Cố Vân Tiện ngẩng đầu, nở nụ cười xinh đẹp, “Tạ ơn bệ hạ.”

Nụ cười này quá mỹ lệ, khiến Hoàng đế cảm thấy hoa mắt, dường như trông thấy đóa sen trắng im lặng nở rộ trên lá sen.

Ánh mắt không tự giác mềm đi, hắn nói: “Chúng ta vào thôi.”

Mãi cho đến khi tiến vào trong điện, Cố Vân Tiện mới rảnh rỗi quan sát Hoàng đế một cách cẩn thận.

Nửa tháng không gặp, hắn hơi gầy đi, quai hàm càng thêm sắc nét, góc cạnh rõ ràng. Làn môi mỏng, lúc nhướn lên có vẻ nghiêm túc.

Ừm, nàng lại nhìn thêm lần nữa, trong lòng xác định, hôm nay hắn có phần nghiêm túc.

Dĩ vãng lúc nào trên mặt hắn cũng mang theo ba phần tươi cười, khi nhìn ai khóe mắt đuôi mày đều mang vẻ lười nhác trêu ghẹo, dường như bất luật người khác nói cái gì, hắn cũng có thể xem là một câu chuyện cười.

Hôm nay lại không như thế.

Thấy Cố Vân Tiện đánh giá mình, Hoàng đế thản nhiên hỏi: “Muốn nhìn ra cái gì?”

Cố Vân Tiện cười đáp, “Muốn nhìn xem có phải bệ hạ còn nổi giận với thần thiếp không?”

Nàng nói rất thản nhiên, ngược lại khiến hắn sửng sốt. Sau một lúc lâu sau mới phản ứng lại nàng đang nói đến chuyện xảy ra trong đêm Trung thu, không khỏi bật cười, “Nếu trẫm tức giận, thì sẽ không tấn vị cho nàng.”

Hoàng đế không lường trước được Cố Vân Tiện lại khí thế bức người nói trắng ra như, có chút thất thố không kịp phòng bị. Sau khi nheo mắt nhìn nàng chằm chằm một lúc, bỗng nhiên đưa tay ra kéo nàng lại, “Nàng dám dùng khẩu khí như vậy nói chuyện với trẫm?”

Trong giọng điệu của hắn có sự uy hiếp như ẩn như hiện, Cố Vân Tiện lại biết hắn chỉ giả vờ, đương nhiên không sợ.

Nàng tựa vào trong lòng hắn, chậm rãi nói: “Không thể sao?”

Hắn ôm vòng eo mảnh khảnh của nàng, chỉ cảm thấy người trong lòng từ đóa sen trắng thanh nhã biến thành con mèo nhỏ khó chơi, khiến hắn không biết làm như thế nào cho phải.

Thở dài một cách bất đắc dĩ, hắn nói: “Có thể. Nàng muốn nói thế nào thì cứ nói như vậy đi.”

Dường như nàng chẳng cảm thấy thỏa hiệp này của Hoàng đế có gì đáng quý, vẻ mặt hưởng thụ mà chẳng hổ thẹn nép vào trong lòng hắn, nói: “Bệ hạ còn chưa trả lời vấn đề của thần thiếp mà!”

Nàng vấn cắn hắn không buông.

Hắn cảm thấy đầu có hơi đau.

Tự tay tháo cây trâm ngọc bích cài trên tóc nàng xuống, mái tóc dài buông xuống như thác nước, phảng phất như một khối tơ lụa màu đen.

Hắn quan sát lọn tóc đen phủ kín trong lòng bàn tay mình, cảm giác quấn quanh vướng víu này cũng giống như tình cảm của hắn đối với nàng.

Khiến hắn làm thế nào cũng không thể hiểu rõ được.

“Trẫm cần một chút thời gian, để suy nghĩ rõ ràng một vài chuyện.” Hoàng đế chậm rãi đáp.

“Chuyện gì?” Nàng hỏi.

“Chuyện nàng nói tối hôm đó.”

Cố Vân Tiện sửng sốt, chợt nhớ ra trong đêm kinh hãi đó, bản thân đã nói những gì.

“Bệ hạ, A Vân chỉ là nữ nhân nhỏ bé, không có dã tâm, cũng không có khát vọng gì. A Vân chỉ giống với đa số nữ tử trong thiên hạ, đặt phu quân lên hàng đầu trong lòng.”

“Thực ra thần thiếp không thích người đi gặp nữ nhân khác, không thích một chút nào…”

Sự thong dong bình tĩnh vừa mới giả vờ biến mất không còn sót gì, lòng nàng vô cùng hoảng hốt.

Không phải hắn…

Không. Không thể nào.

Suy nghĩ của mình ích kỷ như vậy, sao hắn có thể đáp ứng được? Không chỉ không đáp ứng, thậm chí ngay cả cơ hội cân nhắc cũng không có mới đúng!

Hắn tuyệt đối không thể…

“Mấy hôm nay trẫm vẫn luôn suy nghĩ đến lời nói tối hôm ấy của nàng. Nàng nói nàng không thích ta đi gặp nữ nhân khác, vô cùng vô cùng không thích.” Hoàng đế nhìn nàng, nói hết sức chậm rãi, “Ban đầu trẫm cảm thấy ý tưởng này quá to gan. Từ xưa đến nay, chỉ e chưa từng có hậu phi nào dám đưa ra yêu cầu quá đáng như vậy với quân vương.”

Cố Vân Tiện vội đáp: “Thần thiếp không hề yêu cầu gì với bệ hạ, thần thiếp chỉ…”

Hắn nhìn nàng, “Đúng. Nàng không nói thẳng đưa ra yêu cầu, nhưng nàng lại nói ra suy nghĩ này cho trẫm. Trẫm vừa thấy nàng không vui, thì sẽ phải nghĩ ra cách. Nhưng chuyện nàng nói lại quá khó, nếu muốn làm cho nàng vừa lòng, thì chỉ có một cách.”

Thấy sắc mặt Cố Vân Tiện dao động, hắn khẽ nói: “Sau này trẫm chỉ có thể ở bên một mình nàng, không tiếp tục đi đến chỗ người khác nữa.”

Hắn lắc đầu cười khổ, “Thời điểm suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, vì thấy nó quá hoang đường nên đã bị trẫm dứt khoát phủ quyết. Nhưng không biết vì sao, trong thời gian sau, nó thường hay xuất hiện trong đầu trẫm, chờ đến khi trẫm nhận ra, mới phát hiện trẫm lại đang cân nhắc…”

“Trẫm cứ cân nhắc đi cân nhắc lại như vậy, cuối cùng đã nảy ra được chủ ý, nên giờ mới tìm đến nàng.” Hắn đưa ngón tay chạm lên hàng mi của nàng, “Nàng thật sự muốn như vậy sao? Muốn ta từ nay về sau chỉ ở bên một mình nàng, không được đi đến chỗ người khác nữa?”

Nàng hoàn toàn sững sờ đứng chôn chân tại chỗ, kinh ngạc nhìn hắn không nói nên lời.

“Trả lời trẫm, nàng xác định sao?”

“Không!” Rốt cuộc nàng cũng tỉnh táo lại, vội vàng đáp, “Đêm đó là thần thiếp quá xúc động. Thần thiếp không nên nói những lời như vậy… Nó quá hoang đường…”

Nàng nói vậy, trong đầu không ngừng xoay chuyển.

Hắn nghĩ vậy thật sao? Thật sự sao? Không, không được. Mặc kệ hắn nói thật hay giả, nàng cũng không thể đáp ứng chuyện này. Nếu hắn thật sự chuyên sủng mình mình, không chỉ đao tên của hậu cung phóng về phía mình, đám triều thần cũng sẽ bất mãn với mình, đến lúc đó mình sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích!

Hôm nay nàng mới mời Tiết Thái y điều tra chuyện Thái hậu băng hà giúp nàng, nàng tuyệt đối sẽ không để bản thân rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm.

Hắn nhìn nàng, không phân biệt được trong lòng mình là cao hứng hay mất hứng.

Trước đó hắn vẫn liên tưởng các cách thuyết phục nàng, nếu nàng thật sự kiên trì không để mình đi gặp người khác, hắn cảm thấy hẳn là bản thân cũng sẽ đáp ứng. Mà nếu hắn thật sự làm như vậy, chắc chắn nàng sẽ càng chịu thêm nhiều áp lực và nguy hiểm.

Vì cố hết sức giảm bớt tổn thương mà nàng phải nhận, một lần nữa hắn cần sắp xếp rất nhiều chuyện trong triều lẫn hậu cung. Đây không phải một chuyện dễ dàng, đối với người đang khẩn cấp chuẩn bị tân chính như hắn mà nói, chẳng khác gì thêm một phần gánh nặng.

Nàng kiên trì gặp mình sẽ khiến hắn cảm thấy đau đầu khó giải quyết, nhưng khi nàng quả quyết phủ định việc này, hắn lại không cảm thấy được nửa phần vui vẻ.

Có lúc, hắn cảm thấy bản thân thậm chí còn ước gì nàng chấp nhận mới tốt.

Cố Vân Tiện vừa nói ra khỏi miệng, thì phát hiện khẩu khí của mình quá kiên quyết, quá mâu thuẫn với người khóc lóc kể lể lúc trước.

Ngẫm nghĩ, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt trong veo, “Thật ra trong khoảng thời gian này không chỉ có bệ hạ suy xét, thần thiếp cũng suy nghĩ rất nhiều. Những lời mà thần thiếp nói hôm đó, từng câu từng chữ đều phát ra từ thật lòng, nhưng nó cũng chỉ là lòng riêng của thần thiếp. Thần thiếp mưu toan chiếm lấy bệ hạ, đây không phải phẩm hạnh mà một nữ nhân nên có. Đối với bản thân thần thiếp quá hỗn láo. Nếu cô ở dưới suối vàng mà biết, nhất định sẽ rất thất vọng.” Dừng một chút, nàng lại nói, “Bệ hạ vạn thừa chi tôn, không cần vì một người như thần thiếp mà ủy khuất bản thân, Nếu bệ hạ thật sự làm như vậy, quần thần nhất định sẽ dẫn đến tranh chấp! Thiên sủng một phụ nhân trong hậu cung, không phải thứ mà một minh quân nên có. Thần thiếp không muốn bởi vì chính mình mà khiến người chịu thiệt.”

“Nếu trẫm nói trẫm không cần những vị đại thần này thì sao?” Hắn cũng không biết bản thân đang miệt mài theo đuổi điều gì. Cứ tiếp tục truy vấn như vậy, là đang muốn nàng sửa lại quan điểm lúc trước sao? Cố Vân Tiện nói: “Cứ xem như bệ hạ không cần các đại thần thì sao, nhưng bọn họ mà không thuận theo không khuất phục, thì bệ hạ vẫn sẽ phiền lòng. Bệ hạ phiền lòng, thần thiếp cũng không thể vui vẻ.”

Từng câu từng chữ của nàng đều suy nghĩ cho hắn, chân thành như phát ra từ đáy lòng.

Hắn nhẹ giọng nói: “Nhưng nếu trẫm không làm vậy, nàng cũng sẽ không vui. Nàng không vui, đương nhiên ta cũng không thể vui. Chuyện này nên làm thế nào cho phải?”

Nàng trầm mặc một lát, “Đời người, nào có chuyện cái gì cũng có thể hoàn hảo? Như lời thần thiếp nói lúc trước, trăng tròn thì kém, mọi việc cứ phải có chỗ thiếu sót mới là con đường lâu dài.” Nàng cười, “Huống chi, thần thiếp còn có lời hứa của bệ hạ trong đêm Trung thu đó, trong lòng đã yên ổn hơn nhiều, sẽ không giống như xưa.”

Trong giọng nói của nàng có sự vui sướng, thỏa mãn, “Bệ hạ người nói, người sẽ che chở cho thiếp, sẽ mãi che chở cho thiếp. Cho dù có một ngày, người không còn thích thiếp, cũng sẽ không bỏ mặc không quan tâm đến thiếp.” Trong thanh âm của nàng mang theo chút run rẩy, “Thần thiếp tin tưởng, thời điểm bệ hạ nói lời này, trong lòng đã đem thần thiếp đặt lên trên hết. Hơn nữa, hôm nay người còn nói có thể vì thần thiếp mà không hề sủng ái người khác. Thần thiếp thực sự rất cảm động. Người có lòng như vậy là được rồi, thần thiếp đã không còn gì để hối tiếc.”

Hắn lẳng lặng nhìn nàng hồi lâu, rồi khẽ thở dài. Đưa tay ra ôm chặt nàng, gác cằm lên đỉnh đầu nàng, chậm rãi nhắm mắt lại.

Rốt cuộc hai người họ cũng đạt được chung nhận thức trong vấn đề phiền toái này. Nàng sẽ cố hắng chịu đựng, sẽ không còn lén lút tức giận đau lòng nữa. Mà hắn cũng không cần vì chuyện này mà phá vỡ thói quen xử sự nhất quán, có thể tiếp tục chuyên tâm với triều chính.

Kết quả này phải khiến hắn thả lỏng mới đúng, nhưng vì sao, trong lòng hắn lại trống rỗng?

Nàng ghé vào ngực hắn, nghe nhịp tim đập có lực của hắn, cảm thấy không khí cứ tiếp tục trầm mặc như vậy thì không hay, bèn nói: “Bệ hạ ôm thần thiếp như vậy, không thấy nóng sao? Giờ khối đá lạnh trong điện cũng bỏ đi, thỉnh thoảng lúc đọc sách, thần thiếp còn cần người quạt cho!”

“Nóng?” Thanh âm của hắn trở nên biếng nhác, “Ôm nàng sao nóng được?”

Nàng kinh ngạc, “Sao ôm thần thiếp lại không nóng?”

“Đương nhiên là không rồi. Nàng nhìn nàng đi, cho dù là ngày nóng nhất cũng rất ít khi đổ mồ hôi. Ôm nàng chẳng khác gì ôm người băng, mát lạnh giải nhiệt mới đúng, nóng chỗ nào?”

“Bệ hạ thật khoa trương…” Nàng bật cười, “Nếu thần thiếp không đổ mồ hôi, thì phải là quái vật rồi.”

“Trẫm không hề khoa trương.” Hắn vụng về đáp.

Nàng cười, “Thần thiếp thấy bệ hạ gầy đi không ít, chẳng lẽ bị thời tiết làm mất khẩu vị, nóng quá không muốn ăn, nên mới gầy?”

Hơn nửa tháng nay hắn bận rộn đến mức sứt đầu mẻ trán, không có lòng dạ ăn uống Nhưng giờ phút này nghe nàng nói vậy, hắn lại cười nói: “Cũng không phải. Trẫm là nhớ Vân nương nàng, nhớ đến ăn không vào, mới gầy.”

“Bệ hạ lại nói linh tinh, thần thiếp không quan tâm đến người nữa.” Nàng giả vờ tức giận.

Ai ngờ hắn vốn không nghe vào, ngón tay thon dài tiến vào cổ tay áo rộng của nàng, xoa từ cánh tay xuống, mang theo sự trêu chọc và khiêu khích.

Nàng có chút sợ ngứa, không nhịn được né tránh.

“Đừng lộn xộn.” Hắn nói, tay còn lại bắt đầu kéo vạt áo nàng.

“Đợi đã…” Nàng không nhịn được nói, “Đừng ở đây.”

Nàng ngượng ngùng quen thủ lễ, chuyện này nếu không phải ở trên giường thì cả người sẽ mất tự nhiên, cảm thấy bản thân quá lỗ mãng.

Dĩ nhiên hắn cũng hiểu tính nết của nàng, ghé vào ngực nàng một lúc lâu, mới chậm rì rì nói: “Được.” Nói rồi một tay bế nàng lên, tiến về phía giường.

“ ‘Băng cơ ngọc cốt, tự thanh lương vô hãn. Thủy điện phong lai ám hương mãn.’ Kiều diễm phong tình đến mức này, chính là để nói đến Vân Nương nàng…” Trong giọng nói của hắn còn màn theo mê hoặc, ý cười sâu.

Hai má Cố Vân Tiện nóng bỏng, nhắm mắt lại, không nhìn hắn nữa. Trong màn nhiệt độ dần dần tăng lên, nàng cảm thấy không khí bên người càng ngày càng nóng bức, khiến nàng không nhịn được phát ra một tiếng rêи ɾỉ.

Cùng với âm thanh của nàng, nụ hôn của hắn cũng nặng nề dừng trên ngực nàng, khiến suy nghĩ của Cố Vân Tiện hoàn toàn rơi vào hỗn độn…

Thời gian chờ Tiết Trường Tùng hồi âm, Cố Vân Tiện có phần khó khăn.

Liễu Thượng cung an ủi: “Nương nương không cần nóng vội, dù sao Tiết đại nhân cũng cần chút thời gian. Đã chờ được hơn một năm, giờ có chờ thêm vài ngày cũng xá gì?”

Cố Vân Tiện mỉm cười, “Đại nhân nói đúng.”

Liễu Thượng cung ngẫm nghĩ, lại rơi vào hoài nghi, “Nhưng mà lúc này đã cách thời điểm Thái hậu băng hà quá lâu, giờ mà tra lại, có khi nào chứng cứ cũng bị tiêu hủy rồi không?”

Cố Vân Tiện lắc đầu, “Thứ mà ta muốn tìm không phải là loại chứng cứ rõ ràng, mà là ý niệm giấu dưới dấu vết để lại.” Nhìn về phía Liễu Thượng cung nàng nói, “Sau khi Thái hậu băng hà không lâu, không phải đại nhân ngài đã từng cẩn thận tra xét qua thức ăn cũng như thuốc của Thái hậu sao? Nếu có vấn đề, lúc ấy ngài đã tra ra rồi. Ngài không phát hiện được, có thể thấy thủ đoạn của đối phương vô cùng bí mật, người thường khó có thể phát hiện.” Dừng một chút, “Nhưng ta vẫn tin tưởng, chỉ cần có người làm, thì không thể có chuyện không tra ra manh mối. Tìm một người tinh thông y thuật cẩn thận điều tra, nhất định có thể phát hiện ra đầu mối.”

Dường như Liễu Thượng cung có phần đăm chiêu.

Cố Vân Tiện khẽ thở dài, “Thực ra ta cũng muốn sớm để Tiết Trường Tùng ra tay, chỉ có điều sự thể quá trọng đại, không thể không thận trọng. Trước đến nay ta còn chưa tín nhiệm ông ấy, không dám tùy tiện nhờ vả đại sự như thế, nên mới kéo dài tới bây giờ.” Ngẫm nghĩ rồi nói, “Nhưng giờ thì đúng là thời cơ thích hợp.”

“Dạ?”

“Cảnh Phức Thù đã bị thất sủng một thời gian, người bên cạnh nàng ta đều đang thấp thỏm. Ngay cả Định mỹ nhân cũng bắt đầu tìm đường lui cho bản thân, huống chi là người ngoài?” Cố Vân Tiện nói, “Hơn nữa mấy hôm trước khi ta nói chuyện với Cảnh Phức Thù, đã đả kích nàng ta một phen. Ta nghĩ sau khi trở về, Cảnh Phức Thù sẽ phát cáu một trận.” Giọng điệu còn mang theo vài phần bóng gió, “Một kẻ thất thế mà tính khí còn nóng nảy như vậy, sẽ khiến những người dựa vào vô cùng bất an.”

Cố Vân Tiện nói rất bình tĩnh, nhưng Liễu Thượng cung vĩnh viễn sẽ không nghĩ tới, tất cả những điều này đều là kinh nghiệm mà chính nàng đã tự trải qua mới có được.

Kiếp trước nàng đã sống như thế, bởi vì yêu mù quáng mà mất đi sự bình tĩnh, sau khi bị kẻ xấu kíƈɦ ṭɦíƈɦ thì giận chó đánh mèo, khiến cho những người bên cạnh run sợ. Rốt cuộc nàng bị người khác tính kế như vậy, chỉ e cũng vì liên quan đến điểm này.

Hạ nhân sợ ngươi mâu thuẫn với ngươi, đương nhiên sẽ không toàn tâm toàn ý nguyện trung thành vì ngươi nữa.

“Hôm đó lúc nói chuyện với Tiết Trường Tùng, vì tránh để ông ấy hiểu lầm ta đang nhắm vào một người nào đó, nên ta cũng không nói ra sự hoài nghi của mình đối với Cảnh Phức Thù.” Cố Vân Tiện nói, “Phiền đại nhân nghĩ cách, không để lộ dấu vết chỉ dẫn cho Tiết Trường Tùng chuyển hướng nghi ngờ về phía Cảnh thị, như vậy có thể giảm bớt đoạn đường vòng mà ông ấy phải đi.”

“Nô tỳ đã hiểu.” Liễu Thượng cung đáp.

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân nhỏ nhẹ, cuối cùng dừng trước cửa đại điện. Cố Vân Tiện nghe thấy giọng nói của A Từ, “Tiểu thư, nên dùng bữa ạ.”

Từ sau ngày A Từ bị nàng mắng, đã tiến bộ hơn nhiều, khi nói chuyện hay làm việc đều rất ổn thỏa. Cố Vân Tiện rất thoải mái, cảm thấy A Từ rốt cuộc cũng không phụ sự kỳ vọng của bản thân.

“Được. Bày lên đi.”

Đồ ăn được bày hơn nửa bàn, mỗi món đều làm theo sở thích của Cố Vân Tiện, làm vô cùng tinh xảo, nhưng tầm mắt của nàng lại chẳng nhìn đến những món ăn đó, mà dừng trên bát cơm.

“‘Cơm Thanh Tinh*’? Sao bỗng nhiên lại làm món này?”

*Chú thích: cơm Thanh Tinh là cơm được nấu từ hạt gạo có tẩm nước màu đen của lá cây Nam Chúc, màu sắc đen, tên cổ là cơm Thanh Tinh, cũng có người gọi nó là cơm Ô, là một món ăn được làm cho tiết Hàn thực.

Nghe nói ăn loại cơm này, có ích cho tinh khí, cường gân cốt, kéo dài tuổi thọ.

Nhưng mà tuy rằng nó có rất nhiều lợi ích, Cố Vân Tiện lại luôn cảm thấy hương vị của nó có chút kỳ quái, nên vẫn không thể nào thích được.

Đầu bếp của Hàm Chương điện đương nhiên biết rõ khẩu vị của nàng, sao bỗng nhiên lại đem lên đây?

“Tiểu thư có muốn thử một lần không ạ?” A Từ nhìn nàng dò hỏi.

Cố Vân Tiện hơi nhíu mày, chợt hiểu ra, “Mấy món này đều do em làm?”

“Vâng ạ.” A Từ cười đáp, “Nô tỳ muốn làm cơm cho tiểu thư, nên đành đoạt việc của đầu bếp, còn bị bà ấy oán thầm đó!”

“Thật là, chính em cũng không ít việc, tội gì còn làm cơm cho ta?” Cố Vân Tiện nói, “Thôi vậy, nếu em đã làm, thì ta phải nể mặt rồi!”

A Từ nở nụ cười khoái trá.

Cố Vân Tiện gắp mấy hạt cơm, đưa vào miệng, kinh ngạc nhận ra hương vị mà mình không thích chẳng còn mấy, ngược lại mùi thơm và vị thanh lại không hề bỏ sót.

“Món cơm này, hình như có điểm khác biệt.” Nàng hỏi, “Em làm thế nào vậy?”

“Cũng không có gì ạ, nô tỳ bỏ thêm chút gia vị vào, trung hòa hương vị một chút.” A Từ đáp.

“Vậy coi như là rất cố gắng rồi.” Cố Vân Tiện cười nói, “Không nhìn ra, A Từ em lại rất có tiền đồ ở lĩnh vực trù nghệ này.”

Thái Hà đứng bên không nhịn được cười rộ lên, Cố Vân Tiện nhướn mày, “Em cười gì?”

Thái Hà cố nhịn cười, đáp lại: “Nương nương nhất định người không đoán được, biện pháp này là ai nghĩ ra đâu!”

“Ai?”

“Là bệ hạ và Thôi lang!”

Nghe xong, Cố Vân Tiện hoàn toàn sửng sốt.

Nhìn thấy phản ứng của nàng, nụ cười của Thái Hà càng sâu, ngay cả Thái Chỉ một mực trầm mặc cũng không nhịn được hơi nhếch môi.

“Không phải Thôi lang là người của Nhâm Trung Thư Xá sao? Làm ở vị trí này, mỗi ngày đều phải trực ban trong thời gian khá dài. Đại khái là bệ hạ thấy hắn đàn khúc nhạc đêm đó thật sự hay, nên lòng có thiện cảm, liền truyền hắn vào. Hai người thỉnh thoảng tán gẫu chính sự, đàm thơ luận tranh, không giống quân thần, mà như là tri giao hảo hữu bình thường.” Thái Hà tiếp tục nói, “Hôm nay cũng vậy. Bệ hạ triệu Thôi lang đến Đại Chính cung theo hầu, lúc trò chuyện quên giờ giấc, không ngờ đã đến thời gian ngọ thiện, vì thế bệ hạ liền giữ Thôi lang lại cùng dùng bữa. Nương nương người cũng biết, quân vương mà dùng bữa thì thần tử chỉ có thể kính thụ, mà không thể đề xuất ý kiến. Nhưng Thôi lang này lại thể hiện hôm nay hắn rất muốn ăn cơm chay, nếu bệ hạ dùng bữa, thì hãy thỏa mãn tâm nguyện của hắn đi. Hắn chẳng hề khách khí mà yêu cầu, bệ hạ cũng không trách, chỉ cười sai phòng bếp chuẩn bị. Sau đó…”

Thái Hà nói tới đây, tầm mắt dừng trên người Cố Vân Tiện.

Trực giác mach bảo nàng, phần sau có liên quan đến bản thân, nhưng không biết là gì nên có chút sốt ruột, “Sau đó cái gì? Em nói đi.”

“Sau đó… Bệ hạ liền nhắc tới nương nương.”

Cố Vân Tiện ngạc nhiên mở to mắt.

“Bệ hạ nói với Thôi lang, ngài biết có một người không thích mùi vị cơm chay, không nghĩ tới Cảnh ngươi lại thiên vị vật ấy. Thôi lang nghe vậy mới hỏi tình hình cụ thể.” Thái Hà nói, “Sau đó, hai người liền thảo luận vấn đề này đến nửa ngày, cuối cùng truyền Bạch thượng thực qua, yêu cầu ông ấy nghĩ ra biện pháp giải quyết…”

“Vì thế, bọn họ cuối cùng cũng thật sự tìm ra biện pháp?” Cố Vân Tiện lẩm bẩm.

Thái Hà nhìn nàng đã bị choáng váng, có chút đồng cảm: “Vâng.”

Cố Vân Tiện sững sờ nhìn chén cơm trắng trước mặt. Những hạt gạo trong chén đang dính vào nhau, đen như ngọc thạch, ai có thể nghĩ đến trong đây còn trộn lẫn cả tâm huyết của quân vương một nước và đệ nhất tài tử?

Hai người này có bệnh à?

Bọn họ không biết quân tử phải tránh xa nhà bếp sao? Quân thần cùng nhau đàm luận thơ họa thì thôi đi, thảo luận về nấu ăn thì ra thể thống gì?

Rốt cuộc bọn họ muốn làm gì?

“Cái đó, tiểu thư… Bệ hạ còn đưa thứ này cho người.” Thái Hà nói xong, lấy ra một tờ giấy đưa cho nàng.

Cố Vân Tiện nhận lấy, đã thấy mặt trên là bút tích phóng khoáng của Hoàng đế: Hao hết tâm tư, giải ưu vì khanh. Chỉ mong nàng có thể cười, chớ phụ lòng ta.

Cái gì gọi là hao hết tâm tư! Nàng không có chấp niệm với loại cơm này, ăn hay không ăn đều không quan trọng, ai cần hắn nghĩ cách!

Làm đến mức phách lối như vậy, là đủ lắm rồi!

Ban đầu Đồng Vân Huyên cho rằng, sau khi Thôi Sóc thăng quan chính mình sẽ vô cùng coa hứng, nhưng mà khi sự tình thật sự xảy ra, nàng mới hiểu được lý tưởng và hiện thực hóa ra lại có sự chênh lệch.

Trong suy nghĩ của nàng, Thôi Sóc lên làm quan lớn xong sẽ trở nên vui vẻ hơn, sẽ không còn tiếp tục trầm mặc cả ngày nữa. Có lẽ công thành danh toại, hắn sẽ không còn nhớ thương Vệ tỷ tỷ, sẽ bắt đầu chú ý tới bên cạnh hắn vẫn còn có người khác.

Nhưng ngay cả khí những điều đó không thể trở thành hiện thực, ít nhất, ít nhất thì nàng vẫn có thể nhìn thấy hắn mỗi ngày, nói chuyện với hắn.

Sau này nàng mới biết được bản thân đã sai lại càng thêm sai.

Từ ngày lên làm ở Trung thư xá, Thôi Sóc càng trở nên bận rộn. Mỗi ngày ngoài làm việc chính đáng, còn thường hay bị Hoàng đế triệu đi hầu, thậm chí có lúc tối cần hắn luân phiên, hắn cũng trở về nhà ngủ.

Thời gian nàng có thể nhìn thấy hắn, nói chuyện với hắn mấy câu càng ngày càng ít. Có lần đến hai, ba ngày cũng chẳng thấy mặt hắn!

Nhưng mà ngay cả như vậy, khi Thôi Sóc nói hắn cần chuyển đi, nàng vẫn không kìm được hỏi, “Cái gì? Huynh muốn chuyển đi? Vì sao!”

“Vân Huyên, ngồi xuống.” Đồng Nghĩa chậm rãi nói.

Lúc này Đồng Vân Huyên mới phát hiện chính mình bởi vì quá kích động, đã dựng đứng người lên khỏi đệm.

Nàng bắt buộc bản thân phải ngồi xuống, nhắc lại vấn đề vừa rồi, “Vì sao huynh lại muốn chuyển đi?”

Thôi Sóc không lên tiếng, Đồng Nghĩa lại thay hắn trả lời, “Bởi vì nay thân phận của Lục lang đã khác, là quan chính ngũ phẩm. Hằng ngày cũng cần giao tế với đồng sự, tiếp tục ở lại nhà chúng ta sẽ có nhiều chỗ bất tiện.”

Ngữ khí của hắn bình tĩnh, khi nhắc tới “thân phận của Lục lang đã khác” không có sự bất mãn hay ghen tị, chỉ như đang trình bày một sự thật.

Đồng Vân Huyên vừa nghe đến lý do này, trong lòng liền thấy chua xót, “Vậy… vậy thì soa? Lục lang, huynh, huynh phát đạt liền khinh thường huynh muội chúng ta đúng không! Huynh muốn tránh xa chúng ta, đúng không!”

“Vân Huyên muội ăn nói linh tinh cái gì vậy?” Đồng Nghĩa không nhịn được nổi cáu.

Đồng Vân Huyên biết bản thân quá bối rối nên nói sai rồi, há miệng định giải thích, nỗi lo lắng ẩn sâu trong lòng cũng theo đó nổi lên.

Nàng thương tâm nhận ra, kỳ thật nàng đã sớm hiểu được. Hiểu được mình và Thôi Sóc không xứng. Bất luận là hắn của lúc đầu nghèo túng hay là hắn của hiện tại tiền đồ sáng lạn, nàng đều không xứng!

“Muội có chút không thoải mái, đi ngủ trước.” Bỏ lại những lời này, nàng che mặt chạy ra cửa chính, trở lại phòng mình.

Đồng Nghĩa nhìn bóng dáng muội muội, bất đắc dĩ thở dài, “Nha đầu ngốc này, sớm hết hy vọng cũng tốt.”

Thôi Sóc thấy áy náy, “Tại ta. Nếu không do ta, Vân Huyên cũng sẽ không như vậy…”

“Cái này không thể trách huynh.” Đồng Nghĩa nói, “Thử hỏi nữ tử của thiên hạ này, ai có thể cản được mị lực của Thôi lang huynh? Vân Huyên chẳng qua cũng chỉ là một trong số đó thôi. Nếu nhất định phải trách, cũng là do người làm ca ca như ta sơ ý. Nghĩ rằng nó vẫn là tiểu cô nương, sẽ không hiểu mấy chuyện này, nào biết tiểu cô nương thời nay, đều hiểu chuyện quá sớm…”

Thôi Sóc cười khổ.

“Nhưng mà không sao, chờ nó lớn hơn một chút, gặp gỡ nhiều người thì sẽ hiểu được.” Đồng Nghĩa nói, “Chung quy sau khi huynh rời đi, nó muốn nhìn thấy huynh cũng không còn tiện nữa, dần dần, tình cảm cũng sẽ phai nhạt đi.”

Thôi Sóc lắc đầu, cười nói: “Xem ra ta chuyển đi quả thật là hành động sáng suốt.” Hắn nói rồi nhìn người bạn tốt đầy nghi ngờ, “Thật ra huynh đã ghét bỏ ta từ lâu?”

“Cũng không phải!” Đồng Nghĩa gật đầu, ăn không nói có.

HẾT CHƯƠNG 69
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện