Lê Trung là đệ tử An Nam Đao Thánh nước Nam, võ nghệ hơn người, sức mạnh trời sinh vô cùng mãnh mẽ. Năm xưa lúc còn theo sư phụ học nghệ tại dãy Hoàng Liên Sơn, một lần lạc vào rừng thẳm, Lê Trung tình cờ nhặt được pho Lôi Đao Bí Phổ và cây Lôi Hoả Đao bên cạnh bộ xương người vô danh.
Bí phổ chỉ có bốn chiêu, nhưng cộng với những chiêu đao trong pho Phi Thiên Tuyệt Đao của An Nam Đao Thánh truyền thụ, Lê Trung đã có một sở học về đao pháp vô cùng rộng rãi, thừa đủ tung hoành khắp chốn giang hồ. Giờ đây vào trận, Lê Trung mang theo thế đao cả sự hùng vĩ, liên tục và dài miên man của dãy Hoàng Liên Sơn, cộng với tính nóng nảy, cả thân hình Lê Trung như che kín trong luồng đao phổ, ầm ầm lướt tới Hạ Hầu Ân.
Mười tên tiểu tướng không biết điều ấy, nào thương, nào kiếm, nào mâu, nào đao, nào chuỳ, nào giản, cả mười lập tức chia làm hai hàng chặn đánh Lê Trung, vũ khí vung lên, rào rào như mưa nhằm quả cầu lửa của Lê Trung mà đâm, mà chém.
Cây Lôi Hoả Đao quả là cây đao quý, chiêu chạm chiêu, một chiêu tiến công của Lê Trung, trước số lượng đối thủ đông gấp nhiều lần không hề thua thiệt chút nào, chỉ nghe “soạt, soạt” liên tục, năm cây vũ khí của hàng tướng bên trên gãy trọi cán. Đám tiểu tướng còn đang ngơ ngác, Lê Trung đã quát một tiếng, Lôi Hoả Đao đi một đường vòng cung, xuất chiêu Hoành Tảo Thiên Quân, vệt lửa đi đến đâu, thây người đứt phừng phựt đến đó. Nhoáng cái, bốn thây người đã bị cắt đôi, máu phun tung toé, chỉ có một tên nhanh nhẹn lùi ngựa tránh được, nhưng hắn cũng phải để lại một cánh tay, miệng kêu la bải hoải.
Thấy Lê Trung quá dũng mãnh, một chiêu chém năm tướng, đám hộ vệ xung quanh Hạ Hầu Ân vô cùng hoảng sợ. Hàng phòng tuyến thứ nhất đã vỡ, hàng phòng tuyến thứ hai không thể lùi, năm tên còn lại vội cử vũ khí, nghiến răng xuất tuyệt chiêu đâm chém loạn xạ, mục tiêu là đầu và mặt Lê Trung.
Một đao vớt mạng năm tướng, Lê Trung dù sao cũng bị chậm lại vài giây, thấy đối phương năm tên lại tiếp tục tiến lên, vũ khí toàn chiêu hiểm độc, thân vẫn ngồi trên ngựa, Lê Trung nhoài người, treo mình ngang bụng ngựa, lấy cổ ngựa làm trụ quay, xoay một vòng, nhường đường cho cả năm vũ khí bay xẹt qua đầu, cây Lôi Hoả Đao là là quét ngang, đầu năm con ngựa của năm viên tiểu tướng cộng với năm cặp giò của chúng bị tiện đứt lìa. Vắt người lên mình ngựa, Lôi Hoả Đao trong tay Lê Trung lại cử cao, tiếp tục xông tới Hạ Hầu Ân.
Mắt chứng kiến Lê Trung hai chiêu đao quét sạch bách đám chiến tướng, Hạ Hầu Ân không khỏi toát mồ hôi hột, cây Hổ Đầu Thương vội cử ngang ngực, sẵn sàng đối chiêu. Chốc lát, hai ngựa đã đối đầu, Hạ Hầu Ân quát to lên một tiếng, cây Hổ Đầu Thương ngỏng cao đầu, từ trên cao quật xuống một thế Lôi Thiên Giáng Địa, cây thương như một trái núi đổ ập tới quả cầu lửa của Lê Trung. Nếu trúng chiêu này, dù cầu lửa có lợi hại, nhưng dù sao sức mạnh cũng phải phân bổ bốn phía, ngược lại, chiêu thương của Hạ Hầu Ân, dù ảo nhưng đòn thực chỉ có một và với đà thương cộng sức vít của Hạ Hầu Ân, chắc chắn Lôi Đao sẽ tán mạng với chiêu này.
Thế nhưng Lê Trung đâu chỉ sở trường mỗi đao pháp, tay trái chuyển phắt Lôi Hoả Đao sang cầm bằng một tay phải, trong khi tay trái nhanh nhẹn lấy trong người ra một ngọn chủy thủ dài chừng một tấc, làm bằng một thứ thép ròng, ánh sáng loang loáng, rồi đạp chân lên yên ngựa, tung mình nhanh nhẹn cực cùng vút đi, đà nhảy của Lê Trung vượt vó ngựa gần hai trượng, tay phải vung mạnh ngọn Lôi Hoả Đao đón đỡ ngay cây Hổ Đầu Thương dài chín thước tám tấc của đối phương.
Chỉ nghe thấy một tiếng choang chát chúa, lửa bắn tứ phía, cây Hổ Đầu Thương nặng nề của Hạ Hầu Ân đã bị đánh vẹt sang một bên. Lê Trung thừa thế chiếm lấy thượng phong sử dụng ngay ngọn chủy thủ theo chiêu Kinh Kha Thích Tần xỉa một nhát vào ngực Hạ Hầu Ân. Họ Hạ hoảng hồn vì lối đánh mạnh bạo và liều mạng của Lê Trung, dám bỏ ngựa xốc tới, lại thấy đường chuỷ thủ quá lợi hại, vội hoảng hốt tung mình khỏi lưng ngựa, nhảy lùi nhanh về phía sau một bước. Hai tướng từ đánh ngựa giờ chuyển sang đánh bộ.
Đám quân binh thấy diễn tiến trận đánh quá nhanh thì không kịp trở tay, thấy chủ tướng phải bỏ ngựa mà tránh đòn thì vội hè nhau quây quần định dùng số đông vung thương, vung đao đâm chết Lê Trung. Nhưng chúng quên rằng phía đối thủ không chỉ có mình Lê Trung, lúc này cả bốn người kia cùng nhập trận.
Đi đầu đương nhiên vẫn là Triệu Tử Long, cây Phi Hổ Thương mở ra một chiêu Mãnh Hổ Tảo Dương trong thương pháp Phi Hổ Đoạn Môn Thương, một vòng người lập tức tan tác, giáp đứt, đầu rơi. Chiêu này của Triệu Vân rất thích hợp trong tấn công đám quần công, đường thương mở rộng nhưng không hề mất đi thế phòng thủ của người xuất chiêu, đúng như tên gọi, đường thương xốc tới như mãnh hổ giữa đàn dê.
Không Không Đạo Vương Vĩnh Thượng cũng không chịu kém, cây Thiết Côn trong tay cũng liên tục tung ra các thế đập, bổ như trời giáng, mũ mão đám binh Tào cùng với thủ cấp của chúng vỡ toang như những quả dưa hấu bị đập mạnh, vòng vây chốc lát cũng dãn ra một lỗ thứ hai.
Tô Uyển Vân tuy là phận nhữ nhi, nhưng là một cao thủ giang hồ, công lực nàng phổ vào thanh kiếm cũng mang sức mạnh vạn cân, đám binh tưóng bình thường không tài nào đón đỡ. Liên Hoa Tâm Kiếm chủ ở chữ ảo, thần tốc, nhanh nhẹn phi thường, đám binh Tào có khi chưa kịp nhìn thấy chiêu kiếm thế nào đã nghe cổ họng hoặc mắt mũi đau rát, sau đó là cái chết ập đến rất nhanh theo từng đường kiếm lợi hại của Uyển Vân.
Nhưng đó cũng chỉ là tay phải của nàng, phía tay trái còn lợi hại hơn, từng nắm, từng nắm Vấn Tâm Đinh có tẩm chất độc Đoạn Hồn lần lượt được tung ra, dù chỉ sượt da cũng đủ lăn ra chết. Tính ra, người hạ sát nhiều binh Tào nhất lại chính là cô gái liễu yếu đào tơ Tô Uyển Vân chứ không phải là đám nam nhi chi chí kia.
Vậy còn Hứa Hùng thì sao?
Đương nhiên Hứa Hùng không đời nào đứng ngoài cuộc nhìn chủ tướng và đồng bạn lâm trận. Với danh hiệu Tán Hồn Kỳ, cây cờ hiệu trong tay Hứa Hùng cũng là vũ khí, và giờ đây, cây cờ hiệu với cái cán to bằng bắp tay người, tán cờ bằng vải gấm dồn chân lực Hứa Hùng tha hồ tung bay, đường sát thương vô cùng rộng lớn. Cán cờ va vào ai, kẻ đó nát xương, bong gân là cái chắc, còn kẻ nào xui xẻo để kỳ phong quệt qua đầu, nhẹ thì lăn ra ngất xỉu, nặng thì vỡ đầu nát óc, chốc lát đám binh Tào đã vội tránh xa, lộ ra một lỗ hổng lớn, nhường đường cho Hứa Hùng xông vào tâm trận.
Bí phổ chỉ có bốn chiêu, nhưng cộng với những chiêu đao trong pho Phi Thiên Tuyệt Đao của An Nam Đao Thánh truyền thụ, Lê Trung đã có một sở học về đao pháp vô cùng rộng rãi, thừa đủ tung hoành khắp chốn giang hồ. Giờ đây vào trận, Lê Trung mang theo thế đao cả sự hùng vĩ, liên tục và dài miên man của dãy Hoàng Liên Sơn, cộng với tính nóng nảy, cả thân hình Lê Trung như che kín trong luồng đao phổ, ầm ầm lướt tới Hạ Hầu Ân.
Mười tên tiểu tướng không biết điều ấy, nào thương, nào kiếm, nào mâu, nào đao, nào chuỳ, nào giản, cả mười lập tức chia làm hai hàng chặn đánh Lê Trung, vũ khí vung lên, rào rào như mưa nhằm quả cầu lửa của Lê Trung mà đâm, mà chém.
Cây Lôi Hoả Đao quả là cây đao quý, chiêu chạm chiêu, một chiêu tiến công của Lê Trung, trước số lượng đối thủ đông gấp nhiều lần không hề thua thiệt chút nào, chỉ nghe “soạt, soạt” liên tục, năm cây vũ khí của hàng tướng bên trên gãy trọi cán. Đám tiểu tướng còn đang ngơ ngác, Lê Trung đã quát một tiếng, Lôi Hoả Đao đi một đường vòng cung, xuất chiêu Hoành Tảo Thiên Quân, vệt lửa đi đến đâu, thây người đứt phừng phựt đến đó. Nhoáng cái, bốn thây người đã bị cắt đôi, máu phun tung toé, chỉ có một tên nhanh nhẹn lùi ngựa tránh được, nhưng hắn cũng phải để lại một cánh tay, miệng kêu la bải hoải.
Thấy Lê Trung quá dũng mãnh, một chiêu chém năm tướng, đám hộ vệ xung quanh Hạ Hầu Ân vô cùng hoảng sợ. Hàng phòng tuyến thứ nhất đã vỡ, hàng phòng tuyến thứ hai không thể lùi, năm tên còn lại vội cử vũ khí, nghiến răng xuất tuyệt chiêu đâm chém loạn xạ, mục tiêu là đầu và mặt Lê Trung.
Một đao vớt mạng năm tướng, Lê Trung dù sao cũng bị chậm lại vài giây, thấy đối phương năm tên lại tiếp tục tiến lên, vũ khí toàn chiêu hiểm độc, thân vẫn ngồi trên ngựa, Lê Trung nhoài người, treo mình ngang bụng ngựa, lấy cổ ngựa làm trụ quay, xoay một vòng, nhường đường cho cả năm vũ khí bay xẹt qua đầu, cây Lôi Hoả Đao là là quét ngang, đầu năm con ngựa của năm viên tiểu tướng cộng với năm cặp giò của chúng bị tiện đứt lìa. Vắt người lên mình ngựa, Lôi Hoả Đao trong tay Lê Trung lại cử cao, tiếp tục xông tới Hạ Hầu Ân.
Mắt chứng kiến Lê Trung hai chiêu đao quét sạch bách đám chiến tướng, Hạ Hầu Ân không khỏi toát mồ hôi hột, cây Hổ Đầu Thương vội cử ngang ngực, sẵn sàng đối chiêu. Chốc lát, hai ngựa đã đối đầu, Hạ Hầu Ân quát to lên một tiếng, cây Hổ Đầu Thương ngỏng cao đầu, từ trên cao quật xuống một thế Lôi Thiên Giáng Địa, cây thương như một trái núi đổ ập tới quả cầu lửa của Lê Trung. Nếu trúng chiêu này, dù cầu lửa có lợi hại, nhưng dù sao sức mạnh cũng phải phân bổ bốn phía, ngược lại, chiêu thương của Hạ Hầu Ân, dù ảo nhưng đòn thực chỉ có một và với đà thương cộng sức vít của Hạ Hầu Ân, chắc chắn Lôi Đao sẽ tán mạng với chiêu này.
Thế nhưng Lê Trung đâu chỉ sở trường mỗi đao pháp, tay trái chuyển phắt Lôi Hoả Đao sang cầm bằng một tay phải, trong khi tay trái nhanh nhẹn lấy trong người ra một ngọn chủy thủ dài chừng một tấc, làm bằng một thứ thép ròng, ánh sáng loang loáng, rồi đạp chân lên yên ngựa, tung mình nhanh nhẹn cực cùng vút đi, đà nhảy của Lê Trung vượt vó ngựa gần hai trượng, tay phải vung mạnh ngọn Lôi Hoả Đao đón đỡ ngay cây Hổ Đầu Thương dài chín thước tám tấc của đối phương.
Chỉ nghe thấy một tiếng choang chát chúa, lửa bắn tứ phía, cây Hổ Đầu Thương nặng nề của Hạ Hầu Ân đã bị đánh vẹt sang một bên. Lê Trung thừa thế chiếm lấy thượng phong sử dụng ngay ngọn chủy thủ theo chiêu Kinh Kha Thích Tần xỉa một nhát vào ngực Hạ Hầu Ân. Họ Hạ hoảng hồn vì lối đánh mạnh bạo và liều mạng của Lê Trung, dám bỏ ngựa xốc tới, lại thấy đường chuỷ thủ quá lợi hại, vội hoảng hốt tung mình khỏi lưng ngựa, nhảy lùi nhanh về phía sau một bước. Hai tướng từ đánh ngựa giờ chuyển sang đánh bộ.
Đám quân binh thấy diễn tiến trận đánh quá nhanh thì không kịp trở tay, thấy chủ tướng phải bỏ ngựa mà tránh đòn thì vội hè nhau quây quần định dùng số đông vung thương, vung đao đâm chết Lê Trung. Nhưng chúng quên rằng phía đối thủ không chỉ có mình Lê Trung, lúc này cả bốn người kia cùng nhập trận.
Đi đầu đương nhiên vẫn là Triệu Tử Long, cây Phi Hổ Thương mở ra một chiêu Mãnh Hổ Tảo Dương trong thương pháp Phi Hổ Đoạn Môn Thương, một vòng người lập tức tan tác, giáp đứt, đầu rơi. Chiêu này của Triệu Vân rất thích hợp trong tấn công đám quần công, đường thương mở rộng nhưng không hề mất đi thế phòng thủ của người xuất chiêu, đúng như tên gọi, đường thương xốc tới như mãnh hổ giữa đàn dê.
Không Không Đạo Vương Vĩnh Thượng cũng không chịu kém, cây Thiết Côn trong tay cũng liên tục tung ra các thế đập, bổ như trời giáng, mũ mão đám binh Tào cùng với thủ cấp của chúng vỡ toang như những quả dưa hấu bị đập mạnh, vòng vây chốc lát cũng dãn ra một lỗ thứ hai.
Tô Uyển Vân tuy là phận nhữ nhi, nhưng là một cao thủ giang hồ, công lực nàng phổ vào thanh kiếm cũng mang sức mạnh vạn cân, đám binh tưóng bình thường không tài nào đón đỡ. Liên Hoa Tâm Kiếm chủ ở chữ ảo, thần tốc, nhanh nhẹn phi thường, đám binh Tào có khi chưa kịp nhìn thấy chiêu kiếm thế nào đã nghe cổ họng hoặc mắt mũi đau rát, sau đó là cái chết ập đến rất nhanh theo từng đường kiếm lợi hại của Uyển Vân.
Nhưng đó cũng chỉ là tay phải của nàng, phía tay trái còn lợi hại hơn, từng nắm, từng nắm Vấn Tâm Đinh có tẩm chất độc Đoạn Hồn lần lượt được tung ra, dù chỉ sượt da cũng đủ lăn ra chết. Tính ra, người hạ sát nhiều binh Tào nhất lại chính là cô gái liễu yếu đào tơ Tô Uyển Vân chứ không phải là đám nam nhi chi chí kia.
Vậy còn Hứa Hùng thì sao?
Đương nhiên Hứa Hùng không đời nào đứng ngoài cuộc nhìn chủ tướng và đồng bạn lâm trận. Với danh hiệu Tán Hồn Kỳ, cây cờ hiệu trong tay Hứa Hùng cũng là vũ khí, và giờ đây, cây cờ hiệu với cái cán to bằng bắp tay người, tán cờ bằng vải gấm dồn chân lực Hứa Hùng tha hồ tung bay, đường sát thương vô cùng rộng lớn. Cán cờ va vào ai, kẻ đó nát xương, bong gân là cái chắc, còn kẻ nào xui xẻo để kỳ phong quệt qua đầu, nhẹ thì lăn ra ngất xỉu, nặng thì vỡ đầu nát óc, chốc lát đám binh Tào đã vội tránh xa, lộ ra một lỗ hổng lớn, nhường đường cho Hứa Hùng xông vào tâm trận.
Danh sách chương