Tuy rằng muốn trải nghiệm sinh hoạt bình thường của nhân loại, nhưng Lục Diêu luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Lục Dật Văn luôn không để mình tiếp xúc với bất kỳ ai, kể cả người mẹ ruột của thân thể này cũng không thường xuyên ở chung với hắn, có điều Lục Diêu cho rằng nếu xét từ góc độ một người cha, ngoài ra thì Lục Dật Văn mặc kệ ở phương diện nào cũng làm rất tốt. Cho dù đã thấy rất nhiều phương thức nhân loại giáo dục hài tử, nhưng hình thức này vẫn là lần đầu tiên gặp.
Mặt khác, Lục Diêu hiện tại có đam mê mới, chính là đọc các loại sách. Thông qua sách, cho dù hắn không ra khỏi cửa cũng có thể biết được rất nhiều chuyện, nhất là miêu tả tâm lý nhân vật trong sách, đối với hắn cũng là trợ giúp lớn để tiến thêm một bước thể hội tình cảm. Hiện tại theo cách tính tuổi của nhân loại thì Lục Diêu mới chỉ có ba tuổi, nhưng Lục Dật Văn biết rõ thân phận thật sự của Lục Diêu, cho nên cho dù thấy hắn chuyên chú đọc bộ sách nội dung thâm ảo nào đó cũng sẽ không cảm thấy kinh ngạc.
Nhưng tóm lại Lục Diêu vẫn rất nghiêm túc sắm vai một đứa trẻ phổ thông, thường thường còn cố ý nói mấy câu khờ dại, hoặc biểu hiện sự bướng bỉnh của đứa nhỏ.
Nhân tiện nhắc tới, khi Lục Dật Văn đề nghị dạy hắn chơi đàn dương cầm, Lục Diêu vì hứng thú với loại nhạc khí này, nên vui vẻ đồng ý, vẫn rất phối hợp học tập.
Trong khoảng thời gian này Lục Diêu liên hệ với những người khác đều là trực tiếp liên nhập ý thức của đối phương, không như dĩ vãng tự mình hiện thân, cũng bởi vì nguyên nhân này, Lục Diêu thường xuyên nhận được kháng nghị của bọn họ, nội dung kháng nghị hơn nửa là do hắn biến mất, nửa còn lại là bao giờ cho bọn họ gặp nhau? Lục Diêu đơn giản quyết định kéo mọi người đến thế giới này, nhìn xem những người này sẽ xử lý mối quan hệ với nhau như thế nào cũng là điều thú vị.
Không thuyết minh quá nhiều, Lục Diêu chỉ là đột ngột nối tiếp ý thức của mọi người, thông báo cho bọn họ bỏ lại hết nhiệm vụ đang làm, sau đó trực tiếp kéo người đến thế giới hiện tại của, rồi báo rằng tất cả bọn họ đang ở cùng một thế giới, toàn bộ quá trình không vượt quá mười giây.
Lục Diêu cũng không cố ý khống chế địa điểm truyền tống bọn họ, chỉ đại khái ném toàn bộ vào thành phố này, trong phạm vi nhỏ như vậy tìm được những người khác đối với bọn họ cũng không khó khăn gì.
Quả nhiên, buổi chiều hôm đó Lục Dật Văn liền đi ra ngoài, khi đi y còn thấp giọng ngâm nga, khóe môi vô thức cong lên, nhìn có vẻ tâm tình không tệ.
Lục Diêu không nghĩ tới Lục Dật Văn thật sự chờ mong gặp mặt những người khác như vậy, nhìn không ra người này là người quan tâm đồng bọn như vậy a. Trong lòng tràn ngập tò mò, Lục Diêu tạm thời giao thân thể cho hệ thống trí năng khống chế, để tránh bị mẹ phát hiện ra cái gì, bản thân thoát đi, một lần nữa hóa thành ý thức thể đi theo Lục Dật Văn – khi ở dạng ý thức thể không ai nhìn thấy hắn, cho nên không cần lo lắng bị bại lộ.
Một đường đi cùng Lục Dật Văn đến địa điểm gặp mặt, Lục Diêu nhất thời sửng sốt, không hiểu nổi vì sao lại muốn hao tâm tổn trí chạy đến vùng hoang vu dã ngoại.
Lục Dật Văn là người cuối cùng tới, khi y tới nơi, đã có ba người đứng đó, tuy rằng đều đã thay trang phục phù hợp với thời đại này, nhưng hai người An Duy Tư vẫn ngân phát ngân mâu, cùng Thanh Sơ tóc còn dài hơn con gái thời nay có vẻ thực không thích hợp.
“Nhìn có vẻ đã đến đông đủ, như vậy trước hết tự giới thiệu một chút đi, ta là Lục Dật Văn, nghe nói là người đầu tiên tham dự trò chơi của hắn.” Một tay nhẹ nhàng đặt trước ngực, Lục Dật Văn giống như thật sự chờ mong kết bạn với những người khác.
“Ta là Thường Dục. Thì ra là tiền bối, như vậy dựa theo phép tính người thường thì xem như là đại thúc đi?”
Nghe đối phương giống như vô tình châm chọc, Lục Dật Văn vẫn tươi cười bất biến, “Đúng vậy, thế nhưng cũng chẳng vấn đề gì, chung quy để theo đuổi ái nhân, dù tuổi có như lão yêu quái cũng chưa đủ, dù sao bề ngoài cũng không biến hóa. Hai vị bên kia thì sao?”
“Thanh Sơ.”
“An Duy Tư.”
Hai người đều nói ra tên mình rồi lại im lặng, có vẻ cũng không muốn trò chuyện.
“Tự giới thiệu hoàn tất…… Vậy ta đi thẳng vào chủ đề, hi vọng các vị không cần ôm bất cứ vọng tưởng gì với hắn nữa, như vậy chúng ta cũng có thể tâm bình khí hòa trò chuyện thoải mái.”
Lục Dật Văn sử dụng là ‘hắn’, nhưng tất cả mọi người ở đây đều hiểu là chỉ ai, mà đối với lời khuyên bảo vờ vịt của Lục Dật Văn, đương nhiên là chẳng ai bị đả động, Thường Dục nhún vai, “Tự ngươi cũng biết đó là vô nghĩa đi.”
“Nói cũng phải.”
Chuyện kế tiếp không cần bất cứ ngôn từ nào, trước khi đến đây mỗi người đều biết, mục đích của mình chỉ là giết những kẻ có tính uy hiếp với mình mà thôi, ngoài ra giải hòa hay hợp tác đều không có khả năng chấp nhận.
Lục Diêu cũng không biết mình đã hình thành phản xạ có điều kiện hay thế nào, tóm lại khi hắn nhìn ra mấy người này muốn bắt đầu dùng vũ lực giải quyết vấn đề, theo bản năng ra tay dùng dây thừng đặc thù trói tất cả lại. Mình vừa thấy tình cảnh mấy tên điên này muốn giáo huấn nhau sao?
Lấy lại hình tượng chùm sáng lúc trước, Lục Diêu hiện thân trước mặt bốn người lộ vẻ kinh ngạc, vì tỏ vẻ mình rất tức giận, còn cố ý đè thấp thanh âm vài phần, “Cho nên các ngươi muốn gặp mặt là vì lý do này?”
Bốn người thập phần thức thời ngậm miệng không nói gì, nếu vì chuyện nhỏ đó mà chọc giận Lục Diêu thì thật sự mất nhiều hơn được.
“Các ngươi tạm thời tiếp tục lưu lại thế giới này, cấm xuất hiện tình huống này lần thứ hai. Còn nữa, cho dù biến thành người, ta cũng không phải nữ nhân, lại càng không chấp nhận bị bất luận kẻ nào đặt phía dưới, ngừng vọng tưởng ngay.”
Dạy dỗ xong ‘đám trẻ’ nhà mình, Lục Diêu liền tính trở về, mà Lục Dật Văn vẫn bị dây thừng trói chặt lập tức lên tiếng, nặng nề mà xoát độ tồn tại, “Không muốn cùng trở về sao, Diêu Diêu?”
Áp khí hiện trường theo những lời này xuất hiện, lập tức thẳng tắp trượt xuống, Lục Diêu là vì có vẻ mình bất tri bất giác lại bị hãm hại, đám Thanh Sơ lại là vì hàm xúc thân mật trong câu nói, cùng với cái tên kia – Lục Diêu vẫn luôn tuyên bố mình không có tên cũng không cần tên! Như vậy người này vừa gọi cái gì?
Trầm mặc một lúc lâu, chỉ thấy chùm sáng đứng giữa không trung bỗng nhiên tỏa sáng, ánh sáng chói mắt hạ xuống, ngược lại xuất hiện là một nam nhân trưởng thành, cũng chính là Lục Diêu với thân thể lớn lên sau này của hắn ở thế giới này. Sau khi cải biến hình tượng, Lục Diêu không nói một lời đi đến trước mặt Lục Dật Văn, nâng tay túm cổ đối phương, trên trán hắn nổi lên gân xanh có thể thấy được hắn thật sự muốn bóp chết người kia.
Quả nhiên vẫn là thân thể nhân loại tiện lợi, dạy dỗ người vừa đủ thống khoái lại không cần sợ lỡ tay trực tiếp giết chết.
“Ngươi muốn yêu ai trong ba tên đó?” Lục Diêu trừng cái tên đang cười đến thực nhàn nhã trước mặt, một tay chỉ ba người bên kia, miệng đưa ra cách trừng phạt mà đối với Lục Dật Văn đúng là tương đối tàn khốc.
“Bị đối tượng mình thích nói như vậy, dù là ta cũng sẽ rất khó chịu a.”
“Nếu tha cho ngươi nữa ta cũng sẽ rất khổ sở.”
“Ta rất thích ngươi không buông tha ta ở trên giường, ở ngay đây cũng không thành vấn đề.”
Cái tên không biết xấu hổ, Lục Diêu thật có chút không cách nào xuống tay, vừa không muốn thật sự giết đối phương, lại không muốn cứ bỏ qua như vậy, về phần tiếp nhận đề nghị của y thì lại càng không muốn nói.
Chờ một lát, nói không chừng đề nghị này…… Vẫn có điểm đáng khen.
Chỉ thấy khóe môi Lục Diêu hơi hơi kéo lên, gỡ dây thừng cho ba người còn lại, nói: “Về sau gọi ta là Lục Diêu cũng được.” Sau đó liền mang theo Lục Dật Văn biến mất tại chỗ.
Bị mang về phòng rồi ném lên giường, Lục Dật Văn ngẩn người, tiết tấu này là Diêu Diêu thật sự muốn tiếp nhận đề nghị kia của mình? Kinh hỉ tới quá đột nhiên, y có điểm không kịp phản ứng.
Sau đó chỉ thấy Lục Diêu tự mình động thủ, chậm rãi cột cả người Lục Dật Văn lên giường, sau đó rút hết quần áo trên người Lục Dật Văn, đi.
Mãi cho đến tám giờ tối hôm đó, một lần nữa trở lại cơ thể hài đồng, Lục Diêu mới lôi kéo nữ nhân duy nhất ở tòa nhà này, đi đến phòng ngủ của ‘cha’, làm bộ như vô tình để nữ nhân thấy một màn hữu kinh vô hỉ. Có thể tưởng tượng được nữ nhân bất đắc dĩ thế nào khi cởi bỏ dây thừng cho Lục Dật Văn, rốt cuộc biết vì sao người này một lần cũng không chạm vào mình?
Trải qua chuyện bẽ mặt như vậy, Lục Dật Văn ngược lại cũng không tức giận, ngược lại càng cảm thấy Diêu Diêu thật sự quá khả ái, dùng phương pháp như vậy để trả thù, trong mắt y thật sự quá trẻ con.
Từ ngày đó, Lục Diêu và Lục Dật Văn bắt đầu có thêm vài người hàng xóm. Dù sao cũng là xã hội hiện đại, trừ phi tự dựng lên, bằng không sẽ không thể có một cái nhà dựng ở vùng hoang vu dã ngoại, đương nhiên tránh không được có hàng xóm tồn tại.
“Thật không khéo, chỗ ta không chào đón khách nhân.” Mặt âm trầm, Lục Dật Văn ngồi trên sô pha, nhìn Thanh Sơ đối diện ôm Lục Diêu trong ngực, ánh mắt chạm đến nét mặt thỏa mãn tràn ngập tình yêu của đối phương, càng có xúc động muốn phân thây vạn đoạn.
“Không cần ngươi chào đón.”
Cói tiếng nói chuyện của hai người như gió thoảng bên tai, ánh mắt Lục Diêu vẫn đóng đinh ở cuốn sách trong tay, chuyện như vậy đã thành thói quen, dù sao bọn họ cũng không dám ở trước mặt mình làm chết người. Lục Diêu cũng không bài xích đám Thanh Sơ bước vào sinh hoạt hiện tại của mình, hơn nữa khi biết mình đã sớm bị lộ thì hắn không giả vờ làm hài tử nữa, tự nhiên cũng không hề để ý tới oán niệm của Lục Dật Văn, muốn ra ngoài thì tùy tiện gọi một người cùng đi…… Hắn cũng không phải không muốn đi một mình ra ngoài, chỉ là lần trước làm như vậy thì hắn bị xem như trẻ đi lạc mà bị đưa vào cục cảnh sát.
Kéo kéo ống tay áo Thanh Sơ, Lục Diêu chỉ chỉ quyển sách trên tay, “Này làm như thế nào?”
Đó là một hình minh hoạ, trên đó là một đóa hoa tinh xảo, hơn nữa là dùng giấy gấp thành. Nếu Lục Diêu muốn đương nhiên có thể biến ra bao nhiêu thì biến, nhưng không thú vị bằng tự mình làm.
Thanh Sơ trước kia chưa từng làm thứ này, nhìn chằm chằm hình trên sách cẩn thận quan sát một lát, mới tùy tay lấy một tờ giấy trắng, động tác có chút trúc trắc, ngẫu nhiên tạm dừng, nhưng vẫn rất nhanh liền gấp được một đóa hoa không khác biệt lắm với trên hình, đặt trong tay Lục Diêu.
Lục Diêu vừa rồi nhìn chằm chằm động tác của Thanh Sơ, thấy đối phương thật sự thành công, không khỏi nhướn mày, cũng lấy một tờ giấy, phỏng theo quá trình vừa rồi của Thanh Sơ, hao phí hơn mười phút mới miễn cưỡng gấp thành công, chẳng qua so sánh với thành phẩm của Thanh Sơ, đóa hoa này có vẻ thập phần thô ráp đơn sơ, còn có nhiều chỗ nhăn nheo.
Tuy rằng thành quả không vừa ý, nhưng nếu biết chính xác quá trình làm, làm tiếp liền phi thường đơn giản.
Lục Diêu đang muốn tùy tay ném đóa hoa này vào thùng rác, liền bị Thanh Sơ đoạt lấy, “Tặng cho ta đi.”
Bị chậm một bước, sắc mặt Lục Dật Văn càng khó coi, thứ Lục Diêu tự tay làm ra bị người khác đoạt mất, sự thật này làm y thập phần căm tức.
Biết rõ hai người kia chẳng những vô duyên với từ ‘thiện lương’, nội tâm không chừng còn vô cùng hắc ám, Lục Diêu cũng không lo lắng xảy ra chuyện gì lớn. Từ lần trước Lục Dật Văn thiếu chút nữa ra tay giết một người vô tội không cẩn thận đụng phải Lục Diêu khi qua đường, Lục Diêu liền quy định bọn họ nếu lại phát sinh chuyện tương tự, thì trực tiếp trở về thế giới cũ làm nhiệm vụ.
Hiện tại ngẫm lại, đối với Lục Diêu mà nói, chuyện kinh hỉ lớn nhất, chính là dưới tình huống bốn người bọn họ xoay xung quanh, mà hắn còn an ổn làm nhân loại hai mươi năm.
Mà chấm dứt loại an ổn này, theo một trình độ nhất định cũng có thể nói là do chính Lục Diêu.
Ngày đó, bốn người hòa bình tới thần kỳ đồng thời xuất hiện trước mặt Lục Diêu, sau đó bắt đầu hình thành quan hệ hợp tác lần đầu tiên cũng là duy nhất trong đời.
Bọn họ dùng toàn bộ số điểm thưởng tích cóp, muốn đổi một lần cơ hội với Lục Diêu, một lần tranh thủ cơ hội.
Im lặng nghe mấy người kia nói xong, Lục Diêu buông quyển sách trên tay, con ngươi bình tĩnh vô ba nhìn bốn người cố chấp trước mặt, trầm mặc thật lâu.
Bọn họ vốn chỉ hi vọng Lục Diêu đồng ý đối mặt với việc theo đuổi của mình, nhưng vượt ngoài ý liệu là Lục Diêu lại đưa ra một ý tưởng khác, “Có thể.”
“Ta rất ngạc nhiên cái các ngươi gọi là tình yêu có cái gì đáng để truy đuổi, nếu thật sự thần kỳ như vậy, ta cũng không bài xích việc có thêm một bạn lữ.”
“Ta sẽ tạm thời phong bế ký ức, làm một nhân loại phổ thông. Muốn thay đổi thế nào là tùy các ngươi quyết định, chỉ cần không quá giới hạn.”
“Sau khi bắt đầu ta sẽ tạm chia năng lực của mình cho các ngươi, trò chơi lần này lấy hình thức nhiệm vụ tiến hành, ta sẽ đáp ứng một nguyện vọng của người thắng, không có hạn chế.”
Khi Lục Diêu đưa ra đề nghị này, trong lòng kỳ thật cũng có điểm chờ mong. Chung quy xem qua nhiều sách cùng ví dụ thực tế như vậy, tựa hồ tình yêu luôn có thể khiến người điên cuồng mê luyến, nếu có thể cảm nhận được loại cảm tình này, hắn cảm giác đối tượng là loại người nào cũng không quan trọng.
Định ra nhiệm vụ cụ thể là do mọi người cùng thương nghị thật lâu sau mới quyết định, mà khi nhiệm vụ chính thức bắt đầu trình tự trước sau do rút thăm quyết định, về phần muốn lấy thế giới nào thực hiện. Tương đối ăn ý, tất cả mọi người đều lựa chọn thế giới ban đầu của mình. Nếu trong quá trình có người cố ý sử dụng thủ đoạn ngăn cản Lục Diêu rời khỏi thế giới lúc ấy, hoặc là xuất hiện hiện tượng trái với quy tắc, hệ thống tự nhiên sẽ tiến hành xử lý.
Bất tri bất giác, vốn hệ thống có trí tuệ hẳn được cho là kiệt tác, đã triệt bị Lục Diêu sử dụng làm công cụ thu dọn cục diện rối rắm.
Mà Lục Diêu cũng là sau khi trò chơi kết thúc mới biết được ba người Thường Dục, An Duy Tư, Thanh Sơ đều phong bế luôn ký ức của bản thân, nghe nói nguyên nhân chính là vì bọn họ lo mình không nỡ để Lục Diêu rời đi, về phần vì sao Lục Dật Văn không áp dụng…… Theo trình tự thì y là người cuối cùng đương nhiên y không cần làm vậy.
Từ đó có thể thấy được vài việc, tỉ như Lục Diêu càng thêm không thể lý giải tư duy của Thường Dục – Thanh Sơ với An Duy Tư đều chỉ phong bế ký ức về Lục Diêu, cũng chỉ có y còn tạo thêm ký ức cho mình, thiếu chút nữa bị cha ruột làm chuyện ấy còn lưu lại bóng ma tâm lý, cũng mệt người này làm được như vậy, quả thực là tự ngược cuồng.
Hiển nhiên, hiện tại Lục Diêu đã có thể dễ dàng lý giải tâm lý cùng cảm tình của nhân loại, cũng bởi vậy mà hắn cảm thấy vô cùng phức tạp.
Từ góc độ công chính, bốn người đích xác đều dùng thủ đoạn của mình làm Lục Diêu động tâm…… Hắn cảm thấy vô cùng tuyệt vọng khi động tâm với đám thần kinh. Ba người trước thì khỏi nói, thế nào đến loại như Lục Dật Văn cũng có thể đả động tới mình? Tuy rằng thực không muốn thừa nhận, nhưng có lẽ là ngay từ đầu mình cũng đã có chút tình cảm với bọn họ không chừng.
Lịch sử đen tối tạm thời đến đây, hiện tại khó giải quyết nhất là vấn đề phần thưởng.
“Nếu quyết định không được, kỳ thật ta cũng không ngại chia sẻ. Có điều nếu có kẻ bị giết, vậy chỉ có thể cho thấy năng lực quá yếu, hi vọng Diêu Diêu không cần để ý.” Thấy Lục Diêu lộ vẻ buồn rầu, Lục Dật Văn cười khẽ, kéo tay phải Lục Diêu nhẹ nhàng thưởng thức, “Mấy tên bên kia, không muốn thì xin mời rời khỏi đây.”
“Nói đến nước này, không chấp nhận khiêu chiến thì có vẻ ta thực nhát gan.” Thường Dục mắt chứa sát ý trừng Lục Dật Văn, đoạt lấy tay Lục Diêu thủ, “Bị giết cũng đừng oán người khác.”
“Ta nhận.” An Duy Tư cũng không chút do dự mở miệng, không tham dự vào màn tranh đoạt của hai người kia, chỉ là vang lên tiếng quần áo rơi xuống đất, một tiểu bạch miêu nhẹ nhàng nhảy lên chân Lục Diêu, tìm tư thế thoải mái im lặng nằm xuống, đưa tới ánh mắt ghen ghét của quần chúng.
“Có thể.” Thanh Sơ nhẹ nhàng gật đầu, đi đến trước mặt Lục Diêu đang kinh ngạc, mềm nhẹ hôn lên trán đối phương, “Đêm nay là của ta.”
Mắt thấy mấy người này bắt đầu sắp xếp vấn đề ban đêm, lúc này Lục Diêu mới hiểu được vừa rồi phát sinh chuyện gì, lập tức nhăn mày lên tiếng phản đối, “Chuyện này đối với mỗi người đều không công bằng, ta cho rằng các ngươi không có khả năng chấp nhận chia sẻ bạn lữ với bất kỳ kẻ nào.”
Nghe lời này, tất cả mọi người nhịn không được bật cười, ngay cả Thanh Sơ cũng cong cong khóe miệng, An Duy Tư bình tĩnh mở miệng, “Chúng ta chỉ là không dám.”
Thường Dục nhẹ nhàng nói tiếp, “Đúng vậy, không tin ngài hỏi mấy tên này xem, kẻ nào dám nói mình nhất định sẽ là người cuối cùng được ngài chọn?”
Không dấu vết đẩy Thường Dục bên cạnh Lục Diêu ra, Lục Dật Văn cười cười, “Kỳ thật chỉ là trò chơi lần này cũng rất đáng sợ, ít nhất ta không dám đánh cuộc một lần nữa, nếu thua thì sẽ vĩnh viễn mất đi Diêu Diêu, đại giới như vậy ta trả không nổi. Cho nên Diêu Diêu không cần rối rắm, đây đều là vì bản thân chúng ta nhát gan mà tự làm tự chịu.”
“Chỉ cần sống đến sau cùng liền thắng.” Thanh Sơ nhẹ nhàng bâng quơ nói, tuyên cáo trò chơi sinh tồn giữa bọn họ đã chính thức bắt đầu.
“Các ngươi nhìn qua rất ăn ý, không phải đã sớm tập luyện rồi chứ.” Phát hiện mình hoàn toàn chen không lọt một lời, Lục Diêu hít sâu một hơi, tựa hồ còn chưa muốn tin sinh hoạt của mình sẽ càng thêm hỗn loạn.
“Sao có thể, ta chỉ nhìn bọn họ thôi đã muốn nôn rồi, chúng ta vẫn nên bàn về chuyện buổi tối thế nào đi.”
“Diêu Diêu đêm nay ngủ với ta đi, đã lâu không ngủ cùng nhau, thực hoài niệm a.”
“Ngủ với ta.”
“……” An Duy Tư không tham dự thảo luận, chỉ yên lặng chen chen vào lòng Lục Diêu, tranh luận vấn đề này quả thực không hề ý nghĩa, bắt đến tay mới là của mình, mấy tên ngu ngốc.
——————–
HOÀN
Lục Dật Văn luôn không để mình tiếp xúc với bất kỳ ai, kể cả người mẹ ruột của thân thể này cũng không thường xuyên ở chung với hắn, có điều Lục Diêu cho rằng nếu xét từ góc độ một người cha, ngoài ra thì Lục Dật Văn mặc kệ ở phương diện nào cũng làm rất tốt. Cho dù đã thấy rất nhiều phương thức nhân loại giáo dục hài tử, nhưng hình thức này vẫn là lần đầu tiên gặp.
Mặt khác, Lục Diêu hiện tại có đam mê mới, chính là đọc các loại sách. Thông qua sách, cho dù hắn không ra khỏi cửa cũng có thể biết được rất nhiều chuyện, nhất là miêu tả tâm lý nhân vật trong sách, đối với hắn cũng là trợ giúp lớn để tiến thêm một bước thể hội tình cảm. Hiện tại theo cách tính tuổi của nhân loại thì Lục Diêu mới chỉ có ba tuổi, nhưng Lục Dật Văn biết rõ thân phận thật sự của Lục Diêu, cho nên cho dù thấy hắn chuyên chú đọc bộ sách nội dung thâm ảo nào đó cũng sẽ không cảm thấy kinh ngạc.
Nhưng tóm lại Lục Diêu vẫn rất nghiêm túc sắm vai một đứa trẻ phổ thông, thường thường còn cố ý nói mấy câu khờ dại, hoặc biểu hiện sự bướng bỉnh của đứa nhỏ.
Nhân tiện nhắc tới, khi Lục Dật Văn đề nghị dạy hắn chơi đàn dương cầm, Lục Diêu vì hứng thú với loại nhạc khí này, nên vui vẻ đồng ý, vẫn rất phối hợp học tập.
Trong khoảng thời gian này Lục Diêu liên hệ với những người khác đều là trực tiếp liên nhập ý thức của đối phương, không như dĩ vãng tự mình hiện thân, cũng bởi vì nguyên nhân này, Lục Diêu thường xuyên nhận được kháng nghị của bọn họ, nội dung kháng nghị hơn nửa là do hắn biến mất, nửa còn lại là bao giờ cho bọn họ gặp nhau? Lục Diêu đơn giản quyết định kéo mọi người đến thế giới này, nhìn xem những người này sẽ xử lý mối quan hệ với nhau như thế nào cũng là điều thú vị.
Không thuyết minh quá nhiều, Lục Diêu chỉ là đột ngột nối tiếp ý thức của mọi người, thông báo cho bọn họ bỏ lại hết nhiệm vụ đang làm, sau đó trực tiếp kéo người đến thế giới hiện tại của, rồi báo rằng tất cả bọn họ đang ở cùng một thế giới, toàn bộ quá trình không vượt quá mười giây.
Lục Diêu cũng không cố ý khống chế địa điểm truyền tống bọn họ, chỉ đại khái ném toàn bộ vào thành phố này, trong phạm vi nhỏ như vậy tìm được những người khác đối với bọn họ cũng không khó khăn gì.
Quả nhiên, buổi chiều hôm đó Lục Dật Văn liền đi ra ngoài, khi đi y còn thấp giọng ngâm nga, khóe môi vô thức cong lên, nhìn có vẻ tâm tình không tệ.
Lục Diêu không nghĩ tới Lục Dật Văn thật sự chờ mong gặp mặt những người khác như vậy, nhìn không ra người này là người quan tâm đồng bọn như vậy a. Trong lòng tràn ngập tò mò, Lục Diêu tạm thời giao thân thể cho hệ thống trí năng khống chế, để tránh bị mẹ phát hiện ra cái gì, bản thân thoát đi, một lần nữa hóa thành ý thức thể đi theo Lục Dật Văn – khi ở dạng ý thức thể không ai nhìn thấy hắn, cho nên không cần lo lắng bị bại lộ.
Một đường đi cùng Lục Dật Văn đến địa điểm gặp mặt, Lục Diêu nhất thời sửng sốt, không hiểu nổi vì sao lại muốn hao tâm tổn trí chạy đến vùng hoang vu dã ngoại.
Lục Dật Văn là người cuối cùng tới, khi y tới nơi, đã có ba người đứng đó, tuy rằng đều đã thay trang phục phù hợp với thời đại này, nhưng hai người An Duy Tư vẫn ngân phát ngân mâu, cùng Thanh Sơ tóc còn dài hơn con gái thời nay có vẻ thực không thích hợp.
“Nhìn có vẻ đã đến đông đủ, như vậy trước hết tự giới thiệu một chút đi, ta là Lục Dật Văn, nghe nói là người đầu tiên tham dự trò chơi của hắn.” Một tay nhẹ nhàng đặt trước ngực, Lục Dật Văn giống như thật sự chờ mong kết bạn với những người khác.
“Ta là Thường Dục. Thì ra là tiền bối, như vậy dựa theo phép tính người thường thì xem như là đại thúc đi?”
Nghe đối phương giống như vô tình châm chọc, Lục Dật Văn vẫn tươi cười bất biến, “Đúng vậy, thế nhưng cũng chẳng vấn đề gì, chung quy để theo đuổi ái nhân, dù tuổi có như lão yêu quái cũng chưa đủ, dù sao bề ngoài cũng không biến hóa. Hai vị bên kia thì sao?”
“Thanh Sơ.”
“An Duy Tư.”
Hai người đều nói ra tên mình rồi lại im lặng, có vẻ cũng không muốn trò chuyện.
“Tự giới thiệu hoàn tất…… Vậy ta đi thẳng vào chủ đề, hi vọng các vị không cần ôm bất cứ vọng tưởng gì với hắn nữa, như vậy chúng ta cũng có thể tâm bình khí hòa trò chuyện thoải mái.”
Lục Dật Văn sử dụng là ‘hắn’, nhưng tất cả mọi người ở đây đều hiểu là chỉ ai, mà đối với lời khuyên bảo vờ vịt của Lục Dật Văn, đương nhiên là chẳng ai bị đả động, Thường Dục nhún vai, “Tự ngươi cũng biết đó là vô nghĩa đi.”
“Nói cũng phải.”
Chuyện kế tiếp không cần bất cứ ngôn từ nào, trước khi đến đây mỗi người đều biết, mục đích của mình chỉ là giết những kẻ có tính uy hiếp với mình mà thôi, ngoài ra giải hòa hay hợp tác đều không có khả năng chấp nhận.
Lục Diêu cũng không biết mình đã hình thành phản xạ có điều kiện hay thế nào, tóm lại khi hắn nhìn ra mấy người này muốn bắt đầu dùng vũ lực giải quyết vấn đề, theo bản năng ra tay dùng dây thừng đặc thù trói tất cả lại. Mình vừa thấy tình cảnh mấy tên điên này muốn giáo huấn nhau sao?
Lấy lại hình tượng chùm sáng lúc trước, Lục Diêu hiện thân trước mặt bốn người lộ vẻ kinh ngạc, vì tỏ vẻ mình rất tức giận, còn cố ý đè thấp thanh âm vài phần, “Cho nên các ngươi muốn gặp mặt là vì lý do này?”
Bốn người thập phần thức thời ngậm miệng không nói gì, nếu vì chuyện nhỏ đó mà chọc giận Lục Diêu thì thật sự mất nhiều hơn được.
“Các ngươi tạm thời tiếp tục lưu lại thế giới này, cấm xuất hiện tình huống này lần thứ hai. Còn nữa, cho dù biến thành người, ta cũng không phải nữ nhân, lại càng không chấp nhận bị bất luận kẻ nào đặt phía dưới, ngừng vọng tưởng ngay.”
Dạy dỗ xong ‘đám trẻ’ nhà mình, Lục Diêu liền tính trở về, mà Lục Dật Văn vẫn bị dây thừng trói chặt lập tức lên tiếng, nặng nề mà xoát độ tồn tại, “Không muốn cùng trở về sao, Diêu Diêu?”
Áp khí hiện trường theo những lời này xuất hiện, lập tức thẳng tắp trượt xuống, Lục Diêu là vì có vẻ mình bất tri bất giác lại bị hãm hại, đám Thanh Sơ lại là vì hàm xúc thân mật trong câu nói, cùng với cái tên kia – Lục Diêu vẫn luôn tuyên bố mình không có tên cũng không cần tên! Như vậy người này vừa gọi cái gì?
Trầm mặc một lúc lâu, chỉ thấy chùm sáng đứng giữa không trung bỗng nhiên tỏa sáng, ánh sáng chói mắt hạ xuống, ngược lại xuất hiện là một nam nhân trưởng thành, cũng chính là Lục Diêu với thân thể lớn lên sau này của hắn ở thế giới này. Sau khi cải biến hình tượng, Lục Diêu không nói một lời đi đến trước mặt Lục Dật Văn, nâng tay túm cổ đối phương, trên trán hắn nổi lên gân xanh có thể thấy được hắn thật sự muốn bóp chết người kia.
Quả nhiên vẫn là thân thể nhân loại tiện lợi, dạy dỗ người vừa đủ thống khoái lại không cần sợ lỡ tay trực tiếp giết chết.
“Ngươi muốn yêu ai trong ba tên đó?” Lục Diêu trừng cái tên đang cười đến thực nhàn nhã trước mặt, một tay chỉ ba người bên kia, miệng đưa ra cách trừng phạt mà đối với Lục Dật Văn đúng là tương đối tàn khốc.
“Bị đối tượng mình thích nói như vậy, dù là ta cũng sẽ rất khó chịu a.”
“Nếu tha cho ngươi nữa ta cũng sẽ rất khổ sở.”
“Ta rất thích ngươi không buông tha ta ở trên giường, ở ngay đây cũng không thành vấn đề.”
Cái tên không biết xấu hổ, Lục Diêu thật có chút không cách nào xuống tay, vừa không muốn thật sự giết đối phương, lại không muốn cứ bỏ qua như vậy, về phần tiếp nhận đề nghị của y thì lại càng không muốn nói.
Chờ một lát, nói không chừng đề nghị này…… Vẫn có điểm đáng khen.
Chỉ thấy khóe môi Lục Diêu hơi hơi kéo lên, gỡ dây thừng cho ba người còn lại, nói: “Về sau gọi ta là Lục Diêu cũng được.” Sau đó liền mang theo Lục Dật Văn biến mất tại chỗ.
Bị mang về phòng rồi ném lên giường, Lục Dật Văn ngẩn người, tiết tấu này là Diêu Diêu thật sự muốn tiếp nhận đề nghị kia của mình? Kinh hỉ tới quá đột nhiên, y có điểm không kịp phản ứng.
Sau đó chỉ thấy Lục Diêu tự mình động thủ, chậm rãi cột cả người Lục Dật Văn lên giường, sau đó rút hết quần áo trên người Lục Dật Văn, đi.
Mãi cho đến tám giờ tối hôm đó, một lần nữa trở lại cơ thể hài đồng, Lục Diêu mới lôi kéo nữ nhân duy nhất ở tòa nhà này, đi đến phòng ngủ của ‘cha’, làm bộ như vô tình để nữ nhân thấy một màn hữu kinh vô hỉ. Có thể tưởng tượng được nữ nhân bất đắc dĩ thế nào khi cởi bỏ dây thừng cho Lục Dật Văn, rốt cuộc biết vì sao người này một lần cũng không chạm vào mình?
Trải qua chuyện bẽ mặt như vậy, Lục Dật Văn ngược lại cũng không tức giận, ngược lại càng cảm thấy Diêu Diêu thật sự quá khả ái, dùng phương pháp như vậy để trả thù, trong mắt y thật sự quá trẻ con.
Từ ngày đó, Lục Diêu và Lục Dật Văn bắt đầu có thêm vài người hàng xóm. Dù sao cũng là xã hội hiện đại, trừ phi tự dựng lên, bằng không sẽ không thể có một cái nhà dựng ở vùng hoang vu dã ngoại, đương nhiên tránh không được có hàng xóm tồn tại.
“Thật không khéo, chỗ ta không chào đón khách nhân.” Mặt âm trầm, Lục Dật Văn ngồi trên sô pha, nhìn Thanh Sơ đối diện ôm Lục Diêu trong ngực, ánh mắt chạm đến nét mặt thỏa mãn tràn ngập tình yêu của đối phương, càng có xúc động muốn phân thây vạn đoạn.
“Không cần ngươi chào đón.”
Cói tiếng nói chuyện của hai người như gió thoảng bên tai, ánh mắt Lục Diêu vẫn đóng đinh ở cuốn sách trong tay, chuyện như vậy đã thành thói quen, dù sao bọn họ cũng không dám ở trước mặt mình làm chết người. Lục Diêu cũng không bài xích đám Thanh Sơ bước vào sinh hoạt hiện tại của mình, hơn nữa khi biết mình đã sớm bị lộ thì hắn không giả vờ làm hài tử nữa, tự nhiên cũng không hề để ý tới oán niệm của Lục Dật Văn, muốn ra ngoài thì tùy tiện gọi một người cùng đi…… Hắn cũng không phải không muốn đi một mình ra ngoài, chỉ là lần trước làm như vậy thì hắn bị xem như trẻ đi lạc mà bị đưa vào cục cảnh sát.
Kéo kéo ống tay áo Thanh Sơ, Lục Diêu chỉ chỉ quyển sách trên tay, “Này làm như thế nào?”
Đó là một hình minh hoạ, trên đó là một đóa hoa tinh xảo, hơn nữa là dùng giấy gấp thành. Nếu Lục Diêu muốn đương nhiên có thể biến ra bao nhiêu thì biến, nhưng không thú vị bằng tự mình làm.
Thanh Sơ trước kia chưa từng làm thứ này, nhìn chằm chằm hình trên sách cẩn thận quan sát một lát, mới tùy tay lấy một tờ giấy trắng, động tác có chút trúc trắc, ngẫu nhiên tạm dừng, nhưng vẫn rất nhanh liền gấp được một đóa hoa không khác biệt lắm với trên hình, đặt trong tay Lục Diêu.
Lục Diêu vừa rồi nhìn chằm chằm động tác của Thanh Sơ, thấy đối phương thật sự thành công, không khỏi nhướn mày, cũng lấy một tờ giấy, phỏng theo quá trình vừa rồi của Thanh Sơ, hao phí hơn mười phút mới miễn cưỡng gấp thành công, chẳng qua so sánh với thành phẩm của Thanh Sơ, đóa hoa này có vẻ thập phần thô ráp đơn sơ, còn có nhiều chỗ nhăn nheo.
Tuy rằng thành quả không vừa ý, nhưng nếu biết chính xác quá trình làm, làm tiếp liền phi thường đơn giản.
Lục Diêu đang muốn tùy tay ném đóa hoa này vào thùng rác, liền bị Thanh Sơ đoạt lấy, “Tặng cho ta đi.”
Bị chậm một bước, sắc mặt Lục Dật Văn càng khó coi, thứ Lục Diêu tự tay làm ra bị người khác đoạt mất, sự thật này làm y thập phần căm tức.
Biết rõ hai người kia chẳng những vô duyên với từ ‘thiện lương’, nội tâm không chừng còn vô cùng hắc ám, Lục Diêu cũng không lo lắng xảy ra chuyện gì lớn. Từ lần trước Lục Dật Văn thiếu chút nữa ra tay giết một người vô tội không cẩn thận đụng phải Lục Diêu khi qua đường, Lục Diêu liền quy định bọn họ nếu lại phát sinh chuyện tương tự, thì trực tiếp trở về thế giới cũ làm nhiệm vụ.
Hiện tại ngẫm lại, đối với Lục Diêu mà nói, chuyện kinh hỉ lớn nhất, chính là dưới tình huống bốn người bọn họ xoay xung quanh, mà hắn còn an ổn làm nhân loại hai mươi năm.
Mà chấm dứt loại an ổn này, theo một trình độ nhất định cũng có thể nói là do chính Lục Diêu.
Ngày đó, bốn người hòa bình tới thần kỳ đồng thời xuất hiện trước mặt Lục Diêu, sau đó bắt đầu hình thành quan hệ hợp tác lần đầu tiên cũng là duy nhất trong đời.
Bọn họ dùng toàn bộ số điểm thưởng tích cóp, muốn đổi một lần cơ hội với Lục Diêu, một lần tranh thủ cơ hội.
Im lặng nghe mấy người kia nói xong, Lục Diêu buông quyển sách trên tay, con ngươi bình tĩnh vô ba nhìn bốn người cố chấp trước mặt, trầm mặc thật lâu.
Bọn họ vốn chỉ hi vọng Lục Diêu đồng ý đối mặt với việc theo đuổi của mình, nhưng vượt ngoài ý liệu là Lục Diêu lại đưa ra một ý tưởng khác, “Có thể.”
“Ta rất ngạc nhiên cái các ngươi gọi là tình yêu có cái gì đáng để truy đuổi, nếu thật sự thần kỳ như vậy, ta cũng không bài xích việc có thêm một bạn lữ.”
“Ta sẽ tạm thời phong bế ký ức, làm một nhân loại phổ thông. Muốn thay đổi thế nào là tùy các ngươi quyết định, chỉ cần không quá giới hạn.”
“Sau khi bắt đầu ta sẽ tạm chia năng lực của mình cho các ngươi, trò chơi lần này lấy hình thức nhiệm vụ tiến hành, ta sẽ đáp ứng một nguyện vọng của người thắng, không có hạn chế.”
Khi Lục Diêu đưa ra đề nghị này, trong lòng kỳ thật cũng có điểm chờ mong. Chung quy xem qua nhiều sách cùng ví dụ thực tế như vậy, tựa hồ tình yêu luôn có thể khiến người điên cuồng mê luyến, nếu có thể cảm nhận được loại cảm tình này, hắn cảm giác đối tượng là loại người nào cũng không quan trọng.
Định ra nhiệm vụ cụ thể là do mọi người cùng thương nghị thật lâu sau mới quyết định, mà khi nhiệm vụ chính thức bắt đầu trình tự trước sau do rút thăm quyết định, về phần muốn lấy thế giới nào thực hiện. Tương đối ăn ý, tất cả mọi người đều lựa chọn thế giới ban đầu của mình. Nếu trong quá trình có người cố ý sử dụng thủ đoạn ngăn cản Lục Diêu rời khỏi thế giới lúc ấy, hoặc là xuất hiện hiện tượng trái với quy tắc, hệ thống tự nhiên sẽ tiến hành xử lý.
Bất tri bất giác, vốn hệ thống có trí tuệ hẳn được cho là kiệt tác, đã triệt bị Lục Diêu sử dụng làm công cụ thu dọn cục diện rối rắm.
Mà Lục Diêu cũng là sau khi trò chơi kết thúc mới biết được ba người Thường Dục, An Duy Tư, Thanh Sơ đều phong bế luôn ký ức của bản thân, nghe nói nguyên nhân chính là vì bọn họ lo mình không nỡ để Lục Diêu rời đi, về phần vì sao Lục Dật Văn không áp dụng…… Theo trình tự thì y là người cuối cùng đương nhiên y không cần làm vậy.
Từ đó có thể thấy được vài việc, tỉ như Lục Diêu càng thêm không thể lý giải tư duy của Thường Dục – Thanh Sơ với An Duy Tư đều chỉ phong bế ký ức về Lục Diêu, cũng chỉ có y còn tạo thêm ký ức cho mình, thiếu chút nữa bị cha ruột làm chuyện ấy còn lưu lại bóng ma tâm lý, cũng mệt người này làm được như vậy, quả thực là tự ngược cuồng.
Hiển nhiên, hiện tại Lục Diêu đã có thể dễ dàng lý giải tâm lý cùng cảm tình của nhân loại, cũng bởi vậy mà hắn cảm thấy vô cùng phức tạp.
Từ góc độ công chính, bốn người đích xác đều dùng thủ đoạn của mình làm Lục Diêu động tâm…… Hắn cảm thấy vô cùng tuyệt vọng khi động tâm với đám thần kinh. Ba người trước thì khỏi nói, thế nào đến loại như Lục Dật Văn cũng có thể đả động tới mình? Tuy rằng thực không muốn thừa nhận, nhưng có lẽ là ngay từ đầu mình cũng đã có chút tình cảm với bọn họ không chừng.
Lịch sử đen tối tạm thời đến đây, hiện tại khó giải quyết nhất là vấn đề phần thưởng.
“Nếu quyết định không được, kỳ thật ta cũng không ngại chia sẻ. Có điều nếu có kẻ bị giết, vậy chỉ có thể cho thấy năng lực quá yếu, hi vọng Diêu Diêu không cần để ý.” Thấy Lục Diêu lộ vẻ buồn rầu, Lục Dật Văn cười khẽ, kéo tay phải Lục Diêu nhẹ nhàng thưởng thức, “Mấy tên bên kia, không muốn thì xin mời rời khỏi đây.”
“Nói đến nước này, không chấp nhận khiêu chiến thì có vẻ ta thực nhát gan.” Thường Dục mắt chứa sát ý trừng Lục Dật Văn, đoạt lấy tay Lục Diêu thủ, “Bị giết cũng đừng oán người khác.”
“Ta nhận.” An Duy Tư cũng không chút do dự mở miệng, không tham dự vào màn tranh đoạt của hai người kia, chỉ là vang lên tiếng quần áo rơi xuống đất, một tiểu bạch miêu nhẹ nhàng nhảy lên chân Lục Diêu, tìm tư thế thoải mái im lặng nằm xuống, đưa tới ánh mắt ghen ghét của quần chúng.
“Có thể.” Thanh Sơ nhẹ nhàng gật đầu, đi đến trước mặt Lục Diêu đang kinh ngạc, mềm nhẹ hôn lên trán đối phương, “Đêm nay là của ta.”
Mắt thấy mấy người này bắt đầu sắp xếp vấn đề ban đêm, lúc này Lục Diêu mới hiểu được vừa rồi phát sinh chuyện gì, lập tức nhăn mày lên tiếng phản đối, “Chuyện này đối với mỗi người đều không công bằng, ta cho rằng các ngươi không có khả năng chấp nhận chia sẻ bạn lữ với bất kỳ kẻ nào.”
Nghe lời này, tất cả mọi người nhịn không được bật cười, ngay cả Thanh Sơ cũng cong cong khóe miệng, An Duy Tư bình tĩnh mở miệng, “Chúng ta chỉ là không dám.”
Thường Dục nhẹ nhàng nói tiếp, “Đúng vậy, không tin ngài hỏi mấy tên này xem, kẻ nào dám nói mình nhất định sẽ là người cuối cùng được ngài chọn?”
Không dấu vết đẩy Thường Dục bên cạnh Lục Diêu ra, Lục Dật Văn cười cười, “Kỳ thật chỉ là trò chơi lần này cũng rất đáng sợ, ít nhất ta không dám đánh cuộc một lần nữa, nếu thua thì sẽ vĩnh viễn mất đi Diêu Diêu, đại giới như vậy ta trả không nổi. Cho nên Diêu Diêu không cần rối rắm, đây đều là vì bản thân chúng ta nhát gan mà tự làm tự chịu.”
“Chỉ cần sống đến sau cùng liền thắng.” Thanh Sơ nhẹ nhàng bâng quơ nói, tuyên cáo trò chơi sinh tồn giữa bọn họ đã chính thức bắt đầu.
“Các ngươi nhìn qua rất ăn ý, không phải đã sớm tập luyện rồi chứ.” Phát hiện mình hoàn toàn chen không lọt một lời, Lục Diêu hít sâu một hơi, tựa hồ còn chưa muốn tin sinh hoạt của mình sẽ càng thêm hỗn loạn.
“Sao có thể, ta chỉ nhìn bọn họ thôi đã muốn nôn rồi, chúng ta vẫn nên bàn về chuyện buổi tối thế nào đi.”
“Diêu Diêu đêm nay ngủ với ta đi, đã lâu không ngủ cùng nhau, thực hoài niệm a.”
“Ngủ với ta.”
“……” An Duy Tư không tham dự thảo luận, chỉ yên lặng chen chen vào lòng Lục Diêu, tranh luận vấn đề này quả thực không hề ý nghĩa, bắt đến tay mới là của mình, mấy tên ngu ngốc.
——————–
HOÀN
Danh sách chương