Đệ tứ thập nhị chương
Mạc Phi Trần sắp nổi điên, người trước mắt từ khi nào biến thành cố chấp như thế? Hiện tại lại muốn diễn trò thế nào đây, mình tại sao giống như nữ nhân trong tiểu thuyết Quỳnh Dao đến vậy chứ? Mẹ nó, nhức đầu!
"Ta một chút cũng không muốn hiểu rõ ngươi! Ngươi làm của ngươi Giáo chủ Kính Thủy giáo, ta quay về Côn Uẩn sơn trang! Chúng ta nước giếng không phạm nước sông, tốt nhất cả đời đừng gặp lại nhau! Chuyện tình ở khách điếm ngươi đừng để trong lòng nữa, bị ngươi làm ta thiếu chút nữa đã xuất kiếm giết ngươi, cho nên ngươi đừng cho là ta cũng vui vẻ gì!"
Quân Vô Sương túm hắn lại, mãnh liệt phô thiên cái địa, đầu lưỡi công kích khiến Mạc Phi Trần khó thở, thậm chí răng môi điên cuồng ẩn chứa bao nhiêu dục vọng máu thịt cũng tràn ra.
Mạc Phi Trần đột nhiên cảm giác được chính mình rất ngốc khi đấu võ mồm, đối phó Quân Vô Sương hẳn là phải dùng tới Thái Cực quyền, trước làm hắn hôn mê sau đó tìm thời cơ chạy trốn! Thế nhưng khi Quân Vô Sương bắt đầu xé rách xiêm y của hắn, Mạc Phi Trần đối với suy nghĩ linh tinh của mình đều ném hết lên chín tầng mây. Không thể phủ nhận, sự tình khách điếm hôm đó tuy rằng đến tám chín phần không phải do Mạc Phi Trần tự nguyện, nhưng ít nhất Quân Vô Sương cũng khiến mình có chút cảm giác nho nhỏ. Đáng tiếc cảm giác ấy từ sau khi mình phát hiện được thân phận thật của hắn, cũng đã trở thành chuyện cười.
Quân Vô Sương có thể lừa gạt khắp thiên hạ, hắn tuyệt đối là loại nam nhân tràn ngập dã tâm. Muốn Mạc Phi Trần tin tưởng nam nhân đầy dã tâm này không hề lừa gạt mình, ngượng ngùng, hắn không phải loại nữ sinh mơ mộng suốt ngày lén đọc tiểu thuyết ngôn tình dưới ngăn bàn học mà chảy nước mắt đâu.
Một đạo kiếm khí xẹt qua má Quân Vô Sương, gò má trắng nõn từng khiến Mạc Phi Trần ngưỡng mộ mong ước Quân Vô Sương là nữ nhân thì tốt lắm, bây giờ lại lưu một đạo vết máu.
Cơ hồ trong một khắc đó, bả vai Mạc Phi Trần dùng hết sức dãy khỏi vòng tay đối phương, sử dụng cước pháp 'Thừa phong' tránh khỏi đối phương năm, sáu bước.
Ngắm nhìn vách núi bốn phía, Quân Vô Sương nghĩ rằng nơi này có thể dễ dàng vây khốn Mạc Phi Trần hắn sao?
Thật sự vừa ngu ngốc lại khờ dại!
Mạc Phi Trần thả người, giẫm trên rừng cây, hướng tới vách đá mà đi.
Quân Vô Sương cúi đầu, diện cụ trên mặt vỡ nát, rơi trên mặt đất phát ra tiếc động giòn tan.
"Phi Trần....."
Mũi chân Mạc Phi Trần đã muốn đứng trên vách đá, nội công hắn tiến bộ rất xa, thân mình nhẹ nhàng như vũ điệu lá rơi.
"Ngươi thế nào cũng sẽ không đi được!"
Một đạo kiếm khí trên không trung uốn lượn nửa vòng, đánh trúng vách đá dựng đứng.
Mạc Phi Trần thức thời xuất kiếm, kiếm khí đánh trên Thúc Tâm kiếm, đúng lúc mượn lực bay cao.
Cổ tay Quân Vô Sương khẽ động, Thúc Tâm kiếm ôm trọn Phi Trần kiếm, trực tiếp đánh vào mỏm núi, núi đá rơi xuống, Mạc Phi Trần không thể không né tránh hướng đang bị phá hủy đó, lực đạo duy trì không được đành phải chuyển hướng.
Quân Vô Sương giương tay, đạo kiếm khí thứ hai bám sát phía sau, Mạc Phi Trần vừa tránh thoát kiếm phong, đạo thứ ba, thứ tư kiếm khí bức bách hắn đến đường cùng.
Mạc Phi Trần tại vách đá vốn đã nhảy cao đến ba phần, hiện giờ lại trở về thấp nhất, Quân Vô Sương lui về sau vài bước, hơi giường cằm lên, cổ tay cùng cánh tay phất về trước, Thúc Tâm kiếm tựa như lưỡi dao sắc bén ngăn cách Phi Trần kiếm, chỉ hướng về Mạc Phi Trần.
"Con bà nó!" Ba năm không gặp, tên hỗn đản này thế nhưng lợi hại như vậy, lão tử đều cản không nổi ngươi!
Mạc Phi Trần bỗng mơ hồ nhớ tới, chính mình lúc đột phá cổ bình gần như đã tẩu hỏa nhập ma, Quân Vô Sương tựa hồ cũng giúp mình điều chỉnh nội tức, nhưng lúc ấy hắn lại mang theo mặt nạ kia, lại không mở miệng nói chuyện, bản thân mình không hề để ý còn tưởng rằng chưởng môn phái nào cơ.
Rừng cây mù mịt hàn khí, Mạc Phi Trần lúc này mới phát giác kiếm khí Quân Vô Sương chí hàn, kiếm phong lướt qua đâu, ngay cả hơi nước trong không khí đông thành băng tinh đến đó.
Mặc dù nhìn không rõ, Mạc Phi Trần lại muốn xuất kiếm khiến đối phương trở tay không kịp, Quân Vô Sương từ sương mù lao ra, ngón tay nắm chặt xương cổ Mạc Phi Trần.
"Ta đã từng nói với ngươi, không được xuất kiếm với ta." Mạc Phi Trần rốt cuộc thấy được gương mặt Quân Vô Sương, cùng ba năm trước tương tự, lại có rất nhiều điểm bất đồng.
Chính Mạc Phi Trần dù đã nhìn gương mặt Quân Vô Sương rất nhiều lần, đều cảm thấy nam tử này thoạt nhìn càng thêm tuấn mỹ, mà lúc này giống như suy đoán của hắn, Quân Vô Sương quả thật dùng mặt nạ che giấu mình, cũng có thể trong lúc ở Tú Thủy cung dùng Dịch dung thuật khiến sư tỷ muội Tú Thủy cung không cần quá ghen tị với mình.
Hắn nhìn vô cùng đẹp, dung nhan trắng nõn như ngọc, lại không có chút kiều mỵ nào của nữ tử, ngược lại đường cong trên trán tương đối anh tuấn. Mạc Phi Trần trong khoảng thời gian ngắn có chút ngây ngẩn, nhưng lập tức phát hiện đôi mắt hắn tỏa ra lệ khí, lần này mình tiêu rồi!
Bản năng sinh tồn vẫn khiến hắn đưa hai tay nắm chặt bàn tay đang bóp chặt cổ mình, khuôn mặt bởi vì khó thở mà đỏ bừng, phỏng chừng mình thật sắp bị hắn bóp chết, nói không chừng mắt còn lòi ra trong rất khó coi. (___ ____!!!!)
Quân Vô Sương nhìn hắn, bỗng nhiên mạnh mẽ buông lỏng tay, nhẹ nhàng ôn nhu vuốt ve hồng ngân trên cổ hắn vừa bị mình bóp chặt, "Phi Trần, thực xin lỗi.... Ta chỉ là muốn bắt ngươi lại mà thôi."
Mạc Phi Trần ngồi trên đất bị đối phương ôm, hắn có chút hoảng loạn, ánh mắt Quân Vô Sương từ bạo ngược trở nên ôn nhu, quả thực như hai người khác nhau.
Nuốt nuốt nước miếng, yết hầu đau quá.
Thừa dịp hiện tại!
Mạc Phi Trần bỗng nhiên xuất ra một đạo kiếm khí, điểm huyệt đạo Quân Vô Sương.
Cuối cùng cũng thành công, quả nhiên nếu chính diện gia phong mình sẽ chẳng chiếm được chút tiện nghi nào.
Chậm rãi từ lồng ngực đối phương bò lên, Mạc Phi Trần vỗ vỗ bả vai Quân Vô Sương nói: "Huynh đệ, ngươi so với ba năm trước đây còn đẹp hơn, đáng tiếc không phải khẩu vị của ta."
Nói xong liền thả mình đến vách núi chạy đi, nhưng còn chưa được vài bước, một cỗ nội lực phía sau đánh úp lại, điểm trúng giữa lưng hắn, nhất thời toàn thân mềm nhũn té xuống.
Chỉ thấy một thân ảnh màu trắng lóe lên, mình lại lọt trong lòng đối phương, tuyệt thế dung nhan của Quân Vô Sương khiến Mạc Phi Trần cảm giác giống như tận thế đã tới.
Đôi môi Quân Vô Sương cong lên tuyệt đẹp khuynh đảo chúng sinh, hôn lên mặt Mạc Phi Trần một cái, "Ngươi thật sự nghĩ có thể điểm huyệt đạo của ta sao? Được rồi, vừa nãy quả thật ngươi có điểm trúng, đáng tiếc lực đạo không mạnh, ta rất dễ dàng phá được."
Trong lòng Mạc Phi Trần run lên, người này muốn làm gì mình?
"Con mẹ nó ngươi có phải nam nhân không? Ta không muốn cùng ngươi một chỗ! Ngươi mau thả ta đi!"
Quân Vô Sương dùng chân đá cửa phòng ra, nhẹ nhàng trả lời hắn một câu, "Không thể!"
Mạc Phi Trần bị đặt lại trên giường.
Quân Vô Sương từng chút một cởi xiêm y ướt đẫm trên người hắn ra.
"Ta không cần ngươi cởi cho ta, giải huyệt đạo cho ta, ta tự mình cởi!" Mạc Phi Trần muốn cởi bỏ huyệt đạo bị Quân Vô Sương điểm, nhưng lại kinh ngạc phát giác nội công hắn thật sự quá thâm hậu, chính mình thế nào cũng phá không được.
Quân Vô Sương không thèm để ý đến biểu tình sắp bùng nổ của Mạc Phi Trần, như trước không nhanh không chậm cởi xuống cả quần hắn. Hiện tại Mạc Phi Trần bị cởi tựa như con gà sắp bị làm thịt, chỉ con lại tôn nghiêm cuối cùng là cái quần trong.
"Đủ rồi đủ rồi!" Mạc Phi Trần kêu to, "Cái này không có ướt đâu!"
Quân Vô Sương nhìn hắn, nghiêng thân tới phía trước, hôn môi dưới Mạc Phi Trần, sau đó lại đem mặt tới trước quần trong hắn, cách lớp vải ướt hôn tiểu huynh đệ hắn.
"Ngươi làm gì?" nếu Mạc Phi Trần có thể động, hiện tại nhất định xuất kiếm cho hắn thành tổ ong vò vẽ.
"Nhớ rõ ngày đó nhìn ngươi tắm, ta đã nói qua, nhan sắc nơi này của ngươi rất đẹp." Quân Vô Sương nói rất chậm, chậm đến nỗi từng lời từng chữ đều khiến hai má Mạc Phi Trần nóng lên.
Đầu lưỡi hắn miêu tả hình dáng nơi đó, Mạc Phi Trần có thể cảm giác rõ ràng sự ướt át cùng lực độ mạnh yếu, hắn là thiếu niên bình thường, không có khả năng không nổi lên cảm giác.
Quân Vô Sương tựa hồ cũng nhận ra, nhợt nhạt cười, gương mặt hoàn mỹ càng làm cho người ta cảm giác khí huyết sôi trào.
Mạc Phi Trần trong lòng muốn tát mình mấy chục cái, tên kia không phải người tốt a, tim ngươi đập loạn cái gì chứ?
Giờ phút này, Quân Vô Sương lại dùng răng cắn cạnh quần, đem nó kéo xuống, hắn chậm rãi đem nó rời khỏi thân thể Mạc Phi Trần.
Mạc Phi Trần đoán chắc từ góc độ kia của Quân Vô Sương, có thể đem nơi đó của mình xem tới nhất thanh nhị sở (phi thường rõ ràng =))).
"Nếu ngươi còn tiếp tục đối ta làm gì nữa, ta sẽ càng ghê tởm ngươi." Mạc Phi Trần thở hổn hển, cắn chặt răng. Mặc dù nói mình đã sớm bị hắn làm như thế, một lần cũng là làm, hai lần ba lượt cũng là làm, đại nam nhân còn giả bộ trinh tiết liệt phụ thật sự quá buồn cười. Nhưng nhớ tới Hà Uẩn Phong, Mạc Phi Trần liền cảm giác sống mũi cay cay.
"Vậy ngươi cứ cảm thấy ta ghê tởm là được rồi." Quân Vô Sương nâng mình, hôn lên môi Mạc Phi Trần, đầu lưỡi thế nào cũng không thể vói vào, chỉ có thể quanh co trên khóe môi đối phương.
Ngón tay hắn dọc theo bả vai Mạc Phi Trần trượt đến cổ tay, khẽ vuốt ve, "Ngươi biết không? Trong số võ công phụ thân ta – Văn Hân lưu lại, có một loại không cần đả thương đối phương vẫn có thể che lại kiếm khí hắn, thủ pháp rất độc đáo, bởi vì nó có thể khiến ngươi không thể xuất kiếm."
Mạc Phi Trần nuốt nước bọt, cảm giác một cỗ chân khí rót vào cơ thể mình, quanh quẩn trong cổ tay, chợt buộc chặt, phong bế kinh mạch vận khí.
Quân Vô Sương thấy hắn không nói lời nào, hôn cằm hắn, bàn tay đặt trên lưng, trượt xuống dưới, nâng đầu gối hắn lên, tư thế này khiến địa phương kia càng thêm lộ rõ, Mạc Phi Trần cũng không mắc cỡ, lợn chết cũng không thèm sợ nước nóng mà. Bàn tay Quân Vô Sương tinh tế vuốt ve đầu gối hắn, ghé bên tai hắn chậm rãi nói, "Khinh công của ngươi rất tốt, thật muốn bẻ gãy chân ngươi để ngươi không còn chạy đi đâu được nữa."
Trái tim Mạc Phi Trần nhất thời kinh hoảng, kẻ điên này sẽ không muốn làm mình tàn phế đi?
Không được! Tuyệt đối không được!
Nhìn thấy bộ dạng giãy dụa vô ích của Mạc Phi Trần, Quân Vô Sương haha nở nụ cười, từ cần cổ hôn tới bả vai hắn.
"Đừng sợ, bẻ gãy chân ngươi thì sau này ngươi làm sao đi đường, lúc hoan ái cũng không thể quấn lấy eo ta, hơn nữa ngươi nhất định sẽ giận ta, không thèm để ý ta nữa."
"Con mẹ nó ngươi biết là tốt rồi!" Mạc Phi Trần vừa mở miệng, liền khiến đối phương có cơ hội, nụ hôn quấn quýt triền giao gần như nghẹt thở, hôn thiên ám địa.
End chương 42.