cái,còn chưa nói cái gì đã thấy cô nháy mắt, một bộ rất hợp tình hợp lý: "Em đưa anh một chai, anh trả lại em một chai, có đi thì phải có lại đó biết không?"
- -
"Cứ cho là lúc đó anh không uống nhưng không phải anh đã nhận lấy nó trong trạng thái không cần phải đắn đo suy nghĩ gì hay sao? Nếu lúc đó chai nước em đưa là một chai nước bình thường thì có lẽ anh đã không nhận."
Kỷ Hàn Trình hôn lên vành tai cô: "Sẽ không."
Dừng một chút, lại tiếp tục giải thích: "Đó là thành viên bên ban cán sự quản lí lớp chịu trách nhiệm đưa nước cho từng vận động viên trong đại hội lần đó."
Kỷ Hàn Trình từ khi lên lớp mười đã có tiếng là vô cùng lạnh lùng, ngoài việc học, chưa từng thấy anh quan tâm hay đặt ai vào trong mắt, đã từng có rất nhiều cô gái chủ động đến đưa nước cho anh nhưng chính là vì không nhận được phản ứng mà mình mong muốn,những cô gái đó đã sớm từ bỏ ý định đưa nước cho Kỷ Hàn Trình từ rất rất lâu rồi.
"Ai biết được anh có đang gạt người hay không?" Trong lòng kỳ thực đã tin nhưng ngoài miệng thì giả bộ như mình không tin lắm "Kỷ Hàn Trình,em đang rất không vui."
Bởi vì được anh hết mực cưng chiều,Phó Ngàn Tư đã sớm không sợ anh sẽ vì chút tính khí nhỏ này mà không chịu dỗ ngọt cô.
Kỷ Hàn Trình đặt lên má cô một nụ hôn: "Vậy làm thế nào em mới vui trở lại?"
Phó Ngàn Tư suy nghĩ một chút: "Hay anh kể chuyện xưa cho em nghe nhé."
Dừng một chút, cô lại bổ sung: "Dù sao,sau khi bảo bối của chúng ta ra đời, anh cũng phải kể chuyện xưa cho chúng, chi bằng hiện tại anh luyện tập trước một chút thì có cái gì không tốt đâu mà phải không?"
Kỷ Hàn Trình tất nhiên là đồng ý.
Phó Ngàn Tư vui vẻ mở app, nhanh chóng tìm đến trang mình đọc dang dỡ vào hôm qua đưa đến trước mặt anh.
Kỷ Hàn Trình ngồi thẳng dậy một chút, một tay ôm Phó Ngàn Tư, một tay cầm lấy điện thoại di động nhìn lướt qua màn hình và khó có khi bản thân anh cảm thấy có chút bất lực.
Lập tức anh không thể làm gì khác hơn là nhìn về phía Phó Ngàn Tư.
Phó Ngàn Tư nằm trong ngực anh không ngừng bật cười, thúc giục anh: "Anh nhanh lên."
Trên màn hình lúc này chính là bộ tiểu thuyết đang hot gần đây, Dụ tình - Lời mời của boss thần bí.1
Đây mà gọi là kể chuyện xưa.
Rõ là một bộ theo hướng tổng tài bá đạo.
Phó Ngàn Tư bật cười,dưới sự thúc giục không ngừng của cô, anh chậm rãi đọc ra từng dòng.
Giọng của người đàn ông thanh sạch sẽ êm tai nhưng bởi vì đọc nội dung không đúng với nghĩa "Kể chuyện xưa " ban đầu cho nên sau khi đọc sơ lược vài câu thoại tà mị đã bắt đầu có chút kì dị,không hợp với lẽ thường.
Phó Ngàn Tư không ngừng bật cười thích thú, sau lại bị Kỷ Hàn Trình đè xuống thu thập một hồi mới chịu thu lại ý cười một chút.
Nghe được vài trang, Phó Ngàn Tư bỗng nhiên cảm thấy buồn nôn, theo bản năng xoay người chạy vào buồng vệ sinh nôn ra một ít nước chua.
Kỷ Hàn Trình nhẹ nhàng giúp cô vỗ lưng và đưa một cốc nước ấm đến để cô súc miệng.
Hiện giờ, Phó Ngàn Tư đã mang thai đến tuần thứ năm của thai kì, mặc dù phản ứng không tính là nhẹ, cũng không quá nghiêm trọng nhưng thỉnh thoảng khi cô dậy sớm sẽ giống như vậy mà nôn khan một trận.
Phó Ngàn Tư đã quen với chuyện này, cũng biết đây là phản ứng mang thai bình thường nhưng nếu có Kỷ Hàn Trình bên cạnh, cô thường sẽ tỏ ra bản thân mình yếu ớt đi một chút.
Khi cảm giác buồn nôn không còn nữa, cô duỗi tay muốn anh ôm lấy mình và Kỷ Hàn Trình cũng sẽ rất phối hợp mà ôm cô trở về giường nghỉ ngơi.
Sau đó anh còn vỗ về,hôn lên mắt,lên mũi,lên má cô vô cùng thân mật gần gũi.
Vùi đầu ở trong ngực anh,Phó Ngàn Tư biết Kỷ Hàn Trình đang đau lòng vì cô nhưng chỉ biết dùng hành động thân mật nhất của mình để chia sẻ an ủi.
"Kỷ Hàn Trình, mỗi khi em khó chịu em đều nghĩ mình có thể,có thể chịu đựng được tất cả." Dừng một chút,cô lại bắt đầu thì thầm "Em muốn cho bảo bảo biết, bé có một người mẹ kiên cường, có bố hết mực yêu thương,chờ khi bảo bảo ra đời, em nhất định sẽ cho bảo bảo biết,bố mẹ đều yêu con,yêu con rất nhiều rất rất nhiều."
Kỷ Hàn Trình không kìm được lòng,cầm tay cô,từng ngón tay đan vào nhau rồi nắm chặt.
- -
Một tháng sau, Bắc thành rốt cục cũng nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên.
Hôm nay Phó Ngàn Tư theo thường lệ đi khám thai định kỳ, Kỷ Hàn Trình cẩn thận cài giúp cô cúc áo khoác và khăn quàng cổ trước khi đưa cô ra ngoài.
Bên ngoài,tuyet đã trắng xóa một mảng. Phó Ngàn Tư ngồi ở bên trong xe,lúc này,cô đang nghiêng đầu nhìn tuyết rơi bên ngoài ô cửa kính.
Trong lòng chợt có một cảm giác vô cùng bình yên.
Cô đột nhiên chợt nghĩ: "Kỷ Hàn Trình,nếu sau này bảo bối của chúng ta là con gái, tên có thể liên quan đến tuyết có được hay không?"
Kỷ Hàn Trình đồng ý ngay mà không cần phải suy nghĩ: "Được."
Phó Ngàn Tư lại nhanh chóng bác bỏ: "Không nên, không nên chút nào, nếu bảo bối của chúng ta không sinh vào mùa đông thì sao, sau này không chừng còn sẽ bị bạn học hiểu lầm."
Hơn nữa cô cũng không thích mùa đông cho lắm, chỉ là thích cảm giác ở trong xe nhìn tuyết rơi bên ngoài, có chút yên bình.
Sau khi chia sẻ cảm giác hiện giờ của mình cho Kỷ Hàn Trình, cô bắt đầu ra lệnh cưỡng chế vị có hai văn bằng pháp luật và kinh tế này nhất định phải tìm ra một cái tên đầy văn học cho bảo bối trong bụng.
Kỷ Hàn Trình tất nhiên sẽ vui vẻ mà đáp ứng.
"May mắn là chúng ta chỉ sinh một " Lúc xuống xe, Phó Ngàn Tư vẫn còn đặc biệt luyên thuyên không ngừng bên tai anh "Nếu không...chúng ta sẽ rối não vì đặt tên cho chúng mất thôi."
Kết quả lần kiểm tra này, bác sĩ nói cho cô biết, cô đang mang thai đôi.
Phó Ngàn Tư bị tin tức này làm cho choáng váng mà không nghe kỹ được những gì bác sĩ nói ở trong phòng khám, thẳng cho đến khi Kỷ Hàn Trình nắm lấy tay cô hôn lên, cô mới phục hồi tinh thần lại.
Kỷ Hàn Trình nắm tay cô, thấp giọng hỏi: "Không thích mang thai đôi?"
"Không phải,em rất thích nhưng.. " Sau khi Phó Ngàn Tư bắt kịp tình hình, trong lòng cô không ngừng toát ra sự vui vẻ, cô ôm cánh tay anh, ngẩng đầu lên nhìn anh "chính là – Mệt Kỷ tiên sinh phải suy nghĩ nhiều hơn một cái tên rồi."
Qua thêm vài ngày, lúc Phó Ngàn Tư ở trước gương tận hưởng dịch vụ thổi tóc độc nhất vô nhị đến từ Kỷ tổng,cuối cùng cô cũng biết tên của hai nhóc tì trong bụng mình.
"Một người tên là Kỷ Yến và một người tên là Kỷ Ninh."
Kết hợp lại là "Yến Ninh."
Phó Ngàn Tư nhập hai chữ này vào thanh tìm kiếm và biết được: Yên cũng như chữ Ninh đều có nghĩa giống nhau là yên bình,yên ổn.
- - Và đó cũng chính là tâm trạng ngày đó khi cô ở trong xe nhìn tuyết rơi bên ngoài cửa kính, cảm thấy trong lòng đặc biệt yên bình.
Danh sách chương