Ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã là mười giờ, Lục Diêu buông sách tính đi uống chén nước, vừa mới kéo cửa ra liền có một vật thể không rõ đổ xuống –

Bị đụng lui vài bước, Lục Diêu khó khăn đỡ lấy người đầy mùi rượu dính trên người mình, mơ hồ cảm giác huyệt thái dương lại bắt đầu nhảy lên, “Chỗ ta không cung cấp chỗ nghỉ cho tửu quỷ.”

Tuy nói như vậy, nhưng trực tiếp ném người ra ngoài cũng không thực tế, Lục Diêu vẫn đành đỡ An Duy Tư say đến mức rối tinh rối mù nằm lên giường. Đi ra ngoài nhìn một vòng, không thấy ai khác, đại khái còn đang ở yến hội, rơi vào đường cùng hắn đành bưng một chén nước trở về phòng.

“Dậy uống nước. Dám ói ra đây liền làm thịt ngươi.”

Lảo đảo ngồi dậy, An Duy Tư lại không nhận chén nước, mà ngơ ngác nhìn Lục Diêu, như là nghe không thấy Lục Diêu thúc giục vậy. Tựa hồ cảm thấy chỉ nhìn thôi thì hoàn toàn không đủ, An Duy Tư lôi kéo Lục Diêu kề sát vào một ít, đem đầu chôn vào cổ đối phương, thấp giọng thì thào, “Thích……”

Tóc ngắn ngủn đâm Lục Diêu có chút ngứa, khó chịu nhăn mi, “Ngươi cho rằng mình còn ở tuổi làm nũng sao? Uống nước xong rồi mau chóng về đi.”

“Chủ nhân, ta thắng.”

“Nga, thật lợi hại, uống nước.” Nói cũng nói xong, Lục Diêu mới sửng sốt, cảm giác mình vừa nghe được cái gì đó không đúng – chủ nhân là thứ gì a? Cân nhắc một chút, quyết định xem như không nghe thấy vẫn tốt hơn.

Người uống say tựa hồ mất sạch kỹ năng câu thông, làm Lục Diêu nói thế nào cũng vẫn cố chấp không nhìn chén nước kia, hơn nữa hư hư thực thực thật cao hứng ôm Lục Diêu lải nhải, “Ta thắng Grant, ngươi có thể thích ta một chút hay không?”

“Không có khả năng.”

“Vậy vĩnh viễn đều ở bên ta có thể chứ?”

“Cũng không có khả năng.”

Cảm thấy An Duy Tư bỗng dưng cứng đờ, Lục Diêu cũng nhịn không được tự giễu trong lòng: Ta quả nhiên thích hợp làm người xấu.

Làm sao đây, chủ nhân nói hắn sẽ rời đi, tại sao có thể như vậy? An Duy Tư trước kia nhân sinh thủy chung toàn một màu xám, không có ai để ý, không có việc gì thích làm, chưa từng có một tia dương quang kỳ vọng. Thế nhưng y phát hiện chỉ cần đứng bên cạnh Lục Diêu, thì sẽ thực thoải mái thực ấm áp, cho nên khi ý thức được điểm này, An Duy Tư liền quyết định dù có thế nào cũng sẽ không để Lục Diêu biến mất khỏi sinh mệnh của mình.

“Ta không cho phép, ngươi nếu muốn rời đi, ta sẽ giấu ngươi đến một nơi không ai tìm được.” An Duy Tư ngẩng đầu, nghiêm túc nói với Lục Diêu. Cho dù trên mặt y còn đỏ ửng vì say, song thần thái cũng không khiến người ta cho rằng y đang nói đùa, huống chi y vốn là không phải người biết nói đùa.

Cái này phiền toái lớn.

Đặt chén nước lên bàn, Lục Diêu hít sâu điều chỉnh một chút biểu tình của mình, sau đó tùy tay rút lấy một tờ giấy chiết thành hoa hồng, biểu hiện thâm tình chân thành đưa hoa hồng tới trước mặt An Duy Tư, khóe miệng tươi cười bất đắc dĩ mà tràn ngập nhu tình, “Thực xin lỗi, ta cũng không muốn như vậy, nhưng hãy cho ta một ít thời gian được chứ? Một năm sau, ta sẽ đưa cho ngươi bông hồng thật sự.”

Tác phong chuyển biến quá nhanh, An Duy Tư hoàn toàn ngây ngẩn cả người, nhưng Lục Diêu cũng lười quản nhiều như vậy, một tên say xỉn nào có chú ý được không thích hợp điểm nào?

Tuy rằng không muốn lừa gạt cảm tình của người khác, nhưng hắn là kẻ ích kỷ, cũng không định vì người khác thích mà buông tha cơ hội rời đi.

“Thật sự?” An Duy Tư nhìn Lục Diêu, thật cẩn thận hỏi, cũng đã che giấu không nổi vui sướng trong mắt.

“Ân, ta…… Ta yêu ngươi.”

Tiếp nhận hoa giấy trong tay Lục Diêu, An Duy Tư đã hoàn toàn bị kinh hỉ cự đại này đánh tới hôn mê, đầu não vốn đã không quá rõ ràng giờ càng không thể tự hỏi vì cái gì thái độ Lục Diêu chuyển biến nhanh như vậy, chỉ cảm thấy sự tình tốt đẹp nhất trên thế giới này cũng chỉ đến thế.

Im lặng nhìn An Duy Tư cười giống như một đứa trẻ, Lục Diêu chỉ có thể nói thầm trong lòng tiếng xin lỗi.

Vốn cho rằng rất đơn giản, không nghĩ tới tỏ tình không có tình cảm như vậy một chút cũng không thoải mái, là vì những lời này rất nặng nề sao?

“Ta đi ra ngoài một chút.” Hoàn toàn không chú ý tới rối rắm trong lòng Lục Diêu, An Duy Tư cẩn thận cất hoa hồng đi, liền nhanh chóng ra khỏi phòng Lục Diêu.

“……” Để người này chạy ra ngoài trong tình trạng đó không sao chứ?

Sau một đoạn mạc danh kỳ diệu diễn ra, đêm lại một lần nữa trở về yên ả, loại im ắng mỏng manh chỉ duy trì đến sáng sớm.

Lục Diêu chỉ biết là mình đã tỉnh lại rất sớm, bên ngoài đã loạn thành một đoàn, đại khái An Duy Tư giờ phút này đang bận rộn thu dọn cảnh hỗn độn không biết là cái gì kia? Về phần Grant, tên kia không cần nghĩ cũng biết, khẳng định ở đâu đó tránh bị quấy rầy.

“An Duy Tư đâu?” Tùy tay túm lấy một người, nhận được đáp án xong Lục Diêu liền đến phòng An Duy Tư xử lý sự vụ.

“Đây là đang xảy ra chuyện gì?”

An Duy Tư ngẩng đầu, thấy người tới là Lục Diêu, biểu tình lạnh lùng trên mặt lập tức dịu xuống, tùy tay rót ly nước cho đối phương, “Grant chết.”

“Rầm” Bàn tay Lục Diêu đang muốn nhận cái chén chấn động, nước đổ đầy lên bàn.

Mặc cho ai đều không thể tin tưởng, một người mới hôm qua còn gặp mặt, vậy hôm nay không hề dự triệu lại được cho biết gã đã tử vong.

Buông cái chén, Lục Diêu sắc mặt khó coi lại một lần nữa hỏi, “Ngươi đang nói đùa?”

“Ta từ trước đến nay không nói đùa.” Cho dù đang tới cái chết của huynh trưởng mình, biểu tình của An Duy Tư vẫn chưa từng có một tia biến hóa, có điều lấy quan hệ giữa bọn họ mà xét âu cũng là bình thường, “Nguyên nhân tử vong tạm thời không thể xác định, bước đầu phán đoán là bị dị thú tập kích, cho nên chúng ta cần phải rời khỏi đây ngay lập tức.”

Nhìn Lục Diêu vẫn một bộ biểu tình không thể tin, An Duy Tư đứng dậy khỏi chỗ ngồi, ý bảo Lục Diêu đi cùng mình.

Đi đến một gian phòng không có gì trang trí, trong phòng không đặt bất cứ thứ gì, trừ vật trung tâm đậy vải trắng …… Đại khái là thi thể đi.

Thấy Lục Diêu không có động tác, An Duy Tư liền chủ động tiến lên, xốc đầu vải trắng lên, phía dưới lộ ra mái tóc cùng khuôn mặt đều vô cùng quen thuộc, cũng khiến Lục Diêu không thể dùng bất cứ lý do gì thuyết phục bản thân đây có lẽ chỉ là một trò đùa.

Hai gò má đã rút đi huyết sắc còn dính lấm tấm thứ đỏ sậm khô cứng, bộ dáng Grant thực bình thản, là cái loại bình thản rất ít xuất hiện tại trên mặt gã, thay vì nói là ngoài ý muốn bỏ mình, ngược lại càng như là tự nguyện an nghỉ, tựa hồ tử vong đối với người này ngược lại lại là giải thoát.

“Nơi này chỉ kiến tạo cho diễn luyện lâm thời, không có thiết bị giữ thi thể, cho nên mặc kệ suy xét từ phương diện nào đều cần phải nhanh chóng trở về.” An Duy Tư thản nhiên nói.

Trò đùa này thật sự quá lớn.

Cự đại đả kích khiến cho Lục Diêu đến khi lên phi thuyền vẫn còn có điểm hoảng hốt, hắn rốt cuộc không trở về được?

Thấy Lục Diêu vẫn như nhận được đả kích trầm trọng, An Duy Tư thần tình thoáng ảm đạm, “Ngươi thật sự thích Grant như vậy sao?”

“Xin lỗi, để ta yên tĩnh một chút.”

“Ầm vang!”

Theo một tiếng nổ, cả phi thuyền bắt đầu kịch liệt lay động, lắc lư dữ dội làm người ta đứng không vững chân, gặp Lục Diêu trở tay không kịp sắp ngã sấp xuống, An Duy Tư vội vàng bắt lấy cánh tay hắn, lại vì lực dưới chân không tiện mà cùng nhau ngã xuống, làm đệm phía dưới Lục Diêu.

Thấy thế Lục Diêu lập tức đứng lên, sắc mặt thoáng xấu hổ, mà một đương sự khác lại như không có việc gì vịn vách tường cùng đứng lên.

“Thượng tướng đại nhân, gặp địch tập kích, phi thuyền của chúng ta giống như đã bị khống chế!” Một binh sĩ nghiêng ngả lảo đảo xông tới hội báo, thần sắc hoảng loạn.

An Duy Tư nhăn mày, đang muốn hạ lệnh mở hệ thống phòng ngự, radio trong khoang thuyền bỗng nhiên vang lên, một thanh âm mà Lục Diêu nghe có chút quen tai thong thả nói, “An Duy Tư Chris tiên sinh, còn có Lục Diêu tiên sinh, thỉnh nhị vị đến phi thuyền của chúng ta làm khách một chuyến. Đương nhiên, đây cũng không phải đang trưng cầu ý kiến.”

“Thượng tướng đại nhân, đây nhất định là cạm bẫy của địch, ngài – ”

“Mở thông đạo nối tiếp, đừng để ta nói lần thứ hai.” An Duy Tư đánh gãy binh lính khuyên can.

Phi thuyền rung động thoáng bình ổn, An Duy Tư nhìn Lục Diêu cười cười, kéo tay đối phương, dẫn hắn về hướng thông đạo.

Nhận thấy An Duy Tư tựa hồ cũng không cảm thấy kinh hoảng, Lục Diêu hơi có chút nghi hoặc, đồng thời cũng thực khó hiểu vì sao đối phương lại muốn mình qua? An Duy Tư đã đành, mình nói thế nào cũng chỉ là nhân viên không quan trọng đi.

“Ta sẽ bảo hộ ngươi.” Như đang hứa hẹn cái gì, An Duy Tư nắm thật bàn tay Lục Diêu.

Vấn đề là ai muốn ngươi bảo hộ a?

Dưới cái nhìm châm chú lo âu của mọi người, An Duy Tư cùng Lục Diêu đi lên phi thuyền quân địch. Lên trên thuyền, đã có người chờ ở một bên, thấy bọn họ đến liền ý bảo hai người đi theo mình, tựa hồ là đến mang lộ.

Mang theo hai người đi đến một gian như là phòng nghỉ địa phương, bồi bàn khom lưng có lễ nói, “Chris đại nhân sẽ đến ngay, xin chờ.”

Chris?

Lục Diêu nghĩ ra, đây là một trong ba số liên hệ trên thẻ của mình.

“Mỹ nhân – ” Theo một tiếng hô sung sướng, một người đột nhiên từ sau lưng bổ nhào vào người Lục Diêu, Lục Diêu lập tức liền cảm giác có hai ‘vật thể’ cảm giác tồn tại rất mạnh mẽ đang dán trên lưng mình, còn một cỗ mùi hương.

An Duy Tư nhất thời đen mặt, một tay xả nữ nhân đang treo trên lưng Lục Diêu xuống, không chút thương hương tiếc ngọc.

“Rất đau a!”

Lục Diêu rốt cuộc có thể thấy rõ mặt nữ nhân kia, một mái tóc nâu dài xinh đẹp tự nhiên, trên môi nhàn nhạt màu son, nhìn thực thuận mắt, mi nhãn tựa hồ luôn mang theo tiếu ý, luôn cảm giác không hiểu sao….. thực quen mắt. Loại cảm giác không thích hợp này là sao thế này?

Thấy Lục Diêu không chuyển mắt nhìn chằm chằm nữ nhân xa lạ này, An Duy Tư cả người đều như ngâm trong dấm chua.

Nữ nhân còn bướng bỉnh nháy mắt mấy cái với Lục Diêu, Lục Diêu chần chờ một lúc lâu sau, không xác định nói, “Edie?”

“Nha, ngươi cư nhiên còn nhận ra ta, hảo cảm động a – đúng rồi đúng rồn, quả bom nhỏ kia là ta cài, có phải thực kinh hỉ không a?”

Lục Diêu: …

An Duy Tư: #
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện