Lúc trên đường trở về Hàm Chương điện, trong lòng Cố Vân Tiện vẫn cảm thấy thấp thỏm.
Đêm nay thật sự bản thân quá sơ suất, trước mặt mọi người lại dám tấu ra một khúc nhạc như vậy. Tuy rằng đã được Thôi Sóc trợ giúp che giấu đi, nhưng vẫn không biết phía Hoàng đế có suy nghĩ gì.
Hắn khen thưởng cho Thôi Sóc, nhưng lại không nói một câu với nàng. Sự đối đãi khác nhau như vậy khiến Cố Vân Tiện cảm thấy bất an ở trong lòng.
Thời điểm từ điện Khánh An trở về tẩm cung, nàng vốn định tiến đến kiệu liễn của chính mình, lại bị Hoàng đế một phen nắm lấy tay. Trong lúc nàng vẫn còn chần chừ không biết phải làm sao, đã bị hắn kéo vào ngồi bên trong ngự liễn.
Trong kiệu rộng lớn, cho dù hai người ngồi cũng không hiện vẻ chật chội. Vân Tiện định nói gì đó cùng Hoàng đế, nhưng mà nhìn vẻ mặt hắn từ khi ngồi xuống liền nhắm mắt trầm tư, cả khuôn mặt đều viết bốn chữ to đùng “Không Muốn Nói Chuyện”, nàng đành từ bỏ.
Người trong Hàm Chương điện không dự đoán được đêm nay Hoàng đế sẽ giá lâm, càng không biết trước được Cố Vân Tiện sẽ bước ra từ trong ngự liễn, cả đám đều có chút thất thố, vẫn là Thái Hà cười nhắc nhở một tiếng, “Còn thất thần ra đó làm gì, mau chuẩn bị đồ dùng rửa mặt cho bệ hạ và nương nương đi.” Lúc này mọi người mới phản ứng lại việc ai người nấy làm.
A Từ pha trà, Cố Vân Tiện ngồi xuống uống một chén, đối diện phía bên kia là Hoàng đế. Thấy hắn vẫn không nói lời nào, nàng cũng không dám tuỳ tiện mở miệng. Tối nay đã có quá nhiều chuyện ngoài ý muốn xảy ra, tốt hơn hết nàng vẫn nên cẩn thận.
Nghĩ vậy, Cố Vân Tiện rũ mắt nhìn nước trà trong veo bên trong chén, ánh mắt dần dần trở nên mơ hồ.
Hoàng đế ngồi cách một cái bàn, nhìn dáng vẻ đang thất thần của nàng, ánh mắt hắn trở nên thâm sâu khó dò.
“Đúng rồi, hôm nay là ngày hội Trung Thu, trẫm còn chưa tặng quà cho nàng.”
Âm thanh đột nhiên truyền đến khiến cho Vân Tiện chợt bừng tỉnh, “Dạ?”
Hoàng đế lặp lại: “Trẫm nói, trẫm muốn tặng quà Trung Thu cho nàng. Nàng nghĩ xem bản thân muốn cái gì?”
Nàng không biết tại sao hắn đột nhiên lại nghĩ đến tặng quà cho mình, ngẫm nghĩ rồi cẩn thận đáp: “Thần thiếp không có thứ gì đặc biệt muốn cả, tuỳ ý bệ hạ.”
Hắn cười cười, “Trẫm biết nàng sẽ nói như vậy.” Trong câu nói khó lòng dò ra được thánh ý.
Đúng lúc này, thái giám tiến vào còn ôm theo một chiếc đàn, hành lễ, “Bệ hạ, thần đem ‘Lục y’ đến.”
“Lục y?” Cố Vân Tiện ngạc nhiên nói.
Hoàng đế giải thích: “Chính là cây đàn mà nàng đã sử dụng đêm nay.”
Nàng nhớ lại tiếng đàn du dương trong sáng tươi đẹp kia, không khỏi nói: “Đó là một cây đàn tốt.”
“Dĩ nhiên. Cây ‘Lục y’ này nổi tiếng từ thời Hiếu Tông do cầm sư nổi tiếng nhất nước lúc ấy chế tác thành, về sau nó lại được Hoàng đế Hiếu Tông đem tặng cho cháu gái ruột, cũng chính là con dâu tương lai của người.” Thấy Cố Vân Tiện nhìn, hắn khẽ cười, “Cũng chính là Trinh Thục Hoàng hậu về sau. Cây đàn này đã có gần một trăm năm lịch sử, là một cây đàn cổ thật sự. Sau này khi Trinh Thục Hoàng hậu qua đời, nó vẫn luôn được cất chứa ở trong cung, chưa từng chuyển giao cho người khác.”
Cố Vân Tiện gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó ở trong lòng lại phỏng đoán hắn nói nhiều như vậy với mình là muốn làm gì.
“Trẫm đem cây cổ cầm này tặng cho nàng, thích không?” Hoàng đế nhìn Cố Vân Tiện, trong đôi mắt là ánh nến sáng ngời, ấm áp, “Trẫm nhớ rõ nàng đã từng nói rằng rất hâm mộ Trinh Thục Hoàng hậu. Đây là chiếc đàn của người lúc còn sống, như vậy ắt hẳn nàng sẽ thích.”
Giọng điệu của hắn quá ôn nhu, khiến Cố Vân Tiện nhất thời sững sờ.
Mới vừa rồi dọc đường trở về điện vẻ mặt hắn còn lạnh như băng sương, lúc sau quay đầu lại tặng nàng lễ vật như vậy, chuyển biến này cũng quá lớn rồi, làm người ta không biết phải ứng đối ra sao.
“Sao thế, nàng không thích ư?” Thấy nàng không đáp, hắn nhướn mày hỏi.
“Nào có, thần thiếp rất thích.” Nàng vội đáp, ngữ khí hân hoan.
Đây chắc hẳn không phải là lời nói dối.
Cố Vân Tiện thực sự thích chiếc đàn này. Cho nên dù biết người đưa là hắn, cũng ngăn không được nỗi suиɠ sướиɠ phát ra từ nội tâm.
Thái giám đem ‘Lục y’ đặt ở trước mặt Cố Vân Tiện, nàng cúi đầu cẩn thận đánh giá, thân đàn sâu kín một màu xanh biếc, phía mặt trên đính trang sức châu ngọc toả sáng lấp lánh ở dưới ánh nến, giống như thúy trúc dính vũ châu.
Nàng bỗng nhiên cảm thấy, chiếc đàn này rất giống một người.
Cái khí chất thanh nhã ấy, chỉ có nam nhân ấy mới có thể đàn lên âm thanh tự nhiên đến vậy.
“Chiêm bỉ kỳ áo, lục trúc y y.” Nàng thấp giọng thì thầm, “Đặt tên như vậy, quả là thích hợp.”
“Hữu phỉ quân tử, như thiết như tha, như trác như ma.” Hắn chậm rãi đối xong câu tiếp theo, “Lời này của Vân nương là khen ai?”
Nàng sửng sốt, lúc này mới nhớ ra đây là câu thơ trong tập thơ “Kỳ áo”, nội dung chính là ca tụng nam tử Đức Dung xuất chúng. Nhưng vừa rồi lúc nàng vừa thốt lên câu thơ kia, trong đầu lại nghĩ đến người không hề có chút liên quan nào với mình.
Đôi môi đỏ thắm nở nụ cười mỉm, “Dĩ nhiên là khen đàn rồi. Bệ hạ đúng là quá cẩn thận, thần thiếp chỉ tuỳ tiện đọc thơ thôi mà người đã suy nghĩ nhiều.”
Vẻ mặt của hắn không đổi, chỉ cười nhẹ nói: “Đúng vậy, là trẫm suy nghĩ nhiều.”
Giọng điệu khi nói lời này có chút kì quái, chúng khiến nàng cảm thấy bất an.
Dường như hắn không hề phát hiện ra nỗi bất an của nàng, vẫn mỉm cười nói tiếp: “Đúng rồi, tại cung yến vừa rồi trẫm đã nói muốn thỉnh giáo cầm khúc của nàng. Chọn ngày không bằng gặp ngày, liền bây giờ đi. Vân nương có nguyện vì trẫm mà đàn một khúc không?”
Nàng gật đầu, “Bệ hạ muốn nghe khúc nào?”
Hắn ngẫm nghĩ rồi đáp, “Vậy thì khúc ‘Kỳ áo’ đi.”
Nàng sửng sốt chỉ trong một cái chớp mắt, liền mỉm cười đáp: “ Vâng.”
Chạm vào dây kéo, tiếng đàn thanh lệ vang lên, kể lại mỹ nam tử tuyệt thế trong truyền thuyết:
“Chiêm bỉ kỳ áo, lục trúc y y.
Hữu phỉ quân tử, như thiết như tha, như trác như ma.
Sắt hề giản hề, hách hề tuyên hề.
Hữu phỉ quân tử, chung bất khả huyên hề.”
“Chiêm bỉ kỳ áo, lục trúc như trách.
Hữu phỉ quân tử, như kim như tích, như khuê như bích….”
Tiếng đàn chưa dứt, nhưng dây đàn đột nhiên lại đứt đoạn. Đầu ngón tay đau xót, nàng không nhịn được nhăn mày lại.
Hoàng đế nhanh chóng bắt lấy tay nàng, cẩn thận xem xét kỹ. Chỉ thấy đầu ngón tay vốn trắng nõn, nay lại bị đỏ lên, chắc là do dây đàn làm xước rồi.
Hắn lo lắng không nhịn được hỏi: “Sao lại không cẩn thận như vậy?”
“Bệ hạ thứ tội.” Cố Vân Tiện nói, “Có thể là do tối nay quá mệt mỏi, nên thần thiếp mới không tập trung chú ý, làm đứt dây đàn. Nếu bệ hạ vẫn muốn nghe đàn, chi bằng đổi một chiếc đàn khác, thần thiếp lại đàn cho người nghe một lần nữa?”
Đêm nay làm việc gì cũng không thuận lợi! Chưa bao giờ biết rằng đánh đàn cũng có thể gây ra nhiều thị phi như vậy, sớm biết vậy năm đó đã không học!
Hoàng đế trông thấy ánh mắt nàng thiết tha chờ mong nhìn mình, dường như lo lắng hắn sẽ tức giận phủi tay áo bỏ đi.
Biểu cảm ấy vừa cẩn thận, lại có chút sợ hãi.
Hắn trầm mặc thật lâu, sau đó đột nhiên lại than nhẹ một tiếng, “Nàng sợ hãi lắm sao?”
Cố Vân Tiện sửng sốt.
“Ở bên cạnh trẫm, nàng sợ hãi lắm sao?”
Cố Vân Tiện không đoán trước được đột nhiên Hoàng đế lại hỏi câu này, nàng ngơ ngác nhìn hắn, không biết nên phản ứng như thế nào mới phải.
Ngón tay hắn xoa xoa gương mặt nàng, động tác ôn nhu, “Lúc đó, nàng nói nàng hâm mộ Trinh Thục Hoàng hậu. Nàng hâm mộ điều gì?”
Cố Vân Tiện nhớ tới đêm hôm ấy, ở đại sảnh chính cung mình vì hắn tấu khúc “Tùy trường phong”, sau đó nhẹ giọng kể ra những gì bản thân nhìn thấy trong khúc nhạc.
“Bởi vì, Trinh Thục Hoàng hậu cùng Trung Tông Hoàng đế tâm linh tương thông….” Nàng theo đó trả lời câu hỏi của hắn.
“Sở dĩ nàng hâm mộ người khác, là bởi vì nàng cảm thấy bọn họ có được những thứ mà nàng không có. Nàng hâm mộ Trinh Thục Hoàng hậu, là bởi vì nàng cảm thấy, nàng cùng trẫm, sẽ không có hy vọng được như Trinh Thục Hoàng hậu cùng Trung Tông Hoàng đế, đúng không?”
Vân Tiện ngơ ngác nhìn hắn, một câu cũng không thốt nên lời.
Đáy lòng Cớ Tuân phát ra một tiếng thở dài vô lực.
Vẫn là không kìm được, hỏi ra rồi.
Kể từ thời khắc nghe được tiếng đàn của nàng, tâm tình của hắn không có biện pháp nào để bình tĩnh. Hắn có thể thuyết phục chính mình rằng tin tưởng nàng với Thôi Sóc không có gì liên quan đến nhau, nhưng lại không cách nào tiêu tán tiếng đàn mà bản thân đã nghe được ấy.
Nàng nói, phương pháp diễn tấu như vậy chỉ là học theo Giang phu nhân. Tuy Thôi Sóc cùng Từ Khánh Hoa đều tin tưởng cách nói này, nhưng hắn lại không thể.
Một khúc nhạc oán giận cùng không cam lòng quá mãnh liệt, mãnh liệt đến mức làm cho những lời giải thích sau đó của nàng đều trở nên yếu ớt.
Thực ra đây không phải lần đầu tiên, không phải sao? Từ rất lâu, Hoàng đế đã nhiều lần phát hiện ra rất nhiều nghi hoặc, rất nhiều dấu vết để lại. Nhưng hắn lại tình nguyện bỏ qua, không muốn đuổi theo sự hoài nghi ở trong lòng mình, Cơ Tuân tình nguyện thay nàng giải thích tất cả, nhưng tối nay nghe đến đoạn sau tiếng đàn của nàng, hắn đành bất lực không còn biện pháp nào lừa mình dối người được nữa.
Nàng chẳng hề vui sướng thoải mái như vẻ ngoài đã biểu hiện.
Cố Vân Tiện cảm thấy sống lưng mình lạnh toát, trong lòng bàn tay đều đổ mồ hôi lạnh.
Lúc này nàng chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất: Hắn đã biết. Hắn thật sự đã biết!
Chính nàng trước kia luôn tỏ vẻ thâm tình không đổi trước mặt Hoàng đế, chỉ cần hắn đối tốt với nàng, chuyện trước kia Vân Tiện sẽ không so đo với hắn nữa. Nhưng mọi chuyện phát sinh đêm nay, khiến cho hắn đã nhận ra trong lòng nàng thật ra còn cất giấu nỗi oán giận và không cam lòng.
Vậy hắn sẽ nghĩ như thế nào?
Nếu thật sự truy cứu chuyện này, đây chính là tội khi quân. Nàng chưa kịp chờ đến khi Cảnh Phức Thù chết, thì bản thân đã phải đi gặp Thái hậu trước.
Không được. Nhất định phải nghĩ ra biện pháp!
Cụp mi, vẻ mặt của nàng dần trở nên ảm đạm, “Bệ hạ luôn nghĩ như thế ư? Người cảm thấy thần thiếp lừa người sao?” Trong giọng nói tràn ngập nỗi bi thương bất lực, “Phải, thần thiếp sợ hãi.”
“Nàng sợ hãi điều gì?”
“Còn có thểlà điều gì? Trong cung này đi một bước ngươi tính ta một kế,bẫy rập khắp nơi, sơ sẩy một bước đều có khả năng chết không có chỗ chôn. Suốt ngày sống trong sợ hãi, trước kia thần thiếp còn ngồi trên hậu vị đã chịu đủ rồi. Nhưng khi ấy tốt xấu gì thần thiếp còn có thân phận chống đỡ, hiện giờ lại là kẻ yếu thế, tình cảnh chịu nguy hiểm không biết đã trải qua bao nhiêu lần. Người nói xem sao thần thiếp có thể không sợ hãi được?”
Hắn im lặng một lúc lâu, “Bây giờ, nàng đã có trẫm che chở……”
“Chính là do bệ hạ nguyện ý che chở cho thần thiếp, mới càng khiến cho những người đó thống hận thiếp!” Nàng nói, “Được bệ hạ sủng ái là phúc phận của thiếp,nhưng cũng là ngọn nguồn đố kị của lục cung.Thời thời khắc khắc thần thiếp đều phải chuẩn bị tinh thần, đề phòng cảnh giác, mới không bị người khác tính kế.”
Hắn nhìn nàng hồi lâu, cười khổ ba tiếng, “Trẫm cho rằng chỉ cần đối tốt với nàng, nàng sẽ càng vui vẻ hơn. Nhưng không ngờ, lại mang đến nhiều phiền toái cho nàng như vậy.”
Nàng sửng sốt, có chút không tưởng tượng được mà nhìn hắn, “Bệ hạ nghĩ thần thiếp như vậy ư?” Khẩu khí nàng dần trở nên kích động, “Không phải. Đúng là thần thiếp sợ hãi những kẻ tính kếmình, nhưng chưa bao giờ nghĩ sự sủng ái của ngài dành cho thiếp là điều phiền toái. Nếu thần thiếp nghĩ như vậy, lúc trước sẽ không trở về bên cạnh người.”
Hắn không nói được lời nào.
Cố Vân Tiện cúi đầu, tựa hồ như đang nỗ lực ổn định cảm xúc của chính mình. Nhưng mọi nỗ lực đều vô dụng, mắt ngọc vẫn không kìm được tuôn trào hai dòng lệ dài.
Nàng có chút buồn bực, trực tiếp ngẩng đầu, lặng im nhìn hắn, “Bệ hạ chẳng phải ngườihỏi thần thiếp hâm mộ Trinh Thục Hoàng hậu điều gì sao? Thần thiếp trả lời người. Điều mà thần thiếp hâm mộ nhất, đó chính là tình cảm mà Trung Tông Hoàng đế dành cho bà. Bệ hạ người cũng biết, Trung Tông Hoàng đế vì muốn làm suy yếu đi thế lực của các đại gia tộc, đã phải chuẩn bị suốt mấy chục năm trời. Rốt cuộc, cuối cùng chỉ đuổi họ nội của Ôn thị, chưa từng làm tổn thương đến tánh mạng tộc nhân trong Ôn thị. Nhưng nếu so sánh, kết cục của Vạn thị còn thê thảm hơn…”
Vạn thị trong lời của Cố Vân Tiện chính là nhị đại thế gia lúc bấy giờ, chỉ đứng sau Ôn thị, ở thời Trung Tông bị đưa ra tịch biên tài sản. Tộc trưởng cùng chư vị trưởng lão trong tộc tổng cộng hai mươi bảy sinh mạng đều bị trảm trên pháp trường, mấy ngàn tộc nhân sung quân Thục trung, vĩnh viễn không được quay trở về thành đô.
So sánh hai gia tộc với nhau, không khó để nhìn ra trong lòng Trung Tông Hoàng đế, rốt cuộc vẫn là nhớ đến đoạn tình cảm với Trinh Thục Hoàng hậu.
“Trung Tông Hoàng đế dùng hết khả năng vốn có để bảo hộ Trinh Thục Hoàng hậu cùng gia tộc của bà, đây mới là điều khiến cho thần thiếp hâm mộ họ. Bởi vì thần thiếp biết, tương lai nếu có một ngày, thần thiếp cũng gặp điều nguy hiểm tương tự như vậy, bệ hạ người còn có thể đối xử với thần thiếp như vậy hay không. Tuy thời khắc này người sủng ái thần thiếp, nhưng qua mấy năm sau nữa, người có sủng ái hậu phi khác. Đến lúc đó, nếu thần thiếp làm sai, hoặc là người cho rằng thần thiếp làm sai hoặc phạm phải điều gì sai…. Thần thiếp thực không biết kết cục của bản thân sẽ như thế nào nữa…”
Ánh mắt của Hoàng đế bình tĩnh nhìn nàng, bên môi ẩn hiện nụ cười tự giễu, “Thì ra nàng vẫn luôn nghĩ ta như vậy…” Giọng nói hắn trầm xuống, “Nàng vốn không hề tin tưởng ta.”
“Người bảo thiếp làm sao tin tưởng người đây!” Cố Vân Tiện mất bình tĩnh, lấy tay áo che mặt, khóc nức nở, “Người nói xem hậu cung có ba ngàn mỹ nhân, chỉ cần người thích, nữ tử khắp thiên hạ này đều là của người. Nhưng đối với thần thiếp mà nói, người chính là toàn bộ thiên hạ của thần thiếp.”
Nàng nức nở, “Bệ hạ, A Vân chỉ là phận nữ nhân, không có dã tâm, không có khát vọng. A Vân cũng giống như những nữ nhân khác trong thiên hạ, đem phu quân của mình đặt ở vị trí quan trọng nhất. Gia tộc cũng được, tánh mạng bản thân cũng được, tất cả đều không quan trọng. Nhưng phu quân của A Vân bên người có quá nhiều nữ nhân. Mỗi ngày A Vân đều sợ hãi, sợ hãi chàng sẽ thích người khác, sợ hãi chàng sẽ không còn nhớ đến mình nữa. Thiếp cứ lo sợ như vậy, lo lắng, càng ngày càng trở nên không giống bản thân.” Vâng Tiện ười khổ một tiếng, “Thực thiếp không thích chàng đi sủng ái nữ nhân khác, không thích một chút nào…”
Nàng vốn đang diễn trò, nhưng mà càng nói, lại càng diễn đến nhập tâm, diễn đến tha thiết bi ai.
Những điều này đều là cách nghĩ nàng hiểu rõ nhất ở kiếp trước.
Khi đó Cố Vân Tiện tâm tâm niệm niệm mà đem hắn đặt ở trong lòng, cúc cung tận tuỵ, ngoài ra không màng đến một ai. Nàng chưa từng yêu người nào nhiều đến như vậy, thế cho nên cũng hoàn toàn thay đổi chính mình.
Đó là đoạn tình cảm liều lĩnh nhất cả đời này của Vân nương, cuối cùng nó còn cướp đi tính mệnh của nàng. Hiện tại sau nhiều năm, lại được nàng dùng để thoát thân bảo toàn mạng sống.
Mà nam nhân bị nàng lừa gạt này đã từng là tất cả thế giới của nàng.
Ý trời trêu người.
Hắn nhìn nàng khóc không thành tiếng, nỗi hậm hực trong lòng không rõ vì sao chậm rãi tiêu tán đi.
Duỗi tay xoa nhánh tóc đen dài của nàng, thanh âm Hoàng đế mang thêm vài phần ẩn nhẫn, “Vậy sao trước kia nàng không nói ra?”
“Lần trước khi bệ hạ tuyển tú, thần thiếp đã từng nói với người. Chỉ là khi đó thần thiếp làm bộ vui đùa, cho nên bệ hạ mới không nghĩ tới thật ra là thần thiếp nghiêm túc.” Nàng hạ thấp thanh âm một chút, “Thần thiếp cũng không dám làm cho bệ hạ biết. Nữ tử đố kỵ phạm vào bảy điều chớ làm, từ trước bệ hạ không thích thần thiếp, chính là bởi vì tính tình của thiếp quá nhỏ nhen. Cho nên sau này thiếp không còn dám như vậy nữa.”
“Thiếp rất sợ…”
Hoàng đế chậm rãi kéo Cố Vân Tiện ôm vào lòng. Người nàng thực mềm mại, nhưng lại hơi phát run, khiến cho tâm can hắn cũng run rẩy theo.
“Không cần sợ nữa. Trẫm hứa với nàng, sẽ che chở cho nàng, mãi mãi bảo hộ nàng.” Hắn chậm rãi thề thốt, chính bản thân cũng không phát hiện trong giọng nói của mình có bao nhiêu phần trịnh trọng. “Nếu trẫm nói, trẫm vĩnh viễnkhông thay đổi, chỉ sợ nàng cũng không tin. Vậy thì trẫm sẽ thể hiện bằng cách khác, theo như lời nàng nói, tương lai cho dù có một ngày, trẫm không còn sủng ái nàng nữa, nhưng trẫm tuyệt đối sẽ không bỏ mặc nàng.”
Cơ Tuân nói vậy, nhưng chính hắn cũng bắt đầu cảm thấy hoài nghi bản thân, liệu rằng thật sự có một ngày hắn sẽ ghét bỏ nàng?
Hắn không biết nữa.
Lòng người khó dò, người khác cũng vậy, chính mình cũng như thế, đều như là thưởng hoa dưới sương mù, nhìn sao cũng không thể nào rõ ràng được.
Thật giống như giờ phút này đây, hắn vẫn cứ không thể nào hoàn toàn tin tưởng vào lời nàng nói, nhưng lại không nghĩ rằng sẽ nói ra điều đó.
Hít thở sâu, Hoàng đế tự nói với chính mình, tạm thời cứ như vậy đi. Nàng cho hắn một lý do, hắn tự lấy lý do ấy thuyết phục lý do của chính mình.
Như vậy hắn có thể tin tưởng nàng.
Tin tưởng nàng một lần cuối.
…..
Hôm sau khi Cố Vân Tiện tỉnh lại, Hoàng đế đã rời đi, ngước thấy tất cả thị nữ, thái giám đều quỳ trên mặt đất chúc mừng cho nàng.
Nàng khoác áo bào mỏng bước xuống giường, ngồi vào trước bàn trang điểm, lông mày hơi nhíu lại, “Các ngươi đang làm gì vậy? Mới sáng sớm, chim Hỉ Thước từ đâu bay tới hót à?”
Thái Hà cười hì hì nói: “Bệ hạ trước lúc thượng triều có lưu lại ý chỉ, tấn phong nương nương người thành Nhị phẩm Sung dung. Nương nương mau mau sửa soạn một chút, sợ là một lát nữa người của các cung khác sẽ qua để chúc mừng người.”
Sự việc xảy ra khiến nàng không kịp lường trước, sững sờ trong chốc lát.
Hoàng Trung nịnh nọt nói: “Nương nương tấn chức Sung dung, sau này sẽ cùng phẩm cấp với Minh Sung nghi, Linh Sung viện rồi! Tuy rằng hai Sung dung kia cao hơn ngài, nhưng nương nương đã từng giải quyết chuyện lục cung, hoàn toàn có thể áp chế hai người đó. Sau này trong cung chỉ có Dục Thục nghi nương nương là có thể tranh cao thấp với ngài!”
Miệng lưỡi của hắn vẫn trơn tru như vậy, Thái Hà không nhịn được trừng mắt liếc Hoàng Trung một cái, hắn lại cười khì khì bỏ qua.
Không biết tự mình thu liễm ngoài Hoàng Trung ra còn có A Từ, vẻ mặt hớn hở mà thò qua, cười nói: “Nô tỳ vừa mới hỏi qua Liễu Thượng cung. Người nói, chuyện như vậy trước kia còn chưa hề có tiền lệ xảy ra đâu! Nhưng mà vậy cũng tốt, người khắp lục cung hiện giờ đều biết, ai mới là đệ nhất sủng phi trong tim của bệ hạ!”
Cố Vân Tiện vẫn còn đang chìm đắm trong nỗi khiếp sợ của mình, không rảnh để đi quản hai cái miệng kia, suy nghĩ trong đầu không ngừng xoay chuyển.
Nàng thụ phong chức Quý cơ chẳng qua chỉ mới nửa năm, quy củ trong cung, chính tam phẩm trở lên, nếu không phải là có gì đó phát sinh đại hỷ sự, thì cũng sẽ không tấn chức nhanh đến như vậy đi.
Hắn làm như vậy, rốt cuộc là có ý gì?
Trong đầu bỗng nhớ đến những lời hắn nói đêm qua, “Trẫm hứa với nàng, sẽ che chở cho nàng, mãi mãi bảo hộ nàng.”
Cho nên, đây là cách hắn thực hiện lời hứa hẹn của mình sao?
Nếu nàng không có khả năng thất sủng, lục cung sẽ không dừng ghen ghét với nàng. Như vậy Hoàng đế chỉ có thể từng bước một nâng thân phận của nàng lên, cho nàng nhiều quyền lực hơn nữa để tự bảo vệ mình.
Chính nàng đêm qua đập nồi dìm thuyền, rút hết vốn liếng tâm can, nói ra những lời kia thật sự dùng được sao? Để hắn có thể vì nàng mà làm được đến bước này.
Thái Hà thấy biểu hiện của nàng có vẻ không đúng lắm, liền cầm lấy chiếc lược ngà bước đến sau lưng nàng, vừa nhẹ nhàng thay nàng chải tóc, vừa ôn nhu nói: “Tấn vị là chuyện tốt, nhưng sao nô tỳ thấy nương nương có vẻ không cao hứng vì việc này?”
Cố Vân Tiện khẽ cười, ánh mắt sâu thẳm, “Cao hứng. Đương nhiên là ta cao hứng chứ.”
Tay phải nàng nắm chặt một chiếc trâm cài vàng ròng đính phỉ thuý kim quang lấp lánh, nhưng do quá mức dùng sức, khiến cho khớp xương ẩn ẩn hiện ra nét trắng bệch.
HẾT CHƯƠNG 64
Đêm nay thật sự bản thân quá sơ suất, trước mặt mọi người lại dám tấu ra một khúc nhạc như vậy. Tuy rằng đã được Thôi Sóc trợ giúp che giấu đi, nhưng vẫn không biết phía Hoàng đế có suy nghĩ gì.
Hắn khen thưởng cho Thôi Sóc, nhưng lại không nói một câu với nàng. Sự đối đãi khác nhau như vậy khiến Cố Vân Tiện cảm thấy bất an ở trong lòng.
Thời điểm từ điện Khánh An trở về tẩm cung, nàng vốn định tiến đến kiệu liễn của chính mình, lại bị Hoàng đế một phen nắm lấy tay. Trong lúc nàng vẫn còn chần chừ không biết phải làm sao, đã bị hắn kéo vào ngồi bên trong ngự liễn.
Trong kiệu rộng lớn, cho dù hai người ngồi cũng không hiện vẻ chật chội. Vân Tiện định nói gì đó cùng Hoàng đế, nhưng mà nhìn vẻ mặt hắn từ khi ngồi xuống liền nhắm mắt trầm tư, cả khuôn mặt đều viết bốn chữ to đùng “Không Muốn Nói Chuyện”, nàng đành từ bỏ.
Người trong Hàm Chương điện không dự đoán được đêm nay Hoàng đế sẽ giá lâm, càng không biết trước được Cố Vân Tiện sẽ bước ra từ trong ngự liễn, cả đám đều có chút thất thố, vẫn là Thái Hà cười nhắc nhở một tiếng, “Còn thất thần ra đó làm gì, mau chuẩn bị đồ dùng rửa mặt cho bệ hạ và nương nương đi.” Lúc này mọi người mới phản ứng lại việc ai người nấy làm.
A Từ pha trà, Cố Vân Tiện ngồi xuống uống một chén, đối diện phía bên kia là Hoàng đế. Thấy hắn vẫn không nói lời nào, nàng cũng không dám tuỳ tiện mở miệng. Tối nay đã có quá nhiều chuyện ngoài ý muốn xảy ra, tốt hơn hết nàng vẫn nên cẩn thận.
Nghĩ vậy, Cố Vân Tiện rũ mắt nhìn nước trà trong veo bên trong chén, ánh mắt dần dần trở nên mơ hồ.
Hoàng đế ngồi cách một cái bàn, nhìn dáng vẻ đang thất thần của nàng, ánh mắt hắn trở nên thâm sâu khó dò.
“Đúng rồi, hôm nay là ngày hội Trung Thu, trẫm còn chưa tặng quà cho nàng.”
Âm thanh đột nhiên truyền đến khiến cho Vân Tiện chợt bừng tỉnh, “Dạ?”
Hoàng đế lặp lại: “Trẫm nói, trẫm muốn tặng quà Trung Thu cho nàng. Nàng nghĩ xem bản thân muốn cái gì?”
Nàng không biết tại sao hắn đột nhiên lại nghĩ đến tặng quà cho mình, ngẫm nghĩ rồi cẩn thận đáp: “Thần thiếp không có thứ gì đặc biệt muốn cả, tuỳ ý bệ hạ.”
Hắn cười cười, “Trẫm biết nàng sẽ nói như vậy.” Trong câu nói khó lòng dò ra được thánh ý.
Đúng lúc này, thái giám tiến vào còn ôm theo một chiếc đàn, hành lễ, “Bệ hạ, thần đem ‘Lục y’ đến.”
“Lục y?” Cố Vân Tiện ngạc nhiên nói.
Hoàng đế giải thích: “Chính là cây đàn mà nàng đã sử dụng đêm nay.”
Nàng nhớ lại tiếng đàn du dương trong sáng tươi đẹp kia, không khỏi nói: “Đó là một cây đàn tốt.”
“Dĩ nhiên. Cây ‘Lục y’ này nổi tiếng từ thời Hiếu Tông do cầm sư nổi tiếng nhất nước lúc ấy chế tác thành, về sau nó lại được Hoàng đế Hiếu Tông đem tặng cho cháu gái ruột, cũng chính là con dâu tương lai của người.” Thấy Cố Vân Tiện nhìn, hắn khẽ cười, “Cũng chính là Trinh Thục Hoàng hậu về sau. Cây đàn này đã có gần một trăm năm lịch sử, là một cây đàn cổ thật sự. Sau này khi Trinh Thục Hoàng hậu qua đời, nó vẫn luôn được cất chứa ở trong cung, chưa từng chuyển giao cho người khác.”
Cố Vân Tiện gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó ở trong lòng lại phỏng đoán hắn nói nhiều như vậy với mình là muốn làm gì.
“Trẫm đem cây cổ cầm này tặng cho nàng, thích không?” Hoàng đế nhìn Cố Vân Tiện, trong đôi mắt là ánh nến sáng ngời, ấm áp, “Trẫm nhớ rõ nàng đã từng nói rằng rất hâm mộ Trinh Thục Hoàng hậu. Đây là chiếc đàn của người lúc còn sống, như vậy ắt hẳn nàng sẽ thích.”
Giọng điệu của hắn quá ôn nhu, khiến Cố Vân Tiện nhất thời sững sờ.
Mới vừa rồi dọc đường trở về điện vẻ mặt hắn còn lạnh như băng sương, lúc sau quay đầu lại tặng nàng lễ vật như vậy, chuyển biến này cũng quá lớn rồi, làm người ta không biết phải ứng đối ra sao.
“Sao thế, nàng không thích ư?” Thấy nàng không đáp, hắn nhướn mày hỏi.
“Nào có, thần thiếp rất thích.” Nàng vội đáp, ngữ khí hân hoan.
Đây chắc hẳn không phải là lời nói dối.
Cố Vân Tiện thực sự thích chiếc đàn này. Cho nên dù biết người đưa là hắn, cũng ngăn không được nỗi suиɠ sướиɠ phát ra từ nội tâm.
Thái giám đem ‘Lục y’ đặt ở trước mặt Cố Vân Tiện, nàng cúi đầu cẩn thận đánh giá, thân đàn sâu kín một màu xanh biếc, phía mặt trên đính trang sức châu ngọc toả sáng lấp lánh ở dưới ánh nến, giống như thúy trúc dính vũ châu.
Nàng bỗng nhiên cảm thấy, chiếc đàn này rất giống một người.
Cái khí chất thanh nhã ấy, chỉ có nam nhân ấy mới có thể đàn lên âm thanh tự nhiên đến vậy.
“Chiêm bỉ kỳ áo, lục trúc y y.” Nàng thấp giọng thì thầm, “Đặt tên như vậy, quả là thích hợp.”
“Hữu phỉ quân tử, như thiết như tha, như trác như ma.” Hắn chậm rãi đối xong câu tiếp theo, “Lời này của Vân nương là khen ai?”
Nàng sửng sốt, lúc này mới nhớ ra đây là câu thơ trong tập thơ “Kỳ áo”, nội dung chính là ca tụng nam tử Đức Dung xuất chúng. Nhưng vừa rồi lúc nàng vừa thốt lên câu thơ kia, trong đầu lại nghĩ đến người không hề có chút liên quan nào với mình.
Đôi môi đỏ thắm nở nụ cười mỉm, “Dĩ nhiên là khen đàn rồi. Bệ hạ đúng là quá cẩn thận, thần thiếp chỉ tuỳ tiện đọc thơ thôi mà người đã suy nghĩ nhiều.”
Vẻ mặt của hắn không đổi, chỉ cười nhẹ nói: “Đúng vậy, là trẫm suy nghĩ nhiều.”
Giọng điệu khi nói lời này có chút kì quái, chúng khiến nàng cảm thấy bất an.
Dường như hắn không hề phát hiện ra nỗi bất an của nàng, vẫn mỉm cười nói tiếp: “Đúng rồi, tại cung yến vừa rồi trẫm đã nói muốn thỉnh giáo cầm khúc của nàng. Chọn ngày không bằng gặp ngày, liền bây giờ đi. Vân nương có nguyện vì trẫm mà đàn một khúc không?”
Nàng gật đầu, “Bệ hạ muốn nghe khúc nào?”
Hắn ngẫm nghĩ rồi đáp, “Vậy thì khúc ‘Kỳ áo’ đi.”
Nàng sửng sốt chỉ trong một cái chớp mắt, liền mỉm cười đáp: “ Vâng.”
Chạm vào dây kéo, tiếng đàn thanh lệ vang lên, kể lại mỹ nam tử tuyệt thế trong truyền thuyết:
“Chiêm bỉ kỳ áo, lục trúc y y.
Hữu phỉ quân tử, như thiết như tha, như trác như ma.
Sắt hề giản hề, hách hề tuyên hề.
Hữu phỉ quân tử, chung bất khả huyên hề.”
“Chiêm bỉ kỳ áo, lục trúc như trách.
Hữu phỉ quân tử, như kim như tích, như khuê như bích….”
Tiếng đàn chưa dứt, nhưng dây đàn đột nhiên lại đứt đoạn. Đầu ngón tay đau xót, nàng không nhịn được nhăn mày lại.
Hoàng đế nhanh chóng bắt lấy tay nàng, cẩn thận xem xét kỹ. Chỉ thấy đầu ngón tay vốn trắng nõn, nay lại bị đỏ lên, chắc là do dây đàn làm xước rồi.
Hắn lo lắng không nhịn được hỏi: “Sao lại không cẩn thận như vậy?”
“Bệ hạ thứ tội.” Cố Vân Tiện nói, “Có thể là do tối nay quá mệt mỏi, nên thần thiếp mới không tập trung chú ý, làm đứt dây đàn. Nếu bệ hạ vẫn muốn nghe đàn, chi bằng đổi một chiếc đàn khác, thần thiếp lại đàn cho người nghe một lần nữa?”
Đêm nay làm việc gì cũng không thuận lợi! Chưa bao giờ biết rằng đánh đàn cũng có thể gây ra nhiều thị phi như vậy, sớm biết vậy năm đó đã không học!
Hoàng đế trông thấy ánh mắt nàng thiết tha chờ mong nhìn mình, dường như lo lắng hắn sẽ tức giận phủi tay áo bỏ đi.
Biểu cảm ấy vừa cẩn thận, lại có chút sợ hãi.
Hắn trầm mặc thật lâu, sau đó đột nhiên lại than nhẹ một tiếng, “Nàng sợ hãi lắm sao?”
Cố Vân Tiện sửng sốt.
“Ở bên cạnh trẫm, nàng sợ hãi lắm sao?”
Cố Vân Tiện không đoán trước được đột nhiên Hoàng đế lại hỏi câu này, nàng ngơ ngác nhìn hắn, không biết nên phản ứng như thế nào mới phải.
Ngón tay hắn xoa xoa gương mặt nàng, động tác ôn nhu, “Lúc đó, nàng nói nàng hâm mộ Trinh Thục Hoàng hậu. Nàng hâm mộ điều gì?”
Cố Vân Tiện nhớ tới đêm hôm ấy, ở đại sảnh chính cung mình vì hắn tấu khúc “Tùy trường phong”, sau đó nhẹ giọng kể ra những gì bản thân nhìn thấy trong khúc nhạc.
“Bởi vì, Trinh Thục Hoàng hậu cùng Trung Tông Hoàng đế tâm linh tương thông….” Nàng theo đó trả lời câu hỏi của hắn.
“Sở dĩ nàng hâm mộ người khác, là bởi vì nàng cảm thấy bọn họ có được những thứ mà nàng không có. Nàng hâm mộ Trinh Thục Hoàng hậu, là bởi vì nàng cảm thấy, nàng cùng trẫm, sẽ không có hy vọng được như Trinh Thục Hoàng hậu cùng Trung Tông Hoàng đế, đúng không?”
Vân Tiện ngơ ngác nhìn hắn, một câu cũng không thốt nên lời.
Đáy lòng Cớ Tuân phát ra một tiếng thở dài vô lực.
Vẫn là không kìm được, hỏi ra rồi.
Kể từ thời khắc nghe được tiếng đàn của nàng, tâm tình của hắn không có biện pháp nào để bình tĩnh. Hắn có thể thuyết phục chính mình rằng tin tưởng nàng với Thôi Sóc không có gì liên quan đến nhau, nhưng lại không cách nào tiêu tán tiếng đàn mà bản thân đã nghe được ấy.
Nàng nói, phương pháp diễn tấu như vậy chỉ là học theo Giang phu nhân. Tuy Thôi Sóc cùng Từ Khánh Hoa đều tin tưởng cách nói này, nhưng hắn lại không thể.
Một khúc nhạc oán giận cùng không cam lòng quá mãnh liệt, mãnh liệt đến mức làm cho những lời giải thích sau đó của nàng đều trở nên yếu ớt.
Thực ra đây không phải lần đầu tiên, không phải sao? Từ rất lâu, Hoàng đế đã nhiều lần phát hiện ra rất nhiều nghi hoặc, rất nhiều dấu vết để lại. Nhưng hắn lại tình nguyện bỏ qua, không muốn đuổi theo sự hoài nghi ở trong lòng mình, Cơ Tuân tình nguyện thay nàng giải thích tất cả, nhưng tối nay nghe đến đoạn sau tiếng đàn của nàng, hắn đành bất lực không còn biện pháp nào lừa mình dối người được nữa.
Nàng chẳng hề vui sướng thoải mái như vẻ ngoài đã biểu hiện.
Cố Vân Tiện cảm thấy sống lưng mình lạnh toát, trong lòng bàn tay đều đổ mồ hôi lạnh.
Lúc này nàng chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất: Hắn đã biết. Hắn thật sự đã biết!
Chính nàng trước kia luôn tỏ vẻ thâm tình không đổi trước mặt Hoàng đế, chỉ cần hắn đối tốt với nàng, chuyện trước kia Vân Tiện sẽ không so đo với hắn nữa. Nhưng mọi chuyện phát sinh đêm nay, khiến cho hắn đã nhận ra trong lòng nàng thật ra còn cất giấu nỗi oán giận và không cam lòng.
Vậy hắn sẽ nghĩ như thế nào?
Nếu thật sự truy cứu chuyện này, đây chính là tội khi quân. Nàng chưa kịp chờ đến khi Cảnh Phức Thù chết, thì bản thân đã phải đi gặp Thái hậu trước.
Không được. Nhất định phải nghĩ ra biện pháp!
Cụp mi, vẻ mặt của nàng dần trở nên ảm đạm, “Bệ hạ luôn nghĩ như thế ư? Người cảm thấy thần thiếp lừa người sao?” Trong giọng nói tràn ngập nỗi bi thương bất lực, “Phải, thần thiếp sợ hãi.”
“Nàng sợ hãi điều gì?”
“Còn có thểlà điều gì? Trong cung này đi một bước ngươi tính ta một kế,bẫy rập khắp nơi, sơ sẩy một bước đều có khả năng chết không có chỗ chôn. Suốt ngày sống trong sợ hãi, trước kia thần thiếp còn ngồi trên hậu vị đã chịu đủ rồi. Nhưng khi ấy tốt xấu gì thần thiếp còn có thân phận chống đỡ, hiện giờ lại là kẻ yếu thế, tình cảnh chịu nguy hiểm không biết đã trải qua bao nhiêu lần. Người nói xem sao thần thiếp có thể không sợ hãi được?”
Hắn im lặng một lúc lâu, “Bây giờ, nàng đã có trẫm che chở……”
“Chính là do bệ hạ nguyện ý che chở cho thần thiếp, mới càng khiến cho những người đó thống hận thiếp!” Nàng nói, “Được bệ hạ sủng ái là phúc phận của thiếp,nhưng cũng là ngọn nguồn đố kị của lục cung.Thời thời khắc khắc thần thiếp đều phải chuẩn bị tinh thần, đề phòng cảnh giác, mới không bị người khác tính kế.”
Hắn nhìn nàng hồi lâu, cười khổ ba tiếng, “Trẫm cho rằng chỉ cần đối tốt với nàng, nàng sẽ càng vui vẻ hơn. Nhưng không ngờ, lại mang đến nhiều phiền toái cho nàng như vậy.”
Nàng sửng sốt, có chút không tưởng tượng được mà nhìn hắn, “Bệ hạ nghĩ thần thiếp như vậy ư?” Khẩu khí nàng dần trở nên kích động, “Không phải. Đúng là thần thiếp sợ hãi những kẻ tính kếmình, nhưng chưa bao giờ nghĩ sự sủng ái của ngài dành cho thiếp là điều phiền toái. Nếu thần thiếp nghĩ như vậy, lúc trước sẽ không trở về bên cạnh người.”
Hắn không nói được lời nào.
Cố Vân Tiện cúi đầu, tựa hồ như đang nỗ lực ổn định cảm xúc của chính mình. Nhưng mọi nỗ lực đều vô dụng, mắt ngọc vẫn không kìm được tuôn trào hai dòng lệ dài.
Nàng có chút buồn bực, trực tiếp ngẩng đầu, lặng im nhìn hắn, “Bệ hạ chẳng phải ngườihỏi thần thiếp hâm mộ Trinh Thục Hoàng hậu điều gì sao? Thần thiếp trả lời người. Điều mà thần thiếp hâm mộ nhất, đó chính là tình cảm mà Trung Tông Hoàng đế dành cho bà. Bệ hạ người cũng biết, Trung Tông Hoàng đế vì muốn làm suy yếu đi thế lực của các đại gia tộc, đã phải chuẩn bị suốt mấy chục năm trời. Rốt cuộc, cuối cùng chỉ đuổi họ nội của Ôn thị, chưa từng làm tổn thương đến tánh mạng tộc nhân trong Ôn thị. Nhưng nếu so sánh, kết cục của Vạn thị còn thê thảm hơn…”
Vạn thị trong lời của Cố Vân Tiện chính là nhị đại thế gia lúc bấy giờ, chỉ đứng sau Ôn thị, ở thời Trung Tông bị đưa ra tịch biên tài sản. Tộc trưởng cùng chư vị trưởng lão trong tộc tổng cộng hai mươi bảy sinh mạng đều bị trảm trên pháp trường, mấy ngàn tộc nhân sung quân Thục trung, vĩnh viễn không được quay trở về thành đô.
So sánh hai gia tộc với nhau, không khó để nhìn ra trong lòng Trung Tông Hoàng đế, rốt cuộc vẫn là nhớ đến đoạn tình cảm với Trinh Thục Hoàng hậu.
“Trung Tông Hoàng đế dùng hết khả năng vốn có để bảo hộ Trinh Thục Hoàng hậu cùng gia tộc của bà, đây mới là điều khiến cho thần thiếp hâm mộ họ. Bởi vì thần thiếp biết, tương lai nếu có một ngày, thần thiếp cũng gặp điều nguy hiểm tương tự như vậy, bệ hạ người còn có thể đối xử với thần thiếp như vậy hay không. Tuy thời khắc này người sủng ái thần thiếp, nhưng qua mấy năm sau nữa, người có sủng ái hậu phi khác. Đến lúc đó, nếu thần thiếp làm sai, hoặc là người cho rằng thần thiếp làm sai hoặc phạm phải điều gì sai…. Thần thiếp thực không biết kết cục của bản thân sẽ như thế nào nữa…”
Ánh mắt của Hoàng đế bình tĩnh nhìn nàng, bên môi ẩn hiện nụ cười tự giễu, “Thì ra nàng vẫn luôn nghĩ ta như vậy…” Giọng nói hắn trầm xuống, “Nàng vốn không hề tin tưởng ta.”
“Người bảo thiếp làm sao tin tưởng người đây!” Cố Vân Tiện mất bình tĩnh, lấy tay áo che mặt, khóc nức nở, “Người nói xem hậu cung có ba ngàn mỹ nhân, chỉ cần người thích, nữ tử khắp thiên hạ này đều là của người. Nhưng đối với thần thiếp mà nói, người chính là toàn bộ thiên hạ của thần thiếp.”
Nàng nức nở, “Bệ hạ, A Vân chỉ là phận nữ nhân, không có dã tâm, không có khát vọng. A Vân cũng giống như những nữ nhân khác trong thiên hạ, đem phu quân của mình đặt ở vị trí quan trọng nhất. Gia tộc cũng được, tánh mạng bản thân cũng được, tất cả đều không quan trọng. Nhưng phu quân của A Vân bên người có quá nhiều nữ nhân. Mỗi ngày A Vân đều sợ hãi, sợ hãi chàng sẽ thích người khác, sợ hãi chàng sẽ không còn nhớ đến mình nữa. Thiếp cứ lo sợ như vậy, lo lắng, càng ngày càng trở nên không giống bản thân.” Vâng Tiện ười khổ một tiếng, “Thực thiếp không thích chàng đi sủng ái nữ nhân khác, không thích một chút nào…”
Nàng vốn đang diễn trò, nhưng mà càng nói, lại càng diễn đến nhập tâm, diễn đến tha thiết bi ai.
Những điều này đều là cách nghĩ nàng hiểu rõ nhất ở kiếp trước.
Khi đó Cố Vân Tiện tâm tâm niệm niệm mà đem hắn đặt ở trong lòng, cúc cung tận tuỵ, ngoài ra không màng đến một ai. Nàng chưa từng yêu người nào nhiều đến như vậy, thế cho nên cũng hoàn toàn thay đổi chính mình.
Đó là đoạn tình cảm liều lĩnh nhất cả đời này của Vân nương, cuối cùng nó còn cướp đi tính mệnh của nàng. Hiện tại sau nhiều năm, lại được nàng dùng để thoát thân bảo toàn mạng sống.
Mà nam nhân bị nàng lừa gạt này đã từng là tất cả thế giới của nàng.
Ý trời trêu người.
Hắn nhìn nàng khóc không thành tiếng, nỗi hậm hực trong lòng không rõ vì sao chậm rãi tiêu tán đi.
Duỗi tay xoa nhánh tóc đen dài của nàng, thanh âm Hoàng đế mang thêm vài phần ẩn nhẫn, “Vậy sao trước kia nàng không nói ra?”
“Lần trước khi bệ hạ tuyển tú, thần thiếp đã từng nói với người. Chỉ là khi đó thần thiếp làm bộ vui đùa, cho nên bệ hạ mới không nghĩ tới thật ra là thần thiếp nghiêm túc.” Nàng hạ thấp thanh âm một chút, “Thần thiếp cũng không dám làm cho bệ hạ biết. Nữ tử đố kỵ phạm vào bảy điều chớ làm, từ trước bệ hạ không thích thần thiếp, chính là bởi vì tính tình của thiếp quá nhỏ nhen. Cho nên sau này thiếp không còn dám như vậy nữa.”
“Thiếp rất sợ…”
Hoàng đế chậm rãi kéo Cố Vân Tiện ôm vào lòng. Người nàng thực mềm mại, nhưng lại hơi phát run, khiến cho tâm can hắn cũng run rẩy theo.
“Không cần sợ nữa. Trẫm hứa với nàng, sẽ che chở cho nàng, mãi mãi bảo hộ nàng.” Hắn chậm rãi thề thốt, chính bản thân cũng không phát hiện trong giọng nói của mình có bao nhiêu phần trịnh trọng. “Nếu trẫm nói, trẫm vĩnh viễnkhông thay đổi, chỉ sợ nàng cũng không tin. Vậy thì trẫm sẽ thể hiện bằng cách khác, theo như lời nàng nói, tương lai cho dù có một ngày, trẫm không còn sủng ái nàng nữa, nhưng trẫm tuyệt đối sẽ không bỏ mặc nàng.”
Cơ Tuân nói vậy, nhưng chính hắn cũng bắt đầu cảm thấy hoài nghi bản thân, liệu rằng thật sự có một ngày hắn sẽ ghét bỏ nàng?
Hắn không biết nữa.
Lòng người khó dò, người khác cũng vậy, chính mình cũng như thế, đều như là thưởng hoa dưới sương mù, nhìn sao cũng không thể nào rõ ràng được.
Thật giống như giờ phút này đây, hắn vẫn cứ không thể nào hoàn toàn tin tưởng vào lời nàng nói, nhưng lại không nghĩ rằng sẽ nói ra điều đó.
Hít thở sâu, Hoàng đế tự nói với chính mình, tạm thời cứ như vậy đi. Nàng cho hắn một lý do, hắn tự lấy lý do ấy thuyết phục lý do của chính mình.
Như vậy hắn có thể tin tưởng nàng.
Tin tưởng nàng một lần cuối.
…..
Hôm sau khi Cố Vân Tiện tỉnh lại, Hoàng đế đã rời đi, ngước thấy tất cả thị nữ, thái giám đều quỳ trên mặt đất chúc mừng cho nàng.
Nàng khoác áo bào mỏng bước xuống giường, ngồi vào trước bàn trang điểm, lông mày hơi nhíu lại, “Các ngươi đang làm gì vậy? Mới sáng sớm, chim Hỉ Thước từ đâu bay tới hót à?”
Thái Hà cười hì hì nói: “Bệ hạ trước lúc thượng triều có lưu lại ý chỉ, tấn phong nương nương người thành Nhị phẩm Sung dung. Nương nương mau mau sửa soạn một chút, sợ là một lát nữa người của các cung khác sẽ qua để chúc mừng người.”
Sự việc xảy ra khiến nàng không kịp lường trước, sững sờ trong chốc lát.
Hoàng Trung nịnh nọt nói: “Nương nương tấn chức Sung dung, sau này sẽ cùng phẩm cấp với Minh Sung nghi, Linh Sung viện rồi! Tuy rằng hai Sung dung kia cao hơn ngài, nhưng nương nương đã từng giải quyết chuyện lục cung, hoàn toàn có thể áp chế hai người đó. Sau này trong cung chỉ có Dục Thục nghi nương nương là có thể tranh cao thấp với ngài!”
Miệng lưỡi của hắn vẫn trơn tru như vậy, Thái Hà không nhịn được trừng mắt liếc Hoàng Trung một cái, hắn lại cười khì khì bỏ qua.
Không biết tự mình thu liễm ngoài Hoàng Trung ra còn có A Từ, vẻ mặt hớn hở mà thò qua, cười nói: “Nô tỳ vừa mới hỏi qua Liễu Thượng cung. Người nói, chuyện như vậy trước kia còn chưa hề có tiền lệ xảy ra đâu! Nhưng mà vậy cũng tốt, người khắp lục cung hiện giờ đều biết, ai mới là đệ nhất sủng phi trong tim của bệ hạ!”
Cố Vân Tiện vẫn còn đang chìm đắm trong nỗi khiếp sợ của mình, không rảnh để đi quản hai cái miệng kia, suy nghĩ trong đầu không ngừng xoay chuyển.
Nàng thụ phong chức Quý cơ chẳng qua chỉ mới nửa năm, quy củ trong cung, chính tam phẩm trở lên, nếu không phải là có gì đó phát sinh đại hỷ sự, thì cũng sẽ không tấn chức nhanh đến như vậy đi.
Hắn làm như vậy, rốt cuộc là có ý gì?
Trong đầu bỗng nhớ đến những lời hắn nói đêm qua, “Trẫm hứa với nàng, sẽ che chở cho nàng, mãi mãi bảo hộ nàng.”
Cho nên, đây là cách hắn thực hiện lời hứa hẹn của mình sao?
Nếu nàng không có khả năng thất sủng, lục cung sẽ không dừng ghen ghét với nàng. Như vậy Hoàng đế chỉ có thể từng bước một nâng thân phận của nàng lên, cho nàng nhiều quyền lực hơn nữa để tự bảo vệ mình.
Chính nàng đêm qua đập nồi dìm thuyền, rút hết vốn liếng tâm can, nói ra những lời kia thật sự dùng được sao? Để hắn có thể vì nàng mà làm được đến bước này.
Thái Hà thấy biểu hiện của nàng có vẻ không đúng lắm, liền cầm lấy chiếc lược ngà bước đến sau lưng nàng, vừa nhẹ nhàng thay nàng chải tóc, vừa ôn nhu nói: “Tấn vị là chuyện tốt, nhưng sao nô tỳ thấy nương nương có vẻ không cao hứng vì việc này?”
Cố Vân Tiện khẽ cười, ánh mắt sâu thẳm, “Cao hứng. Đương nhiên là ta cao hứng chứ.”
Tay phải nàng nắm chặt một chiếc trâm cài vàng ròng đính phỉ thuý kim quang lấp lánh, nhưng do quá mức dùng sức, khiến cho khớp xương ẩn ẩn hiện ra nét trắng bệch.
HẾT CHƯƠNG 64
Danh sách chương