“Bây giờ chứng cứ đã vô cùng xác thực, ngươi còn có lời nào muốn nói không?” Hoàng đế nhìn Cảnh Phức Thù, chậm rãi hỏi.

Cảnh Phức Thù đã trở nên đờ đẫn, “Không còn.”

“Cho nên, những tội danh này, ngươi đều nhận?”

“Thần thiếp còn có thể không nhận sao?” Cảnh Phức Thù cười chua chát, giọng điệu có chút châm chọc.

Minh Sung nghi đứng một bên nhíu mày lại, “Thái độ kia của ngươi là có ý gì? Ngươi đã phạm phải trọng tội, chẳng lẽ trong lòng còn thấy oan ức sao?”

Cảnh Phức Thù nghe vậy, thế mà lại nghiêm túc trả lời Minh Sung nghi, “Không, thần thiếp không thấy oan ức. Chỉ là thần thiếp đang hối hận.”

“Hối hận?” Hoàng đế không tỏ rõ thái độ.

“Thần thiếp hối hận ngày đó không nên đi theo ca ca ra ngoài thành cưỡi ngựa.” Cảnh Phức Thù nhìn hắn, trong mắt tràn đầy lưu luyến si mê và thâm tình khắc cốt, “Như vậy, thần thiếp sẽ không gặp phải bệ hạ, cũng sẽ không cần sống những ngày tháng khó khăn, khổ sở như vậy…”

Hoàng đế bình thản nhìn Cảnh Phức Thù, không nói gì.

“Bệ hạ, Người đừng bị nàng ta lừa gạt một lần nữa!” Hạ Quỳnh chương thấy phản ứng của Hoàng đế, lo sợ hắn sẽ mềm lòng với Cảnh Phức Thù, gấp gáp nói, “Mọi người đều thấy rõ ràng. Dối trá tỏ vẻ, mê hoặc lòng người. Đây chính là cái mà Trinh Quý cơ am hiểu nhất! Những lời từ trong miệng nàng ta nói ra, ngàn vạn lần không thể tin là thật!”

Hạ Quỳnh chương nói xong, mong đợi nhìn phản ứng của Hoàng đế. Hắn vẫn nhìn Cảnh Phức Thù, không thèm đáp lại Hạ Quỳnh chương cũng không biết có nghe thấy gì hay không.

“Bệ hạ, thần thiếp thấy, trong sự việc này Trinh Quý cơ đã có thể che giấu mọi người, không chừng trên những phương diện khác cũng có không ít bí mật. Vì phòng ngừa chân tướng bị vùi lấp, xin bệ hạ tra rõ những người bên cạnh nàng ta, để xem có thể đào ra bao nhiêu chuyện bẩn thỉu khác!” Hạ Quỳnh chương không tỏ ra giận dữ, mà tiếp tục thổi phồng.

Rốt cuộc Hoàng đế cũng quay đầu nhìn về phía nàng ta, “Ồ, Nhị Sơ nàng cảm thấy nên tra rõ sao?”

“Vâng.” Hạ Quỳnh Chương nói.

Hắn ngẫm nghĩ rồi cười đáp, “Dĩ nhiên là phải tra. Trẫm cũng muốn biết, A Thù, rốt cuộc ngươi đã giấu giếm trẫm bao nhiêu chuyện.”

Cảnh Phức Thù vô lực nhắm mắt lại.

Ánh mắt của Hoàng đế nhìn về phía Ngọc Liễu và Lý Hòa, “Đem hai người kia nhốt vào Vĩnh Hạng,canh giữ chặt chẽ, không cho phép trốn thoát.” Dừng một chút, hắn lại nói, “Về phần Trinh Quý cơ, đưa về Thành An điện, không có ý chỉ của trẫm, bất kỳ ai cũng không được tiến vào.”

“Tuân lệnh.” Thái giám lập tức tiến đến, kéo Ngọc Liễu và Lý Hòa ra ngoài.

Trước sự lôi kéo của Thái giám, Cảnh Phức Thù đứng dậy, các phi tần bốn phía đều có chút hả hê nhìn nàng ta nhưng Cảnh Phức Thù lại không thèm bận tâm.

Ánh mắt lạnh nhạt của nàng ta lướt qua người Cố Vân Tiện, bên môi giương lên một nụ cười lạnh như có như không.

Cố Vân Tiện cho là nàng ta sẽ nói gì đó, nhưng ngoài ý muốn, Cảnh Phức Thù chỉ nhìn nàng một cái, liền quay người rời đi.

*          *          *          *          *

Mặc dù hậu cung nháo nhào đến mức này, nhưng việc triều chính vẫn là quan trọng nhất. Hoàng đế sau khi xử lý xong bên này liền đi qua Ly Tiêu điện, cùng chư vị đại thần nghị sự. Các phi tần cũng về cung riêng của mình dùng bữa, chuẩn bị cho một buổi chiều bận rộn.

Sau khi tất cả mọi người đã tản đi, Cố Vân Tiện một mình đứng ở rừng đào ở phía sau cung một hồi lâu.

Mùa này, hoa đào và lá đều biến mất không còn tăm tích, chỉ còn chạc cây trụi lủi run lẩy bẩy trong gió rét. Một lớp tuyết trắng xóa đọng lại ở phía trên, nhìn chúng thật rung động lòng người.

Cố Vân Tiện nhìn chúng, trong đầu nhớ lại ngày đầu xuân tháng ba, khung cảnh náo nhiệt trong rừng đào, bỗng nhiên cảm thấy bất đắc dĩ.

Hoa nở hoa tàn, ý trời đã định, từ xưa đến nay những phàm phu tục tử như họ há có thể chi phối.

Đến lúc nàng trở lại trong điện, thì đã bị đông cứng đến lạnh toát cả người.

Liễn Thượng cung đem khăn mặt nóng hừng hực đưa cho nàng, “Nương nương lau qua mặt đi.”

Cố Vân Tiện nhận lấy, đem khăn xoa lên hai má, mới cảm thấy cảm giác lạnh lẽo kia tiêu tan không ít.

“Hôm nay hết thảy đều rất thuận lợi. Tin tức của Định Mỹ nhân quả nhiên là đáng tin nhất.” Liễu Thượng cung nói.

Nàng gật đầu: “Đúng vậy, không hổ là người đi theo bên cạnh Cảnh Phức Thù hai năm.”

“Nếu bệ hạ đã lệnh phải tra rõ, sự tình phía sau cũng dễ giải quyết hơn.” Thái Hà nói, “Bằng cách này, chẳng phải là có thể lật đổ Trinh Quý cơ một cách triệt để sao?”

“Hẳn là vậy.” Cố Vân Tiện nói, trên mặt cũng không lộ vẻ mừng rỡ.

“Nương nương không vui sao?” Thái Hà dò hỏi.

Cố Vân Tiện dùng sức nắm chặt chiếc khăn tay màu trắng trong tay, “Không, ta rất vui.”

“Thế nhưng, thần sắc của nương nương…”

“Chỉ là ta thấy hơi tiếc nuối.” Cố Vân Tiện thấp giọng nói.

“Tiếc nuối gì ạ?”

Cố Vân Tiện không trả lời, Liễu Thượng cung lại lập tức hiểu ra. Nương nương còn tiếc nuối điều gì ư? Đương nhiên là đến cuối cùng cũng không tìm được chứng cứ Cảnh Phức Thù mưu hại Thái hậu.

Chuyện này Thái Hà không biết, giờ phút này đương nhiên không thể bàn luận trước mặt nàng ấy. Nghĩ vậy, bà mỉm cười, “Thuốc bổ của nương nương vẫn còn đang sắc, Thái Hà cô nương đem đến đây đi. Bây giờ nương nương phải dùng cơm trưa, sau đó là uống thuốc, rồi ngủ trưa một lúc. Buổi chiều vẫn còn phải bận rộn mà!”

Thái Hà gật đầu, “Vâng. Nô tỳ đi ngay.”

Đợi sau khi Thái Hà đã ra ngoài, Liễu Thượng cung mới thấp giọng nói: “Nương nương vẫn còn cố chấp vì chuyện của Thái hậu sao?”

Cố Vân Tiện nghe ra khẩu khí của bà khác so với trước kia, không nhịn được nhíu mày, “Đương nhiên. Chúng ta tra tới tra lui, phí thời gian lâu như vậy, còn kéo theo Tiết Trường Tùng, vậy mà ngay cả chút sơ hở cũng chưa bắt được. Cái này cũng quá…”

“Việc này nương nương tại sao lại không hỏi Định Mỹ nhân? Có lẽ, nàng ta biết điều gì đó.” Liễu Thượng cung nói.

Vì sao không hỏi Định mỹ nhân? Đương nhiên là nàng hi vọng có thể hỏi Định Mỹ nhân.

Nàng còn nhớ rõ, trong giấc mơ kia, Định Mỹ nhân cũng biết được kế hoạch của Trinh Quý cơ.

Ở kiếp trước là thế, hơn phân nửa ở kiếp này cũng là thế.

Nhưng mà nàng không thể hỏi.

Mặc kệ là Ngọc Liễu hay Lý Hòa, đại sự mà hai người kia liên quan đến chỉ đơn giản là mưu hại hoàng duệ, mà kế hoạch này cuối cùng cũng không thành công. Nhưng sự việc của Thái hậu thì khác. Nếu quả thật vạch trần ra chuyện lớn như vậy, Hoàng đế tất nhiên sẽ nổi giận.

Thiên tử giận dữ, người chết như ngả rạ, máu chảy thành sông.

Đến lúc đó, không chỉ Trinh Quý cơ, mà tất cả những người liên quan đến nàng ta đều chạy không thoát khỏi liên can, bao gồm cả chính Định Mỹ nhân.

Cân nhắc đến kết quả này, cho dù Định Mỹ nhân có biết việc này, nhất định cũng sẽ không để lộ nửa chữ.

Càng làm cho Cố Vân Tiện lo lắng là, nếu như Định Mỹ nhân biết nàng có mối hoài nghi thế này, có lẽ căn bản sẽ không dám hợp tác với nàng.

Cố Vân Tiện tin, Định Mỹ nhân tình nguyện để Trinh Quý cơ lấy tội danh khác bị xử tử, cũng sẽ không hi vọng nàng ta vì tội danh mưu hại Thái hậu mà chết.

Nhưng Cố Vân Tiện khác Định Mỹ nhân.

Sâu tận đáy lòng, nàng vẫn hi vọng có thể dùng chuyện này để hoàn toàn hủy hoại Cảnh Phức Thù. Đơn giản là ở dưới góc nhìn của nàng, đây mới là chuyện không thể tha thứ nhất mà nàng ta đã làm ra. Chỉ khi chuyện này bị lộ ra, mới có thể làm Cơ Tuân hiểu rõ, rốt cuộc hắn đã phạm phải bao nhiêu sai lầm như vậy cũng mới xem như triệt để báo thù được cho Thái hậu. Tội danh khác là không đủ.

Thế nhưng mắt nhìn thời gian trôi qua từng ngày, mà nàng vẫn chậm chạp không tìm ra manh mối. Rơi vào đường cùng, Cố Vân Tiện không còn cách nào khác, đành phải xuống tay từ chỗ khác.

Chỉ có điều nàng cũng không hề từ bỏ. Bây giờ Hoàng đế đã hạ lệnh điều tra Cảnh Phức Thù, như vậy nàng chỉ cần cẩn thận thẩm vấn người bên cạnh nàng ta, nhất định có thể hỏi ra điều gì đó!

Liễu Thượng cung nhìn thấy thần sắc của Cố Vân Tiện, lập tức biết được tính toán của nàng. Rốt cuộc bà cũng nói ra lời đã được giấu trong lòng từ lâu, “Nương nương có bao giờ nghĩ đến, có lẽ từ khi bắt đầu, nương nương đã nghĩ sai?”

Cố Vân Tiện sững sờ: “Có ý gì?”

“Nương nương nói với lão nô, nương nương hoài nghi Trinh Quý cơ… mưu hại Thái hậu. Nhưng sự hoài nghi của nương nương, chỉ là bởi vì giấc mơ đó. Trừ nó ra, không hề có căn cứ nào khác.” Liễu Thượng cung nói, “Kỳ thật, trước đó lão nô đã sớm phỏng đoán, có khi nào vốn chẳng hề có chuyện như thế…”

Cố Vân Tiện kinh ngạc nhìn bà.

Liễu Thượng cung tự nhiên sẽ không biết giấc mơ của nàng chính là ở kiếp trước, Trinh Quý cơ và Định Mỹ nhân đã mưu đồ âm thầm đầu độc Thái hậu. Bà nói như vậy, chỉ là bởi vì sau mấy ngày Thái hậu băng hà, bản thân nàng đã kể với bà, nói rằng Thái hậu báo mộng cho mình, để mình báo thù cho Thái hậu

Liễu Thượng cung tin nàng, từ bỏ việc tuẫn táng theo chủ, ở lại bên cạnh trợ giúp nàng.

Thế nhưng giờ phút này, bà bỗng nhiên nói với nàng, có lẽ Cảnh Phức Thù căn bản không làm như thế.

Dù sao, đây chẳng qua chỉ là một giấc mộng mà thôi.

“Thượng cung cảm thấy ta đang gạt người?” Nàng không biết vì sao mình đột nhiên kích động như vậy, ánh mắt trở nên sắc bén như đao, “Thượng cung cảm thấy Cảnh Phức Thù không thể làm chuyện như vậy?”

“Nô tỳ không hoài nghi nương nương, chẳng qua là nô tỳ cảm thấy…” Liễu Thượng cung giải thích, “Như hôm nay Trang Tiệp dư đã nói, ngày nghĩ đêm nằm mộng. Cũng có thể là do nương nương quá lo lắng cho Thái hậu, nên mới có ý nghĩ như vậy…”

Nàng không biết phải nói gì, chỉ cảm thấy đầu óc càng ngày càng loạn, rất nhiều chuyện đều xảy ra cùng một lúc.

Chẳng lẽ thật sự mình đã nghĩ sai? Nhưng trong giấc mộng kia rất rõ ràng. Không thể nào có chuyện mình nhớ lầm được.

Thái Hà ở cạnh cửa nói khẽ, “Nương nương, có thể dùng thiện rồi.”

Liễu Thượng cung thấy Cố Vân Tiện cau mày, thần sắc thống khổ, trong lòng cũng có chút hối hận, cảm thấy bản thân lẽ ra không nên nói những điều như vậy. Để di chuyển lực chú ý của nàng, bà vội vàng nói, “Nương nương vẫn là nên dùng thiện trước đi. Những chuyện này, trước thời điểm thẩm vấn buổi chiều còn có thể suy nghĩ tỉ mỉ.”

Cố Vân Tiện lắc đầu, “Ta không thấy ngon miệng. Hiện tại ta cảm thấy rất mệt mỏi, muốn ngủ một lát.”

Liễu Thượng cung sững sờ, vẫn quyết định không nên trái ý của nàng vào lúc này, “Được. Nương nương nghỉ ngơi trước, lão nô sẽ kêu người dưới bếp đem đồ ăn hâm nóng, buổi chiều nếu nương nương đói bụng, lúc nào cũng có thể dùng thiện.”

Cố Vân Tiện mệt mỏi gật đầu.

*          *          *          *          *

Lần này Cố Vân Tiện ngủ không được yên giấc.

Nàng nằm mơ.

Trong mơ ban đầu có vô số vách núi đá dựng đứng, chân nàng mang giày gỗ, giẫm trên con đường nhỏ trên vách đá, nhìn xuống thấy vực sâu vạn trượng thì bị dọa đến toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Mỗi một bước nàng đều phải bỏ ra rất nhiều sức lực mới đi được, lo lắng bản thân mình không cẩn thận sẽ rơi xuống, thịt nát xương tan.

Giấc mơ thế này, không phải là lần đầu tiên Cố Vân Tiện mơ thấy. Trên thực tế thì hai năm nay, nàng đều mơ thấy những giấc mơ tương tự, số lần quá nhiều, đến mức khi nàng thấy bản thân trong tình cảnh tương tự, liền biết rõ mình đang nằm mộng.

Về phần ý nghĩa của giấc mộng này, không cần tìm ai giải thích, nàng cũng có thể hiểu rõ.

Nàng sinh tồn trong hậu cung này, cùng với bước đi trên vách núi cheo leo, kỳ thật không có gì khác biệt.

Chỉ cần sai một bước là thịt nát xương tan.

Vốn cho rằng mộng cảnh sẽ giống như ngày thường, đến khi nàng đi đến vách núi cuối cùng sẽ kết thúc. Nhưng trong thoáng chốc, cảnh vật xung quanh đột nhiên biến hóa.

Cố Vân Tiện dùng sức nháy mắt, phát giác mình đã đặt chân vào thư phòng trong Đại Chính cung.

Trong thư phòng không có hạ nhân nào ở lại. Hoàng đế ngồi phía sau bàn đọc sách, mà quỳ trước mặt hắn chính là… Tiết Trường Tùng.

Trên mặt Hoàng đế phảng phất như phủ hàn băng ngàn năm, từng câu từng chữ cũng đủ để khiến người ta phát run, “Ngươi nói lại lần nữa, ngươi hoài nghi điều gì?”

Trên trán Tiết Trường Tùng có mồ hôi chảy ra, nhưng sự bướng bỉnh và kiên định trong mắt cũng thể hiện được quyết tâm của ông: “Vi thần hoài nghi, Thái hậu băng hà, không phải là vì nghe được chuyện của phế hậu Cố thị mà tức giận khó thở, mà là… Có ẩn tình khác.”

Phế hậu, Cố thị.

Trí nhớ thật lâu lúc trước bỗng nhiên xuất hiện, Cố Vân Tiện cảm thấy máu trong người mình cũng ngừng chảy.

Nàng hiểu ra bản thân đang chứng kiến điều gì.

Đây chỉnh là ở kiếp trước, là chuyện sau khi nàng và Thái hậu qua đời.

“Ẩn tình gì?” Dường như lời của Hoàng đế được phát ra từ kẽ răng, mỗi một chữ đều nặng hơn thiên quân.

Tiết Trường Tùng hít thật sâu rồi nói: “Thảo ô, bối mẫu, hai thứ này dược tính tương khắc, trộn lẫn vào sẽ sinh ra độc tố. Hằng ngày, thuốc mà Thái hậu dùng có trộn lẫn chút thảo ô, lấy lạnh giảm đau. Vi thần hoài nghi, có người đã lén lút động tay vào đồ ăn của Thái hậu, bỏ thêm cây bối mẫu.”

Bàn tay thả trên án kỷ của Hoàng đế từ từ nắm chặt: “Có chứng cứ gì không?”

“Trương Ngự y nói, Thái hậu là vì bệnh lâu quấn thân, hơn nữa gần đây khí nộ công tâm, mới có thể… Trương Ngự y chính là người giỏi nhất nước, lại luôn phụ trách chăm sóc Thái hậu, đương nhiên chuyện ông ấy chẩn bệnh sẽ không có ai dám hoài nghi.” Tiết Trường Tùng nói, “Nhưng thần lại cảm thấy có chút không đúng, âm thầm xem hàng loạt ghi chép bệnh tình, còn tra xét đồ ăn của Trường Lạc cung. Thái hậu băng hà, đúng là không đơn giản như Trương Ngự y đã nói. Nếu bệ hạ không tin, cứ nghiêm khảo cung nhân của Trường Lạc cung, cùng với thị ngự y* Trương Hiển …”

Chú thích:

*thị Ngự y: người theo hầu, chân sai vặt của Ngự y.

Thanh âm đập lên bàn trà vang lên một cách nặng nề.

Trông Hoàng đế có vẻ sắp nổi giận, hai mắt như có đám lửa bốc cháy, nhìn Tiết Trường Tùng mà chẳng thèm chớp mắt.

Quen biết nhiều năm, Cố Vân Tiện chưa bao giờ nhìn thấy hắn như thế này. Ở trong mắt nàng, hắn là công tử đa tình phong thái xuất chúng, cũng là bậc đế vương cố tình làm bậy bạc tình bạc nghĩa, là phu quân ôn nhu luôn nói những lời dễ nghe. Dù có xảy ra chuyện gì, Hoàng đế đều có thể thong dong mà đối mặt.

Hắn chưa từng nổi giận thế này.

“Lữ Xuyên.”

Nghe thấy tiếng Hoàng đế gọi, Lữ Xuyên chạy vào rất nhanh, quỳ gối bên cạnh Tiết Trường Tùng.

Hoàng đế chậm rãi nói, “Phân phó người bắt giữ hết cung nhân của Trường Lạc cung. Trẫm muốn từng bước một thẩm vấn thật tỉ mỉ!”

Lữ Xuyên giật mình, “Nhưngquan tài của Thái hậu còn đặt ở Cam Lộ điện, cung nhân của Trường Lạc cung còn rất nhiều chuyện phải làm…” Nhìn y có vẻ do dự, nói: “Bệ hạ muốn điều tra việc gì?”

Hoàng đế cười lạnh, “Điều tra xem trong cung này, có phải thực sự có người lớn mật chuyện gì cũng có thể làm ra được…”

Cố Vân Tiện nghe hắn nói xong câu đó thì cảnh vật xung quanh lại một lần nữa thay đổi.

Đợi sau khi nàng tỉnh táo lại, mới phát hiện, lần này nơi nàng đang đứnglà Trường Tín điện.

Hoàng đế mặc huyền y, đứng một mình bên cửa sổ, nhìn về ngọn cây phía xa, thật lâu không nói gì.

Sau lưng truyền đến tiếng bước chân, Cố Vân Tiện quay đầu, thấy được sắc mặt tái nhợt của Cảnh Phức Thù.

Nàng không biết giờ phút này cách lúc Tiết Trường Tùng và Hoàng đế mật đàm ở thư phòng bao lâu, bởi vì lúc này Cảnh Phức Thù nhìn vô cùng tiều tụy, giống như đã trải qua một thời gian dài bị tra tấn tinh thần.

“Diễn không nổi nữa?” Hoàng đế giương môi, nở nụ cười lạnh buốt.

Cảnh Phức Thù quỳ gối trên mặt đất, im lặng không nói gì.

Cơ Tuân quay người, lạnh lùng nhìn thẳng vào nàng ta, “Ngươi thu mua Thái giám vườn mai Lý Hòa, cả các tỳ nữ của Tĩnh Sinh các, bày kế hại chết đứa con trong bụng Nhu Uyển nghi, cũng giá họa cho phế hậu Cố thị. Ngươi có thừa nhận không?”

“Thần thiếp thừa nhận.” Giọng nói của Cảnh Phức Thù trở nên đờ đẫn.

“Trẫm rõ ràng đã phong tỏa tin tức, không cho phép đem chuyện Nhu Uyển nghi mất con nói cho Thái hậu, nhưng ngươi vẫn âm thầm động tay động chân, cho bên kia truyền lời, trong lời nói cũng đem hết sai lầm quy cho Cố thị, làm hại Thái hậu nổi giận. Ngươi có thừa nhận không?”

“Thần thiếp thừa nhận.” Cảnh Phức Thù tiếp tục dùng giọng điệu ngây ngốc kia trả lời.

Hoàng đế gật đầu, nụ cười cũng càng tươi hơn, “Việc cuối cùng, ngươi cấu kết với thị Ngự y Trương Hiển, bỏ bối mẫu vào trong đồ ăn của Thái hậu, khiến Người mất mạng…” Hắn đến gần nàng ta từng bước một, thanh âm cũng ngày càng chậm rãi, “Việc này, ngươi có thừa nhận không?”

Cảnh Phức Thù không nói gì.

Hoàng đế bỗng nhiên nổi giận, đạp một cước vào ngực nàng ta.

Cảnh Phức Thù rên lên một tiếng, ngã xuống đất một cách yếu ớt.

Một cước kia được dùng quá nhiều sức, trên mặt nàng ta vốn không còn nhiều huyết sắc cũng rút đi hết. Cảnh Phức Thù thống khổ ho khan một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.

Trên mặt Hoàng đế tràn ngập vẻ lạnh lẽo, “Trả lời trẫm, ngươi nhận, hay là không nhận?”

“Thần thiếp nhận!” Cảnh Phức Thù bỗng nhiên kêu lên.

Đôi môi vốn trắng bệch của nàng ta nhiễm máu tươi, lại hiện ra mấy phần tiêu điều, “Là thần thiếp hại chết con của Nhu Uyển nghi! Cố Vân Tiện là do thần thiếp hại chết, Thái hậu cũng là do thần thiếp hại chết! Mọi thứ đều là do thần thiếp làm!”

Hoàng đế giận quá hóa cười, “Tốt, ngươi thừa nhận là tốt!” Hắn ngồi xổm xuống, một tay bóp lấy cằm nàng ta, “Trẫm lại hỏi ngươi, đến tột cùng là trẫm có lỗi gì với ngươi? Đến mức khiến ngươi phải làm ra chuyện điên rồ đến mức này!”

Cảnh Phức Thù cười thảm lắc đầu, “Không! Không phải lỗi của Người! Là lỗi của bọn họ! Thần thiếp hận bọn họ! Cả đời này của thần thiếp đều bị hai cô cháu họ hủy hoại!”

Nàng ta vừa nói, vừa đưa tay bắt lấy ống tay áo của Hoàng đế, “Bệ hạ Người cho rằng, vì sao thần thiếp lại gả cho đệ đệ của Người? Đều là do mẫu hậu của Người hại. Kì thật thần thiếp vốn có thể gả cho bệ hạ. Người còn nhớ không? Năm kia, trong cung tuyển người từ dân gian, nói là làm Trắc phi cho Thái tử điện hạ. Trong lòng thần thiếp suy nghĩ, dù không được làm chính thê, nhưng chỉ cần có thể hầu hạ bên cạnh bệ hạ, thì thần thiếp cũng cam nguyện. Cho nên thần thiếp không để ý đến sự phản đối của người trong Cố gia, quả thật đã đi ứng tuyển. Thế nhưng mắt thấy đã được chọn đến lúc cuối cùng, mẫu hậu của bệ hạ lại ra lệnh, nói loại thiếp.” Cảnh Phức Thù nói, nước mắt trượt xuống từ hai má, “Bệ hạ biết lúc đó thần thiếp thống khổ đến mức nào không?”

Nàng ta có chút nói năng không rõ, cúi đầu khóc không ngừng, một hồi lâu mới khống chế lại cảm xúc, “Về sau thần thiếp nói với bản thân mình, tốt, lần này không được, về sau sẽ còn có cơ hội khác. Chí ít lúc đó thần thiếp có thể trở về nhà. Nhưng ai biết được ngay sau đó, Dịch đình lại đến thông báo cho thần thiếp biết, Hoàng hậu đã lên tiếng, muốn ban thần thiếp cho Chu vương, ban cho vị Chu vương không còn sống được mấy năm kia…” Thanh âm của nàng ta bỗng nhiên cao vút, “Thần thiếp hận! Bệ hạ không phải thần thiếp, Người không biết thần thiếp hận đến mức nào!”

Nàng ta liên tục lên án, giống như đang khóc thầm. Cố Vân Tiện nghe được thì sững sờ một lúc.

Cẩn thận nhớ lại một chút, rốt cuộc nghĩ tới, chuyện Cảnh Phức Thù nói đến chính là sự tình của năm Lân Khánh thứ hai mươi sáu.

Khi đó nàng gả cho Thái tử chưa đầy một năm, Tiên đế cảm thấy bên người Thái tử chỉ có Thái tử phi là nàng và Lương Đệ Thẩm thị, Chiêu Huấn Diệp thị, thật sự quá mức quạnh quẽ, thế nên lên tiếng tuyển dân nữ nhà lành trong dân gian làm tiểu thiếp của Thái tử.

Đáng tiếc sau khi cuộc tuyển chọn diễn ra hơn phân nửa, Thái hậu cùng Lại Bộ Thị Lang – Khương Khôi đạt thành hiệp nghị, tuyển nữ nhi của ông ta là Khương Nguyệt Thường và nữ nhi của bạn tốt của Khương Khôi là Chu Kính vào Đông cung, cuộc tuyển chọn thành viên trong nhà coi như thôi.

Thì ra năm đó, Cảnh Phức Thù cũng tham gia tuyển chọn, cuối cùng lại vì quyết định của Thái hậu mà vô vọng với D Đông cung.

Không chỉ thế, nàng ta còn bị chỉ gả cho người ốm yếu nhiều bệnh là Chu vương.

“Về sau, thần thiếp phải mất rất nhiều thời gian, rốt cuộc mới đến bên cạnh bệ hạ, thực hiện tâm nguyện nhiều năm. Thời khắc Người đáp ứng đón thiếp vào cung, là thời khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời của thần thiếp.” Cảnh Phức Thù nói đến đây, lộ ra một nụ cười, chỉ là khi phối cùng gương mặt tràn đầy nước mắt, lại khiến người ta cảm nhận được nỗi bi thương ngập tràn, “Thần thiếp chỉ hi vọng có thể ở bên bệ hạ, thần thiếp cũng chỉ có ngần ấy tâm nguyện mà thôi! Thế nhưng họ lại không buông tha cho thần thiếp! Bọn họ ai cũng không chịu buông tha thiếp! Mẫu hậu của Người làm khó thần thiếp, bà ta cho thần thiếp phong hào như vậy, chính là sỉ nhục không chừa mặt mũi. Bệ hạ cho rằng thần thiếp không có chút cảm giác gì sao?”

Hoàng đế nghiến răng nghiến lợi, “Mẫu hậu không thích ngươi, vì ngươi đã từng là đệ muội của trẫm. Còn ngươi trước đó đã gài bẫy trẫm, khiến trẫm đáp ứng đón ngươi vào cung. Khi đó trẫm đã nói với ngươi điều đó. Bây giờ ngươi tới oán trách ai!”

“Là thần thiếp gài bẫy bệ hạ. Chúng ta đánh cược, thần thiếp thắng bệ hạ thua. Người nói có thể đáp ứng một yêu cầu của thần thiếp, nên thiếp nói thiếp hi vọng có thể vĩnh viễn ở bên cạnh bệ hạ. Đây chính là yêu cầu duy nhất của thần thiếp.” Cảnh Phức Thù buồn bã nói, “Thần thiếp muốn mãi mãi được ở bên cạnh bệ hạ! Nhưng bệ hạ phải hiểu, nếu thần thiếp không hại chết bọn họ, thì họ nhất định hại chết thần thiếp. Cho nên thần thiếp chỉ có thể ra tay trước.” Trong ánh mắt nàng ta là sự quyết tuyệt ngoan độc, “Thần thiếp không có lựa chọn nào khác.”

Cố Vân Tiện nghe được thì khí huyết toàn thân bỗng dâng lên, cũng quên mình bây giờ chỉ là cái bóng hư ảo, chỉ muốn xông tới ngay lập tức nắm chặt cổ áo chất vấn nàng ta.

Đến tột cùng là ai vừa vào cung đã hùng hổ dọa người, đi khắp nơi chà đạp tôn nghiêm của nàng? Lại đến tốt cùng là ai lợi dụng hoàng duệ, lạnh lùng hạ sát?

Ở kiếp trước, lí do bản thân nàng vì sao lại ghê tởm Cảnh Phức Thù đến cực điểm, ngoại trừ nàng ta hưởng đủ thánh sủng bên ngoài, còn một việc quan trọng hơn, chính là nàng ta luôn âm thầm khiêu khích nàng!

Nhưng ngay cả như vậy, nàng cũng không nghĩ tới chuyện mình chỉ hại chết hoàng duệ, lại dùng đến cả tính mạng của mình!

Nàng ta làm sao có thể đổi trắng thay đen như thế, dùng tâm tư hiểm ác của mình để ước đoán người khác như thế!

Cố Vân Tiện còn chưa tới gần, Hoàng đế đã đến trước nàng một bước.

Hai tay hắn nắm lấy bờ vai Cảnh Phức Thù, kéo nàng ta đến trước mặt mình, gằn từng chữ: “Cho nên, ngươi liền hại chết mẫu thân trẫm. Nguyên nhân lại là bởi vì, yêu trẫm?”

Toàn thân Cảnh Phức Thù không ngừng run rẩy, “ Phải.”

Hoàng đế trừng mắt nhìn nàng ta, thật lâu sau cười to lên: “Lúc đầu trẫm bị ngươi gạt, đón ngươi vào cung! Trẫm không nên nói với ngươi nhiều hơn một câu! Không, không đúng! Năm kia trẫm vốn không nên cứu ngươi. Hẳn là nên mặc kệ ngươi ngã từ trên ngựa xuống, ngã chết mới tốt!”

Tay của hắn vừa buông lỏng, Cảnh Phức Thù liền như người gỗ bị rút đi xương cốt, mềm nhũn trượt trên mặt đất.

Hai mắt nàng ta trống rỗng nhìn hoa văn phức tạp thêu trên thảm khẽ cười một tiếng, “Đúng vậy, năm đó chàng không nên cứu ta.”
HẾT CHƯƠNG 89

Tác giả có lời muốn nói:

Chương này có lượng tin tức rất lớn, nhưng đáp án vẫn còn chưa công bố xong.

Thái hậu vì sao lại đem Cảnh Phức Thù ban cho Chu vương, còn Cảnh Phức Thù vì sao lại có thể cấu kết với thị ngự y Trương Hiển, chẳng mấy chốc kịch bản phía sau sẽ giải thích.

Đúng rồi, không phải có bạn đọc từng hiếu kì, nói ở kiếp trước sau khi Cố Vân Tiện chết, Cảnh Phức Thù có phải thật sự có được Hoàng đế hay không. Sự thật chứng minh, nàng ta không có… ╮(╯_╰)╭

Hồi trước Nấm Lạnh có hi vọng A Sênh cho Vân nương bàn tay vàng. Tôi đúng là cho nàng ấy bàn tay vàng, toàn đang nằm mơ về phương diện này … o(* ̄▽ ̄*)o
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện