“Lục Diêu, rời giường nga, a!”
Đây là sáng sớm ngày hôm sau, Grant đến gọi Lục Diêu rời giường sau đó bị hung hăng cào mu bàn tay.
Lục Diêu mở mắt ra, liền thấy một người một mèo đang giằng co bên giường của hắn, tầm mắt giao hội cơ hồ sắp toát ra tia lửa.
Hoàn toàn không muốn đi tự hỏi nguyên nhân dẫn tới cảnh tượng này, Lục Diêu đứng dậy, trấn định mỗi tay một tên nho nhã “mời” hai kẻ ấy ra ngoài, sau đó xoay người nằm ngủ tiếp.
Thủ vệ ở bên ngoài thấy hai vị đại nhân vật bị ném ra, trực giác nhìn thấy thứ gì đó ghê gớm, sợ tới mức lạnh run, liều mạng thu nhỏ sự tồn tại của bản thân.
Grant đang muốn mang con mèo chết tiệt này tới phòng bếp đôn canh, cửa phòng vừa khép lại bỗng nhiên bị mở ra, Lục Diêu còn có điểm buồn ngủ mông lung mặc áo ngủ đi ra, áo ngủ rộng rãi lệch về một bên, lộ ra bả vai lược gầy, mà chủ nhân nó lại mảy may không biết bản thân cảnh xuân chợt tiết trước mặt người khác, thanh âm khàn khàn nói, “Nước……”
Thủ vệ cuối cùng cũng có lý do chạy trốn, đáp lại một tiếng liền lợi dụng tốc độ khó có thể tin mà tiêu thất.
Cuối cùng cũng thanh tỉnh một chút, Lục Diêu về phòng thay áo ngủ, sau khi quay ra lại vẫn thấy một người một mèo nhìn nhau chằm chằm, tựa hồ hai gã đó đứng cạnh nhau thì không còn việc gì khác để làm. Lại nói tiếp, thế nào An Duy Tư lại biến thành miêu? Thấy Lục Diêu đi ra, thân hình so với Grant có vẻ nhỏ xinh hơn tiểu bạch miêu lập tức chạy tới, cắn ống quần Lục Diêu, cố gắng lôi kéo về phía phòng mình, còn thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu nho nhỏ, tựa hồ đang gọi hắn qua xem thứ gì.
Như vậy thật đáng thương, Lục Diêu liền đi theo y đến trước cửa phòng, trong ánh mắt chờ mong của đối phương mà mở cửa ra –
Phía sau cửa phòng so với ngày hôm qua khác nhau rất lớn, phòng bệnh vốn trống rỗng đặt đầy các loại đồ giải trí, cơ hồ đầy đủ mọi thứ, còn một ít hoa quả, đồ ăn vặt cũng không ít, còn thêm một cái giường.
“Miêu – ” An Duy Tư kỳ vọng nhìn Lục Diêu, có phải như vậy hắn sẽ có thể đến phòng mình hay không?
“……”
Ôm lấy An Duy Tư vào phòng, Lục Diêu vô tình nhốt Grant đang muốn xem náo nhiệt ngoài cửa.
“Nghe đây, ta không có khả năng thích ngươi, cho nên hiện tại liền chết tâm đi, về sau tốt nhất cũng đừng tiếp cận ta.”
Lục Diêu bình thường sẽ không vòng vo trong loại chuyện này, bởi vậy cũng từng làm thương tâm không ít người, nhưng hắn kiên trì cho rằng như vậy không có gì sai.
Lời nói xong, Lục Diêu đột nhiên cảm giác cánh tay trầm xuống, cả người lập tức liền bị áp xuống đất, xoa xoa cái đầu đau, Lục Diêu không vui trừng An Duy Tư bỗng nhiên biến thành nhân hình.
Biến trở về hình người thì quần áo cũng không thể biến theo, cho nên An Duy Tư giờ phút này đang lõa thể áp trên người Lục Diêu, một đôi con ngươi ngân bạch xinh đẹp gắt gao nhìn chằm chằm đối phương, như là dã thú nhìn chằm chằm con mồi trúng ý.
Tuy rằng vẫn biết Lục Diêu không thích mình, thế nhưng bị trực tiếp thông báo về sau cũng sẽ không thích, vẫn dễ dàng khiến An Duy Tư cảm thấy bi thương.
“Tê lạp”
Nghe thanh âm áo sơmi bị xé mất, Lục Diêu biết sự tình sẽ càng phiền toái.
Lục Diêu rất muốn giãy dụa, thế nhưng An Duy Tư dùng vỏn vẹn một bàn tay là có thể gắt gao giam cầm được hai tay của hắn, phương thức khóa ngồi trên người hắn cũng thập phần xảo diệu khiến hắn không dụng nổi khí lực để phản kháng. Cho dù Lục Diêu hiện tại cũng miễn cưỡng có thể nhận nam nhân, thế nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới để nam nhân tùy ý tới thượng mình, nhưng thế giới này phòng cách âm hiệu quả tương đối tốt, dù hắn muốn la lên thì người bên ngoài đại khái cũng không nghe thấy.
—— hoan nghênh hài hòa ——
Cùng lúc làm như vậy, trong lòng Lục Diêu cũng không phải thoải mái như vẻ bề ngoài hắn thể hiện. Bản nhân hắn cũng không có dục vọng rất nặng, trước khi quen Thường Dục tần suất ‘làm’ cũng không cao, đối với chuyện nửa ép buộc như thế này càng là đề không nổi hưng trí.
Nghĩ như vậy, Lục Diêu liếc liếc mắt nhìn thần sắc mê loạn của An Duy Tư. Nhìn qua đích xác thực lơi lỏng, nhưng nếu bản thân chạy trốn thì khả năng thành công lại vẫn cơ hồ là số không, trọng yếu nhất là hắn không xác định An Duy Tư hiện tại nếu như bị chọc giận sẽ làm ra chuyện gì.
“Ngươi đang thất thần. Ta không cho phép.”
Thu hồi suy nghĩ, Lục Diêu giương mắt đụng tới một đôi mắt tràn ngập dục vọng, nhất thời tâm tình vốn bất mãn càng trở nên ác liệt, trong đại não một sợi thần kinh mang tên nhẫn nại vốn tinh tế đến đáng thương thoáng chốc đứt phựt, “A……” Giận dữ phản cười.
Từ nhỏ đến lớn đây là lần duy nhất hắn nghẹn khuất như vậy, trên lý trí biết rất rõ ràng bản thân không nên đối địch với kẻ giữ chức vị quan trọng trong đế quốc như An Duy Tư, nhưng Lục Diêu cho rằng người ngẫu nhiên cũng cần một lần không lý trí.
Cùng lắm thì sớm hoàn thành cái nhiệm vụ đáng chết kia rồi sớm rời đi mà thôi.
Hạ quyết định, Lục Diêu nâng tay kéo đầu An Duy Tư xuống, hai khuôn mặt thiếp đến quá gần, Lục Diêu gợi lên khóe miệng, lại nhìn không ra tươi cười, “Nếu ngươi còn không lăn xuống, cuối cùng sẽ có một ngày ta giết chết ngươi. Ta đánh không lại ngươi, thế nhưng giết người có một cái đầu dùng được là đủ rồi.” Dứt lời, Lục Diêu vỗ vỗ cái mông xúc cảm thực không tồi của đối phương, nhân nộ khí mà thanh âm bị đè thấp vẫn rất có từ tính, “Muốn nếm thức ăn tươi, ta đề cử Edie, hắn sẽ rất thích ý.”
Như không nghe thấy sát ý trong lời của Lục Diêu, An Duy Tư lộ ra biểu tình tự hỏi, “Ngươi sẽ chán ghét ta sao?”
“Thực vinh hạnh, ngươi đã là kẻ ta chán ghét nhất rồi.”
.
Đây là sáng sớm ngày hôm sau, Grant đến gọi Lục Diêu rời giường sau đó bị hung hăng cào mu bàn tay.
Lục Diêu mở mắt ra, liền thấy một người một mèo đang giằng co bên giường của hắn, tầm mắt giao hội cơ hồ sắp toát ra tia lửa.
Hoàn toàn không muốn đi tự hỏi nguyên nhân dẫn tới cảnh tượng này, Lục Diêu đứng dậy, trấn định mỗi tay một tên nho nhã “mời” hai kẻ ấy ra ngoài, sau đó xoay người nằm ngủ tiếp.
Thủ vệ ở bên ngoài thấy hai vị đại nhân vật bị ném ra, trực giác nhìn thấy thứ gì đó ghê gớm, sợ tới mức lạnh run, liều mạng thu nhỏ sự tồn tại của bản thân.
Grant đang muốn mang con mèo chết tiệt này tới phòng bếp đôn canh, cửa phòng vừa khép lại bỗng nhiên bị mở ra, Lục Diêu còn có điểm buồn ngủ mông lung mặc áo ngủ đi ra, áo ngủ rộng rãi lệch về một bên, lộ ra bả vai lược gầy, mà chủ nhân nó lại mảy may không biết bản thân cảnh xuân chợt tiết trước mặt người khác, thanh âm khàn khàn nói, “Nước……”
Thủ vệ cuối cùng cũng có lý do chạy trốn, đáp lại một tiếng liền lợi dụng tốc độ khó có thể tin mà tiêu thất.
Cuối cùng cũng thanh tỉnh một chút, Lục Diêu về phòng thay áo ngủ, sau khi quay ra lại vẫn thấy một người một mèo nhìn nhau chằm chằm, tựa hồ hai gã đó đứng cạnh nhau thì không còn việc gì khác để làm. Lại nói tiếp, thế nào An Duy Tư lại biến thành miêu? Thấy Lục Diêu đi ra, thân hình so với Grant có vẻ nhỏ xinh hơn tiểu bạch miêu lập tức chạy tới, cắn ống quần Lục Diêu, cố gắng lôi kéo về phía phòng mình, còn thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu nho nhỏ, tựa hồ đang gọi hắn qua xem thứ gì.
Như vậy thật đáng thương, Lục Diêu liền đi theo y đến trước cửa phòng, trong ánh mắt chờ mong của đối phương mà mở cửa ra –
Phía sau cửa phòng so với ngày hôm qua khác nhau rất lớn, phòng bệnh vốn trống rỗng đặt đầy các loại đồ giải trí, cơ hồ đầy đủ mọi thứ, còn một ít hoa quả, đồ ăn vặt cũng không ít, còn thêm một cái giường.
“Miêu – ” An Duy Tư kỳ vọng nhìn Lục Diêu, có phải như vậy hắn sẽ có thể đến phòng mình hay không?
“……”
Ôm lấy An Duy Tư vào phòng, Lục Diêu vô tình nhốt Grant đang muốn xem náo nhiệt ngoài cửa.
“Nghe đây, ta không có khả năng thích ngươi, cho nên hiện tại liền chết tâm đi, về sau tốt nhất cũng đừng tiếp cận ta.”
Lục Diêu bình thường sẽ không vòng vo trong loại chuyện này, bởi vậy cũng từng làm thương tâm không ít người, nhưng hắn kiên trì cho rằng như vậy không có gì sai.
Lời nói xong, Lục Diêu đột nhiên cảm giác cánh tay trầm xuống, cả người lập tức liền bị áp xuống đất, xoa xoa cái đầu đau, Lục Diêu không vui trừng An Duy Tư bỗng nhiên biến thành nhân hình.
Biến trở về hình người thì quần áo cũng không thể biến theo, cho nên An Duy Tư giờ phút này đang lõa thể áp trên người Lục Diêu, một đôi con ngươi ngân bạch xinh đẹp gắt gao nhìn chằm chằm đối phương, như là dã thú nhìn chằm chằm con mồi trúng ý.
Tuy rằng vẫn biết Lục Diêu không thích mình, thế nhưng bị trực tiếp thông báo về sau cũng sẽ không thích, vẫn dễ dàng khiến An Duy Tư cảm thấy bi thương.
“Tê lạp”
Nghe thanh âm áo sơmi bị xé mất, Lục Diêu biết sự tình sẽ càng phiền toái.
Lục Diêu rất muốn giãy dụa, thế nhưng An Duy Tư dùng vỏn vẹn một bàn tay là có thể gắt gao giam cầm được hai tay của hắn, phương thức khóa ngồi trên người hắn cũng thập phần xảo diệu khiến hắn không dụng nổi khí lực để phản kháng. Cho dù Lục Diêu hiện tại cũng miễn cưỡng có thể nhận nam nhân, thế nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới để nam nhân tùy ý tới thượng mình, nhưng thế giới này phòng cách âm hiệu quả tương đối tốt, dù hắn muốn la lên thì người bên ngoài đại khái cũng không nghe thấy.
—— hoan nghênh hài hòa ——
Cùng lúc làm như vậy, trong lòng Lục Diêu cũng không phải thoải mái như vẻ bề ngoài hắn thể hiện. Bản nhân hắn cũng không có dục vọng rất nặng, trước khi quen Thường Dục tần suất ‘làm’ cũng không cao, đối với chuyện nửa ép buộc như thế này càng là đề không nổi hưng trí.
Nghĩ như vậy, Lục Diêu liếc liếc mắt nhìn thần sắc mê loạn của An Duy Tư. Nhìn qua đích xác thực lơi lỏng, nhưng nếu bản thân chạy trốn thì khả năng thành công lại vẫn cơ hồ là số không, trọng yếu nhất là hắn không xác định An Duy Tư hiện tại nếu như bị chọc giận sẽ làm ra chuyện gì.
“Ngươi đang thất thần. Ta không cho phép.”
Thu hồi suy nghĩ, Lục Diêu giương mắt đụng tới một đôi mắt tràn ngập dục vọng, nhất thời tâm tình vốn bất mãn càng trở nên ác liệt, trong đại não một sợi thần kinh mang tên nhẫn nại vốn tinh tế đến đáng thương thoáng chốc đứt phựt, “A……” Giận dữ phản cười.
Từ nhỏ đến lớn đây là lần duy nhất hắn nghẹn khuất như vậy, trên lý trí biết rất rõ ràng bản thân không nên đối địch với kẻ giữ chức vị quan trọng trong đế quốc như An Duy Tư, nhưng Lục Diêu cho rằng người ngẫu nhiên cũng cần một lần không lý trí.
Cùng lắm thì sớm hoàn thành cái nhiệm vụ đáng chết kia rồi sớm rời đi mà thôi.
Hạ quyết định, Lục Diêu nâng tay kéo đầu An Duy Tư xuống, hai khuôn mặt thiếp đến quá gần, Lục Diêu gợi lên khóe miệng, lại nhìn không ra tươi cười, “Nếu ngươi còn không lăn xuống, cuối cùng sẽ có một ngày ta giết chết ngươi. Ta đánh không lại ngươi, thế nhưng giết người có một cái đầu dùng được là đủ rồi.” Dứt lời, Lục Diêu vỗ vỗ cái mông xúc cảm thực không tồi của đối phương, nhân nộ khí mà thanh âm bị đè thấp vẫn rất có từ tính, “Muốn nếm thức ăn tươi, ta đề cử Edie, hắn sẽ rất thích ý.”
Như không nghe thấy sát ý trong lời của Lục Diêu, An Duy Tư lộ ra biểu tình tự hỏi, “Ngươi sẽ chán ghét ta sao?”
“Thực vinh hạnh, ngươi đã là kẻ ta chán ghét nhất rồi.”
.
Danh sách chương