- Ôi, Tiên nhân kìa!
- Là thần tiên, thần tiên kìa!
Bên cạnh bờ sông có rất nhiều ngươi kinh ngạc hô to, trong số bọn họ rất nhiều người cả đời chưa từng thấy người tu hành bay trên trời bao giờ.
Tần Vân ngẩng đầu lên, nhìn tiên hạc ngày càng xa, ngày càng nhỏ dần, cuối cùng biến mất ở phía chân trời.
Hắn còn nhớ lần đầu tiên gặp Y Tiêu, là lần chọn hoa khôi ở bên bờ sông Hoa Dương, khi đó Y Tiêu thi triển Chưởng Tâm Lôi... Rồi ở Thương Nha Sơn cùng nhau đối phó Bạch Hổ Đại yêu, cùng nhau chiến đấu giữa bầy yêu... Liên thủ cùng liều mạng với Thủy Thần đại yêu... Hắn ôm lấy nàng ngự kiếm phi hành...
Quá khứ như trôi chậm qua đầu hắn rõ mồm một.
- Y Tiêu, chúc nàng thuận buồm xuôi gió.
Tần Vân nói khẽ.
- Hai mươi lăm tháng hai, Phong Ba đình Ô Tô quận chúng ta lại gặp nhau.
Giờ khắc này Tần Vân mặc dù trong lòng không muốn, thậm chí có chút chua xót. Hắn hoàn toàn hiểu ra, bản thân trong lúc vô tình đã sinh ra tình ý đối với Y Tiêu.
- Nhưng mà vị sư thúc của nàng, cũng biết bao che đồng môn quá chứ, chỉ có chút nhiều chuyện mà thôi.
Tần Vân ngược lại mỉm cười một cái, suốt ba năm ở chiến trường biên quan Bắc Địa hắn trải qua biết bao nhiêu chuyện sinh tử, thậm chí rất nhiều người bạn tốt đã cùng cộng sinh trên chiến trường gục xuống. Trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn cũng đã dần chai sạn với những sự việc xảy ra gần đây, vì vậy chuyện Minh Tượng đạo nhân uy hiếp hắn cũng không để ý cho lắm.
Hắn cũng hiểu ý tứ của Minh Tượng đạo nhân. Minh Tượng đạo nhân vốn là người Thần Tiêu môn, bất kể là vị đại sư huynh kia, hay là Y Tiêu, đều là hắn tự mình dạy dỗ từ bé đến lớn. Từ tận trong lòng, Minh Tượng đạo nhân tất nhiên sẽ hy vọng vị đại sư huynh kia cùng Y Tiêu có thể đến được với nhau, cũng coi như lẽ thường tình mà thôi.
- Một chữ tình, ngươi có thể quản được sao. Nhưng mà so với thân phận của Y Tiêu, trước tiên ta phải đạt đến Tiên Thiên đã, mới nắm chắc địch nổi Minh Tượng đạo nhân, mới không sợ hắn cản trở.
Tần Vân thầm nghĩ.
Mặc dù sớm nắm giữ Yên Vũ kiếm ý, Tần Vân cũng chỉ sau khi đạt được Tiên Thiên, mới có lòng tin địch nổi Minh Tượng đạo nhân. Đối phương dù sao cũng là Đạo gia Thánh địa, tu hành truyền thừa cũng vô cùng cao thâm. Trong lúc thực chiến nếu cả hai đều tu hành pháp môn cao minh, phải so đấu pháp bảo cùng cảnh giới.
Trước đây, không có Thiên Nhân hợp nhất, không cách nào cảm ứng được thiên địa, hắn nhờ có 'Kỹ cận hồ đạo’, mới có thể lĩnh ngộ được Yên Vũ kiếm ý.
Sau khi chém giết Thủy Thần đại yêu, hắn mới giải quyết được nhiều vấn đề, một là không còn khúc mắc, hai có thể cảm ứng thiên địa, Yên Vũ kiếm ý của hắn cũng ngộ ra thêm mấy phần.
Nhưng vì cái gì...
Tần Vân lúc trước một mực giữ bí mật. Sau khi Y Tiêu đoán ra hắn nắm giữ kiếm ý, cũng giúp hắn giữ bí mật, không tiết lộ cho ai. Vì vậy hắn có thể ở Hậu Thiên cảnh giới nắm giữ kiếm ý 'Kỹ cận hồ đạo', chỉ rõ trong nội tâm của hắn nắm giữ bản chất kiếm đạo. Nếu có thể cảm ứng thiên địa, có thể chính thức bắt đầu tìm hiểu hàm ý Thiên Đạo, càng thêm mạnh mẽ hơn.
Đây cũng là lí do, một khi bại lộ, đại yêu ma đều muốn tìm mọi cách giết hắn.
- Hai mươi lăm tháng hai, không biết đến lúc đó chúng ta gặp lại nhau, tình cảnh sẽ như thế nào đây.
Tần Vân thấp giọng nói với chính mình, quay đầu bước đi.
Nửa tháng sau, đêm ở Tần phủ.
Tần Vân khoanh chân ngồi trong sân nhỏ của mình, một thanh phi kiếm màu bạc đang phi hành trong nội viện, nó giống như mưa bụi mịt mờ, phiêu đãng bay tới bay lui, quỹ đạo bay vô cùng đẹp mắt. Trong quá trình bay, những nơi kiếm quang lướt qua đều có vô số mưa bụi rơi xuống, hết thảy mịt mờ, uy thế nằm ở bên trong phi kiếm, ẩn chứa không ngừng được tăng cường.
- Thu.
Tần Vân vung tay một cái, phi kiếm màu bạc bay trở lại vào lòng bàn tay, tiến vào trong đan điền của hắn hóa thành Kiếm hoàn.
- Khó trách Tiên Thiên Kim Đan Cảnh trong truyền thuyết, cao nhân bế quan tu đạo, có thể bế quan mấy năm thậm chí mấy chục năm.
Tần Vân gật đầu.
- Ta còn tưởng rằng như vậy quá mức buồn tẻ, hiện tại xem ra, mỗi ngày tu đạo đều ngộ ra điều gì đó, như vậy ngày ngày đều có cảm giác tiến bộ, hoàn toàn làm cho người ta say mê. Trong lòng cảm ngộ tích lũy càng ngày càng nhiều, cuối cùng sẽ hóa thành thực lực.
Đương nhiên, Tiên Thiên Kim Đan Cảnh giúp tham ngộ Thiên Đạo, cũng không tiến bộ nhanh như hắn.
Lúc này hắn bắt đầu đứng dậy, trở về phòng.
Trong phòng, hắn khoanh chân ngồi trên giường bắt đầu luyện khí, hôm nay đã tu luyện xong Thiên Nhân hợp nhất, thiên địa lực lượng đều chủ động chảy vào thân thể, vô cùng hiểu ý, cũng làm cho tích lũy của Tần Vân ngày càng thâm sâu, trong đan điền đã ngưng tụ thành vòng xoáy chân nguyên dần dần trở nên hùng hậu, đan điền cũng có thể ngày ngày bồi dưỡng càng thêm cường đại, mới có thể nhận thêm nhiều chân nguyên nữa.
Theo thường lệ, từ sau cảnh giới luyện khí, chính là tu hành bản mệnh Phi kiếm.
- Hô.
Túi Càn Khôn đang để ở bên hông trực tiếp biến thành một bao vải to, túi mở ra, hắn sử dụng chân nguyên lực lượng mạnh mẽ hút ra, các loại như Tử Kim Sa, Tam Thải Ngân, Tinh Văn cương, tinh thạch rực rỡ đều bay ra ngoài rơi trên mặt đất, xếp thành một đống lớn.
Để túi qua một bên, Tần Vân khẽ vươn tay, một đạo kiếm quang từ đầu ngón tay bay ra, hóa thành một thanh phi kiếm màu bạc lơ lửng phía trên đống báu vật kia.
Vèo vèo vèo!
Hắn bắt đầu vận chuyển pháp quyết, bản mệnh Phi kiếm sáng bóng lưu chuyển một cách chóng mặt, rất nhiều báu vật phía dưới ánh sáng bị hút lên ào ạt bay vào trong bản mệnh Phi kiếm. Phương pháp luyện hóa, tốc độ còn nhanh hơn lúc chưa luyện thành bản mệnh Phi kiếm. Bản mệnh Phi kiếm càng ngày càng mạnh, tốc độ hấp thu tự nhiên cũng sẽ tăng theo.
Thời gian hấp thu khoảng chừng một nén nhang.
Ầm...
Bản mệnh Phi kiếm đột nhiên rung động lắc lư dữ dội kiếm ngân phát ra kinh người, số lượng hấp thu đột nhiên tăng vọt, dường như không đáy, có thể hấp thu mọi thứ.
- Đã bắt đầu đột phá!
Tần Vân sắc mặt vui mừng, bản mệnh Phi kiếm đã đến thời điểm mấu chốt để đột phá.
Các loại Tử Kim Sa, Tam Thải Ngân, Tinh Văn cương… bằng mắt thường có thể thấy được, chúng không nhỏ lại, vô số mảnh phế tạp dần xuất hiện. Trong lúc báu vật bị hấp thu vượt qua tám phần, bản mệnh Phi kiếm rốt cuộc dừng lắc lư, tiếng kiếm ngân cũng ngừng, trong phòng lại trở nên yên tĩnh.
Tần Vân nhìn phi kiếm màu bạc, lúc này nó xuất hiện một chút sương mù tạo ra cảm giác huyễn tưởng, hắn biết một lớp sương mù này xuất phát từ Như Yên Thủy. Bản mệnh Phi kiếm của mình có thể đột phá đến thất phẩm, rất nhiều bảo vật bên trong nó, tầm quan trọng của Như Yên Thủy đã chiếm hơn phân nửa.
- Thất phẩm.
Tần Vân vẫy tay một cái, phi kiếm màu bạc đã bay đến trước lòng bàn tay, phi kiếm dài ba tấc, nằm trong lòng bàn tay giống như món đồ chơi nhỏ, nhưng toàn thân nó bao phủ một lớp sương mù, thân kiếm như nước, so với các loại trân châu bảo thạch càng đẹp hơn.
- Bảo bối tốt.
Tần Vân sắc mặt vui mừng.
- Giết Thủy Thần đại yêu thu được rất nhiều bảo vật, phần lớn đều hấp thu hết rồi, vừa rồi có thể tiến vào thất phẩm. Nhưng nếu là bản mệnh Phi kiếm, một khi ta thi triển có lẽ có thể triển khai uy lực của pháp bảo ngũ phẩm.
Uy thế như vậy cũng quá đáng sợ rồi.
Nếu nói về thi triển pháp thuật Chân nguyên là căn cơ, còn Kiếm ý chính là hồn phách của phi kiếm, về phần bản mệnh Phi kiếm của bản thân... Chính là binh khí!
Căn cơ rất trọng yếu, chân nguyên mạnh mẽ, mới có thể thi triển pháp thuật càng mạnh! Ví dụ như giống như Y Tiêu, pháp lực cũng phải vượt qua Nội Giả Đan pháp lực mới có thể thi triển Vô hình Âm Lôi, Tát Đậu Thành Binh, Tần Vân ngự kiếm thuật nếu không phải đạt tới Thiên Nhân hợp nhất, cũng phải Tiên Thiên Hư Đan Cảnh mới có thể thi triển. Mặc dù đạt tới Thiên Nhân hợp nhất, chân nguyên càng mạnh hơn, cũng có thể điều động càng nhiều Thiên Địa Lực Lượng.
Chân nguyên chính là pháp lực, cũng là căn cơ, pháp lực càng hùng hậu tất nhiên thực lực cũng càng mạnh mẽ.
Kiếm ý là hồn! Lúc công kích chiêu số có hồn, uy lực tất nhiên không giống bình thường.
Pháp bảo... cũng rất quan trọng, một kiện pháp bảo lợi hại, có thể làm cho thực lực tăng lên một chút. Ví dụ như giống như Xích Hỏa Hồ Lô của Hồng Ngọc đạo nhân, nếu là một tên Tiên Thiên Hư Đan Cảnh bình thường cầm trong tay, chỉ cần thả ra hỏa diễm là có thể vượt cấp tới Tiên Thiên Thực Đan Cảnh rồi. Giống như Thủy Thần đại yêu, nếu có pháp bảo ngũ phẩm Xích Hỏa Hồ Lô - chỉ cần phóng hỏa có thể thiêu chết Tần Vân cùng Y Tiêu. Đây là uy lực của pháp bảo! Tài vật của một người tu hành có giá trị nhất tất nhiên là pháp bảo rồi.
Giống như Đạo gia Thánh địa, cũng đều có pháp bảo trấn tông! Pháp bảo nhiều đời lưu truyền, còn Thiên Đạo chỉ có thể tự mình cảm ngộ, chân nguyên cần chậm rãi khổ tu.
- Lúc trước thực lực của ta, chỉ có thể coi như mới bước vào Tiên Thiên Thực Đan Cảnh. May mắn ngay lúc đó Thủy Thần đại yêu bị đứt một cánh tay, lại vừa đột phá, mới may mắn thắng một lần.
Tần Vân nhìn bản mệnh Phi kiếm trong lòng bàn tay, lòng tràn đầy vui mừng.
- Hôm nay pháp bảo lại tăng lên một bậc, thực lực của ta hôm nay coi như bình thường nhất trong Tiên Thiên Thực Đan Cảnh. Nếu gặp lại Thủy Thần đại yêu khi chưa bị thương, ta cũng có thể trong mấy chiêu đoạt tính mạng của hắn.
- Kế tiếp, phải sớm bước vào Tiên Thiên.
Tần Vân có chút mong chờ.
- Bản mệnh Phi kiếm chứa chân nguyên tinh thần của ta, lại còn ẩn chứa kiếm ý, cộng thêm Thiên Nhân hợp nhất... Trước tháng mười hai năm sau, nắm chắc khả năng bước vào Tiên Thiên.
Ngày lại trôi qua, hắn chỉ lặng lẽ tu hành, cũng không có ma bộc nào đánh lén hắn, cũng không có người nào đến trả nợ máu, mọi thứ đều trôi qua vô cùng bình thường, Tần Vân cũng mỗi ngày tu hành ngộ đạo.
Trong thời gian này, Ôn quận thủ cũng đã thăng chức! Đã rời khỏi Quảng Lăng, Nguyên Phù tiền bối cùng Hồng Ngọc đạo nhân cũng vậy.
Sự việc Thủy Thần đại yêu chết cũng trôi qua được ba tháng rồi.
- Vù.
Gió thu lạnh, Tần Vân ngồi sát cửa sổ trên tầng hai của một tửu điểm, vừa uống rượu vừa ăn điểm tâm.
- Nhị công tử, Nhị công tử.
Người hầu A Quý bước lên lầu hai cất tiếng gọi.
- A Quý?
Tần Vân nhìn hắn, cười nói.
- Nhìn ngươi vội vã như vậy, có chuyện gì sao?
- Tân nhiệm quận thủ đến Quảng Lăng rồi!
Người hầu A Quý liền nói.
- Quận thủ đại nhân đêm nay sẽ mở tiệc chiêu đãi, đã phái người đưa thiếp mời đến Tần phủ chúng ta rồi, mời lão gia cùng Nhị công tử đêm nay đi dự tiệc.
- Tân nhiệm quận thủ?
Tần Vân khẽ gật đầu.
- Là thần tiên, thần tiên kìa!
Bên cạnh bờ sông có rất nhiều ngươi kinh ngạc hô to, trong số bọn họ rất nhiều người cả đời chưa từng thấy người tu hành bay trên trời bao giờ.
Tần Vân ngẩng đầu lên, nhìn tiên hạc ngày càng xa, ngày càng nhỏ dần, cuối cùng biến mất ở phía chân trời.
Hắn còn nhớ lần đầu tiên gặp Y Tiêu, là lần chọn hoa khôi ở bên bờ sông Hoa Dương, khi đó Y Tiêu thi triển Chưởng Tâm Lôi... Rồi ở Thương Nha Sơn cùng nhau đối phó Bạch Hổ Đại yêu, cùng nhau chiến đấu giữa bầy yêu... Liên thủ cùng liều mạng với Thủy Thần đại yêu... Hắn ôm lấy nàng ngự kiếm phi hành...
Quá khứ như trôi chậm qua đầu hắn rõ mồm một.
- Y Tiêu, chúc nàng thuận buồm xuôi gió.
Tần Vân nói khẽ.
- Hai mươi lăm tháng hai, Phong Ba đình Ô Tô quận chúng ta lại gặp nhau.
Giờ khắc này Tần Vân mặc dù trong lòng không muốn, thậm chí có chút chua xót. Hắn hoàn toàn hiểu ra, bản thân trong lúc vô tình đã sinh ra tình ý đối với Y Tiêu.
- Nhưng mà vị sư thúc của nàng, cũng biết bao che đồng môn quá chứ, chỉ có chút nhiều chuyện mà thôi.
Tần Vân ngược lại mỉm cười một cái, suốt ba năm ở chiến trường biên quan Bắc Địa hắn trải qua biết bao nhiêu chuyện sinh tử, thậm chí rất nhiều người bạn tốt đã cùng cộng sinh trên chiến trường gục xuống. Trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn cũng đã dần chai sạn với những sự việc xảy ra gần đây, vì vậy chuyện Minh Tượng đạo nhân uy hiếp hắn cũng không để ý cho lắm.
Hắn cũng hiểu ý tứ của Minh Tượng đạo nhân. Minh Tượng đạo nhân vốn là người Thần Tiêu môn, bất kể là vị đại sư huynh kia, hay là Y Tiêu, đều là hắn tự mình dạy dỗ từ bé đến lớn. Từ tận trong lòng, Minh Tượng đạo nhân tất nhiên sẽ hy vọng vị đại sư huynh kia cùng Y Tiêu có thể đến được với nhau, cũng coi như lẽ thường tình mà thôi.
- Một chữ tình, ngươi có thể quản được sao. Nhưng mà so với thân phận của Y Tiêu, trước tiên ta phải đạt đến Tiên Thiên đã, mới nắm chắc địch nổi Minh Tượng đạo nhân, mới không sợ hắn cản trở.
Tần Vân thầm nghĩ.
Mặc dù sớm nắm giữ Yên Vũ kiếm ý, Tần Vân cũng chỉ sau khi đạt được Tiên Thiên, mới có lòng tin địch nổi Minh Tượng đạo nhân. Đối phương dù sao cũng là Đạo gia Thánh địa, tu hành truyền thừa cũng vô cùng cao thâm. Trong lúc thực chiến nếu cả hai đều tu hành pháp môn cao minh, phải so đấu pháp bảo cùng cảnh giới.
Trước đây, không có Thiên Nhân hợp nhất, không cách nào cảm ứng được thiên địa, hắn nhờ có 'Kỹ cận hồ đạo’, mới có thể lĩnh ngộ được Yên Vũ kiếm ý.
Sau khi chém giết Thủy Thần đại yêu, hắn mới giải quyết được nhiều vấn đề, một là không còn khúc mắc, hai có thể cảm ứng thiên địa, Yên Vũ kiếm ý của hắn cũng ngộ ra thêm mấy phần.
Nhưng vì cái gì...
Tần Vân lúc trước một mực giữ bí mật. Sau khi Y Tiêu đoán ra hắn nắm giữ kiếm ý, cũng giúp hắn giữ bí mật, không tiết lộ cho ai. Vì vậy hắn có thể ở Hậu Thiên cảnh giới nắm giữ kiếm ý 'Kỹ cận hồ đạo', chỉ rõ trong nội tâm của hắn nắm giữ bản chất kiếm đạo. Nếu có thể cảm ứng thiên địa, có thể chính thức bắt đầu tìm hiểu hàm ý Thiên Đạo, càng thêm mạnh mẽ hơn.
Đây cũng là lí do, một khi bại lộ, đại yêu ma đều muốn tìm mọi cách giết hắn.
- Hai mươi lăm tháng hai, không biết đến lúc đó chúng ta gặp lại nhau, tình cảnh sẽ như thế nào đây.
Tần Vân thấp giọng nói với chính mình, quay đầu bước đi.
Nửa tháng sau, đêm ở Tần phủ.
Tần Vân khoanh chân ngồi trong sân nhỏ của mình, một thanh phi kiếm màu bạc đang phi hành trong nội viện, nó giống như mưa bụi mịt mờ, phiêu đãng bay tới bay lui, quỹ đạo bay vô cùng đẹp mắt. Trong quá trình bay, những nơi kiếm quang lướt qua đều có vô số mưa bụi rơi xuống, hết thảy mịt mờ, uy thế nằm ở bên trong phi kiếm, ẩn chứa không ngừng được tăng cường.
- Thu.
Tần Vân vung tay một cái, phi kiếm màu bạc bay trở lại vào lòng bàn tay, tiến vào trong đan điền của hắn hóa thành Kiếm hoàn.
- Khó trách Tiên Thiên Kim Đan Cảnh trong truyền thuyết, cao nhân bế quan tu đạo, có thể bế quan mấy năm thậm chí mấy chục năm.
Tần Vân gật đầu.
- Ta còn tưởng rằng như vậy quá mức buồn tẻ, hiện tại xem ra, mỗi ngày tu đạo đều ngộ ra điều gì đó, như vậy ngày ngày đều có cảm giác tiến bộ, hoàn toàn làm cho người ta say mê. Trong lòng cảm ngộ tích lũy càng ngày càng nhiều, cuối cùng sẽ hóa thành thực lực.
Đương nhiên, Tiên Thiên Kim Đan Cảnh giúp tham ngộ Thiên Đạo, cũng không tiến bộ nhanh như hắn.
Lúc này hắn bắt đầu đứng dậy, trở về phòng.
Trong phòng, hắn khoanh chân ngồi trên giường bắt đầu luyện khí, hôm nay đã tu luyện xong Thiên Nhân hợp nhất, thiên địa lực lượng đều chủ động chảy vào thân thể, vô cùng hiểu ý, cũng làm cho tích lũy của Tần Vân ngày càng thâm sâu, trong đan điền đã ngưng tụ thành vòng xoáy chân nguyên dần dần trở nên hùng hậu, đan điền cũng có thể ngày ngày bồi dưỡng càng thêm cường đại, mới có thể nhận thêm nhiều chân nguyên nữa.
Theo thường lệ, từ sau cảnh giới luyện khí, chính là tu hành bản mệnh Phi kiếm.
- Hô.
Túi Càn Khôn đang để ở bên hông trực tiếp biến thành một bao vải to, túi mở ra, hắn sử dụng chân nguyên lực lượng mạnh mẽ hút ra, các loại như Tử Kim Sa, Tam Thải Ngân, Tinh Văn cương, tinh thạch rực rỡ đều bay ra ngoài rơi trên mặt đất, xếp thành một đống lớn.
Để túi qua một bên, Tần Vân khẽ vươn tay, một đạo kiếm quang từ đầu ngón tay bay ra, hóa thành một thanh phi kiếm màu bạc lơ lửng phía trên đống báu vật kia.
Vèo vèo vèo!
Hắn bắt đầu vận chuyển pháp quyết, bản mệnh Phi kiếm sáng bóng lưu chuyển một cách chóng mặt, rất nhiều báu vật phía dưới ánh sáng bị hút lên ào ạt bay vào trong bản mệnh Phi kiếm. Phương pháp luyện hóa, tốc độ còn nhanh hơn lúc chưa luyện thành bản mệnh Phi kiếm. Bản mệnh Phi kiếm càng ngày càng mạnh, tốc độ hấp thu tự nhiên cũng sẽ tăng theo.
Thời gian hấp thu khoảng chừng một nén nhang.
Ầm...
Bản mệnh Phi kiếm đột nhiên rung động lắc lư dữ dội kiếm ngân phát ra kinh người, số lượng hấp thu đột nhiên tăng vọt, dường như không đáy, có thể hấp thu mọi thứ.
- Đã bắt đầu đột phá!
Tần Vân sắc mặt vui mừng, bản mệnh Phi kiếm đã đến thời điểm mấu chốt để đột phá.
Các loại Tử Kim Sa, Tam Thải Ngân, Tinh Văn cương… bằng mắt thường có thể thấy được, chúng không nhỏ lại, vô số mảnh phế tạp dần xuất hiện. Trong lúc báu vật bị hấp thu vượt qua tám phần, bản mệnh Phi kiếm rốt cuộc dừng lắc lư, tiếng kiếm ngân cũng ngừng, trong phòng lại trở nên yên tĩnh.
Tần Vân nhìn phi kiếm màu bạc, lúc này nó xuất hiện một chút sương mù tạo ra cảm giác huyễn tưởng, hắn biết một lớp sương mù này xuất phát từ Như Yên Thủy. Bản mệnh Phi kiếm của mình có thể đột phá đến thất phẩm, rất nhiều bảo vật bên trong nó, tầm quan trọng của Như Yên Thủy đã chiếm hơn phân nửa.
- Thất phẩm.
Tần Vân vẫy tay một cái, phi kiếm màu bạc đã bay đến trước lòng bàn tay, phi kiếm dài ba tấc, nằm trong lòng bàn tay giống như món đồ chơi nhỏ, nhưng toàn thân nó bao phủ một lớp sương mù, thân kiếm như nước, so với các loại trân châu bảo thạch càng đẹp hơn.
- Bảo bối tốt.
Tần Vân sắc mặt vui mừng.
- Giết Thủy Thần đại yêu thu được rất nhiều bảo vật, phần lớn đều hấp thu hết rồi, vừa rồi có thể tiến vào thất phẩm. Nhưng nếu là bản mệnh Phi kiếm, một khi ta thi triển có lẽ có thể triển khai uy lực của pháp bảo ngũ phẩm.
Uy thế như vậy cũng quá đáng sợ rồi.
Nếu nói về thi triển pháp thuật Chân nguyên là căn cơ, còn Kiếm ý chính là hồn phách của phi kiếm, về phần bản mệnh Phi kiếm của bản thân... Chính là binh khí!
Căn cơ rất trọng yếu, chân nguyên mạnh mẽ, mới có thể thi triển pháp thuật càng mạnh! Ví dụ như giống như Y Tiêu, pháp lực cũng phải vượt qua Nội Giả Đan pháp lực mới có thể thi triển Vô hình Âm Lôi, Tát Đậu Thành Binh, Tần Vân ngự kiếm thuật nếu không phải đạt tới Thiên Nhân hợp nhất, cũng phải Tiên Thiên Hư Đan Cảnh mới có thể thi triển. Mặc dù đạt tới Thiên Nhân hợp nhất, chân nguyên càng mạnh hơn, cũng có thể điều động càng nhiều Thiên Địa Lực Lượng.
Chân nguyên chính là pháp lực, cũng là căn cơ, pháp lực càng hùng hậu tất nhiên thực lực cũng càng mạnh mẽ.
Kiếm ý là hồn! Lúc công kích chiêu số có hồn, uy lực tất nhiên không giống bình thường.
Pháp bảo... cũng rất quan trọng, một kiện pháp bảo lợi hại, có thể làm cho thực lực tăng lên một chút. Ví dụ như giống như Xích Hỏa Hồ Lô của Hồng Ngọc đạo nhân, nếu là một tên Tiên Thiên Hư Đan Cảnh bình thường cầm trong tay, chỉ cần thả ra hỏa diễm là có thể vượt cấp tới Tiên Thiên Thực Đan Cảnh rồi. Giống như Thủy Thần đại yêu, nếu có pháp bảo ngũ phẩm Xích Hỏa Hồ Lô - chỉ cần phóng hỏa có thể thiêu chết Tần Vân cùng Y Tiêu. Đây là uy lực của pháp bảo! Tài vật của một người tu hành có giá trị nhất tất nhiên là pháp bảo rồi.
Giống như Đạo gia Thánh địa, cũng đều có pháp bảo trấn tông! Pháp bảo nhiều đời lưu truyền, còn Thiên Đạo chỉ có thể tự mình cảm ngộ, chân nguyên cần chậm rãi khổ tu.
- Lúc trước thực lực của ta, chỉ có thể coi như mới bước vào Tiên Thiên Thực Đan Cảnh. May mắn ngay lúc đó Thủy Thần đại yêu bị đứt một cánh tay, lại vừa đột phá, mới may mắn thắng một lần.
Tần Vân nhìn bản mệnh Phi kiếm trong lòng bàn tay, lòng tràn đầy vui mừng.
- Hôm nay pháp bảo lại tăng lên một bậc, thực lực của ta hôm nay coi như bình thường nhất trong Tiên Thiên Thực Đan Cảnh. Nếu gặp lại Thủy Thần đại yêu khi chưa bị thương, ta cũng có thể trong mấy chiêu đoạt tính mạng của hắn.
- Kế tiếp, phải sớm bước vào Tiên Thiên.
Tần Vân có chút mong chờ.
- Bản mệnh Phi kiếm chứa chân nguyên tinh thần của ta, lại còn ẩn chứa kiếm ý, cộng thêm Thiên Nhân hợp nhất... Trước tháng mười hai năm sau, nắm chắc khả năng bước vào Tiên Thiên.
Ngày lại trôi qua, hắn chỉ lặng lẽ tu hành, cũng không có ma bộc nào đánh lén hắn, cũng không có người nào đến trả nợ máu, mọi thứ đều trôi qua vô cùng bình thường, Tần Vân cũng mỗi ngày tu hành ngộ đạo.
Trong thời gian này, Ôn quận thủ cũng đã thăng chức! Đã rời khỏi Quảng Lăng, Nguyên Phù tiền bối cùng Hồng Ngọc đạo nhân cũng vậy.
Sự việc Thủy Thần đại yêu chết cũng trôi qua được ba tháng rồi.
- Vù.
Gió thu lạnh, Tần Vân ngồi sát cửa sổ trên tầng hai của một tửu điểm, vừa uống rượu vừa ăn điểm tâm.
- Nhị công tử, Nhị công tử.
Người hầu A Quý bước lên lầu hai cất tiếng gọi.
- A Quý?
Tần Vân nhìn hắn, cười nói.
- Nhìn ngươi vội vã như vậy, có chuyện gì sao?
- Tân nhiệm quận thủ đến Quảng Lăng rồi!
Người hầu A Quý liền nói.
- Quận thủ đại nhân đêm nay sẽ mở tiệc chiêu đãi, đã phái người đưa thiếp mời đến Tần phủ chúng ta rồi, mời lão gia cùng Nhị công tử đêm nay đi dự tiệc.
- Tân nhiệm quận thủ?
Tần Vân khẽ gật đầu.
Danh sách chương