Bên ngoài Yến Phượng Lâu, đám hào khách túm năm tụm ba đi vào.
Tại một góc phố vắng vẻ có hai gã thanh niên, ăn bận có chút mộc mạc nhưng rất sạch sẽ.
- Vương lão nhị, ngươi muốn đi vào thật sao? Đi vào đó ngồi xuống uống một chén trà cũng đã mất một lượng bạc, chúng ta làm cu li hai tháng trời mới có được một lượng bạc đấy!
Hai thanh niên nghiêng đầu nhìn Yến Phượng Lâu, liếc mắt có thể thấy được vài thân ảnh xinh đẹp thấp thoáng ở bên trong.
- Một mình ta ăn no là cả nhà không đói bụng, chỉ cần có thể nghe được Thanh Thu tiên tử thổi một khúc cũng rất đáng giá, ngươi đi không? Ngươi không đi, ta đi một mình.
Nam tử mắt to, mày rậm thúc giục nói.
- Không, không đi, ta, ta còn muốn nuôi gia đình, nếu Anh Tử biết ta đi vào đó nhất định sẽ mắng ta.
Đại hán bên cạnh do dự một chút rồi lắc đầu.
- Lại là thê tử lắm mồm nhà ngươi sao, hôm nào cũng chửi mắng ngươi một đêm, hơn nữa số tiền này là do hôm nay ngươi nhặt được túi bạc của một vị quí nhân cho nên mới được thưởng cho một lượng bạc. Thê tử lắm mồm nhà ngươi không biết được đâu! Đi thôi đi thôi.
- Ngươi đi đi, quá đắt.
- Ngươi đừng hối hận.
Nam tử mắt to, mày rậm lúc này đã bước đi, rất nhanh đã tiến vào trong Yến Phượng Lâu.
Vị đại hán còn lại đứng xa trông thấy vậy, trong lòng cũng ngứa ngáy một chút nhưng cuối cùng vẫn cắn răng một cái quay người rời đi:
- Một lượng bạc, cũng có thể mua thêm chút ít thịt để ăn, thời gian sau đấy cũng dễ chịu hơn chút ít, nhất định khi Anh Tử nhìn thấy một lượng bạc cũng sẽ rất vui vẻ.
Nghĩ đến đây trên mặt vị đại hán này cũng nở một nụ cười.
Mà hai người Tần Vân và Điền Ba đã cưỡi ngựa đến bên ngoài cửa Yến Phượng Lâu.
- Điền công tử, đã rất lâu không thấy ngài đến đây, mau vào mau vào đây.
Vị tú bà có chút nhan sắc nhìn thấy Điền Ba đã cao giọng kinh hô, lúc còn trẻ hẳn vị tú bà này cũng là một đại mỹ nữ, vừa nói vừa gọi người tới dắt ngựa.
- Chúng ta mau đi vào.
Điền Ba xuống ngựa mang theo Tần Vân đi vào trong.
- Mau tới chào hỏi các vị khách đi.
Tú bà nhiệt tình dẫn đường.
Lập tức có một thị nữ nhỏ nhắn, xinh xắn đến đón tiếp:
- Điền công tử mời vào, vị công tử này hẳn là lần đầu tiên đến Yến Phượng Lâu của chúng ta đúng không?
- Vị này chính là Tần công tử, sắp xếp cho chúng ta vị trí gần một chút.
Điền Ba phân phó nói.
- Yên tâm, Điền công tử đích thân phân phó, chúng ta đâu dám lãnh đạm chứ?
Thị nữ cười nói.
Yến Phượng Lâu là do năm tòa nhà tạo thành, bao gồm lầu chính, lầu đông, lầu nam, lầu tây, lầu bắc. Trong đó lầu chính phụ trách nghênh đón khách khứa bốn phương, lầu đông nam tây bắc thì chỉ có khách quý mới có thể tiến vào.
Giờ phút này, Tần Vân và Điền Ba đã tiến vào lầu chính, được vị thị nữ này đưa đến vị trí lan can gần khán đài. Trên khán đài hiện đang có dàn nhạc và hai vị vũ cơ đang nhảy múa.
- Vân ca, bây giờ chỉ là các cô nương bình thường, đợi lát nữa sẽ có danh kỹ đi ra, chúng ta ngồi ở chỗ này có thể xem là gần nhất rồi.
Điền Ba nói, hai người ngồi xuống, trước mặt có một bàn trà, Điền Ba vô cùng thuần thục nói:
- Mang trái cây và điểm tâm lên, lại cho thêm một ấm trà.
- Nhanh đi.
Một vị thị nữ trẻ tuổi đứng một bên hỗ trợ pha trà, đồng thời dặn dò thị nữ khác đi bưng trái cây, điểm tâm lên. Vị thị nữ vô cùng tự nhiên bóp vai cho Điền Ba:
- Điền công tử, Tần công tử cần vị tỷ muội nào hầu hạ?
- Không cần.
Tần Vân nói, hắn lăn lộn bên ngoài sáu năm cho nên cũng hiểu về các quy củ trong thanh lâu, các thị nữ ở Yến Phượng Lâu cũng chỉ hầu hạ bóp vai hoặc ngồi lên chân các loại, hiển nhiên không có bán thân.
- Đêm nay Tiểu Sương có ra mặt không?
Tần Vân hỏi.
- Tạ Sương muội muội tiến vào thanh lâu đã sửa lại tên.
Điền Ba nói:
- Bây giờ nghệ danh của nàng là Trần Sương, nàng là gán nợ vào, cho nên tự nhiên Yến Phượng Lâu thường xuyên cho nàng đi ra gặp khách.
- Trần Sương?
Tần Vân nhẹ giọng nói nhỏ, nhưng trong lòng thì đau đớn, người thiếu nữ trước kia nay đã bị bức bách tiến vào thanh lâu.
Bên trong Yến Phượng Lâu, chỗ ngồi cũng có quy củ.
Các vị hào khách hoặc khách quý đều ngồi trong các phòng riêng biệt, rất bí mật, khoảng cách với khán đài khá xa. Hoặc là ngồi gần khán đài, bình thường đều sẽ có các thị nữ xinh đẹp xoa chân, đút hoa quả. Người bình thường sẽ chỉ uống một bình trà bình thường nhất, cũng không gọi người hầu hạ. Như vậy mới là tiêu phí thấp nhất, chỉ mất một lượng bạc!
...
Thời gian trôi qua.
Trên đài có từng vũ cơ thay nhau lên sàn.
Theo tiếng tiêu vang lên, người có danh khí lớn nhất ở Yến Phượng Lâu - Thanh Thu cô nương mặc một bộ áo xanh, lẳng lặng ngồi ở đó thổi tiêu. Tiếng tiêu trầm thấp uyển chuyển, u tĩnh nhu hòa, như khóc không ra tiếng, làm cho người ta bất tri bất giác như rơi vào trong mộng, đưa tâm hồn người nghe thoát khỏi khói bụi hồng trần, Tần Vân cũng không khỏi bị hấp dẫn mà lẳng lặng lắng nghe.
Đợi đến khi tiếng tiêu ngừng, Thanh Thu cô nương cũng đã đứng dậy, bàn tay trắng nõn nắm tiêu, quay người rời đi.
- Đây là Thanh Thu tiên tử sao?
- Giống như một giấc mộng, mộng tỉnh, Thanh Thu tiên tử đã không có ở đây nữa.
Rất nhiều người chung quanh đều buồn vô cớ như mất một cái gì đó, cùng theo đó là sự thán phục của nhiều người. Tại một góc hẻo lánh, một vị tráng hán mày rậm, mắt to đang rất kích động:
- Có thể lắng nghe Thanh Thu tiên tử thổi một khúc, đáng giá, đáng giá.
Tần Vân nghe xong cũng khẽ gật đầu, tiêu nghệ lợi hại hoàn toàn bất phàm.
- Tiếng tiêu của Thanh Thu tiên tử rất bất phàm, theo ta thấy, lần này Thanh Thu tiên tử có thể đoạt được vị trí hoa khôi.
- Hoa khôi há lại có thể dễ dàng đoạt được như vậy chứ? Thanh Thu tiên tử của chúng ta có danh tiếng khắp Quận Lăng thành, nhưng hai lần liên tục thi chọn hoa khôi, Thanh Thu tiên tử cũng chỉ có thể đứng ở ba thứ hạng đầu, không thể đoạt được vị trí hoa khôi.
- Trước kia Hương Y cô nương có thể đứng trên Thanh Thu tiên tử một bậc, đoạt được hoa khôi thì thôi đi. Năm trước, vị Như Mộng các chủ kia cũng có thể đoạt được hoa khôi, ta thấy có gì mờ ám đấy.
Chung quanh lên tiếng nghị luận.
- Chọn hoa khôi?
Tần Vân cũng biết, Lăng Quận là một thành lớn có hơn 10 vạn người, việc chọn hoa khôi cũng là một việc lớn trọng đại! Các thanh lâu nổi danh đều toàn lực tranh giành danh hiệu này. Đừng nói là trở thành hoa khôi, chỉ cần tiến vào mười thứ hạng đầu thì cũng đã đủ để khiến cho các thanh lâu tăng thêm danh khí! Mà tại thanh lâu, danh khí chính là tiền tài!
- Yến Phượng Lâu cũng toàn lực tranh giành vị trí hoa khôi, Thanh Thu cô nương vừa rồi chính là đệ nhất danh kỹ của Yến Phượng Lâu.
Điền Ba nói:
- Nàng vốn là nữ nhi nhà quan, gia đạo sa sút cho nên mới lưu lạc phong trần, nhưng mà rất nhanh đã đạt được danh khí rất lớn. Yến Phượng Lâu lập tức mời nàng từ Ngô Quận đến đây, với danh tiếng của nàng mặc dù đi vào Yến Phượng Lâu nhưng vẫn là người tự do, muốn đi thì đi, Yến Phượng Lâu không thể trói buộc được nàng. Muốn gặp mặt Thanh Thu cô nương, chỉ cần trăm lượng bạc nhưng mà còn phải xem Thanh Thu cô nương có nguyện ý hay không.
- Yến Phượng Lâu toàn lực giúp đỡ Thanh Thu cô nương, vì nàng đoạt vị trí hoa khôi, đáng tiếc hai năm trước cũng không thành.
Điền Ba lắc đầu.
- Tiểu Sương thì sao, có đến thi tuyển hoa khôi không?
Tần Vân hỏi.
- Trước kia lúc Tạ Sương muội muội vừa mới vào Yến Phượng Lâu, danh khí không đủ lớn, không thể tiến vào tuyển chọn. Năm trước đã tiến vào vòng tuyển chọn rồi, thế nhưng không thể tiến vào mười thứ hạng đầu.
Điền Ba nói:
- Năm nay cũng không có trông chờ gì cả, dù sao ở Yến Phượng Lâu nàng cũng chỉ xếp hạng thứ năm mà thôi.
Tần Vân gật đầu không có nói thêm nữa.
- Hô.
Một người nào đó hô to.
Một đạo thân ảnh màu hồng, tư thế hiên ngang từ phía sau bay ra, một kiếm xẹt qua trời cao, cuối cùng bồng bềnh đáp xuống trên đài.
Trần Sương cô nương của Yến Phượng Lâu, múa kiếm!
- Tiểu Sương.
Tần Vân cầm chén trà xiết chặt tay, năm đó lúc ly biệt nàng mới là thiếu nữ mười ba tuổi, đến nay đã mười chín tuổi, đã là một đại cô nương.
Năm đó Tạ Sương muội muội không có một chút sầu lo nào cả, vô cùng đơn thuần. Nếu như nói nàng đã có chuẩn bị tâm lý phụ thân nàng mất bởi vì bệnh nặng thì thân nhân duy nhất còn lại là đại ca Tạ Lôi chết đi. Chuyện này đối với Tạ Sương mới chính là đả kích lớn nhất. Lúc ấy nàng còn phải đứng ra bồi thường cho gia quyến của các thành viên đã chết, cuối cùng phải đến mức bán mình cho thanh lâu để lấy ngân lượng.
- Lớn rồi đã trở thành một đại cô nương rồi.
Tần Vân nói nhỏ, nhìn Tạ Sương biến hóa rất lớn.
Một đôi mày kiếm, khí khái hào hùng mười phần, thậm chí khi sử dụng kiếm còn làm cho người ta cảm giác được khi tức lăng lệ ác liệt, chỉ là khí chất của nàng mang theo cảm giác nhu nhược nhàn nhạt.
Cảm giác khí khái hào hùng và cảm giác nhu nhược hòa tan vào một người.
- Kiếm thuật ta dạy nàng, bộ dạng đã bị thay đổi thành như vậy.
Tần Vân nhẹ nhàng lắc đầu, trong lòng có chút phức tạp.
Kèm theo nhạc khúc, Trần Sương trên đài quay người nhảy múa một lúc, rồi cũng để ý đến người ngồi trên bàn ở phía bên này.
Trần Sương khẽ giật mình.
Thân ảnh kia... nam tử cùng một chỗ cùng Điền Ba ngồi...
Trong đầu thoáng hiện lên từng đạo hình ảnh.
- Tiểu Sương, một kiếm này nên thi triển như vậy.
Lúc ấy thiếu niên Tần Vần năm đó mới mười ba tuổi đã dạy nàng dùng kiếm.
- Vân ca ca, ta biết rồi, ta sẽ thi triển cho ngươi nhìn xem một chút.
Lúc ấy thiếu nữ Tạ Sương mười một tuổi, hưng phấn muốn thử một chút.
- Nên luyện cho tốt, hôm nay Vân ca ca của muội đã có cảnh giới nhân kiếm hợp nhất, so với đại ca muội còn lợi hại hơn rất nhiều.
Đứng một bên quan sát là một thiếu niên cường tráng mười bốn, mười lăm tuổi cười nói.
...
Trong mắt của Trần Sương cô nương hiện lên vẻ đau xót, có nước mắt thoáng hiện.
Tần Vân cũng nhìn nàng.
Ánh mắt hai người va chạm, Tần Vân khẽ gật đầu mỉm cười.
Tại một góc phố vắng vẻ có hai gã thanh niên, ăn bận có chút mộc mạc nhưng rất sạch sẽ.
- Vương lão nhị, ngươi muốn đi vào thật sao? Đi vào đó ngồi xuống uống một chén trà cũng đã mất một lượng bạc, chúng ta làm cu li hai tháng trời mới có được một lượng bạc đấy!
Hai thanh niên nghiêng đầu nhìn Yến Phượng Lâu, liếc mắt có thể thấy được vài thân ảnh xinh đẹp thấp thoáng ở bên trong.
- Một mình ta ăn no là cả nhà không đói bụng, chỉ cần có thể nghe được Thanh Thu tiên tử thổi một khúc cũng rất đáng giá, ngươi đi không? Ngươi không đi, ta đi một mình.
Nam tử mắt to, mày rậm thúc giục nói.
- Không, không đi, ta, ta còn muốn nuôi gia đình, nếu Anh Tử biết ta đi vào đó nhất định sẽ mắng ta.
Đại hán bên cạnh do dự một chút rồi lắc đầu.
- Lại là thê tử lắm mồm nhà ngươi sao, hôm nào cũng chửi mắng ngươi một đêm, hơn nữa số tiền này là do hôm nay ngươi nhặt được túi bạc của một vị quí nhân cho nên mới được thưởng cho một lượng bạc. Thê tử lắm mồm nhà ngươi không biết được đâu! Đi thôi đi thôi.
- Ngươi đi đi, quá đắt.
- Ngươi đừng hối hận.
Nam tử mắt to, mày rậm lúc này đã bước đi, rất nhanh đã tiến vào trong Yến Phượng Lâu.
Vị đại hán còn lại đứng xa trông thấy vậy, trong lòng cũng ngứa ngáy một chút nhưng cuối cùng vẫn cắn răng một cái quay người rời đi:
- Một lượng bạc, cũng có thể mua thêm chút ít thịt để ăn, thời gian sau đấy cũng dễ chịu hơn chút ít, nhất định khi Anh Tử nhìn thấy một lượng bạc cũng sẽ rất vui vẻ.
Nghĩ đến đây trên mặt vị đại hán này cũng nở một nụ cười.
Mà hai người Tần Vân và Điền Ba đã cưỡi ngựa đến bên ngoài cửa Yến Phượng Lâu.
- Điền công tử, đã rất lâu không thấy ngài đến đây, mau vào mau vào đây.
Vị tú bà có chút nhan sắc nhìn thấy Điền Ba đã cao giọng kinh hô, lúc còn trẻ hẳn vị tú bà này cũng là một đại mỹ nữ, vừa nói vừa gọi người tới dắt ngựa.
- Chúng ta mau đi vào.
Điền Ba xuống ngựa mang theo Tần Vân đi vào trong.
- Mau tới chào hỏi các vị khách đi.
Tú bà nhiệt tình dẫn đường.
Lập tức có một thị nữ nhỏ nhắn, xinh xắn đến đón tiếp:
- Điền công tử mời vào, vị công tử này hẳn là lần đầu tiên đến Yến Phượng Lâu của chúng ta đúng không?
- Vị này chính là Tần công tử, sắp xếp cho chúng ta vị trí gần một chút.
Điền Ba phân phó nói.
- Yên tâm, Điền công tử đích thân phân phó, chúng ta đâu dám lãnh đạm chứ?
Thị nữ cười nói.
Yến Phượng Lâu là do năm tòa nhà tạo thành, bao gồm lầu chính, lầu đông, lầu nam, lầu tây, lầu bắc. Trong đó lầu chính phụ trách nghênh đón khách khứa bốn phương, lầu đông nam tây bắc thì chỉ có khách quý mới có thể tiến vào.
Giờ phút này, Tần Vân và Điền Ba đã tiến vào lầu chính, được vị thị nữ này đưa đến vị trí lan can gần khán đài. Trên khán đài hiện đang có dàn nhạc và hai vị vũ cơ đang nhảy múa.
- Vân ca, bây giờ chỉ là các cô nương bình thường, đợi lát nữa sẽ có danh kỹ đi ra, chúng ta ngồi ở chỗ này có thể xem là gần nhất rồi.
Điền Ba nói, hai người ngồi xuống, trước mặt có một bàn trà, Điền Ba vô cùng thuần thục nói:
- Mang trái cây và điểm tâm lên, lại cho thêm một ấm trà.
- Nhanh đi.
Một vị thị nữ trẻ tuổi đứng một bên hỗ trợ pha trà, đồng thời dặn dò thị nữ khác đi bưng trái cây, điểm tâm lên. Vị thị nữ vô cùng tự nhiên bóp vai cho Điền Ba:
- Điền công tử, Tần công tử cần vị tỷ muội nào hầu hạ?
- Không cần.
Tần Vân nói, hắn lăn lộn bên ngoài sáu năm cho nên cũng hiểu về các quy củ trong thanh lâu, các thị nữ ở Yến Phượng Lâu cũng chỉ hầu hạ bóp vai hoặc ngồi lên chân các loại, hiển nhiên không có bán thân.
- Đêm nay Tiểu Sương có ra mặt không?
Tần Vân hỏi.
- Tạ Sương muội muội tiến vào thanh lâu đã sửa lại tên.
Điền Ba nói:
- Bây giờ nghệ danh của nàng là Trần Sương, nàng là gán nợ vào, cho nên tự nhiên Yến Phượng Lâu thường xuyên cho nàng đi ra gặp khách.
- Trần Sương?
Tần Vân nhẹ giọng nói nhỏ, nhưng trong lòng thì đau đớn, người thiếu nữ trước kia nay đã bị bức bách tiến vào thanh lâu.
Bên trong Yến Phượng Lâu, chỗ ngồi cũng có quy củ.
Các vị hào khách hoặc khách quý đều ngồi trong các phòng riêng biệt, rất bí mật, khoảng cách với khán đài khá xa. Hoặc là ngồi gần khán đài, bình thường đều sẽ có các thị nữ xinh đẹp xoa chân, đút hoa quả. Người bình thường sẽ chỉ uống một bình trà bình thường nhất, cũng không gọi người hầu hạ. Như vậy mới là tiêu phí thấp nhất, chỉ mất một lượng bạc!
...
Thời gian trôi qua.
Trên đài có từng vũ cơ thay nhau lên sàn.
Theo tiếng tiêu vang lên, người có danh khí lớn nhất ở Yến Phượng Lâu - Thanh Thu cô nương mặc một bộ áo xanh, lẳng lặng ngồi ở đó thổi tiêu. Tiếng tiêu trầm thấp uyển chuyển, u tĩnh nhu hòa, như khóc không ra tiếng, làm cho người ta bất tri bất giác như rơi vào trong mộng, đưa tâm hồn người nghe thoát khỏi khói bụi hồng trần, Tần Vân cũng không khỏi bị hấp dẫn mà lẳng lặng lắng nghe.
Đợi đến khi tiếng tiêu ngừng, Thanh Thu cô nương cũng đã đứng dậy, bàn tay trắng nõn nắm tiêu, quay người rời đi.
- Đây là Thanh Thu tiên tử sao?
- Giống như một giấc mộng, mộng tỉnh, Thanh Thu tiên tử đã không có ở đây nữa.
Rất nhiều người chung quanh đều buồn vô cớ như mất một cái gì đó, cùng theo đó là sự thán phục của nhiều người. Tại một góc hẻo lánh, một vị tráng hán mày rậm, mắt to đang rất kích động:
- Có thể lắng nghe Thanh Thu tiên tử thổi một khúc, đáng giá, đáng giá.
Tần Vân nghe xong cũng khẽ gật đầu, tiêu nghệ lợi hại hoàn toàn bất phàm.
- Tiếng tiêu của Thanh Thu tiên tử rất bất phàm, theo ta thấy, lần này Thanh Thu tiên tử có thể đoạt được vị trí hoa khôi.
- Hoa khôi há lại có thể dễ dàng đoạt được như vậy chứ? Thanh Thu tiên tử của chúng ta có danh tiếng khắp Quận Lăng thành, nhưng hai lần liên tục thi chọn hoa khôi, Thanh Thu tiên tử cũng chỉ có thể đứng ở ba thứ hạng đầu, không thể đoạt được vị trí hoa khôi.
- Trước kia Hương Y cô nương có thể đứng trên Thanh Thu tiên tử một bậc, đoạt được hoa khôi thì thôi đi. Năm trước, vị Như Mộng các chủ kia cũng có thể đoạt được hoa khôi, ta thấy có gì mờ ám đấy.
Chung quanh lên tiếng nghị luận.
- Chọn hoa khôi?
Tần Vân cũng biết, Lăng Quận là một thành lớn có hơn 10 vạn người, việc chọn hoa khôi cũng là một việc lớn trọng đại! Các thanh lâu nổi danh đều toàn lực tranh giành danh hiệu này. Đừng nói là trở thành hoa khôi, chỉ cần tiến vào mười thứ hạng đầu thì cũng đã đủ để khiến cho các thanh lâu tăng thêm danh khí! Mà tại thanh lâu, danh khí chính là tiền tài!
- Yến Phượng Lâu cũng toàn lực tranh giành vị trí hoa khôi, Thanh Thu cô nương vừa rồi chính là đệ nhất danh kỹ của Yến Phượng Lâu.
Điền Ba nói:
- Nàng vốn là nữ nhi nhà quan, gia đạo sa sút cho nên mới lưu lạc phong trần, nhưng mà rất nhanh đã đạt được danh khí rất lớn. Yến Phượng Lâu lập tức mời nàng từ Ngô Quận đến đây, với danh tiếng của nàng mặc dù đi vào Yến Phượng Lâu nhưng vẫn là người tự do, muốn đi thì đi, Yến Phượng Lâu không thể trói buộc được nàng. Muốn gặp mặt Thanh Thu cô nương, chỉ cần trăm lượng bạc nhưng mà còn phải xem Thanh Thu cô nương có nguyện ý hay không.
- Yến Phượng Lâu toàn lực giúp đỡ Thanh Thu cô nương, vì nàng đoạt vị trí hoa khôi, đáng tiếc hai năm trước cũng không thành.
Điền Ba lắc đầu.
- Tiểu Sương thì sao, có đến thi tuyển hoa khôi không?
Tần Vân hỏi.
- Trước kia lúc Tạ Sương muội muội vừa mới vào Yến Phượng Lâu, danh khí không đủ lớn, không thể tiến vào tuyển chọn. Năm trước đã tiến vào vòng tuyển chọn rồi, thế nhưng không thể tiến vào mười thứ hạng đầu.
Điền Ba nói:
- Năm nay cũng không có trông chờ gì cả, dù sao ở Yến Phượng Lâu nàng cũng chỉ xếp hạng thứ năm mà thôi.
Tần Vân gật đầu không có nói thêm nữa.
- Hô.
Một người nào đó hô to.
Một đạo thân ảnh màu hồng, tư thế hiên ngang từ phía sau bay ra, một kiếm xẹt qua trời cao, cuối cùng bồng bềnh đáp xuống trên đài.
Trần Sương cô nương của Yến Phượng Lâu, múa kiếm!
- Tiểu Sương.
Tần Vân cầm chén trà xiết chặt tay, năm đó lúc ly biệt nàng mới là thiếu nữ mười ba tuổi, đến nay đã mười chín tuổi, đã là một đại cô nương.
Năm đó Tạ Sương muội muội không có một chút sầu lo nào cả, vô cùng đơn thuần. Nếu như nói nàng đã có chuẩn bị tâm lý phụ thân nàng mất bởi vì bệnh nặng thì thân nhân duy nhất còn lại là đại ca Tạ Lôi chết đi. Chuyện này đối với Tạ Sương mới chính là đả kích lớn nhất. Lúc ấy nàng còn phải đứng ra bồi thường cho gia quyến của các thành viên đã chết, cuối cùng phải đến mức bán mình cho thanh lâu để lấy ngân lượng.
- Lớn rồi đã trở thành một đại cô nương rồi.
Tần Vân nói nhỏ, nhìn Tạ Sương biến hóa rất lớn.
Một đôi mày kiếm, khí khái hào hùng mười phần, thậm chí khi sử dụng kiếm còn làm cho người ta cảm giác được khi tức lăng lệ ác liệt, chỉ là khí chất của nàng mang theo cảm giác nhu nhược nhàn nhạt.
Cảm giác khí khái hào hùng và cảm giác nhu nhược hòa tan vào một người.
- Kiếm thuật ta dạy nàng, bộ dạng đã bị thay đổi thành như vậy.
Tần Vân nhẹ nhàng lắc đầu, trong lòng có chút phức tạp.
Kèm theo nhạc khúc, Trần Sương trên đài quay người nhảy múa một lúc, rồi cũng để ý đến người ngồi trên bàn ở phía bên này.
Trần Sương khẽ giật mình.
Thân ảnh kia... nam tử cùng một chỗ cùng Điền Ba ngồi...
Trong đầu thoáng hiện lên từng đạo hình ảnh.
- Tiểu Sương, một kiếm này nên thi triển như vậy.
Lúc ấy thiếu niên Tần Vần năm đó mới mười ba tuổi đã dạy nàng dùng kiếm.
- Vân ca ca, ta biết rồi, ta sẽ thi triển cho ngươi nhìn xem một chút.
Lúc ấy thiếu nữ Tạ Sương mười một tuổi, hưng phấn muốn thử một chút.
- Nên luyện cho tốt, hôm nay Vân ca ca của muội đã có cảnh giới nhân kiếm hợp nhất, so với đại ca muội còn lợi hại hơn rất nhiều.
Đứng một bên quan sát là một thiếu niên cường tráng mười bốn, mười lăm tuổi cười nói.
...
Trong mắt của Trần Sương cô nương hiện lên vẻ đau xót, có nước mắt thoáng hiện.
Tần Vân cũng nhìn nàng.
Ánh mắt hai người va chạm, Tần Vân khẽ gật đầu mỉm cười.
Danh sách chương