Quên anh là ai rồi à?
Khi Chu Dục thấy Bùi Thư Ngôn xách theo một phần ếch hầm và chân gà hầm của nhà hàng nhỏ dưới tầng lên thì cơn phẫn nộ vừa mới xẹp xuống lại bùng cháy lần nữa.
Cậu thật sự rất muốn dùng lời của Nhiễm Vũ Đồng vừa nói cách đây không lâu để thể hiện sự bất mãn của mình.
Anh đãi khách kiểu gì đây hả!!!!!
Nhưng mà vừa động đũa xong thì Chu Dục không lên tiếng nữa, có sao nói vậy, cũng...!ngon ghê ha.
"Nhà hàng cao cấp cậu ăn nhiều rồi nên chẳng phải cho cậu nếm thử dưới phàm giới cũng có thể tìm thấy mĩ thực đây hay sao."
Bùi Thư Ngôn hớt bỏ lớp dầu nổi lềnh bềnh của chân gà hầm, múc mấy muỗng nước sốt vào trong chén cơm.
"Nhưng mà vẫn phải nên ăn nhiều rau củ quả tươi, mấy thứ không có dinh dưỡng này thỉnh thoảng ăn cho đỡ thèm một chút thôi là được."
Anh trộn đều cơm rồi đưa đến trước mặt Nhiễm Vũ Đồng, xong xuôi mới không nhanh không chậm nhặt đũa của mình lên.
"Anh đút bằng miệng luôn cho người ta đi."
Chu Dục nhìn hết nổi, cắn mạnh một cái cho đứt cái chân gà trong miệng.
"Từng đút rồi á." Nhiễm Vũ Đồng bày ra giọng điệu thương hại: "Nhưng mà chẳng phải đang lo cho cảm xúc của cậu đây hay sao."
Chu Dục nói không lại Nhiễm Vũ Đồng nên chỉ đành chấp nhận số phận ngậm quả đắng, tiếp tục vùi đầu vào ăn.
Hồi nhỏ Nhiễm Vũ Đồng rất thích đấu võ mồm với Chu Dục, lần nào cũng phản bác tới người ta á khẩu không nói nên lời.

Hồi cậu còn chưa này nọ với Bùi Thư Ngôn thì thỉnh thoảng Bùi Thư Ngôn còn có thể khách quan chủ trì công đạo một chút.

Sau này khi hai người yêu nhau rồi thì Chu Dục lập tức sâu sắc cảm nhận được cái gì gọi là thuận vợ thuận chồng, tát biển Đông cũng cạn.
May mà Nhiễm Vũ Đồng trêu người ta thì cũng có chừng mực, ghẹo xong rồi thì lúc nào cũng thưởng cho một quả táo ngọt.
"Chu Dục."
Cậu lấy cái ly cối hình chó con của mình cụng với lon nước trước mặt đối phương.
"Cảm ơn cậu đã hao tâm tốn sức, tôi thay mặt mẹ tôi mời cậu tới thành phố T chơi."
Chu Dục hốc đầy miệng, hơi mất tự nhiên cầm lon nước lên: "Sao mà...!tự nhiên khách sáo quá vậy..."
"Không phải là tự nhiên." Nhiễm Vũ Đồng cũng cụng lại một cái với cậu ta: "Chắc là rất nhiều chuyện đi, trước kia cũng chưa có cơ hội nói, có cảm ơn thay cho Thư Ngôn mà cũng có cảm ơn từ chính bản thân tôi."
Chu Dục bỏ cái chân ếch đang ngậm trong miệng xuống, lúc giơ tay nâng lon lên thì trên thân của lon nước ngọt ướp lạnh đã dính đầy vệt nước vì bị ngón tay cọ sát.
"Anh em với nhau không mà, đừng khách sáo."
Cậu ta khua khua cổ tay nói.
"Chuyện của Lý Hồi thì không cần phải phí công vậy nữa đâu."
Nhiễm Vũ Đồng bất thình lình vạch trần mọi chuyện, Chu Dục còn chưa kịp nuốt hết ngụm Sprite xuống, suýt chút đã tự sặc luôn rồi.
"Khụ...!Khụ...!Cậu b-biết à?"
Cậu ta còn tưởng Nhiễm Vũ Đồng không biết gì, tại vì nửa đêm tối qua lúc Bùi Thư Ngôn tìm cậu ta nhờ điều tra thì cũng đã dặn đi dặn lại là đừng nói hớ ra ngoài.

Bùi Thư Ngôn đang ngồi trên bàn ăn cũng ngây cả người ra giống vậy, nhưng mà anh phản ứng lại rất nhanh, một giây sau đã vòng tay qua cổ Nhiễm Vũ Đồng, gảy gảy vành tai của đối phương.
"Đoán chuẩn vậy à?"
Giọng điệu của Bùi Thư Ngôn vô cùng thoải mái.
"Tối qua lúc anh hỏi em tên của gã ta thì em đã đoán được rồi." Nhiễm Vũ Đồng cũng thuận thế tựa vào trong lòng Bùi Thư Ngôn: "Chỉ là không ngờ năng lực hành động của anh lại mạnh như vậy, hôm nay đã mời luôn cả tiếp viện tới rồi."
Cậu nghiêng người qua, nhìn về lại phía Chu Dục.
"Không biết cậu đã điều tra ra chưa, chú ruột của Lý Hồi là phó tổng giám đốc của R.A khu vực Trung Quốc."
Trong đôi mắt xinh đẹp loé lên một tia bất lực: "Đây cũng là lý do tại sao khi đó hắn hành động sai trái nhiều lần nhưng vẫn có thể ở lại R.A."
Đôi mắt của Bùi Thư Ngôn tối sầm xuống, chỉ nghe thấy Nhiễm Vũ Đồng nói tiếp.
"Hồi đầu năm sau khi gã bị đuổi thì không còn nghe thấy tung tích gì nữa rồi.

Nhưng mà những vật chứng khi đó vẫn còn giữ lại, nhưng cho dù có phạt thì chắc là hình phạt cũng không nặng lắm đâu."
"Chuyện càng khiến cho người ta không lường trước được đó là nếu như vị người thân tốt lành kia của gã ta lại ra mặt lần nữa, điều tra nguyên căn tới chỗ của Thư Ngôn---"
Nhiễm Vũ Đồng dừng lại một chút rồi lại đổi chủ đề, không nói tiếp nữa.
"Thư Ngôn nhẽ ra phải nên có cực kì nhiều không gian thăng tiến trong R.A, tôi cho là không nên vì chuyện này mà...!mạo hiểm."
Chu Dục "À" một tiếng như vừa tỉnh khỏi cơn mơ, nghiêng mặt qua đợi câu trả lời chắc chắn từ phía Bùi Thư Ngôn.
"Nhưng mà vẫn rất cảm ơn cậu." Nhiễm Vũ Đồng khẽ thở phào một hơi: "Nói thế nào đi nữa thì cậu cũng đang chạy đôn chạy đáo giúp đỡ tôi, tôi---"
"Anh chỉ nhờ Tiểu Dục điều tra tư liệu giúp anh thôi."
Giọng nói khàn khàn vang lên từ trong lồng ng/ực của Bùi Thư Ngôn, Nhiễm Vũ Đồng đang nằm trong lòng anh, màng nhĩ và cả trái tim cũng cùng rung lên vì thanh âm của anh.
"Du Ninh cũng đã gửi toàn bộ vật chứng khi đó rồi, còn tất cả những kết quả sau này nữa thì đều do một mình anh phụ trách."
"Thư Ngôn?"
Nhiễm Vũ Đồng nghe ra được ẩn ý của anh, vội vàng giãy khỏi cái ôm của đối phương.
"Không đáng làm vậy đâu mà, cũng đã qua lâu vậy rồi.

Giờ anh có bận rộn tối mặt tối mũi tới cùng cũng chỉ là được một lời cảnh cáo thôi.

Xong chuyện gã ta lại quay sang mách với phó tổng giám đốc thì không được lợi gì còn lỗ thêm nữa đó."
"Quấy rối tình d/ục ở nơi công cộng, sỉ nhục người khác bằng ngôn ngữ, còn cả những tin nhắn quấy rối mà gã đã gửi cho em nữa, những thứ này không chỉ là cảnh cáo thôi đâu."
Nhiễm Vũ Đồng sửng sốt.
Tiêu rồi, quên cả vụ này nữa.
Ngoại trừ lần động tay động chân với cậu kia ra thì Lý Hồi còn quấy rối cậu thêm rất nhiều lần từ trước đó và cả sau đó nữa.

Khi đó cậu muốn thu thập chứng cứ nên vẫn không block Lý Hồi.

Sau này lúc công ty quyết định xử phạt hành vi nghiêm trọng của Lý Hồi thì Nhiễm Vũ Đồng đã gom hết những thứ này gửi cho Thẩm Du Ninh.

Khi nãy Bùi Thư Ngôn nói anh đã lấy được bằng chứng rồi, vậy thì chẳng phải là...
Nhớ lại khi đó Thẩm Du Ninh thấy những lịch sử trò chuyện này còn phải chửi một câu thô t/ục, vậy thì những thứ khiến Bùi Thư Ngôn không thể nào nhịn nổi chắc chắn là chỉ có nhiều hơn chứ không ít đâu.
"Anh...!xem qua hết rồi à?"
Ôm một chút hi vọng không thực tế, Nhiễm Vũ Đồng cẩn thận hỏi.
"Ừm."
Bùi Thư Ngôn không để lộ vẻ mặt gì, anh nuốt một ngụm nước bọt thấm vào cổ họng đã khô hanh của mình.
Chỉ một tiếng vang này thôi mà Nhiễm Vũ Đồng đã nhận ra ngay, Bùi Thư Ngôn không vui rồi.
"Tiểu Nhiễm nói cũng có lý đó." Nhưng Chu Dục lại không mẫn cảm với cảm xúc của Bùi Thư Ngôn được như vậy.

Cậu ta thả lon nước ra tay ra, chống cằm phân tích: "Cho dù anh có tống gã ta vào cục cảnh sát thì cũng đâu chắc được sẽ bị giam mấy ngày đâu? Nếu như bối cảnh gia đình của người này đúng như những gì Tiểu Nhiễm nói thì cho dù có không ra gì tới mức nào đi nữa, người nhà của gã ta cũng đâu thể bỏ mặc không quan tâm đâu."
"Những thứ này không phải là thứ tôi phải suy xét."
Bùi Thư Ngôn nhàn nhạt nâng mắt lên.
"Thứ tôi muốn suy xét là gã ta đừng từng làm thương tổn tới Đồng Đồng, vậy thì tại sao vẫn chưa nhận được hình phạt vốn phải chịu? Còn về chuyện tôi có thể bị ảnh hưởng gì đó hay không, tôi tự tin là sẽ không có.

Tất nhiên cho dù có thì cũng không phải là lý do để tôi lùi bước."
"Bảo thủ thì cũng có điểm tốt của việc bảo thủ, nhưng tôi không phải là người có tính cách thích nhẫn nhịn.

Nếu như ai cũng vì tự vệ mà không dám chống lại cái ác, vậy thì chỉ có thể khiến cho nhiều chuyện xấu vốn có thể tránh khỏi phát sinh thêm thôi."
Chu Dục còn muốn nói gì đó nhưng Nhiễm Vũ Đồng đã nhanh chóng ra hiệu bằng mắt với cậu ta.
"Em chỉ suy nghĩ nhiều một chút theo thói quen thôi mà, tất nhiên vẫn là nghe theo lời anh rồi."
Cậu lại tựa về trong lòng của Bùi Thư Ngôn nói.
Tiễn Chu Dục đi rồi Bùi Thư Ngôn lại đi vào phòng làm việc gọi vài cuộc điện thoại.
Lúc anh đi ra lại phòng khách thì mới phát hiện Nhiễm Vũ Đồng đã dọn dẹp bàn ăn rồi.
Chén dĩa rửa sạch rồi xếp ngay ngắn trong tủ chén, trắng bóng tinh tươm.

Những món đồ từng qua bàn tay cậu dường như không còn dính chút vết bẩn nào nữa.
Đèn trên lầu hai vẫn còn đang sáng, chắc là đang trốn trong chăn suy nghĩ lung tung gì đó rồi.
Bùi Thư Ngôn không lên lầu mà đi thẳng vào phòng tắm tắm luôn.

Người dưới lầu đoán không sai, giờ phút này trên cái giường lớn trong phòng ngủ chính, đúng thật là có một bé cún con trắng nõn đang bọc chăn, vừa hối lỗi vừa suy nghĩ lung tung.
Nhiễm Vũ Đồng cắn cắn môi, phiền muộn nhăn chặt mày tới sắp rụng mấy sợi lông mày luôn rồi.
Bùi Thư Ngôn có hai kiểu giận, một là khi cậu phạm phải lỗi sai thiểu năng gì đó, trong tình huống này thì Bùi Thư Ngôn thường sẽ chỉ thẳng ra luôn.
Còn một kiểu khác là khi cậu phạm phải sai lầm mà không phải rõ mười mươi, chỉ có người trong cuộc mới cảm nhận được cảm giác khó chịu trong đó thôi.
Trong tình huống này thì chắc chắn là Bùi Thư Ngôn sẽ không nói câu nào mà chọn cách để hết cho cậu tự mình suy nghĩ.
Nhiễm Vũ Đồng đứng trên lập trường của Bùi Thư Ngôn suy nghĩ lại kĩ càng, nếu như người bị hại đổi thành đối phương thì chắc là mình đã tức điên lên từ lâu rồi.

Mà trong thời khắc quan trọng của quá trình "quân tử báo thù, mười năm chưa muộn" này, nếu mà Bùi Thư Ngôn còn nói ra mấy câu nhảm nhí như là cái gì mà "Thôi bỏ đi" hay là "Lo là sẽ ảnh hưởng tới em" này nọ thì chắc chắn là tối đó cậu sẽ chia phòng ngủ với người ta luôn.
Một bên là sự căm giận đã quá muộn, một bên là sự không tín nhiệm trong lời nói bóng gió của người yêu.

Cho dù lúc Nhiễm Vũ Đồng nói ra những lời này là thực sự lo lắng nhưng đến tai của Bùi Thư Ngôn thì chắc chắn đã truyền đạt sự không vững tin của cậu tới anh rồi.
Nhiễm Vũ Đồng vùi mặt vào trong chăn như kiểu muốn tự làm mình nghẹn chết luôn cho rồi.
Ngược lại thì cậu cực kì thấu hiểu tâm trạng hiện tại của Bùi Thư Ngôn, vừa khó chịu vừa đau lòng cho những việc xúc phạm mà trước kia cậu đã phải chịu.

Vậy nên những thứ tiêu cực này có thể không nói thì anh đều cố hết sức không nói, đợi tới khi mình thật sự nghĩ không ra thì chắc là mới đi tìm tới anh ấy nhờ khai thông.
Kiểu giận này càng làm cho Nhiễm Vũ Đồng khó xử hơn, còn không bằng thật sự phê bình cậu một trận là xong chuyện nữa.

Chỉ sợ Bùi Thư Ngôn lại theo thói quen tự kiểm điểm bản thân anh xong lại tự kéo nguyên nhân lên trên người anh nữa thôi.
Người này giấu cũng giỏi thật, từ lúc xem hết đống lịch sử trò chuyện chướng mắt kia thì chắc là trong lòng đã bắt đầu khó chịu rồi chứ gì?
Vậy mà tối qua chẳng phát hiện ra chút nào, giả vờ y như người không có việc gì vậy...
Ngoài cánh cửa khép hờ vang lên một tiếng động cực nhỏ.
Vành tai Nhiễm Vũ Đồng giật giật, cố nghe cho rõ có phải là tiếng gió không.
"Có uống sữa không?" Bước chân ẩm ướt và giọng nam khàn khàn vang lên: "Vị chocolate đó."
"Uống!"
Cậu giật phắt người dậy, tóc mái phủ trước trán lúc này vì tĩnh điện nên dựng thẳng lên như ăng ten.
Hầu kết của Bùi Thư Ngôn chuyển động không quá rõ ràng, anh đưa cái ly cho bé cún con lông xù xong thì đứng trước gương sấy tóc.
"Sao anh không tắm trong phòng ngủ chính?"
Nhiễm Vũ Đồng nhìn theo bóng lưng không rõ cảm xúc của anh, cố tìm để tài nói.
Vì tiếng máy sấy quá lớn nên Bùi Thư Ngôn không thể không tạm ngắt điện thì mới nghe rõ được người sau lưng đang hỏi gì.
"Chuyện gì?"
"Em nói là---" Nhiễm Vũ Đồng cũng to gan lên, quỳ ngồi dịch ra bên mép giường ôm chặt lấy eo của Bùi Thư Ngôn, nói từng chữ thật lớn: "Sao, anh, không, tắm, trong, phòng, ngủ, chính?"
"Tại sao anh phải tắm trong phòng ngủ chính?" Bùi Thư Ngôn sấy tóc tiếp, lén nhìn người đang dính chặt phía sau trong gương.
"Em muốn ngắm." Nhiễm Vũ Đồng nói dõng dạc: "Em muốn ngắm anh tắm."
"Em biết sai rồi mà, anh tắm ở dưới lầu làm em buồn lắm đó."
Từng cái hôn vụn vặt dày đặc rơi xuống trên cổ, có người đã bắt đầu tiến công trong âm thầm rồi.
"Nước dưới lầu lạnh, anh muốn tắm nước lạnh."
"Tại sao lại tắm nước lạnh? Có phải là vì trái tim đã bị em đông lạnh rồi không?"

"Anh đun sữa chocolate trong bếp, anh muốn dưới lầu để tiện nghe tiếng."
"Tại sao lại là chocolate? Có phải là vì buồn quá nên chỉ có thể nhờ vào chocolate để kí/ch thích dopamine không?"
Cuối cùng Bùi Thư Ngôn cũng cười rồi, cũng không phải là cười thật nhưng mà ít nhiều gì cũng có thể thấy được khoé môi cong lên rồi.
"Đừng đoán mò nữa." Anh đưa tay ra sau vỗ lên mông của Nhiễm Vũ Đồng một cái.
"Em không đoán mò mà, em làm anh không vui thật rồi."
Nhiễm Vũ Đồng nhân lúc anh bỏ máy sấy xuống thì vội vàng vòng lấy cổ của đối phương, không nói lời nào đã trèo lên người anh giống hệt như một con koala không có xương sống.
"Em suy nghĩ kĩ lại rồi, từ đầu tới cuối em không làm đúng chỗ nào cả."
Cậu vừa xin lỗi vừa dán chặt vào đôi môi mỏng trông có vẻ sắc bén kia, hôn một cái, nói một câu.
"Đầu tiên là chuyện Lý Hồi em không nên giấu diếm anh.

Tiếp theo là anh ra mặt thay em thì em không nên lưỡng lự với anh.

Cuối cùng là trong những ngày tháng mà anh không ở bên em, em không có bảo vệ bản thân mình thật tốt, hại anh bây giờ lại phải lo lắng cho em."
"Trước kia em còn bảo anh hay giấu diếm mọi chuyện, thật ra bản thân em cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu.

Sau khi biết sai rồi thì hình như em cũng hiểu được tâm trạng trước kia của anh rồi."
"Tâm trạng mà...!Cầm trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng cũng sợ tan ấy."
Câu cuối cùng này Nhiễm Vũ Đồng nói rất chậm, vì cậu đang muốn tìm cách miêu tả nào mà sát nhất với trạng thái bây giờ của hai người họ.
Nói xong rồi lại thấy thiếu thiếu chút gì đó, Nhiễm Vũ Đồng bất giác chu môi lên.
Mấy lời êm tai đều đã bị cậu nói sạch hết rồi, Bùi Thư Ngôn làm gì còn chút tâm trạng tiêu cực nào nữa đâu.

Nhất là thấy bộ dạng này của đối phương còn tưởng là cậu làm nũng đòi hôn nên không ngừng hôn lên trước.
Đầu lưỡi của hai người quấn quít lấy nhau khó xa rời, cuối cùng khi tay của Bùi Thư Ngôn mò tới trong lưng quần của người ta rồi mới chợt nhận ra mình vẫn chưa bày tỏ thái độ.
"Cũng không tính là giận." Anh lùi ra sau một chút, nói thẳng: "Chỉ là có hơi không vui thôi."
"Anh mắng em đi." Nhiễm Vũ Đồng vừa cởi nút thắt của đối phương vừa chủ động vén áo thun của mình lên cho người ta sờ: "Không thì trong lòng em vẫn chưa buông bỏ được đâu."
Trước tiên Bùi Thư Ngôn hôn thật mạnh lên lồng ng/ực xinh đẹp của cậu, sau đó lại không nhịn được lải nhải một câu: "Thì là thấy tủi thân quá, ngay cả bị quẹt trầy kính chiếu hậu thôi mà anh cũng báo cho em biết đầu tiên.

Vậy mà vừa mới quay qua em đã học theo giấu diếm mọi chuyện rồi, quên anh là ai rồi à?"
Trên miệng thì anh cố ra vẻ nghiêm khắc vậy thôi chứ thân d/ưới cũng không chút lưu tình, cố ý đâm sâu vào trong.
Nhiễm Vũ Đồng không ngờ anh vừa mới vào đã đâm trúng chỗ đó như vậy, cậu kẹp chân lại cầu xin theo phản xạ có điều kiện, trọng miệng bật thốt ra một tiếng "Chồng".
"Biết là được rồi."
Bùi Thư Ngôn duỗi hai tay ra, nhấc lấy đầu gối bế người ta lên.
- ----------------------
Bán Nguyệt Bán Tiêu:
Hai anh này ơi...!Cái cảnh này là cảnh mà tui được xem sao ạ? ᐕ)⁾⁾.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện