Edit: Cresent Munn

Vào lúc nỗi sợ hãi của Hoài Giảo lên đến đỉnh điểm, trong đầu cậu chỉ lóe lên hai ý nghĩ.

Đầu tiên, làm sao hắn biết tối nay cậu ở một mình.

Điều thứ hai là... May mắn thay, Thẩm Thừa Ngộ có ở đây.

Cây gậy gỗ dựng sau cửa vốn chỉ là cây lau nhà, được chống ngang qua tay vịn kim loại và sàn nhà. Nghiêm Thù từng dạy cậu cách sử dụng, tạo thành tam giác vững chắc. Người bình thường, dù có dùng sức cũng khó lòng đẩy được.

Khoảng cách giữa cây gậy và tay vịn chỉ vừa đủ nửa tấc, đủ để hé ra một con mắt dõi qua khe cửa. Đèn bàn nhỏ chỉ đủ soi sáng đầu giường, còn người đứng ngoài chỉ có thể thấy phần cuối giường, tầm nhìn bị hạn chế.

Cậu mở to mắt, nín thở nhìn về phía cửa, tay vô thức nắm chặt lấy tay Thẩm Thừa Ngộ.

Khi cây gậy khẽ rung, tiếng va chạm nhẹ khiến đèn cảm ứng ngoài hành lang bật sáng. Đáng ra ánh sáng phải lọt qua khe cửa, nhưng bóng người ngoài kia che kín, không để lại một chút tia sáng nào lọt vào.

Thẩm Thừa Ngộ giữ nguyên tư thế, cơ bắp rắn chắc căng thẳng đến mức nổi gân, mắt nhìn chăm chăm vào cửa. Người ngoài dường như đã nhận ra có thứ gì đó chắn lối, nhưng không hề đẩy mạnh. Thay vào đó, hắn bất ngờ lùi một bước, rồi nhẹ nhàng khép cửa lại.

"Ca-két" — âm thanh khóa cửa vang lên khô khốc giữa đêm.

Hoài Giảo giật mình nhìn cửa, rồi lại quay sang nhìn Thẩm Thừa Ngộ, đôi mắt hoang mang không giấu nổi sự lo sợ.

"Hắn... đi rồi sao?" Cậu khẽ hỏi, giọng run.

"Không chắc." Thẩm Thừa Ngộ cau mày đáp.

"Đừng ra tiếng, để tôi ra xem." Thẩm Thừa Ngộ buông tay, cúi người thì thầm.

Cậu chỉ biết gật đầu, tim đập thình thịch.

Cả căn phòng chìm trong căng thẳng. Thẩm Thừa Ngộ bước nhẹ tiến tới cửa, nhưng khi chưa đến nơi, bất ngờ nghe "cạch", một con dao nhỏ sắc bén xuyên qua khe cửa, luồn dưới gậy gỗ và khẽ nhấc lên — gậy gỗ lập tức bị hất văng vào tường với tiếng động vang dội.

Âm thanh ấy làm cậu thót tim, cả người cứng đờ, suýt bật khỏi giường.

Ngay sau đó, Thẩm Thừa Ngộ lao tới, tung một cú đá mạnh vào cửa. "Rầm!" — cả căn phòng như chấn động, con dao rơi xuống sàn với tiếng lanh lảnh.

Người ngoài lập tức nhận ra trong phòng không chỉ có tôi. Hắn quay lưng bỏ chạy trong chớp mắt.

"Thẩm Thừa Ngộ!" Cậu kêu lên khi thấy y định mở cửa đuổi theo.

"Khóa kỹ cửa lại! Đừng ra ngoài!" Thẩm Thừa Ngộ quay đầu lại, gấp gáp dặn dò.

Hoài Giảo đứng lên, nhìn cánh cửa đóng chặt, trong lòng rối bời. Tiếng bước chân vang vọng từ lối thoát hiểm, như đang dần xa.

Giữa hai lựa chọn — chạy theo hay ở lại — cậu do dự trong giây lát.

Chạy theo, cậu chẳng có chút sức lực nào để đối đầu, lỡ làm quả tạ cho Thẩm Thừa Ngộ hoặc gặp kẻ theo dõi thì chẳng khác gì tự nộp mạng. Nhưng nếu ở lại trong phòng...

Nếu người đó đúng như Thẩm Thừa Ngộ đã suy đoán – kẻ đứng sau toàn bộ chuỗi án mạng kinh hoàng – thì rõ ràng, hắn là một tên sát nhân máu lạnh và tàn nhẫn. Vậy mà Thẩm Thừa Ngộ lại chưa nắm rõ toàn bộ tình hình. Liệu hắn có đang khinh suất không? Liệu hắn có liều lĩnh đối đầu trực diện với kẻ thù mà chưa có sự chuẩn bị kỹ lưỡng không? Ít nhất nếu cậu tới đó, cậu có thể nhắc nhở Thẩm Thừa Ngộ cẩn thận.

Ưu điểm duy nhất của Hoài Giảo chính là cậu hiểu rất rõ về thể trạng yếu ớt của bản thân.

Trước khi bước ra ngoài, Hoài Giảo không quên hỏi lại 8701 một câu để xác nhận: "Nếu gặp nguy hiểm đe dọa tính mạng, 'Trọng trí' có tự động kích hoạt không?"

8701 đáp: "Đúng vậy, khi tình huống cực kỳ nguy hiểm xảy ra, sẽ có cảnh báo kích hoạt."

Tương đương với việc có thể đoán trước được hiểm nguy và luôn có phương án dự phòng.

Hoài Giảo chỉ mặc áo ngủ, chiếc áo khoác cậu mặc ban ngày vẫn còn treo trong tủ. Trong sự hối hả, cậu không kịp lấy và cũng không có thời gian để lục tìm. Chỉ kịp vơ vội chiếc khăn quàng cổ treo trên mắc áo, rồi vội vã lao ra khỏi cửa.

Cậu ngần ngừ trong vài giây, và rồi ngoài hành lang hoàn toàn im ắng.

Hoài Giảo bước lên hành lang, đèn cảm biến bật sáng dưới mỗi bước chân cậu. Nhưng khi nhìn quanh, cậu không thấy bất kỳ dấu vết nào, có lẽ họ đã chạy xuống dưới. Cậu vội vã ấn nút thang máy.

Thang máy dừng ở tầng tám, nhanh chóng đi lên.

Khi bước ra khỏi tòa nhà, Hoài Giảo mới cảm nhận được cái lạnh. Đêm mùa đông se sắt, nhiệt độ đã hạ xuống dưới âm độ.

Cậu kéo chặt chiếc khăn quàng cổ, cố giữ ấm.

Xung quanh, không thấy bóng dáng Thẩm Thừa Ngộ đâu cả. Con đường nhỏ trong khu vườn được thắp sáng, trước mặt cậu là hai ngã rẽ, một bên trái, một bên phải.

Ngay khoảnh khắc đó, đầu óc Hoài Giảo lập tức trở nên bình tĩnh hơn. Gần như không cần phải suy nghĩ, cậu chạy về phía bên trái.

Ngã rẽ bên phải dẫn đến cổng chính của khu dân cư, nơi có bảo vệ trực ban và camera theo dõi, trong khi bên trái là lối dẫn đến cửa sau, không có ai trông coi vào ban đêm.

Người đó đã tới đây hai lần, ra vào đều tránh né được hệ thống giám sát. Chắc chắn hắn đã nắm rõ từng góc khuất của khu này.

Hắn sẽ trốn thoát về hướng nào? Đáp án đã quá rõ ràng.

...

Con đường nhỏ mỗi lúc một tối tăm hơn khi Hoài Giảo bước đi. Giờ đã là rạng sáng, ngoài ánh đèn từ cổng chính của tiểu khu và chợ đêm xa xa, con đường phía cửa sau gần như hoàn toàn chìm trong bóng tối.

Khu thành Tây nằm ở ngoại ô, trước kia chưa được khai thác, xung quanh đầy những nhà xưởng và tiểu lầu bỏ hoang. Dù hiện giờ đã có chút phát triển, nhưng ngoài khu tiểu khu Hoài Giảo đang sống, xung quanh vắng lặng, không chút dấu hiệu của sự sống.

Dưới ánh trăng nhợt nhạt, con đường đất nhỏ hiện ra trơ trọi, hai bên là những tòa nhà bỏ hoang đen kịt và các con hẻm tĩnh lặng không một tiếng động.

Hoài Giảo bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Cậu không mang theo điện thoại, chỉ có một chùm chìa khóa trong túi, ngoài ra không có thứ gì khác.

"Thẩm Thừa Ngộ..."

Cậu không dám gọi to, chỉ cẩn thận bước đi trên con đường vắng. Gió thổi qua con hẻm bên cạnh, mang theo tiếng vọng lạnh buốt, len lỏi vào tận xương.

【Trở về đi.】8701 nhìn thấy từng bước chân run rẩy của cậu, không thể im lặng nữa mà lên tiếng nhắc nhở.

Trước mắt cậu vẫn là một con đường ngoại ô kéo dài mãi không thấy điểm cuối. Đôi khi, tiếng chó sủa trầm đục không rõ từ đâu vang lên, càng làm tăng thêm sự u ám.

Quanh đây không có ai sống, cũng chẳng biết ở đâu lại có chó.

Hoài Giảo không thể kiểm soát được suy nghĩ, đầu óc cậu cứ hướng về những ý nghĩ kinh hoàng.

Cậu không thấy Thẩm Thừa Ngộ, và bắt đầu nghi ngờ mình đã đi nhầm đường. Ngay sau khi nghe lời nhắc của 8701, cậu lập tức quay đầu bỏ chạy.

Lúc đi thì chậm chạp, nhưng khi quay về, cậu chạy mà không hề ngoái đầu lại.

Từng cơn gió lạnh thổi tung tóc mái của cậu, vòng qua sau cổ và bám vào chiếc khăn quàng, khiến mỗi bước chạy như bị kéo lại.

Dưới ánh trăng, chiếc khăn quàng cổ trắng vẽ lên một đường cong mờ ảo.

Rồi trong một khoảnh khắc, từ một góc tối nào đó, bất thình lình có một người xuất hiện.

Bàn tay đó chộp lấy cậu —

Hoài Giảo chỉ kịp cảm nhận cổ mình bị siết chặt, không kịp hét lên. Kẻ đó đã túm lấy chiếc khăn quàng cổ, dùng tay bịt chặt miệng cậu, rồi lôi tuột vào con hẻm tối tăm bên cạnh.

...

"Ưm..."

Bàn tay lạnh ngắt như xác chết bịt miệng cậu. Không một chút hơi ấm.

So với những lần Thẩm Thừa Ngộ đùa giỡn, cách làm của kẻ này hoàn toàn khác. Đôi tay đó không chỉ che kín miệng cậu mà còn siết chặt toàn bộ nửa dưới khuôn mặt, khiến Hoài Giảo dù có há miệng cũng không thể phát ra tiếng.

Người kia đứng sau lưng, giữ chặt lấy cậu. Trong ánh mắt đầy sợ hãi của Hoài Giảo, giọng nói trầm thấp vang lên.

"Nếu nhìn thấy ta, đôi mắt sẽ bị móc ra."

Toàn thân Hoài Giảo run lên bần bật. Hiểu rõ lời đe dọa, cậu lập tức nhắm chặt mắt lại.

"Haha, ngoan lắm." Kẻ kia cười, giọng nói quái dị đầy rùng rợn.

...

Chiếc khăn buộc quanh cổ có thể được hắn gỡ ra một cách nhẹ nhàng. Mỗi ánh nhìn lạnh lẽo như dao cứa vào, khiến Hoài Giảo cảm thấy áp lực nặng nề, khớp hàm cậu cũng run rẩy không ngừng.

Khăn quàng cổ bị gỡ xuống, từ phía sau vòng qua, rồi được buộc lại phía sau đầu, che khuất tầm mắt cậu.

"Có sợ không?"

Giọng nói của đối phương mang âm điệu tối tăm, cố tình hạ thấp. Hắn biết Hoài Giảo đang sợ hãi, lại còn muốn cậu nghe thấy điều đó từ chính miệng cậu.

"Nói!"

Khi Hoài Giảo cắn chặt môi, run rẩy vì sợ hãi, hắn lại dịu giọng, ra lệnh như thể đang hăm dọa cậu: "Ta muốn nghe ngươi nói một chút."

"Nếu ngươi nói, ta sẽ đối xử với ngươi tốt hơn."

Giọng Hoài Giảo run rẩy, nước mắt nhanh chóng rơi xuống, cậu nói: "Sợ..."

"Sợ cái gì? Sợ ta à?"

"Ngươi còn dám sống với đàn ông khác trong nhà dù có thiết bị theo dõi cơ mà?!" Chưa đầy một giây trước, đối phương còn giữ giọng điệu bình tĩnh, nhưng ngay sau khi Hoài Giảo trả lời, hắn bỗng chốc thay đổi thái độ, tức giận.

Tiếng rống bên tai như một đòn roi, chói tai và tàn nhẫn, khiến Hoài Giảo cảm thấy máu trong người như ngừng chảy, giọng điệu của hắn không khác gì âm thanh của sự căm phẫn: "Đồ không biết điều."

"Vì sao ngươi lại sợ ta?" Hắn hỏi một cách khiêu khích, mạnh mẽ siết chặt mặt Hoài Giảo, áp sát vào để thúc ép cậu trả lời.

"Nếu ta thực sự muốn làm gì đó với ngươi, thì đêm đầu tiên, ngươi hẳn đã chết rồi."

"Ta có thể bóp cổ ngươi, giấu ở dưới gầm cầu."

"Ba ngày trời bị thuỷ triều che giấu, đến khi bị phát hiện, ngươi chẳng còn là ngươi nữa, chỉ là một thứ xấu xí."

Giọng nói hắn ngập tràn sự căm phẫn, âm thanh vừa trầm vừa tàn nhẫn.

" Là do ta nhất thời mềm lòng mà giữ ngươi lại đến giờ."

Sức nắm trên tay hắn ngày càng chặt, khiến Hoài Giảo không thể nào ngẩng đầu lên, miệng cậu hé mở mà không thể kiểm soát.

Lực trên tay hắn càng lúc càng nặng, Hoài Giảo bị siết chặt đến mức cậu không thể không ngửa lên, miệng cậu có chút không tự chủ mà mở ra.

Gò má đau đớn, há miệng để không khí có thể lùa vào. Đau xót khó chịu, một ít nước miếng trong suốt không ngừng trào ra, khó có thể kiềm chế, đôi mắt Hoài Giảo ướt át, cậu không thể nhịn được, có cảm giác như sắp khóc. Hoài Giảo rất sợ hãi, cậu không biết người đứng trước mặt mình là ai, nhưng cậu hiểu rằng, khóc lóc trước đối phương thì chẳng có ích gì.

Bàn tay đang siết cổ cậu dường như dừng lại trong giây lát.

Rồi đột ngột buông cậu ra.

Hoài Giảo cúi đầu hít sâu một hơi.

"Ngươi dùng những thủ đoạn này để quyến rũ họ sao?" Gương mặt thiên lệch nhẹ nhàng chạm vào, người đứng trước mặt Hoài Giảo, với thân phận mờ ám là kẻ đứng sau vụ mất tích, lúc này nói một câu, mang hơi hướng giống như lần đầu gặp Thẩm Thừa Ngộ.

Hắn đặt mu bàn tay lên mặt Hoài Giảo, động tác tùy tiện, vỗ vỗ nhẹ nhàng.

"Cậu có thấy tim mình đập nhanh khi bị ôm bởi lão nam nhân như thế này không?" Hắn thì thầm bên tai Hoài Giảo với giọng điệu hài hước.

......

Phía trước tiểu khu Thành Tây đã được khai phá, nơi đây vốn dĩ là hai khu chung cư cũ khác nhau tạo thành.

Trước đó, lão bản khai phá tiểu khu này dường như đã gặp phải vấn đề gì, khiến công trình bị ngưng trệ.

Sau đó, lão bản không muốn tiếp tục nhận thầu khu đất lớn như vậy, chỉ nhận một nửa.

Hoài Giảo không biết, cậu đang sống gần một nơi như thế này.

Nửa khu tiểu khu được tu sửa, xung quanh toàn là thép và lưới bảo vệ, mặt đất đầy những hố xi măng nhô lên, tiểu khu mới chẳng có gì tốt, khu chung cư cũ vẫn giữ lại một phần đất hoang.

Dưới lầu của khu chung cư cũ, trong công viên, khu vui chơi trẻ em đã bị nước mưa ăn mòn, đứng lẻ loi một cách âm thầm và u ám.

Cầu bập bênh đã mất màu gốc, lớp sắt dày đặc rỉ sét cùng với những vết bẩn.

Hoài Giảo bị che mắt, khi đến đây, cậu sững sờ một lúc lâu.

"Ngươi không nên tức giận với ta."

"Ta vốn không có ý định làm tổn thương ngươi."

Khăn quàng cổ lại bị kéo xuống, hướng về phía sau đầu đánh một cái kết.

Hoài Giảo không thể thấy rõ mọi vật, chỉ có thể bị người nắm đi, dưới chân cát sỏi ở phía trước sau hai ngày mưa đã ngấm nước, một bước dẫm lên có thể lún xuống.

Dù cả người lạnh buốt, lòng bàn tay vẫn ướt đẫm mồ hôi, trong tình huống này, Hoài Giảo vẫn chỉ biết nghe lời, để mặc người ta bài trí mình.

Cậu cảm thấy như mình đang bước lên một cầu thang, nhưng cái cầu thang này ngắn và hẹp, chỉ sau hai ba bước đã đến đỉnh.

"Được rồi, đây là trừng phạt cho cái tát vừa rồi."

"Cậu có thể tự bước vào, hoặc là để tôi ôm cậu vào."

Khi Hoài Giảo vừa dừng lại một chốc, tính toán bước tiếp, thì đột nhiên hắn mở miệng nói.

"A, cậu tốt nhất cúi đầu xuống, ở đây có thể hơi thấp."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện