Lại nói, ba thầy trò Triệu Vân sau khi đánh bại Hạ Hầu Song Kiệt, hạ thủ anh em Hấp Huyết Chu Tấn, Chu Phong, cả ba lại gấp rút cướp đường nhằm hướng cầu Trường Bản thẳng tiến. Dọc đường, cả ba cùng chuyện vãn, nhắc lại việc các danh tướng Tào Tháo chặn đánh suốt dọc đường, Hứa Hùng nói:



- Tuy chúng ta thua một trận này, nhưng dọc đường đánh hạ, đuổi chạy không biết bao nhiêu danh tướng Tào Tháo, một trận cũng bõ sướng tay quá, ước gì bắt được cả Tào Tháo thì khoái biết mấy.



Tô Uyển Vân lườm Hứa Hùng và nói:



- Tào Tháo là tuyệt đại gian hùng thời nay, muốn giết được hắn, với sức của ba chúng ta thì bằng mơ tới cung trăng, Hứa ca đừng mơ tưởng.



Triệu Vân xen vào:



- Giờ chỉ cần bảo vệ thiếu chủ an toàn trở về là tốt lắm rồi, đừng có mơ tưởng viển vông nữa. Tào Tháo thì cứ gửi cái đầu của hắn đấy, khi nào ta đủ binh tướng, hãy tính lấy đầu hắn sau.



Hứa Hùng phồng mang trợn mép lên nói:



- Thằng Tào Tháo chỉ nhờ trí trá mà lôi kéo được một số đại cao thủ theo hầu bảo vệ, nếu ta đột kích doanh trại, cho hắn một kiếm thì ai biết đấy là đâu? Nếu lộ ra, bất quá mạng đổi mạng chứ gì?




Triệu Vân nói:



- Ngươi đừng nói liều lĩnh như vậy, như việc ở chỗ khác thì chẳng nói làm gì, chứ Tào Tháo xung quanh cao thủ như mây, tướng lĩnh như rừng, thử hỏi Hứa anh hùng làm thế nào mà đột nhập được? Tóm lại, ta trước mắt cần bảo vệ thiếu chủ về với chủ công an toàn đã. Mà hình như thuỵ huyệt ấu chủ giải khai rồi hay sao đấy, thấy cái tay ngọ nguậy kia chưa?

Tô Uyển Vân đang ôm A Đẩu trong lòng, vội đưa tay xoa xoa lưng A Đẩu, miệng nựng nịu:



- Tội nghiệp thiếu chủ, bị điểm thuỵ huyệt liên miên, e là cũng không tốt cho sức khoẻ lắm.



Câu chuyện giữa ba người vừa đến đây thì gặp một toán người vừa binh Lưu Bị, vừa dân thường chạy ngược lại, một người trong số họ nói to: “Có phải Triệu tướng quân đấy không? Nguy hiểm lắm mau mau trở lại đi đường khác mới xong!”.



Chúng vừa nói vừa chạy bán sống bán chết. Hứa Hùng vội nhảy xuống ngựa, thân hình là là, đạp chân một cái đã nắm được một người đứng lại bảo:



- Ngươi bảo phía trước có chuyện nguy hiểm hãy nói lại cho ta nghe thử nào?



Người ấy đáp:



- Tại chân núi phía trước đây có bọn binh Tào đón đường, chúng trương cờ, khẩu hiệu “Tru diệt Triệu Vân”, đồng thời thoả sức cướp bóc dân chúng, chúng tôi vừa bị chúng cướp hết hành lý, may mà chạy thoát được mới khỏi chết. Mấy tên lính nói tướng quân là Triệu Vân, e đúng là người chúng cần, ta thương các người nên bảo cho biết để lánh nạn, sao lại kéo ta lại làm gì? Hãy thả ta ra mau.



Hứa Hùng gật đầu, buông người ấy ra rồi quay lại nói với Triệu Vân:



- Chủ tướng, họ cho biết rằng phía trước đây có bọn quân Tào dàn hàng ngang quyết chặn tướng quân, đồng thời lợi dụng cướp bóc dân lành.



Tô Uyển Vân nghe nói cười khanh khách:



- Cha chả là khoái, bọn này chắc chưa nghe Trương Cáp, Điển Thanh, Hạ Hầu kể lại hay sao mà dám dỡn mặt chúng ta. Chúng chán sống rồi.



Triệu Vân không hưởng ứng, nghiêm giọng nói:




- Hiền thê chớ nên tự cao tự đại, phải đề phòng trước mới được, kẻ biết ta mà còn dám khiêu khích thì không phải kẻ vớ vẩn đâu. Bây giờ Hứa Hùng hãy đi trước thám thính xem tình hình thế nào.Ta và Vân muội thu xếp cho thiếu chủ rồi hãy đến sau.



Tô Uyển Vân nghe lời, vội cho A Đẩu ăn nhẹ và sau đó điểm vào thuỵ huyệt, ấu chúa lập tức ngủ ngon lành. Xốc lại đai nịt, giáp trụ, Tô Uyển Vân quay sang cười với Triệu Vân:



- Tướng quân, chúng ta đi.



Triệu Vân không nói gì, chỉ đưa tay sửa lại thương giáp, chuẩn bị giao chiến, phần Hứa Hùng thì giục ngựa đi trước.



Đến chân núi, bỗng có một người cưỡi con ngựa hồng sa, tay cầm đại đao ba cạnh xông ra chặn đường Hứa Hùng, quát lớn:



- Tên kia, mau nộp hết tiền bạc ra đây.



Hứa Hùng đưa mắt nhìn về phía sau tên tướng nọ, chỉ thấy một lá cờ to bản ghi chữ Từ, ngoài ra bên vệ đường, một tấm biển gỗ đóng trên một đống đá, ghi rõ chữ: “Tru diệt Triệu Vân”. Hứa Hùng cười khẩy rồi giơ cây Tán Hồn Kỳ lên chỉ vào tấm bảng gỗ, đáp:



- Ngươi muốn thu tiền mãi lộ hay muốn thực hiện khẩu hiệu theo tấm bảng kia? Nếu muốn thu tiền thì hãy hỏi người bạn của ta đây mà thu chứ ta không có tiền.



Tên tướng Tào ngạc nhiên hỏi:



- Bạn của ngươi ở đâu?



Hứa Hùng cười ha hả rồi chỉ cây Tán Hồn Kỳ trên tay mình bảo:



- Bạn của ta đây này.



Tên tướng Tào cả giận vung đao chém Hứa Hùng, Hứa Hùng lập tức đề ngang cây Tán Hồn Kỳ đón đánh. Kỳ đâm đao đỡ, kẻ tràn qua người né lại, hai người đánh hơn mười hiệp, viên tướng Tào tay đao đã lộ vẻ lúng túng. Hứa Hùng sốt ruột, quát lớn một tiếng, Tán Hồn Kỳ xuất chiêu Hồn Đáo Nại Hà, kỳ phong rít lên như con rắn lớn, lá cờ quấn chặt cây đao ba cạnh của viên tướng Tào, cánh tay Hứa Hùng trầm xuống, cán cờ hất lên, mũi cờ nhọn hoắt đâm suốt lồng ngực tên tuớng Tào, hắn ngã lăn ra chết, không nói được một câu.



Đám lính thấy chủ tướng chết trận, tất cả cùng xôn xao hoang mang. Chợt từ phía sau, bóng cờ mang chữ Từ lay động, một tướng oai mãnh, tay sử Lang Ngân Thương thúc ngựa vọt ra, miệng quát lớn:



- Thằng nào to gan dám hại tướng cạnh của ta.




Cùng vừa lúc, hai người Triệu, Tô cũng vừa đến, thấy Hứa Hùng vừa hạ thủ đối phương, tướng địch lại hùng hổ xông tới, Triệu Vân liền múa Phi Hổ Thương xốc tới quát lớn:



- Có ta là Triệu Vân đến đây, kẻ nào muốn tru diệt ta thì hãy ra đây.



Ra đên trước trận tiền, Triệu Vân gò cương dừng ngựa, cùng ngưng thần, nhìn về đối phương, ngược lại, tướng Tào nghe đối phương xưng danh Triệu Vân cũng vội trụ ngựa, dương đôi mắt ốc nhồi ngằm nhìn đối thủ.



Triệu Vân cũng nhìn đối thủ, quả thực, sát khí của hắn bốc lên ngùn ngụt, lần đầu tiên, Triệu Vân càm thấy e dè trước đối thủ. Cất giọng lạnh như băng, tướng Tào hỏi:



- Ngươi là Triệu Vân?



Triệu Vân nghiêm nghị nhìn hắn:



- Phải, đại trượng phu đi không thay tên, ngồi không đổi họ, Triệu Vân chính là ta. Còn nguơi có phải là Từ Hoảng không?



Từ Hoảng hơi khựng lại, rồi ngửa cổ lên trời cười một tràng đắc chí, rồi gằn giọng nói:



- Ta là Từ Hoảng, đại tướng dưới quyền của Tào thừa tướng, nhà ngươi chưa nghe danh hay sao?



Triệu Vân không trả lời, my mắt khép hờ nhìn đối thủ, toàn thân căng lên, vận công đề phòng, bởi quả thực Từ Hoảng nổi danh là một chiến tướng võ nghệ siêu phàm, là một trong những đại tướng của Tào Tháo.



Nhớ lại năm xưa, mỗi khi xuất trận, Triệu Vân đều chiến thắng, nhưng trước đối thủ này, cảm giác chắc thắng như bỏ rơi Triệu Vân. Tuy nhiên, lần này Triệu Vân lâm trận không phải vì mình, mà còn vì A Đẩu, vì nghĩa chủ tớ với Lưu Bị, Triệu Vân nhất định phải trở về!



Trận đấu này và kể cả tất cả các trận đấu sau nếu xảy ra, họ Triệu không thể thua!


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện