"Đứng lại! Hiri!"
"Đường cụt rồi! Ngươi còn không mau đứng lại chịu trói!"
Dù đã cố gắng ôm chặt lấy vết thương trên ngực nhưng máu vẫn không ngừng tuôn ra, Di Giai dừng chân trước bờ vực thẳm, từ từ xoay người lại, nhìn lướt một vòng rồi mỉm cười:"Chỉ để bắt một con rối như ta mà các ngươi điều động không ít người nhỉ?"
Chỉ huy phe đối phương là một người đàn ông tóc vàng nghe vậy thì có chút khựng lại, nhưng giây sau vẫn hiên ngang nói:"Ngươi bất nhân bất nghĩa bất trung! Ra tay với cả ân nhân sinh ra mình! Âm mưu làm phản! Tâm cơ khó lường! Nay đã không còn đường lui, còn không mau ngoan ngoãn đầu hàng, ta sẽ nể tình ngài Sergi cho ngươi chết toàn thây!"
"Nể tình?" Di Giai phì cười:"Ngài Golden, từ khi ta vừa lên ghế chủ nhà đến giờ, có khi nào ngài nể tình ta thế?"
"Câm miệng! Ngài Golden, đừng nghe cô ta câu giờ nữa! Mau áp giải cô ta về!" Minh Vương bước ra từ đằng sau Golden, ánh mắt từ đầu tới cuối không hề nhìn Di Giai lấy một lần.
"Ta câu giờ? Ta câu giờ thì sẽ có ai đến cứu ta sao?" Di Giai ôm ngực ho ra một búng máu, vừa ho vừa cười như thể nghe được điều gì hài hước lắm:"Các người nói nghe rất tức cười đấy... Có biết không?"
"Hiri!" Golden nhíu mày, bước lên một bước.
"Đừng lại đây! Các ngươi được lệnh bắt sống ta về đúng không?" Cô loạng choạng, từ từ lùi lại đến mép vực. Tất cả mọi người đều nhịn không được hít một hơi khí lạnh, dưới đó là Vực Hóa Hư đấy! Xuống đó rồi thì sống không bằng chết, chẳng khác nào lột da tróc xương cả!
"Đằng sau ngươi là vực Hóa Hư! Hiri! Đừng nói ngươi không biết dưới đó là nơi thế nào!" Minh Vương là người đầu tiên gào lên, nhưng đáp lại hắn lại là ánh mắt lạnh lùng đến cực điểm.
"Minh Vương!" Di Giai đột nhiên chỉ tay vào hắn, một hình vẽ không biết cô đã vẽ từ khi nào xuyên thẳng qua không khí ấn lên ngực hắn, Minh Vương sắc mặt lập tức trắng bệch, sợ hãi ngồi bệt xuống đất, nhưng hồi lâu vẫn không có chuyện gì xảy ra.
"Ngươi... Ngươi..." Minh Vương hồi lâu cũng không nói ra nổi một tiếng, hắn giật cây cung của kẻ đứng cạnh, kéo dây cung muốn bắn nhưng lại bị Golden đứng cạnh gạt đi:"Lệnh của Đức Vua là bắt sống!"
'soạt' một tiếng. Hai người giật mình quay lại nhìn, bờ vực đã không còn bóng người.
Chưa rơi xuống đáy vực Di Giai đã bị làn khói đen từ bốn phía bủa vây, sự đau đớn đâm thẳng lên não khiến cô muốn hôn mê cũng cũng không hôn mê nổi. Trước đó cô đã bị hạ thuốc khiến tay không ngừng run rẩy, toàn thân mất hết sức lực, mục đích là khiến cho cô không thể vẽ bùa chú.
Khi cơ thể cô rốt cuộc cũng rơi xuống đáy vực, toàn thân vẫn bị làn khói đen bao trùm, Di Giai mở bừng mắt nhìn xuống chân mình, chỉ thấy cơ thể đã bị ăn mòn đến đầu gối, tốc độ ăn mòn quá nhanh.
Không thể chết ở đây được!
Tay trái ghì chặt lấy tay phải đang run rẩy, ấn mạnh ngón tay xuống đất.
Phải vẽ ra hình!
Từng nét vẽ dần hiện lên rõ ràng trên mặt đất trộn lẫn máu và sỏi đá, khắp thân thể không chỗ nào là không đau, nhưng tất cả đã không còn là gì so với nỗi đau tinh thần hiện tại.
"Phong ấn sức mạnh!" Khiến bản thân thật yếu ớt để làm chậm tốc độ ăn mòn của sinh vật hóa hư!
Cơ thể quả nhiên bị ăn mòn chậm lại, Di Giai dùng hai tay bò dọc theo trí nhớ, nhất định phải có đường thoát ra!
Không biết đã bò bao lâu, dọc đường đầy những vết máu mà cô để lại, cơ thể đã bị ăn mòn đến ngực, không thể duy trì tiếp được rồi.
Đến bước kế tiếp, Di Giai thoát linh hồn ra khỏi vỏ bọc là thân xác đó, lập tức đám khói đen cũng từ bỏ cái xác vô hồn bao vây lấy linh hồn cô. Di Giai đau đến muốn bật khóc, nhưng cô biết dù có khóc cũng sẽ không có ai đến cứu mình, nhất định phải nhanh chóng rời khỏi đây, dù cho chỉ là 1 mảnh linh hồn.
'Bịch'
Dưới chân giống như đá phải thứ gì, người đàn ông toàn thân mặc đồ đen cúi xuống xem thử.
Một nửa cái xác.
Hắn chỉ liếc qua rồi tiếp tục bước lên, đám khói đen vây quanh cũng không khiến hắn nhíu mày.
Vực hóa hư trăm ngàn năm không có người sống mà thoát ra.
Di Giai cũng không tìm được phương hướng, linh hồn cô bị ăn mòn đến chỉ còn là một mảnh mơ hồ, đứng đực một chỗ vô cùng ngốc nghếch.
"Tìm thấy rồi."
Một kẻ mặc đồ đen chùm kín từ đầu tới chân không biết từ đâu xuất hiện, trên tay cầm một ấm trà, hút linh hồn cô vào đó.
Bên trong ấm trà là một khoảng không vô cùng ấm áp, đối phương thỉnh thoảng lại thả mấy sợi linh hồn chi lực vào giống như nuôi thú cưng, Di Giai ăn nhiều cũng dần lấy lại được sự tỉnh táo, nhưng đó cũng là chuyện của mấy trăm năm sau. Mấy trăm năm ở một vi diện, cũng là mấy chục năm ở bên ngoài.
Di Giai thò đầu ra khỏi bình trà, tò mò hỏi người áo đen:"Khi nào ta có thể ra ngoài chơi?"
"Khi nào ngươi thật sự tỉnh táo đã." Đối phương ấn đầu cô trở lại:"Đừng để lộ khí tức của mình."
Cô phồng má:"Ta đang rất tỉnh táo nha!"
"Vậy tên ngươi là gì?" người áo đen ngán ngẩm.
"Hôm qua ngươi cũng hỏi ta vậy! Ta đã nói không nhớ mà!"
"Vậy thì chưa đủ tỉnh táo đâu."
Di Giai thật sự không hiểu, cô đâu có buồn ngủ, tại sao lại chưa đủ tỉnh táo?
Hôm sau, sau khi ăn no bụng Di Giai lại ló đầu ra khỏi ấm trà:"Ta nhớ tên mình rồi."
Đối phương chẳng thèm lên tiếng.
Cô bĩu mỗi:"Sao ngươi lại không cho ta ra ngoài thế? Đây là đâu?"
"Một vi diện của tòa nhà số 2."
"Ồ? Vi diện là gì thế?"
Đối phương không nói không rằng đóng nắp ấm trà.
Một hôm Di Giai cảm thấy thật sự mình đã nghĩ ra gì đó, cô đẩy nắp ló đầu ra, nhưng không thấy ai bên ngoài hết, khung cảnh xung quanh giống như một căn phòng cổ trang bình dị, cô đang cố gắng vươn người nhảy khỏi ấm thì một bàn tay to đã úp lên người cô ấn trở lại.
Người áo đen lại xuất hiện.
"Nè! Thả ta ra! Ngươi rốt cuộc muốn làm gì! Thả ta ra!"
Đối phương nhìn màu sắc của linh hồn cô, hơi nhíu mày:"Đã đậm như vậy rồi vẫn chưa nhớ ra gì sao?"
"Có nha!" Di Giai há mồm cắn vào tay đối phương:"Ta biết bùa chú đó!"