"Chị nói gì vậy?" Tần Vũ không vui nhíu mày:"Việc duy nhất em cần ở chị là đẹp cho em nhìn cũng không được ư?"
"..." Cái quỷ gì?
Nhận ra mình có hơi lỡ lời, Tần Vũ gắp cho Di Giai một miếng thịt nạc:"Ở nơi này phụ nữ không cần làm gì hết, kể cả có dị năng, chị cứ ở yên đây là được, ai cũng như chị, không cần phải ngại."
"Lam Hà? Cô ấy..."
"Chị ấy ngoại lệ, dị năng hệ lôi (tia sét) cao cấp rất hiếm, sát thương cao. Chị chỉ là một trung cấp hệ mộc, đi làm gì chứ."
"Tần Vũ à..." Di Giai hơi nhíu mày.
"Tần Vũ!" Đúng lúc này có tiếng người từ cửa bước vào, Tần Vũ quay ra:"Ba?"
Ba Tần hơi kinh ngạc nhìn thoáng qua Di Giai, nhưng ngay sau đó lại quay sang cậu nhóc:"Ta nghe nói con dẫn người về nhà, không ngờ là thật."
"Dẫn về thì sao? Ba cũng đâu có về đây nhiều."
"Con không thể hỏi ý ta trước được sao?"
"Ba!" Tần Vũ có vẻ không muốn tranh cãi trước mặt người ngoài, cậu mím môi:"Nếu ngoài chuyện này không còn chuyện gì khác thì nói sau đi, dù sao cũng đã quyết vậy rồi."
Ba Tần thở dài, xoay người đi lên lầu, Di Giai ngập ngừng, thật sự cảm thấy có chút ngại ngùng:"Thật sự tôi sử dụng dị năng rất thành thạo, có thể săn zombie cùng cậu được."
"Em sẽ cân nhắc chuyện này sau, ăn đi."
"..."
Giải quyết xong bữa tối, Tần Vũ dẫn Di Giai ra ngoài đi một vòng xung quanh thăm thú, nhân tiện tiêu cơm. Ngôi làng này thật sự rất lớn, Tần Vũ dẫn cô tới một tiệm bán quần áo, nói muốn mua váy cho cô. Di Giai từ chối không được, thấy mười bộ cũng chỉ tốn một viên tinh hạch nhỏ đành phải cẩn thận chọn vài cái, Tần Vũ sau đó còn đưa cô đi chọn giày và trang sức khiến Di Giai không tài nào hiểu nổi, dạo bước chưa được mấy vòng thì túi bé túi lớn đã đầy tay.
Tần Vũ lại dường như rất vui vẻ, đang muốn đi đến cửa tiệm trang sức tiếp theo thì có người đột nhiên bước ra chặn đường cậu:"Tiểu thiếu gia!"
Di Giai thấy có người chặn đường, âm thầm mừng đến rơi lệ.
"Minh Tư?"
Cô gái tên Minh Tư cao hơn Tần Vũ một cái đầu, nước da bánh mật khỏe mạnh, tóc ngắn ngang vai, dáng vẻ cũng coi như thanh tú, vui mừng nói:"Đi săn về rồi à? Sao không báo cho tôi?"
"Vừa về lúc nãy, còn chưa kịp báo ai."
"Lần này về sớm như vậy? Thu hoạch nhiều không?"
"Có vài chuyện nên phải về trước dự tính."
"Ra là vậy... Hả?! Ai đây?" Minh Tư bây giờ mới kinh ngạc nhìn đến người đứng phía sau Tần Vũ.
"Lúc khác kể với cậu, bây giờ tôi đang có việc." Tần Vũ cầm tay Di Giai muốn kéo cô đi, lại thấy Di Giai dùng sức thoát khỏi, cô nói:"Về thôi, chị mệt rồi."
Tần Vũ lộ ra vẻ mặt tiếc nuối:"Vậy sao."
Hai người trở về nhà, Di Giai để đồ lên ghế, thở phào hỏi:"Bao giờ mấy người đi săn tiếp?"
"Không biết nữa, chắc sẽ ở lại vài ngày, cụ thể thì đợi tin từ Bùi Minh."
"Hôm nay dù sao cũng cảm ơn cậu nhiều lắm." Di Giai nói.
Tần Vũ lập tức nhìn cô chằm chằm:"Chị vui chứ?"
"...Ừm."
Cậu thở phào, sức sống tăng lên mấy phần:"Em cứ nghĩ chị không thích."
Đứa trẻ này dù xuất phát từ mục đích gì cũng thật sự tốt với cô, nghĩ đến những gì sẽ phải làm, Di Giai thấy trong lòng có phần áy náy, cô cười nói:"Sao có thể. Tôi rất vui."
Mắt Tần Vũ sáng lên, gật gật đầu.
Nằm trong căn phòng lạ, Di Giai lật mình liên tục, điều làm cô lo lắng nhất bây giờ là tình trạng của Tang Thanh, dù biết có Tang Gia ở bên hẳn sẽ không có vấn đề gì nhưng cô vẫn vô cùng lo lắng.
Phải thật nhanh hoàn thành nhiệm vụ này!
Tang Thanh... Ngươi nhất định không được xảy ra việc gì...
Lăn thêm mấy vòng, rốt cuộc cũng ngủ được, hơn nữa còn nằm mơ.
Trong mơ...
Từ sau lần hôn đến mất kiểm soát trên ghế, mối quan hệ giữa cô và Tang Thanh càng trở nên kỳ lạ, nhưng phương thức đối mặt của hai người lại hoàn toàn trái ngược, Di Giai chọn tránh mặt hắn, Tang Thanh lại chọn bám theo cô.
Di Giai cảm thấy hắn chính là đang bám theo một trò chơi mới lạ! Rõ ràng hắn không nhận thức được việc này là gì, chỉ thấy thú vị nên muốn tiếp tục dây dưa. Điều này làm cô phiền não muốn chết!
Soi mình trong gương, tự vỗ hai má nóng bừng của mình.
Hắn đã vậy thì thôi đi.
Còn mình...
Rốt cuộc làm sao vậy?
"Di Giai!"
Cô giật mình thon thót, ngay sau đó cau mày xoay người lại:"Sao ngươi không gõ cửa?"
Đông Thương Tang Thanh bước nhanh vào phòng, đứng trước mặt cô.
"...Ngươi muốn làm gì?"
"Ngươi định đi ngủ?"
"Tất nhiên!" Ngươi biết giờ ngủ của ta mà còn xông vào nữa!
"Ừm... Là thế này. Hôm nay... Ngươi chưa hôn ta."
Đùng!!
Đoàng!!
Ầm!!
Sấm chớp vang lên trong đầu Di Giai, khuôn mặt nhỏ lập tức đỏ bừng, cô đứng bật dậy lùi về phía sau, cuống quýt nói:"Ngươi nói linh tinh cái gì đó? Không lẽ những ngày trước ta đều hôn ngươi sao!?"
"Không có. Toàn là ngươi ngủ rồi ta mới lẻn vào hôn ngươi."
"..." mặt Di Giai như có thể rán được trứng gà.
"Nhưng đó không phải thứ ta muốn, ta muốn cùng ngươi khi ngươi còn thức."
"A!!!! Câm miệng! Biến đi!" Di Giai chạy đến bên giường cầm gối ném hắn, Tang Thanh giật mình nghiêng người né tránh, nhíu mày bắt lấy tay cô:"Ngươi làm gì thế?"
Phần da thịt bị hắn nắm như bị bỏng, Di Giai hoảng hốt, đầu óc cũng loạn cả lên:"...Buông tay!"
Tang Thanh nheo mắt đánh giá cô:"Dạo này ngươi rất kỳ lạ."
Cmn ngươi mới lạ đó!!!!