Nàng càng nói càng tức giận, chưa dừng lại đã bị hắn nắm chặt tay, ôm vào trong ngực.
Hắn ôm lấy nàng từ phía sau, lời nói mang theo ý cười: “Nói trẫm nghe một chút, mẫu hậu phạt nàng như thế nào?”
Đợi một lúc sau mới nghe được nàng buồn buồn lên tiếng: “Thái hậu không phạt ta. Bà chỉ không gọi ta theo hầu hạ bà dùng bữa, nên ta liền sao chép… những kinh Phật này.”
Hắn đáp lại: “Ồ, người yêu cầu nàng sao chép kinh ư?”
“Không có.” Nàng giải thích “Là ta tự…”
“Được rồi được rồi, trẫm biết là nàng hiếu thuận, mẫu hậu bảo nàng làm gì nàng đều cam tâm tình nguyện.” Hắn nói “Trẫm nhìn nàng khó khăn như vậy, hay là trẫm thay nàng đi giải thích với mẫu hậu, để cho người không giận nàng nữa?”
“Thật không?” Nàng quay đầu lại, mặt lộ ra vẻ vui mừng.
“Thật.” Hắn ung dung cười trêu chọc, “Tuy vậy, trẫm giúp nàng việc lớn như vậy, nàng làm sao để tạ ơn trẫm đây?”
“Tạ ơn ngài?” Cố Vân Tiện mở mắt “Nếu không phải vì bệ hạ, ta căn bản sẽ không phải rơi vào tình cảnh này.”
Hắn cúi đầu mỉm cười: “Vậy là nàng vẫn đang oán giận trẫm?”
“Ta không dám.”
“Vậy nàng tạ ơn trẫm như thế nào đây?”
Thật là cố chấp.
Nàng nhìn móng tay sạch sẽ của mình, nét mặt lộ vẻ giằng co, hồi lâu giống như đã quyết định, thấp giọng nói: “Bệ hạ muốn ta tạ ơn ngài thế nào?”
Hắn thu hết biến hoá của nàng vào đáy mắt, cũng không biết trong lòng mình là cảm giác gì. Bên ngoài truyền đến âm thanh, hắn biết mình phải rời đi.
“Trẫm thấy chữ viết của nàng ngày càng đẹp, viết cho trẫm một bức thư pháp đi.”
Cố Vân Tiện không biết hoàng đế giải thích với thái hậu như thế nào, tuy vậy vấn đề này cũng không phải trọng điểm. Thái hậu chỉ giả vờ giận mình, là để cho hắn vì nàng giải thích, hôm nay đã đạt được mục đích, tự nhiên biết thời thế mà tỏ vẻ tha thứ.
Mùng năm tháng giêng, nàng chuyển từ nơi cũ đến Trường An điện, tiếp giáp với Trường Tín điện của thái hậu, là trắc điện của Trường An cung.
Ngoại trừ việc đó, Thái hậu còn ban cho nàng hai cung nữ và bốn thái giám, đồng thời trong cung trình lên phấn son bột nước, đồ trang sức trân châu bảo thạch cùng với quần áo mùa đông mới.
Hai cung nữ một người tên Thái Hà, một người tên Thái Chỉ. Thái Hà giỏi giang thông minh, Thái Chỉ thận trọng cẩn thận, trước đây đều là người hầu của Trường Tín điện. Lúc các nàng hành đại lễ với Cố Vân Tiện, nàng tự mình nâng các nàng dậy, cười nói: “Khiến cho hai vị nữ quan tới hầu hạ một người tiền đồ không đoán trước được như ta, thực sự là uỷ khuất rồi.”
Thái Hà cười nói: “Nương tử khiêm tốn rồi, thái hậu nương nương phân phó nô tì đến hầu hạ nương tử, đó là phúc của nô tì, sau này chuyên tâm trợ giúp nương tử, tuyệt đối không hai lòng.” Thái Chỉ cũng nhẹ giọng thưa vâng.
Thái giám đứng đầu gọi là Hoàng Trung, thấy thế nịnh nọt nói: “Nương tử nói mình tiền đồ khó dò, hôm nay thái hậu nương nương cùng bệ hạ đều chiếu cố nương tử, nghĩ tới ngày nương tử trở lại vị trí cũ sẽ không xa.”
Nàng thu lại nụ cười, nhàn nhạt liếc mắt nhìn Hoàng Trung. Ánh mắt kia ôn hoà không mang theo tức giận, Hoàng Trung lại cảm giác được một loại áp lực xông tới.
“Trung đại nhân là người thái hậu phái tới, nói vậy cũng là người mà lão nhân gia tín nhiệm. Nếu ngươi không quen ở Trường An điện thì có thể trở về, chắc chắn thái hậu vẫn sẽ luôn tín nhiệm ngươi thôi.” Nàng thản nhiên nói.
Hoàng Trung sợ tới mức lập tức quỳ xuống, luôn miệng nói: “Nương tử thứ tội! Thần không biết đã làm sai điều gì, xin nương tử nói rõ!”
Hắn nói xong lời này vô cùng thấp thỏm. Trên thực tế hắn đối với việc bị phái tới Trường An điện cực kỳ không tình nguyện, đột nhiên từ người trước mặt thái hậu biến thành người trước mặt của phế hậu, người sáng suốt đều biết chênh lệch, nhưng mà ván đã đóng thuyền, nếu ngày đầu tiên bị đuổi về, còn không biết bị thái hậu trách phạt như thế nào, không thể nào được làm tổng quản Trường Nhạc cung nữa.
Ba người khác thấy hắn quỳ cũng vội vàng quỳ xuống, Cố Vân Tiện không thèm nhìn bọn hắn, chậm rãi nói: “Các ngươi hiện tại quỳ với ta như vậy, là không muốn quay trở về phải không?”
Hoàng Trung chỉ do dự trong chớp mắt, lập tức nói: “Đương nhiên là vậy! Thái hậu ban nô tài cho nương tử, sau này nô tài chính là người của nương tử!”
Lần này, hắn khẩn thiết nói không có gì so sánh được.
“Các ngươi cũng cảm thấy như vậy sao?” Nàng nhìn ba người khác, thờ ơ hỏi.
Ba gã thái giám liếc mắt nhìn nhau, dập đầu thưa vâng.
Cố Vân Tiện gật đầu: “Tốt lắm, các ngươi đã nói như vậy, vậy phải nhớ kĩ lời nói của chính mình. Sau này theo phế hậu ta, sai làm viêc gì cũng phải cực kì có tinh thần. Lời nói ngông cuồng đi quá giới hạn như vừa rồi, ta không muốn nghe lại.”
Câu nói sau cùng, nàng nhìn Hoàng Trung nói. Hoàng Trung thấy thế lập tức hưởng ứng dập đầu: “Thần đã hiểu, sau này sẽ thận trọng từ lời nói đến việc làm, tuyệt đối không gây họa cho nương tử.”
Nàng “Ừ” một tiếng, phất tay ý bảo bọn họ lui ra. Hoàng Trung xoa xoa thái dương, dẫn mọi người lui xuống.
Sau khi mấy người kia lui ra, A Từ dâng trà cho nàng, nói: “Nô tì thấy Hoàng đại nhân rất không an phận, thái hậu nương nương vì sao đưa một người như vậy đến hầu hạ nương tử?”
“Hắn có vài phần dã tâm, nhưng đó cũng không phải là chuyện xấu.” Cố Vân Tiện uống một hớp trà, “Mẫu hậu phái hắn sang đây, là muốn xem ta làm sao để trấn áp được hắn. Ta thấy hắn tuy miệng lưỡi trơn tru, nhưng cũng rất bản lĩnh, chỉ cần biết cách dùng hắn, nhất định sẽ là trợ thủ đắc lực cho ta.”
“Nô tì vẫn cảm thấy Trương đại nhân rất tốt…” A Từ nói xong cũng hối hận, mắt nhìn vẻ mặt Cố Vân Tiện, vô cùng sợ nàng khổ sở.
Trương đại nhân nàng nhắc đến là tổng quản Trường Thu cung Trương Lục, cực kì trung thành và tận tâm với Cố Vân Tiện, đáng tiếc lúc nàng bị phế, Trương Lục cùng rất nhiều cung nhân Trường Thu cung đã bị xử tử, thi cốt ném tới bãi tha ma, trở thành thức ăn cho chó hoang và quạ đen.
Động tác Cố Vân Tiện khẽ dừng một chút, sau đó khôi phục bình thường, chỉ là khi mở miệng thì thanh âm mang theo một tia bi thương: “Trương Lục sao? Người ngoài dĩ nhiên không cách nào so được với hắn.”
***
Buổi chiều ngày thỉnh an Trường Nhạc cung, cung tần ở cửa Trường Tín điện của thái hậu chờ hồi lâu, nhưng không đợi được tin tức thái hậu triệu kiến ngược lại nhìn thấy Cố Vân Tiện dẫn cung nga bước đến trước mặt các nàng, cười nói: “Thái hậu mới uống thuốc xong, lúc này đã nghỉ ngơi rồi. Mời chư vị trở về đi.”
Trầm thục nghi quan sát nàng từ trên xuống dưới, cười rộ lên: “Mấy ngày không gặp, Cố nương tử đúng là dung nhan toả sáng, thần thái sáng láng, ngẫm lại người gầy gò tái nhợt vài ngày trước đây, thật giống như hai người khác hẳn nhau!”
Khương sung nghi lạnh lùng nói: “Đó là có thánh sủng tự nhiên khác. Nhìn khí thế hôm nay, đâu còn là phế hậu, chân chính giống như một chủ tử. Đáng trách bổn cung không có một thân đầy thủ đoạn giống Cố nương tử, trong đêm ba mươi làm trò trước mặt thái hậu, thật khiến người người bội phục.” Liếc mắt nhìn Trinh tiệp dư “Trinh muội muội, hôm nay ngươi đã có đối thủ. Phải cẩn thận nha.”
Trinh tiệp dư mỉm cười nói: “Khương tỷ tỷ nói đùa, chúng ta đều là tần phi của bệ hạ, ai có thể khiến bệ hạ vui lòng đều như nhau.”
“Như nhau?” Khương sung nghi nhíu mi: “Nếu thật giống nhau, Bạc thị tự nhiên lại từ từ tứ phẩm Mỹ nhân hạ xuống chính bát phẩm Thải nữ, đến nay vẫn không ra khỏi tẩm cung nửa bước? Nàng không phải là tỷ muội tốt của ngươi sao, vì sao Trinh muội muội lại không cầu tình thay nàng ta?”
“Quyết định của bệ hạ ta không dám xen vào.” Trinh tiệp dư nói, “Ta không làm việc đi quá giới hạn.”
“Đi quá giới hạn? Ngươi nói đến đi quá giới hạn, bổn cung lại nghĩ câu “Tần phi” ngươi vừa nói có chút không thích hợp. Ta và ngươi đúng là tần phi của bệ hạ, nhưng Cố nương tử lại không phải.” Nàng tươi cười lạnh lùng “Thê không ra thê, thiếp không ra thiếp. Bổn cung hôm nay cũng không biết đối mặt với Cố nương tử như thế nào.”
Một câu nói đồng thời đâm cả Trinh tiệp dư và Cố Vân Tiện, công kích rất lớn.
Diệp tài tử liếc mắt nhìn Trinh tiệp dư, cười nói: “Nô tỳ nghe nói thái hậu nương nương ban cho Cố nương tử hai cung nữ và bốn thái giám, lại để cho nàng dời đến Trường An điện, đây là phân lệ của chính lục phẩm Quỳnh chương. Nghĩ đến lời Sung nghi nương nương, Cố nương có thể coi như là Quỳnh chương đi.
“Quỳnh chương?” Khương sung nghi nhíu mi “Không lâu trước đây còn là Thải nữ, sau đó biến thành Quý nhân, hiện tại trở thành Quỳnh chương, tốc độ thăng vị của Cố nương tử đúng là không ai sánh bằng. Chẳng lẽ không bao lâu sau, sẽ hồi lại vi trí ban đầu?”
Từ nãy đến giờ Cố Vân Tiện luôn để mọi người tùy ý nghị luận, lúc này rốt cục cũng không nhanh không chậm mở miệng: “Khương sung nghi mới vừa rồi luôn miệng nhắc đến ‘Đi quá giới hạn’, ta còn tưởng rằng ngươi là người vô cùng quy củ. Nhưng hôm nay lời nói này khiến cho ta giật mình, hậu vị thuộc sở hữu của ai là loại chuyện sung nghi ngươi có thể nghị luận? Tự ý phỏng đoán thượng ý như vậy so với lời vừa rồi của Trinh tiệp dư càng đi quá giới hạn.”
“Ngươi!” Khương sung nghi tức giận: “Bổn cung nghị luận về việc ai sở hữu hậu vị lúc nào, ngươi đừng ngậm máu phun người!”
“Ngậm máu phun người?” Ở đây nhiều người nghe thấy như vậy, ta chẳng lẽ còn có thể bịa ra lời nói dối để lừa dối thái hậu và bệ hạ ư?” Cố Vân Tiện lộ ra vẻ mặt kinh ngạc “Tuy vậy, sung nghi tính tình phóng khoáng, ta cũng sẽ không nhiều lời. Bệ hạ chỉ riêng chuyện triều chính cũng đủ phiền lòng, tội gì còn khiến ngài thêm ngột ngạt?”
Khương sung nghi căm phẫn nhìn nàng hồi lâu, cắn răng không nói.
Trầm thục nghi thấy thế lại cười nói: “Trước đây thường thấy Cố nương tử ôn nhu đôn hậu, hôm nay lần thứ hai nhìn thấy nương tử trở nên uy nghi, làm cho bổn cung có chút hoảng hốt. Cảm giác giống như trở lại nửa năm trước đây, khi đó Cố nương tử vô cùng uy nghiêm và cao quý!” Nhìn Khương sung nghi thở dài nói: “Nguyệt nương ngươi cũng thật là, nếu không phải không có giáo huấn của Cố nương tử, sao ngươi có thể hiểu lí lẽ như bây giờ?”
Nàng nói rất dễ nghe, nhưng mọi người đều hiểu ngụ ý của nàng. Nửa năm trước Cố Vân Tiện kiêu căng như thế nào, mọi người đều nhớ rõ, Khương sung nghi bị nàng hại mất đứa con. Nhìn vẻ mặt của nàng khi nói chuyện với Khương sung nghi, chẳng lẽ không có lấy nửa phần hổ thẹn?
Cố Vân Tiện nghe vậy mặt không đổi sắc, giống như không hiểu Trầm thục nghi đang nói gì, gật đầu phụ họa theo: “Ngày Nguyệt nương vào đông cung vẫn không hiểu lí, là ta quá nuông chiều rồi.”
Lời này vừa nói ra, mọi người không khỏi khiếp sợ. Giọng điệu này chính là giọng điệu của chủ mẫu nương nương! Nhắc tới Đông cung, làm như sợ người khác không nhớ rõ thân phận trước kia của nàng!
Vai Khương sung nghi khẽ động, tay vừa giơ lên thì lại bị cung nữ thiếp thân Ức Tương mạnh mẽ nắm lấy. Nàng trừng mắt nhìn qua, đã thấy ánh mắt Ức Tương tràn đầy vẻ khuyên nhủ, giọng nói mềm nhẹ: “Nương nương, nơi này tốt xấu gì cũng là Trường Nhạc cung, nếu không cẩn thận làm phiền đến Thái hậu nương nương thì không tốt đâu.”
“Ức Tương nói phải.” Cố Vân Tiện lại cười nói: “Có một số việc lần đầu có thể làm được, lần thứ hai thì không đâu, Bạc thị là một ví dụ. Sung nghi nên suy nghĩ kĩ lại đi.”
Hắn ôm lấy nàng từ phía sau, lời nói mang theo ý cười: “Nói trẫm nghe một chút, mẫu hậu phạt nàng như thế nào?”
Đợi một lúc sau mới nghe được nàng buồn buồn lên tiếng: “Thái hậu không phạt ta. Bà chỉ không gọi ta theo hầu hạ bà dùng bữa, nên ta liền sao chép… những kinh Phật này.”
Hắn đáp lại: “Ồ, người yêu cầu nàng sao chép kinh ư?”
“Không có.” Nàng giải thích “Là ta tự…”
“Được rồi được rồi, trẫm biết là nàng hiếu thuận, mẫu hậu bảo nàng làm gì nàng đều cam tâm tình nguyện.” Hắn nói “Trẫm nhìn nàng khó khăn như vậy, hay là trẫm thay nàng đi giải thích với mẫu hậu, để cho người không giận nàng nữa?”
“Thật không?” Nàng quay đầu lại, mặt lộ ra vẻ vui mừng.
“Thật.” Hắn ung dung cười trêu chọc, “Tuy vậy, trẫm giúp nàng việc lớn như vậy, nàng làm sao để tạ ơn trẫm đây?”
“Tạ ơn ngài?” Cố Vân Tiện mở mắt “Nếu không phải vì bệ hạ, ta căn bản sẽ không phải rơi vào tình cảnh này.”
Hắn cúi đầu mỉm cười: “Vậy là nàng vẫn đang oán giận trẫm?”
“Ta không dám.”
“Vậy nàng tạ ơn trẫm như thế nào đây?”
Thật là cố chấp.
Nàng nhìn móng tay sạch sẽ của mình, nét mặt lộ vẻ giằng co, hồi lâu giống như đã quyết định, thấp giọng nói: “Bệ hạ muốn ta tạ ơn ngài thế nào?”
Hắn thu hết biến hoá của nàng vào đáy mắt, cũng không biết trong lòng mình là cảm giác gì. Bên ngoài truyền đến âm thanh, hắn biết mình phải rời đi.
“Trẫm thấy chữ viết của nàng ngày càng đẹp, viết cho trẫm một bức thư pháp đi.”
Cố Vân Tiện không biết hoàng đế giải thích với thái hậu như thế nào, tuy vậy vấn đề này cũng không phải trọng điểm. Thái hậu chỉ giả vờ giận mình, là để cho hắn vì nàng giải thích, hôm nay đã đạt được mục đích, tự nhiên biết thời thế mà tỏ vẻ tha thứ.
Mùng năm tháng giêng, nàng chuyển từ nơi cũ đến Trường An điện, tiếp giáp với Trường Tín điện của thái hậu, là trắc điện của Trường An cung.
Ngoại trừ việc đó, Thái hậu còn ban cho nàng hai cung nữ và bốn thái giám, đồng thời trong cung trình lên phấn son bột nước, đồ trang sức trân châu bảo thạch cùng với quần áo mùa đông mới.
Hai cung nữ một người tên Thái Hà, một người tên Thái Chỉ. Thái Hà giỏi giang thông minh, Thái Chỉ thận trọng cẩn thận, trước đây đều là người hầu của Trường Tín điện. Lúc các nàng hành đại lễ với Cố Vân Tiện, nàng tự mình nâng các nàng dậy, cười nói: “Khiến cho hai vị nữ quan tới hầu hạ một người tiền đồ không đoán trước được như ta, thực sự là uỷ khuất rồi.”
Thái Hà cười nói: “Nương tử khiêm tốn rồi, thái hậu nương nương phân phó nô tì đến hầu hạ nương tử, đó là phúc của nô tì, sau này chuyên tâm trợ giúp nương tử, tuyệt đối không hai lòng.” Thái Chỉ cũng nhẹ giọng thưa vâng.
Thái giám đứng đầu gọi là Hoàng Trung, thấy thế nịnh nọt nói: “Nương tử nói mình tiền đồ khó dò, hôm nay thái hậu nương nương cùng bệ hạ đều chiếu cố nương tử, nghĩ tới ngày nương tử trở lại vị trí cũ sẽ không xa.”
Nàng thu lại nụ cười, nhàn nhạt liếc mắt nhìn Hoàng Trung. Ánh mắt kia ôn hoà không mang theo tức giận, Hoàng Trung lại cảm giác được một loại áp lực xông tới.
“Trung đại nhân là người thái hậu phái tới, nói vậy cũng là người mà lão nhân gia tín nhiệm. Nếu ngươi không quen ở Trường An điện thì có thể trở về, chắc chắn thái hậu vẫn sẽ luôn tín nhiệm ngươi thôi.” Nàng thản nhiên nói.
Hoàng Trung sợ tới mức lập tức quỳ xuống, luôn miệng nói: “Nương tử thứ tội! Thần không biết đã làm sai điều gì, xin nương tử nói rõ!”
Hắn nói xong lời này vô cùng thấp thỏm. Trên thực tế hắn đối với việc bị phái tới Trường An điện cực kỳ không tình nguyện, đột nhiên từ người trước mặt thái hậu biến thành người trước mặt của phế hậu, người sáng suốt đều biết chênh lệch, nhưng mà ván đã đóng thuyền, nếu ngày đầu tiên bị đuổi về, còn không biết bị thái hậu trách phạt như thế nào, không thể nào được làm tổng quản Trường Nhạc cung nữa.
Ba người khác thấy hắn quỳ cũng vội vàng quỳ xuống, Cố Vân Tiện không thèm nhìn bọn hắn, chậm rãi nói: “Các ngươi hiện tại quỳ với ta như vậy, là không muốn quay trở về phải không?”
Hoàng Trung chỉ do dự trong chớp mắt, lập tức nói: “Đương nhiên là vậy! Thái hậu ban nô tài cho nương tử, sau này nô tài chính là người của nương tử!”
Lần này, hắn khẩn thiết nói không có gì so sánh được.
“Các ngươi cũng cảm thấy như vậy sao?” Nàng nhìn ba người khác, thờ ơ hỏi.
Ba gã thái giám liếc mắt nhìn nhau, dập đầu thưa vâng.
Cố Vân Tiện gật đầu: “Tốt lắm, các ngươi đã nói như vậy, vậy phải nhớ kĩ lời nói của chính mình. Sau này theo phế hậu ta, sai làm viêc gì cũng phải cực kì có tinh thần. Lời nói ngông cuồng đi quá giới hạn như vừa rồi, ta không muốn nghe lại.”
Câu nói sau cùng, nàng nhìn Hoàng Trung nói. Hoàng Trung thấy thế lập tức hưởng ứng dập đầu: “Thần đã hiểu, sau này sẽ thận trọng từ lời nói đến việc làm, tuyệt đối không gây họa cho nương tử.”
Nàng “Ừ” một tiếng, phất tay ý bảo bọn họ lui ra. Hoàng Trung xoa xoa thái dương, dẫn mọi người lui xuống.
Sau khi mấy người kia lui ra, A Từ dâng trà cho nàng, nói: “Nô tì thấy Hoàng đại nhân rất không an phận, thái hậu nương nương vì sao đưa một người như vậy đến hầu hạ nương tử?”
“Hắn có vài phần dã tâm, nhưng đó cũng không phải là chuyện xấu.” Cố Vân Tiện uống một hớp trà, “Mẫu hậu phái hắn sang đây, là muốn xem ta làm sao để trấn áp được hắn. Ta thấy hắn tuy miệng lưỡi trơn tru, nhưng cũng rất bản lĩnh, chỉ cần biết cách dùng hắn, nhất định sẽ là trợ thủ đắc lực cho ta.”
“Nô tì vẫn cảm thấy Trương đại nhân rất tốt…” A Từ nói xong cũng hối hận, mắt nhìn vẻ mặt Cố Vân Tiện, vô cùng sợ nàng khổ sở.
Trương đại nhân nàng nhắc đến là tổng quản Trường Thu cung Trương Lục, cực kì trung thành và tận tâm với Cố Vân Tiện, đáng tiếc lúc nàng bị phế, Trương Lục cùng rất nhiều cung nhân Trường Thu cung đã bị xử tử, thi cốt ném tới bãi tha ma, trở thành thức ăn cho chó hoang và quạ đen.
Động tác Cố Vân Tiện khẽ dừng một chút, sau đó khôi phục bình thường, chỉ là khi mở miệng thì thanh âm mang theo một tia bi thương: “Trương Lục sao? Người ngoài dĩ nhiên không cách nào so được với hắn.”
***
Buổi chiều ngày thỉnh an Trường Nhạc cung, cung tần ở cửa Trường Tín điện của thái hậu chờ hồi lâu, nhưng không đợi được tin tức thái hậu triệu kiến ngược lại nhìn thấy Cố Vân Tiện dẫn cung nga bước đến trước mặt các nàng, cười nói: “Thái hậu mới uống thuốc xong, lúc này đã nghỉ ngơi rồi. Mời chư vị trở về đi.”
Trầm thục nghi quan sát nàng từ trên xuống dưới, cười rộ lên: “Mấy ngày không gặp, Cố nương tử đúng là dung nhan toả sáng, thần thái sáng láng, ngẫm lại người gầy gò tái nhợt vài ngày trước đây, thật giống như hai người khác hẳn nhau!”
Khương sung nghi lạnh lùng nói: “Đó là có thánh sủng tự nhiên khác. Nhìn khí thế hôm nay, đâu còn là phế hậu, chân chính giống như một chủ tử. Đáng trách bổn cung không có một thân đầy thủ đoạn giống Cố nương tử, trong đêm ba mươi làm trò trước mặt thái hậu, thật khiến người người bội phục.” Liếc mắt nhìn Trinh tiệp dư “Trinh muội muội, hôm nay ngươi đã có đối thủ. Phải cẩn thận nha.”
Trinh tiệp dư mỉm cười nói: “Khương tỷ tỷ nói đùa, chúng ta đều là tần phi của bệ hạ, ai có thể khiến bệ hạ vui lòng đều như nhau.”
“Như nhau?” Khương sung nghi nhíu mi: “Nếu thật giống nhau, Bạc thị tự nhiên lại từ từ tứ phẩm Mỹ nhân hạ xuống chính bát phẩm Thải nữ, đến nay vẫn không ra khỏi tẩm cung nửa bước? Nàng không phải là tỷ muội tốt của ngươi sao, vì sao Trinh muội muội lại không cầu tình thay nàng ta?”
“Quyết định của bệ hạ ta không dám xen vào.” Trinh tiệp dư nói, “Ta không làm việc đi quá giới hạn.”
“Đi quá giới hạn? Ngươi nói đến đi quá giới hạn, bổn cung lại nghĩ câu “Tần phi” ngươi vừa nói có chút không thích hợp. Ta và ngươi đúng là tần phi của bệ hạ, nhưng Cố nương tử lại không phải.” Nàng tươi cười lạnh lùng “Thê không ra thê, thiếp không ra thiếp. Bổn cung hôm nay cũng không biết đối mặt với Cố nương tử như thế nào.”
Một câu nói đồng thời đâm cả Trinh tiệp dư và Cố Vân Tiện, công kích rất lớn.
Diệp tài tử liếc mắt nhìn Trinh tiệp dư, cười nói: “Nô tỳ nghe nói thái hậu nương nương ban cho Cố nương tử hai cung nữ và bốn thái giám, lại để cho nàng dời đến Trường An điện, đây là phân lệ của chính lục phẩm Quỳnh chương. Nghĩ đến lời Sung nghi nương nương, Cố nương có thể coi như là Quỳnh chương đi.
“Quỳnh chương?” Khương sung nghi nhíu mi “Không lâu trước đây còn là Thải nữ, sau đó biến thành Quý nhân, hiện tại trở thành Quỳnh chương, tốc độ thăng vị của Cố nương tử đúng là không ai sánh bằng. Chẳng lẽ không bao lâu sau, sẽ hồi lại vi trí ban đầu?”
Từ nãy đến giờ Cố Vân Tiện luôn để mọi người tùy ý nghị luận, lúc này rốt cục cũng không nhanh không chậm mở miệng: “Khương sung nghi mới vừa rồi luôn miệng nhắc đến ‘Đi quá giới hạn’, ta còn tưởng rằng ngươi là người vô cùng quy củ. Nhưng hôm nay lời nói này khiến cho ta giật mình, hậu vị thuộc sở hữu của ai là loại chuyện sung nghi ngươi có thể nghị luận? Tự ý phỏng đoán thượng ý như vậy so với lời vừa rồi của Trinh tiệp dư càng đi quá giới hạn.”
“Ngươi!” Khương sung nghi tức giận: “Bổn cung nghị luận về việc ai sở hữu hậu vị lúc nào, ngươi đừng ngậm máu phun người!”
“Ngậm máu phun người?” Ở đây nhiều người nghe thấy như vậy, ta chẳng lẽ còn có thể bịa ra lời nói dối để lừa dối thái hậu và bệ hạ ư?” Cố Vân Tiện lộ ra vẻ mặt kinh ngạc “Tuy vậy, sung nghi tính tình phóng khoáng, ta cũng sẽ không nhiều lời. Bệ hạ chỉ riêng chuyện triều chính cũng đủ phiền lòng, tội gì còn khiến ngài thêm ngột ngạt?”
Khương sung nghi căm phẫn nhìn nàng hồi lâu, cắn răng không nói.
Trầm thục nghi thấy thế lại cười nói: “Trước đây thường thấy Cố nương tử ôn nhu đôn hậu, hôm nay lần thứ hai nhìn thấy nương tử trở nên uy nghi, làm cho bổn cung có chút hoảng hốt. Cảm giác giống như trở lại nửa năm trước đây, khi đó Cố nương tử vô cùng uy nghiêm và cao quý!” Nhìn Khương sung nghi thở dài nói: “Nguyệt nương ngươi cũng thật là, nếu không phải không có giáo huấn của Cố nương tử, sao ngươi có thể hiểu lí lẽ như bây giờ?”
Nàng nói rất dễ nghe, nhưng mọi người đều hiểu ngụ ý của nàng. Nửa năm trước Cố Vân Tiện kiêu căng như thế nào, mọi người đều nhớ rõ, Khương sung nghi bị nàng hại mất đứa con. Nhìn vẻ mặt của nàng khi nói chuyện với Khương sung nghi, chẳng lẽ không có lấy nửa phần hổ thẹn?
Cố Vân Tiện nghe vậy mặt không đổi sắc, giống như không hiểu Trầm thục nghi đang nói gì, gật đầu phụ họa theo: “Ngày Nguyệt nương vào đông cung vẫn không hiểu lí, là ta quá nuông chiều rồi.”
Lời này vừa nói ra, mọi người không khỏi khiếp sợ. Giọng điệu này chính là giọng điệu của chủ mẫu nương nương! Nhắc tới Đông cung, làm như sợ người khác không nhớ rõ thân phận trước kia của nàng!
Vai Khương sung nghi khẽ động, tay vừa giơ lên thì lại bị cung nữ thiếp thân Ức Tương mạnh mẽ nắm lấy. Nàng trừng mắt nhìn qua, đã thấy ánh mắt Ức Tương tràn đầy vẻ khuyên nhủ, giọng nói mềm nhẹ: “Nương nương, nơi này tốt xấu gì cũng là Trường Nhạc cung, nếu không cẩn thận làm phiền đến Thái hậu nương nương thì không tốt đâu.”
“Ức Tương nói phải.” Cố Vân Tiện lại cười nói: “Có một số việc lần đầu có thể làm được, lần thứ hai thì không đâu, Bạc thị là một ví dụ. Sung nghi nên suy nghĩ kĩ lại đi.”
Danh sách chương